Chương : 77
Bên ngoài Thiên Trì Sơn, sát ý đầy trời!
Cuồng phong lưu chuyển quét qua khiến lá cây xung quanh phiêu tán. Còn chưa tới mùa thu nhưng một loại khí tức vắng lặng tĩnh mịch đã bao phủ toàn bộ thiên địa.
Đỉnh Thiên Trì Sơn, một nhân ảnh đơn độc, siêu phàm thoát tục, như hạc giữa bầy gà.
Đạo thân ảnh giống như cao sơn, lại giống như biển rộng, vô biên vô hạn, sâu không lường được .
Hắn cứ lẳng lặng đứng đấy, nhưng nếu là có người nhìn qua cũng rất khó phát hiện ra hắn. Hắn như là ở bên trong thế giới của riêng mình, như là thoát ra bên ngoài thế giới này, không thấy bóng dáng. Đây là một loại cảnh giới khó có thể miêu tả, dù là Lâm Đông Thăng là Cơ Trường Không cũng không đạt tới.
Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch. . .
Tiếng bước chân bình tĩnh mà thong dong từ lối đi Thiên Trì sơn truyền đến, sau một lát, một thân ảnh mang chiến ý ngập trời xuất hiện ở trước mắt mọi người .
Cơ Trường Không rút cuộc là không có nghe theo lời của Lâm Đông Thăng, chờ tiểu nha đầu cùng đi.
Có lẽ trên người tiểu nha đầu có vô số bảo vật, có thể thế lực phía sau nàng không ai dám gây chuyện, nhưng hắn có niềm kiêu ngạo của riêng hắn, cũng có sự quật cường của bản thân hắn!
Bốn thân ảnh từ một bên lóe ra chắn trước người hắn, chính là Liễu Chiến, Tống Thiên, Vương Đấu, Hồ Địa. Ai cũng cất bước nặng trĩu, thần sắc khó coi, nhưng bọn họ không thể không làm vậy, bởi vì bọn hắn vẫn không cách nào phản kháng.
"Các ngươi, tới giết ta sao?" Cơ Trường Không khàn giọng cười.
"A, nói lời ngốc nghếch gì vậy, chúng ta là huynh đệ, cả đời này là huynh đệ." Liễu Chiến bỗng nhiên nở nụ cười.
"Đúng, cả đời này là huynh đệ.” Mấy người còn lại cũng đồng thời mở miệng, thần sắc kiên nghị, nhìn ánh mắt của bọn họ thì thấy bọn họ giống như đã có quyết tâm chiến một trận bằng bất cứ giá nào.
"Huynh đệ, cả đời huynh đệ." Trong mắt Cơ Trường Không có chút ẩm ướt, hắn khẽ lắc đầu, từng bước một đi đến trước đám người Liễu Chiến rồi đánh ra một quyền, gió bụi đầy trời, gió bụi qua đi, bốn người Liễu Chiến té ngã cùng một chỗ trên mặt đất, mà Liễu Chiến liền là ném ra một chiếc nhẫn trữ vật trong tay.
"Huynh đệ đi cẩn thận, ngươi đừng quan tâm tới bọn ta, cầm lấy thứ này rồi đi đi, đồ vật bên trong nói không chừng có thể cứu mạng của ngươi.” Khóe miệng Liễu Chiến rướm máu, khẽ cười nói, thần sắc nhẹ nhõm.
"Tốt." Cơ Trường Không chỉ nói một chữ, rồi sau đó rời đi không quay đầu lại.
Đương nhiên là hắn không thể nào đánh bại bốn người chỉ với một kích. Tất cả thương thế của bọn họ đều là do bọn họ tự làm ra. Nếu như không thể là địch, cũng không thể phản kháng được, như vậy lừa dối chính là cái lý do tốt nhất, có một cái cớ là được rồi.
Tiếp tục đi về phía trước, một đường đi lên đỉnh núi, mỗi một bước đều kiên định mà hữu lực.
"Cơ Trường Không, thật không nghĩ tới, ngươi rõ ràng chính là tên tay sai của Yêu Tộc, đánh bại ta, ngươi có thể đi qua." Người thứ hai đi ra chính là Lãnh Băng Tâm, một Thiên Môn tầng tám!
Lãnh Băng Tâm vươn người đứng dậy, thanh trường kiếm trong tay chĩa xuống đất. Khí tức băng hàn đáng sợ tràn ra, phạm vi mấy chục thước trên mặt đất đều bị một tầng hơi mỏng băng tinh bao bọc, còn chưa tới gần, một cỗ khí tức lãnh khốc thấm vào ruột gan liền làm cho người ta nhịn không được rùng mình một cái.
"Đến đây đi, ta cũng muốn lĩnh giáo Tuyệt Tình kiếm.” Cơ Trường Không gật gật đầu, cũng không có dừng bước lại.
"Trảm Tình!"
Không vui không buồn, không ai nhìn thấu, như Kim Cương trừng mắt. Giờ khắc này, Cơ Trường Không không thể tránh né, hắn đã quên hết mọi cảm tình, bi thương, gian nan khổ cực, thích cười, lo lắng, cừu hận, sợ hãi, phẫn nộ. . .
Cái này là vong tình, một trong thất tình, đoạn tuyệt hết thảy tình cảm!
"Tuyệt Dục!"
Tê liệt, Thiên Địa Vạn Vật đều là cỏ rác.
Cơ Trường Không hóa thành cái xác không hồn, nhưng bước tiến của hắn còn không có dừng lại, chiến ý càng thêm mãnh liệt.
Giờ khắc này, gương mặt lạnh băng trên vạn năm ko thay đổi của Lãnh Băng Tâm đã thay đổi !
Đoạn Tình, Tuyệt Dục không thể dừng lại, chiến ý mãnh liệt phá trời xanh!
Cơ Trường Không như rồng bước đi mạnh mẽ uy vũ, đi nhanh đi về phía trước, hai mắt vẫn mê mang như cũ, thức hải vẫn hỗn loạn, nhưng bản năng chiến đấu vẫn còn.
Lãnh Băng Tâm lui về phía sau từng bước, Cơ Trường Không tiến thêm một bước thì gã liền lui một bước, hơn nữa vô cùng hốt hoảng, bước chân rối loạn, thậm chí tùy thời đều có thể ngã sấp xuống, rất chật vật, rất thê thảm.
Gã tu luyện chính là một loại ý cảnh, một loại đại thế, đại thế bị phá, ý cảnh không áp chế chiến ý. Bây giờ gã đã từ trên đại thế rơi xuống thế hạ phong, 'ngườ am hiểu nước lại chìm trong nước, người uống rượu giỏi lại say rượu' chính là đây. Lãnh Băng Tâm có thể lấy ý cảnh đánh bại Tượng công tử, Cơ Trường Không cũng có thể lấy ý đánh bại gã.
Rốt cuộc, không thể lui được nữa, mà Cơ Trường Không bước chân vẫn đang rảo bước tiến lên như cũ, không chần chờ chút nào.
"Sát!"
Giờ khắc này, Lãnh Băng Tâm phát ra một tiếng gào thét trong tuyệt cảnh, như là con linh dương bị buộc vào đường cùng, muốn dùng cặp sừng sắc bén của nó để đối diện mãnh hổ phải trả giá thật lớn, một kích toàn lực, không có chút nào lưu thủ, không thành tức là bại.
Oanh!
Trong hỗn độn, Cơ Trường Không mãnh mẽ đánh ra một quyền, lay động bốn phương, loạn thạch bay khắp nơi.
Hắn cũng đem hết toàn lực vào một quyền, lực lượng so với lúc trước thì lớn hơn gấp đôi, một quyền ầm ầm đánh ra, kiếm quang nghiền nát, băng cứng hòa tan, Lãnh Băng Tâm bay ngược ra sau, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
. . .
Trên đỉnh núi, cuồng phong cuốn đảo, trời đất tối sầm áp lực vô biên.
Một thân ảnh nhỏ bé cất bước đi lên, bộ pháp kiên định, không vội vàng cũng không chậm chạp, mang theo một đại thế của một phương mà đi.
"Nhân vật như ngươi, thật đáng tiếc. Nếu như ngươi nguyện ý đi theo ta, ta có thể bảo vệ ngươi, cả đời phú quý." Thân ảnh trên đỉnh núi dùng một loại ánh mắt thưởng thức nhìn hắn, không thêm che giấu, cũng khinh thường che giấu .
"Ngươi biết không, hai mươi hai năm qua, có thể được ta coi trọng người chỉ có hai, một người là Hoàng Thiên Kiêu, người còn lại là Kinh Thập Phương, mà ngươi là người thứ ba. Có lẽ ngươi nên vì được như vậy mà tự cảm thấy may mắn.” thân ảnh kia tiếp tục nói.
"Đa tạ. " Cơ Trường Không nhàn nhạt mở miệng, cuối cùng khi tới cách y không đến ba mét thì dừng lại.
Một đường đi tới, đầu tiên Cơ Trường Không đánh bại bốn người Liễu Chiến, sau đó đánh bại Lãnh Băng Tâm chỉ với một kích. Đại thế đã hội tụ đến điểm cao nhất nhưng chỉ vẻn vẹn hai câu nói của người này lại làm cho khí thế của hắn đang phát triển mạnh mẽ lại có chút cảm giác suy sụp.
"A, xem ra ngươi từ chối, cũng tốt thôi, ta giết ngươi cũng vì báo thù cho tên đệ đệ ngu xuẩn của ta. Dù sao thì ta đã đồng ý với những lão bất tử kia, bọn họ muốn ta che chở hắn." Thân ảnh ảnh lù lù bất động trong cuồng phong, nhưng một cỗ đại thế cuồn cuộn nhưng vô hình đang đặt trên thân thể của Cơ Trường Không.
Y bình tĩnh quá mức, dù đang nói đến mối thù đệ đệ bị giết cũng ko có chút chấn động nào. Ý nói ra nhưng lại giống như chỉ nói cho một mình y nghe vậy, trong mắt đều là trống rỗng.
Y giống như là đang tự kể lại một sự thật, không có một chút giao động tình cảm nào, cả người giống như đã mất đi cảm xúc bình thường, nhưng Cơ Trường Không biết rõ đây ko phải là như vậy. Y như vậy chỉ vì là y có lòng tin vô cùng lớn đối với bản thân mình, còn đối với Cơ Trường Không chỉ là sự miệt thị tới cực điểm mà thôi.
"Ngươi tới thử xem.” Khí huyết toàn thân Cơ Trường Không bắt đầu sôi trào, đại lực mênh mông cuồn cuộn quấy động phong vân bốn phương.
"Không phục sao? Cũng được, để ta cho ngươi biết thế nào là trời cao đất rộng. Thân thể ngươi tuy mạnh nhưng cũng không vượt quá Thiên Môn đại viên mãn. Pháp lực thì dù có đạt tới Khai Mạch tứ trọng nhưng thật không đáng nhắc tới, không tu pháp thuật, chiến kỹ cũng chỉ có thể tung ra một kích. Ngươi dựa vào cái gì mà đánh được một trận với ta.” Y nhàn nhạt lắc đầu, tính sẵn trong lòng.
Cơ Trường Không giật mình, biểu lộ vẻ mặt sợ hãi. Người này quá mạnh mẽ, chỉ tùy ý mở miệng lại vạch trần từng cái nội tình của hắn. Nếu là người bình thường mà nói, chỉ dựa vào mấy câu nói đó cũng đủ để lại để cho họ mất đi ý chí chiến đấu, muốn lấy mạng thì cứ lấy thôi.
Chỉ tiếc, Cơ Trường Không không phải là người bình thường!
"Nói thật, ngươi là nhân tài, ta thật sự yêu thích ngươi, gia nhập dưới trướng của ta, như thế nào?" Người nọ mở miệng một lần cuối cùng.
"Ngươi là ca ca Lâm Tôn Thiên đi, đệ đệ của ngươi chết rồi, ngươi rõ ràng lại không có chút thương tiếc nào. Ta rất muốn biết, hai người các ngươi thật sự là thân huynh đệ sao? Hoặc là ngươi vốn là một kẻ máu lạnh như vậy.” Cơ Trường Không chú ý trái phải mà chậm rãi nói với hắn.
"Mà thôi, để cho ngươi biết người giỏi thì còn có người giỏi hơn. Cái danh hào đệ nhất nhân Vô Tận Sơn Mạc kia với ta thì thật sự là không đáng nhắc tới.” Y nhàn nhạt lắc đầu.
Người này có tư thái cao ngạo, lại tận tình khuyên bảo, giống như một một trưởng bối tận tâm tận lực dạy bảo Cơ Trường Không, nhưng chính vì loại tư thái này mới làm cho người khó chịu nhất. Đều là tu giả thế hệ trẻ tuổi, đều là người, dựa vào cái gì ngươi lại cố bày ra cái tư thái cao cao tại thượng, mà bản thân Cơ Trường Không lại như chó nhà có tang bị đuổi giết khắp nơi?
Cứ chửi ầm lên, uy hiếp giận dữ mắng mỏ cũng không tính vào đâu. Đây là tranh phong với nhau chứ không phải là tức giận mắng nhau. Nhưng nếu là chèn ép người của ngươi, sau đó khinh thường liếc nhìn ngươi, mặc cho ngươi cố gắng hay phẫn nộ như thế nào, y cũng chỉ khinh miệt liếc nhìn người một cái rồi sau đó xoay người rời đi, đó mới là vũ nhục lớn nhất .
Loại cảm giác này khó nói lên lời, nhưng một lời này khiến lửa giận của hắn hội tụ lại. Đây là do y đặt bản thân ở trên cao so với Cơ Trường Không rồi dùng một tư thái mời chào ép buộc, thậm chí là dạy bảo. Đây mới là điều khiến hắn khó nhịn nhất.
Mặc cho Cơ Trường Không tỉnh táo ra sao thì lúc này hắn cũng không tránh được lửa giận trong lòng dâng ngút trời. Người này đặt tư thái của mình quá cao, giống như y không cùng một thế giới với Cơ Trường Không.
Oanh!
Hư không ầm ầm nổ vang, bốn phương hư không sinh ra rung động vô tận, khủng bố vô biên. Hắn đã ra tay.
Nói hàng nghìn hàng vạn con đường làm gì, cứ thế chiến thôi, có sợ gì!
Cuồng phong lưu chuyển quét qua khiến lá cây xung quanh phiêu tán. Còn chưa tới mùa thu nhưng một loại khí tức vắng lặng tĩnh mịch đã bao phủ toàn bộ thiên địa.
Đỉnh Thiên Trì Sơn, một nhân ảnh đơn độc, siêu phàm thoát tục, như hạc giữa bầy gà.
Đạo thân ảnh giống như cao sơn, lại giống như biển rộng, vô biên vô hạn, sâu không lường được .
Hắn cứ lẳng lặng đứng đấy, nhưng nếu là có người nhìn qua cũng rất khó phát hiện ra hắn. Hắn như là ở bên trong thế giới của riêng mình, như là thoát ra bên ngoài thế giới này, không thấy bóng dáng. Đây là một loại cảnh giới khó có thể miêu tả, dù là Lâm Đông Thăng là Cơ Trường Không cũng không đạt tới.
Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch. . .
Tiếng bước chân bình tĩnh mà thong dong từ lối đi Thiên Trì sơn truyền đến, sau một lát, một thân ảnh mang chiến ý ngập trời xuất hiện ở trước mắt mọi người .
Cơ Trường Không rút cuộc là không có nghe theo lời của Lâm Đông Thăng, chờ tiểu nha đầu cùng đi.
Có lẽ trên người tiểu nha đầu có vô số bảo vật, có thể thế lực phía sau nàng không ai dám gây chuyện, nhưng hắn có niềm kiêu ngạo của riêng hắn, cũng có sự quật cường của bản thân hắn!
Bốn thân ảnh từ một bên lóe ra chắn trước người hắn, chính là Liễu Chiến, Tống Thiên, Vương Đấu, Hồ Địa. Ai cũng cất bước nặng trĩu, thần sắc khó coi, nhưng bọn họ không thể không làm vậy, bởi vì bọn hắn vẫn không cách nào phản kháng.
"Các ngươi, tới giết ta sao?" Cơ Trường Không khàn giọng cười.
"A, nói lời ngốc nghếch gì vậy, chúng ta là huynh đệ, cả đời này là huynh đệ." Liễu Chiến bỗng nhiên nở nụ cười.
"Đúng, cả đời này là huynh đệ.” Mấy người còn lại cũng đồng thời mở miệng, thần sắc kiên nghị, nhìn ánh mắt của bọn họ thì thấy bọn họ giống như đã có quyết tâm chiến một trận bằng bất cứ giá nào.
"Huynh đệ, cả đời huynh đệ." Trong mắt Cơ Trường Không có chút ẩm ướt, hắn khẽ lắc đầu, từng bước một đi đến trước đám người Liễu Chiến rồi đánh ra một quyền, gió bụi đầy trời, gió bụi qua đi, bốn người Liễu Chiến té ngã cùng một chỗ trên mặt đất, mà Liễu Chiến liền là ném ra một chiếc nhẫn trữ vật trong tay.
"Huynh đệ đi cẩn thận, ngươi đừng quan tâm tới bọn ta, cầm lấy thứ này rồi đi đi, đồ vật bên trong nói không chừng có thể cứu mạng của ngươi.” Khóe miệng Liễu Chiến rướm máu, khẽ cười nói, thần sắc nhẹ nhõm.
"Tốt." Cơ Trường Không chỉ nói một chữ, rồi sau đó rời đi không quay đầu lại.
Đương nhiên là hắn không thể nào đánh bại bốn người chỉ với một kích. Tất cả thương thế của bọn họ đều là do bọn họ tự làm ra. Nếu như không thể là địch, cũng không thể phản kháng được, như vậy lừa dối chính là cái lý do tốt nhất, có một cái cớ là được rồi.
Tiếp tục đi về phía trước, một đường đi lên đỉnh núi, mỗi một bước đều kiên định mà hữu lực.
"Cơ Trường Không, thật không nghĩ tới, ngươi rõ ràng chính là tên tay sai của Yêu Tộc, đánh bại ta, ngươi có thể đi qua." Người thứ hai đi ra chính là Lãnh Băng Tâm, một Thiên Môn tầng tám!
Lãnh Băng Tâm vươn người đứng dậy, thanh trường kiếm trong tay chĩa xuống đất. Khí tức băng hàn đáng sợ tràn ra, phạm vi mấy chục thước trên mặt đất đều bị một tầng hơi mỏng băng tinh bao bọc, còn chưa tới gần, một cỗ khí tức lãnh khốc thấm vào ruột gan liền làm cho người ta nhịn không được rùng mình một cái.
"Đến đây đi, ta cũng muốn lĩnh giáo Tuyệt Tình kiếm.” Cơ Trường Không gật gật đầu, cũng không có dừng bước lại.
"Trảm Tình!"
Không vui không buồn, không ai nhìn thấu, như Kim Cương trừng mắt. Giờ khắc này, Cơ Trường Không không thể tránh né, hắn đã quên hết mọi cảm tình, bi thương, gian nan khổ cực, thích cười, lo lắng, cừu hận, sợ hãi, phẫn nộ. . .
Cái này là vong tình, một trong thất tình, đoạn tuyệt hết thảy tình cảm!
"Tuyệt Dục!"
Tê liệt, Thiên Địa Vạn Vật đều là cỏ rác.
Cơ Trường Không hóa thành cái xác không hồn, nhưng bước tiến của hắn còn không có dừng lại, chiến ý càng thêm mãnh liệt.
Giờ khắc này, gương mặt lạnh băng trên vạn năm ko thay đổi của Lãnh Băng Tâm đã thay đổi !
Đoạn Tình, Tuyệt Dục không thể dừng lại, chiến ý mãnh liệt phá trời xanh!
Cơ Trường Không như rồng bước đi mạnh mẽ uy vũ, đi nhanh đi về phía trước, hai mắt vẫn mê mang như cũ, thức hải vẫn hỗn loạn, nhưng bản năng chiến đấu vẫn còn.
Lãnh Băng Tâm lui về phía sau từng bước, Cơ Trường Không tiến thêm một bước thì gã liền lui một bước, hơn nữa vô cùng hốt hoảng, bước chân rối loạn, thậm chí tùy thời đều có thể ngã sấp xuống, rất chật vật, rất thê thảm.
Gã tu luyện chính là một loại ý cảnh, một loại đại thế, đại thế bị phá, ý cảnh không áp chế chiến ý. Bây giờ gã đã từ trên đại thế rơi xuống thế hạ phong, 'ngườ am hiểu nước lại chìm trong nước, người uống rượu giỏi lại say rượu' chính là đây. Lãnh Băng Tâm có thể lấy ý cảnh đánh bại Tượng công tử, Cơ Trường Không cũng có thể lấy ý đánh bại gã.
Rốt cuộc, không thể lui được nữa, mà Cơ Trường Không bước chân vẫn đang rảo bước tiến lên như cũ, không chần chờ chút nào.
"Sát!"
Giờ khắc này, Lãnh Băng Tâm phát ra một tiếng gào thét trong tuyệt cảnh, như là con linh dương bị buộc vào đường cùng, muốn dùng cặp sừng sắc bén của nó để đối diện mãnh hổ phải trả giá thật lớn, một kích toàn lực, không có chút nào lưu thủ, không thành tức là bại.
Oanh!
Trong hỗn độn, Cơ Trường Không mãnh mẽ đánh ra một quyền, lay động bốn phương, loạn thạch bay khắp nơi.
Hắn cũng đem hết toàn lực vào một quyền, lực lượng so với lúc trước thì lớn hơn gấp đôi, một quyền ầm ầm đánh ra, kiếm quang nghiền nát, băng cứng hòa tan, Lãnh Băng Tâm bay ngược ra sau, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
. . .
Trên đỉnh núi, cuồng phong cuốn đảo, trời đất tối sầm áp lực vô biên.
Một thân ảnh nhỏ bé cất bước đi lên, bộ pháp kiên định, không vội vàng cũng không chậm chạp, mang theo một đại thế của một phương mà đi.
"Nhân vật như ngươi, thật đáng tiếc. Nếu như ngươi nguyện ý đi theo ta, ta có thể bảo vệ ngươi, cả đời phú quý." Thân ảnh trên đỉnh núi dùng một loại ánh mắt thưởng thức nhìn hắn, không thêm che giấu, cũng khinh thường che giấu .
"Ngươi biết không, hai mươi hai năm qua, có thể được ta coi trọng người chỉ có hai, một người là Hoàng Thiên Kiêu, người còn lại là Kinh Thập Phương, mà ngươi là người thứ ba. Có lẽ ngươi nên vì được như vậy mà tự cảm thấy may mắn.” thân ảnh kia tiếp tục nói.
"Đa tạ. " Cơ Trường Không nhàn nhạt mở miệng, cuối cùng khi tới cách y không đến ba mét thì dừng lại.
Một đường đi tới, đầu tiên Cơ Trường Không đánh bại bốn người Liễu Chiến, sau đó đánh bại Lãnh Băng Tâm chỉ với một kích. Đại thế đã hội tụ đến điểm cao nhất nhưng chỉ vẻn vẹn hai câu nói của người này lại làm cho khí thế của hắn đang phát triển mạnh mẽ lại có chút cảm giác suy sụp.
"A, xem ra ngươi từ chối, cũng tốt thôi, ta giết ngươi cũng vì báo thù cho tên đệ đệ ngu xuẩn của ta. Dù sao thì ta đã đồng ý với những lão bất tử kia, bọn họ muốn ta che chở hắn." Thân ảnh ảnh lù lù bất động trong cuồng phong, nhưng một cỗ đại thế cuồn cuộn nhưng vô hình đang đặt trên thân thể của Cơ Trường Không.
Y bình tĩnh quá mức, dù đang nói đến mối thù đệ đệ bị giết cũng ko có chút chấn động nào. Ý nói ra nhưng lại giống như chỉ nói cho một mình y nghe vậy, trong mắt đều là trống rỗng.
Y giống như là đang tự kể lại một sự thật, không có một chút giao động tình cảm nào, cả người giống như đã mất đi cảm xúc bình thường, nhưng Cơ Trường Không biết rõ đây ko phải là như vậy. Y như vậy chỉ vì là y có lòng tin vô cùng lớn đối với bản thân mình, còn đối với Cơ Trường Không chỉ là sự miệt thị tới cực điểm mà thôi.
"Ngươi tới thử xem.” Khí huyết toàn thân Cơ Trường Không bắt đầu sôi trào, đại lực mênh mông cuồn cuộn quấy động phong vân bốn phương.
"Không phục sao? Cũng được, để ta cho ngươi biết thế nào là trời cao đất rộng. Thân thể ngươi tuy mạnh nhưng cũng không vượt quá Thiên Môn đại viên mãn. Pháp lực thì dù có đạt tới Khai Mạch tứ trọng nhưng thật không đáng nhắc tới, không tu pháp thuật, chiến kỹ cũng chỉ có thể tung ra một kích. Ngươi dựa vào cái gì mà đánh được một trận với ta.” Y nhàn nhạt lắc đầu, tính sẵn trong lòng.
Cơ Trường Không giật mình, biểu lộ vẻ mặt sợ hãi. Người này quá mạnh mẽ, chỉ tùy ý mở miệng lại vạch trần từng cái nội tình của hắn. Nếu là người bình thường mà nói, chỉ dựa vào mấy câu nói đó cũng đủ để lại để cho họ mất đi ý chí chiến đấu, muốn lấy mạng thì cứ lấy thôi.
Chỉ tiếc, Cơ Trường Không không phải là người bình thường!
"Nói thật, ngươi là nhân tài, ta thật sự yêu thích ngươi, gia nhập dưới trướng của ta, như thế nào?" Người nọ mở miệng một lần cuối cùng.
"Ngươi là ca ca Lâm Tôn Thiên đi, đệ đệ của ngươi chết rồi, ngươi rõ ràng lại không có chút thương tiếc nào. Ta rất muốn biết, hai người các ngươi thật sự là thân huynh đệ sao? Hoặc là ngươi vốn là một kẻ máu lạnh như vậy.” Cơ Trường Không chú ý trái phải mà chậm rãi nói với hắn.
"Mà thôi, để cho ngươi biết người giỏi thì còn có người giỏi hơn. Cái danh hào đệ nhất nhân Vô Tận Sơn Mạc kia với ta thì thật sự là không đáng nhắc tới.” Y nhàn nhạt lắc đầu.
Người này có tư thái cao ngạo, lại tận tình khuyên bảo, giống như một một trưởng bối tận tâm tận lực dạy bảo Cơ Trường Không, nhưng chính vì loại tư thái này mới làm cho người khó chịu nhất. Đều là tu giả thế hệ trẻ tuổi, đều là người, dựa vào cái gì ngươi lại cố bày ra cái tư thái cao cao tại thượng, mà bản thân Cơ Trường Không lại như chó nhà có tang bị đuổi giết khắp nơi?
Cứ chửi ầm lên, uy hiếp giận dữ mắng mỏ cũng không tính vào đâu. Đây là tranh phong với nhau chứ không phải là tức giận mắng nhau. Nhưng nếu là chèn ép người của ngươi, sau đó khinh thường liếc nhìn ngươi, mặc cho ngươi cố gắng hay phẫn nộ như thế nào, y cũng chỉ khinh miệt liếc nhìn người một cái rồi sau đó xoay người rời đi, đó mới là vũ nhục lớn nhất .
Loại cảm giác này khó nói lên lời, nhưng một lời này khiến lửa giận của hắn hội tụ lại. Đây là do y đặt bản thân ở trên cao so với Cơ Trường Không rồi dùng một tư thái mời chào ép buộc, thậm chí là dạy bảo. Đây mới là điều khiến hắn khó nhịn nhất.
Mặc cho Cơ Trường Không tỉnh táo ra sao thì lúc này hắn cũng không tránh được lửa giận trong lòng dâng ngút trời. Người này đặt tư thái của mình quá cao, giống như y không cùng một thế giới với Cơ Trường Không.
Oanh!
Hư không ầm ầm nổ vang, bốn phương hư không sinh ra rung động vô tận, khủng bố vô biên. Hắn đã ra tay.
Nói hàng nghìn hàng vạn con đường làm gì, cứ thế chiến thôi, có sợ gì!