Chương 1: Đáy Mắt Không Dậy Sóng
"Nhân chi sơ, tánh bản thiện", đây là định luật đã được con người đặt ra và tin tưởng.Trong mắt mọi người, trẻ con là biểu tượng của sự trong sáng và thuần khiết, là biểu tượng của lòng tốt và sự hồn nhiên.Nhưng khi chứng kiến những đứa trẻ vô tư ấy làm những điều độc ác, làm tổn thương mọi vật thể sống xung quanh...liệu khi ấy suy nghĩ của con người có trở nên mâu thuẫn?Có phải tất cả những đứa trẻ sinh ra đều mang một trái tim lương thiện?•••"Tề Thiển, con đang làm gì vậy?", cửa phòng hé mở, người mẹ dịu dàng bước vào.Cô bé Tề Thiển dừng động tác tay, quay đầu ra sau nhìn mẹ, bà ấy đang cười rất ôn nhu."Mẹ chưa gõ cửa đúng chứ? Vẫn chưa được sự đồng ý của con, mẹ đã vào rồi sao?", giọng nói non nớt, ngữ điệu không nặng không nhẹ vô cùng thản nhiên cất lên.Người mẹ bật cười với lời nói của con gái, cho rằng điều này thật thú vị đối với một đứa trẻ chỉ mới bốn tuổi.Bà ấy tiếng lại gần, trên tay là đĩa bánh ngọt."Tề Thiển đang vẽ sao, con vẽ gì vậy có thể cho mẹ xem không?", người mẹ nói với giọng cưng chiều.Nhưng khi nhìn thấy tập giấy đang bày ra trước mặt con, bà ấy khựng lại nhíu mày.Bức tranh vẽ một cô bé một cách vụng về, con dao được vẽ chồng lên đặt ngang cổ của người trong tranh.Tay của Tề Thiển vẫn đang cầm cây sáp màu đỏ, vẽ tán loạn lên bức tranh.Người mẹ lật thêm vài trang, vô số các hình ảnh được vẽ chồng chất lên nhau.Khẩu súng, cung tên, dây siết cổ,..., và cả dụng cụ tra tấn."Sao con lại vẽ những thứ này?", người mẹ hoảng hốt."Vì con thích", Tề Thiển rất thản nhiên, lời nói nhẹ nhàng hệt như đang nói rằng 'con thích cái kẹo này'.Bà ấy lại gấp gáp hỏi, "Từ đâu con biết những thứ này?"Tề Thiển cười tươi, nhưng trong đáy mắt lại vô cùng trống rỗng không chút dậy sóng.Ngón tay trắng trẻo của cô bé chỉ về phía vi tính đang nằm lăn lóc trên giường."Chẳng phải cái đó có thể tìm kiếm bằng giọng nói hay sao hả mẹ".Phải! Người mẹ đã quên mất rằng cáu vi tính đó có thể tìm kiếm bằng giọng nói, Tề Thiển có thể tha hồ mở những thứ mà con bé thích.Nhưng thật không ngờ...Người mẹ xoa đầu Tề Thiển rồi rời khỏi phòng, mang đi cả chiếc vi tính trong sự hoang mang lo sợ."Lần sau đừng tự tiện vào phòng của con nhé, cũng đừng chạm vào thứ gì của con".Đó là câu nói của Tề Thiển khi mẹ cô bé định đóng cửa phòng, làm cho bà ấy lại rơi vào hố sâu tột độ.•••"Ngô Kiều, em đang nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?", người đang ông bước ra từ trong phòng tắm ngã nhào xuống giường ôm lấy vợ."Em đang lo cho Tề Thiển anh à, gần đây con bé ngày càng rất lạ", Ngô Kiều đẩy Tề Vũ ra, ngồi thẳng dậy.Ngô Kiều kể cho chồng nghe về tất cả những gì quan sát gần đây và cả lịch sử tìm kiếm trong vi tính của con gái.Tề Thiển thường hay tự mình tìm cách học chữ ở trên mạng, xem những đoạn ghi hình về các vụ ám sát, tìm xem các vật dụng trong nhà tù,...Lắm lúc Ngô Kiều còn nhìn thấy con gái mình đang cầm một cây bút màu đâm liên tục vào con thú nhồi bông trong phòng một cách không thương tiếc.Đôi khi Tề Thiển còn cố gắng bóp cổ con mèo con nhà hàng xóm, miệng cười vô cùng thỏa mãn, cũng may khi ấy ngăn lại kịp thời nếu không con mèo ấy đã chết vì nghẹt thở.Lúc trước chỉ nghĩ đấy là sự vô ý của trẻ con, nhưng bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy lạnh cả sống lưng.Tề Vũ nghe xong cũng buốt gáy, không nghĩ đứa trẻ bốn tuổi con mình lại có những hành động như vậy.•••Năm nay Tề Thiển đã sáu tuổi, Tề Vũ và Ngô Kiều bắt đầu đăng kí tiểu học cho cô bé.Nhưng trước đó, mẹ đã trả vi tính cho Tề Thiển và yêu cầu cô không được tìm tòi các trang bạo lực.Tề Thiển cũng rất ngoan ngoãn nghe theo, dưới sự giám sát của ba mẹ, những hành vi quái gở của cô đã dần ít lại và đến nay đã không còn.Đồng thời Tề Thiển cũng bộc lộ trí thông minh khác thường, đã tự đọc viết được chữ khi còn học mẫu giáo.Điều này làm Tề Vũ và Ngô Kiều cảm thấy vui mừng vì ý thức của cô được cải thiện.Đi học tiểu học được nửa năm, Tề Thiển trong một lần tới trường đã yêu cầu ba mẹ từ nay đừng đưa đón cô nữa và tất nhiên hai người họ không đồng ý.Nhưng sau nhiều lần Tề Thiển cương quyết, rốt cuộc họ cũng phải chấp thuận cho cô được tự đi bộ đến trường.Hằng ngày cô đi đi về về rất đều đặn đúng giờ, điều này cũng khiến cho Tề Vũ và Ngô Kiều yên tâm hơn một phần.Cho đến một ngày, khi cả hai người đang đi làm ở cơ quan công ty thì nhận được điện thoại gọi gấp của đồn cảnh sát, nói là con gái họ đang trên đường đi học về thì gặp một gã quấy rối.Cả hai người hai nơi đều lập tức gấp gáp xin nghỉ, phóng xe vội vã trên đường cao tốc để chạy đến bên con.Khi tới nơi, họ nhìn thấy Tề Thiển đang ngồi bên cạnh cô giáo chủ nhiệm, cả hai không ngừng kiểm tra xem có bị thương ở đâu không.Tề Thiển cả người lành lặn, khuôn mặt không chút hoảng sợ còn rất thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.Ngược lại tên đàn ông được xem là gã quấy rối lại đang đau đớn ngồi trên băng ghế, tay ôm một bên mặt, máu chảy xuống từ mắt dính xuống cả áo.