Chương 8
Khi Thang Già Nam lên xe, cậu có một cảm giác như đây là ý trời, vừa nhìn thấy Lục Diễn đi mua sắm cùng với một người phụ nữ khiến cậu đã hoàn toàn bỏ cuộc, dì của cậu lại gọi điện đến và báo rằng mẹ của cậu đã bị ngã khi đang làm việc, bị thương vừa nhập viện nên muốn cậu sắp xếp thời gian trở về.
Mẹ của Thang Già Nam được chẩn đoán mắc bệnh tim cách đây vài năm, cộng với việc nhiều năm làm việc vất vả với tăng ca liên tục, sức khỏe của bà ngày càng sa sút, bà còn không chịu nghỉ hưu. Thang Già Nam biết mẹ mình rất cứng đầu nên đành không có cách nào khác phải để bà đi làm, không ngờ cuối cùng lại xảy ra chuyện. Xem ra bà ấy không thể nào ở một mình dưới quê được nữa. Cậu cần phải nói chuyện với bà về việc để bà lên Nghi thị cùng cậu.
Thang Già Nam bắt tàu cao tốc trong đêm đi suốt năm tiếng đồng hồ mới đến đươc B thị. Lúc này cậu mới phát hiện điện thoại hết pin, may mà cậu có đem theo vài trăm tệ và một ít tiền lẻ, liền bắt taxi trực tiếp đi đến bệnh viện.
Khi cậu đến bệnh viện trời còn chưa sáng, mẹ cậu đang nằm trên giường bệnh, còn dì thì nằm bên cạnh giường. Thang Già Nam mồ hôi đầm đìa, lồng ngực kịch liệt phập phồng, sau khi nhìn thấy mẹ thì trái tim không ngừng nhảy loạn mới yên tĩnh được chốc lát.
Cậu nhẹ nhàng đi đến, vỗ nhe lên vai dì: "Dì à."
Người dì bàng hoàng mở mắt ra, vô cùng ngạc nhiên khi thấy Thang Già Nam: "Già Nam?"
Thang Già Nam đặt vali sang một bên, nói: "Dì, dì về nghỉ ngơi đi, ở đây có con canh chừng là được rồi."
Nghe Thang Già Nam nói xong, cô đã hoàn toàn tỉnh táo: "Sao con lại về lúc này? Mai con không đi làm à?"
"Con xin nghỉ phép trước rồi, chỉ cần trở lại làm trước Quốc Khánh là được ạ." Thang Già Nam mỉm cười nhẹ nhõm.
Thang Già Nam cũng đã về, cô cũng không nói gì thêm liền nhường chỗ ngồi, giải thích cho cậu một số biện pháp phòng ngừa xong cũng rời đi, Thang Già Nam nằm sấp cạnh giường của mẹ ngủ cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, Thang Già Nam đến gặp bác sĩ để biết tình trạng của mẹ. Mẹ bị thương phải trăm ngày cần phải chăm sóc tốt mới có thể hồi phục. Mẹ của Thang Già Nam vốn dĩ muốn Thang Già Nam hôm sau liền quay về sợ làm ảnh hưởng đến công việc của cậu, vậy nên cậu đã nói với mẹ về việc đã xin nghỉ phép. Vì thế bà cũng không đuổi người đi nữa.
Hôm qua đã hẹn với Lục Diễn tối nay cùng đi ăn tối nhưng có vẻ cậu sẽ không giữ được lời hẹn nữa. Thang Già Nam bận rộn cả buổi sáng, đến trưa mới có thời gian lấy điện thoại di động ra, định bụng gọi cho chủ nhà hỏi thông tin liên lạc của Lục Diễn để gọi cho Lục Diễn, không ngờ lúc mở điện thoại ra đã thấy có 4 cuộc gọi nhỡ, số điện thoại hiển thị ở thành phố A. Không biết ai gọi đến, Thang Già Nam sợ là có việc nên đã gọi lại, vừa bấm gọi bên kia đã kết nối được.
"Xin chào?"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc sau đó vang lên một giọng nói trầm thấp, xen lẫn cảm xúc phức tạp: "Thang Già Nam."
Thì ra là Lục Diễn.
Thang Già Nam dừng lai một chút, đè nén sự chua xót trong lòng, trả lời: "Là tôi... Tôi vừa định gọi điện thoại cho anh, chỉ sợ hôm nay không thể cùng anh ăn tối được. Tôi... Tôi tạm thời ở đây... có gì không ổn..."
"Lý do cho lần này là gì?"
Lục Diễn ngắt lời câu, giọng điệu kỳ quái đến khó tả, tựa như đang nhẫn nhịn lại như đang trách móc. Thang Già Nam cảm thấy trong lòng mình bị kéo một cái, trong lúc nhất nhời không biết nên trả lời như thế nào.
Một lúc sau, Lục Diễn tựa hồ biết Thang Già Nam sẽ không trả lời, thế là đổi câu hỏi: "Cậu đang ở đâu?"
Anh hỏi cậu đang ở đâu vì anh muốn biết liệu lần này cậu có nói dối nữa không?
Thang Già Nam thấp giọng trả lời: "B thị..."
Lục Diễn nghe đến hai chữ "B thị", trầm mặc hồi lâu. Thang Già Nam tưởng là anh đã cúp máy thì Lục Diễn lại nói: "Chỗ nào ở B thị?"
Thang Già Nam không hiểu Lục Diễn muốn làm gì nhưng vì tất cả những chuyện trong quá khứ, Thang Già Nam cảm thấy mình luôn nợ Lục Diễn nên lần này cậu thành thật trả lời: "Ở bệnh viện Xxxx... Mẹ tôi bị ngã, tôi trở về xem. Anh thấy đó, lần này không phải tôi không nói cho anh biết mà là chuyện đột nhiên xảy ra..."
"..........."
Sau đó hai người im lặng một hồi lâu, nhưng Thang Già Nam có cảm giác Lục Diễn dường như không còn tức giận nữa, cuối cùng nói 'hiểu rồi' xong cúp điện thoại.
Thang Già Nam sửng sốt nhìn dãy số điện thoại hiển thị trên màn hình, sau đó bấm chỉnh sửa, gõ tên Lục Diễn rồi lưu vào danh bạ của mình.
Vốn dĩ cậu muốn hỏi Lục Diễn khi nào sẽ rời đi, nhưng lại phát hiện dường như không có gì để hỏi, hỏi cũng không thay đổi đươc gì. Vì sao?
Vì dù gì bọn họ cũng sẽ xa nhau.
– Edit tại Paradise of Danmei
Thang Già Nam ở với mẹ trong một tuần, sau khi mẹ Thang khoẻ lại liền đòi xuất viện. Thang Già Nam không khuyên được bà nên đành phải làm thủ tục xuất viện cho bà.
Mẹ Thang tuy nhớ con trai nhưng ở quê còn nhiều việc phải lo nên không thể rời đi. Bà sợ đến môi trường mới không quen cuộc sống ở đó sẽ gây phiền toái cho Thang Già Nam. Nhiều lý do đến mức khiến cho Thang Già Nam có hàng trăm cái miệng cũng bị bà chặn lại, sau đó nói thêm cũng không còn ý nghĩa gì.
Dì biết tính tình em gái mình, sau khi thuyết phục không được mẹ Thang, đi đến thuyết phục Thanh Già Nam tạm thời để chuyện này sang bên, về mẹ Thang để dì giúp, đến một lúc nào đó mẹ Thang sẽ hiểu ra rồi tự nhiên đi theo cậu về, bây giờ cậu cứ thong thả, vẫn còn thời gian. Thang Già Nam không còn cách nào khác ngoài nghe lời dì.
Mẹ của Thang Già Nam được chẩn đoán mắc bệnh tim cách đây vài năm, cộng với việc nhiều năm làm việc vất vả với tăng ca liên tục, sức khỏe của bà ngày càng sa sút, bà còn không chịu nghỉ hưu. Thang Già Nam biết mẹ mình rất cứng đầu nên đành không có cách nào khác phải để bà đi làm, không ngờ cuối cùng lại xảy ra chuyện. Xem ra bà ấy không thể nào ở một mình dưới quê được nữa. Cậu cần phải nói chuyện với bà về việc để bà lên Nghi thị cùng cậu.
Thang Già Nam bắt tàu cao tốc trong đêm đi suốt năm tiếng đồng hồ mới đến đươc B thị. Lúc này cậu mới phát hiện điện thoại hết pin, may mà cậu có đem theo vài trăm tệ và một ít tiền lẻ, liền bắt taxi trực tiếp đi đến bệnh viện.
Khi cậu đến bệnh viện trời còn chưa sáng, mẹ cậu đang nằm trên giường bệnh, còn dì thì nằm bên cạnh giường. Thang Già Nam mồ hôi đầm đìa, lồng ngực kịch liệt phập phồng, sau khi nhìn thấy mẹ thì trái tim không ngừng nhảy loạn mới yên tĩnh được chốc lát.
Cậu nhẹ nhàng đi đến, vỗ nhe lên vai dì: "Dì à."
Người dì bàng hoàng mở mắt ra, vô cùng ngạc nhiên khi thấy Thang Già Nam: "Già Nam?"
Thang Già Nam đặt vali sang một bên, nói: "Dì, dì về nghỉ ngơi đi, ở đây có con canh chừng là được rồi."
Nghe Thang Già Nam nói xong, cô đã hoàn toàn tỉnh táo: "Sao con lại về lúc này? Mai con không đi làm à?"
"Con xin nghỉ phép trước rồi, chỉ cần trở lại làm trước Quốc Khánh là được ạ." Thang Già Nam mỉm cười nhẹ nhõm.
Thang Già Nam cũng đã về, cô cũng không nói gì thêm liền nhường chỗ ngồi, giải thích cho cậu một số biện pháp phòng ngừa xong cũng rời đi, Thang Già Nam nằm sấp cạnh giường của mẹ ngủ cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, Thang Già Nam đến gặp bác sĩ để biết tình trạng của mẹ. Mẹ bị thương phải trăm ngày cần phải chăm sóc tốt mới có thể hồi phục. Mẹ của Thang Già Nam vốn dĩ muốn Thang Già Nam hôm sau liền quay về sợ làm ảnh hưởng đến công việc của cậu, vậy nên cậu đã nói với mẹ về việc đã xin nghỉ phép. Vì thế bà cũng không đuổi người đi nữa.
Hôm qua đã hẹn với Lục Diễn tối nay cùng đi ăn tối nhưng có vẻ cậu sẽ không giữ được lời hẹn nữa. Thang Già Nam bận rộn cả buổi sáng, đến trưa mới có thời gian lấy điện thoại di động ra, định bụng gọi cho chủ nhà hỏi thông tin liên lạc của Lục Diễn để gọi cho Lục Diễn, không ngờ lúc mở điện thoại ra đã thấy có 4 cuộc gọi nhỡ, số điện thoại hiển thị ở thành phố A. Không biết ai gọi đến, Thang Già Nam sợ là có việc nên đã gọi lại, vừa bấm gọi bên kia đã kết nối được.
"Xin chào?"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc sau đó vang lên một giọng nói trầm thấp, xen lẫn cảm xúc phức tạp: "Thang Già Nam."
Thì ra là Lục Diễn.
Thang Già Nam dừng lai một chút, đè nén sự chua xót trong lòng, trả lời: "Là tôi... Tôi vừa định gọi điện thoại cho anh, chỉ sợ hôm nay không thể cùng anh ăn tối được. Tôi... Tôi tạm thời ở đây... có gì không ổn..."
"Lý do cho lần này là gì?"
Lục Diễn ngắt lời câu, giọng điệu kỳ quái đến khó tả, tựa như đang nhẫn nhịn lại như đang trách móc. Thang Già Nam cảm thấy trong lòng mình bị kéo một cái, trong lúc nhất nhời không biết nên trả lời như thế nào.
Một lúc sau, Lục Diễn tựa hồ biết Thang Già Nam sẽ không trả lời, thế là đổi câu hỏi: "Cậu đang ở đâu?"
Anh hỏi cậu đang ở đâu vì anh muốn biết liệu lần này cậu có nói dối nữa không?
Thang Già Nam thấp giọng trả lời: "B thị..."
Lục Diễn nghe đến hai chữ "B thị", trầm mặc hồi lâu. Thang Già Nam tưởng là anh đã cúp máy thì Lục Diễn lại nói: "Chỗ nào ở B thị?"
Thang Già Nam không hiểu Lục Diễn muốn làm gì nhưng vì tất cả những chuyện trong quá khứ, Thang Già Nam cảm thấy mình luôn nợ Lục Diễn nên lần này cậu thành thật trả lời: "Ở bệnh viện Xxxx... Mẹ tôi bị ngã, tôi trở về xem. Anh thấy đó, lần này không phải tôi không nói cho anh biết mà là chuyện đột nhiên xảy ra..."
"..........."
Sau đó hai người im lặng một hồi lâu, nhưng Thang Già Nam có cảm giác Lục Diễn dường như không còn tức giận nữa, cuối cùng nói 'hiểu rồi' xong cúp điện thoại.
Thang Già Nam sửng sốt nhìn dãy số điện thoại hiển thị trên màn hình, sau đó bấm chỉnh sửa, gõ tên Lục Diễn rồi lưu vào danh bạ của mình.
Vốn dĩ cậu muốn hỏi Lục Diễn khi nào sẽ rời đi, nhưng lại phát hiện dường như không có gì để hỏi, hỏi cũng không thay đổi đươc gì. Vì sao?
Vì dù gì bọn họ cũng sẽ xa nhau.
– Edit tại Paradise of Danmei
Thang Già Nam ở với mẹ trong một tuần, sau khi mẹ Thang khoẻ lại liền đòi xuất viện. Thang Già Nam không khuyên được bà nên đành phải làm thủ tục xuất viện cho bà.
Mẹ Thang tuy nhớ con trai nhưng ở quê còn nhiều việc phải lo nên không thể rời đi. Bà sợ đến môi trường mới không quen cuộc sống ở đó sẽ gây phiền toái cho Thang Già Nam. Nhiều lý do đến mức khiến cho Thang Già Nam có hàng trăm cái miệng cũng bị bà chặn lại, sau đó nói thêm cũng không còn ý nghĩa gì.
Dì biết tính tình em gái mình, sau khi thuyết phục không được mẹ Thang, đi đến thuyết phục Thanh Già Nam tạm thời để chuyện này sang bên, về mẹ Thang để dì giúp, đến một lúc nào đó mẹ Thang sẽ hiểu ra rồi tự nhiên đi theo cậu về, bây giờ cậu cứ thong thả, vẫn còn thời gian. Thang Già Nam không còn cách nào khác ngoài nghe lời dì.