Chương : 34
"Liên Hảo, em nói anh thế nào lại như vậy? Khi em ở trước mặt anh nói những lời này anh không hề nhớ rõ, đợi đến thời điểm em rời đi, anh lại đem lời nói của em nhớ được một cách vô cùng rõ ràng."
Liên Hảo gắt gao nắm chặt hai tay mình, chặt đến nỗi cả hai tay đều đau. Cô sợ hãi, sợ Lan Đình Phương tiếp tục nói ra, nhưng anh dường như không biết cô đang hoãn loạn, vẫn tiếp tục nói.
"Thật ra, anh có thể nhớ lại những lời mà em đã từng nói cũng không nhiều lắm, anh đối với sở thích của em cũng biết ít đến đáng thương. Nhưng mà Liên Hảo, anh hứa sẽ học hỏi, hứa sẽ tìm hiểu. Liên Hảo, em nói như vậy có được không? Cho anh một chút thời gian có được không em?"
Liên Hảo, em nói như vậy có được không? Cho anh một chút thời gian có được không em?
Anh đã hỏi cô như vậy.
Thời gian trong quá khứ quả thật chỉ trôi qua một chút, nhưng Liên Hảo biết, thời gian rốt cuộc không thể quay trở lại được nữa.
"Không, tôi không muốn." Liên Hảo chậm rãi nói: "Đình Phương, trên đời này có một câu nói, nước đổ khó hốt. Kể từ khi rời khỏi anh, về sau tôi vượt qua một đoạn thời gian thật gian nan, thật vất vả tôi mới bình ổn trở lại. Hiện tại, tôi không muốn lại giống như khoảng thời gian đó. Đình Phương, tôi tin trên thế giới này có rất nhiều phụ nữ nguyện ý dành thời gian yêu anh, hơn nữa cũng sẽ chờ đợi anh."
Lan Đình Phương cảm thấy biểu cảm hiện tại của mình nhất định có chút vặn vẹo, cũng không biết là vì xấu hổ hay là vì tuyệt vọng và kích động. Anh gắt gao nắm lấy tay Liên Hảo, xem đó như là một cọng rơm cuối cùng, ở trong đầu cực lực tìm kiếm ngôn ngữ thích hợp để có thể thuyết phục người phụ nữ trước mặt này.
Thuyết phục cô tin tưởng Lan Đình Phương thật sự cùng với trước kia không giống nhau.
"Liên Hảo, trên thế giới này đúng là có câu nói nước đổ khó hốt, nhưng cũng có câu gương vỡ lại lành. Anh cũng biết trên thế giới này có rất nhiều phụ nữ nguyện ý dành thời gian giống như em trước kia yêu anh chờ anh, nhưng mà bọn họ cũng không phải là em, trên thế giới này anh chỉ muốn em tới yêu anh."
Trong nháy mắt, Liên Hảo nghĩ sẽ rút tay ra, dùng ngón tay mình chạm đến khuôn mặt mà cô đã từng yêu sâu đậm. Người mà cô yêu quả thật có khuôn mặt dễ nhìn nhất trên thế giới này.
Bàn tay Liên Hảo đang run rẩy.
Dường như Thượng Đế cũng rất không hài lòng về diễn biến của màn trình diễn này, vì thế liền an bài cho người khác vào cuộc.
Cửa phòng ăn bị đẩy ra, một gương mặt đẹp trai cùng với một đống từ xin lỗi bằng tiếng Pháp, Anh, Việt, Trung được liên tiếp nói ra.
"Nguyên Anh Hùng, anh tới nơi này làm gì?"
"Lan tiên sinh, sao anh lại ở chỗ này?"
Hai người lại rất ăn ý nói ra, người trước mang theo tức giận, người sau mang theo kinh ngạc.
Nguyên Anh Hùng tạm ném chuyện kinh ngạc tò mò này qua một bên, bởi vì anh nhìn thấy tay của Lan Đình Phương đang nắm giữ tay của Liên Hảo. Điều này làm sao có thể?
Anh không nói bất kỳ một câu nào mà cứ thế đi qua, đem tay của Liên Hảo đang bị Lan Đình Phương nắm chặt lấy ra.
"Cố Liên Hảo, sao em có thể tùy tiện để người đàn ông khác nắm lấy tay mình?" Nguyên Anh Hùng ôm chặt lấy Liên Hảo, cau mày.
Ánh mắt Lan Đình Phương vô ý thức dừng ở bàn tay đặt trên vai Liên Hảo của Nguyên Anh Hùng. Trên ngón áp út của bàn tay kia cũng đeo cùng một kiểu nhẫn với Liên Hảo.
Một ít sự việc ngắn ở trong đầu Lan Đình Phương lần lượt hiện ra, hình đại diện hình hoa hướng dương trong chiếc điện thoại màu đen, dưới hoa hướng dương là dòng chữ "Bà quản gia". Khi nhận phỏng vấn của truyền thông Nguyên Anh Hùng nói có một cô gái đáng yêu nói với anh ta: Mặc cho thời đại này có tàn khốc thế nào đi chăng nữa, tình yêu thủy chung vẫn luôn luôn tồn tại.
Từng đoạn từng đoạn ngắn xâu chuỗi với nhau khiến cho anh một trận choáng váng. Sẽ không, không có khả năng như vậy!
"Nguyên Anh Hùng!" Lan Đình Phương lạnh lùng nói, lấy một loại tư thái từ trên cao nhìn xuống: "Giờ này không phải anh nên ở phòng thu sao? Anh đến nơi này làm gì?"
Lan Đình Phương chỉ vào bàn tay đang ôm vai Liên Hảo của Nguyên Anh Hùng: "Còn có, đem bàn tay đặt trên vai Liên Hảo của anh lấy ra, người phụ nữ này không phải là người mà anh có thể tùy tiện chạm vào."
Tình huống bất ngờ như vậy khiến cho Liên Hảo có chút hỗn loạn. Từng câu từng chữ rõ ràng mà Lan Đình Phương nói ra đã đủ để cho Liên Hảo hiểu ra rằng, hai người đàn ông này quen biết nhau.
Liên Hảo tức giận hất tay Nguyên Anh Hùng ra, lạnh lùng nói với anh: "Nguyên Anh Hùng, anh nói xem, đến cùng là chuyện gì đã xảy ra?"
Nguyên Anh Hùng cợt nhả làm ra bộ dạng cầu xin tha thứ, hai tay chấp lại: "Thực xin lỗi, Liên Hảo, anh lại lừa em, thật ra anh đến Bắc Kinh không phải là đi lưu diễn, mà là cùng đài truyền hình ký hợp hồng. Không phải em luôn nói muốn tới một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương sống quãng đời còn lại sao? Cùng đài truyền hình ký hợp đồng anh mới có thể mua được đảo ở Thái Bình Dương."
"Ai muốn anh mua đảo ở Thái Bình Dương?" Liên Hảo đau đầu, mua một hòn đảo ở Thái Bình Dương phải cần đến bao nhiêu tiền chứ? Cái người này, luôn làm ra những việc khiến người ta không thể nào đỡ nổi.
"Được rồi, được rồi, là bản thân anh muốn mua, là bản thân anh muốn mua." Nguyên Anh Hùng cảm thấy hiện tại không phải là thời điểm để thảo luận vấn đề này, trước mắt còn có một tên đàn ông đang như hổ rình mồi có ý đồ với Liên Hảo.
Hơn nữa, người đàn ông này còn là Lan Đình Phương.
Nguyên Anh Hùng làm việc ở trên sàn castwalk cũng chưa từng có một chút tự ti nào, đối mặt những người mẫu siêu cấp cũng không có hai từ tự ti. Duy nhất với người đàn ông tên Lan Đình Phương này, lại khiến anh sinh ra một chút tự ti, thậm chí còn cảm thấy Thượng Đế giống như giữa hai người đàn ông Lan Đình Phương cùng Nguyên Anh Hùng thì có hơi thiên vị Lan Đình Phương một chút.
"Liên Hảo." Nguyên Anh Hùng thật nhanh biểu thị công khai chủ quyền của mình, học tập George W.Bush tiên phong làm người mở đầu câu chuyện: "Để anh giới thiệu cho em một chút, vị này là Lan Đình Phương."
Lại không tình nguyện nói ra: "Vị Lan tiên sinh này chính là người phát lương cho anh, ừm... Người ở Quảng Châu hình như có cách gọi khác là ông chủ. Đúng rồi, Liên Hảo, với tình huống vừa rồi thì hai người chắc là có quen biết?"
Liên Hảo thật không ngờ sẽ xuất hiện tình huống như vậy, Nguyên Anh Hùng thế nhưng cùng đài truyền hình của Lan Đình Phương ký hợp đồng. Tình huống này thật đúng với câu nói "Diễn như nhân sinh".
Phim ảnh cũng không khác gì cuộc sống.
Gật đầu, Liên Hảo lấy lại tinh thần: "Đúng vậy, Chúng em biết nhau!"
Dòng đời đưa đẩy để cho họ rơi vào vở hài kịch đen đủi này. Liên Hảo đứng ở giữa hai người đàn ông, làm một việc mà cô cảm thấy không biết nên cười hay là khóc.
"Vị này là Lan Đình Phương, chồng trước của em."
"Còn đây là Nguyên Anh Hùng, chồng hiện tại của tôi!"
Khi nghe câu đầu tiên mà Liên Hảo giới thiệu, Nguyên Anh Hùng hít một hơi thật sâu sau đó thì thở phào nhẹ nhõm. Thật may mắn, "chồng trước" chính là đại biểu cho mọi việc điều đã là quá khứ.
Sau lời giới thiệu này của Liên Hảo, sắc mặt Lan Đình Phương nhanh chóng tái nhợt, tựa như một người bệnh tim đột nhiên phát bệnh. Nhưng biểu cảm kia cũng chỉ duy trì ngắn ngủi trong nháy mắt, nhanh chóng thay đổi bằng một nụ cười mê người. Nụ cười kia càng lúc càng khuếch đại, đến cuối cùng anh không thể đè nén mà cười thành tiếng.
Ngón tay anh dừng ở trên má Liên Hảo, đem sợi tóc mềm mại trên má cô dịu dàng vén đến sau tai, trong mắt tràn đầy yêu thương, nhưng giọng nói lại mang theo trào phúng.
"Liên Hảo, sao lại cố tình tìm Nguyên Anh Hùng đến làm khách mời đóng giả chồng em? Nghe nói người này trước đây có một lượng lớn fan nữ, loại màu da nào cũng đều có, nghe nói phụ nữ muốn cùng hắn kết giao có thể tạo thành một cái Liên hiệp quốc. Em muốn tìm cũng phải tìm một người thuyết phục một chút, ví dụ như tìm một người cũng đã từng ly hôn."
Nguyên Anh Hùng nghe giọng điệu của Lan Đình Phương liền có thể nhận ra anh không có ý tốt lành gì, nhưng mà sự hiểu biết của anh về sự sâu sắc của ngôn ngữ Trung Quốc tương đối chậm, cho nên giọng nói của anh cũng nặng nề hơn: "Lan Đình Phương, lời này của anh là có ý tứ gì?"
"Có ý tứ gì?" Lan Đình Phương thu hồi tiếng cười, mặt mày lạnh lùng: "Ở Trung Quốc, tình huống giống Cố Liên Hảo được tính là kết hôn lần hai. Kết hôn lần hai! Ở Trung Quốc kết hôn lần hai chính là một loại hàng hóa không thể bán được, là loại đồ ăn quá thời hạn. Mà anh thì lại thuộc loại hàng hóa mà ai cũng muốn tranh mua. Anh thấy anh và cô ấy có thể sao? Các người xứng sao? Các người có thể khiến tôi tin phục sao?"
Hàng hóa không thể bán được? Đồ ăn quá thời hạn? Thôi được rồi! Lan Đình Phương đã trở lại là Lan Đình Phương của trước đây! Tràn đầy lực công kích, và không bao giờ quan tâm đến tâm trạng của người khác, lúc nào cũng vô tình cứa sâu thêm vào vết thương của bạn.
Người đàn ông này cách đây không lâu đã nói những gì?
Anh nói, Liên Hảo, anh hứa sẽ học hỏi, hứa sẽ tìm hiểu.
Anh nói, Liên Hảo, Cho anh một chút thời gian có được không?
Liên Hảo cho rằng bản thân sẽ không vì Lan Đình Phương tiếp tục thương tâm, nhưng vẫn không thể không kìm nén được mà thương tâm.
Lan Đình Phương nói xong những lời này liền hối hận, hối hận muốn chết. Nhưng anh không biết bản thân nên làm cái gì bây giờ.
Nghe cô cứ thế thản nhiên đem bản thân anh quy kết thành chồng trước.
Khi ở trước mặt cô nói có rất nhiều phụ nữ mê muội Nguyên Anh Hùng thì anh đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi, sợ Cố Liên Hảo sẽ là một trong số những người phụ nữ đó.
Cho nên, những lời này cứ như vậy nói ra khỏi miệng.
Cái này, Nguyên Anh Hùng biết, cũng nghe hiểu. Biết Lan Đình Phương đang dùng lời nói khi dễ Liên Hảo, anh phẫn nộ, kéo Liên Hảo đến một bên.
"Kết hôn lần hai? Kết hôn lần hai thì tính cái gì? Dù có kết hôn mười lần tôi cũng không quan tâm. Đối với tôi Liên Hảo là người phụ nữ tốt nhất trên thế giới này. Lan Đình Phương, tôi cũng nói cho anh biết, cô ấy không phải là người mà anh muốn bắt nạt là có thể bắt nạt! Trên thế giới này cũng chỉ có tôi mới có thể bắt nạt cô ấy. Và trên thế giới này tôi cũng chỉ cam tâm tình nguyện để cho Cố Liên Hảo bắt nạt."
Bắt nạt? Lan Đình Phương giờ phút này lại nhớ tới một vài hình ảnh kiều diễm, họ ôm chặt, dùng ngôn ngữ cơ thể khiêu khích lẫn nhau. Cơ thể nhấp nhô mê người tựa như dãy núi của cô phơi bày ở trước mặt anh. Trong đầu có cái gì đó bắt đầu ầm ầm nổ tung, một cú đấm hung hăng nện ở trên khuôn mặt của Nguyên Anh Hùng.
Nguyên Anh Hùng thật sự không ngờ Lan Đình Phương thế nhưng lại dã man như vậy, anh còn chưa kịp phòng bị thì đã bị Lan Đình Phương vung tới tới cú đấm thứ hai. Có thể thấy, người đàn ông này là muốn đem anh đánh cho chết, cú đấm kia vừa nhanh vừa mạnh, đánh cho anh phải lảo đảo ngã về sau, cuối cùng cùng với bình phong té lăn trên đất.
Nếu có thể, Lan Đình Phương rất muốn đánh cho óc ở trong đầu Nguyên Anh Hùng chảy ra, đem khuôn mặt xinh đẹp kia đánh thành bộ dạng vặn vẹo cực kỳ ghê tởm, ít nhất cũng khiến cho Cố Liên Hảo chán ghét.
Cú đấm thứ ba được vung lên, một thân ảnh chạy tới, dùng tư thế gà mái bảo hộ gà con.
Hành động này của Cố Liên Hảo gần như đấm cho Lan Đình Phương một đấm trí mạng.
Lan Đình Phương siết chặt nắm tay, đờ đẫn đi tới trước cửa phòng ăn, không quay đầu, nói:
"Cố Liên Hảo, em đúng thật là có bản lĩnh, có thể khiến cho Quý ông Milan hết lòng vì em như vậy."
Tác giả: Hắc hắc ~~~ trận này thật đúng là làm cho người ta phát điên ~~~ tình yêu mới và cũ....
Editor: Hôm nay cố tình đăng chương mới để tặng bạn Trucnguyen. Chúc bạn sinh nhật vui vẻ. Cảm ơn bạn đã đồng hành cùng mình qua mỗi chương truyện. ???
Liên Hảo gắt gao nắm chặt hai tay mình, chặt đến nỗi cả hai tay đều đau. Cô sợ hãi, sợ Lan Đình Phương tiếp tục nói ra, nhưng anh dường như không biết cô đang hoãn loạn, vẫn tiếp tục nói.
"Thật ra, anh có thể nhớ lại những lời mà em đã từng nói cũng không nhiều lắm, anh đối với sở thích của em cũng biết ít đến đáng thương. Nhưng mà Liên Hảo, anh hứa sẽ học hỏi, hứa sẽ tìm hiểu. Liên Hảo, em nói như vậy có được không? Cho anh một chút thời gian có được không em?"
Liên Hảo, em nói như vậy có được không? Cho anh một chút thời gian có được không em?
Anh đã hỏi cô như vậy.
Thời gian trong quá khứ quả thật chỉ trôi qua một chút, nhưng Liên Hảo biết, thời gian rốt cuộc không thể quay trở lại được nữa.
"Không, tôi không muốn." Liên Hảo chậm rãi nói: "Đình Phương, trên đời này có một câu nói, nước đổ khó hốt. Kể từ khi rời khỏi anh, về sau tôi vượt qua một đoạn thời gian thật gian nan, thật vất vả tôi mới bình ổn trở lại. Hiện tại, tôi không muốn lại giống như khoảng thời gian đó. Đình Phương, tôi tin trên thế giới này có rất nhiều phụ nữ nguyện ý dành thời gian yêu anh, hơn nữa cũng sẽ chờ đợi anh."
Lan Đình Phương cảm thấy biểu cảm hiện tại của mình nhất định có chút vặn vẹo, cũng không biết là vì xấu hổ hay là vì tuyệt vọng và kích động. Anh gắt gao nắm lấy tay Liên Hảo, xem đó như là một cọng rơm cuối cùng, ở trong đầu cực lực tìm kiếm ngôn ngữ thích hợp để có thể thuyết phục người phụ nữ trước mặt này.
Thuyết phục cô tin tưởng Lan Đình Phương thật sự cùng với trước kia không giống nhau.
"Liên Hảo, trên thế giới này đúng là có câu nói nước đổ khó hốt, nhưng cũng có câu gương vỡ lại lành. Anh cũng biết trên thế giới này có rất nhiều phụ nữ nguyện ý dành thời gian giống như em trước kia yêu anh chờ anh, nhưng mà bọn họ cũng không phải là em, trên thế giới này anh chỉ muốn em tới yêu anh."
Trong nháy mắt, Liên Hảo nghĩ sẽ rút tay ra, dùng ngón tay mình chạm đến khuôn mặt mà cô đã từng yêu sâu đậm. Người mà cô yêu quả thật có khuôn mặt dễ nhìn nhất trên thế giới này.
Bàn tay Liên Hảo đang run rẩy.
Dường như Thượng Đế cũng rất không hài lòng về diễn biến của màn trình diễn này, vì thế liền an bài cho người khác vào cuộc.
Cửa phòng ăn bị đẩy ra, một gương mặt đẹp trai cùng với một đống từ xin lỗi bằng tiếng Pháp, Anh, Việt, Trung được liên tiếp nói ra.
"Nguyên Anh Hùng, anh tới nơi này làm gì?"
"Lan tiên sinh, sao anh lại ở chỗ này?"
Hai người lại rất ăn ý nói ra, người trước mang theo tức giận, người sau mang theo kinh ngạc.
Nguyên Anh Hùng tạm ném chuyện kinh ngạc tò mò này qua một bên, bởi vì anh nhìn thấy tay của Lan Đình Phương đang nắm giữ tay của Liên Hảo. Điều này làm sao có thể?
Anh không nói bất kỳ một câu nào mà cứ thế đi qua, đem tay của Liên Hảo đang bị Lan Đình Phương nắm chặt lấy ra.
"Cố Liên Hảo, sao em có thể tùy tiện để người đàn ông khác nắm lấy tay mình?" Nguyên Anh Hùng ôm chặt lấy Liên Hảo, cau mày.
Ánh mắt Lan Đình Phương vô ý thức dừng ở bàn tay đặt trên vai Liên Hảo của Nguyên Anh Hùng. Trên ngón áp út của bàn tay kia cũng đeo cùng một kiểu nhẫn với Liên Hảo.
Một ít sự việc ngắn ở trong đầu Lan Đình Phương lần lượt hiện ra, hình đại diện hình hoa hướng dương trong chiếc điện thoại màu đen, dưới hoa hướng dương là dòng chữ "Bà quản gia". Khi nhận phỏng vấn của truyền thông Nguyên Anh Hùng nói có một cô gái đáng yêu nói với anh ta: Mặc cho thời đại này có tàn khốc thế nào đi chăng nữa, tình yêu thủy chung vẫn luôn luôn tồn tại.
Từng đoạn từng đoạn ngắn xâu chuỗi với nhau khiến cho anh một trận choáng váng. Sẽ không, không có khả năng như vậy!
"Nguyên Anh Hùng!" Lan Đình Phương lạnh lùng nói, lấy một loại tư thái từ trên cao nhìn xuống: "Giờ này không phải anh nên ở phòng thu sao? Anh đến nơi này làm gì?"
Lan Đình Phương chỉ vào bàn tay đang ôm vai Liên Hảo của Nguyên Anh Hùng: "Còn có, đem bàn tay đặt trên vai Liên Hảo của anh lấy ra, người phụ nữ này không phải là người mà anh có thể tùy tiện chạm vào."
Tình huống bất ngờ như vậy khiến cho Liên Hảo có chút hỗn loạn. Từng câu từng chữ rõ ràng mà Lan Đình Phương nói ra đã đủ để cho Liên Hảo hiểu ra rằng, hai người đàn ông này quen biết nhau.
Liên Hảo tức giận hất tay Nguyên Anh Hùng ra, lạnh lùng nói với anh: "Nguyên Anh Hùng, anh nói xem, đến cùng là chuyện gì đã xảy ra?"
Nguyên Anh Hùng cợt nhả làm ra bộ dạng cầu xin tha thứ, hai tay chấp lại: "Thực xin lỗi, Liên Hảo, anh lại lừa em, thật ra anh đến Bắc Kinh không phải là đi lưu diễn, mà là cùng đài truyền hình ký hợp hồng. Không phải em luôn nói muốn tới một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương sống quãng đời còn lại sao? Cùng đài truyền hình ký hợp đồng anh mới có thể mua được đảo ở Thái Bình Dương."
"Ai muốn anh mua đảo ở Thái Bình Dương?" Liên Hảo đau đầu, mua một hòn đảo ở Thái Bình Dương phải cần đến bao nhiêu tiền chứ? Cái người này, luôn làm ra những việc khiến người ta không thể nào đỡ nổi.
"Được rồi, được rồi, là bản thân anh muốn mua, là bản thân anh muốn mua." Nguyên Anh Hùng cảm thấy hiện tại không phải là thời điểm để thảo luận vấn đề này, trước mắt còn có một tên đàn ông đang như hổ rình mồi có ý đồ với Liên Hảo.
Hơn nữa, người đàn ông này còn là Lan Đình Phương.
Nguyên Anh Hùng làm việc ở trên sàn castwalk cũng chưa từng có một chút tự ti nào, đối mặt những người mẫu siêu cấp cũng không có hai từ tự ti. Duy nhất với người đàn ông tên Lan Đình Phương này, lại khiến anh sinh ra một chút tự ti, thậm chí còn cảm thấy Thượng Đế giống như giữa hai người đàn ông Lan Đình Phương cùng Nguyên Anh Hùng thì có hơi thiên vị Lan Đình Phương một chút.
"Liên Hảo." Nguyên Anh Hùng thật nhanh biểu thị công khai chủ quyền của mình, học tập George W.Bush tiên phong làm người mở đầu câu chuyện: "Để anh giới thiệu cho em một chút, vị này là Lan Đình Phương."
Lại không tình nguyện nói ra: "Vị Lan tiên sinh này chính là người phát lương cho anh, ừm... Người ở Quảng Châu hình như có cách gọi khác là ông chủ. Đúng rồi, Liên Hảo, với tình huống vừa rồi thì hai người chắc là có quen biết?"
Liên Hảo thật không ngờ sẽ xuất hiện tình huống như vậy, Nguyên Anh Hùng thế nhưng cùng đài truyền hình của Lan Đình Phương ký hợp đồng. Tình huống này thật đúng với câu nói "Diễn như nhân sinh".
Phim ảnh cũng không khác gì cuộc sống.
Gật đầu, Liên Hảo lấy lại tinh thần: "Đúng vậy, Chúng em biết nhau!"
Dòng đời đưa đẩy để cho họ rơi vào vở hài kịch đen đủi này. Liên Hảo đứng ở giữa hai người đàn ông, làm một việc mà cô cảm thấy không biết nên cười hay là khóc.
"Vị này là Lan Đình Phương, chồng trước của em."
"Còn đây là Nguyên Anh Hùng, chồng hiện tại của tôi!"
Khi nghe câu đầu tiên mà Liên Hảo giới thiệu, Nguyên Anh Hùng hít một hơi thật sâu sau đó thì thở phào nhẹ nhõm. Thật may mắn, "chồng trước" chính là đại biểu cho mọi việc điều đã là quá khứ.
Sau lời giới thiệu này của Liên Hảo, sắc mặt Lan Đình Phương nhanh chóng tái nhợt, tựa như một người bệnh tim đột nhiên phát bệnh. Nhưng biểu cảm kia cũng chỉ duy trì ngắn ngủi trong nháy mắt, nhanh chóng thay đổi bằng một nụ cười mê người. Nụ cười kia càng lúc càng khuếch đại, đến cuối cùng anh không thể đè nén mà cười thành tiếng.
Ngón tay anh dừng ở trên má Liên Hảo, đem sợi tóc mềm mại trên má cô dịu dàng vén đến sau tai, trong mắt tràn đầy yêu thương, nhưng giọng nói lại mang theo trào phúng.
"Liên Hảo, sao lại cố tình tìm Nguyên Anh Hùng đến làm khách mời đóng giả chồng em? Nghe nói người này trước đây có một lượng lớn fan nữ, loại màu da nào cũng đều có, nghe nói phụ nữ muốn cùng hắn kết giao có thể tạo thành một cái Liên hiệp quốc. Em muốn tìm cũng phải tìm một người thuyết phục một chút, ví dụ như tìm một người cũng đã từng ly hôn."
Nguyên Anh Hùng nghe giọng điệu của Lan Đình Phương liền có thể nhận ra anh không có ý tốt lành gì, nhưng mà sự hiểu biết của anh về sự sâu sắc của ngôn ngữ Trung Quốc tương đối chậm, cho nên giọng nói của anh cũng nặng nề hơn: "Lan Đình Phương, lời này của anh là có ý tứ gì?"
"Có ý tứ gì?" Lan Đình Phương thu hồi tiếng cười, mặt mày lạnh lùng: "Ở Trung Quốc, tình huống giống Cố Liên Hảo được tính là kết hôn lần hai. Kết hôn lần hai! Ở Trung Quốc kết hôn lần hai chính là một loại hàng hóa không thể bán được, là loại đồ ăn quá thời hạn. Mà anh thì lại thuộc loại hàng hóa mà ai cũng muốn tranh mua. Anh thấy anh và cô ấy có thể sao? Các người xứng sao? Các người có thể khiến tôi tin phục sao?"
Hàng hóa không thể bán được? Đồ ăn quá thời hạn? Thôi được rồi! Lan Đình Phương đã trở lại là Lan Đình Phương của trước đây! Tràn đầy lực công kích, và không bao giờ quan tâm đến tâm trạng của người khác, lúc nào cũng vô tình cứa sâu thêm vào vết thương của bạn.
Người đàn ông này cách đây không lâu đã nói những gì?
Anh nói, Liên Hảo, anh hứa sẽ học hỏi, hứa sẽ tìm hiểu.
Anh nói, Liên Hảo, Cho anh một chút thời gian có được không?
Liên Hảo cho rằng bản thân sẽ không vì Lan Đình Phương tiếp tục thương tâm, nhưng vẫn không thể không kìm nén được mà thương tâm.
Lan Đình Phương nói xong những lời này liền hối hận, hối hận muốn chết. Nhưng anh không biết bản thân nên làm cái gì bây giờ.
Nghe cô cứ thế thản nhiên đem bản thân anh quy kết thành chồng trước.
Khi ở trước mặt cô nói có rất nhiều phụ nữ mê muội Nguyên Anh Hùng thì anh đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi, sợ Cố Liên Hảo sẽ là một trong số những người phụ nữ đó.
Cho nên, những lời này cứ như vậy nói ra khỏi miệng.
Cái này, Nguyên Anh Hùng biết, cũng nghe hiểu. Biết Lan Đình Phương đang dùng lời nói khi dễ Liên Hảo, anh phẫn nộ, kéo Liên Hảo đến một bên.
"Kết hôn lần hai? Kết hôn lần hai thì tính cái gì? Dù có kết hôn mười lần tôi cũng không quan tâm. Đối với tôi Liên Hảo là người phụ nữ tốt nhất trên thế giới này. Lan Đình Phương, tôi cũng nói cho anh biết, cô ấy không phải là người mà anh muốn bắt nạt là có thể bắt nạt! Trên thế giới này cũng chỉ có tôi mới có thể bắt nạt cô ấy. Và trên thế giới này tôi cũng chỉ cam tâm tình nguyện để cho Cố Liên Hảo bắt nạt."
Bắt nạt? Lan Đình Phương giờ phút này lại nhớ tới một vài hình ảnh kiều diễm, họ ôm chặt, dùng ngôn ngữ cơ thể khiêu khích lẫn nhau. Cơ thể nhấp nhô mê người tựa như dãy núi của cô phơi bày ở trước mặt anh. Trong đầu có cái gì đó bắt đầu ầm ầm nổ tung, một cú đấm hung hăng nện ở trên khuôn mặt của Nguyên Anh Hùng.
Nguyên Anh Hùng thật sự không ngờ Lan Đình Phương thế nhưng lại dã man như vậy, anh còn chưa kịp phòng bị thì đã bị Lan Đình Phương vung tới tới cú đấm thứ hai. Có thể thấy, người đàn ông này là muốn đem anh đánh cho chết, cú đấm kia vừa nhanh vừa mạnh, đánh cho anh phải lảo đảo ngã về sau, cuối cùng cùng với bình phong té lăn trên đất.
Nếu có thể, Lan Đình Phương rất muốn đánh cho óc ở trong đầu Nguyên Anh Hùng chảy ra, đem khuôn mặt xinh đẹp kia đánh thành bộ dạng vặn vẹo cực kỳ ghê tởm, ít nhất cũng khiến cho Cố Liên Hảo chán ghét.
Cú đấm thứ ba được vung lên, một thân ảnh chạy tới, dùng tư thế gà mái bảo hộ gà con.
Hành động này của Cố Liên Hảo gần như đấm cho Lan Đình Phương một đấm trí mạng.
Lan Đình Phương siết chặt nắm tay, đờ đẫn đi tới trước cửa phòng ăn, không quay đầu, nói:
"Cố Liên Hảo, em đúng thật là có bản lĩnh, có thể khiến cho Quý ông Milan hết lòng vì em như vậy."
Tác giả: Hắc hắc ~~~ trận này thật đúng là làm cho người ta phát điên ~~~ tình yêu mới và cũ....
Editor: Hôm nay cố tình đăng chương mới để tặng bạn Trucnguyen. Chúc bạn sinh nhật vui vẻ. Cảm ơn bạn đã đồng hành cùng mình qua mỗi chương truyện. ???