Chương : 97
Thời gian trôi qua từng ngày, thành trì Thuỷ gia cư ngụ đã nhìn thấy ở phía xa!
Vì Cơ Trường Không yêu cầu không nói ra tu vi của hắn nên những người trong đội ngũ săn bắt thấy thái độ của lão giả họ Trương đối với Cơ Trường Không có chút khó hiểu nhưng bọn họ vẫn chỉ nghĩ đây là thái độ của tiền bối đối với hậu bối mà thôi, không hề nghi ngờ gì khác.
"A, rốt cuộc cũng về đến nhà rồi. Ta sẽ giương mắt lên nhìn xem cái tên phế vật kia còn mặt mũi nào ở bên cạnh chúng ta nữa?" Thuỷ Kiều Kiều đắc ý duỗi thắt lưng một cái.
"Đừng nên nói nhảm nữa." Thuỷ Tâm Nguyệt không vui vì câu nói của nàng ta nên trách cứ một tiếng.
"Cũng là tỷ nha, lúc trước tỷ còn nói Quang Minh Đạo có thể là do hắn giết, thật sự là buồn cười mà. Nếu hắn có thế giết những người kia bổn tiểu thư cũng thành lão tổ Đạp Hư rồi." Thuỷ Kiều Kiều bất mãn nói nhỏ trong miệng.
"Đúng vậy, Nhị tiểu thư nói không sai. Theo ta thấy thì không bằng chúng ta để hắn trở thành nô bộc của Thuỷ gia, lúc đó hắn cũng trả hết nợ cho chúng ta, sẽ không làm hắn cảm thấy bản thân là gánh nặng." Lý Thành đã đi tới bên cạnh nói.
"Tại sao ta lại không nghĩ ra nhỉ? Lý đại ca thật là thông minh." Thủy Kiều Kiều vui mừng nói.
"Tiểu muội, Lý Thành, các ngươi đang nói cái gì đó? Thủy gia chúng ta cũng không phải là hạng người làm ơn cần báo." Chân mày lá liễu của Thuỷ Tâm Nguyệt hơi nhíu lại.
"Tỷ, ngươi suy nghĩ một chút đi. Vì hắn mà chúng ta đã bỏ ra bao nhiêu thứ rồi, dược vật thì vô số rồi còn có hai con Tinh Quang Ngư. Chừng đó thôi cũng đủ để đem hắn bán đi một nghìn lần rồi." Thuỷ Kiều Kiều cong miệng lên làm nũng nói.
"Ta cũng cảm thấy như vậy. Đại tiểu thư người xem lại đi, hắn là một phàm nhân, không thân không bạn, được chúng ta thu làm nô bọc cũng đã giúp hắn khỏi chết đói đầu đường góc chợ. Đây chính là việc rất tử tế, chúng ta giúp hắn nhiều như vậy cũng không thể trơ mắt nhìn hắn chết được." Lý Thành ở một bên phụ hoạ.
"Nói cũng đúng." Tuy Thuỷ Tâm Nguyệt cảm thấy có chút không ổn nhưng ngẫm lại những lời này cũng thấy đây là biện pháp không tệ.
"Đại tiểu thư, người đã đồng ý, vậy thì tốt rồi. Ta lập tức đi nói với hắn." Lý Thành vui mừng trong bụng.
"Được rồi, đi đi, nhớ kỹ không nên ép buộc hắn." Thuỷ Tâm Nguyệt phất tay cho gã đi.
"Người yên tâm, tiểu tử kia nhất định sẽ cảm kích đại ơn đại đức của người. Huống hồ, gia nhập Thủy gia là chuyện tốt như vậy, người khác cầu còn không được nữa là. Sao hắn có thể cự tuyệt được chứ." Lý Thành thề sắt son.
'Tiểu tử, lần này xem ngươi trốn thế nào. Chờ ngươi trở thành nô bộc Thuỷ gia, lão chơi chết ngươi còn không dễ như trở bàn tay.' Lý Thành âm thầm cười trong bụng.
Lần trước, khi âm mưu bị bại lộ, trong lòng hắn luôn cảm thấy bất an. Dù sao hắn cũng là người dẫn đầu chuyện đó, lại còn bị phát hiện, nếu gã an tâm được mới là lạ đó.
Tuy rằng Thuỷ Kiều Kiều ngu ngốc chê cười lời nói của Cơ Trường Không, sau đó cũng không để ý đến nữa nhưng nói thế nào thì vẫn có tai hoạ ngầm.
Biện pháp tốt nhất chính là Cơ Trường Không chết đi, sau đó đem tội danh thông đồng Quang Minh Đạo đổ lên đầu hắn!
Chỉ tiếc hai ngày qua không hề có cơ hội cho gã ra tay bởi vì có một cường giả Đạp Hư gia nhập đội ngũ nên gã không dám hành động bừa bãi. Đối với một cường giả Đạp Hư mà nói, bất cứ chuyện gì mờ ám xảy ra sau lưng y đều có khả năng bị y nhìn thấu.
Cho nên khi nghe được lời nói của Thuỷ Kiều Kiều, đầu óc gã mới loé sáng nảy ra một cách như vậy. Phải biết rằng, bất kỳ ở nơi nào, địa vị nô bộc cũng rất thấp kém, quyền sống chết của bọn họ nằm trong tay người chủ. Chỉ cần Cơ Trường Không trở thành nô bộc thì coi như gã có giết Cơ Trường Không cũng không có chuyện gì lớn xảy ra.
Ôm kế hoạch hoàn mỹ bên mình, Lý Thành đi thẳng một đường đến bên cạnh Cơ Trường Không.
"Này, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là nô bộc Thủy gia, hãy nhớ kỹ." Lý Thành liếc nhìn Cơ Trường Không, 'ngón chân cao hơn mắt' nói.
"Ân, vì sao thế?" Cơ Trường Không ngẩng đầu, giống như cười mà không phải cười hỏi gã.
"Vì sao hả? Ngươi còn dám hỏi. Vì cứu ngươi mà Thuỷ gia chúng ta tổn thất nhiều như vậy, không cho ngươi làm nô bộ thì làm sao ngươi bồi thường cho chúng ta." Lý Thành quát to, nhưng dù có hét to cỡ nào gã vẫn cảm thấy âm lượng chưa đủ.
Không biết vì sao mà mỗi khi Cơ Trường Không dùng giọng điệu này, dùng vẻ mặt này nói chuyện với gã đều làm gã cảm thấy hãi hùng khiếp vía, giống như bản thân gã đang bị một mãnh thú theo dõi vậy.
'Mẹ kiếp, nhất định là do suy nghĩ quá nhiều. Phế vật này biết chuyện thì thế nào? Dù soa cũng không ai tin hắn, chẳng lẽ hắn lại giết ta hay sao. Con bà nó, sợ cái gì chứ.' Lý Thành tự an ủi chính mình.
"Ngươi chắc chắn muốn làm như vậy?" Cơ Trường Không khẽ lắc đầu.
Trời tạo nghiệp chướng vẫn còn có thể tha cho, tự gây nghiệt thì không thể sống. Lý Thành đúng là hết thuốc chữa.
"Nói nhảm, hai vị tiểu thư đã đồng ý rồi. Được thôi, ta cũng lười nói tiếp với ngươi. Tranh thủ thời gian chuẩn bị vận chuyển hàng hoá đi." Tâm có chút nóng giận, Lý Thành tuỳ ý phất tay rồi bỏ đi.
"Đáng thương." Nhìn bóng lưng của gã, Cơ Trường Không không khỏi thở dài.
...
Đông Thủy thành, chính là thành trị Thuỷ gia đang ở, thật sự là quá giản đơn đi.
Ba trăm năm trước, ở Tinh Thần Tử Địa còn không có toà thành trì này. Nhưng từ khi Thủy gia đến đây sinh sống thì sau đó đã xuất hiện toà thành trì này.
Chỉ tiếc, qua ba trăm năm, Thuỷ gia đã và đang xuống dốc. Dù vẫn là bá chủ của đông thành nhưng vẫn không bằng năm đó, như mặt trời buổi trưa. Bây giờ, thành trì này thực tế đang bị ba đại gia tộc khống chế.
Nhưng dù thế nào thì Thuỷ gia cũng là một gia tộc đệ nhất cũng có uy nghiêm to lớn. Ít nhất trong phạm vi ngàn dặm đông Thủy thành. Cho dù hai đại gia tộc khác cũng không dám khinh mạn.
Vậy mà ngày hôm nay, Thuỷ gia lại làm một việc khiến cho tất cả mọi người chấn động!
Ở của thành đông, hơn một nghìn tu sĩ xếp thành hàng chỉnh tề, từng người bừng bừng tinh khí trang bị võ trang đầy đủ. Đây là lực lượng nòng cốt của Thuỷ gia, đảm bảo sự tồn tại của bọn họ, Chiến Vệ Thủy gia! Mỗi người đề có tu vi đạt đến cảnh giới Thiên Môn. Nghe nói thống lĩnh của lực lượng này càng là một đại nhân vật, chính là Thiên Môn tầng chín.
Bình thường mỗi khi đội Chiến Vệ xuất hiện đều đằng đằng sát khí, máu chảy thành sông, những nơi bọn họ đi qua đều làm cho những người nơi đó kính sợ, nhưng hôm nay lại khác mọi khi.
Hơn ngàn người bày ra bộ dạng chỉnh tề uy nghiêm, khí thế kinh người nhưng trưng diện bộ dáng sạch sẽ giống như đang nghênh đón đại nhân vật nào đó, mà không phải là đi ra ngoài chém giết. Cảnh tượng như vậy đúng là trăm năm khó gặp. Trong nhất thời, toàn bộ tu giả đông Thủy thành đều bàn tán chuyện này.
Đặc biệt là lão tổ Thủy gia đã gần hai mươi năm không xuất thế cũng đã rời núi. Điều này càng làm cho mọi người thêm rung động.
Nghênh đón ai mà phải phô trương như vậy? Ai mà có vinh hạnh của tu sĩ Đạp Hư vậy? Mà cho dù là cường giả Đạp Hư bình thường cũng không hẳn được vinh hạnh này đấy!
Tu giả Đạp Hư đến viếng thăm Thuỷ gia cũng có một vài người nhưng từ trước đến nay chưa ai được tư cách như vậy. Cả cái đông Thủy thành này từ khi thành lập đến nay chỉ sợ chưa từng có. Vậy đây cũng là lần đầu tiên rồi!
Một nhâm vật to như lão tổ Thuỷ gia cũng đã đến, thanh thế này, sự phô trương này, quả thật làm cho mọi người kinh sợ.
Đến gần giữa trưa, đội săn bắt Thủy gia rốt cuộc cũng chầm chậm tiến đến dưới ánh mắt trông đợi hiếu kỳ của vô số mọi người. Dẫn đầu đội ngũ tất nhiên là tỷ muội Thủy gia, còn lão giả họ Trương thì vẫn trốn trong xe như cũ, không hề lộ diện.
"Mau nhìn kìa, là phụ thân và mọi người, gia gia cũng đi ra nữa." Thuỷ Kiều Kiều hoan hô.
"Đúng là gia chủ và lão tổ, thật tốt quá! Ta biết ngay mà. Lần thu hoạch này của chúng ta vượt xa những năm trước, gia chủ nhất định sẽ có thưởng, thật sự là quá tốt." Mặt mũi Lý Thành cũng tràn đầy phấn khởi.
"Cũng có thể như vậy." Thuỷ Kiều Kiều có không chắc chắn lắm. Tuy lần thu hoạch này đúng là rất lớn nhưng cũng không khoa trương như vậy.
...
Ai ai trong đội ngũ săn bắt cũng bàn tán, mọi người đều cao hứng. Bọn họ đều là tu giả nương nhờ vào Thuỷ gia mà sống, dưới vô số ánh mắt mà được gia chủ nghênh đón thì đúng là vinh quang mà!
Không chỉ bọn họ mà tu gia trong thành cũng náo nhiệt lên.
"Không thể nào. Phô trương như vậy chỉ để đón đội săn bắt trở về. Chẳng lẽ lần này đội săn bắt thật sự đạt được chỗ tốt đến kinh khủng luôn sao?" Một tu giả cảnh giới Khai Mạch không thể tưởng tượng nổi nói.
"Cũng có thể như vậy. Nghe nói ngay cả Quang Minh Đạo cũng động tâm, nửa đường chặn giết." Một vị tu sĩ Thiên Môn tin tức linh thông gật đầu nói.
"Lần này Thuỷ gia có thể nở mày nở mặt rồi. Vốn là một đệ nhất gia tộc đông Thủy thành, giờ lại có chỗ tốt nữa thì chắc chắn thực lực sẽ tăng mạnh. Hay là chúng ta cũng đầu nhập vào Thuỷ gia, có thể dính chút ánh sáng của bọn họ, cũng tốt hơn so với việc làm một tán tu." Một vị tán tu hâm mộ nói.
...
Không thể không nói, Thủy gia phô trương lớn như vậy đã làm kinh động đến tất cả mọi người. Mà ngay cả người của hai đại gia tộc khác cũng đi ra.
Tu giả khắp nơi đều bàn tán, thậm chí còn có người bày ra cái vẻ mặt 'ước gì mình là người Thuỷ gia'.
"Phụ thân, vì sao người lại đích thân đế, còn có gia gia nữa." Không chờ tới gần, Thuỷ Tâm Nguyệt đã lập tức nhảy từ trên long mã xuống, đến ngay bên cạnh gia chủ Thuỷ gia và lão nhân bên cạnh y.
"Đúng vậy đó phụ thân? Mà thu hoạch lần này của chúng ta rất lớn, còn đánh bại Quang Minh Đạo nữa." Thuỷ Kiều Kiều cũng đã chạy tới bên cạnh khoe khoang thành tích.
"Tốt rồi, không hổ là con gái ta. Tranh thủ thời gian về nghỉ ngơi đi." Gia chủ Thuỷ gia cười ha ha khích lệ hai người con gái nhưng ánh mắt vẫn dừng lại ở đội săn bắt. Lão là một hán tử cường tráng khoảng bốn mươi tuổi, trong mắt loé lên sự khôn khéo, giơ tay nhấc chân cũng sinh ra khí phách.
"Cảm ơn phụ thân." Thủy Kiều Kiều vô cùng vui vẻ nói.
"Cha, vì sao ngài lại gióng trống khua chiêng như vậy? Chắc hẳn không phải chỉ để đón chúng con trở về?" Thuỷ Tâm Nguyệt phát hiện ánh mắt phụ thân nên hỏi.
"Hắc hắc, đương nhiên, kính xin tiền bối đi ra." Lão mỉn cười chắp tay nhìn thương đội nói.
Tiền bối, tiền bối nào? Không chỉ Thủy Tâm Nguyệt và Thủy Kiều Kiều mà toàn bộ thương đội đều bối rối. Trong đội săn bắt của bọn họ có một vị tiền bối sao? Ngoại trừ Trương lão ra thì còn có người nàng đáng được gọi là tiền bối nữa. Mà Trương lão là người một nhà, đâu cần gióng trống khua chiêng như vậy.
Các thợ săn nhìn quanh bốn phía, nhưng vẫn không thấy vị tiền bối kia. Có người liếc nhìn Cơ Trường Không nhưng rồi lại lắc đầu mỉm cười. Hắn là một phế nhân, làm sao là vị tiền bối kia được chứ: "
"Phụ thân, người nói tiền bối nào? Người có nhầm lẫn không vậy?" Thuỷ Kiều Kiều nhanh mồm nhanh miệng, trực tiếp hỏi ra miệng.
"Im miệng, Trương thúc ngươi truyền tin nói với ta vị tiền bối kia đã cứu các ngươi rồi đã cùng các ngươi trở về. Tại sao ngươi lại vô lễ như vậy?" Gia chủ Thuỷ gia không vui nói.
"Nào có tiền bối nào, ngược lại có một phế nhân." Nhìn thấy cha trách cứ mình, Thuỷ Kiều Kiều có chút ủy khuất nói.
"Tiểu nữ vô lễ, kính xin tiền bối đừng trách mắng. Mời tiền bối xuất hiện, vãn bối xin bồi tồi trước." Gia chủ Thuỷ gia trợn mắt nhìn Thuỷ Kiều Kiều rồi sau đó cúi người vái thấp hơn.
Nhưng đợi cả nửa ngày vẫn không thấy ai trả lời, không ít tu giả xem náo nhiệt đã bắt đầu cười ha hả.
"Cũng do tại hạ dạy con không tốt, đã để nó vô lễ với người. Vãn bối sẽ để cho nàng bồi tội." Qua cả buổi vẫn không thấy động tĩnh gì, gia chủ Thuỷ gia cắn răng đánh Thuỷ Kiều Kiều, nhìn dáng vẻ của lão có vẻ muốn đánh Thuỷ Kiều Kiều chết tươi tại chỗ.
"Cũng không cần phải như thế." Ngay khi bàn tay sắp đánh trúng đỉnh đầu Thuỷ Kiều Kiều thì một tiếng thở dài truyền đến từ trong đội săn bắt. Sau đó một thân ảnh thản nhiên bước ra.
"Là hắn, sao lại là hắn..."
"Trời ạ, hắn chính là vị tiền bối mà gia chủ nói sao, không phải chứ..."
"Không thể như vậy, tuyệt đối không thể. Vì sao lại là tiểu tử này, nhất định là nhầm lẫn rồi, nhất định là sai rồi..."
...
Vì Cơ Trường Không yêu cầu không nói ra tu vi của hắn nên những người trong đội ngũ săn bắt thấy thái độ của lão giả họ Trương đối với Cơ Trường Không có chút khó hiểu nhưng bọn họ vẫn chỉ nghĩ đây là thái độ của tiền bối đối với hậu bối mà thôi, không hề nghi ngờ gì khác.
"A, rốt cuộc cũng về đến nhà rồi. Ta sẽ giương mắt lên nhìn xem cái tên phế vật kia còn mặt mũi nào ở bên cạnh chúng ta nữa?" Thuỷ Kiều Kiều đắc ý duỗi thắt lưng một cái.
"Đừng nên nói nhảm nữa." Thuỷ Tâm Nguyệt không vui vì câu nói của nàng ta nên trách cứ một tiếng.
"Cũng là tỷ nha, lúc trước tỷ còn nói Quang Minh Đạo có thể là do hắn giết, thật sự là buồn cười mà. Nếu hắn có thế giết những người kia bổn tiểu thư cũng thành lão tổ Đạp Hư rồi." Thuỷ Kiều Kiều bất mãn nói nhỏ trong miệng.
"Đúng vậy, Nhị tiểu thư nói không sai. Theo ta thấy thì không bằng chúng ta để hắn trở thành nô bộc của Thuỷ gia, lúc đó hắn cũng trả hết nợ cho chúng ta, sẽ không làm hắn cảm thấy bản thân là gánh nặng." Lý Thành đã đi tới bên cạnh nói.
"Tại sao ta lại không nghĩ ra nhỉ? Lý đại ca thật là thông minh." Thủy Kiều Kiều vui mừng nói.
"Tiểu muội, Lý Thành, các ngươi đang nói cái gì đó? Thủy gia chúng ta cũng không phải là hạng người làm ơn cần báo." Chân mày lá liễu của Thuỷ Tâm Nguyệt hơi nhíu lại.
"Tỷ, ngươi suy nghĩ một chút đi. Vì hắn mà chúng ta đã bỏ ra bao nhiêu thứ rồi, dược vật thì vô số rồi còn có hai con Tinh Quang Ngư. Chừng đó thôi cũng đủ để đem hắn bán đi một nghìn lần rồi." Thuỷ Kiều Kiều cong miệng lên làm nũng nói.
"Ta cũng cảm thấy như vậy. Đại tiểu thư người xem lại đi, hắn là một phàm nhân, không thân không bạn, được chúng ta thu làm nô bọc cũng đã giúp hắn khỏi chết đói đầu đường góc chợ. Đây chính là việc rất tử tế, chúng ta giúp hắn nhiều như vậy cũng không thể trơ mắt nhìn hắn chết được." Lý Thành ở một bên phụ hoạ.
"Nói cũng đúng." Tuy Thuỷ Tâm Nguyệt cảm thấy có chút không ổn nhưng ngẫm lại những lời này cũng thấy đây là biện pháp không tệ.
"Đại tiểu thư, người đã đồng ý, vậy thì tốt rồi. Ta lập tức đi nói với hắn." Lý Thành vui mừng trong bụng.
"Được rồi, đi đi, nhớ kỹ không nên ép buộc hắn." Thuỷ Tâm Nguyệt phất tay cho gã đi.
"Người yên tâm, tiểu tử kia nhất định sẽ cảm kích đại ơn đại đức của người. Huống hồ, gia nhập Thủy gia là chuyện tốt như vậy, người khác cầu còn không được nữa là. Sao hắn có thể cự tuyệt được chứ." Lý Thành thề sắt son.
'Tiểu tử, lần này xem ngươi trốn thế nào. Chờ ngươi trở thành nô bộc Thuỷ gia, lão chơi chết ngươi còn không dễ như trở bàn tay.' Lý Thành âm thầm cười trong bụng.
Lần trước, khi âm mưu bị bại lộ, trong lòng hắn luôn cảm thấy bất an. Dù sao hắn cũng là người dẫn đầu chuyện đó, lại còn bị phát hiện, nếu gã an tâm được mới là lạ đó.
Tuy rằng Thuỷ Kiều Kiều ngu ngốc chê cười lời nói của Cơ Trường Không, sau đó cũng không để ý đến nữa nhưng nói thế nào thì vẫn có tai hoạ ngầm.
Biện pháp tốt nhất chính là Cơ Trường Không chết đi, sau đó đem tội danh thông đồng Quang Minh Đạo đổ lên đầu hắn!
Chỉ tiếc hai ngày qua không hề có cơ hội cho gã ra tay bởi vì có một cường giả Đạp Hư gia nhập đội ngũ nên gã không dám hành động bừa bãi. Đối với một cường giả Đạp Hư mà nói, bất cứ chuyện gì mờ ám xảy ra sau lưng y đều có khả năng bị y nhìn thấu.
Cho nên khi nghe được lời nói của Thuỷ Kiều Kiều, đầu óc gã mới loé sáng nảy ra một cách như vậy. Phải biết rằng, bất kỳ ở nơi nào, địa vị nô bộc cũng rất thấp kém, quyền sống chết của bọn họ nằm trong tay người chủ. Chỉ cần Cơ Trường Không trở thành nô bộc thì coi như gã có giết Cơ Trường Không cũng không có chuyện gì lớn xảy ra.
Ôm kế hoạch hoàn mỹ bên mình, Lý Thành đi thẳng một đường đến bên cạnh Cơ Trường Không.
"Này, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là nô bộc Thủy gia, hãy nhớ kỹ." Lý Thành liếc nhìn Cơ Trường Không, 'ngón chân cao hơn mắt' nói.
"Ân, vì sao thế?" Cơ Trường Không ngẩng đầu, giống như cười mà không phải cười hỏi gã.
"Vì sao hả? Ngươi còn dám hỏi. Vì cứu ngươi mà Thuỷ gia chúng ta tổn thất nhiều như vậy, không cho ngươi làm nô bộ thì làm sao ngươi bồi thường cho chúng ta." Lý Thành quát to, nhưng dù có hét to cỡ nào gã vẫn cảm thấy âm lượng chưa đủ.
Không biết vì sao mà mỗi khi Cơ Trường Không dùng giọng điệu này, dùng vẻ mặt này nói chuyện với gã đều làm gã cảm thấy hãi hùng khiếp vía, giống như bản thân gã đang bị một mãnh thú theo dõi vậy.
'Mẹ kiếp, nhất định là do suy nghĩ quá nhiều. Phế vật này biết chuyện thì thế nào? Dù soa cũng không ai tin hắn, chẳng lẽ hắn lại giết ta hay sao. Con bà nó, sợ cái gì chứ.' Lý Thành tự an ủi chính mình.
"Ngươi chắc chắn muốn làm như vậy?" Cơ Trường Không khẽ lắc đầu.
Trời tạo nghiệp chướng vẫn còn có thể tha cho, tự gây nghiệt thì không thể sống. Lý Thành đúng là hết thuốc chữa.
"Nói nhảm, hai vị tiểu thư đã đồng ý rồi. Được thôi, ta cũng lười nói tiếp với ngươi. Tranh thủ thời gian chuẩn bị vận chuyển hàng hoá đi." Tâm có chút nóng giận, Lý Thành tuỳ ý phất tay rồi bỏ đi.
"Đáng thương." Nhìn bóng lưng của gã, Cơ Trường Không không khỏi thở dài.
...
Đông Thủy thành, chính là thành trị Thuỷ gia đang ở, thật sự là quá giản đơn đi.
Ba trăm năm trước, ở Tinh Thần Tử Địa còn không có toà thành trì này. Nhưng từ khi Thủy gia đến đây sinh sống thì sau đó đã xuất hiện toà thành trì này.
Chỉ tiếc, qua ba trăm năm, Thuỷ gia đã và đang xuống dốc. Dù vẫn là bá chủ của đông thành nhưng vẫn không bằng năm đó, như mặt trời buổi trưa. Bây giờ, thành trì này thực tế đang bị ba đại gia tộc khống chế.
Nhưng dù thế nào thì Thuỷ gia cũng là một gia tộc đệ nhất cũng có uy nghiêm to lớn. Ít nhất trong phạm vi ngàn dặm đông Thủy thành. Cho dù hai đại gia tộc khác cũng không dám khinh mạn.
Vậy mà ngày hôm nay, Thuỷ gia lại làm một việc khiến cho tất cả mọi người chấn động!
Ở của thành đông, hơn một nghìn tu sĩ xếp thành hàng chỉnh tề, từng người bừng bừng tinh khí trang bị võ trang đầy đủ. Đây là lực lượng nòng cốt của Thuỷ gia, đảm bảo sự tồn tại của bọn họ, Chiến Vệ Thủy gia! Mỗi người đề có tu vi đạt đến cảnh giới Thiên Môn. Nghe nói thống lĩnh của lực lượng này càng là một đại nhân vật, chính là Thiên Môn tầng chín.
Bình thường mỗi khi đội Chiến Vệ xuất hiện đều đằng đằng sát khí, máu chảy thành sông, những nơi bọn họ đi qua đều làm cho những người nơi đó kính sợ, nhưng hôm nay lại khác mọi khi.
Hơn ngàn người bày ra bộ dạng chỉnh tề uy nghiêm, khí thế kinh người nhưng trưng diện bộ dáng sạch sẽ giống như đang nghênh đón đại nhân vật nào đó, mà không phải là đi ra ngoài chém giết. Cảnh tượng như vậy đúng là trăm năm khó gặp. Trong nhất thời, toàn bộ tu giả đông Thủy thành đều bàn tán chuyện này.
Đặc biệt là lão tổ Thủy gia đã gần hai mươi năm không xuất thế cũng đã rời núi. Điều này càng làm cho mọi người thêm rung động.
Nghênh đón ai mà phải phô trương như vậy? Ai mà có vinh hạnh của tu sĩ Đạp Hư vậy? Mà cho dù là cường giả Đạp Hư bình thường cũng không hẳn được vinh hạnh này đấy!
Tu giả Đạp Hư đến viếng thăm Thuỷ gia cũng có một vài người nhưng từ trước đến nay chưa ai được tư cách như vậy. Cả cái đông Thủy thành này từ khi thành lập đến nay chỉ sợ chưa từng có. Vậy đây cũng là lần đầu tiên rồi!
Một nhâm vật to như lão tổ Thuỷ gia cũng đã đến, thanh thế này, sự phô trương này, quả thật làm cho mọi người kinh sợ.
Đến gần giữa trưa, đội săn bắt Thủy gia rốt cuộc cũng chầm chậm tiến đến dưới ánh mắt trông đợi hiếu kỳ của vô số mọi người. Dẫn đầu đội ngũ tất nhiên là tỷ muội Thủy gia, còn lão giả họ Trương thì vẫn trốn trong xe như cũ, không hề lộ diện.
"Mau nhìn kìa, là phụ thân và mọi người, gia gia cũng đi ra nữa." Thuỷ Kiều Kiều hoan hô.
"Đúng là gia chủ và lão tổ, thật tốt quá! Ta biết ngay mà. Lần thu hoạch này của chúng ta vượt xa những năm trước, gia chủ nhất định sẽ có thưởng, thật sự là quá tốt." Mặt mũi Lý Thành cũng tràn đầy phấn khởi.
"Cũng có thể như vậy." Thuỷ Kiều Kiều có không chắc chắn lắm. Tuy lần thu hoạch này đúng là rất lớn nhưng cũng không khoa trương như vậy.
...
Ai ai trong đội ngũ săn bắt cũng bàn tán, mọi người đều cao hứng. Bọn họ đều là tu giả nương nhờ vào Thuỷ gia mà sống, dưới vô số ánh mắt mà được gia chủ nghênh đón thì đúng là vinh quang mà!
Không chỉ bọn họ mà tu gia trong thành cũng náo nhiệt lên.
"Không thể nào. Phô trương như vậy chỉ để đón đội săn bắt trở về. Chẳng lẽ lần này đội săn bắt thật sự đạt được chỗ tốt đến kinh khủng luôn sao?" Một tu giả cảnh giới Khai Mạch không thể tưởng tượng nổi nói.
"Cũng có thể như vậy. Nghe nói ngay cả Quang Minh Đạo cũng động tâm, nửa đường chặn giết." Một vị tu sĩ Thiên Môn tin tức linh thông gật đầu nói.
"Lần này Thuỷ gia có thể nở mày nở mặt rồi. Vốn là một đệ nhất gia tộc đông Thủy thành, giờ lại có chỗ tốt nữa thì chắc chắn thực lực sẽ tăng mạnh. Hay là chúng ta cũng đầu nhập vào Thuỷ gia, có thể dính chút ánh sáng của bọn họ, cũng tốt hơn so với việc làm một tán tu." Một vị tán tu hâm mộ nói.
...
Không thể không nói, Thủy gia phô trương lớn như vậy đã làm kinh động đến tất cả mọi người. Mà ngay cả người của hai đại gia tộc khác cũng đi ra.
Tu giả khắp nơi đều bàn tán, thậm chí còn có người bày ra cái vẻ mặt 'ước gì mình là người Thuỷ gia'.
"Phụ thân, vì sao người lại đích thân đế, còn có gia gia nữa." Không chờ tới gần, Thuỷ Tâm Nguyệt đã lập tức nhảy từ trên long mã xuống, đến ngay bên cạnh gia chủ Thuỷ gia và lão nhân bên cạnh y.
"Đúng vậy đó phụ thân? Mà thu hoạch lần này của chúng ta rất lớn, còn đánh bại Quang Minh Đạo nữa." Thuỷ Kiều Kiều cũng đã chạy tới bên cạnh khoe khoang thành tích.
"Tốt rồi, không hổ là con gái ta. Tranh thủ thời gian về nghỉ ngơi đi." Gia chủ Thuỷ gia cười ha ha khích lệ hai người con gái nhưng ánh mắt vẫn dừng lại ở đội săn bắt. Lão là một hán tử cường tráng khoảng bốn mươi tuổi, trong mắt loé lên sự khôn khéo, giơ tay nhấc chân cũng sinh ra khí phách.
"Cảm ơn phụ thân." Thủy Kiều Kiều vô cùng vui vẻ nói.
"Cha, vì sao ngài lại gióng trống khua chiêng như vậy? Chắc hẳn không phải chỉ để đón chúng con trở về?" Thuỷ Tâm Nguyệt phát hiện ánh mắt phụ thân nên hỏi.
"Hắc hắc, đương nhiên, kính xin tiền bối đi ra." Lão mỉn cười chắp tay nhìn thương đội nói.
Tiền bối, tiền bối nào? Không chỉ Thủy Tâm Nguyệt và Thủy Kiều Kiều mà toàn bộ thương đội đều bối rối. Trong đội săn bắt của bọn họ có một vị tiền bối sao? Ngoại trừ Trương lão ra thì còn có người nàng đáng được gọi là tiền bối nữa. Mà Trương lão là người một nhà, đâu cần gióng trống khua chiêng như vậy.
Các thợ săn nhìn quanh bốn phía, nhưng vẫn không thấy vị tiền bối kia. Có người liếc nhìn Cơ Trường Không nhưng rồi lại lắc đầu mỉm cười. Hắn là một phế nhân, làm sao là vị tiền bối kia được chứ: "
"Phụ thân, người nói tiền bối nào? Người có nhầm lẫn không vậy?" Thuỷ Kiều Kiều nhanh mồm nhanh miệng, trực tiếp hỏi ra miệng.
"Im miệng, Trương thúc ngươi truyền tin nói với ta vị tiền bối kia đã cứu các ngươi rồi đã cùng các ngươi trở về. Tại sao ngươi lại vô lễ như vậy?" Gia chủ Thuỷ gia không vui nói.
"Nào có tiền bối nào, ngược lại có một phế nhân." Nhìn thấy cha trách cứ mình, Thuỷ Kiều Kiều có chút ủy khuất nói.
"Tiểu nữ vô lễ, kính xin tiền bối đừng trách mắng. Mời tiền bối xuất hiện, vãn bối xin bồi tồi trước." Gia chủ Thuỷ gia trợn mắt nhìn Thuỷ Kiều Kiều rồi sau đó cúi người vái thấp hơn.
Nhưng đợi cả nửa ngày vẫn không thấy ai trả lời, không ít tu giả xem náo nhiệt đã bắt đầu cười ha hả.
"Cũng do tại hạ dạy con không tốt, đã để nó vô lễ với người. Vãn bối sẽ để cho nàng bồi tội." Qua cả buổi vẫn không thấy động tĩnh gì, gia chủ Thuỷ gia cắn răng đánh Thuỷ Kiều Kiều, nhìn dáng vẻ của lão có vẻ muốn đánh Thuỷ Kiều Kiều chết tươi tại chỗ.
"Cũng không cần phải như thế." Ngay khi bàn tay sắp đánh trúng đỉnh đầu Thuỷ Kiều Kiều thì một tiếng thở dài truyền đến từ trong đội săn bắt. Sau đó một thân ảnh thản nhiên bước ra.
"Là hắn, sao lại là hắn..."
"Trời ạ, hắn chính là vị tiền bối mà gia chủ nói sao, không phải chứ..."
"Không thể như vậy, tuyệt đối không thể. Vì sao lại là tiểu tử này, nhất định là nhầm lẫn rồi, nhất định là sai rồi..."
...