Chương 10
Trong kỳ nghỉ Quốc Khánh, công ty đã điều chỉnh giờ làm việc bắt đầu sớm hơn nửa tiếng nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến Thang Già Nam và bộ phận làm việc với cậu, những con người đã quá quen với việc tăng ca.
Đêm đó quả thật Lục Diễn quả thật có trở về nhưng Thang Già Nam đã đi ngủ sớm, không gặp Lục Diễn. Ngày hôm sau Thang Già Nam sáng sớm cũng đã bắt xe đi trước, khi Lục Diễn dậy đã thấy Thang Già Nam không còn ở nhà.
Sau đó, Thang Già Nam và Lý Vĩ tiếp đãi một số khách hàng quan trọng, bận rộn đi đàm phán và đi công tác trong hai tuần, làm việc từ tám giờ sáng tới chín giờ tối thế là đã đến cuối tháng mười.
Thang Già Nam tắm xong liền chạm mặt Lục Diễn, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại nhau sau khoảng thời gian bận rộn, lúc đi ra khỏi phòng tắm, cậu thấy Lục Diễn đang ngồi trên ghế sô pha, laptop được đặt trên đùi.
"Tôi tắm xong rồi, anh vào đi." Thang Già Nam vừa nói vừa lau tóc.
Lục Diễn ngẩng đầu lên liếc nhìn cậu, Thang Già Nam mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay mỏng màu trắng, rộng thùng thình khiến thân hình cậu trông có vẻ thon thả hơn, cậu còn mặc một chiếc quần đùi thể thao dài đến đầu gối, để lộ ra hai bắp chân trắng nõn. Đôi chân cậu vừa đẹp vừa thon, đôi dép Minion dưới chân khiến cậu như trở về lúc trẻ.
Lục Diễn liếc nhìn Thang Già Nam một cái, khẽ hừ một tiếng, sau đó đóng laptop lại, đứng dậy đi ngang qua Thang Già Nam rồi đi về phía phòng ngủ.
Mặc dù Thang Già Nam đã sẵn sàng cho việc không thích Lục Diễn nữa nhưng khi bị Lục Diễn nhìn đến, cậu vẫn cảm thấy hồi hộp. Thang Già Nam đành chịu thua, thầm chửi rủa bản thân, bước về phòng đóng cửa lại.
Sau khi hoàn thành công việc,Thang Già Nam cuối cùng cũng được nghỉ hai ngày cuối tuần để thư giãn, cậu quyết định ở lại để hỏi xem Lục Diễn có thời gian ăn cơm vào trưa mai không.
Sau khi hạ quyết tâm, Thang Già Nam đi vào bếp lấy cốc nước, liếc nhìn về phía phòng tắm với hy vọng khi Lục Diễn đi ra có thể nói chuyện trực tiếp với anh, nhưng đột nhiên cậu nghe thấy tiếng kính vỡ phát ra từ phòng tắm.
Thang Già Nam giật mình, chân nhanh hơn não, đến lúc nhận ra mình đang làm gì thì bản thân đã đến trước cửa phòng tắm. Trong phòng tắm không có một tiếng động nào, Thang Già Nam do dự một lát, đang định hỏi Lục Diễn có cần giúp đỡ không thì cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.
Trên tóc Lục Diễn vẫn còn nước nhỏ giọt, một tay cầm khăn tắm, tay còn lại đẩy cửa ra suýt thì đụng phải Thang Già Nam đang đứng ở cửa.
Lục Diễn cao hơn Thang Già Nam một chút, lúc này khoảng cách giữa hai người chỉ tầm hai mươi centimet, anh có thể nhìn rõ ràng mọi biểu cảm trên khuôn mặt của Thang Già Nam, cả đôi môi đỏ mọng nửa hé nửa mở của cậu.
Tầm mắt của Lục Diễn lướt qua môi Thang Già Nam sau đó nhìn lên lướt qua sống mũi của cậu đi đến ánh mắt đang tràn đầy kinh ngạc cùng một chút ngơ ngác của Thang Già Nam.
Trên mặt Thang Già Nam lộ vẻ kinh ngạc, mùi sữa tắm của Lục Diễn xộc thẳng vào mũi làm cậu sửng sốt một lát, vội vàng giải thích: "Tôi vừa nghe thấy tiếng động lớn, nên mới đến xem thử... Anh không sao chứ?"
Lục Diễn nhìn Thang Già Nam một cách nghiêm trọng, im lặng. Thang Già Nam nhìn ra anh có chút không thoải mái, đang định tránh sang một bên để cho Lục Diễn đi qua thì Lục Diễn lên tiếng: "Tôi làm bể bình sữa tắm của cậu."
Bình sữa tắm bị bể?
Thang Già Nam liếc qua vai Lục Diễn nhìn vào trong phòng tắm, quả nhiên nhìn thấy một vũng chất lỏng màu trắng đục, cậu lại nhìn xuống hai chân Lục Diễn vừa nhấc lên được một nửa, có một vũng máu nhỏ đỏ tươi nổi bật dưới sàn.
Máu?
( Edit tại Paradise of Danmei)
Chẳng lẽ anh bị thương rồi?
"Chân của anh... Tôi đi lấy đồ sơ cứu." Thang Già Nam lộ rõ vẻ mặt lo lắng, nói xong liền chạy vào phòng ngủ không đợi Lục Diễn trả lời. Điều này làm cho Lục Diễn tưởng rằng người bị thương không phải là anh mà là Thang Già Nam.
Thang Già Nam tìm thấy cồn và bông gòn, Lục Diễn đã ngồi trên ghế sô pha, dùng cái chân bị thương giẫm lên sàn nhà như không có việc gì, Thang Già Nam nhìn thấy liền giật mình, vội vàng nói: "Cẩn thận chút, nó vẫn còn đang chảy máu kìa..."
Nói xong, Lục Diễn nhìn sang đúng lúc hai mắt chạm nhau, Thang Già Nam đột nhiên có cảm giác hồi hộp trong lòng, cảm thấy có chút áy náy cùng lo lắng. Cậu thật sự lo rằng vết thương của anh sẽ bị nhiễm trùng, đành phải ngồi xổm xuống và nói: "Đưa chân lên đây, tôi giúp anh bôi thuốc."
Lục Diễn nhìn cậu, nhếch môi, sau đó nhấc chân lên như rất hợp tác.
Sữa tắm của Thang Già Nam được đựng trong bình thuỷ tinh, lòng bàn chân của Lục Diễn giẫm phải, mảnh vụn thuỷ tinh đâm vào da thịt có chút sâu, may mắn là anh có thể chịu đựng được đến bây giờ. Thang Già Nam phải nhanh chóng dùng nhíp gắp từng mảnh vụn ra ngoài, sau đó giúp anh rửa lại vết thương rồi mới bôi thuốc.
Sau khi mở hòm thuốc ra, Thang Già Nam lấy bông gòn nhúng vào nước thuốc, đang định bôi lên chân Lục Diễn nhưng vừa mới đưa tay ra, một bàn tay khỏe mạnh đột nhiên nắm lấy cổ tay Thang Già Nam.
Đêm đó quả thật Lục Diễn quả thật có trở về nhưng Thang Già Nam đã đi ngủ sớm, không gặp Lục Diễn. Ngày hôm sau Thang Già Nam sáng sớm cũng đã bắt xe đi trước, khi Lục Diễn dậy đã thấy Thang Già Nam không còn ở nhà.
Sau đó, Thang Già Nam và Lý Vĩ tiếp đãi một số khách hàng quan trọng, bận rộn đi đàm phán và đi công tác trong hai tuần, làm việc từ tám giờ sáng tới chín giờ tối thế là đã đến cuối tháng mười.
Thang Già Nam tắm xong liền chạm mặt Lục Diễn, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại nhau sau khoảng thời gian bận rộn, lúc đi ra khỏi phòng tắm, cậu thấy Lục Diễn đang ngồi trên ghế sô pha, laptop được đặt trên đùi.
"Tôi tắm xong rồi, anh vào đi." Thang Già Nam vừa nói vừa lau tóc.
Lục Diễn ngẩng đầu lên liếc nhìn cậu, Thang Già Nam mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay mỏng màu trắng, rộng thùng thình khiến thân hình cậu trông có vẻ thon thả hơn, cậu còn mặc một chiếc quần đùi thể thao dài đến đầu gối, để lộ ra hai bắp chân trắng nõn. Đôi chân cậu vừa đẹp vừa thon, đôi dép Minion dưới chân khiến cậu như trở về lúc trẻ.
Lục Diễn liếc nhìn Thang Già Nam một cái, khẽ hừ một tiếng, sau đó đóng laptop lại, đứng dậy đi ngang qua Thang Già Nam rồi đi về phía phòng ngủ.
Mặc dù Thang Già Nam đã sẵn sàng cho việc không thích Lục Diễn nữa nhưng khi bị Lục Diễn nhìn đến, cậu vẫn cảm thấy hồi hộp. Thang Già Nam đành chịu thua, thầm chửi rủa bản thân, bước về phòng đóng cửa lại.
Sau khi hoàn thành công việc,Thang Già Nam cuối cùng cũng được nghỉ hai ngày cuối tuần để thư giãn, cậu quyết định ở lại để hỏi xem Lục Diễn có thời gian ăn cơm vào trưa mai không.
Sau khi hạ quyết tâm, Thang Già Nam đi vào bếp lấy cốc nước, liếc nhìn về phía phòng tắm với hy vọng khi Lục Diễn đi ra có thể nói chuyện trực tiếp với anh, nhưng đột nhiên cậu nghe thấy tiếng kính vỡ phát ra từ phòng tắm.
Thang Già Nam giật mình, chân nhanh hơn não, đến lúc nhận ra mình đang làm gì thì bản thân đã đến trước cửa phòng tắm. Trong phòng tắm không có một tiếng động nào, Thang Già Nam do dự một lát, đang định hỏi Lục Diễn có cần giúp đỡ không thì cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.
Trên tóc Lục Diễn vẫn còn nước nhỏ giọt, một tay cầm khăn tắm, tay còn lại đẩy cửa ra suýt thì đụng phải Thang Già Nam đang đứng ở cửa.
Lục Diễn cao hơn Thang Già Nam một chút, lúc này khoảng cách giữa hai người chỉ tầm hai mươi centimet, anh có thể nhìn rõ ràng mọi biểu cảm trên khuôn mặt của Thang Già Nam, cả đôi môi đỏ mọng nửa hé nửa mở của cậu.
Tầm mắt của Lục Diễn lướt qua môi Thang Già Nam sau đó nhìn lên lướt qua sống mũi của cậu đi đến ánh mắt đang tràn đầy kinh ngạc cùng một chút ngơ ngác của Thang Già Nam.
Trên mặt Thang Già Nam lộ vẻ kinh ngạc, mùi sữa tắm của Lục Diễn xộc thẳng vào mũi làm cậu sửng sốt một lát, vội vàng giải thích: "Tôi vừa nghe thấy tiếng động lớn, nên mới đến xem thử... Anh không sao chứ?"
Lục Diễn nhìn Thang Già Nam một cách nghiêm trọng, im lặng. Thang Già Nam nhìn ra anh có chút không thoải mái, đang định tránh sang một bên để cho Lục Diễn đi qua thì Lục Diễn lên tiếng: "Tôi làm bể bình sữa tắm của cậu."
Bình sữa tắm bị bể?
Thang Già Nam liếc qua vai Lục Diễn nhìn vào trong phòng tắm, quả nhiên nhìn thấy một vũng chất lỏng màu trắng đục, cậu lại nhìn xuống hai chân Lục Diễn vừa nhấc lên được một nửa, có một vũng máu nhỏ đỏ tươi nổi bật dưới sàn.
Máu?
( Edit tại Paradise of Danmei)
Chẳng lẽ anh bị thương rồi?
"Chân của anh... Tôi đi lấy đồ sơ cứu." Thang Già Nam lộ rõ vẻ mặt lo lắng, nói xong liền chạy vào phòng ngủ không đợi Lục Diễn trả lời. Điều này làm cho Lục Diễn tưởng rằng người bị thương không phải là anh mà là Thang Già Nam.
Thang Già Nam tìm thấy cồn và bông gòn, Lục Diễn đã ngồi trên ghế sô pha, dùng cái chân bị thương giẫm lên sàn nhà như không có việc gì, Thang Già Nam nhìn thấy liền giật mình, vội vàng nói: "Cẩn thận chút, nó vẫn còn đang chảy máu kìa..."
Nói xong, Lục Diễn nhìn sang đúng lúc hai mắt chạm nhau, Thang Già Nam đột nhiên có cảm giác hồi hộp trong lòng, cảm thấy có chút áy náy cùng lo lắng. Cậu thật sự lo rằng vết thương của anh sẽ bị nhiễm trùng, đành phải ngồi xổm xuống và nói: "Đưa chân lên đây, tôi giúp anh bôi thuốc."
Lục Diễn nhìn cậu, nhếch môi, sau đó nhấc chân lên như rất hợp tác.
Sữa tắm của Thang Già Nam được đựng trong bình thuỷ tinh, lòng bàn chân của Lục Diễn giẫm phải, mảnh vụn thuỷ tinh đâm vào da thịt có chút sâu, may mắn là anh có thể chịu đựng được đến bây giờ. Thang Già Nam phải nhanh chóng dùng nhíp gắp từng mảnh vụn ra ngoài, sau đó giúp anh rửa lại vết thương rồi mới bôi thuốc.
Sau khi mở hòm thuốc ra, Thang Già Nam lấy bông gòn nhúng vào nước thuốc, đang định bôi lên chân Lục Diễn nhưng vừa mới đưa tay ra, một bàn tay khỏe mạnh đột nhiên nắm lấy cổ tay Thang Già Nam.