Chương 13: Nụ hôn đầu
Hạo Hiên rất nhanh đã làm quen với công việc. Với vẻ ngoài điển trai tri thức cậu được rất nhiều nhân viên nữ chú ý. Nhưng lại có một nhân viên nam tên là Tống Tiêu Dật luôn chướng mắt cậu, cậu ta đã rất nhiều lần thái độ nhưng cậu đều bỏ qua.
Giờ nghỉ trưa, Hạo Hiên chuẩn bị bước vào phòng trà nước thì nghe thấy Tống Tiêu Dật đang nói xấu cậu với các đồng nghiệp khác.
“Tôi không hiểu sao cậu ta vừa vào đã làm trưởng phòng luôn.” Tống Tiêu Dật nói
“Tôi nghe nói cậu ấy đi du học, còn có kinh nghiệm làm việc tại nước ngoài đó.” một đồng nghiệp nói
“Cậu ta chỉ được cái mác nước ngoài thôi. Việc thì không làm suốt ngày đi câu dẫn các nhân viên nữ.” Tống Tiêu Dật liền tỏ thái độ bĩu môi.
“Thật vậy sao. Nhưng cậu ta được chính Lâm Tổng mời đến mà.”
“Đúng đúng, hôm trước tôi còn thấy Lâm Tổng đích thân đón cậu ấy về.”
“Chẳng lẽ đàn ông cậu ta cũng không tha.” Tống Tiêu Dậtnói “Có khi cậu ta dụ dỗ Lâm Tổng.”
“Cậu bé mồm thôi, việc này mà truyền đến tai Lâm Tổng là chúng ta xong đời đấy.” một nhân viên ra dấu
Hạo Hiên dù nghe thấy nhưng vẫn điềm tĩnh bước vào, cậu đã dự đoán trước là kiểu gì cũng sẽ bị đồn đoán, nhưng cậu cũng đã quen với việc này ngay từ lúc đi học.
Tống Tiêu Dật vừa thấy cậu liền chột dạ cùng mọi người đi ra ngoài.
Hạo Hiên vừa pha trà nhưng thần trí để đâu không biết Lâm Bác Văn đã bước vào từ lúc nào, vừa quay lại thì giật bắn mình.
“Lâm Tổng anh đến từ lúc nào?”
“Được một lúc rồi.” Lâm Bác Văn để ý thấy sắc mặt Hạo Hiên có vẻ buồn rầu bèn hỏi “Ai ghẹo cậu sao?”
Hạo Hiên lắc đầu “Không có.”
Lâm Bác Văn biết cậu vừa vào công ty liền được giữ chức vụ quan trọng có nhiều người ngưỡng mộ nhưng không ít người ghét, cũng muốn an ủi nhưng sợ nói ra lại càng khiến cậu phiền lòng nên thôi.
****
Vào đêm giáng sinh, Lâm Thị tổ chức một bữa tiệc giáng sinh cùng với tri ân, với sự có mặt của tất cả nhân viên trong công ty tại tầng cao nhất của công ty, Tô Á cũng tuy không được mời, nhưng vẫn bám lấy Tĩnh Hương để theo đến.
MC trên sân khấu giới thiệu Lâm Bác Văn lên phát biểu
“Đầu tiên, tôi xin thay mặt cho ban lãnh đạo gửi lời cảm ơn tới tất cả nhân viên suốt một năm qua mọi người đã vì Lâm Thị mà cống hiến.” Nói rồi Lâm Bác Văn nâng ly rượu vang trên tay uống cạn, bên dưới là những tiếng vỗ tay.
“Ly thứ hai, tôi xin cảm ơn những người thân của toàn thể nhân viên đã làm hậu phương vững chắc để họ có thể yên tâm công tác.” Lâm Bác Văn nâng ly lên uống cạn lần nữa, bên dưới lại là những tiếng vỗ tay tán dương.
“Cuối cùng, tôi mong những năm tiếp theo, chúng ta cùng nỗ lực hết mình vì bản thân nói riêng và vì Lâm Thị nói riêng.” Lâm Bác Văn sau khi uống cạn ly thứ ba liền nhường chỗ cho MC rồi rời khỏi sân khấu.
Thấy Lâm Bác Văn đi xuống, Tô Á liền chạy lại khoác lấy tay Lâm Bác Văn
“Sao cô lại đến đây?” Lâm Bác Văn cau mày hỏi
“Em đi cùng Tĩnh Hương đến.”
Lâm Bác Văn nhìn về phía Hạo Hiên, cậu đang nói chuyện vui vẻ với Tĩnh Hương. Anh liền gạt tay Tô Á ra đi về phía 2 người họ. Tĩnh Hương nhìn thấy anh trai liền chạy tới kéo tay lại chỗ Hạo Hiên
“Anh Bác Văn, mau qua đây.”
“Hai người đang nói chuyện gì vui vẻ thế.”
“Em đang kể cho anh ấy nghe về chị Dật Nhiên với anh Châu Thâm.”
Tô Á lúc này đi lại khoác lấy tay Lâm Bác Văn nũng nịu nói.
“Sao anh đi nhanh thế không đợi em gì cả.”
Cô ta quay qua nhìn Hạo Hiên rồi nói
“Đây không phải trợ lý Hạo sao. Đây là tiệc nội bộ công ty mà sao cậu lại có mặt ở đây.”
“Tôi cũng là nhân viên công ty.” Hạo Hiên bình tĩnh trả lời
“Vậy sao? Anh lỡ bỏ Lý Tổng để chạy sang đây làm hả? Liệu một thời gian nữa anh có bỏ Lâm Thị để chạy đến một công ty tốt hơn không?” Tô Á dùng giọng điệu châm chọc nói
“Cô Tô không cần phải lo, vì tôi thấy điều kiện ở Lâm Thị là tốt nhất rồi.”
“Hạo tiên sinh đúng là khéo nịnh nọt trước mặt chủ.”
Tĩnh Hương nãy giờ khó chịu vì Tô Á cứ thốt ra câu nào liền thiếu đấm câu đó, cô hận không thể một cước đá cô ta xuống lầu.
“Cô Tô cũng biết đây là tiệc nội bộ mà sao cô lại có mặt ở đây thế?” Hạo Hiên đáp trả
Tô Á cứng miệng, Lâm Bác Văn một bên cười khẩy. Tô Á thấy không ai đứng về phía mình liền hậm hực rời đi.
Tô Á vào trong gặp một nhân viên phục vụ thì thầm to nhỏ gì đó rồi đưa cho cô ta một gói thuốc. Một lúc sau nhân viên phục vụ đưa ra một khay có những ly rượu. Khi Lâm Bác Văn chuẩn bị cầm một ly khác, nhân viên phục vụ liền xoay chiếc cốc có bỏ thuốc về phía Lâm Bác Văn, anh không nghi ngờ gì mà đón lấy.
Sau khi hoàn thành, Tô Á liền đưa cho nhân viên đó một phong bì dày và một chiếc máy ảnh. Mắt thấy Lâm Bác Văn đã uống cạn liền quay người rời đi.
Lâm Bác Văn lúc này vừa uống hết ly rượu một lúc sau liền cảm thấy cổ họng nóng ran, đầu óc say xẩm, không đứng vững.
“Anh sao thế?” Tĩnh Hương lo lắng
“Không sao chắc uống hơi nhiều.”
Lâm Bác Văn cứ nghĩ là do uống nhiều rượu nên anh mới như vậy, định quay người vào nhà vệ sinh, vừa đi được vài bước liền lảo đảo suýt ngã. Cũng may Hạo Hiên đỡ kịp.
“Để tôi đưa anh đi.”
Hạo Hiên dìu Lâm Bác Văn vào nhà vệ sinh, lúc này Lâm Bác Văn càng cảm thấy trong người nóng ran, cả người bứt rứt, cố gắng dùng nước làm mình tỉnh táo nhưng không được. Hạo Hiên lo lắng vỗ vào vai Lâm Bác Văn
“Lâm Tổng, anh không khỏe sao.”
Lâm Bác Văn quay qua nhìn Hạo Hiên, trước mắt mờ ảo, anh lắc đầu liên tục để khiến mình tỉnh táo nhưng không được. Hạo Hiên thấy mặt Lâm Bác Văn đỏ bừng liền đưa tay sờ trán mình rồi lại sờ trán anh
“Lâm Tổng, anh sao vậy?”
Lâm Bác Văn đưa hai tay lên ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé của Hạo Hiên, nhìn vào khuôn miệng đỏ mọng đang liên tục mấp máy, giống như đang mời gọi vậy. Lâm Bác Văn liền cúi xuống đặt lên đó một nụ hôn. Hơi ấm truyền tới. Hạo Hiên bất ngờ muốn đẩy Lâm Bác Văn ra nhưng anh lại càng ôm cậu chặt hơn, hôn mạnh bạo hơn, tay anh cũng không an phận xoa khắp người cậu.
“Ưm.” nghe tiếng rên của Hạo Hiên, Lâm Bác Văn càng thêm hưng phấn, anh muốn nhiều hơn thế nữa.
“Hạo Hiên, anh yêu em.” nghe được câu nói này từ Lâm Bác Văn càng khiến cậu bất ngờ hơn, đầu cậu như có một đống bom, từng quả từng quả đang nổ tung.
*****
Mọi người thấy truyện hay cho mình xin một like và cmt hoặc follow để mình có động lực nhé ^^. Xin cảm ơn mọi người. ^^
Giờ nghỉ trưa, Hạo Hiên chuẩn bị bước vào phòng trà nước thì nghe thấy Tống Tiêu Dật đang nói xấu cậu với các đồng nghiệp khác.
“Tôi không hiểu sao cậu ta vừa vào đã làm trưởng phòng luôn.” Tống Tiêu Dật nói
“Tôi nghe nói cậu ấy đi du học, còn có kinh nghiệm làm việc tại nước ngoài đó.” một đồng nghiệp nói
“Cậu ta chỉ được cái mác nước ngoài thôi. Việc thì không làm suốt ngày đi câu dẫn các nhân viên nữ.” Tống Tiêu Dật liền tỏ thái độ bĩu môi.
“Thật vậy sao. Nhưng cậu ta được chính Lâm Tổng mời đến mà.”
“Đúng đúng, hôm trước tôi còn thấy Lâm Tổng đích thân đón cậu ấy về.”
“Chẳng lẽ đàn ông cậu ta cũng không tha.” Tống Tiêu Dậtnói “Có khi cậu ta dụ dỗ Lâm Tổng.”
“Cậu bé mồm thôi, việc này mà truyền đến tai Lâm Tổng là chúng ta xong đời đấy.” một nhân viên ra dấu
Hạo Hiên dù nghe thấy nhưng vẫn điềm tĩnh bước vào, cậu đã dự đoán trước là kiểu gì cũng sẽ bị đồn đoán, nhưng cậu cũng đã quen với việc này ngay từ lúc đi học.
Tống Tiêu Dật vừa thấy cậu liền chột dạ cùng mọi người đi ra ngoài.
Hạo Hiên vừa pha trà nhưng thần trí để đâu không biết Lâm Bác Văn đã bước vào từ lúc nào, vừa quay lại thì giật bắn mình.
“Lâm Tổng anh đến từ lúc nào?”
“Được một lúc rồi.” Lâm Bác Văn để ý thấy sắc mặt Hạo Hiên có vẻ buồn rầu bèn hỏi “Ai ghẹo cậu sao?”
Hạo Hiên lắc đầu “Không có.”
Lâm Bác Văn biết cậu vừa vào công ty liền được giữ chức vụ quan trọng có nhiều người ngưỡng mộ nhưng không ít người ghét, cũng muốn an ủi nhưng sợ nói ra lại càng khiến cậu phiền lòng nên thôi.
****
Vào đêm giáng sinh, Lâm Thị tổ chức một bữa tiệc giáng sinh cùng với tri ân, với sự có mặt của tất cả nhân viên trong công ty tại tầng cao nhất của công ty, Tô Á cũng tuy không được mời, nhưng vẫn bám lấy Tĩnh Hương để theo đến.
MC trên sân khấu giới thiệu Lâm Bác Văn lên phát biểu
“Đầu tiên, tôi xin thay mặt cho ban lãnh đạo gửi lời cảm ơn tới tất cả nhân viên suốt một năm qua mọi người đã vì Lâm Thị mà cống hiến.” Nói rồi Lâm Bác Văn nâng ly rượu vang trên tay uống cạn, bên dưới là những tiếng vỗ tay.
“Ly thứ hai, tôi xin cảm ơn những người thân của toàn thể nhân viên đã làm hậu phương vững chắc để họ có thể yên tâm công tác.” Lâm Bác Văn nâng ly lên uống cạn lần nữa, bên dưới lại là những tiếng vỗ tay tán dương.
“Cuối cùng, tôi mong những năm tiếp theo, chúng ta cùng nỗ lực hết mình vì bản thân nói riêng và vì Lâm Thị nói riêng.” Lâm Bác Văn sau khi uống cạn ly thứ ba liền nhường chỗ cho MC rồi rời khỏi sân khấu.
Thấy Lâm Bác Văn đi xuống, Tô Á liền chạy lại khoác lấy tay Lâm Bác Văn
“Sao cô lại đến đây?” Lâm Bác Văn cau mày hỏi
“Em đi cùng Tĩnh Hương đến.”
Lâm Bác Văn nhìn về phía Hạo Hiên, cậu đang nói chuyện vui vẻ với Tĩnh Hương. Anh liền gạt tay Tô Á ra đi về phía 2 người họ. Tĩnh Hương nhìn thấy anh trai liền chạy tới kéo tay lại chỗ Hạo Hiên
“Anh Bác Văn, mau qua đây.”
“Hai người đang nói chuyện gì vui vẻ thế.”
“Em đang kể cho anh ấy nghe về chị Dật Nhiên với anh Châu Thâm.”
Tô Á lúc này đi lại khoác lấy tay Lâm Bác Văn nũng nịu nói.
“Sao anh đi nhanh thế không đợi em gì cả.”
Cô ta quay qua nhìn Hạo Hiên rồi nói
“Đây không phải trợ lý Hạo sao. Đây là tiệc nội bộ công ty mà sao cậu lại có mặt ở đây.”
“Tôi cũng là nhân viên công ty.” Hạo Hiên bình tĩnh trả lời
“Vậy sao? Anh lỡ bỏ Lý Tổng để chạy sang đây làm hả? Liệu một thời gian nữa anh có bỏ Lâm Thị để chạy đến một công ty tốt hơn không?” Tô Á dùng giọng điệu châm chọc nói
“Cô Tô không cần phải lo, vì tôi thấy điều kiện ở Lâm Thị là tốt nhất rồi.”
“Hạo tiên sinh đúng là khéo nịnh nọt trước mặt chủ.”
Tĩnh Hương nãy giờ khó chịu vì Tô Á cứ thốt ra câu nào liền thiếu đấm câu đó, cô hận không thể một cước đá cô ta xuống lầu.
“Cô Tô cũng biết đây là tiệc nội bộ mà sao cô lại có mặt ở đây thế?” Hạo Hiên đáp trả
Tô Á cứng miệng, Lâm Bác Văn một bên cười khẩy. Tô Á thấy không ai đứng về phía mình liền hậm hực rời đi.
Tô Á vào trong gặp một nhân viên phục vụ thì thầm to nhỏ gì đó rồi đưa cho cô ta một gói thuốc. Một lúc sau nhân viên phục vụ đưa ra một khay có những ly rượu. Khi Lâm Bác Văn chuẩn bị cầm một ly khác, nhân viên phục vụ liền xoay chiếc cốc có bỏ thuốc về phía Lâm Bác Văn, anh không nghi ngờ gì mà đón lấy.
Sau khi hoàn thành, Tô Á liền đưa cho nhân viên đó một phong bì dày và một chiếc máy ảnh. Mắt thấy Lâm Bác Văn đã uống cạn liền quay người rời đi.
Lâm Bác Văn lúc này vừa uống hết ly rượu một lúc sau liền cảm thấy cổ họng nóng ran, đầu óc say xẩm, không đứng vững.
“Anh sao thế?” Tĩnh Hương lo lắng
“Không sao chắc uống hơi nhiều.”
Lâm Bác Văn cứ nghĩ là do uống nhiều rượu nên anh mới như vậy, định quay người vào nhà vệ sinh, vừa đi được vài bước liền lảo đảo suýt ngã. Cũng may Hạo Hiên đỡ kịp.
“Để tôi đưa anh đi.”
Hạo Hiên dìu Lâm Bác Văn vào nhà vệ sinh, lúc này Lâm Bác Văn càng cảm thấy trong người nóng ran, cả người bứt rứt, cố gắng dùng nước làm mình tỉnh táo nhưng không được. Hạo Hiên lo lắng vỗ vào vai Lâm Bác Văn
“Lâm Tổng, anh không khỏe sao.”
Lâm Bác Văn quay qua nhìn Hạo Hiên, trước mắt mờ ảo, anh lắc đầu liên tục để khiến mình tỉnh táo nhưng không được. Hạo Hiên thấy mặt Lâm Bác Văn đỏ bừng liền đưa tay sờ trán mình rồi lại sờ trán anh
“Lâm Tổng, anh sao vậy?”
Lâm Bác Văn đưa hai tay lên ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé của Hạo Hiên, nhìn vào khuôn miệng đỏ mọng đang liên tục mấp máy, giống như đang mời gọi vậy. Lâm Bác Văn liền cúi xuống đặt lên đó một nụ hôn. Hơi ấm truyền tới. Hạo Hiên bất ngờ muốn đẩy Lâm Bác Văn ra nhưng anh lại càng ôm cậu chặt hơn, hôn mạnh bạo hơn, tay anh cũng không an phận xoa khắp người cậu.
“Ưm.” nghe tiếng rên của Hạo Hiên, Lâm Bác Văn càng thêm hưng phấn, anh muốn nhiều hơn thế nữa.
“Hạo Hiên, anh yêu em.” nghe được câu nói này từ Lâm Bác Văn càng khiến cậu bất ngờ hơn, đầu cậu như có một đống bom, từng quả từng quả đang nổ tung.
*****
Mọi người thấy truyện hay cho mình xin một like và cmt hoặc follow để mình có động lực nhé ^^. Xin cảm ơn mọi người. ^^