Chương : 9
Từ Tư Triết đến công ty cũng không có tâm trạng làm việc, trên bàn chất một đống giấy nợ chờ anh giải quyết, bên ngoài phòng làm việc còn có cổ đông đang gây sự.
Anh ngồi trên ghế, trong giây lát cảm thấy có chút luống cuống.
Anh không biết mình nên làm những gì, phải làm những gì.
Cho dù anh đã cố gắng hết sức, nhưng trạng thái của công ty càng ngày càng gay go hơn, sự cố trong lễ cưới quá chăng chỉ là một ngòi nổ, sau khi bị bỏ đá xuống giếng thì chỉ công ty chỉ còn là một cái xác không hồn, chỉ một mình anh ngăn cơn sóng dữ cũng không chuyển biến tốt lên được.
Từ Tư Triết mệt mỏi dựa vào ghế.
"Ring ring ——" điện thoại kêu lên hai lần, màn hình sáng lên.
Là tin nhắn Quan Dực gửi đến.
【 Chúng ta gặp nhau một lát, được không?】
Từ Tư Triết không trả lời lại, anh chỉ nhìn một chút sau đó tiện tay ném điện thoại di động lên bàn.
Không bao lâu sau, bên kia lại gửi đến một tin nhắn ngắn.
【 Em có chuyện muốn nói với anh, chuyện rất quan trọng, liên quan đến cô và chú, em muốn giải thích.】
Từ Tư Triết còn chưa kịp trả lời lại, Quan Dực dường như sợ mình bị từ chối nên lại gửi tới một tin nhắn nữa.
【 Gặp em nhé, được không?】
【 Được.】
【 Thế em sẽ đến công ty tìm anh ngay lập tức, anh chờ em, em sẽ tới nhanh thôi.】
Tin nhắn của Quan Dực vừa gửi tới điện thoại của Từ Tư Triết thì cửa phòng làm việc đã vang lên một tiếng gõ, thư ký bước vào giải thích: "Thưa có khách..." Vẻ mặt anh ta có chút khó nói, "Là anh trai của cậu Quan...Tổng giám đốc Quan."
Từ Tư Triết nhắm hai mắt lại: "Không gặp, tiễn nó cút đi..."
Quan Thịnh đẩy cửa vào, trên mặt mang theo mấy phần ý cười, "Xem ra em rể không hoan nghênh tôi rồi, nhưng hôm nay tôi đến là bởi có mấy lời muốn nói với cậu."
Từ Tư Triết ngước mắt lên nhìn gã, sắc mặt có chút khó coi.
"Tôi đã nghe nói về chuyện xảy ra trong đám cưới của hai người, đúng là tiếc ghê cơ, rốt cuộc cậu cũng chẳng thể ở bên Quan Dực được." Quan Thịnh nói, "Cậu có biết vì sao Quan Dực lại chấp nhận cậu hay không? Cậu có biết vì sao năm đó nó lại chủ động đi tới phòng cậu hay không?"
Ngón tay Từ Tư Triết nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, không nói gì.
Quan Thịnh cũng chẳng màng để ý đến thái độ của anh, tự nhiên nói tiếp: "Bởi vì nó biết người bỏ thuốc cậu là tôi, cho nên nó muốn chịu tội thay tôi. Chắc cậu không biết đâu nhỉ? Quan Dực thích tôi, từ năm nó mười tám tuổi đã tỏ tình với tôi rồi, nhưng tôi không thích nó, tôi hận nó, nó và mẹ nó đều đáng chết!"
Nói rồi, vẻ mặt của anh ta dần dần trở nên khủng bố, "Sau đó tôi nghe nói cậu thích nó, sao có thể trùng hợp thế cơ chứ, vì vậy nên tôi thoải mái một mũi tên trúng hai đích, dụ dỗ nó đi đến phòng cậu, đợi đến khi nó bị cậu đánh dấu thì nhất định sẽ hận chết cậu, mà cậu —— cũng sẽ trở thành tội phạm hiếp dâm."
"Cơ mà đáng tiếc." Quan Thịnh thở dài, "Quan Dực lại chẳng lôi cậu ra tòa. Tôi cho rằng nó sẽ trở mặt với cậu, cứ ngỡ là có trò hay để xem."
Gã ngước mắt lên nhìn Từ Tư Triết, "Cho nên tôi đành phải tìm một cách khác để báo thù cậu."
"Bức ảnh thế nào? Cô chú nhìn thấy có vui sướng hay không? Tôi còn phải cảm ơn em trai yêu quý của tôi ấy, đúng là cái gì cũng nói với tôi."
Quan Thịnh cười một tiếng, "Từ Tư Triết, thất bại cảm nhận thế nào?"
Từ Tư Triết cắn chặt răng, bởi vì phẫn nộ nên mặt anh đỏ lựng lên.
Quan Thịnh cũng chẳng ở lại quá lâu, gã ta khoái trá bỏ đi.
Trong lòng thư ký run sợ nhìn bóng lưng Quan Thịnh rời đi, đang định về văn phòng tìm Từ Tư Triết ký hợp đồng thì đã nghe thấy từ trong phòng vang lên một tiếng chói tai.
Tay Từ Tư Triết bị thương rất nghiêm trọng, mảnh kính vỡ đâm cả vào trong thịt, bác sĩ không thể làm gì khác hơn ngoài dùng kìm chậm rãi gắp từng chút từng chút ra. Qúa trình ấy vừa dài dằng dặc vừa đau đớn, ấy vậy mà Từ Tư Triết lại chẳng hé răng một lời nào, chỉ ngây ngốc ngồi trên giường, đáy mắt đỏ sọc.
"Reng —— reng ——"
Điện thoại bàn của thư ký vang lên.
Anh ta lén nhìn Từ Tư Triết, sau đó nhỏ giọng nhận điện thoại, "Alo, chào anh."
"Vâng, tôi là thư ký của Từ Tư Triết."
Từ Tư Triết nghe thấy tên mình thì quay đầu nhìn về phía thư ký, sau đó anh thấy sắc đỏ trên mặt thư ký rút sạch, anh ta giơ tay bất lực che miệng mình lại, dường như không thể tin nổi hỏi: "Cái gì cơ?"
Từ Tư Triết cau mày, cõi lòng dâng lên linh cảm không lành.
Sau đó, thư ký hoảng loạn cầm điện thoại, run rẩy nói, "Ông...Ông chủ..."
"Là bệnh viện gọi điện thoại tới...Bọn họ nói, nói..."
"Nói cái gì?"
"Nói mẹ anh...Cắt...Cắt cổ tay chết rồi...." Thư ký lắp bắp nói.
Nói xong câu đó, anh ta rốt cuộc không khống chế nổi nữa bắt đầu rơi nước mắt, anh là thư ký của Từ Tư Triết nên đương nhiên biết gần đây Từ Tư Triết đã phải trải qua những chuyện gì, cũng biết rõ gần đây anh ấy bận rộn đến mức nào, có thể nói Từ Tư Triết là người làm việc không biết mệt mỏi, tựa như không có việc gì mà anh ấy không thể vượt qua.
Nhưng sau khi nhận được cú điện thoại đó, thư ký đột nhiên lại bắt đầu thấy sợ.
Cuộc sống, sợ rằng không thể khủng hoảng hơn được nữa.
Anh ngồi trên ghế, trong giây lát cảm thấy có chút luống cuống.
Anh không biết mình nên làm những gì, phải làm những gì.
Cho dù anh đã cố gắng hết sức, nhưng trạng thái của công ty càng ngày càng gay go hơn, sự cố trong lễ cưới quá chăng chỉ là một ngòi nổ, sau khi bị bỏ đá xuống giếng thì chỉ công ty chỉ còn là một cái xác không hồn, chỉ một mình anh ngăn cơn sóng dữ cũng không chuyển biến tốt lên được.
Từ Tư Triết mệt mỏi dựa vào ghế.
"Ring ring ——" điện thoại kêu lên hai lần, màn hình sáng lên.
Là tin nhắn Quan Dực gửi đến.
【 Chúng ta gặp nhau một lát, được không?】
Từ Tư Triết không trả lời lại, anh chỉ nhìn một chút sau đó tiện tay ném điện thoại di động lên bàn.
Không bao lâu sau, bên kia lại gửi đến một tin nhắn ngắn.
【 Em có chuyện muốn nói với anh, chuyện rất quan trọng, liên quan đến cô và chú, em muốn giải thích.】
Từ Tư Triết còn chưa kịp trả lời lại, Quan Dực dường như sợ mình bị từ chối nên lại gửi tới một tin nhắn nữa.
【 Gặp em nhé, được không?】
【 Được.】
【 Thế em sẽ đến công ty tìm anh ngay lập tức, anh chờ em, em sẽ tới nhanh thôi.】
Tin nhắn của Quan Dực vừa gửi tới điện thoại của Từ Tư Triết thì cửa phòng làm việc đã vang lên một tiếng gõ, thư ký bước vào giải thích: "Thưa có khách..." Vẻ mặt anh ta có chút khó nói, "Là anh trai của cậu Quan...Tổng giám đốc Quan."
Từ Tư Triết nhắm hai mắt lại: "Không gặp, tiễn nó cút đi..."
Quan Thịnh đẩy cửa vào, trên mặt mang theo mấy phần ý cười, "Xem ra em rể không hoan nghênh tôi rồi, nhưng hôm nay tôi đến là bởi có mấy lời muốn nói với cậu."
Từ Tư Triết ngước mắt lên nhìn gã, sắc mặt có chút khó coi.
"Tôi đã nghe nói về chuyện xảy ra trong đám cưới của hai người, đúng là tiếc ghê cơ, rốt cuộc cậu cũng chẳng thể ở bên Quan Dực được." Quan Thịnh nói, "Cậu có biết vì sao Quan Dực lại chấp nhận cậu hay không? Cậu có biết vì sao năm đó nó lại chủ động đi tới phòng cậu hay không?"
Ngón tay Từ Tư Triết nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, không nói gì.
Quan Thịnh cũng chẳng màng để ý đến thái độ của anh, tự nhiên nói tiếp: "Bởi vì nó biết người bỏ thuốc cậu là tôi, cho nên nó muốn chịu tội thay tôi. Chắc cậu không biết đâu nhỉ? Quan Dực thích tôi, từ năm nó mười tám tuổi đã tỏ tình với tôi rồi, nhưng tôi không thích nó, tôi hận nó, nó và mẹ nó đều đáng chết!"
Nói rồi, vẻ mặt của anh ta dần dần trở nên khủng bố, "Sau đó tôi nghe nói cậu thích nó, sao có thể trùng hợp thế cơ chứ, vì vậy nên tôi thoải mái một mũi tên trúng hai đích, dụ dỗ nó đi đến phòng cậu, đợi đến khi nó bị cậu đánh dấu thì nhất định sẽ hận chết cậu, mà cậu —— cũng sẽ trở thành tội phạm hiếp dâm."
"Cơ mà đáng tiếc." Quan Thịnh thở dài, "Quan Dực lại chẳng lôi cậu ra tòa. Tôi cho rằng nó sẽ trở mặt với cậu, cứ ngỡ là có trò hay để xem."
Gã ngước mắt lên nhìn Từ Tư Triết, "Cho nên tôi đành phải tìm một cách khác để báo thù cậu."
"Bức ảnh thế nào? Cô chú nhìn thấy có vui sướng hay không? Tôi còn phải cảm ơn em trai yêu quý của tôi ấy, đúng là cái gì cũng nói với tôi."
Quan Thịnh cười một tiếng, "Từ Tư Triết, thất bại cảm nhận thế nào?"
Từ Tư Triết cắn chặt răng, bởi vì phẫn nộ nên mặt anh đỏ lựng lên.
Quan Thịnh cũng chẳng ở lại quá lâu, gã ta khoái trá bỏ đi.
Trong lòng thư ký run sợ nhìn bóng lưng Quan Thịnh rời đi, đang định về văn phòng tìm Từ Tư Triết ký hợp đồng thì đã nghe thấy từ trong phòng vang lên một tiếng chói tai.
Tay Từ Tư Triết bị thương rất nghiêm trọng, mảnh kính vỡ đâm cả vào trong thịt, bác sĩ không thể làm gì khác hơn ngoài dùng kìm chậm rãi gắp từng chút từng chút ra. Qúa trình ấy vừa dài dằng dặc vừa đau đớn, ấy vậy mà Từ Tư Triết lại chẳng hé răng một lời nào, chỉ ngây ngốc ngồi trên giường, đáy mắt đỏ sọc.
"Reng —— reng ——"
Điện thoại bàn của thư ký vang lên.
Anh ta lén nhìn Từ Tư Triết, sau đó nhỏ giọng nhận điện thoại, "Alo, chào anh."
"Vâng, tôi là thư ký của Từ Tư Triết."
Từ Tư Triết nghe thấy tên mình thì quay đầu nhìn về phía thư ký, sau đó anh thấy sắc đỏ trên mặt thư ký rút sạch, anh ta giơ tay bất lực che miệng mình lại, dường như không thể tin nổi hỏi: "Cái gì cơ?"
Từ Tư Triết cau mày, cõi lòng dâng lên linh cảm không lành.
Sau đó, thư ký hoảng loạn cầm điện thoại, run rẩy nói, "Ông...Ông chủ..."
"Là bệnh viện gọi điện thoại tới...Bọn họ nói, nói..."
"Nói cái gì?"
"Nói mẹ anh...Cắt...Cắt cổ tay chết rồi...." Thư ký lắp bắp nói.
Nói xong câu đó, anh ta rốt cuộc không khống chế nổi nữa bắt đầu rơi nước mắt, anh là thư ký của Từ Tư Triết nên đương nhiên biết gần đây Từ Tư Triết đã phải trải qua những chuyện gì, cũng biết rõ gần đây anh ấy bận rộn đến mức nào, có thể nói Từ Tư Triết là người làm việc không biết mệt mỏi, tựa như không có việc gì mà anh ấy không thể vượt qua.
Nhưng sau khi nhận được cú điện thoại đó, thư ký đột nhiên lại bắt đầu thấy sợ.
Cuộc sống, sợ rằng không thể khủng hoảng hơn được nữa.