Chương : 41
"Lan Đình Phương, ai cho phép anh đem tôi mang đến nơi này, ai cho phép anh thay quần áo cho tôi?"
Liên Hảo chỉ vào Lan Đình Phương, oán hận nói.
Lan Đình Phương không hề để ý đến lời nói của Liên Hảo mà chỉ một mực nhìn chằm chằm đầu ngón chân cô. Liên Hảo cố gắng đem đầu ngón chân của mình rút vào trong váy ngủ, cơ thể cũng lui về sau, vừa mới lui được một bước anh liền bước đến ôm ngang cô lên.
Hành động đột ngột của anh khiến cho Liên Hảo càng thêm tức giận, giãy giụa muốn anh thả cô xuống. Anh ở bên tai cô nhẹ giọng nói: "Anh không hy vọng đôi chân xinh đẹp của em đạp phải mảnh thủy tinh."
Đôi chân xinh đẹp? Lúc này, Liên Hảo lại lôi ra thêm một tội trạng của Lan Đình Phương, đối với phụ nữ đã có chồng tiến hành ngôn ngữ khiêu khích!
Anh ôm cô đến phòng khách, thả xuống.
Chỉ vào cái mũi của mình: "Tức giận có thể chỉ vào mũi mắng anh."
Vỗ bả vai: "Thật sự giận quá có thể đánh nơi này."
Chìa cổ tay ra: "Nếu hai thứ kia vẫn không làm em hết giận vậy thì có thể cắn anh."
Đây là Lan Đình Phương sao? Liên Hảo ngây ra như phỗng, vị này là Lan Đình Phương sao?
Anh thở dài một hơi, nói: "Liên Hảo, không phải em nói để cho anh mượn em sao? Đây chính là em ở trước mặt bọn trẻ đáp ứng. Nếu đã như vậy thì mấy ngày này liền ở đây đi, thật sự thì hành lý của em ngày hôm qua đều đã được chuyển đến nơi này."
Cái người này lại tự chủ trương, giờ này khắc này anh làm như vậy là vì cái gì? Cảm kích, áy náy, ý nghĩ nóng lên, hay là vì anh đã quen có một người phụ nữ mốc hết ruột gan ra để yêu mình. Có phải anh bị hội chứng Stockholm ảnh hưởng?.
Hội chứng Stockholm, người bị bắt cóc đối với kẻ bắt cóc gắn liền một thời gian sẽ sinh ra một loại tình cảm ỷ lại.
Liên Hảo lại siết chặt nắm tay, cô không có chỉ vào mũi mắng anh, không có đánh vào bờ vai anh, cũng không có cắn cổ tay anh, mà là lạnh lùng nói:
"Lan tiên sinh, trí nhớ của anh có vẻ không tốt một chút nào, anh có vẻ đã đem chuyện tôi đã kết hôn quên rồi? Lan tiên sinh, là ai cho anh cái quyền thay quần áo cho người đã có chồng?".
Phụ nữ có chồng, đây là một cái trọng quyền hung hăng đấm ở trong lòng Lan Đình Phương.
Lan Đình Phương nóng lên: "Cố Liên Hảo, trí nhớ của em cũng thật không tốt, không phải anh đã nói em phải rời khỏi anh ta rồi sao? Anh đã cho luật sư chuẩn bị giấy thỏa thuận ly hôn của em cùng Nguyên Anh Hùng, đến lúc đó, em chỉ cần ở trên thỏa thuận ly hôn ký tên của mình, những chuyện còn lại em không cần thiết quản."
Lan Đình Phương đem giấy thỏa thuận ly hôn ra quả thật rất có sức uy hiếp.
Liên Hảo cơ hồ như không tin vào tai mình, Lan Đình Phương sao lại có thể cuồng vọng đến loại trình độ này? Còn tự mình chuẩn bị giấy thỏa thuận ly hôn cho cô?
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Liên Hảo tức đến bật cười, ngay cả giọng nói cũng tăng âm lượng: "Lan Đình Phương, anh dựa vào cái gì? Anh dựa vào cái gì chuẩn bị giấy thỏa thuận ly hôn cho tôi? Tôi... Tôi sẽ không ly hôn."
"Không.." Liên Hảo lớn tiếng hét lên: "Vĩnh viễn không!"
"Anh ta không xứng với em!" Sự nhẫn nại của Lan Đình Phương cũng không có thừa: "Cố Liên Hảo, không phải em hỏi anh dựa vào cái gì sao? Được, để anh nói cho em biết, em không yêu anh ta, đồng thời anh ta cũng không xứng với em, chỉ cần như vậy anh đã có thể cho các người ly hôn."
Quyền lực cùng vinh quang dường như đã khiến cho người đàn ông này trở thành một kẻ không coi ai ra gì.
"Sau đó thì sao?" Liên Hảo hơi lên giọng.
"Sau đó..." Ánh mắt Lan Đình Phương trở nên nhu hòa: "Sau đó, chúng ta kết hôn, chúng ta tổ chức một hôn lễ thật long trọng, anh muốn để tất cả mọi người trên thế giới này biết, Cố Liên Hảo là vợ của Lan Đình Phương. Sau đó, chúng ta sẽ có con của chúng ta, và sau đó nữa, thời điểm tóc chúng ta tóc trắng xóa, chúng ta sẽ ở trong công viên, cùng nhau chia sẻ một cây kem."
Hôn lễ, đứa con, tóc trắng xóa, cùng nhau chia sẻ một cây kem, tất cả những điều này đều là những mục tiêu mà Cố Liên Hảo đã từng hướng tới, thì ra, người đàn ông này điều biết đến.
"Chúng ta tháng tám cử hành hôn lễ, không phải em thích Tiệp Khắc sao? Đến lúc đó, chúng ta cử hành hôn lễ ngay tại quảng trường Prague!" Anh nói những lời này với một thái độ vô cùng đương nhiên.
Liên Hảo thật không biết Lan Đình Phương từ đâu mà có sự tự tin như vậy, bởi vì cô đã từng vì anh làm rất nhiều việc ngu ngốc sao? Bởi vì bản thân luôn là cái đuôi của Lan Đình Phương trong miệng Bách An Ny?
Liên Hảo ôm trán cười, cười đến bản thân bất lực, cô rất tức giận, thế cho nên cô không biết phải nên nói lời nào để bác bỏ người đàn ông cuồng vọng này. Liên Hảo vừa cười vừa cầm lấy điện thoại, nói với Lan Đình Phương:
"Lan tiên sinh, anh có tin tôi đem những lời mà anh vừa mới nói nói cho tòa soạn báo hay không? Để cho tất cả mọi người đều biết thiên sứ Lan Đình Phương thế nhưng lại tham gia vào cuộc hôn nhân của người khác, không, phải nói là phá hư hôn nhân của người khác mới đúng. Đến lúc đó, tôi nghĩ danh dự của Lan tiên sinh sẽ chỉ còn là rác thải, nhân cách cũng chẳng còn. Không phải Lan tiên sinh rất ghét đám chó săn sao? Đến lúc đó, bọn họ sẽ rất vui mừng, mỗi ngày tìm đến Lan tiên sinh báo danh. Cho nên, Lan tiên sinh, có chừng có mực đi."
"Cố Liên Hảo ở bên cạnh Lan Đình Phương nhiều năm như vậy chẳng lẽ vẫn còn không rõ? Lan Đình Phương cho tới bây giờ không biết cái gì là có chừng có mực!"
Huyệt thái dương của Lan Đình Phương giật giật, Cố Liên Hảo thế nhưng lại dám uy hiếp anh. Anh tiến lên vài bước, cầm lấy điện thoại trong tay cô, thông qua một chuỗi dãy số, sau khi đã kết nối được với đầu dây bên kia, anh đưa điện thoại lại cho cô, từng câu từng chữ nói:
"Tòa soạn báo này là đối thủ một mất một còn của anh, anh tin bọn họ sẽ rất hài lòng khi nghe được thông tin này, Cố Liên Hảo, anh có thể nói cho em biết là, tòa soạn này sẽ giúp em đạt được hiệu quả mà em mong muốn."
Trong điện thoại truyền đến câu hỏi, Liên Hảo ngơ ngác cầm điện thoại, giờ phút này, cái điện thoại kia dường như biến thành một củ khoai lang nóng phỏng tay.
Cố Liên Hảo cảm thấy hiện tại bản thân thật sự rất uất ức, cái gì cũng làm không xong. Hung hăng đem điện thoại ném trên mặt đất, Liên Hảo nắm lấy vạt áo trước ngực Lan Đình Phương, kiễng mũi chân, dùng hết sức lực toàn thân.
"Lan Đình Phương, anh đến cùng muốn làm cái gì?"
Đúng vậy, Lan Đình Phương, mày đến cùng muốn làm cái gì? Mày cũng biết Cố Liên Hảo sẽ không bao giờ còn là Cố Liên Hảo của trước kia nữa.
Sau khi dùng hết khí lực toàn thân nói ra những lời này, nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống, những giọt nước mắt kia khiến cho Liên Hảo trở nên thật yếu đuối, cô nức nở nói: "Đình Phương, anh hãy bỏ qua tôi được không? Chúng ta đã không..."
Lan Đình Phương không để cho cô nói ra câu không có khả năng kia, anh chặn lại miệng Liên Hảo, tiến quân thần tốc.
Đầu lưỡi anh như lưỡi rắn triền miên, mang theo một chút uy hiếp, một chút khiêu khích, tựa như chất độc ăn mòn tư tưởng, khiến cho cô dường như rơi vào năm ngàn thước biển sâu.
Cuối cùng, Lan Đình Phương buông Liên Hảo ra, vô cùng hài lòng nhìn đôi môi đã sưng đỏ của cô.
Giây tiếp theo, Liên Hảo kéo lấy tay của Lan Đình Phương, hung hăng hướng cổ tay anh cắn xuống, cô hận anh cũng hận bản thân mình, có bao nhiêu hận liền cắn mạnh bấy nhiêu.
Anh không hề động mà để yên cho cô cắn, cho đến khi cô không còn sức nữa, cho đến khi có tia máu nhỏ như hạt châu xuất hiện trên làn da trắng nõn, Liên Hảo mới suy sụp ngồi ở trên mặt đất, đầu chôn ở trên đầu gối của mình.
Lan Đình Phương ngồi xuống, ôm cô vào lòng, anh cảm giác được cơ thể của cô đang run rẩy, không phải anh không đau lòng, anh cũng không nghĩ sẽ bức cô như vậy.
Được lắm, Thượng Đế vậy mà lại đem cánh cửa duy nhất mà anh có được phá hỏng, nếu đã như vậy, vậy thì anh chỉ có thể dựa vào bản thân để tìm lối ra cho chính mình.
Hôn nhẹ lên tóc cô, Lan Đình Phương nói: "Liên Hảo, cho anh một cơ hội."
Đối với giọng nói như đang cầu xin của anh, Liên Hảo ở trong lòng anh liều mạng lắc đầu, liều mạng nói: "Lan Đình Phương, tôi đã kết hôn, Lan Đình Phương, tôi đã kết hôn, anh không nên ép tôi, anh không nên ép tôi..."
Mái tóc hơi xoăn cũng không biết là vì nước mắt hay là vì mồ hôi mà dán trên mặt cô, môi sưng đỏ, đôi mắt mờ mịt và kích động, Lan Đình Phương chưa từng gặp qua một Cố Liên Hảo như vậy, một Cố Liên Hảo vô cùng chật vật.
Nhất thời, trong lòng Lan Đình Phương quặn đau.
"Được, được, anh không ép em, anh không ép em nữa." Anh ôm cô vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng dừng ở trên đỉnh đầu, vuốt ve trấn an.
Buổi chiều, Lan Đình Phương đến công ty một chuyến sau đó đến siêu thị mua sắm, đây là lần đầu tiên anh đến khu vực tươi sống của siêu thị, phía sau còn có Tiểu Đao đi theo.
Tiểu Đao cảm thấy hôm nay Lan tiên sinh vốn đã đủ quỷ dị, tự dưng lại nổi lên ý tưởng tự mình đến siêu thị mua sắm, còn hưng trí bừng bừng như vậy, kết quả Lan tiên sinh còn đi đến khu vực tươi sống, không khí càng đạt tới trình độ quỷ dị hơn nữa.
Nhóm bác gái đứng ở khu vực tươi sống từ lúc Lan tiên sinh vừa mới bước vào đã vụng trộm nhìn anh, cuối cùng dứt khoát không coi ai ra gì mà nhìn chằm chằm, bộ dạng có thể nhìn bao nhiêu liền có bấy nhiêu cảm giác thỏa mãn.
Khi mà những ánh mắt "tôi biết thừa" dò xét ở trên người anh ta sau đó chuyển hướng sang Lan tiên sinh, Tiểu Đao muốn nổi cả da gà. Đầu năm nay, có rất nhiều bác gái bị ảnh hưởng bởi phim ảnh, rất thích gán ghép lung tung. Ánh mắt này khiến cho Tiểu Đao thất sự rất uất ức, chẳng lẽ hai người đàn ông cùng nhau đến siêu thị mua sắm thì sẽ làm cho người ta suy nghĩ bậy bạ?
Lại nhìn qua Lan tiên sinh, cũng may là anh không tới đó. Lan tiên sinh hình như đang cau mày, gương mặt trắng nõn bởi vì bị nhóm bác gái chú ý mà hơi hơi phiếm hồng, vừa nhìn vào, còn có cảm giác người này rất dễ gần, vì vậy cho nên, nhóm bác gái càng thêm can đảm, có người thậm chí hỏi Lan tiên sinh có phải là người này người nọ hay không, mà đa phần những người trong miệng nhóm bác gái này đều là những người thường hay xuất hiện trên tivi hoặc là phim ảnh.
"Tiểu Đao." Lan tiên sinh bị hỏi đến không còn kiên nhẫn: "Làm cho bọn họ yên tĩnh lại cho tôi!".
Được! Quá đúng ý anh ta rồi còn gì! Tiểu Đao đã sớm muốn làm một chút gì đó để uy hiếp bọn họ, vì thế, anh ta lấy xuống từ trên đầu của một bác gái một chiếc kẹp tóc thật rắn chắc, niết ở trong tay, dùng một chút lực, kẹp tóc kia rốt cuộc bị chia năm sẻ bảy, tuy rằng không đến mức biến thành bột phấn giống như trong phim, nhưng lại thành công khiến cho nhóm bác gái này khép lại miệng.
Sau đó, Lan tiên sinh mang theo bộ mặt lạnh nhạt ngàn năm của mình bước đến quầy cá, một bác gái béo không sợ chết, vui tươi hớn hở nói: "Này cậu, con cá này tươi như vậy, nhất định phải hấp mới ngon! Vợ cậu ăn vào còn có thể dưỡng nhan!"
Lan tiên sinh nghe xong tâm tình cực kỳ tốt, còn lộ ra tươi cười khó gặp, tiếp nhận câu chuyện của bác gái: "Đúng vậy! Vợ tôi rất thích ăn cá hấp."
Vợ? Ách.... Tiểu Đao nói thầm, nào có cô vợ nào? Cho dù có cũng đã trở thành quá khứ rồi! Phải nói chính xác là vợ trước.
Tác giả: Vì sao mọi người ai cũng đều tìm Anh Hùng, chẳng lẽ tên của anh quá hay? Xem vận khí người này thì ~~~~~
Liên Hảo chỉ vào Lan Đình Phương, oán hận nói.
Lan Đình Phương không hề để ý đến lời nói của Liên Hảo mà chỉ một mực nhìn chằm chằm đầu ngón chân cô. Liên Hảo cố gắng đem đầu ngón chân của mình rút vào trong váy ngủ, cơ thể cũng lui về sau, vừa mới lui được một bước anh liền bước đến ôm ngang cô lên.
Hành động đột ngột của anh khiến cho Liên Hảo càng thêm tức giận, giãy giụa muốn anh thả cô xuống. Anh ở bên tai cô nhẹ giọng nói: "Anh không hy vọng đôi chân xinh đẹp của em đạp phải mảnh thủy tinh."
Đôi chân xinh đẹp? Lúc này, Liên Hảo lại lôi ra thêm một tội trạng của Lan Đình Phương, đối với phụ nữ đã có chồng tiến hành ngôn ngữ khiêu khích!
Anh ôm cô đến phòng khách, thả xuống.
Chỉ vào cái mũi của mình: "Tức giận có thể chỉ vào mũi mắng anh."
Vỗ bả vai: "Thật sự giận quá có thể đánh nơi này."
Chìa cổ tay ra: "Nếu hai thứ kia vẫn không làm em hết giận vậy thì có thể cắn anh."
Đây là Lan Đình Phương sao? Liên Hảo ngây ra như phỗng, vị này là Lan Đình Phương sao?
Anh thở dài một hơi, nói: "Liên Hảo, không phải em nói để cho anh mượn em sao? Đây chính là em ở trước mặt bọn trẻ đáp ứng. Nếu đã như vậy thì mấy ngày này liền ở đây đi, thật sự thì hành lý của em ngày hôm qua đều đã được chuyển đến nơi này."
Cái người này lại tự chủ trương, giờ này khắc này anh làm như vậy là vì cái gì? Cảm kích, áy náy, ý nghĩ nóng lên, hay là vì anh đã quen có một người phụ nữ mốc hết ruột gan ra để yêu mình. Có phải anh bị hội chứng Stockholm ảnh hưởng?.
Hội chứng Stockholm, người bị bắt cóc đối với kẻ bắt cóc gắn liền một thời gian sẽ sinh ra một loại tình cảm ỷ lại.
Liên Hảo lại siết chặt nắm tay, cô không có chỉ vào mũi mắng anh, không có đánh vào bờ vai anh, cũng không có cắn cổ tay anh, mà là lạnh lùng nói:
"Lan tiên sinh, trí nhớ của anh có vẻ không tốt một chút nào, anh có vẻ đã đem chuyện tôi đã kết hôn quên rồi? Lan tiên sinh, là ai cho anh cái quyền thay quần áo cho người đã có chồng?".
Phụ nữ có chồng, đây là một cái trọng quyền hung hăng đấm ở trong lòng Lan Đình Phương.
Lan Đình Phương nóng lên: "Cố Liên Hảo, trí nhớ của em cũng thật không tốt, không phải anh đã nói em phải rời khỏi anh ta rồi sao? Anh đã cho luật sư chuẩn bị giấy thỏa thuận ly hôn của em cùng Nguyên Anh Hùng, đến lúc đó, em chỉ cần ở trên thỏa thuận ly hôn ký tên của mình, những chuyện còn lại em không cần thiết quản."
Lan Đình Phương đem giấy thỏa thuận ly hôn ra quả thật rất có sức uy hiếp.
Liên Hảo cơ hồ như không tin vào tai mình, Lan Đình Phương sao lại có thể cuồng vọng đến loại trình độ này? Còn tự mình chuẩn bị giấy thỏa thuận ly hôn cho cô?
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Liên Hảo tức đến bật cười, ngay cả giọng nói cũng tăng âm lượng: "Lan Đình Phương, anh dựa vào cái gì? Anh dựa vào cái gì chuẩn bị giấy thỏa thuận ly hôn cho tôi? Tôi... Tôi sẽ không ly hôn."
"Không.." Liên Hảo lớn tiếng hét lên: "Vĩnh viễn không!"
"Anh ta không xứng với em!" Sự nhẫn nại của Lan Đình Phương cũng không có thừa: "Cố Liên Hảo, không phải em hỏi anh dựa vào cái gì sao? Được, để anh nói cho em biết, em không yêu anh ta, đồng thời anh ta cũng không xứng với em, chỉ cần như vậy anh đã có thể cho các người ly hôn."
Quyền lực cùng vinh quang dường như đã khiến cho người đàn ông này trở thành một kẻ không coi ai ra gì.
"Sau đó thì sao?" Liên Hảo hơi lên giọng.
"Sau đó..." Ánh mắt Lan Đình Phương trở nên nhu hòa: "Sau đó, chúng ta kết hôn, chúng ta tổ chức một hôn lễ thật long trọng, anh muốn để tất cả mọi người trên thế giới này biết, Cố Liên Hảo là vợ của Lan Đình Phương. Sau đó, chúng ta sẽ có con của chúng ta, và sau đó nữa, thời điểm tóc chúng ta tóc trắng xóa, chúng ta sẽ ở trong công viên, cùng nhau chia sẻ một cây kem."
Hôn lễ, đứa con, tóc trắng xóa, cùng nhau chia sẻ một cây kem, tất cả những điều này đều là những mục tiêu mà Cố Liên Hảo đã từng hướng tới, thì ra, người đàn ông này điều biết đến.
"Chúng ta tháng tám cử hành hôn lễ, không phải em thích Tiệp Khắc sao? Đến lúc đó, chúng ta cử hành hôn lễ ngay tại quảng trường Prague!" Anh nói những lời này với một thái độ vô cùng đương nhiên.
Liên Hảo thật không biết Lan Đình Phương từ đâu mà có sự tự tin như vậy, bởi vì cô đã từng vì anh làm rất nhiều việc ngu ngốc sao? Bởi vì bản thân luôn là cái đuôi của Lan Đình Phương trong miệng Bách An Ny?
Liên Hảo ôm trán cười, cười đến bản thân bất lực, cô rất tức giận, thế cho nên cô không biết phải nên nói lời nào để bác bỏ người đàn ông cuồng vọng này. Liên Hảo vừa cười vừa cầm lấy điện thoại, nói với Lan Đình Phương:
"Lan tiên sinh, anh có tin tôi đem những lời mà anh vừa mới nói nói cho tòa soạn báo hay không? Để cho tất cả mọi người đều biết thiên sứ Lan Đình Phương thế nhưng lại tham gia vào cuộc hôn nhân của người khác, không, phải nói là phá hư hôn nhân của người khác mới đúng. Đến lúc đó, tôi nghĩ danh dự của Lan tiên sinh sẽ chỉ còn là rác thải, nhân cách cũng chẳng còn. Không phải Lan tiên sinh rất ghét đám chó săn sao? Đến lúc đó, bọn họ sẽ rất vui mừng, mỗi ngày tìm đến Lan tiên sinh báo danh. Cho nên, Lan tiên sinh, có chừng có mực đi."
"Cố Liên Hảo ở bên cạnh Lan Đình Phương nhiều năm như vậy chẳng lẽ vẫn còn không rõ? Lan Đình Phương cho tới bây giờ không biết cái gì là có chừng có mực!"
Huyệt thái dương của Lan Đình Phương giật giật, Cố Liên Hảo thế nhưng lại dám uy hiếp anh. Anh tiến lên vài bước, cầm lấy điện thoại trong tay cô, thông qua một chuỗi dãy số, sau khi đã kết nối được với đầu dây bên kia, anh đưa điện thoại lại cho cô, từng câu từng chữ nói:
"Tòa soạn báo này là đối thủ một mất một còn của anh, anh tin bọn họ sẽ rất hài lòng khi nghe được thông tin này, Cố Liên Hảo, anh có thể nói cho em biết là, tòa soạn này sẽ giúp em đạt được hiệu quả mà em mong muốn."
Trong điện thoại truyền đến câu hỏi, Liên Hảo ngơ ngác cầm điện thoại, giờ phút này, cái điện thoại kia dường như biến thành một củ khoai lang nóng phỏng tay.
Cố Liên Hảo cảm thấy hiện tại bản thân thật sự rất uất ức, cái gì cũng làm không xong. Hung hăng đem điện thoại ném trên mặt đất, Liên Hảo nắm lấy vạt áo trước ngực Lan Đình Phương, kiễng mũi chân, dùng hết sức lực toàn thân.
"Lan Đình Phương, anh đến cùng muốn làm cái gì?"
Đúng vậy, Lan Đình Phương, mày đến cùng muốn làm cái gì? Mày cũng biết Cố Liên Hảo sẽ không bao giờ còn là Cố Liên Hảo của trước kia nữa.
Sau khi dùng hết khí lực toàn thân nói ra những lời này, nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống, những giọt nước mắt kia khiến cho Liên Hảo trở nên thật yếu đuối, cô nức nở nói: "Đình Phương, anh hãy bỏ qua tôi được không? Chúng ta đã không..."
Lan Đình Phương không để cho cô nói ra câu không có khả năng kia, anh chặn lại miệng Liên Hảo, tiến quân thần tốc.
Đầu lưỡi anh như lưỡi rắn triền miên, mang theo một chút uy hiếp, một chút khiêu khích, tựa như chất độc ăn mòn tư tưởng, khiến cho cô dường như rơi vào năm ngàn thước biển sâu.
Cuối cùng, Lan Đình Phương buông Liên Hảo ra, vô cùng hài lòng nhìn đôi môi đã sưng đỏ của cô.
Giây tiếp theo, Liên Hảo kéo lấy tay của Lan Đình Phương, hung hăng hướng cổ tay anh cắn xuống, cô hận anh cũng hận bản thân mình, có bao nhiêu hận liền cắn mạnh bấy nhiêu.
Anh không hề động mà để yên cho cô cắn, cho đến khi cô không còn sức nữa, cho đến khi có tia máu nhỏ như hạt châu xuất hiện trên làn da trắng nõn, Liên Hảo mới suy sụp ngồi ở trên mặt đất, đầu chôn ở trên đầu gối của mình.
Lan Đình Phương ngồi xuống, ôm cô vào lòng, anh cảm giác được cơ thể của cô đang run rẩy, không phải anh không đau lòng, anh cũng không nghĩ sẽ bức cô như vậy.
Được lắm, Thượng Đế vậy mà lại đem cánh cửa duy nhất mà anh có được phá hỏng, nếu đã như vậy, vậy thì anh chỉ có thể dựa vào bản thân để tìm lối ra cho chính mình.
Hôn nhẹ lên tóc cô, Lan Đình Phương nói: "Liên Hảo, cho anh một cơ hội."
Đối với giọng nói như đang cầu xin của anh, Liên Hảo ở trong lòng anh liều mạng lắc đầu, liều mạng nói: "Lan Đình Phương, tôi đã kết hôn, Lan Đình Phương, tôi đã kết hôn, anh không nên ép tôi, anh không nên ép tôi..."
Mái tóc hơi xoăn cũng không biết là vì nước mắt hay là vì mồ hôi mà dán trên mặt cô, môi sưng đỏ, đôi mắt mờ mịt và kích động, Lan Đình Phương chưa từng gặp qua một Cố Liên Hảo như vậy, một Cố Liên Hảo vô cùng chật vật.
Nhất thời, trong lòng Lan Đình Phương quặn đau.
"Được, được, anh không ép em, anh không ép em nữa." Anh ôm cô vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng dừng ở trên đỉnh đầu, vuốt ve trấn an.
Buổi chiều, Lan Đình Phương đến công ty một chuyến sau đó đến siêu thị mua sắm, đây là lần đầu tiên anh đến khu vực tươi sống của siêu thị, phía sau còn có Tiểu Đao đi theo.
Tiểu Đao cảm thấy hôm nay Lan tiên sinh vốn đã đủ quỷ dị, tự dưng lại nổi lên ý tưởng tự mình đến siêu thị mua sắm, còn hưng trí bừng bừng như vậy, kết quả Lan tiên sinh còn đi đến khu vực tươi sống, không khí càng đạt tới trình độ quỷ dị hơn nữa.
Nhóm bác gái đứng ở khu vực tươi sống từ lúc Lan tiên sinh vừa mới bước vào đã vụng trộm nhìn anh, cuối cùng dứt khoát không coi ai ra gì mà nhìn chằm chằm, bộ dạng có thể nhìn bao nhiêu liền có bấy nhiêu cảm giác thỏa mãn.
Khi mà những ánh mắt "tôi biết thừa" dò xét ở trên người anh ta sau đó chuyển hướng sang Lan tiên sinh, Tiểu Đao muốn nổi cả da gà. Đầu năm nay, có rất nhiều bác gái bị ảnh hưởng bởi phim ảnh, rất thích gán ghép lung tung. Ánh mắt này khiến cho Tiểu Đao thất sự rất uất ức, chẳng lẽ hai người đàn ông cùng nhau đến siêu thị mua sắm thì sẽ làm cho người ta suy nghĩ bậy bạ?
Lại nhìn qua Lan tiên sinh, cũng may là anh không tới đó. Lan tiên sinh hình như đang cau mày, gương mặt trắng nõn bởi vì bị nhóm bác gái chú ý mà hơi hơi phiếm hồng, vừa nhìn vào, còn có cảm giác người này rất dễ gần, vì vậy cho nên, nhóm bác gái càng thêm can đảm, có người thậm chí hỏi Lan tiên sinh có phải là người này người nọ hay không, mà đa phần những người trong miệng nhóm bác gái này đều là những người thường hay xuất hiện trên tivi hoặc là phim ảnh.
"Tiểu Đao." Lan tiên sinh bị hỏi đến không còn kiên nhẫn: "Làm cho bọn họ yên tĩnh lại cho tôi!".
Được! Quá đúng ý anh ta rồi còn gì! Tiểu Đao đã sớm muốn làm một chút gì đó để uy hiếp bọn họ, vì thế, anh ta lấy xuống từ trên đầu của một bác gái một chiếc kẹp tóc thật rắn chắc, niết ở trong tay, dùng một chút lực, kẹp tóc kia rốt cuộc bị chia năm sẻ bảy, tuy rằng không đến mức biến thành bột phấn giống như trong phim, nhưng lại thành công khiến cho nhóm bác gái này khép lại miệng.
Sau đó, Lan tiên sinh mang theo bộ mặt lạnh nhạt ngàn năm của mình bước đến quầy cá, một bác gái béo không sợ chết, vui tươi hớn hở nói: "Này cậu, con cá này tươi như vậy, nhất định phải hấp mới ngon! Vợ cậu ăn vào còn có thể dưỡng nhan!"
Lan tiên sinh nghe xong tâm tình cực kỳ tốt, còn lộ ra tươi cười khó gặp, tiếp nhận câu chuyện của bác gái: "Đúng vậy! Vợ tôi rất thích ăn cá hấp."
Vợ? Ách.... Tiểu Đao nói thầm, nào có cô vợ nào? Cho dù có cũng đã trở thành quá khứ rồi! Phải nói chính xác là vợ trước.
Tác giả: Vì sao mọi người ai cũng đều tìm Anh Hùng, chẳng lẽ tên của anh quá hay? Xem vận khí người này thì ~~~~~