Chương : 93
Trở lại xe ngựa, Cơ Trường Không tiếp tục tĩnh dưỡng khôi phục thương thế.
Còn Thuỷ Kiều Kiều có nói lại chuyện này cho Thuỷ Tâm Nguyệt hay không thì hắn không quan tâm. Dù sao hắn cũng đã quyết định tự mình hành động giết sạch bọn Quang Minh Đạo kia. Bọn họ có biết hay không cũng không quan trọng.
Chỉ là đạo tặc mà thôi, có nổi danh một chút cũng không là gì, hắn không quan tâm, bởi vì với thực lực của hắn bây giờ thì dưới Đạp Hư tầng ba không đáng nhắc tới.
Hơn nữa hắn cũng không nghĩ trong đội ngũ của đạo tặc sẽ có cường giả Đạp Hư, trừ khi cái bọn Quang Minh Đạo kia bị điên vì người mạnh nhất trong đội ngũ đội săn bắt Thuỷ gia cũng không hơn Thiên Môn tầng năm, điều động tu sĩ Đạp Hư thì đúng là dùng 'dùng dao mổ trâu để giết gà'.
...
Tinh Thần Tử Địa, vạn dặm đều là cảnh hoang vu, thành trì lớn ở đây ít đến đáng thương, chỉ có rải rác khoảng mười toà.
Bởi vậy đội săn bắt nếu muốn tìm một thành trì để nghỉ chân đúng là không dễ dàng.
Hơn hai trăm người đi dưới cái nắng chói chang, trời rất nóng, ai cũng thở hổn hển, dù là tu sĩ cũng chật vật dưới hoàn cảnh này.
Đông đông đông. . .
Cửa xe ngựa lại vang lên, nhưng lần này không chờ Cơ Trường Không mở miệng thì cửa đã bị đẩy ra.
"Chuyện gì?" Cơ Trường Không nhíu mày, không cần quay đầu hắn cũng biết là ai đi vào.
"Này, ngươi có thể đi được chưa? Tranh thủ thời gian rồi đi đi. Đây là xe ngựa của ta và tỷ tỷ ta, ngươi ở trong này lâu như vậy rồi còn không định đi sao? Đúng là không biết xấu hổ." Thuỷ Kiều Kiều nhìn thấy Cơ Trường Không ngay cả người cũng không quay lại liền cảm thấy bản thân bị khinh thường nên ngữ khí càng khó nghe hơn.
"Tốt!" Cơ Trường Không nhàn nhạt trả lời một câu.
Ngây ngốc hay không ngây ngốc ở trên xe hắn cũng không để ý.
Dù sao thì bây giờ thương thế trên người hắn cũng đã khôi phục nhiều, rời xe ngựa cũng không sao. Nếu như đã quyết định giải quyết chuyện kia xong rồi rời đi thì những thứ khác hắn cũng không còn để ý.
Bởi vì xảy ra chuyện trên nên Thuỷ Tâm Nguyệt đã nói lời tạ lỗi với hắn nhưng hắn chỉ cười cho qua.
Cỡi long mã cũng không phải không có lợi, ít nhất thì nhờ ánh mặt trời mà thương thế của hắn càng khôi phục nhanh hơn không phải sao?
Không những thế, long mã này cũng gây cho hắn chút hứng thú. Con vật này cũng giống như ngựa bình thường nhưng trên người nó không có lông mà là lân giáp. Sức chịu đựng cũng rất tốt, chiến lực có thể ngang với Khai Mạch tầng mười, không kén ăn, lại rất ngoan ngoãn. Đúng là không hổ công cụ tốt nhất thay cho đi bộ, đặc biệt là ở đất Man Hoang này.
Long mã cất bước thong thả từ từ đi về trước, trông có vẻ lười biếng rũ rượi, giống như bị ánh mặt trời chói chang khuất phục.
Cơ Trường Không ngồi trên lưng ngựa, một tia Tinh thần tinh khí từ từ dung nhập vào cơ thể hắn. Đồng thời hắn cũng cầm trên tay một khối linh thạch, dấu ở một nơi mà người khác không thể nhìn thấy được, dùng tinh khí tinh thuần của nó để khôi phục pháp lực.
Linh thạch là thứ đồ vật rất đặc biệt ở nơi này, nên rất mẫn cảm, hắn không muốn bại lộ thân phận, cũng không muốn rước lấy phiền phức, cho nên hắn mới làm như vậy.
Toàn bộ Tinh Thần Tử Địa kéo dài trên mười vạn dặm nhưng ở một vùng đất to lớn như vậy nhưng lại chỉ có khoáng mạch linh thạch nhỏ, vì thế linh thạch ở đây hầu hết đều được lấy từ bên ngoài vào, vô cùng trân quý.
Cũng chính vì vậy mà tu giả ở Tinh Thần Tử Địa dùng đặc sản để trao đổi linh thạch thì thường bị lỗ lớn.
Lấy một thí dụ điển hình, một con Tinh Quang Ngư có giá trị khoảng ba nghìn khối, đương nhiên đây chính là giá bọn họ bán đi ở nơi này, nhưng nếu ở bên ngoài thì nó có giá hơn một vạn linh thạch, hơn gấp ba lần đấy.
Ngẫm nghĩ lại, Thủy Tâm Nguyệt không tiếc cho hắn một lần đến hai con Tinh Quang Ngư, đúng là một người tốt, có khí phách lớn, không phải người thường có thể so sánh.
Một ngày rất nhanh đã tàn, thật yên lặng, không có chuyện gì xảy ra.
Ngoại trừ mấy gia hoả quá thừa tinh lực không có chút uy hiếp đến gần đại tiểu thư rồi bị đuổi ra ngoài thì không có bất kỳ chuyện gì khác xảy ra. Ngay cả Lý Thành cũng không thấy xuất hiện.
Nhưng Cơ Trường Không lại cảm giác được dường như cái tên Lý Thành kia có ý gì với mình, hoặc có thể nói là y đã biết Cơ Trường Không nhìn thấu bí mật của y. Vì sao y lại biết hả? Không cần hỏi cũng biết chính là do vị tiểu thư tự đại và vô lễ Thủy Kiều Kiều rồi.
Đến lúc chạng vạng tối, vẫn là giống như trước, xây dựng một nơi tạm thời trú thân với xung quanh là hàng rào phòng ngự đơn giản.
Vì Cơ Trường Không đã không còn ngồi xe ngựa nên hắn cũng nghiêm túc giúp đỡ nhưng nhiều người lại không mấy thiện cảm với hành động của hắn. Dù vậy, có hắn hỗ trợ, bọn họ cũng nhẹ nhàng tự tại hơn nhiều.
Ban đêm, thời khắc đột kích đã đến!
Nhiều thợ săn tụ tập tốp năm tốp ba lại bên đống lửa ngồi nói chuyện phiếm với nhau, cũng có người ngồi ăn điểm tâm, cũng có người nhân lúc yên tĩnh này mà ngã lưng.
"Ngươi thấy lạ không? Tối hôm qua không có mãnh thú nào tập kích chúng ta, thật kỳ quái. Hy vọng hôm nay cũng giống như vậy, nếu thế thì có thể an ổn mà ngủ rồi." Một người trẻ tuổi có chút tò mò hỏi.
"Đúng là kỳ quái. Chuyện như vậy ta cũng chưa từng gặp, nhưng mà kệ đi, có lẽ vận khí chúng ta tốt." Một người thợ săn lắc cái đầu, hoang mang nói.
"Ừm, thôi, đi ngủ đi, mặc kệ chúng nó có tới hay không. Tối nay chúng ta sẽ cố gắng làm tốt nhiệm vụ." Người thợ săn bên cạnh khẽ cười.
"Ừm..."
Cơ Trường Không nghe bọn họ nói chuyện thì không khỏi mỉm cười. Theo như hắn biết thì do bản thân hắn có khí tức Long tộc nên nhiều mãnh thú đã đâm ra sợ hãi mà không dám đến nơi này. Nếu không thì nhiều người tụ tập cùng một chỗ như vậy cũng đủ để thu hút vô số mãnh thú.
Toàn bộ đội săn không hề chuẩn bị tình huống lâm vào nguy hiểm. Hắn nhận thấy hơn một nửa tu giả ngủ say như chết, đây không phải ngủ say bình thường mà là mê ngất đi rồi, trong thời gian ngắn khó có thể tỉnh dậy.
Nhưng cái tên Lý Thành cũng coi như có chút thông minh. Y vẫn rất bình thản, không có trực tiếp ra tay hạ mê dược nên dù hành động lần này có thất bại thì cũng không liên quan gì đến y.
Làm cho Cơ Trường Không tò mò chính là y đã hạ độc lúc nào, ngay cả hắn cũng không cảm ứng được. (KìNgộ: Sau này mọi người sẽ biết chi tiết này)
Rặc rặc!
Một tiếng động không có nguyên nhân vang lên làm cho hắn chú ý. Đây là tiếng cành khô bị đạp gãy, xen lẫn nhiều âm thanh lộn xộn khó nhận ra nhưng mà hắn vẫn nắm rõ chuẩn xác phương hướng của nó.
Cô cô, cô cô. . .
Một tiếng gọi vang lên liên tiếp, giống như tiếng dã thú kêu nhưng hắn biết đây là ám hiệu.
Quả nhiên, Lý Thành lập tức lén lút trốn ra ngoài. Y đến một nơi không ai nhìn thấy thì dừng lại rồi cũng cất tiếng kêu đáp lại ám hiệu kia với tần suất khác, sau đó lại lén lút quay về. Trong mắt y hiện lên vẻ đắc ý không thể nào che dấu được.
Xoát!
Xác định không ai chú ý tới mình, Cơ Trường Không liền khẽ động, cả người biến mất tại chỗ.
...
Cách nơi trú quân chưa đến ba trăm thước có hơn một trăm người đang nằm rạp trên mặt đất. Ai cũng mặc trường bào màu đen, trước ngực thêu một thanh quyền trượng kỳ dị. Mỗi người đều có tu vi Khai Mạch tầng ba trở lên. Ba người dẫn đầu thì ngang với Khai Mạch tầng năm.
"Đại ca, tiểu tử kia đã xong, sao ta còn chưa động thủ?" Một trong ba người có tu vi thấp nhất nhỏ giọng hỏi lão Đại bên cạnh.
"Lão Tam, đừng nóng vội. Ta đã nói với ngươi nhiều lần rồi, chuyến này rất nguy hiểm, nhất định phải đợi đến lúc nắm chắc thắng lợi mới động thủ lần nữa. Bây giờ còn chưa đến nửa đêm, chờ thêm một chút." Lão Nhị tiếp lời nói.
"Các ngươi thật là, rốt cuộc vẫn không hiểu. Thủ lĩnh không phải muốn hàng hoá mà là mạng người." Lão Đại ý vị thâm trường nói.
"Cái gì? Vì sao chứ? Chẳng lẽ là vì kho...ô...."
"Lão Nhị, ta đã nhắc ngươi nhiều lần rồi, việc này rất quan trọng, tuyệt đối không được nói ra, dù thế nào cũng không được nói, sao ngươi lại không nhớ chứ?" Trong lúc khẩn thiết, lão Đại liền chỉ biết chắn miệng của lão Nhị rồi nói tiếp.
Kho? Kho gì? Chẳng lẽ là kho tàng? Cơ Trường Không trốn ở trên đầu những hắc y nhân suy nghĩ.
"Dạ dạ, đại ca, ta đã quá kích động rồi." Lão Nhị cũng cảm thấy lo lắng, quay đầu nhìn bốn phía rồi nói.
"Ân, lần sau phải cẩn thận. Sau khi chúng ta tiêu diệt đội săn bắt này rồi thì Thuỷ gia sẽ không có vốn liếng để cung phụng lão quỷ kia, đợi cho lão quỷ đó đi thì Thuỷ gia cũng chỉ còn lại một lão gia hoả Đạp Hư tầng hai mà thôi. Khi đó thủ lĩnh có thể một mình áp chế lão, huống chi... hừ..." Lão Đại muốn nói lại thôi, giống như đang kiêng kị cái gì đó.
"Tốt, ta nghe lời lão Đại. Đến lúc đó chúng ta cũng là người lập công lớn, nói không chừng còn có cơ hội đột phá cảnh giới Đạp Hư." Lão Nhị cắn răng nói.
"Bộp bộp bộp, bộp bộp bộp. . ."
Ngay khi ba người nọ tràn đầu tự tin, mơ ước sắp hoá thành sự thật thì từng tiếng vỗ tay bỗng truyền đến từ trên đỉnh đầu.
"Đặc sắc, đúng là đặc sắc. May mắn là ta không giết các ngươi nếu không thì làm sao ta có thể biết được bí mật như vậy. Thậm chí ta còn đang phân vân có nên tha cho các ngươi một mạng không." Trong ánh mắt bối rối của hơn một trăm người, một thân ảnh thản nhiên đáp xuống.
"Ngươi là ai? Sao lại ở chỗ này?" Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một người, hơn nữa lại rất gần bọn họ như vậy, không những thế còn nghe được kế hoạch của bọn họ, thế nên người thủ lĩnh rất là kinh hoàng.
"Ta à? Cũng không phải một người nào cả, chỉ là một phế nhân rảnh rỗi mà thôi. Nhưng mà ta rất muốn biết, các ngươi vừa mới nói kho, không biết là kho gì, kho tàng sao?" Cơ Trường Không vẫn thản nhiên dưới sự vây quanh của hơn trăm người.
"Ngươi đã nghe được rồi, vậy tốt." Rốt cuộc lão Đại cũng bình tĩnh lại.
Đương nhiên là ta đã nghe được, như vậy đi, nếu ngươi nói ra ta sẽ không giết ngươi." Cơ Trường Không có chút hăng hái nở nụ cười.
"Tốt, ta nói cho ngươi biết!"
Bỗng lão Đại gầm nhẹ một tiếng rồi một đạo ánh sáng âm u loé lên trên tay sau đó bay thẳng đến Cơ Trường Không với tốc độ cực nhanh, giống như tia chớp vậy. Thậm chí Cơ Trường Không còn chưa kịp phản ứng thì tia sáng âm u kia đã bay đến trước người Cơ Trường Không.
Còn không chết mới lạ đấy! Nhìn thấy màn đánh lén của mình thành công, quả tim nhảy lên cổ họng của lão rốt cuộc cũng trở về vị trí của nó, lão có thể thở nhẹ nhàng được rồi.
Lão luyện thành một cây độc châm, có tên là Kiến Thiết Phong Hầu. Một khi bị bắn trúng thì chắc chắn sẽ toi mạng, tuyệt không không chuyện gặp may mắn ở đây.
Bây giờ đang là ban đêm mà châm lại màu đen, lại thêm câu nói đánh lạc hướng của y, chẳng lẽ không lý lại trật. Một chiêu này y đã từng ám toán thành công một người có tu vi Thiên Môn tầng tám nên y tin tưởng mười phần sẽ thành công.
"Tiểu tử, coi như ngươi xui xẻo, ai bảo ngươi lắm chuyện làm chi." Lão Đại thương tiếc lắc đầu đi về phía Cơ Trường Không.
"Phải vậy không? Ngươi quả là tự tin."
Nhưng lập tức một bàn tay giơ ra nắm lấy cổ họng y, theo sau đó là một tiếng nói âm u. Còn lão Đại thì sắc mặt tái nhợt ngay tức khắc.
Còn Thuỷ Kiều Kiều có nói lại chuyện này cho Thuỷ Tâm Nguyệt hay không thì hắn không quan tâm. Dù sao hắn cũng đã quyết định tự mình hành động giết sạch bọn Quang Minh Đạo kia. Bọn họ có biết hay không cũng không quan trọng.
Chỉ là đạo tặc mà thôi, có nổi danh một chút cũng không là gì, hắn không quan tâm, bởi vì với thực lực của hắn bây giờ thì dưới Đạp Hư tầng ba không đáng nhắc tới.
Hơn nữa hắn cũng không nghĩ trong đội ngũ của đạo tặc sẽ có cường giả Đạp Hư, trừ khi cái bọn Quang Minh Đạo kia bị điên vì người mạnh nhất trong đội ngũ đội săn bắt Thuỷ gia cũng không hơn Thiên Môn tầng năm, điều động tu sĩ Đạp Hư thì đúng là dùng 'dùng dao mổ trâu để giết gà'.
...
Tinh Thần Tử Địa, vạn dặm đều là cảnh hoang vu, thành trì lớn ở đây ít đến đáng thương, chỉ có rải rác khoảng mười toà.
Bởi vậy đội săn bắt nếu muốn tìm một thành trì để nghỉ chân đúng là không dễ dàng.
Hơn hai trăm người đi dưới cái nắng chói chang, trời rất nóng, ai cũng thở hổn hển, dù là tu sĩ cũng chật vật dưới hoàn cảnh này.
Đông đông đông. . .
Cửa xe ngựa lại vang lên, nhưng lần này không chờ Cơ Trường Không mở miệng thì cửa đã bị đẩy ra.
"Chuyện gì?" Cơ Trường Không nhíu mày, không cần quay đầu hắn cũng biết là ai đi vào.
"Này, ngươi có thể đi được chưa? Tranh thủ thời gian rồi đi đi. Đây là xe ngựa của ta và tỷ tỷ ta, ngươi ở trong này lâu như vậy rồi còn không định đi sao? Đúng là không biết xấu hổ." Thuỷ Kiều Kiều nhìn thấy Cơ Trường Không ngay cả người cũng không quay lại liền cảm thấy bản thân bị khinh thường nên ngữ khí càng khó nghe hơn.
"Tốt!" Cơ Trường Không nhàn nhạt trả lời một câu.
Ngây ngốc hay không ngây ngốc ở trên xe hắn cũng không để ý.
Dù sao thì bây giờ thương thế trên người hắn cũng đã khôi phục nhiều, rời xe ngựa cũng không sao. Nếu như đã quyết định giải quyết chuyện kia xong rồi rời đi thì những thứ khác hắn cũng không còn để ý.
Bởi vì xảy ra chuyện trên nên Thuỷ Tâm Nguyệt đã nói lời tạ lỗi với hắn nhưng hắn chỉ cười cho qua.
Cỡi long mã cũng không phải không có lợi, ít nhất thì nhờ ánh mặt trời mà thương thế của hắn càng khôi phục nhanh hơn không phải sao?
Không những thế, long mã này cũng gây cho hắn chút hứng thú. Con vật này cũng giống như ngựa bình thường nhưng trên người nó không có lông mà là lân giáp. Sức chịu đựng cũng rất tốt, chiến lực có thể ngang với Khai Mạch tầng mười, không kén ăn, lại rất ngoan ngoãn. Đúng là không hổ công cụ tốt nhất thay cho đi bộ, đặc biệt là ở đất Man Hoang này.
Long mã cất bước thong thả từ từ đi về trước, trông có vẻ lười biếng rũ rượi, giống như bị ánh mặt trời chói chang khuất phục.
Cơ Trường Không ngồi trên lưng ngựa, một tia Tinh thần tinh khí từ từ dung nhập vào cơ thể hắn. Đồng thời hắn cũng cầm trên tay một khối linh thạch, dấu ở một nơi mà người khác không thể nhìn thấy được, dùng tinh khí tinh thuần của nó để khôi phục pháp lực.
Linh thạch là thứ đồ vật rất đặc biệt ở nơi này, nên rất mẫn cảm, hắn không muốn bại lộ thân phận, cũng không muốn rước lấy phiền phức, cho nên hắn mới làm như vậy.
Toàn bộ Tinh Thần Tử Địa kéo dài trên mười vạn dặm nhưng ở một vùng đất to lớn như vậy nhưng lại chỉ có khoáng mạch linh thạch nhỏ, vì thế linh thạch ở đây hầu hết đều được lấy từ bên ngoài vào, vô cùng trân quý.
Cũng chính vì vậy mà tu giả ở Tinh Thần Tử Địa dùng đặc sản để trao đổi linh thạch thì thường bị lỗ lớn.
Lấy một thí dụ điển hình, một con Tinh Quang Ngư có giá trị khoảng ba nghìn khối, đương nhiên đây chính là giá bọn họ bán đi ở nơi này, nhưng nếu ở bên ngoài thì nó có giá hơn một vạn linh thạch, hơn gấp ba lần đấy.
Ngẫm nghĩ lại, Thủy Tâm Nguyệt không tiếc cho hắn một lần đến hai con Tinh Quang Ngư, đúng là một người tốt, có khí phách lớn, không phải người thường có thể so sánh.
Một ngày rất nhanh đã tàn, thật yên lặng, không có chuyện gì xảy ra.
Ngoại trừ mấy gia hoả quá thừa tinh lực không có chút uy hiếp đến gần đại tiểu thư rồi bị đuổi ra ngoài thì không có bất kỳ chuyện gì khác xảy ra. Ngay cả Lý Thành cũng không thấy xuất hiện.
Nhưng Cơ Trường Không lại cảm giác được dường như cái tên Lý Thành kia có ý gì với mình, hoặc có thể nói là y đã biết Cơ Trường Không nhìn thấu bí mật của y. Vì sao y lại biết hả? Không cần hỏi cũng biết chính là do vị tiểu thư tự đại và vô lễ Thủy Kiều Kiều rồi.
Đến lúc chạng vạng tối, vẫn là giống như trước, xây dựng một nơi tạm thời trú thân với xung quanh là hàng rào phòng ngự đơn giản.
Vì Cơ Trường Không đã không còn ngồi xe ngựa nên hắn cũng nghiêm túc giúp đỡ nhưng nhiều người lại không mấy thiện cảm với hành động của hắn. Dù vậy, có hắn hỗ trợ, bọn họ cũng nhẹ nhàng tự tại hơn nhiều.
Ban đêm, thời khắc đột kích đã đến!
Nhiều thợ săn tụ tập tốp năm tốp ba lại bên đống lửa ngồi nói chuyện phiếm với nhau, cũng có người ngồi ăn điểm tâm, cũng có người nhân lúc yên tĩnh này mà ngã lưng.
"Ngươi thấy lạ không? Tối hôm qua không có mãnh thú nào tập kích chúng ta, thật kỳ quái. Hy vọng hôm nay cũng giống như vậy, nếu thế thì có thể an ổn mà ngủ rồi." Một người trẻ tuổi có chút tò mò hỏi.
"Đúng là kỳ quái. Chuyện như vậy ta cũng chưa từng gặp, nhưng mà kệ đi, có lẽ vận khí chúng ta tốt." Một người thợ săn lắc cái đầu, hoang mang nói.
"Ừm, thôi, đi ngủ đi, mặc kệ chúng nó có tới hay không. Tối nay chúng ta sẽ cố gắng làm tốt nhiệm vụ." Người thợ săn bên cạnh khẽ cười.
"Ừm..."
Cơ Trường Không nghe bọn họ nói chuyện thì không khỏi mỉm cười. Theo như hắn biết thì do bản thân hắn có khí tức Long tộc nên nhiều mãnh thú đã đâm ra sợ hãi mà không dám đến nơi này. Nếu không thì nhiều người tụ tập cùng một chỗ như vậy cũng đủ để thu hút vô số mãnh thú.
Toàn bộ đội săn không hề chuẩn bị tình huống lâm vào nguy hiểm. Hắn nhận thấy hơn một nửa tu giả ngủ say như chết, đây không phải ngủ say bình thường mà là mê ngất đi rồi, trong thời gian ngắn khó có thể tỉnh dậy.
Nhưng cái tên Lý Thành cũng coi như có chút thông minh. Y vẫn rất bình thản, không có trực tiếp ra tay hạ mê dược nên dù hành động lần này có thất bại thì cũng không liên quan gì đến y.
Làm cho Cơ Trường Không tò mò chính là y đã hạ độc lúc nào, ngay cả hắn cũng không cảm ứng được. (KìNgộ: Sau này mọi người sẽ biết chi tiết này)
Rặc rặc!
Một tiếng động không có nguyên nhân vang lên làm cho hắn chú ý. Đây là tiếng cành khô bị đạp gãy, xen lẫn nhiều âm thanh lộn xộn khó nhận ra nhưng mà hắn vẫn nắm rõ chuẩn xác phương hướng của nó.
Cô cô, cô cô. . .
Một tiếng gọi vang lên liên tiếp, giống như tiếng dã thú kêu nhưng hắn biết đây là ám hiệu.
Quả nhiên, Lý Thành lập tức lén lút trốn ra ngoài. Y đến một nơi không ai nhìn thấy thì dừng lại rồi cũng cất tiếng kêu đáp lại ám hiệu kia với tần suất khác, sau đó lại lén lút quay về. Trong mắt y hiện lên vẻ đắc ý không thể nào che dấu được.
Xoát!
Xác định không ai chú ý tới mình, Cơ Trường Không liền khẽ động, cả người biến mất tại chỗ.
...
Cách nơi trú quân chưa đến ba trăm thước có hơn một trăm người đang nằm rạp trên mặt đất. Ai cũng mặc trường bào màu đen, trước ngực thêu một thanh quyền trượng kỳ dị. Mỗi người đều có tu vi Khai Mạch tầng ba trở lên. Ba người dẫn đầu thì ngang với Khai Mạch tầng năm.
"Đại ca, tiểu tử kia đã xong, sao ta còn chưa động thủ?" Một trong ba người có tu vi thấp nhất nhỏ giọng hỏi lão Đại bên cạnh.
"Lão Tam, đừng nóng vội. Ta đã nói với ngươi nhiều lần rồi, chuyến này rất nguy hiểm, nhất định phải đợi đến lúc nắm chắc thắng lợi mới động thủ lần nữa. Bây giờ còn chưa đến nửa đêm, chờ thêm một chút." Lão Nhị tiếp lời nói.
"Các ngươi thật là, rốt cuộc vẫn không hiểu. Thủ lĩnh không phải muốn hàng hoá mà là mạng người." Lão Đại ý vị thâm trường nói.
"Cái gì? Vì sao chứ? Chẳng lẽ là vì kho...ô...."
"Lão Nhị, ta đã nhắc ngươi nhiều lần rồi, việc này rất quan trọng, tuyệt đối không được nói ra, dù thế nào cũng không được nói, sao ngươi lại không nhớ chứ?" Trong lúc khẩn thiết, lão Đại liền chỉ biết chắn miệng của lão Nhị rồi nói tiếp.
Kho? Kho gì? Chẳng lẽ là kho tàng? Cơ Trường Không trốn ở trên đầu những hắc y nhân suy nghĩ.
"Dạ dạ, đại ca, ta đã quá kích động rồi." Lão Nhị cũng cảm thấy lo lắng, quay đầu nhìn bốn phía rồi nói.
"Ân, lần sau phải cẩn thận. Sau khi chúng ta tiêu diệt đội săn bắt này rồi thì Thuỷ gia sẽ không có vốn liếng để cung phụng lão quỷ kia, đợi cho lão quỷ đó đi thì Thuỷ gia cũng chỉ còn lại một lão gia hoả Đạp Hư tầng hai mà thôi. Khi đó thủ lĩnh có thể một mình áp chế lão, huống chi... hừ..." Lão Đại muốn nói lại thôi, giống như đang kiêng kị cái gì đó.
"Tốt, ta nghe lời lão Đại. Đến lúc đó chúng ta cũng là người lập công lớn, nói không chừng còn có cơ hội đột phá cảnh giới Đạp Hư." Lão Nhị cắn răng nói.
"Bộp bộp bộp, bộp bộp bộp. . ."
Ngay khi ba người nọ tràn đầu tự tin, mơ ước sắp hoá thành sự thật thì từng tiếng vỗ tay bỗng truyền đến từ trên đỉnh đầu.
"Đặc sắc, đúng là đặc sắc. May mắn là ta không giết các ngươi nếu không thì làm sao ta có thể biết được bí mật như vậy. Thậm chí ta còn đang phân vân có nên tha cho các ngươi một mạng không." Trong ánh mắt bối rối của hơn một trăm người, một thân ảnh thản nhiên đáp xuống.
"Ngươi là ai? Sao lại ở chỗ này?" Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một người, hơn nữa lại rất gần bọn họ như vậy, không những thế còn nghe được kế hoạch của bọn họ, thế nên người thủ lĩnh rất là kinh hoàng.
"Ta à? Cũng không phải một người nào cả, chỉ là một phế nhân rảnh rỗi mà thôi. Nhưng mà ta rất muốn biết, các ngươi vừa mới nói kho, không biết là kho gì, kho tàng sao?" Cơ Trường Không vẫn thản nhiên dưới sự vây quanh của hơn trăm người.
"Ngươi đã nghe được rồi, vậy tốt." Rốt cuộc lão Đại cũng bình tĩnh lại.
Đương nhiên là ta đã nghe được, như vậy đi, nếu ngươi nói ra ta sẽ không giết ngươi." Cơ Trường Không có chút hăng hái nở nụ cười.
"Tốt, ta nói cho ngươi biết!"
Bỗng lão Đại gầm nhẹ một tiếng rồi một đạo ánh sáng âm u loé lên trên tay sau đó bay thẳng đến Cơ Trường Không với tốc độ cực nhanh, giống như tia chớp vậy. Thậm chí Cơ Trường Không còn chưa kịp phản ứng thì tia sáng âm u kia đã bay đến trước người Cơ Trường Không.
Còn không chết mới lạ đấy! Nhìn thấy màn đánh lén của mình thành công, quả tim nhảy lên cổ họng của lão rốt cuộc cũng trở về vị trí của nó, lão có thể thở nhẹ nhàng được rồi.
Lão luyện thành một cây độc châm, có tên là Kiến Thiết Phong Hầu. Một khi bị bắn trúng thì chắc chắn sẽ toi mạng, tuyệt không không chuyện gặp may mắn ở đây.
Bây giờ đang là ban đêm mà châm lại màu đen, lại thêm câu nói đánh lạc hướng của y, chẳng lẽ không lý lại trật. Một chiêu này y đã từng ám toán thành công một người có tu vi Thiên Môn tầng tám nên y tin tưởng mười phần sẽ thành công.
"Tiểu tử, coi như ngươi xui xẻo, ai bảo ngươi lắm chuyện làm chi." Lão Đại thương tiếc lắc đầu đi về phía Cơ Trường Không.
"Phải vậy không? Ngươi quả là tự tin."
Nhưng lập tức một bàn tay giơ ra nắm lấy cổ họng y, theo sau đó là một tiếng nói âm u. Còn lão Đại thì sắc mặt tái nhợt ngay tức khắc.