Chương : 26
Thiên Tốn cúi đầu, nhẹ nhằng kề môi lên khuôn mặt đang yên lặng ngủ của Lạc Tự Tỉnh. Hắn cẩn thận mà, nghiêm cẩn mà, tham lam mà nhìn khắp khuôn mặt ấy, rồi sau đó hạ xuống một nụ hôn khẽ. Đến khi tỉnh lại, người này sẽ không ngoan ngoãn như thế này nữa.
Khi trước hắn từng dao động trong lòng, tưởng rằng chỉ cần có được một phân tình từ người này, hắn sẽ thấy như đủ mười phần. Thế nhưng tâm hắn vẫn không thể buông tha. Những dịu dàng thắm thiết, là hắn, cũng không phải là hắn. Con người thật của hắn là sẽ đem những gì thân yêu cướp về bên, giam cầm chặt chẽ – cho dù người kia không có tình ý với hắn, hắn cũng không muốn tiếp tục đau khổ tương tư. Cho nên trong cơn lửa giận, hắn đã động chân ý. Chính là, không ngờ được, người này đối với hắn lại hữu tình. Nếu không, thế nào lại không liều mạng thẳng tay đánh giết? Thế nào lại ngây người để mất cơ hội vùng vẫy tránh thoát? Thế nào lại cùng hắn mây mưa?
Có điều, chiểu theo tính tình, Lạc Tự Tỉnh cũng sẽ không thẳng thắn chấp nhận biến cố này, khi tỉnh lại e rẳng sắc mặt sẽ chẳng hòa nhã gì. Nói không chừng còn thẹn quá hóa giận, phẫn hận vô cùng mà kích động hơn.
Nghĩ đến đủ những thần thái của Lạc Tự Tỉnh, Thiên Tốn lại không khỏi mỉm cười. Bất kể là buồn bực hay là giận là hận, những dáng vẻ bừng bừng sinh khí của Lạc Tự Tỉnh đều làm hắn thấy thoải mái cực kỳ. Huống chi hai người đều đã hiểu biết lòng dạ nhau, mười phân tình hóa thành trăm ngàn phân, một phân tình hóa thành mười phân cũng chỉ là chuyện một sớm một chiều. Viễn cảnh xán lạn, Chiêu Vương điện hạ chỉ cảm thấy bao sung sướng thỏa mãn chưa từng có suốt hai mươi mấy năm nay đã sắp tràn đến đây.
Tuy đã qua hai ba lần tình sự, Thiên Tốn không hiểu sao vẫn thấy thân mật chưa đủ, thế là lại giằng co một hồi. Có lẽ vì quá mệt, Lạc Tự Tỉnh ngủ rất say, không có dấu hiệu tỉnh lại. Hắn hôn rồi lại hôn, cẩn thận kiểm tra lại các vết thương, nghe thấy tiếng trống canh báo giờ mới dần dần dừng lại.
Chậu nước Giang quang sự mang vào để Lạc Tự Tỉnh lau người vẫn còn đặt trước giường, Thiên Tốn đưa mắt nhìn qua, trong mắt hơi động, bước xuống giường. Tay hắn nhúng vào trong chậu, vô thanh vô tức hóa cho nước ấm lên; hắn vắt chiếc khăn ẩm, tươi cười quay người lại, cẩn thận lau người cho ái nhân. Hắn hầu hạ người khác như vậy là lần đầu tiên, đặc biệt để ý, cẩn thận lau cho cả người Lạc Tự Tỉnh trong ngoài sạch sẽ. Vừa nghĩ tới nếu để người hầu làm, cảnh sắc này sẽ lọt vào mắt kẻ khác, hắn liền đằng đằng sát khí, rồi thấy chính mình làm lại ấm áp bao nhiêu, nét mặt liền dịu đi.
Hắn xưa nay vẫn tao nhã ôn hòa, lúc này sắc mặt lại hoán đổi trong nháy mắt, thực sự kém xa, cũng chỉ vì chữ "Tình" mà thôi.
"Chủ tử."
Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi rất nhỏ, Thiên Tốn nhướn mày, vẻ dịu dàng biến mất trong nháy mắt.
Hắn mặc quần áo, đẩy cửa ra, liền thấy Giang quản sự đưa tới một nhóm người hầu bê áo bào phục sức, tất cả cùng quỳ. Đứng sau bọn họ, thị quan mặc phục sức cung đình cũng vội quỳ xuống hành lễ.
Thiên Tốn bất động thanh sắc mà nhận lấy phục sức, cười nhạt nói: "Hôm nay không phải là không nhất thiết lâm triều sao?"
Thị quan nọ khom mình trả lời: "Tiểu nhân đến truyền khẩu dụ của bệ hạ, tuyên điện hạ cùng Kinh Hồng nội điện lập tức vào cung, không được chậm trễ."
Thiên Tốn ngẩn ra, lộ ra vài phần khó xử: "Nội điện... có chút khó chịu trong người, tạm thời thôi; để cô gia đi trước." Thoáng dừng lại, hắn lại hỏi: "Có việc gì sao? Cấp bách đến vậy."
Thị quan lắc đầu: "Tiểu nhân chỉ truyền khẩu dụ mà thôi."
Việc này liên quan đến an nguy của hoàng thất, e rằng cũng không có kẻ nào dám lắm mồm. Thiên Tốn hơi suy nghĩ, dặn lại: "Nếu là ý muốn của phụ hoàng thì nên nhanh chút. Giang quản sự, đưa thái y tới chăm sóc tốt cho nội điện, nếu hắn khá lên thì cũng tuân chỉ dụ vào cung."
"Vâng." Giang quản sự dẫn người hầu theo Thiên Tốn vào bên điện, nhanh chóng tắm rửa thay quần áo.
Không bao lâu sau, Chiêu Vương điện hạ lại cao quý tao nhã, thần thái sáng rực, lên xe ngựa hướng thẳng tới Hoàng thành.
Xe ngựa đi rất nhanh, bên trong xe lại tựa như không hề rung động. Thiên Tốn đưa mắt nhìn góc trời kia qua cửa sổ, sắc đỏ diễm lệ đã tàn từ lâu, quay lại vẻ u ám thường ngày. Bức tường Hoàng thành nguy nga dần dần gần lại, trong không khí cũng tràn ngập một mùi máu tươi, không ít cấm vệ quân qua lại như con thoi trước hai bên cổng, sau lưng bọn họ nghìn nghịt là đầu, đúng là một núi xác.
Đôi mắt đen của Thiên Tốn hơi giật, hắn gọi nhẹ một tiếng: "Dừng xe!"
Thị quan bên ngoài hiển nhiên là có chút chần chừ, trả lời: "Điện hạ..."
"Dừng xe." Lời nói của Chiêu Vương điện hạ tuy luôn luôn không có gì uy hiếp nhưng chung quy cũng không nên làm trái, xe ngựa lập tức dừng lại.
Thiên Tốn xuống xe, không để ý tới rào ngăn của Cấm vệ quân, đi tới trước núi xác kia.
Mấy trăm thi thể xếp chồng chất, phần lớn mặc trang phục cấm vệ quân, còn có thích khách áo đen, tình trạng chết thê thảm, dáng vẻ khủng bố, càng tăng thêm sự âm u.
Thân là con cháu hoàng thất cành vàng lá ngọc, Chiêu Vương điện hạ đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt trắng bệch, giật lùi mấy bước, thấp giọng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong cung có bình an không?"
Thị quan thoáng do dự, trả lời: "Bệ hạ cùng các vị nương nương đều bình an, tiểu nhân cũng không biết rõ chi tiết, thỉnh điện hạ mau chóng vào cung diện thánh."
Thiên Tốn vội vàng leo lại lên xe ngựa, không còn được thong dong tao nhã như vừa rồi.
Sau khi vào cung, thị quan bỏ qua Ngự thư phòng, trực tiếp dẫn hắn tới chính điện trong Đế tẩm điện.
Thiên Tốn lo lắng đầy mặt, không ngừng quan sát tình hình bốn phía, tựa như vẫn lo lắng về an nguy trong cung, thế nhưng bên trong lại không thể yên bình hơn. Trong Hoàng cung ước chừng có hơn một trăm ám vệ, hơn nữa còn có Ngự tiền thị vệ và một hộ vệ trận lớn do Quốc sư thiết hạ, việc bức vua thoái vị là không có khả năng – cho dù Tích Vương đã chuẩn bị năm trăm năm, Trưởng công chúa chuẩn bị gần chín trăm năm, thậm chí là Hoàng hậu đã chuẩn bị ba ngàn năm nay. Bởi vậy, muốn bước lên ngự tòa, chỉ có cách giành được sự tán thành của Hoàng đế hoặc diệt sạch đối thủ, cưỡng bức Hoàng đế đồng ý.
Phụ hoàng, những lựa chọn của ngài đã dẫn đến chuyện tất yếu ngày hôm nay. Ngài cũng không phải chưa từng nghĩ xem làm thế nào để đối mặt với thảm kịch các con đánh nhau. Chỉ là, có lẽ ngài đã không dự kiến nổi nơi hứng chịu đầu tiên lại chính là Hòa Vương Phủ.
Vốn dĩ nên là ai bị?
Hắn thản nhiên cười trong lòng, từng bước đến gần Đế tẩm điện thắp đèn sáng trưng.
Trong trí nhớ của hắn, cho dù hắn có được Hoàng đế sủng ái thì cũng chưa bao giờ được đến tẩm điện của ngài. Đế tẩm điện là nơi ở của duy nhất Hoàng đế, không chỉ hoàng tử hoàng nữ, ngay cả Hoàng hậu cũng không được tự tiện vào. Vậy mà lần này lại triệu kiến ở đây, đủ để thấy cảm xúc nghiêm trọng của Hoàng đế.
Bước vào điện, Thiên Tốn lại không thấy bóng dáng Ích Minh Đế. Hắn hơi hơi nhăn mày, không giấu được vẻ hoảng hốt, nhìn thấy bên trong có hai người – Trưởng công chúa Thiên Liễm cùng Duệ Vương Thiên Ly.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Lời vừa dứt, hắn liền nghe thấy từ hậu điện truyền tới tiếng nức nở cùng tiếng nhẹ giọng an ủi, là Hoàng hậu và Nhị công chúa Thiên Hâm. Mà trong tiền điện vẫn hoàn toàn trầm lặng, Thiên Liễm nhíu chặt mày liễu, Thiên Ly buông mắt im lặng.
Thiên Tốn đang định hỏi, Ích Minh Đế cùng Tích Vương đã đi ra từ hậu điện. Sắc mặt Hoàng đế nặng nề, ánh mắt sắc bén cũng không sáng như thường, mà Tích Vương thì lệ vương đầy mặt, hai mắt đỏ đắn.
"Phụ hoàng." Thiên Tốn bước tới mấy bước, khom mình hành lễ.
Ích Minh Đế ngồi xuống ngự sập, nghe tiếng thì liếc mắt nhìn hắn một cái, mặt đầy vẻ mỏi mệt: "Phủ Cấn nhi gặp hỏa."
Thiên Tốn kinh hãi, nhìn Thiên Liễm cùng Thiên Ly trông lại như đã biết. Hóa ra Hoàng đế không đồng thời triệu tập các con mà gọi từng người tới hỏi, mượn đó để quan sát nét mặt cử chỉ của bọn họ, tạo nên phán đoán ban đầu. Nhưng không nên là Tích Vương vào cung thông báo, phải là Trần Lạc hoặc Điền Sính mới phải, vậy Trần Phi hẳn là an toàn không có gì đáng lo rồi. "Nhị hoàng huynh cùng hoàng tẩu, chất nhi tình hình thế nào? Tần nhi cùng Phi cũng ở đó!"
Cảm xúc của Hoàng đế càng hạ: "Không có tin tức."
Thiên Tốn lại khiếp sợ, rồi lấy lại được bình tĩnh, biểu tình biến đổi. Với linh lực của hoàng tộc, muốn dập tắt lửa lớn cũng không khó khăn. Lại thêm những thi thể của cấm vệ quân, của những y vệ áo xám, ai cũng có thể đoán được kết quả xấu nhất. Vẻ mặt hắn từ kinh ngạc, khó tin, lại đến lo lắng phẫn nộ, tất cả đều lọt vào mắt mọi người trong điện.
Hoàng đế thở dài một hơi, tựa như tiện lời mà nói: "Sao lại chỉ có ngươi?"
Thiên Tốn cúi đầu: "Tự Tỉnh khó chịu trong người, vẫn đang ngủ say."
Hai mắt Hoàng đế lạnh đi, nhưng không có ý trách tội: "Không thể để các ngươi ở ngoài cung. Chấn nhi."
"Có nhi thần." Tích Vương Thiên Chấn lau lệ, đứng thẳng người.
"Bất luận là Mẫn nhi đang thế nào, đem cả nàng và Hạ nhi vào cung."
"Vâng."
“Tốn nhi."
"Có nhi thần." Thiên Tốn thấp giọng trả lời.
"Tỉnh nhi và Tự Ngộ đều phải vào cung."
"Vâng."
Hoàng đế lướt mắt nhìn bọn họ, hướng về bầu trời còn tối đen như mực: "Các phò mã cũng vào cung hết. Lạc nhi nếu có vào cung phụng mệnh thì cũng đừng ra ngoài nữa." Dứt lời, gương mặt ngài toát lên vẻ thê lương cùng bi ai.
Khi khẩu dụ của Thánh thượng lần thứ hai truyền tới Chiêu Vương Phủ, Lạc Tự Tỉnh mới tỉnh lại chưa lâu.
Hắn nhìn khắp xung quanh, thấy Thiên Tốn không có ở đây thì giận dữ nhưng cũng ngầm có chút an tâm. Nếu thấy khuôn mặt kia vào lúc này, hắn thật đúng là không biết nên phản ứng như thế nào. Lạnh như băng mà cắt bào đoạn nghĩa? Nổi trận lôi đình chửa rủa giận đánh? Coi như mây gió mà bỏ qua mọi chuyện? Hay là, thẳng thắn thuận theo tự nhiên?
Còn đang lo trái nghĩ phải, đầu giường đột nhiên có thêm một người.
Lạc Tự Tỉnh ngẩng đầu lên, vẻ mặt không khỏi giãn ra: "Tiểu Lục, ngươi về lúc nào vậy?"
Ánh mắt của Lạc Tự Ngộ nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới: "Một lúc trước. Vốn định lập tức bẩm báo với điện hạ, nhưng rồi–"
Hắn bỏ lửng giữa câu với ý chọc người, sắc mặt Lạc Tự Tỉnh nhất thời thiên biến vạn hóa, vô cùng đặc sắc.
"Sao không thấy thi thể?" Giả vờ tìm kiếm, Lạc Tự Ngộ lại cong môi lên.
Lạc Tự Tỉnh cuối cùng cũng lấy lại vẻ bình tĩnh, không nói một lời.
"Tuy bị thương trong người, nhưng với công phu của Ngũ ca, giết hắn thì có gì khó?" Lạc Tự Ngộ tiện tay cầm áo ném vào người hắn, thong thả nói.
Đang định dùng thương thế làm cớ nhưng đã bị vạch trần, sự bình tĩnh của Lạc Tự Tỉnh trong chốc lát lại biến mất tiêu, thẹn quá hóa giận: "Hắn dù sao cũng là bạn tri kỉ của ta, sao có thể nói giết là giết!"
Lạc Tự Ngộ gật gù, lại hỏi: "Không giết thì thôi, ngươi cũng không đánh hắn?"
Hắn sao có thể nói mình đối với hồ ly dường như có một hai phân tình cảm rất kỳ quái, thế nào cũng không hạ thủ được, còn chìm đắm trong cực lạc, rõ ràng mà thuận theo ý kẻ kia, tạm gác lại để sau này thanh toán? Lạc Tự Tỉnh cắn chặt răng: "Hồ ly kia khi bị thương chú độc sẽ phát tác, thời điểm này như thế nào, sao có thể để hắn đi Thánh cung?"
Lạc Tự Ngộ nghe xong, trên mặt lộ ra nét cười như có như không: "Ngươi còn lo thay hắn sao? Ngươi vào sinh ra tử, hắn lại thừa dịp thương thế của ngươi nặng mà có ý làm loạn. Thôi, ngươi từ bỏ khế ước với hắn, chúng ta quay về Trì Dương đi."
Lạc Tự Tỉnh mặc quần áo, quay đầu nhìn đệ đệ một hồi lâu: "Tiểu Lục, ta không hổ thẹn." Nếu bảo hoàn toàn không tức không giận thì không có khả năng, hắn giận là giận bản thân không kiềm chế được, giận hồ ly đê tiện đáng ghét. Nhưng trong cơn giận này, hắn cũng biết rõ việc này nếu xét cho trót thì xem như hắn tự nguyện. Lạc Ngũ công tử phong lưu cũng không phải là người ngoan cố, trong cơn sóng tình còn cần gì phải câu nệ, chỉ là hơi không cam tâm phải nằm dưới thân kẻ khác mà thôi.
Nét mặt Lạc Tự Ngộ dịu đi: "Vết thương thế nào?"
"Không có gì đáng ngại." Trong lúc ngủ đã vận công vài vòng, đau đớn cũng giản bớt, y thuật và bí dược của Thánh cung quả nhiên là không thể so với những thứ bình thường. Lạc Tự Tỉnh khẽ cười, khoác vai em trai: "Ngươi cứ yên tâm. Ta khác với ngươi, chỉ là một con hồ ly mà thôi."
Lạc Tự Ngộ hiểu được ngụ ý của hắn, không nhịn được mà tỏ lòng cảm thông sâu sắc với Chiêu Vương điện hạ đang ở nơi Hoàng cung xa xa. "Ngươi nghĩ đã thông nên muốn học Tam ca, hoa cỏ đều dính sao?"
Lạc Tự Tỉnh nheo mắt, nói đầy chắc chắn: "Thân thể mềm mại của nữ tử vẫn hơn."
Lạc Tự Ngộ không nói gì.
––––––––––––––––––––
Sau khi vào cung, hai huynh đệ Lạc gia được dẫn tới nghỉ ngơi ở tòa điện Lạc Tự Tỉnh dưỡng thương trước kia. Bên trong vẫn bài trí như khi ấy, đầy đủ thỏa đáng, người hầu phục tùng, thị vệ cầm đao uy nghiêm, chỉ không có Thiên Tốn mỉm cười ngồi chờ. Nghĩ tới điểm khác biệt ấy, trong lòng Lạc Tự Tỉnh khẽ động, luân chuyển mấy dòng suy nghĩ.
Hai huynh đệ liếc nhau, trong lòng tuy có suy tư nhưng vẫn làm như ngày thường, nhấp mấy ngụm trà rồi ra khoảng sân trống trước điện luyện kiếm. Hai người rất ít khi mang theo binh khí trên người, cũng không hỏi mượn kiếm của thị vệ, chỉ bẻ một cành liễu rồi bắt đầu giao đấu. Cành liễu vô cùng dẻo dai, tựa như nhuyễn kiếm, kiếm khí cùng nhuệ khí không hề kém, hai thân ảnh cao thấp tung bay, nhẹ nhàng tài tình, khí thế vạn cân. Thị vệ cùng người hầu đều cảm thấy gió lớn cuồn cuộn không ngừng, đập thẳng vào mặt, đẩy cho bọn họ lảo đảo, đứng cũng không yên, không khỏi đều lùi lại mấy bước, tránh ra xa.
Đánh một hồi, Lạc Tự Tỉnh như không còn sức, ném cành liễu sang một bên rồi ngồi xuống cạnh bàn đá.
Lạc Tự Ngộ chẳng để tâm, tự đánh mấy trăm chiêu, thế kiếm lưu loát như nước chảy mây trôi, tuyệt đẹp vô cùng.
Tuyết lớn từ tối qua đến sáng sớm nay đã tích dày, Lạc Tự Tỉnh nhìn xung quanh phủ trắng tuyết, nhớ tới trận lửa trong Hòa Vương Phủ, dần dần ngẩn người suy nghĩ. Không bao lâu sau, từ xa liền có một thị quan áo xanh dẫn mấy người đến gần, hành lễ nói: "Tiểu nhân tham kiến Kinh Hồng nội điện. Chiêu Vương điện hạ lo cho sức khoẻ của nội điện, có mời ngự y đến xem."
Lạc Tự Tỉnh đưa mắt liếc bọn họ một cái, thị quan này hắn chưa từng thấy mặt, ngự y nhìn cũng bình thường, hai y đồng trái lại trông rất lanh lợi. "Có cái gì mà xem."
Thị quan vẫn tươi cười như cũ, lại thở dài nói: "Mong nội điện nhân từ, chỉ cần để ngự y bắt mạch là được."
Lạc Tự Tỉnh nhíu mày, vẻ rất không kiên nhẫn: "Nhìn, nghe, hỏi, nghĩ, không thấy có việc gì thì không phải đã tốt lắm rồi sao?"
Ngự y cười khổ một tiếng, nói tiếp: "Vi thần thực hổ thẹn, năng lực không được như vậy, lại xin nội điện thông cảm cho nỗi khó xử của vi thần."
Thị quan cũng cười làm lành, nói: "Mong nội điện tha cho chúng tiểu nhân, tiểu nhân cũng chỉ làm theo ý của Chiêu Vương điện hạ. Nếu điện hạ trách tội, tiểu nhân biết chịu tội thế nào?"
Lạc Tự Tỉnh hừ một tiếng, đứng lên: "Hắn ở đâu? Ta đi nói với hắn một câu là không sao chứ gì."
Thấy hắn dùng tư thế gây sự, thị quan hơi luống cuống, liên tục lắc đầu: "Xin nội điện đừng làm khó tiểu nhân."
Lạc Tự Tỉnh nheo mắt, khuôn mặt tối sầm: "Các ngươi cứ chày cối ở chỗ này, không bằng quay lại bẩm báo với hắn một tiếng đi. Ta còn đang định tìm hắn tính sổ đây."
Lạc Tự Ngộ ở bên giữ sắc mặt tự nhiên, không nói một lời.
Thị quan cùng ngự y không biết làm sao, đành cáo lui đi ra.
"Người của ai vậy?"
"Hẳn là của Tích Vương, chắc muốn xem vết tên. Tiểu Lục, trên người ngươi cũng bị thương, để ý một chút."
"Vết thương của ta là đao chém, cũng không ai biết ta bị thương."
"Cho dù là vậy, cũng không dễ giải thích."
"Đao kiếm không có mắt, bao giờ chẳng có thương. Hơn nữa y dược của Thánh cung phi phàm, thoạt nhìn thì không tính là vết thương mới nữa, rất dễ lừa mắt."
"Thương của ta cũng như vậy. Nhưng tóm lại sẽ vẫn khiến người khác nghi ngờ."
Hai người dùng truyền âm nhập mật, bên ngoài ung dung bình thản, làm như không biết hơn mười ánh mắt trong tối ngoài sáng đang quan sát mình.
"Hồ ly chắc là không có việc gì."
"Chứng cớ rõ ràng chính xác đang ngồi ngay đây, hắn còn có việc gì được?"
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, lòng Lạc Tự Tỉnh dần dần trầm xuống. Nếu hôm qua hắn có thể toàn thân thoát ra, không bị thương quá mức rõ ràng, Thiên Tốn chắc chắn sẽ bớt mạo hiểm hơn nhiều. Sau này Tần Phóng đến chỉ điểm, cho dù miệng vết thượng đã khép rất nhanh, còn có Trọng Mộc trở về làm chứng, chung quy sẽ vẫn không tránh khỏi bị Ích Minh Đế và Hoàng hậu nghi ngờ. Bị trừng phạt chỉ là chuyện nhỏ, phản ứng của Hoàng hậu mới nguy hiểm vạn phần.
Hồ ly khốn nạn, chẳng biết để ý mà lại nhất thời nóng lên hỏng hết đầu óc, thời gian quý báu như vậy, nếu có thể bàn bạc lý do cho tốt thì chẳng phải đã an toàn hơn một ít!
Hắn tức giận mắng một trận không thành tiếng, không nghĩ tới rằng khi đó Thiên Tốn đâu nghĩ ngợi nhiều nổi, giận dữ cực độ, lý trí đã ném tới chín tầng mây. Qua một phen ôn tồn, hắn mệt mỏi ngủ thiếp đi, Thiên Tốn tuy muốn nói chuyện nhưng cũng không nhẫn tâm đánh thức hắn.
Lạc Tự Ngộ nhận thấy hắn có một tia hối hận, rất kinh ngạc mà cũng hơi an tâm.
"Ngươi hành động chẳng phải là chưa bao giờ hối hận sao? Cuối cùng cũng biết nghĩ cho người khác rồi ư? Các ca ca nơm nớp lo sợ bao nhiêu năm như thế, cuối cùng ngươi cũng biết băn khoăn một chút, bọn họ có thể yên tâm rồi."
"Ta vẫn luôn cho rằng cứ hành động theo ý muốn thì mới sảng khoái, giờ bỗng hiểu được tất cả hoàn toàn không như vậy. Thế sự vô thường, một khuyết điểm nhỏ có thể để lại mối hận suốt đời. Tiểu Lục, người thường hối hận sao?" Nghĩ kỹ lại, những lo lắng của hồ ly cũng là vì những biến hóa vô thường này. Ví dụ nếu hắn trúng bẫy Tần Phóng, bị đổ oan; ví dụ nếu hắn nói sai lời, đưa bản thân vào hoàn cảnh bất lợi... Những sai lầm này tích lũy lại, mới tạo thành nguy cơ trước mắt.
"Hối hận không phải là yếu đuối. Đó chính là để răn đe chính mình, biết sau này nên làm thế nào để không lặp lại sai lầm."
"Điều đó cũng đúng."
"Đừng sốt ruột, điện hạ đã thương nghị trước với thái y. Cho dù có chữa thương cho ta, thái y cũng sẽ nhắc lại ý của hắn. Vết thương của chúng ta không giống vết thương mới, chỉ cần nói bừa là vết thương cũ do bị đánh lén khi ra ngoài bắt tội phạm là được. Đó là những chuyện chúng ta thường làm, không có nhiều sơ hở. Còn về bị thương ở đâu, đó là chuyện sâu xa."
"Sao ngươi không nói ngay từ đầu?"
"Muốn thấy ngươi hối hận cũng khó quá."
"..."
Trên đời này, người có thể cười nhạo Lạc Ngũ công tử không nhiều lắm, cũng chỉ có vài vị trong nhà. Mà người sẽ cười vào mặt hắn thì chỉ vẻn vẹn có hai người, một là Tứ ca, một là Lục đệ. Tứ ca giễu cợt hắn, hắn dù tức trong lòng thì vẫn thấy vui vẻ; Lục đệ giễu cợt hắn, hắn cũng chẳng làm gì, thói quen cho phép.
Cho nên Lạc Tự Tỉnh chỉ liếc xéo Lạc Tự Ngộ một cái, không hề tiếp tục mật ngữ nữa.
Lạc Tự Ngộ hơi nhếch môi, nhìn ra phía ngoài cửa: "Lại có người đến."
Lạc Tự Tỉnh xoay người, thị quan áo đỏ là chính ti bậc cao nhất, một vị bên Hoàng đế, một vị bên Hoàng hậu, tám vị làm chưởng quản của hai phủ sáu ti trong Hoàng Cung, tổng cộng có mười người, là người có chức vị tối cao bên Đế Hậu, nội thần có quyền lực lớn nhất. Nhất là hai chính ti bên người Đế Hậu, được hai vị cực kỳ tin tưởng, ngay cả các thế tộc quan lớn bên ngoài cũng không khỏi nhún nhường ba phần.
Kẻ tới là người của Hoàng đế hay Hoàng hậu? Đây chính là hai đỉnh trời.
"Tiểu nhân yết kiến Kinh Hồng nội điện." Vị chính ti này mặt rất quen, dáng vẻ ôn hòa bình tĩnh, đúng thị quan tối cao hầu hạ Hoàng đế đã ngàn năm nay.
Lạc Tự Tỉnh nhướn mày, cười nói: "Cuối cùng cũng đến đây cho chúng ta biết chuyện. Phụ hoàng triệu hai ta vào cung vì việc gì?"
Sắc mặt vị này lập tức trở nên ảm đạm, thở dài nói: "Tiểu nhân cả gan, chắc chắn sẽ biết gì đều nói. Có điều Thánh thượng đang đợi, mời nội điện và Lạc đại nhân cùng đi dùng đồ ăn sáng, xin vừa đi vừa nói."
"Làm phiền Chính ti."
Lạc Tự Tỉnh và Lạc Tự Ngộ lập tức khom mình tạ thánh ân, theo hắn đi về phía Đế tẩm cung.
Không đề cập tới việc Chính ti có "biết gì đều nói" thật không, nghe hắn nói đủ việc Hòa Vương Phủ gặp hỏa hoạn, cả nhà Hòa Vương cùng Thiên Tần, Trần Phi sinh tử chưa rõ, hai huynh đệ liền hiểu hơn về tình thế trước mắt. Hiện giờ chính là giai đoạn hoang mang nhất cùng hi vọng nhất luân phiên nhau, cũng là lúc tâm tư sức lực người ta mệt mỏi nhất. Hoàng đế lại càng như vậy, không chỉ vì lo nghĩ đến kết quả xấu nhất, muốn hướng nhiều về chiều hướng tốt, mà còn vì muốn làm rõ kẻ chủ mưu gây tội. Đối với những hoàng tử hoàng nữ mang vẻ mặt khác nhau, ở bên ngoài lòng nghi ngờ vẫn là lòng nghi ngờ, không dư ra một mảy may lơi lỏng. Mà tại thời điểm như thế này, ngài lại triệu hai người "không liên quan" tới bên mình, đúng là thánh tâm khó dò.
Đi qua rừng cây phủ tuyết trắng xóa, liền thấy thị vệ tốp năm tốp ba rải rác khắp nơi. Hành lang dài quanh co lại vô cùng trống trải, tựa như đã đuổi sạch mọi ánh nhìn tra xét, chỉ chờ đợi bọn họ đi vào.
Cuối hành lang dài là một phòng sưởi, giấu trong mảnh rừng tùng, chỉ lộ ra một góc mái hiên.
"Ngự giá của Thánh thượng đã đến, nội điện, Lạc đại nhân, thỉnh."
Chính ti dừng bước.
Lạc Tự Tỉnh cùng Lạc Tự Ngộ hơi gật đầu, không chút do dự mà đi qua.
"Nhi thần tham kiến bệ hạ."
"Vi thần Lạc Tự Ngộ, tham kiến bệ hạ."
Trong tiếng tuyết lao xao khẽ rơi từ tán tùng, giọng nói của bọn họ mang vẻ yên bình đến kỳ lạ.
"Tiến vào đi." Cửa hơi hé ra.
Lạc Tự Tỉnh ngẩng đầu nhìn lên, Ích Minh Đế ngồi sau trường án, dáng vẻ mệt nhọc, đôi mắt so với ngày thường càng thêm sắc sảo. Hắn không khỏi hơi lạnh sống lưng: vị Hoàng đế trước mắt khác hẳn trong dĩ vãng, không phải là vị "phụ hoàng" có thể cùng hắn nói đùa, khoan dung với hắn kia, mà là một hoàng đế đã vứt bỏ những tình cảm không thực tế. Mọi loại hư ngôn vọng ngữ đều không thể giấu diếm gì trước mặt ngài.
"Sao vậy? Đừng câu nệ, ngồi xuống dùng bữa đi." Tựa như vẫn chưa phát hiện thấy không khí nặng nề, Ích Minh Đế lãnh đạm nói.
"Vâng."
Lạc Tự Tỉnh cùng Lạc Tự Ngộ ngồi xuống trước hai ngọc án trước mặt chủ tử, một trái một phải. Trên án đã bày sẵn đồ ăn sáng: sáu món cháo đủ hương vị – bích hồ ánh tuyết, tịch hà viễn sơn, vạn lý vô ngân, ám dạ nguyệt bạch, ngọc bàn trân châu, bạch lộ lạc sa, xung quanh là vài đĩa bánh hương vờn quanh thơm lừng, có ngọc lộ hình bướm, thạch trong như ngọc, bát trân hoàn, tứ hỉ viên, cùng hơn mười món thức ăn tinh xảo, khiến người ta rất muốn động đũa.
Một đêm vất vả, mỹ thực ở ngay trước mắt, tất nhiên là không thể bỏ qua. Sau khi Hoàng đế đã nâng đũa, hai người cũng bắt đầu thưởng thức một cách tự nhiên, như thể những kính sợ cùng lo âu vừa rồi chỉ là chuyện thường thường mà thôi.
Ích Minh Đế thấy hai người vui vẻ ăn thì cũng dùng thêm một chút đồ ăn: "Thích sao? Nếu thích thì mang theo đầu bếp này về."
Bề trên đã không theo nguyên tắc "im lặng khi ăn", kẻ dưới cũng không câu nệ nữa. Lạc Tự Tỉnh vừa thưởng thức những món ăn quý hiếm vừa lanh lảnh trả lời: "Nhi thần xin tạ phụ hoàng long ân. Song những món cao lương mĩ vị thì phải thỉnh thoảng ăn mới có thể thực sự hưởng thụ, ngày nào cũng dùng, sẽ không được kinh hỉ như hôm nay.”
Nét mặt của Ích Minh Đế hơi giãn ra, ngài nói: "Việc đêm qua hai ngươi đều đã biết rồi. Trẫm gọi riêng các ngươi đến đây, trong lòng các ngươi không thấy lạ sao?"
"Nhi thần / vi thần chỉ tuân chỉ mà thôi, không dám suy diễn."
"Không dám suy diễn? Trong triều trong cung, có ai không dò đoán tâm tư trẫm? Ai lại có thể không thèm dò đoán tâm tư trẫm?" Giọng nói của Hoàng đế nghe không ra chút cảm xúc nào, "Trẫm muốn các ngươi thẳng thắn, cứ nói đừng ngại."
Lạc Tự Tỉnh thu lại ý cười, thoáng trầm ngâm rồi gật đầu hành lễ: "Nhi thần xin cả gan, việc đêm qua vượt ra ngoài dự liệu của phụ hoàng, tình hình đã thoát khỏi sự khống chế của phụ hoàng. Vì vậy phụ hoàng phân vân trong lòng, không muốn lại phải nghe những âm mưu tính toán, không muốn xem vẻ mặt các vị điện hạ, không muốn phải đoán xem hung phạm là kẻ nào."
"Ta? Phân vân?" Chỉ hai ba tiếng mà thôi, đã đủ khí thế vạn cân.
"Phụ hoàng không nhúng tay vào việc phân tranh, để nó tự nhiên phát sinh, tiến triển, ổn định, nhưng động thái của các thế tộc vẫn đều nằm trong những gì phụ hoàng đã cân nhắc. Chỉ riêng một chuyện lần này là khiến phụ hoàng không kịp đề phòng. Phụ hoàng đau xót cho tôn cho tử, với lực lượng của phụ hoàng, theo thời gian nhất định có thể tra ra chân tướng, nhưng phụ hoàng lại muốn mượn lần này để theo dõi kết quả tranh đấu, xem rốt cục ai sẽ có thể giữ mình cho đến hồi thắng cuộc. Mâu thuẫn này khiến phụ hoàng phân vân. Tuy vậy, dù có phân vân, phụ hoàng cũng không thay đổi ý định ban đầu." Sau mỗi từ mỗi câu, Lạc Tự Tỉnh liền cảm thấy cả người thêm rét thấu xương. Ánh mắt của Hoàng đế như lưỡi dao, tỏ rõ uy quyền và sự không vui, ép hắn đến mức như sắp phục xuống xin tạ tội. Cuối cùng hắn cũng có thể thực sự cảm nhận được thế nào gọi là thánh tâm khó dò, vì sao các thần tử đều tối kỵ.
Ích Minh Đế chậm rãi chuyển mắt, nhìn về phía Lạc Tự Ngộ.
"Thứ cho vi thần quá phận. Vi thần cho rằng bệ hạ có ý chí kiên định, sẽ không vì một sự kiện này mà dao động. Nhưng bệ hạ cũng hết sức nhân từ, tình cảm phụ tử thân tình không thể xóa bỏ, cho nên cảm xúc mới bất ổn, triệu kiến chúng thần."
Không khí trong phòng sưởi nặng nề như đã đông cứng lại, bức người ta đến không hít thở nổi. Lạc Tự Tỉnh không có cách nào giương mắt lên nhìn biểu tình của Hoàng đế, không thể phán đoán được cảm xúc của ngài, thậm chí cũng không sinh ra nổi ý định truyền âm nhập mật với Lạc Tự Ngộ.
Im lặng hồi lâu, Hoàng đế mới nói: "Bất luận là do kẻ nào gây ra, chọn Cấn nhi để hạ thủ tức là chỉ muốn nhiễu loạn thế cục mà thôi. Đáng ra phải chọn người rõ ràng là yếu nhất, trừ đi một mối phiền nhiễu không cần thiết, nhưng nay phương pháp lại ngược lại, đúng là cần suy xét. Có điều, cũng chỉ từ trong cuộc loạn mới có thể nhìn ra được tư chất và tài năng chân chính. Trẫm đã hi vọng những gì trẫm nghĩ đến, các ngươi cũng có thể nghĩ ra được, hơn nữa còn tìm ra những sơ hở trẫm chưa nhận thấy; trẫm không ngờ điều các ngươi muốn lại là làm yên những đau thương giận dữ trong trẫm."
Hai huynh đệ quay mặt nhìn nhau, những lời này không phải đáng ra là để nói với Thiên Chấn, Thiên Tốn, Thiên Ly sao? Nói cho bọn hắn nghe là vì cớ gì?
Hoàng đế quét mắt qua bọn họ, lại nói: "Trẫm chỉ nhắc nhở các ngươi thôi. Lời này truyền lại cho ai cũng không sao."
"Nói vậy, phụ hoàng nhận định rằng chúng thần đang ở trong thế yếu ư?” Lạc Tự Tỉnh to gan hỏi lại.
Im lặng, tức là thừa nhận.
Có điều cũng đúng là như thế. Cả nhà Hòa Vương bỏ mạng, Tích Vương cũng mất ái tử, được lợi chỉ có Chiêu Vương cùng Duệ Vương, dù là ai cũng sẽ nghĩ hai người này mang hiềm nghi lớn nhất.
Nghĩ tới Trần Phi, Lạc Tự Tỉnh không nhịn được lại nói: "Nhưng Công chúa điện hạ vẫn cùng hồ... điện hạ chúng ta giao hảo, nếu là chúng ta ra tay thì việc gì phải hại nàng?"
Sắc mặt Hoàng đế khẽ động, thấp giọng nói: "Phi nhi đang có thai. Nhà họ Tần có nối dõi, các ngươi có thể buông tha sao?"
Lạc Tự Tỉnh giật mình, nhớ tới tà váy dưới thấm máu của Trần Phi, nhất thời cùng Lạc Tự Ngộ nhìn nhau không nói được gì.
*Tên các loại cháo: hồ xanh ánh tuyết, ráng chiều núi xa, mênh mông bát ngát, ánh trăng đêm thẳm, trân châu trên mâm ngọc, cò trắng đáp xuống cát (tra không ra món cụ thể)
Ngọc lộ: bánh gồm bột sắn dây, rễ dưa núi, bột cát cánh, bột đậu xanh, đường
Bát trân hoàn tra ra thấy là thuốc bổ, còn tứ hỉ viên hình như là trứng luộc bọc thịt... hình như.
Khi trước hắn từng dao động trong lòng, tưởng rằng chỉ cần có được một phân tình từ người này, hắn sẽ thấy như đủ mười phần. Thế nhưng tâm hắn vẫn không thể buông tha. Những dịu dàng thắm thiết, là hắn, cũng không phải là hắn. Con người thật của hắn là sẽ đem những gì thân yêu cướp về bên, giam cầm chặt chẽ – cho dù người kia không có tình ý với hắn, hắn cũng không muốn tiếp tục đau khổ tương tư. Cho nên trong cơn lửa giận, hắn đã động chân ý. Chính là, không ngờ được, người này đối với hắn lại hữu tình. Nếu không, thế nào lại không liều mạng thẳng tay đánh giết? Thế nào lại ngây người để mất cơ hội vùng vẫy tránh thoát? Thế nào lại cùng hắn mây mưa?
Có điều, chiểu theo tính tình, Lạc Tự Tỉnh cũng sẽ không thẳng thắn chấp nhận biến cố này, khi tỉnh lại e rẳng sắc mặt sẽ chẳng hòa nhã gì. Nói không chừng còn thẹn quá hóa giận, phẫn hận vô cùng mà kích động hơn.
Nghĩ đến đủ những thần thái của Lạc Tự Tỉnh, Thiên Tốn lại không khỏi mỉm cười. Bất kể là buồn bực hay là giận là hận, những dáng vẻ bừng bừng sinh khí của Lạc Tự Tỉnh đều làm hắn thấy thoải mái cực kỳ. Huống chi hai người đều đã hiểu biết lòng dạ nhau, mười phân tình hóa thành trăm ngàn phân, một phân tình hóa thành mười phân cũng chỉ là chuyện một sớm một chiều. Viễn cảnh xán lạn, Chiêu Vương điện hạ chỉ cảm thấy bao sung sướng thỏa mãn chưa từng có suốt hai mươi mấy năm nay đã sắp tràn đến đây.
Tuy đã qua hai ba lần tình sự, Thiên Tốn không hiểu sao vẫn thấy thân mật chưa đủ, thế là lại giằng co một hồi. Có lẽ vì quá mệt, Lạc Tự Tỉnh ngủ rất say, không có dấu hiệu tỉnh lại. Hắn hôn rồi lại hôn, cẩn thận kiểm tra lại các vết thương, nghe thấy tiếng trống canh báo giờ mới dần dần dừng lại.
Chậu nước Giang quang sự mang vào để Lạc Tự Tỉnh lau người vẫn còn đặt trước giường, Thiên Tốn đưa mắt nhìn qua, trong mắt hơi động, bước xuống giường. Tay hắn nhúng vào trong chậu, vô thanh vô tức hóa cho nước ấm lên; hắn vắt chiếc khăn ẩm, tươi cười quay người lại, cẩn thận lau người cho ái nhân. Hắn hầu hạ người khác như vậy là lần đầu tiên, đặc biệt để ý, cẩn thận lau cho cả người Lạc Tự Tỉnh trong ngoài sạch sẽ. Vừa nghĩ tới nếu để người hầu làm, cảnh sắc này sẽ lọt vào mắt kẻ khác, hắn liền đằng đằng sát khí, rồi thấy chính mình làm lại ấm áp bao nhiêu, nét mặt liền dịu đi.
Hắn xưa nay vẫn tao nhã ôn hòa, lúc này sắc mặt lại hoán đổi trong nháy mắt, thực sự kém xa, cũng chỉ vì chữ "Tình" mà thôi.
"Chủ tử."
Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi rất nhỏ, Thiên Tốn nhướn mày, vẻ dịu dàng biến mất trong nháy mắt.
Hắn mặc quần áo, đẩy cửa ra, liền thấy Giang quản sự đưa tới một nhóm người hầu bê áo bào phục sức, tất cả cùng quỳ. Đứng sau bọn họ, thị quan mặc phục sức cung đình cũng vội quỳ xuống hành lễ.
Thiên Tốn bất động thanh sắc mà nhận lấy phục sức, cười nhạt nói: "Hôm nay không phải là không nhất thiết lâm triều sao?"
Thị quan nọ khom mình trả lời: "Tiểu nhân đến truyền khẩu dụ của bệ hạ, tuyên điện hạ cùng Kinh Hồng nội điện lập tức vào cung, không được chậm trễ."
Thiên Tốn ngẩn ra, lộ ra vài phần khó xử: "Nội điện... có chút khó chịu trong người, tạm thời thôi; để cô gia đi trước." Thoáng dừng lại, hắn lại hỏi: "Có việc gì sao? Cấp bách đến vậy."
Thị quan lắc đầu: "Tiểu nhân chỉ truyền khẩu dụ mà thôi."
Việc này liên quan đến an nguy của hoàng thất, e rằng cũng không có kẻ nào dám lắm mồm. Thiên Tốn hơi suy nghĩ, dặn lại: "Nếu là ý muốn của phụ hoàng thì nên nhanh chút. Giang quản sự, đưa thái y tới chăm sóc tốt cho nội điện, nếu hắn khá lên thì cũng tuân chỉ dụ vào cung."
"Vâng." Giang quản sự dẫn người hầu theo Thiên Tốn vào bên điện, nhanh chóng tắm rửa thay quần áo.
Không bao lâu sau, Chiêu Vương điện hạ lại cao quý tao nhã, thần thái sáng rực, lên xe ngựa hướng thẳng tới Hoàng thành.
Xe ngựa đi rất nhanh, bên trong xe lại tựa như không hề rung động. Thiên Tốn đưa mắt nhìn góc trời kia qua cửa sổ, sắc đỏ diễm lệ đã tàn từ lâu, quay lại vẻ u ám thường ngày. Bức tường Hoàng thành nguy nga dần dần gần lại, trong không khí cũng tràn ngập một mùi máu tươi, không ít cấm vệ quân qua lại như con thoi trước hai bên cổng, sau lưng bọn họ nghìn nghịt là đầu, đúng là một núi xác.
Đôi mắt đen của Thiên Tốn hơi giật, hắn gọi nhẹ một tiếng: "Dừng xe!"
Thị quan bên ngoài hiển nhiên là có chút chần chừ, trả lời: "Điện hạ..."
"Dừng xe." Lời nói của Chiêu Vương điện hạ tuy luôn luôn không có gì uy hiếp nhưng chung quy cũng không nên làm trái, xe ngựa lập tức dừng lại.
Thiên Tốn xuống xe, không để ý tới rào ngăn của Cấm vệ quân, đi tới trước núi xác kia.
Mấy trăm thi thể xếp chồng chất, phần lớn mặc trang phục cấm vệ quân, còn có thích khách áo đen, tình trạng chết thê thảm, dáng vẻ khủng bố, càng tăng thêm sự âm u.
Thân là con cháu hoàng thất cành vàng lá ngọc, Chiêu Vương điện hạ đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt trắng bệch, giật lùi mấy bước, thấp giọng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong cung có bình an không?"
Thị quan thoáng do dự, trả lời: "Bệ hạ cùng các vị nương nương đều bình an, tiểu nhân cũng không biết rõ chi tiết, thỉnh điện hạ mau chóng vào cung diện thánh."
Thiên Tốn vội vàng leo lại lên xe ngựa, không còn được thong dong tao nhã như vừa rồi.
Sau khi vào cung, thị quan bỏ qua Ngự thư phòng, trực tiếp dẫn hắn tới chính điện trong Đế tẩm điện.
Thiên Tốn lo lắng đầy mặt, không ngừng quan sát tình hình bốn phía, tựa như vẫn lo lắng về an nguy trong cung, thế nhưng bên trong lại không thể yên bình hơn. Trong Hoàng cung ước chừng có hơn một trăm ám vệ, hơn nữa còn có Ngự tiền thị vệ và một hộ vệ trận lớn do Quốc sư thiết hạ, việc bức vua thoái vị là không có khả năng – cho dù Tích Vương đã chuẩn bị năm trăm năm, Trưởng công chúa chuẩn bị gần chín trăm năm, thậm chí là Hoàng hậu đã chuẩn bị ba ngàn năm nay. Bởi vậy, muốn bước lên ngự tòa, chỉ có cách giành được sự tán thành của Hoàng đế hoặc diệt sạch đối thủ, cưỡng bức Hoàng đế đồng ý.
Phụ hoàng, những lựa chọn của ngài đã dẫn đến chuyện tất yếu ngày hôm nay. Ngài cũng không phải chưa từng nghĩ xem làm thế nào để đối mặt với thảm kịch các con đánh nhau. Chỉ là, có lẽ ngài đã không dự kiến nổi nơi hứng chịu đầu tiên lại chính là Hòa Vương Phủ.
Vốn dĩ nên là ai bị?
Hắn thản nhiên cười trong lòng, từng bước đến gần Đế tẩm điện thắp đèn sáng trưng.
Trong trí nhớ của hắn, cho dù hắn có được Hoàng đế sủng ái thì cũng chưa bao giờ được đến tẩm điện của ngài. Đế tẩm điện là nơi ở của duy nhất Hoàng đế, không chỉ hoàng tử hoàng nữ, ngay cả Hoàng hậu cũng không được tự tiện vào. Vậy mà lần này lại triệu kiến ở đây, đủ để thấy cảm xúc nghiêm trọng của Hoàng đế.
Bước vào điện, Thiên Tốn lại không thấy bóng dáng Ích Minh Đế. Hắn hơi hơi nhăn mày, không giấu được vẻ hoảng hốt, nhìn thấy bên trong có hai người – Trưởng công chúa Thiên Liễm cùng Duệ Vương Thiên Ly.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Lời vừa dứt, hắn liền nghe thấy từ hậu điện truyền tới tiếng nức nở cùng tiếng nhẹ giọng an ủi, là Hoàng hậu và Nhị công chúa Thiên Hâm. Mà trong tiền điện vẫn hoàn toàn trầm lặng, Thiên Liễm nhíu chặt mày liễu, Thiên Ly buông mắt im lặng.
Thiên Tốn đang định hỏi, Ích Minh Đế cùng Tích Vương đã đi ra từ hậu điện. Sắc mặt Hoàng đế nặng nề, ánh mắt sắc bén cũng không sáng như thường, mà Tích Vương thì lệ vương đầy mặt, hai mắt đỏ đắn.
"Phụ hoàng." Thiên Tốn bước tới mấy bước, khom mình hành lễ.
Ích Minh Đế ngồi xuống ngự sập, nghe tiếng thì liếc mắt nhìn hắn một cái, mặt đầy vẻ mỏi mệt: "Phủ Cấn nhi gặp hỏa."
Thiên Tốn kinh hãi, nhìn Thiên Liễm cùng Thiên Ly trông lại như đã biết. Hóa ra Hoàng đế không đồng thời triệu tập các con mà gọi từng người tới hỏi, mượn đó để quan sát nét mặt cử chỉ của bọn họ, tạo nên phán đoán ban đầu. Nhưng không nên là Tích Vương vào cung thông báo, phải là Trần Lạc hoặc Điền Sính mới phải, vậy Trần Phi hẳn là an toàn không có gì đáng lo rồi. "Nhị hoàng huynh cùng hoàng tẩu, chất nhi tình hình thế nào? Tần nhi cùng Phi cũng ở đó!"
Cảm xúc của Hoàng đế càng hạ: "Không có tin tức."
Thiên Tốn lại khiếp sợ, rồi lấy lại được bình tĩnh, biểu tình biến đổi. Với linh lực của hoàng tộc, muốn dập tắt lửa lớn cũng không khó khăn. Lại thêm những thi thể của cấm vệ quân, của những y vệ áo xám, ai cũng có thể đoán được kết quả xấu nhất. Vẻ mặt hắn từ kinh ngạc, khó tin, lại đến lo lắng phẫn nộ, tất cả đều lọt vào mắt mọi người trong điện.
Hoàng đế thở dài một hơi, tựa như tiện lời mà nói: "Sao lại chỉ có ngươi?"
Thiên Tốn cúi đầu: "Tự Tỉnh khó chịu trong người, vẫn đang ngủ say."
Hai mắt Hoàng đế lạnh đi, nhưng không có ý trách tội: "Không thể để các ngươi ở ngoài cung. Chấn nhi."
"Có nhi thần." Tích Vương Thiên Chấn lau lệ, đứng thẳng người.
"Bất luận là Mẫn nhi đang thế nào, đem cả nàng và Hạ nhi vào cung."
"Vâng."
“Tốn nhi."
"Có nhi thần." Thiên Tốn thấp giọng trả lời.
"Tỉnh nhi và Tự Ngộ đều phải vào cung."
"Vâng."
Hoàng đế lướt mắt nhìn bọn họ, hướng về bầu trời còn tối đen như mực: "Các phò mã cũng vào cung hết. Lạc nhi nếu có vào cung phụng mệnh thì cũng đừng ra ngoài nữa." Dứt lời, gương mặt ngài toát lên vẻ thê lương cùng bi ai.
Khi khẩu dụ của Thánh thượng lần thứ hai truyền tới Chiêu Vương Phủ, Lạc Tự Tỉnh mới tỉnh lại chưa lâu.
Hắn nhìn khắp xung quanh, thấy Thiên Tốn không có ở đây thì giận dữ nhưng cũng ngầm có chút an tâm. Nếu thấy khuôn mặt kia vào lúc này, hắn thật đúng là không biết nên phản ứng như thế nào. Lạnh như băng mà cắt bào đoạn nghĩa? Nổi trận lôi đình chửa rủa giận đánh? Coi như mây gió mà bỏ qua mọi chuyện? Hay là, thẳng thắn thuận theo tự nhiên?
Còn đang lo trái nghĩ phải, đầu giường đột nhiên có thêm một người.
Lạc Tự Tỉnh ngẩng đầu lên, vẻ mặt không khỏi giãn ra: "Tiểu Lục, ngươi về lúc nào vậy?"
Ánh mắt của Lạc Tự Ngộ nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới: "Một lúc trước. Vốn định lập tức bẩm báo với điện hạ, nhưng rồi–"
Hắn bỏ lửng giữa câu với ý chọc người, sắc mặt Lạc Tự Tỉnh nhất thời thiên biến vạn hóa, vô cùng đặc sắc.
"Sao không thấy thi thể?" Giả vờ tìm kiếm, Lạc Tự Ngộ lại cong môi lên.
Lạc Tự Tỉnh cuối cùng cũng lấy lại vẻ bình tĩnh, không nói một lời.
"Tuy bị thương trong người, nhưng với công phu của Ngũ ca, giết hắn thì có gì khó?" Lạc Tự Ngộ tiện tay cầm áo ném vào người hắn, thong thả nói.
Đang định dùng thương thế làm cớ nhưng đã bị vạch trần, sự bình tĩnh của Lạc Tự Tỉnh trong chốc lát lại biến mất tiêu, thẹn quá hóa giận: "Hắn dù sao cũng là bạn tri kỉ của ta, sao có thể nói giết là giết!"
Lạc Tự Ngộ gật gù, lại hỏi: "Không giết thì thôi, ngươi cũng không đánh hắn?"
Hắn sao có thể nói mình đối với hồ ly dường như có một hai phân tình cảm rất kỳ quái, thế nào cũng không hạ thủ được, còn chìm đắm trong cực lạc, rõ ràng mà thuận theo ý kẻ kia, tạm gác lại để sau này thanh toán? Lạc Tự Tỉnh cắn chặt răng: "Hồ ly kia khi bị thương chú độc sẽ phát tác, thời điểm này như thế nào, sao có thể để hắn đi Thánh cung?"
Lạc Tự Ngộ nghe xong, trên mặt lộ ra nét cười như có như không: "Ngươi còn lo thay hắn sao? Ngươi vào sinh ra tử, hắn lại thừa dịp thương thế của ngươi nặng mà có ý làm loạn. Thôi, ngươi từ bỏ khế ước với hắn, chúng ta quay về Trì Dương đi."
Lạc Tự Tỉnh mặc quần áo, quay đầu nhìn đệ đệ một hồi lâu: "Tiểu Lục, ta không hổ thẹn." Nếu bảo hoàn toàn không tức không giận thì không có khả năng, hắn giận là giận bản thân không kiềm chế được, giận hồ ly đê tiện đáng ghét. Nhưng trong cơn giận này, hắn cũng biết rõ việc này nếu xét cho trót thì xem như hắn tự nguyện. Lạc Ngũ công tử phong lưu cũng không phải là người ngoan cố, trong cơn sóng tình còn cần gì phải câu nệ, chỉ là hơi không cam tâm phải nằm dưới thân kẻ khác mà thôi.
Nét mặt Lạc Tự Ngộ dịu đi: "Vết thương thế nào?"
"Không có gì đáng ngại." Trong lúc ngủ đã vận công vài vòng, đau đớn cũng giản bớt, y thuật và bí dược của Thánh cung quả nhiên là không thể so với những thứ bình thường. Lạc Tự Tỉnh khẽ cười, khoác vai em trai: "Ngươi cứ yên tâm. Ta khác với ngươi, chỉ là một con hồ ly mà thôi."
Lạc Tự Ngộ hiểu được ngụ ý của hắn, không nhịn được mà tỏ lòng cảm thông sâu sắc với Chiêu Vương điện hạ đang ở nơi Hoàng cung xa xa. "Ngươi nghĩ đã thông nên muốn học Tam ca, hoa cỏ đều dính sao?"
Lạc Tự Tỉnh nheo mắt, nói đầy chắc chắn: "Thân thể mềm mại của nữ tử vẫn hơn."
Lạc Tự Ngộ không nói gì.
––––––––––––––––––––
Sau khi vào cung, hai huynh đệ Lạc gia được dẫn tới nghỉ ngơi ở tòa điện Lạc Tự Tỉnh dưỡng thương trước kia. Bên trong vẫn bài trí như khi ấy, đầy đủ thỏa đáng, người hầu phục tùng, thị vệ cầm đao uy nghiêm, chỉ không có Thiên Tốn mỉm cười ngồi chờ. Nghĩ tới điểm khác biệt ấy, trong lòng Lạc Tự Tỉnh khẽ động, luân chuyển mấy dòng suy nghĩ.
Hai huynh đệ liếc nhau, trong lòng tuy có suy tư nhưng vẫn làm như ngày thường, nhấp mấy ngụm trà rồi ra khoảng sân trống trước điện luyện kiếm. Hai người rất ít khi mang theo binh khí trên người, cũng không hỏi mượn kiếm của thị vệ, chỉ bẻ một cành liễu rồi bắt đầu giao đấu. Cành liễu vô cùng dẻo dai, tựa như nhuyễn kiếm, kiếm khí cùng nhuệ khí không hề kém, hai thân ảnh cao thấp tung bay, nhẹ nhàng tài tình, khí thế vạn cân. Thị vệ cùng người hầu đều cảm thấy gió lớn cuồn cuộn không ngừng, đập thẳng vào mặt, đẩy cho bọn họ lảo đảo, đứng cũng không yên, không khỏi đều lùi lại mấy bước, tránh ra xa.
Đánh một hồi, Lạc Tự Tỉnh như không còn sức, ném cành liễu sang một bên rồi ngồi xuống cạnh bàn đá.
Lạc Tự Ngộ chẳng để tâm, tự đánh mấy trăm chiêu, thế kiếm lưu loát như nước chảy mây trôi, tuyệt đẹp vô cùng.
Tuyết lớn từ tối qua đến sáng sớm nay đã tích dày, Lạc Tự Tỉnh nhìn xung quanh phủ trắng tuyết, nhớ tới trận lửa trong Hòa Vương Phủ, dần dần ngẩn người suy nghĩ. Không bao lâu sau, từ xa liền có một thị quan áo xanh dẫn mấy người đến gần, hành lễ nói: "Tiểu nhân tham kiến Kinh Hồng nội điện. Chiêu Vương điện hạ lo cho sức khoẻ của nội điện, có mời ngự y đến xem."
Lạc Tự Tỉnh đưa mắt liếc bọn họ một cái, thị quan này hắn chưa từng thấy mặt, ngự y nhìn cũng bình thường, hai y đồng trái lại trông rất lanh lợi. "Có cái gì mà xem."
Thị quan vẫn tươi cười như cũ, lại thở dài nói: "Mong nội điện nhân từ, chỉ cần để ngự y bắt mạch là được."
Lạc Tự Tỉnh nhíu mày, vẻ rất không kiên nhẫn: "Nhìn, nghe, hỏi, nghĩ, không thấy có việc gì thì không phải đã tốt lắm rồi sao?"
Ngự y cười khổ một tiếng, nói tiếp: "Vi thần thực hổ thẹn, năng lực không được như vậy, lại xin nội điện thông cảm cho nỗi khó xử của vi thần."
Thị quan cũng cười làm lành, nói: "Mong nội điện tha cho chúng tiểu nhân, tiểu nhân cũng chỉ làm theo ý của Chiêu Vương điện hạ. Nếu điện hạ trách tội, tiểu nhân biết chịu tội thế nào?"
Lạc Tự Tỉnh hừ một tiếng, đứng lên: "Hắn ở đâu? Ta đi nói với hắn một câu là không sao chứ gì."
Thấy hắn dùng tư thế gây sự, thị quan hơi luống cuống, liên tục lắc đầu: "Xin nội điện đừng làm khó tiểu nhân."
Lạc Tự Tỉnh nheo mắt, khuôn mặt tối sầm: "Các ngươi cứ chày cối ở chỗ này, không bằng quay lại bẩm báo với hắn một tiếng đi. Ta còn đang định tìm hắn tính sổ đây."
Lạc Tự Ngộ ở bên giữ sắc mặt tự nhiên, không nói một lời.
Thị quan cùng ngự y không biết làm sao, đành cáo lui đi ra.
"Người của ai vậy?"
"Hẳn là của Tích Vương, chắc muốn xem vết tên. Tiểu Lục, trên người ngươi cũng bị thương, để ý một chút."
"Vết thương của ta là đao chém, cũng không ai biết ta bị thương."
"Cho dù là vậy, cũng không dễ giải thích."
"Đao kiếm không có mắt, bao giờ chẳng có thương. Hơn nữa y dược của Thánh cung phi phàm, thoạt nhìn thì không tính là vết thương mới nữa, rất dễ lừa mắt."
"Thương của ta cũng như vậy. Nhưng tóm lại sẽ vẫn khiến người khác nghi ngờ."
Hai người dùng truyền âm nhập mật, bên ngoài ung dung bình thản, làm như không biết hơn mười ánh mắt trong tối ngoài sáng đang quan sát mình.
"Hồ ly chắc là không có việc gì."
"Chứng cớ rõ ràng chính xác đang ngồi ngay đây, hắn còn có việc gì được?"
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, lòng Lạc Tự Tỉnh dần dần trầm xuống. Nếu hôm qua hắn có thể toàn thân thoát ra, không bị thương quá mức rõ ràng, Thiên Tốn chắc chắn sẽ bớt mạo hiểm hơn nhiều. Sau này Tần Phóng đến chỉ điểm, cho dù miệng vết thượng đã khép rất nhanh, còn có Trọng Mộc trở về làm chứng, chung quy sẽ vẫn không tránh khỏi bị Ích Minh Đế và Hoàng hậu nghi ngờ. Bị trừng phạt chỉ là chuyện nhỏ, phản ứng của Hoàng hậu mới nguy hiểm vạn phần.
Hồ ly khốn nạn, chẳng biết để ý mà lại nhất thời nóng lên hỏng hết đầu óc, thời gian quý báu như vậy, nếu có thể bàn bạc lý do cho tốt thì chẳng phải đã an toàn hơn một ít!
Hắn tức giận mắng một trận không thành tiếng, không nghĩ tới rằng khi đó Thiên Tốn đâu nghĩ ngợi nhiều nổi, giận dữ cực độ, lý trí đã ném tới chín tầng mây. Qua một phen ôn tồn, hắn mệt mỏi ngủ thiếp đi, Thiên Tốn tuy muốn nói chuyện nhưng cũng không nhẫn tâm đánh thức hắn.
Lạc Tự Ngộ nhận thấy hắn có một tia hối hận, rất kinh ngạc mà cũng hơi an tâm.
"Ngươi hành động chẳng phải là chưa bao giờ hối hận sao? Cuối cùng cũng biết nghĩ cho người khác rồi ư? Các ca ca nơm nớp lo sợ bao nhiêu năm như thế, cuối cùng ngươi cũng biết băn khoăn một chút, bọn họ có thể yên tâm rồi."
"Ta vẫn luôn cho rằng cứ hành động theo ý muốn thì mới sảng khoái, giờ bỗng hiểu được tất cả hoàn toàn không như vậy. Thế sự vô thường, một khuyết điểm nhỏ có thể để lại mối hận suốt đời. Tiểu Lục, người thường hối hận sao?" Nghĩ kỹ lại, những lo lắng của hồ ly cũng là vì những biến hóa vô thường này. Ví dụ nếu hắn trúng bẫy Tần Phóng, bị đổ oan; ví dụ nếu hắn nói sai lời, đưa bản thân vào hoàn cảnh bất lợi... Những sai lầm này tích lũy lại, mới tạo thành nguy cơ trước mắt.
"Hối hận không phải là yếu đuối. Đó chính là để răn đe chính mình, biết sau này nên làm thế nào để không lặp lại sai lầm."
"Điều đó cũng đúng."
"Đừng sốt ruột, điện hạ đã thương nghị trước với thái y. Cho dù có chữa thương cho ta, thái y cũng sẽ nhắc lại ý của hắn. Vết thương của chúng ta không giống vết thương mới, chỉ cần nói bừa là vết thương cũ do bị đánh lén khi ra ngoài bắt tội phạm là được. Đó là những chuyện chúng ta thường làm, không có nhiều sơ hở. Còn về bị thương ở đâu, đó là chuyện sâu xa."
"Sao ngươi không nói ngay từ đầu?"
"Muốn thấy ngươi hối hận cũng khó quá."
"..."
Trên đời này, người có thể cười nhạo Lạc Ngũ công tử không nhiều lắm, cũng chỉ có vài vị trong nhà. Mà người sẽ cười vào mặt hắn thì chỉ vẻn vẹn có hai người, một là Tứ ca, một là Lục đệ. Tứ ca giễu cợt hắn, hắn dù tức trong lòng thì vẫn thấy vui vẻ; Lục đệ giễu cợt hắn, hắn cũng chẳng làm gì, thói quen cho phép.
Cho nên Lạc Tự Tỉnh chỉ liếc xéo Lạc Tự Ngộ một cái, không hề tiếp tục mật ngữ nữa.
Lạc Tự Ngộ hơi nhếch môi, nhìn ra phía ngoài cửa: "Lại có người đến."
Lạc Tự Tỉnh xoay người, thị quan áo đỏ là chính ti bậc cao nhất, một vị bên Hoàng đế, một vị bên Hoàng hậu, tám vị làm chưởng quản của hai phủ sáu ti trong Hoàng Cung, tổng cộng có mười người, là người có chức vị tối cao bên Đế Hậu, nội thần có quyền lực lớn nhất. Nhất là hai chính ti bên người Đế Hậu, được hai vị cực kỳ tin tưởng, ngay cả các thế tộc quan lớn bên ngoài cũng không khỏi nhún nhường ba phần.
Kẻ tới là người của Hoàng đế hay Hoàng hậu? Đây chính là hai đỉnh trời.
"Tiểu nhân yết kiến Kinh Hồng nội điện." Vị chính ti này mặt rất quen, dáng vẻ ôn hòa bình tĩnh, đúng thị quan tối cao hầu hạ Hoàng đế đã ngàn năm nay.
Lạc Tự Tỉnh nhướn mày, cười nói: "Cuối cùng cũng đến đây cho chúng ta biết chuyện. Phụ hoàng triệu hai ta vào cung vì việc gì?"
Sắc mặt vị này lập tức trở nên ảm đạm, thở dài nói: "Tiểu nhân cả gan, chắc chắn sẽ biết gì đều nói. Có điều Thánh thượng đang đợi, mời nội điện và Lạc đại nhân cùng đi dùng đồ ăn sáng, xin vừa đi vừa nói."
"Làm phiền Chính ti."
Lạc Tự Tỉnh và Lạc Tự Ngộ lập tức khom mình tạ thánh ân, theo hắn đi về phía Đế tẩm cung.
Không đề cập tới việc Chính ti có "biết gì đều nói" thật không, nghe hắn nói đủ việc Hòa Vương Phủ gặp hỏa hoạn, cả nhà Hòa Vương cùng Thiên Tần, Trần Phi sinh tử chưa rõ, hai huynh đệ liền hiểu hơn về tình thế trước mắt. Hiện giờ chính là giai đoạn hoang mang nhất cùng hi vọng nhất luân phiên nhau, cũng là lúc tâm tư sức lực người ta mệt mỏi nhất. Hoàng đế lại càng như vậy, không chỉ vì lo nghĩ đến kết quả xấu nhất, muốn hướng nhiều về chiều hướng tốt, mà còn vì muốn làm rõ kẻ chủ mưu gây tội. Đối với những hoàng tử hoàng nữ mang vẻ mặt khác nhau, ở bên ngoài lòng nghi ngờ vẫn là lòng nghi ngờ, không dư ra một mảy may lơi lỏng. Mà tại thời điểm như thế này, ngài lại triệu hai người "không liên quan" tới bên mình, đúng là thánh tâm khó dò.
Đi qua rừng cây phủ tuyết trắng xóa, liền thấy thị vệ tốp năm tốp ba rải rác khắp nơi. Hành lang dài quanh co lại vô cùng trống trải, tựa như đã đuổi sạch mọi ánh nhìn tra xét, chỉ chờ đợi bọn họ đi vào.
Cuối hành lang dài là một phòng sưởi, giấu trong mảnh rừng tùng, chỉ lộ ra một góc mái hiên.
"Ngự giá của Thánh thượng đã đến, nội điện, Lạc đại nhân, thỉnh."
Chính ti dừng bước.
Lạc Tự Tỉnh cùng Lạc Tự Ngộ hơi gật đầu, không chút do dự mà đi qua.
"Nhi thần tham kiến bệ hạ."
"Vi thần Lạc Tự Ngộ, tham kiến bệ hạ."
Trong tiếng tuyết lao xao khẽ rơi từ tán tùng, giọng nói của bọn họ mang vẻ yên bình đến kỳ lạ.
"Tiến vào đi." Cửa hơi hé ra.
Lạc Tự Tỉnh ngẩng đầu nhìn lên, Ích Minh Đế ngồi sau trường án, dáng vẻ mệt nhọc, đôi mắt so với ngày thường càng thêm sắc sảo. Hắn không khỏi hơi lạnh sống lưng: vị Hoàng đế trước mắt khác hẳn trong dĩ vãng, không phải là vị "phụ hoàng" có thể cùng hắn nói đùa, khoan dung với hắn kia, mà là một hoàng đế đã vứt bỏ những tình cảm không thực tế. Mọi loại hư ngôn vọng ngữ đều không thể giấu diếm gì trước mặt ngài.
"Sao vậy? Đừng câu nệ, ngồi xuống dùng bữa đi." Tựa như vẫn chưa phát hiện thấy không khí nặng nề, Ích Minh Đế lãnh đạm nói.
"Vâng."
Lạc Tự Tỉnh cùng Lạc Tự Ngộ ngồi xuống trước hai ngọc án trước mặt chủ tử, một trái một phải. Trên án đã bày sẵn đồ ăn sáng: sáu món cháo đủ hương vị – bích hồ ánh tuyết, tịch hà viễn sơn, vạn lý vô ngân, ám dạ nguyệt bạch, ngọc bàn trân châu, bạch lộ lạc sa, xung quanh là vài đĩa bánh hương vờn quanh thơm lừng, có ngọc lộ hình bướm, thạch trong như ngọc, bát trân hoàn, tứ hỉ viên, cùng hơn mười món thức ăn tinh xảo, khiến người ta rất muốn động đũa.
Một đêm vất vả, mỹ thực ở ngay trước mắt, tất nhiên là không thể bỏ qua. Sau khi Hoàng đế đã nâng đũa, hai người cũng bắt đầu thưởng thức một cách tự nhiên, như thể những kính sợ cùng lo âu vừa rồi chỉ là chuyện thường thường mà thôi.
Ích Minh Đế thấy hai người vui vẻ ăn thì cũng dùng thêm một chút đồ ăn: "Thích sao? Nếu thích thì mang theo đầu bếp này về."
Bề trên đã không theo nguyên tắc "im lặng khi ăn", kẻ dưới cũng không câu nệ nữa. Lạc Tự Tỉnh vừa thưởng thức những món ăn quý hiếm vừa lanh lảnh trả lời: "Nhi thần xin tạ phụ hoàng long ân. Song những món cao lương mĩ vị thì phải thỉnh thoảng ăn mới có thể thực sự hưởng thụ, ngày nào cũng dùng, sẽ không được kinh hỉ như hôm nay.”
Nét mặt của Ích Minh Đế hơi giãn ra, ngài nói: "Việc đêm qua hai ngươi đều đã biết rồi. Trẫm gọi riêng các ngươi đến đây, trong lòng các ngươi không thấy lạ sao?"
"Nhi thần / vi thần chỉ tuân chỉ mà thôi, không dám suy diễn."
"Không dám suy diễn? Trong triều trong cung, có ai không dò đoán tâm tư trẫm? Ai lại có thể không thèm dò đoán tâm tư trẫm?" Giọng nói của Hoàng đế nghe không ra chút cảm xúc nào, "Trẫm muốn các ngươi thẳng thắn, cứ nói đừng ngại."
Lạc Tự Tỉnh thu lại ý cười, thoáng trầm ngâm rồi gật đầu hành lễ: "Nhi thần xin cả gan, việc đêm qua vượt ra ngoài dự liệu của phụ hoàng, tình hình đã thoát khỏi sự khống chế của phụ hoàng. Vì vậy phụ hoàng phân vân trong lòng, không muốn lại phải nghe những âm mưu tính toán, không muốn xem vẻ mặt các vị điện hạ, không muốn phải đoán xem hung phạm là kẻ nào."
"Ta? Phân vân?" Chỉ hai ba tiếng mà thôi, đã đủ khí thế vạn cân.
"Phụ hoàng không nhúng tay vào việc phân tranh, để nó tự nhiên phát sinh, tiến triển, ổn định, nhưng động thái của các thế tộc vẫn đều nằm trong những gì phụ hoàng đã cân nhắc. Chỉ riêng một chuyện lần này là khiến phụ hoàng không kịp đề phòng. Phụ hoàng đau xót cho tôn cho tử, với lực lượng của phụ hoàng, theo thời gian nhất định có thể tra ra chân tướng, nhưng phụ hoàng lại muốn mượn lần này để theo dõi kết quả tranh đấu, xem rốt cục ai sẽ có thể giữ mình cho đến hồi thắng cuộc. Mâu thuẫn này khiến phụ hoàng phân vân. Tuy vậy, dù có phân vân, phụ hoàng cũng không thay đổi ý định ban đầu." Sau mỗi từ mỗi câu, Lạc Tự Tỉnh liền cảm thấy cả người thêm rét thấu xương. Ánh mắt của Hoàng đế như lưỡi dao, tỏ rõ uy quyền và sự không vui, ép hắn đến mức như sắp phục xuống xin tạ tội. Cuối cùng hắn cũng có thể thực sự cảm nhận được thế nào gọi là thánh tâm khó dò, vì sao các thần tử đều tối kỵ.
Ích Minh Đế chậm rãi chuyển mắt, nhìn về phía Lạc Tự Ngộ.
"Thứ cho vi thần quá phận. Vi thần cho rằng bệ hạ có ý chí kiên định, sẽ không vì một sự kiện này mà dao động. Nhưng bệ hạ cũng hết sức nhân từ, tình cảm phụ tử thân tình không thể xóa bỏ, cho nên cảm xúc mới bất ổn, triệu kiến chúng thần."
Không khí trong phòng sưởi nặng nề như đã đông cứng lại, bức người ta đến không hít thở nổi. Lạc Tự Tỉnh không có cách nào giương mắt lên nhìn biểu tình của Hoàng đế, không thể phán đoán được cảm xúc của ngài, thậm chí cũng không sinh ra nổi ý định truyền âm nhập mật với Lạc Tự Ngộ.
Im lặng hồi lâu, Hoàng đế mới nói: "Bất luận là do kẻ nào gây ra, chọn Cấn nhi để hạ thủ tức là chỉ muốn nhiễu loạn thế cục mà thôi. Đáng ra phải chọn người rõ ràng là yếu nhất, trừ đi một mối phiền nhiễu không cần thiết, nhưng nay phương pháp lại ngược lại, đúng là cần suy xét. Có điều, cũng chỉ từ trong cuộc loạn mới có thể nhìn ra được tư chất và tài năng chân chính. Trẫm đã hi vọng những gì trẫm nghĩ đến, các ngươi cũng có thể nghĩ ra được, hơn nữa còn tìm ra những sơ hở trẫm chưa nhận thấy; trẫm không ngờ điều các ngươi muốn lại là làm yên những đau thương giận dữ trong trẫm."
Hai huynh đệ quay mặt nhìn nhau, những lời này không phải đáng ra là để nói với Thiên Chấn, Thiên Tốn, Thiên Ly sao? Nói cho bọn hắn nghe là vì cớ gì?
Hoàng đế quét mắt qua bọn họ, lại nói: "Trẫm chỉ nhắc nhở các ngươi thôi. Lời này truyền lại cho ai cũng không sao."
"Nói vậy, phụ hoàng nhận định rằng chúng thần đang ở trong thế yếu ư?” Lạc Tự Tỉnh to gan hỏi lại.
Im lặng, tức là thừa nhận.
Có điều cũng đúng là như thế. Cả nhà Hòa Vương bỏ mạng, Tích Vương cũng mất ái tử, được lợi chỉ có Chiêu Vương cùng Duệ Vương, dù là ai cũng sẽ nghĩ hai người này mang hiềm nghi lớn nhất.
Nghĩ tới Trần Phi, Lạc Tự Tỉnh không nhịn được lại nói: "Nhưng Công chúa điện hạ vẫn cùng hồ... điện hạ chúng ta giao hảo, nếu là chúng ta ra tay thì việc gì phải hại nàng?"
Sắc mặt Hoàng đế khẽ động, thấp giọng nói: "Phi nhi đang có thai. Nhà họ Tần có nối dõi, các ngươi có thể buông tha sao?"
Lạc Tự Tỉnh giật mình, nhớ tới tà váy dưới thấm máu của Trần Phi, nhất thời cùng Lạc Tự Ngộ nhìn nhau không nói được gì.
*Tên các loại cháo: hồ xanh ánh tuyết, ráng chiều núi xa, mênh mông bát ngát, ánh trăng đêm thẳm, trân châu trên mâm ngọc, cò trắng đáp xuống cát (tra không ra món cụ thể)
Ngọc lộ: bánh gồm bột sắn dây, rễ dưa núi, bột cát cánh, bột đậu xanh, đường
Bát trân hoàn tra ra thấy là thuốc bổ, còn tứ hỉ viên hình như là trứng luộc bọc thịt... hình như.