Chương : 99
Tùng tùng tùng tùng...
Sau khi tham gia yến hội do Thuỷ gia tổ chức, Cơ Trường Không trở về phòng chuẩn bị đánh một giấc, nhưng còn chưa thẳng lưng nhắm mắt đã nghe tiếng đập cửa truyền vào, dồn dập không dứt!
"Vào đi." Cơ Trường Không khẽ cau mày nói.
"Ngươi tới vì chuyện gì?" Nhìn người đứng trước mặt, Cơ Trường Không càng nhíu mày sâu hơn.
Bịch!
Người nọ không đáp lại chỉ quỳ xuống rồi dập đầu liên tục.
"Nói đi, ngươi dập đầu cũng vô dụng. Ngươi muốn gì?" Cơ Trường Không nhìn người quỳ trên mặt đất nói.
"Tiền bối, vãn bối cầu xin ngài hãy tha thứ cho tiểu nhân, chỉ lần này thôi." Hai mắt Lý Thành đầy tơ máu, trên trán dính đầy bụi đất. Bộ dạng vô cùng tội nghiệp, đâu còn phong thái của người thủ lĩnh đội săn bắt luôn đắc ý lúc trước nữa.
"Ngươi cầu xin nhầm người rồi. Ta chưa từng nói sẽ giết ngươi." Cơ Trường Không tuỳ ý nói.
"Tiền bối, ta biết ta sai rồi, ta thật sự sai rồi. Ta không nên để ma quỷ ám ảnh tâm trí để rồi cấu kết với Quang Minh Đạo. Ta không nên vô lễ với tiền bối. Và ta không biết đại tiểu thư là người ngài để trong lòng, ta không nên tranh đoạt với ngài. Xin ngài đại nhân đại lượng tha thứ cho tiểu nhân lần này." Lý Thành dập đầu bộp bộp.
"Ngươi đứng lên đi. Ta nói rồi, ta không hề muốn giết ngươi." Cơ Trường Không lắc đầu nói.
"Không, không không. Nếu tiền bối không đồng ý ta không dám đứng dậy. Tiểu nhân còn có mẹ già vợ trẻ con thơ ở nhà, nếu như ngài nói cho gia chủ biết chuyện, tiểu nhân nhất định sẽ bị đánh chết. Đến lúc đó sẽ không ai chăm sóc bọn họ. Ta cầu xin ngài. Xin ngài." Lý Thành gào khóc, rất đáng thương.
"Ngươi đi đi." Cơ Trường Không nhìn thấy gã như vậy thì không khỏi sinh lòng chán ghét.
Đùng, đùng, đùng. . .
Thấy Cơ Trường Không muốn đổi hắn ra ngoài, Lý Thành lập tức ra quyết định, gã cắn răng đánh một chưởng vào người mình rồi sau đó lại tát vào mặt mình rồi lại vừa tát vừa tung chương vào thân mình. Gã đánh một chưởng thì nói một câu.
"Ta chưa từng nghĩ đến chuyện đó, là do ngươi suy nghĩ nhiều quá thôi." Nhìn thấy bộ dáng của gã, Cơ Trường Không lại thấy có chút thương cảm.
"Vậy là ngài, ngài, ngài bỏ qua cho ta? Đa tạ tiền bối." Nghe thấy Cơ Trường Không nói như vậy, Lý Thành rất vui mừng, lại dập đầu bộp bộp rồi mới lui ra. Tuy rằng rất khổ sở nhưng gã lại rất vui mừng, bởi vì gã biết như vậy là đã thoát được một kiếp.
Đến tận bây giờ mà tật xấu vẫn không sửa... Cơ Trường Không nhìn thấy bóng lưng của gã chỉ biết lắc đầu.
Thái độ của gã rất thành thật nhưng dù gã có đề cập đến Thuỷ Tâm Nguyệt hay là người nhà thì cũng chỉ là mánh lới mà thôi. Đến giờ mà vẫn muốn dối người lợi mình. Người như vậy không chết thì ai chết? Đây cũng là nguyên nhân vì sao Cơ Trường Không nói gã đáng thương.
Không tự nhìn lại bản thân, chỉ biết ngước mắt nhìn trời, mạng còn mỏng hơn so với giấy bạc.
Cơ Trường Không không giết gã vì nếu hắn không ra tay thì Thuỷ gia cũng không phải người ngu. Có lỗi nhưng lại tìm cớ lấp liếm, mang hy vọng đặt trên người khác, thật đáng buồn.
Thờ dài mấy cái, Cơ Trường Không cũng không muốn nghĩ đến nữa, chỉ là chuyện cỏn con mà thôi, không cần phải bận tâm.
Với hắn, quản nhiều chuyện như vậy thì không bằng ngủ nướng còn hơn. Từ khi thôn làng xảy ra chuyện hắn chưa từng ngủ một giấc ngon. Từ đó đến này đã lâu như vậy, dù người có làm bằng sắt đá cũng chịu không được.
Tiếc là hắn không có số ngủ. Trời cao như đã để chấm hắn, lại có chuyện tới!
Tùng tùng tùng tùng....
Lý Thành rời đi chưa bao lâu, Cơ Trường Không còn chưa ngủ thì cửa phòng của hắn lại bị gõ. Tiếng trước tiếng sau không theo tiết tấu nào, dường như người gõ cửa đang rất khẩn trương.
"Mời vào." Hắn vẫn còn đang mặc quần áo mà nằm, thầm than một tiếng không may trong lòng rồi ngồi dậy. Thật là phiền chết được! Nhưng hắn vừa mở miệng thì tiếng đập cửa lập tức dừng lại, không còn tiếng gõ nào, mà người ở ngoài cửa cũng không có ý muốn vào. Bầu không khí lập tức trở nên quỷ dị.
Nửa đêm gõ cửa, chủ đã đồng ý mới vào nhưng lại không vào. Cái không khí quỷ dị này đúng là làm cho người ta cảm thấy lành lạnh.
Két... Cửa mở. Nhưng người mở của không phải người gõ cửa mà là Cơ Trường Không.
"Thế nào? Sợ ta ăn ngươi à?" Cơ Trường Không mỉm cười nhìn người đứng ngoài cửa có đang có chút mất tự nhiên.
"Không, không phải." Mặt Thủy Tâm Nguyệt đỏ tới mang tai, khoát tay liên tục.
"Vậy vào đi." Cơ Trường Không bước qua một chút dường đường cho nàng ta bước vào. Nhưng nhìn bộ dáng khẩn trưởng của nàng ta, hắn vẫn không nhịn được mà cười ra tiếng.
"Ngươi, ngươi cười cái gì?" Nghe thấy tiếng cười, Thủy Tâm Nguyệt càng khẩn trương hơn.
"Không có gì. Chỉ là ta không được nhìn thấy uy phong năm xưa của đại tiểu thư." Cơ Trường Không nín cười, nói ra nguyên nhân.
"Ngươi, ta. . ." Thuỷ Tâm Nguyệt nghe xong lại càng thêm khẩn trương.
"Được rồi, thả lỏng đi, còn tưởng ta là tên phế nhân mà ngươi từng cứu à? Ta cũng có ý đồ với ngươi đấy." Cơ Trường Không cười nham hiểm. Lúc bình thường thì nhìn hắn có vẻ nghiêm túc nhưng lúc tức giận lại có bộ dạng làm Thuỷ Tâm Nguyệt cảm thấy buồn cười.
Phù!
Thuỷ Tâm Nguyệt thở dài một tiếng, may quá, Cơ Trường Không vẫn là Cơ Trường Không, cũng không vì có tu vi kinh người mà thay đổi tính tình.
"Khẩn trương làm gì? Dù sao thì ngươi cũng là ân nhân của tên ác quỷ này và quan trọng là ta cũng không phải người xấu." Cơ Trường Không mỉm cười an ủi.
"Ngươi không phải người xấu thì còn ai là người xấu nữa." Thuỷ Tâm Nguyệt đáp lại một câu nhưng vừa nói xong thì nàng đã lập tức hối hận, 'cô nam quả nữ', nữa đêm canh ba lại đến phòng của người ta nói ra câu này đúng là dễ làm cho người nghe hiểu lầm, với lại thân phận của hắn bây giờ...
"Ta có chỗ nào xấu?" Mặt mũi Cơ Trường Không hiện lên vẻ tổn thương sâu sắc.
"Ngươi, ngươi che giấu tu vi. Lợi hại như vậy mà lại làm như yếu kém nhất trong số chúng ta." Thuỷ Tâm Nguyệt lấy hết dũng khí nói.
"Ha ha, vậy cũng không trách ta được, ngươi cũng không gây rắc rối cho ta à?" Cơ Trường Không buông tay nói.
"Ta... Dù sao thì ngươi không đúng, ngươi không nói với chúng ta là không đúng." Thuỷ Tâm Nguyệt không phản bác lại được nên chỉ nói yếu thế.
"Được rồi. Ta không đúng, chính ta đã làm sai." Lăn lộn với nhóm người Liễu Chiến lâu như vậy, đúng là y không có kinh nghiệm nói chuyện đạo lý với nữ nhân, im lặng chính là biện pháp tốt nhất.
"Nói đi, tìm ta có chuyện gì?" Cười một chút rồi hắn nghiêm mặt nói.
"Tìm ngươi để nói lời xin lỗi. Thái độ trước kia của Kiều Kiều không tốt, mọi người trong đội săn cũng không thân thiết ngươi." Thuỷ Tâm Nguyệt chầm chậm bình tĩnh trở lại, tóc mai tung bay dưới cơn gió, ngượng ngùng nói.
"Không có gì, muội muội của ngươi đến rồi đó? Cứ để nàng ta tự nói với ta. Vào đây đi." Cơ Trường Không nói một câu với Thuỷ Tâm Nguyệt rồi quay ra cửa gọi.
"Ta, ta. . ." Một dáng người yếu ớt đi từ cửa vào, nàng ta không ngẩng đầu nhìn Cơ Trường Không, chỉ đứng ở cửa không biết làm sao bây giờ.
"Kiều Kiều, tại sao ngươi lại tới đây?" Thuỷ Tâm Nguyệt nhìn người mới xuất hiện thì kinh ngạc nói.
"Ta không phải cố ý, ta, ta..." Càng nói càng gấp, cuối cùng gần như sắp khóc luôn.
"Ngươi đến xin lỗi ta à?" Cơ Trường Không cười nói.
Ừ, Thuỷ Kiều Kiều lấy hết sức gật mạnh đầu một cái. Đôi mắt tràn đầy nước nhìn Cơ Trường Không, nước mắt như muốn trà bờ mi. Bộ dáng đáng thương kia làm Cơ Trường Không nhớ đến tiểu nha đầu Hoàng Tiểu Vũ. (Mời các bạn ghé thăm bachngosach.com và ủng hộ KìNgộ)
"Được rồi, không trách ngươi, vào đi." Cơ Trường Không nói nhỏ nhẹ.
"Thật sự không trách ta sao?" Thuỷ Kiều Kiều rón ra rón rén đi tới, hơi sợ sệt nói.
"Yên tâm, ta cũng không đến nỗi phải chấp nhặt với một tiểu nha đầu." Cơ Trường Không dở khóc dở cười.
"Kiều Kiều, không sao đâu. Nếu hắn để bụng thì đã sớm giết ngươi rồi, không cần chờ đến bây giờ." Thuỷ Tâm Nguyệt đứng ở một bên nhìn bộ dáng ủ rũ của muội muội, không chịu đựng được nên nói.
"Thật tốt quá, ta biết mà." Nghe hắn nói xong, cái bộ dáng đáng thương lập tức biến mất, nàng ta nhẹ nhàng thở ra, vỗ ngực mình mấy cái, vẻ mặt hưng phấn vui mừng. Còn đâu cái bộ dáng đáng thương vừa rồi nữa?
Đúng là, giống y như tiểu nha đầu. Cơ Trường Không không khỏi phỉ báng trong lòng.
"Cơ đại ca, ngươi bao nhiêu tuổi, vì sao lại lợi hại như vậy..."
"Cơ đại ca, ngươi thích tỷ tỷ à? Ngươi lợi hại như vậy chắc chắn có nhiều người thích lắm nhỉ? Tỷ tỷ phải làm sao đây..."
"Đại ca ngươi đừng đi, sau này..."
"Cơ đại ca. . ."
. . .
Cơ Trường Không muốn biến mất ngay lập tức. Hắn thấy trong mắt Thuỷ Kiều Kiều hiện lên những ngôi sao nhỏ thì không biết nói gì, chỉ biết câm nín nói không nên lời. Trước sau đúng là một trời một vực, sánh ngang với tiểu nha đầu rồi đấy.
Cuối cùng hắn vất vả lắm mới đuổi được hai tỷ muội này đi. Cơ Trường Không thở phào nhẹ nhỏm.
Nói cho cùng thì nàng ta cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, bị người dạy hư, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, chỉ làm theo sở thích của mình. Có lẽ trong lúc vô tình mà xúc phạm đến ngươi khác nhưng tất cả đều không phải do nàng muốn thế, nàng vẫn là ngươi hiền lành.
Ngươi như vậy thì đáng nhận được sự tha thứ. Bất kì ai có lòng dạ tốt đều sẽ không để ý đến những việc lỗi lầm của nàng ta, Cơ Trường Không cũng không ngoại lê!
Tu giả không chỉ có lực lượng thôi, ý chí của mình cũng cần có.
Nghe nói, có một đoạn thời gian, việc tu hành từng được gọi là tu chân, lấy ý của tu giả để tìm được 'chân ngã', buông xã chính mình quay về nguyên bản.
Mỗi một tu giả đều có đạo của chính mình. Có người bao dung hết thảy, có người tha thứ lỗi lầm của người khác, có người ghét điều ác như kẻ thù, không bỏ qua cho người xấu, còn có ngươi luôn mang dã tâm giết cả thiên hạ, dùng giết chóc để chinh phục hết thảy.
Nhưng dù thế nào, mỗi một tu giả đều có sự kiên trì riêng!
Chỉ có như vậy người tu hành mới có thể càng ngày càng tiến xa, không phải hao phí tuổi thọ của mình làm những chuyện không đâu.
...
Tùng, tùng, tùng...
Mới sáng sớm, tiếng kèm trống hoà cùng ánh mặt trời truyền khắp cả thành, đánh thức những người còn đang chìm trong giấc mộng.
Khó khăn lắm mới được ngủ, chỉ chợp mắt được một chút đã bị đánh thức. Cơ Trường Không cảm thấy rất bực mình, nhưng khi hắn mở cửa nhìn thấy đầu người dưới đất thì lại tự cười.
Đó là đầu của Lý Thành, trên mặt vẫn còn vẻ hoảng sợ và hối hận nhưng máu tươi trên mặt đã khô.
Một người đáng thương, Cơ Trường Không lắc đầu nói một mình.
Người luôn cho rằng hiểu thấy mọi chuyện, tin chắc vào mình cũng thấy rõ lòng người nhưng trên thực tế cái gì cũng không biết.
Gã tưởng mình đã thành công nhưng sự thật là thất bại. Dù Cơ Trường Không không để ý đến gã thì kết quả của gã chỉ có một, đó là chết. Hắn thấy Thuỷ Kiều Kiều dù ngang ngược nhưng cũng không phải kẻ ngốc, mọi chuyện rõ ràng thì nàng lập tức phản ứng.
Gã chết, cũng không đáng tiếc.
Mỗi ngươi đều vì bản thân mình mà làm những chuyện mà sau này có lẽ họ sẽ phải trả giá đắt nhưng dù vậy họ vẫn làm!
Thuỷ Tâm Nguyệt đối xử tử tế với Cơ Trường Không nên nhận được kết quả tốt, sau đó Thuỷ gia cũng nhận được chỗ tốt. Thuỷ Kiều Kiều vì vô lễ nên phải chịu giáo huân. Tuy Cơ Trường Không tha thứ cho nàng nhưng mà qua sự việc lần này, hắn tin rằng nàng cũng bị rầy la.
Còn về phần Lý Thành, gã phải trả giá cao hơn, đó chính là mạng sống!
Có người trả được, có người muốn trả cũng không trả nổi. Thế giới này cũng không công bằng, đều phải dựa vào vận khí của ngươi, xem năng lực ra sao, trí tuệ thế nào!
Sau khi tham gia yến hội do Thuỷ gia tổ chức, Cơ Trường Không trở về phòng chuẩn bị đánh một giấc, nhưng còn chưa thẳng lưng nhắm mắt đã nghe tiếng đập cửa truyền vào, dồn dập không dứt!
"Vào đi." Cơ Trường Không khẽ cau mày nói.
"Ngươi tới vì chuyện gì?" Nhìn người đứng trước mặt, Cơ Trường Không càng nhíu mày sâu hơn.
Bịch!
Người nọ không đáp lại chỉ quỳ xuống rồi dập đầu liên tục.
"Nói đi, ngươi dập đầu cũng vô dụng. Ngươi muốn gì?" Cơ Trường Không nhìn người quỳ trên mặt đất nói.
"Tiền bối, vãn bối cầu xin ngài hãy tha thứ cho tiểu nhân, chỉ lần này thôi." Hai mắt Lý Thành đầy tơ máu, trên trán dính đầy bụi đất. Bộ dạng vô cùng tội nghiệp, đâu còn phong thái của người thủ lĩnh đội săn bắt luôn đắc ý lúc trước nữa.
"Ngươi cầu xin nhầm người rồi. Ta chưa từng nói sẽ giết ngươi." Cơ Trường Không tuỳ ý nói.
"Tiền bối, ta biết ta sai rồi, ta thật sự sai rồi. Ta không nên để ma quỷ ám ảnh tâm trí để rồi cấu kết với Quang Minh Đạo. Ta không nên vô lễ với tiền bối. Và ta không biết đại tiểu thư là người ngài để trong lòng, ta không nên tranh đoạt với ngài. Xin ngài đại nhân đại lượng tha thứ cho tiểu nhân lần này." Lý Thành dập đầu bộp bộp.
"Ngươi đứng lên đi. Ta nói rồi, ta không hề muốn giết ngươi." Cơ Trường Không lắc đầu nói.
"Không, không không. Nếu tiền bối không đồng ý ta không dám đứng dậy. Tiểu nhân còn có mẹ già vợ trẻ con thơ ở nhà, nếu như ngài nói cho gia chủ biết chuyện, tiểu nhân nhất định sẽ bị đánh chết. Đến lúc đó sẽ không ai chăm sóc bọn họ. Ta cầu xin ngài. Xin ngài." Lý Thành gào khóc, rất đáng thương.
"Ngươi đi đi." Cơ Trường Không nhìn thấy gã như vậy thì không khỏi sinh lòng chán ghét.
Đùng, đùng, đùng. . .
Thấy Cơ Trường Không muốn đổi hắn ra ngoài, Lý Thành lập tức ra quyết định, gã cắn răng đánh một chưởng vào người mình rồi sau đó lại tát vào mặt mình rồi lại vừa tát vừa tung chương vào thân mình. Gã đánh một chưởng thì nói một câu.
"Ta chưa từng nghĩ đến chuyện đó, là do ngươi suy nghĩ nhiều quá thôi." Nhìn thấy bộ dáng của gã, Cơ Trường Không lại thấy có chút thương cảm.
"Vậy là ngài, ngài, ngài bỏ qua cho ta? Đa tạ tiền bối." Nghe thấy Cơ Trường Không nói như vậy, Lý Thành rất vui mừng, lại dập đầu bộp bộp rồi mới lui ra. Tuy rằng rất khổ sở nhưng gã lại rất vui mừng, bởi vì gã biết như vậy là đã thoát được một kiếp.
Đến tận bây giờ mà tật xấu vẫn không sửa... Cơ Trường Không nhìn thấy bóng lưng của gã chỉ biết lắc đầu.
Thái độ của gã rất thành thật nhưng dù gã có đề cập đến Thuỷ Tâm Nguyệt hay là người nhà thì cũng chỉ là mánh lới mà thôi. Đến giờ mà vẫn muốn dối người lợi mình. Người như vậy không chết thì ai chết? Đây cũng là nguyên nhân vì sao Cơ Trường Không nói gã đáng thương.
Không tự nhìn lại bản thân, chỉ biết ngước mắt nhìn trời, mạng còn mỏng hơn so với giấy bạc.
Cơ Trường Không không giết gã vì nếu hắn không ra tay thì Thuỷ gia cũng không phải người ngu. Có lỗi nhưng lại tìm cớ lấp liếm, mang hy vọng đặt trên người khác, thật đáng buồn.
Thờ dài mấy cái, Cơ Trường Không cũng không muốn nghĩ đến nữa, chỉ là chuyện cỏn con mà thôi, không cần phải bận tâm.
Với hắn, quản nhiều chuyện như vậy thì không bằng ngủ nướng còn hơn. Từ khi thôn làng xảy ra chuyện hắn chưa từng ngủ một giấc ngon. Từ đó đến này đã lâu như vậy, dù người có làm bằng sắt đá cũng chịu không được.
Tiếc là hắn không có số ngủ. Trời cao như đã để chấm hắn, lại có chuyện tới!
Tùng tùng tùng tùng....
Lý Thành rời đi chưa bao lâu, Cơ Trường Không còn chưa ngủ thì cửa phòng của hắn lại bị gõ. Tiếng trước tiếng sau không theo tiết tấu nào, dường như người gõ cửa đang rất khẩn trương.
"Mời vào." Hắn vẫn còn đang mặc quần áo mà nằm, thầm than một tiếng không may trong lòng rồi ngồi dậy. Thật là phiền chết được! Nhưng hắn vừa mở miệng thì tiếng đập cửa lập tức dừng lại, không còn tiếng gõ nào, mà người ở ngoài cửa cũng không có ý muốn vào. Bầu không khí lập tức trở nên quỷ dị.
Nửa đêm gõ cửa, chủ đã đồng ý mới vào nhưng lại không vào. Cái không khí quỷ dị này đúng là làm cho người ta cảm thấy lành lạnh.
Két... Cửa mở. Nhưng người mở của không phải người gõ cửa mà là Cơ Trường Không.
"Thế nào? Sợ ta ăn ngươi à?" Cơ Trường Không mỉm cười nhìn người đứng ngoài cửa có đang có chút mất tự nhiên.
"Không, không phải." Mặt Thủy Tâm Nguyệt đỏ tới mang tai, khoát tay liên tục.
"Vậy vào đi." Cơ Trường Không bước qua một chút dường đường cho nàng ta bước vào. Nhưng nhìn bộ dáng khẩn trưởng của nàng ta, hắn vẫn không nhịn được mà cười ra tiếng.
"Ngươi, ngươi cười cái gì?" Nghe thấy tiếng cười, Thủy Tâm Nguyệt càng khẩn trương hơn.
"Không có gì. Chỉ là ta không được nhìn thấy uy phong năm xưa của đại tiểu thư." Cơ Trường Không nín cười, nói ra nguyên nhân.
"Ngươi, ta. . ." Thuỷ Tâm Nguyệt nghe xong lại càng thêm khẩn trương.
"Được rồi, thả lỏng đi, còn tưởng ta là tên phế nhân mà ngươi từng cứu à? Ta cũng có ý đồ với ngươi đấy." Cơ Trường Không cười nham hiểm. Lúc bình thường thì nhìn hắn có vẻ nghiêm túc nhưng lúc tức giận lại có bộ dạng làm Thuỷ Tâm Nguyệt cảm thấy buồn cười.
Phù!
Thuỷ Tâm Nguyệt thở dài một tiếng, may quá, Cơ Trường Không vẫn là Cơ Trường Không, cũng không vì có tu vi kinh người mà thay đổi tính tình.
"Khẩn trương làm gì? Dù sao thì ngươi cũng là ân nhân của tên ác quỷ này và quan trọng là ta cũng không phải người xấu." Cơ Trường Không mỉm cười an ủi.
"Ngươi không phải người xấu thì còn ai là người xấu nữa." Thuỷ Tâm Nguyệt đáp lại một câu nhưng vừa nói xong thì nàng đã lập tức hối hận, 'cô nam quả nữ', nữa đêm canh ba lại đến phòng của người ta nói ra câu này đúng là dễ làm cho người nghe hiểu lầm, với lại thân phận của hắn bây giờ...
"Ta có chỗ nào xấu?" Mặt mũi Cơ Trường Không hiện lên vẻ tổn thương sâu sắc.
"Ngươi, ngươi che giấu tu vi. Lợi hại như vậy mà lại làm như yếu kém nhất trong số chúng ta." Thuỷ Tâm Nguyệt lấy hết dũng khí nói.
"Ha ha, vậy cũng không trách ta được, ngươi cũng không gây rắc rối cho ta à?" Cơ Trường Không buông tay nói.
"Ta... Dù sao thì ngươi không đúng, ngươi không nói với chúng ta là không đúng." Thuỷ Tâm Nguyệt không phản bác lại được nên chỉ nói yếu thế.
"Được rồi. Ta không đúng, chính ta đã làm sai." Lăn lộn với nhóm người Liễu Chiến lâu như vậy, đúng là y không có kinh nghiệm nói chuyện đạo lý với nữ nhân, im lặng chính là biện pháp tốt nhất.
"Nói đi, tìm ta có chuyện gì?" Cười một chút rồi hắn nghiêm mặt nói.
"Tìm ngươi để nói lời xin lỗi. Thái độ trước kia của Kiều Kiều không tốt, mọi người trong đội săn cũng không thân thiết ngươi." Thuỷ Tâm Nguyệt chầm chậm bình tĩnh trở lại, tóc mai tung bay dưới cơn gió, ngượng ngùng nói.
"Không có gì, muội muội của ngươi đến rồi đó? Cứ để nàng ta tự nói với ta. Vào đây đi." Cơ Trường Không nói một câu với Thuỷ Tâm Nguyệt rồi quay ra cửa gọi.
"Ta, ta. . ." Một dáng người yếu ớt đi từ cửa vào, nàng ta không ngẩng đầu nhìn Cơ Trường Không, chỉ đứng ở cửa không biết làm sao bây giờ.
"Kiều Kiều, tại sao ngươi lại tới đây?" Thuỷ Tâm Nguyệt nhìn người mới xuất hiện thì kinh ngạc nói.
"Ta không phải cố ý, ta, ta..." Càng nói càng gấp, cuối cùng gần như sắp khóc luôn.
"Ngươi đến xin lỗi ta à?" Cơ Trường Không cười nói.
Ừ, Thuỷ Kiều Kiều lấy hết sức gật mạnh đầu một cái. Đôi mắt tràn đầy nước nhìn Cơ Trường Không, nước mắt như muốn trà bờ mi. Bộ dáng đáng thương kia làm Cơ Trường Không nhớ đến tiểu nha đầu Hoàng Tiểu Vũ. (Mời các bạn ghé thăm bachngosach.com và ủng hộ KìNgộ)
"Được rồi, không trách ngươi, vào đi." Cơ Trường Không nói nhỏ nhẹ.
"Thật sự không trách ta sao?" Thuỷ Kiều Kiều rón ra rón rén đi tới, hơi sợ sệt nói.
"Yên tâm, ta cũng không đến nỗi phải chấp nhặt với một tiểu nha đầu." Cơ Trường Không dở khóc dở cười.
"Kiều Kiều, không sao đâu. Nếu hắn để bụng thì đã sớm giết ngươi rồi, không cần chờ đến bây giờ." Thuỷ Tâm Nguyệt đứng ở một bên nhìn bộ dáng ủ rũ của muội muội, không chịu đựng được nên nói.
"Thật tốt quá, ta biết mà." Nghe hắn nói xong, cái bộ dáng đáng thương lập tức biến mất, nàng ta nhẹ nhàng thở ra, vỗ ngực mình mấy cái, vẻ mặt hưng phấn vui mừng. Còn đâu cái bộ dáng đáng thương vừa rồi nữa?
Đúng là, giống y như tiểu nha đầu. Cơ Trường Không không khỏi phỉ báng trong lòng.
"Cơ đại ca, ngươi bao nhiêu tuổi, vì sao lại lợi hại như vậy..."
"Cơ đại ca, ngươi thích tỷ tỷ à? Ngươi lợi hại như vậy chắc chắn có nhiều người thích lắm nhỉ? Tỷ tỷ phải làm sao đây..."
"Đại ca ngươi đừng đi, sau này..."
"Cơ đại ca. . ."
. . .
Cơ Trường Không muốn biến mất ngay lập tức. Hắn thấy trong mắt Thuỷ Kiều Kiều hiện lên những ngôi sao nhỏ thì không biết nói gì, chỉ biết câm nín nói không nên lời. Trước sau đúng là một trời một vực, sánh ngang với tiểu nha đầu rồi đấy.
Cuối cùng hắn vất vả lắm mới đuổi được hai tỷ muội này đi. Cơ Trường Không thở phào nhẹ nhỏm.
Nói cho cùng thì nàng ta cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, bị người dạy hư, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, chỉ làm theo sở thích của mình. Có lẽ trong lúc vô tình mà xúc phạm đến ngươi khác nhưng tất cả đều không phải do nàng muốn thế, nàng vẫn là ngươi hiền lành.
Ngươi như vậy thì đáng nhận được sự tha thứ. Bất kì ai có lòng dạ tốt đều sẽ không để ý đến những việc lỗi lầm của nàng ta, Cơ Trường Không cũng không ngoại lê!
Tu giả không chỉ có lực lượng thôi, ý chí của mình cũng cần có.
Nghe nói, có một đoạn thời gian, việc tu hành từng được gọi là tu chân, lấy ý của tu giả để tìm được 'chân ngã', buông xã chính mình quay về nguyên bản.
Mỗi một tu giả đều có đạo của chính mình. Có người bao dung hết thảy, có người tha thứ lỗi lầm của người khác, có người ghét điều ác như kẻ thù, không bỏ qua cho người xấu, còn có ngươi luôn mang dã tâm giết cả thiên hạ, dùng giết chóc để chinh phục hết thảy.
Nhưng dù thế nào, mỗi một tu giả đều có sự kiên trì riêng!
Chỉ có như vậy người tu hành mới có thể càng ngày càng tiến xa, không phải hao phí tuổi thọ của mình làm những chuyện không đâu.
...
Tùng, tùng, tùng...
Mới sáng sớm, tiếng kèm trống hoà cùng ánh mặt trời truyền khắp cả thành, đánh thức những người còn đang chìm trong giấc mộng.
Khó khăn lắm mới được ngủ, chỉ chợp mắt được một chút đã bị đánh thức. Cơ Trường Không cảm thấy rất bực mình, nhưng khi hắn mở cửa nhìn thấy đầu người dưới đất thì lại tự cười.
Đó là đầu của Lý Thành, trên mặt vẫn còn vẻ hoảng sợ và hối hận nhưng máu tươi trên mặt đã khô.
Một người đáng thương, Cơ Trường Không lắc đầu nói một mình.
Người luôn cho rằng hiểu thấy mọi chuyện, tin chắc vào mình cũng thấy rõ lòng người nhưng trên thực tế cái gì cũng không biết.
Gã tưởng mình đã thành công nhưng sự thật là thất bại. Dù Cơ Trường Không không để ý đến gã thì kết quả của gã chỉ có một, đó là chết. Hắn thấy Thuỷ Kiều Kiều dù ngang ngược nhưng cũng không phải kẻ ngốc, mọi chuyện rõ ràng thì nàng lập tức phản ứng.
Gã chết, cũng không đáng tiếc.
Mỗi ngươi đều vì bản thân mình mà làm những chuyện mà sau này có lẽ họ sẽ phải trả giá đắt nhưng dù vậy họ vẫn làm!
Thuỷ Tâm Nguyệt đối xử tử tế với Cơ Trường Không nên nhận được kết quả tốt, sau đó Thuỷ gia cũng nhận được chỗ tốt. Thuỷ Kiều Kiều vì vô lễ nên phải chịu giáo huân. Tuy Cơ Trường Không tha thứ cho nàng nhưng mà qua sự việc lần này, hắn tin rằng nàng cũng bị rầy la.
Còn về phần Lý Thành, gã phải trả giá cao hơn, đó chính là mạng sống!
Có người trả được, có người muốn trả cũng không trả nổi. Thế giới này cũng không công bằng, đều phải dựa vào vận khí của ngươi, xem năng lực ra sao, trí tuệ thế nào!