Chương 11: Hai Người
Tuy rằng giọng nói của Cố An Thành dịu dàng ấm áp nhưng đôi mắt rất đáng sợ, Trần Viễn bị dọa suýt rơi nước mắt cũng không dám mở miệng nói gì, cậu chỉ lắc đầu, đôi mắt ầng ậc nước đầy sự hoảng loạn nhìn Cố An Thành chằm chằm như thể sợ rằng chỉ một giây sau Cố An Thành sẽ làm người khác bị thương, cậu vô thức nhìn bàn tay đã bị nắm chặt tới nỗi nổi gân xanh của Cố An Thành, bàn tay đó mà đánh người mới gọi là kinh hoàng.
Phản ứng của Trần Viễn mới là điều khiến Cố An Thành nổi giận thật sự, anh biết mình quá hấp tấp, cũng biết mình làm những chuyện khiến Trần Viễn tưởng rằng anh bắt nạt người khác, anh rất buồn, nhưng còn đau lòng cho Trần Viễn hơn và hận bản thân mình hơn, anh kéo bả vai Trần Viễn đi: “Lên tầng.”
Cả người Trần Viễn đều đang run rẩy, bả vai bị kéo đi khiến cậu lảo đảo bước theo Cố An Thành, hai người đi tới phòng chính tầng trên, Cố An Thành đẩy cậu vào: “Có phòng vệ sinh riêng, chăn gối đều có thể dùng được, có nước uống trên bàn đấy.”
Sau đó anh ngừng một lát nhìn phản ứng của Trần Viễn thì thấy cậu run tới nỗi không đứng vững được, đoán rằng chắc không nghe lọt tai câu nào Cố An Thành nhắc lại một lần: “Đi tắm rồi ngủ đi, tớ xuống tầng ngủ ở sô pha.”
Lúc này Trần Viễn mới tỉnh táo lại, ánh mắt tỏ ý không hiểu nhìn Cố An Thành, anh đã bước xuống tầng rồi, Trần Viễn vội đuổi theo anh, thấy anh thật sự không quản mình nữa, nước mắt mất khống chế rơi xuống: “Xin, xin lỗi cậu…”
Cố An Thành cảm thấy buồn bực, anh muốn đánh mình mấy cái bạt tai, nhưng cảm thấy cũng chẳng có tác dụng gì, anh nghĩ bây giờ mình nên nghĩ đến việc làm thế nào mới có thể chăm sóc Trần Viễn thật tốt, làm cho cậu không còn sợ mình và phòng bị mình, anh muốn những chuyện khiến Trần Viễn sợ hãi cách cậu thật xa, làm cho những bất an của cậu không còn tồn tại trên cõi đời này nữa.
Anh không biết… Cách làm của anh có đúng hay không, lẽ nào… Rời xa Trần Viễn mới là cách làm đúng…
“Huhu… Xin lỗi cậu, cậu đừng giận nữa… Cậu không giống bọn họ… Tớ biết mà…” Trần Viễn nhìn phản ứng của Cố An Thành không biết bản thân mình bị làm sao nữa, cậu chỉ cảm thấy mình cũng phiền muộn theo ạn, cậu sợ Cố An Thành đánh mình cũng sợ anh không quan tâm mình nữa, Trần Viễn khóc tới nỗi nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn, đứng ở cầu thang đạp hụt vào khoảng không té lộn nhào xuống.
Cố An Thành nghe thấy tiếng ngã chẳng còn để ý được điều gì nữa, bước vài bước lớn đến đó, thấy Trần Viễn ngồi trên cầu thang, trái tim đang treo lơ lửng mới ổn định lại. Cố An Thành cẩn thận bước qua, thấy Trần Viễn không bài trừ mình mới dám ngồi xuống sờ cổ chân cậu: “Xước đâu không? Hay bị trẹo rồi?” Trần Viễn là một đứa trẻ rất hay khóc, đây cũng là một nguyên nhân khiến cậu hay bị bắt nạt, khuôn mặt buồn thiu lại hay khóc tí tách, động cái là đỏ hết mũi lên, chắc chắn sẽ gặp rất nhiều phiền phức.
Có lẽ Cố An Thành lại thích nhìn thấy cậu khóc, cứ thấy cậu khóc tới mức nấc lên, mọi bực tức của Cố An Thành đều tan biến, thử ôm cậu, thấy Trần Viễn không chống cự Cố An Thành mới dám ôm cậu thật chặt vào lòng bế cậu lên giường trong phòng ngủ: “Có chỗ nào đau không?”
Trần Viễn lắc đầu: “Không, không bị xước.”
“Phải cẩn thận chứ.” Cố An Thành chẳng còn chút tức giận nào nữa, kéo quần của cậu lên chỗ đầu gối, xem xét cả hai chân một lần, không xước chút nào, Trần Viễn khóc đỏ ửng cả mắt, đôi mắt ầng ậc hơi nước chớp chớp nhìn Cố An Thành, thấy cậu không sao nữa anh đứng lên định đi thì Trần Viễn bất chợt bĩu môi.
“Đừng đi mà, tớ biết, cậu không giống với bọn họ.” Trần Viễn hít mũi, tự cổ vũ mình: “Cậu ôm tớ đi, ôm tớ, bắt nạt tớ, sao cũng được hết, rõ ràng là tớ… Tớ nghĩ kỹ rồi mà.” Trong lòng Cố An Thành như có ngọn lửa đang nhen nhúm, yết hầu nghẹn cứng lại, chặn hết mọi âm thanh từ cổ họng, giọng nói khàn khàn: “Ai bắt nạt cậu chứ, thương cậu còn không hết nữa là, được rồi, không giận cậu đâu, tắm rửa rồi đi ngủ đi.”
Trần Viễn gật đầu: “Ừ, nghe cậu hết.”
Dáng vẻ sợ hãi nhưng lại muốn lại gần anh của Trần Viễn giống hệt trong ký ức, Cố An Thành cảm thán trong lòng, anh có tư cách gì mà tức giận chứ, đều là lỗi của anh mà.
Cố An Thành vào phòng tắm xả nước cho Trần Viễn trước, Trần Viễn đi bước nhỏ đến cửa phòng tắm thì thấy anh đang bận rộn trong đó, khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng ấy, tự nhiên nảy ra ý nghĩ muốn thử tin anh một lần.
Tuy rằng thay đổi của Cố An Thành cực kỳ lớn, nhưng mà… Trần Viễn không nghĩ ra được anh muốn điều gì ở mình nữa…
Cho dù là…
Cố An Thành vừa đẹp trai vừa cao lớn, rất có danh tiếng trong trường, sao lại bởi vì…
Mới nghĩ vậy thôi mà mặt Trần Viễn đã đỏ ửng lên, cậu vô thức cắn môi, lúng ta lúng túng.
Cố An Thành xả nước xong, thử độ ấm rồi gọi Trần Viễn: “Tới đây ngâm mình nào, tớ gãi lưng cho cậu.”
Lần này thì Trần Viễn nhanh chóng bước qua, dù cho Cố An Thành có bắt nạt cậu đi chăng nữa thì vẫn còn tốt hơn người khác nhiều, Trần Viễn cảm thấy mình phòng bị anh như thế là không đúng.
Trông Trần Viễn có vẻ nhanh nhẹn cởi sạch đồ, thò tay thử độ ấm, lắc lư cái mông “trắng nõn căng mọng” trước mặt anh, Cố An Thành cảm giác mình không đứng vững nổi, anh nắm cái tay nắm cửa thật chặt, mắt nhìn chằm chằm Trần Viễn đang ngồi trong bồn tắm, có hơi căng thẳng ôm đầu gối, ngước nhìn anh với đôi mắt mong được giúp đỡ.
Cố An Thành đã phải mất rất nhiều công sức mới có thể trở lại làm người mà không phải cầm thú, anh cũng không biết nữa, anh cố gắng không để Trần Viễn cảm thấy sợ hãi chút nào, anh hi vọng có một ngày có thể bảo với Trần Viễn làm loại chuyện đó không chỉ có lý do coi như trò tiêu khiển hay làm nhục cậu mà còn bởi vì yêu cậu. Cố An Thành ở bên cạnh Trần Viễn lúc cậu tắm để cậu học được cách thả lỏng mình trong nước, nhân lúc Trần Viễn đang chơi vui vẻ thì chà rửa tay chân cậu, cuối cùng còn gội cả đầu nữa, cẩn thận gội sạch dầu gội, sau cùng Cố An Thành còn dùng chiếc khăn tắm cỡ lớn bọc Trần Viễn lại bế cậu về giường rồi cẩn thận sấy khô tóc cho cậu.
Trần Viễn cảm giác cứ như là mơ vậy.
Dù là sự dịu dàng của Cố An Thành, hay là mọi thứ, cậu đều có cảm giác ngay cả trong mơ cũng không thể như thế được.
Có người xả nước cho cậu tắm, để cậu nghịch nước, tắm cho cậu, gội đầu cho cậu, còn sấy khô tóc cho cậu nữa…
“Cũng khô rồi đó, sấy lâu sẽ làm tổn thương tóc đó.” Cố An Thành cất máy sấy tóc, lấy một bộ đồ ngủ thoải mái từ trong tủ ngăn kéo đưa cho Trần Viễn: “Của cậu đây, tủ ngăn kéo và tủ đứng cậu cứ dùng thoải mái, cậu cũng có thể mặc đồ của tớ.”
Trần Viễn hơi phản ứng chậm cầm lấy bộ đồ ngủ, đó là đồ ngủ nam có in hình gấu, có lẽ không phải của Cố An Thành, là anh chuẩn bị cho cậu sao?
Trần Viễn không dám nghĩ, nhưng mấy hôm trước anh đã mua rất nhiều quần áo cho cậu rồi, có lẽ cũng giải thích được điều này, hôm trước cậu về nhà phát hiện đồ được Cố An Thành mua bị chú cầm đi mất, cậu chẳng dám hỏi câu nào mà chú còn hỏi ngược lại cậu rằng ông nội đâu, cậu nói ông nội được đưa vào viện điều trị mà Cố An Thành sắp xếp, chú cũng chẳng hỏi thêm gì.
Trần Viễn không biết nên nói chuyện này với Cố An Thành thế nào, dù sao cũng là đồ Cố An Thành mua cho cậu, cậu không thể để mất được.
“Ngơ ngẩn gì đó, nằm ngủ đi.” Cố An Thành cũng tắm rửa đơn giản rồi leo lên giường, không nhắc đến chuyện ngủ sô pha, anh sợ một mình Trần Viễn ngủ ở nơi xa lạ sẽ cảm thấy sợ hãi, anh để một ngọn đèn trên đầu giường ngay cạnh mình, nằm xuống vỗ nhẹ chiếc gối ở bên: “Ngủ thôi.”
Giường của Cố An Thành rất lớn, có lẽ hơn hai mét, sau khi anh nằm xuống còn thừa khoảng trống rất lớn, thấy anh không xuống tầng ngủ Trần Viễn chợt thấy vui vẻ, có lẽ bởi vì chuyện này nói cho cậu biết rằng Cố An Thành không giận nữa, Trần Viễn cảm thấy quên luôn cả việc sợ hãi trước đó. Thấy Cố An Thành vỗ gối bên cạnh, tung tăng chạy qua đó nằm xuống, mái tóc bồng bềnh cùng mùi hương dầu gội quen thuộc cọ nhẹ vào cánh mũi Cố An Thành, anh bật cười: “Sau này không cho cậu gội đầu ở sân tập nữa, buổi sáng đã lạnh rồi, gội như thế dễ bị cảm lạnh lắm.”
Trần Viễn mở to mắt: “Sao cậu biết?”
“Đã thấy mấy lần rồi.” Cố An Thành chuẩn bị hai cái chăn, tuy lúc này mỗi người đắp một chiếc nhưng lại rất gần nhau, Trần Viễn như một con thú non chịu phải tổn thương, đề phòng tất cả mọi thứ, tuy sợ anh đó nhưng lại khao khát hơi ấm từ người anh.
Cố An Thành hiểu Trần Viễn, anh đưa tay ra thò vào chăn Trần Viễn nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu: “Tớ có một mình, cậu cũng một mình, sau này chúng ta là hai mình, được không?”
Trần Viễn lúng túng, ánh mắt không hiểu nhìn Cố An Thành, anh chạm đầu mũi cậu một cái: “Sau này tớ chăm sóc cậu, làm anh trai cậu, bảo vệ cậu, không để ai bắt nạt cậu, còn đưa cậu đi học nữa, được không?”
“…” Trần Viễn nhìn Cố An Thành, một lúc lâu sau mới nói: “Tại sao?”
Tại sao à?
Cố An Thành không biết, hồi trước anh chỉ cảm thấy bản thân mình rất rất coi trọng Trần Viễn, nhưng Trần Viễn lại dùng cái chết để tố cáo anh, anh chẳng hề để tâm cậu, anh chỉ coi Trần Viễn là đồ chơi, đồ chơi đầu tiên có được trong thời niên thiếu, trân trọng món đồ đó rất lâu nhưng chưa hề nghĩ đến việc bảo dưỡng, đến khi nó hỏng thì bị vứt vào một góc xó trong kho.
Cố An Thành không phủ nhận việc mình thấy nhẹ lòng khi ra nước ngoài, có lẽ, anh cần có thời gian để hiểu rõ, nhưng lúc đó đã định sẵn vở bi kịch cho Trần Viễn, anh không thể bảo vệ tốt ý nguyện ban đầu của cậu, anh nợ Trần Viễn một mạng.
Phản ứng của Trần Viễn mới là điều khiến Cố An Thành nổi giận thật sự, anh biết mình quá hấp tấp, cũng biết mình làm những chuyện khiến Trần Viễn tưởng rằng anh bắt nạt người khác, anh rất buồn, nhưng còn đau lòng cho Trần Viễn hơn và hận bản thân mình hơn, anh kéo bả vai Trần Viễn đi: “Lên tầng.”
Cả người Trần Viễn đều đang run rẩy, bả vai bị kéo đi khiến cậu lảo đảo bước theo Cố An Thành, hai người đi tới phòng chính tầng trên, Cố An Thành đẩy cậu vào: “Có phòng vệ sinh riêng, chăn gối đều có thể dùng được, có nước uống trên bàn đấy.”
Sau đó anh ngừng một lát nhìn phản ứng của Trần Viễn thì thấy cậu run tới nỗi không đứng vững được, đoán rằng chắc không nghe lọt tai câu nào Cố An Thành nhắc lại một lần: “Đi tắm rồi ngủ đi, tớ xuống tầng ngủ ở sô pha.”
Lúc này Trần Viễn mới tỉnh táo lại, ánh mắt tỏ ý không hiểu nhìn Cố An Thành, anh đã bước xuống tầng rồi, Trần Viễn vội đuổi theo anh, thấy anh thật sự không quản mình nữa, nước mắt mất khống chế rơi xuống: “Xin, xin lỗi cậu…”
Cố An Thành cảm thấy buồn bực, anh muốn đánh mình mấy cái bạt tai, nhưng cảm thấy cũng chẳng có tác dụng gì, anh nghĩ bây giờ mình nên nghĩ đến việc làm thế nào mới có thể chăm sóc Trần Viễn thật tốt, làm cho cậu không còn sợ mình và phòng bị mình, anh muốn những chuyện khiến Trần Viễn sợ hãi cách cậu thật xa, làm cho những bất an của cậu không còn tồn tại trên cõi đời này nữa.
Anh không biết… Cách làm của anh có đúng hay không, lẽ nào… Rời xa Trần Viễn mới là cách làm đúng…
“Huhu… Xin lỗi cậu, cậu đừng giận nữa… Cậu không giống bọn họ… Tớ biết mà…” Trần Viễn nhìn phản ứng của Cố An Thành không biết bản thân mình bị làm sao nữa, cậu chỉ cảm thấy mình cũng phiền muộn theo ạn, cậu sợ Cố An Thành đánh mình cũng sợ anh không quan tâm mình nữa, Trần Viễn khóc tới nỗi nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn, đứng ở cầu thang đạp hụt vào khoảng không té lộn nhào xuống.
Cố An Thành nghe thấy tiếng ngã chẳng còn để ý được điều gì nữa, bước vài bước lớn đến đó, thấy Trần Viễn ngồi trên cầu thang, trái tim đang treo lơ lửng mới ổn định lại. Cố An Thành cẩn thận bước qua, thấy Trần Viễn không bài trừ mình mới dám ngồi xuống sờ cổ chân cậu: “Xước đâu không? Hay bị trẹo rồi?” Trần Viễn là một đứa trẻ rất hay khóc, đây cũng là một nguyên nhân khiến cậu hay bị bắt nạt, khuôn mặt buồn thiu lại hay khóc tí tách, động cái là đỏ hết mũi lên, chắc chắn sẽ gặp rất nhiều phiền phức.
Có lẽ Cố An Thành lại thích nhìn thấy cậu khóc, cứ thấy cậu khóc tới mức nấc lên, mọi bực tức của Cố An Thành đều tan biến, thử ôm cậu, thấy Trần Viễn không chống cự Cố An Thành mới dám ôm cậu thật chặt vào lòng bế cậu lên giường trong phòng ngủ: “Có chỗ nào đau không?”
Trần Viễn lắc đầu: “Không, không bị xước.”
“Phải cẩn thận chứ.” Cố An Thành chẳng còn chút tức giận nào nữa, kéo quần của cậu lên chỗ đầu gối, xem xét cả hai chân một lần, không xước chút nào, Trần Viễn khóc đỏ ửng cả mắt, đôi mắt ầng ậc hơi nước chớp chớp nhìn Cố An Thành, thấy cậu không sao nữa anh đứng lên định đi thì Trần Viễn bất chợt bĩu môi.
“Đừng đi mà, tớ biết, cậu không giống với bọn họ.” Trần Viễn hít mũi, tự cổ vũ mình: “Cậu ôm tớ đi, ôm tớ, bắt nạt tớ, sao cũng được hết, rõ ràng là tớ… Tớ nghĩ kỹ rồi mà.” Trong lòng Cố An Thành như có ngọn lửa đang nhen nhúm, yết hầu nghẹn cứng lại, chặn hết mọi âm thanh từ cổ họng, giọng nói khàn khàn: “Ai bắt nạt cậu chứ, thương cậu còn không hết nữa là, được rồi, không giận cậu đâu, tắm rửa rồi đi ngủ đi.”
Trần Viễn gật đầu: “Ừ, nghe cậu hết.”
Dáng vẻ sợ hãi nhưng lại muốn lại gần anh của Trần Viễn giống hệt trong ký ức, Cố An Thành cảm thán trong lòng, anh có tư cách gì mà tức giận chứ, đều là lỗi của anh mà.
Cố An Thành vào phòng tắm xả nước cho Trần Viễn trước, Trần Viễn đi bước nhỏ đến cửa phòng tắm thì thấy anh đang bận rộn trong đó, khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng ấy, tự nhiên nảy ra ý nghĩ muốn thử tin anh một lần.
Tuy rằng thay đổi của Cố An Thành cực kỳ lớn, nhưng mà… Trần Viễn không nghĩ ra được anh muốn điều gì ở mình nữa…
Cho dù là…
Cố An Thành vừa đẹp trai vừa cao lớn, rất có danh tiếng trong trường, sao lại bởi vì…
Mới nghĩ vậy thôi mà mặt Trần Viễn đã đỏ ửng lên, cậu vô thức cắn môi, lúng ta lúng túng.
Cố An Thành xả nước xong, thử độ ấm rồi gọi Trần Viễn: “Tới đây ngâm mình nào, tớ gãi lưng cho cậu.”
Lần này thì Trần Viễn nhanh chóng bước qua, dù cho Cố An Thành có bắt nạt cậu đi chăng nữa thì vẫn còn tốt hơn người khác nhiều, Trần Viễn cảm thấy mình phòng bị anh như thế là không đúng.
Trông Trần Viễn có vẻ nhanh nhẹn cởi sạch đồ, thò tay thử độ ấm, lắc lư cái mông “trắng nõn căng mọng” trước mặt anh, Cố An Thành cảm giác mình không đứng vững nổi, anh nắm cái tay nắm cửa thật chặt, mắt nhìn chằm chằm Trần Viễn đang ngồi trong bồn tắm, có hơi căng thẳng ôm đầu gối, ngước nhìn anh với đôi mắt mong được giúp đỡ.
Cố An Thành đã phải mất rất nhiều công sức mới có thể trở lại làm người mà không phải cầm thú, anh cũng không biết nữa, anh cố gắng không để Trần Viễn cảm thấy sợ hãi chút nào, anh hi vọng có một ngày có thể bảo với Trần Viễn làm loại chuyện đó không chỉ có lý do coi như trò tiêu khiển hay làm nhục cậu mà còn bởi vì yêu cậu. Cố An Thành ở bên cạnh Trần Viễn lúc cậu tắm để cậu học được cách thả lỏng mình trong nước, nhân lúc Trần Viễn đang chơi vui vẻ thì chà rửa tay chân cậu, cuối cùng còn gội cả đầu nữa, cẩn thận gội sạch dầu gội, sau cùng Cố An Thành còn dùng chiếc khăn tắm cỡ lớn bọc Trần Viễn lại bế cậu về giường rồi cẩn thận sấy khô tóc cho cậu.
Trần Viễn cảm giác cứ như là mơ vậy.
Dù là sự dịu dàng của Cố An Thành, hay là mọi thứ, cậu đều có cảm giác ngay cả trong mơ cũng không thể như thế được.
Có người xả nước cho cậu tắm, để cậu nghịch nước, tắm cho cậu, gội đầu cho cậu, còn sấy khô tóc cho cậu nữa…
“Cũng khô rồi đó, sấy lâu sẽ làm tổn thương tóc đó.” Cố An Thành cất máy sấy tóc, lấy một bộ đồ ngủ thoải mái từ trong tủ ngăn kéo đưa cho Trần Viễn: “Của cậu đây, tủ ngăn kéo và tủ đứng cậu cứ dùng thoải mái, cậu cũng có thể mặc đồ của tớ.”
Trần Viễn hơi phản ứng chậm cầm lấy bộ đồ ngủ, đó là đồ ngủ nam có in hình gấu, có lẽ không phải của Cố An Thành, là anh chuẩn bị cho cậu sao?
Trần Viễn không dám nghĩ, nhưng mấy hôm trước anh đã mua rất nhiều quần áo cho cậu rồi, có lẽ cũng giải thích được điều này, hôm trước cậu về nhà phát hiện đồ được Cố An Thành mua bị chú cầm đi mất, cậu chẳng dám hỏi câu nào mà chú còn hỏi ngược lại cậu rằng ông nội đâu, cậu nói ông nội được đưa vào viện điều trị mà Cố An Thành sắp xếp, chú cũng chẳng hỏi thêm gì.
Trần Viễn không biết nên nói chuyện này với Cố An Thành thế nào, dù sao cũng là đồ Cố An Thành mua cho cậu, cậu không thể để mất được.
“Ngơ ngẩn gì đó, nằm ngủ đi.” Cố An Thành cũng tắm rửa đơn giản rồi leo lên giường, không nhắc đến chuyện ngủ sô pha, anh sợ một mình Trần Viễn ngủ ở nơi xa lạ sẽ cảm thấy sợ hãi, anh để một ngọn đèn trên đầu giường ngay cạnh mình, nằm xuống vỗ nhẹ chiếc gối ở bên: “Ngủ thôi.”
Giường của Cố An Thành rất lớn, có lẽ hơn hai mét, sau khi anh nằm xuống còn thừa khoảng trống rất lớn, thấy anh không xuống tầng ngủ Trần Viễn chợt thấy vui vẻ, có lẽ bởi vì chuyện này nói cho cậu biết rằng Cố An Thành không giận nữa, Trần Viễn cảm thấy quên luôn cả việc sợ hãi trước đó. Thấy Cố An Thành vỗ gối bên cạnh, tung tăng chạy qua đó nằm xuống, mái tóc bồng bềnh cùng mùi hương dầu gội quen thuộc cọ nhẹ vào cánh mũi Cố An Thành, anh bật cười: “Sau này không cho cậu gội đầu ở sân tập nữa, buổi sáng đã lạnh rồi, gội như thế dễ bị cảm lạnh lắm.”
Trần Viễn mở to mắt: “Sao cậu biết?”
“Đã thấy mấy lần rồi.” Cố An Thành chuẩn bị hai cái chăn, tuy lúc này mỗi người đắp một chiếc nhưng lại rất gần nhau, Trần Viễn như một con thú non chịu phải tổn thương, đề phòng tất cả mọi thứ, tuy sợ anh đó nhưng lại khao khát hơi ấm từ người anh.
Cố An Thành hiểu Trần Viễn, anh đưa tay ra thò vào chăn Trần Viễn nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu: “Tớ có một mình, cậu cũng một mình, sau này chúng ta là hai mình, được không?”
Trần Viễn lúng túng, ánh mắt không hiểu nhìn Cố An Thành, anh chạm đầu mũi cậu một cái: “Sau này tớ chăm sóc cậu, làm anh trai cậu, bảo vệ cậu, không để ai bắt nạt cậu, còn đưa cậu đi học nữa, được không?”
“…” Trần Viễn nhìn Cố An Thành, một lúc lâu sau mới nói: “Tại sao?”
Tại sao à?
Cố An Thành không biết, hồi trước anh chỉ cảm thấy bản thân mình rất rất coi trọng Trần Viễn, nhưng Trần Viễn lại dùng cái chết để tố cáo anh, anh chẳng hề để tâm cậu, anh chỉ coi Trần Viễn là đồ chơi, đồ chơi đầu tiên có được trong thời niên thiếu, trân trọng món đồ đó rất lâu nhưng chưa hề nghĩ đến việc bảo dưỡng, đến khi nó hỏng thì bị vứt vào một góc xó trong kho.
Cố An Thành không phủ nhận việc mình thấy nhẹ lòng khi ra nước ngoài, có lẽ, anh cần có thời gian để hiểu rõ, nhưng lúc đó đã định sẵn vở bi kịch cho Trần Viễn, anh không thể bảo vệ tốt ý nguyện ban đầu của cậu, anh nợ Trần Viễn một mạng.