Chương : 50
Hành trình đến nơi chôn cất của Cự đầu oanh oanh liệt liệt như vậy đã kết thúc, không nghi ngờ chút nào, Cơ Trường Không là người hời nhất.
Thân thể đột phá, có thể so với Thiên Môn Đại viên mãn, bốn món phôi thai Thiên binh, y còn ngăn cơn sóng dữ, cứu được hơn phân nửa thế hệ trẻ tuổi Yêu Huyết thành, là nhân tình nặng bao nhiêu đây? Có thể nói, địa vị hiện tại của hắn trong Yêu Huyết thành thậm chí không thua kém một vài cường giả Đạp hư.
Về phần Lâm Tôn Thiên, tất nhiên y cũng đã trở về. Nhưng ngày hôm sau, phân bộ Chiến Hồn điện thành lập tại Yêu Huyết thành ko biết được ai tặng cho một mồi lửa đốt đi phân nữa phân bộ. Mà bản thân Lâm Tôn Thiên thì ko biết bị một cường nhân, ko biết từ đâu xuất hiện, đánh cho gần chết.
Mà Chiến Hồn điện cũng không ngốc, căn bản ko tìm hung thủ, cứ như vậy mà cắn răng cho qua cái thiệt thòi này.
Nhưng làm người ta kinh ngạc chính là âm mưu lần này của Chiến Hồn điện rõ ràng không bị truyền ra. Tất cả mọi người đều thận trọng ngậm miệng, ko nhắc lại sự tình hôm đó. Điều này thật làm hắn kinh ngạc.
Nhưng ngẫm lại cũng dễ hiểu, nói ra chuyện này cũng hoàn toàn vô ích, Chiến Hồn điện chắc chắn sẽ không thừa nhận, ngược lại, nói ko chừng còn bị trả đũa. Như thế ko nói còn tốt hơn, ra tay sau lưng là được rồi!
Sau khi trở lại Yêu Huyết thành, Cơ Trường Không liền bế quan, bảy ngày sau mới xuất quan, Khai Mạch cửu trọng thiên đỉnh phong!
Y đặt chân đến Khai Mạch bát trọng thiên đã có một đoạn thời gian, đột phá thân thể cũng giúp tu vi nâng lên. Nếu y ko đau khổ áp chế thì đã sớm đột phá, nên việc đột phá lần này cũng coi như 'thuận lý thành chương*'.
*Thuận lý thành chương: cứ như vậy mà thành.-KìNgộ
Cảnh giới Khai Mạch nói trắng ra là pháp lực tích lũy mà thôi, tuần tự mà tiến, không cần lĩnh ngộ cái gì, có đủ tài nguyên cho việc rèn luyện kinh mạch thân thể có thể trực tiếp đặt chân đến.
Yêu tộc khi xưa vừa ra đời đã có lực lượng Thiên Môn trở lên bởi vì kinh mạch nhục thể của họ rất cường đại, có thể ở trong cơ thể người mẹ trực tiếp vượt qua một bước này. Thậm chí, nhiều hậu duệ Yêu Hoàng nhất tộc vừa ra đời liền có thể so với Đạp hư, đó là thiên phú dị bẩm của bọn họ.
Bây giờ Cơ Trường Không tuy rằng không bằng nhưng nếu tu luyện thân thể đến trình độ nhất định thì chưa hẳn sẽ kém hơn những đại hung Thái Cổ.
Chỉ có điều, ngày thứ ba ngay sau khi y đột phá, phiền toái đến!
Cơ Trường Không nhìn thấy người được gọi quản sự Trần gia ở trong Tụ Tiên các. Trần gia cũng là một trong các gia tộc Yêu Huyết thành, tuy xa xa ko bằng tứ đại gia tộc nhưng thế lực gia tộc này cũng ko yếu.
Ít nhất biểu hiện ra bên ngoài là như thế!
Chỉ là, chính thức làm cho Trần gia có tiếng lại là một nữ tử, một nữ tử được gọi là Đông Phương Minh Châu.
Trần Thủy Hà, xinh đẹp nhất thiên hạ, được xưng là đệ nhất mỹ nhân ở phương đông Vô Tận Sơn Mạch.
Vì sự hiện hữu của nàng, Trần gia từ một tiểu gia tộc ko thể hoà nhập đã ngắn ngủi trong mấy năm nhảy lên trở thành một trong các thế lực lớn chỉ dưới tứ đại gia tộc Yêu Huyết thành. Thậm chí so với lúc đầu càng có một bước tiến lớn.
Một nữ tử như vậy, 'khuynh quốc khuynh thành', ko biết bao nhiêu thế lực nguyện dùng một quốc gia chỉ để được nàng ưu ái.
Được sự giúp đỡ này, Trần gia dần dần ương ngạnh. Thậm chí còn có xu thế muốn đấu cùng tứ đại gia tộc.
Người được gọi là Tam quản gia Trần gia cũng là tu giả nhưng tu vi của y cũng ko đáng nhắc tới, chỉ là Thiên Môn ngũ trọng thiên mà thôi, so với địa vị Trần gia, tu vi như vậy quả thực là là truyện cười.
Đương nhiên, có thể làm một quản gia cho một đại thế gia thì làm sao có thể ko có thực lực, ví dụ như bây giờ!
"Cơ công tử, chúng ta là bằng hữu cho nên có mấy lời ta cũng ko gạt ngươi. Ngươi giữ ba món bảo vật kia thật ko tốt, ta nên phân trần với ngươi một phen." Tam quản gia cả người mặc cẩm y, vẻ mặt hiền hậu, rất biết cách tạo thiện cảm cho người khác.
"Mời chỉ giáo, " Cơ Trường Không có chút bất đắc dĩ nói.
Kỳ thật hắn cũng ko muốn nói chuyện với những người này bởi vì căn cơ bản thân bạc nhược yếu kém, so sánh với những đại gia tộc này thật ko bằng, không cẩn thận liền lọt vào tính toán của bọn họ. Nếu ko vạn bất đắc dĩ, hắn thật sự ko muốn có quan hệ gì với bọn họ.
"Thứ nhất, bốn kiên phôi thai Thiên binh này, mỗi một cái đều có giá trị vô lượng, chỉ sợ công tử sẽ ko giữ được. Mà Chiến Hồn điện lại nhìn chằm chằm, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay. Điểm này chắc công tử đã biết." Tam quản gia không nhanh không chậm nói.
"Nói không sai, sau đó thì sao." Cơ Trường Không tùy ý gật đầu nói.
"Thứ hai, nếu muốn đem cái phôi thai này thành Thiên binh cần rất nhiều tài nguyên, cần phải có quan hệ rộng mới có thể, chỉ sợ Cơ công tử ko có tài phú như vậy a." Tam quản gia mỉm cười.
"Không sai." Cơ Trường Không cũng không phủ nhận, phôi thai và thành phẩm chênh lệch rất lớn, tất nhiên hắn tận mắt nhìn thấy.
"Thứ ba, ngươi nắm giữ những vật này, ko nghi ngờ, sẽ trở thành kẻ đối nghịch với Chiến Hồn điện, với chúng ta và các đại thế lực. Chúng ta có thể ko để ý nhưng mà những thế lực khác sẽ ko như vậy. Ta nghĩ Cơ công tử vẫn ko nên đối địch với nhiều thế lực như vậy a." Tam quản gia tươi cười, càng ngày càng sáng lạn.
"Đúng, cho dù là Chiến Thần Điện hay đám người các ngươi, ta đều bất lực." Cơ Trường Không bất đắc dĩ cười. Tam quản gia nhìn thấy lại càng hài lòng.
"Như vậy, ko biết có câu nói thế này không biết có nên nói hay ko?" Mặt Tam quản gia càng hiển lộ bộ dáng tươi cười.
Thật muốn đùa dai sao? Tâm trạng Cơ Trường Không lạnh lùng cười cười.
Bất kể vị Tam quản gia Trần gia này cười thân thiết ra sao, y đều cảm thấy từ trong ngôn ngữ, cử chỉ vẫn có ý tứ xa lánh, giống như Hoàng Đế cao cao tại thượng đang nhìn một tên ăn mày nho nhỏ. Loại cảm giác về sự ưu việt này, dù y có che đậy thế nào cũng ko che đậy được.
"Tam quản gia, mời nói." Vẻ mặt Cơ Trường Không ôn hoà, dường như đối với chuyện này có vẻ như hắn rất là coi trọng.
"Vậy là tốt rồi." Tam quản gia đã dự đoán trước, mặt toả sáng hẳn lên.
"Là như vậy, Trần gia ta coi như là đại tộc rồi, hơn nữa từ trước đến nay luôn ngưỡng mộ Cơ công tử, tất cả mọi người đều là bằng hữu. Nếu ko thì như vậy đi, Cơ công tử bán bốn kiện phôi thai cho chúng ta, Trần gia nguyện ý trả bốn vạn linh thạch." Tam quản gia ngạo nghễ nói.
Nghe khẩu khí của y, bốn vạn linh thạch dường như là con số khổng lồ, giống như Cơ Trường Không đã nhặt được đại tiện nghi. Mà trên thực tế, chỉ mỗi bảo tháp được rèn bởi 'hoả trong kim' đã có giá trị trên ngàn vạn linh thạch rồi.
Nhưng mà y lại nhìn ra, có thể cho Cơ Trường Không mười vạn linh thạch là đã quá tốt rồi. Một tiểu tử may mắn mà thôi, ko cần phí công phải nhân từ.
Về phần Cơ Trường Không có thể đáp ứng hay không, đây quả thực là truyện cười. Y nhìn rõ được Cơ Trường Không ko có lựa chọn nào khác. Trần gia y có địa vị bực nào? Bản thân Cơ Trường Không được tính là cái gì? Chẳng lẽ chỉ vì hắn và tứ đại gia tộc có giao tình nho nhỏ hoặc vì đã cứu được mấy tán tu mà thành danh?
Quả thật buồn cười, Trần gia y làm sao có thể quan tâm những thứ này!
"Ân, bằng hữu, hảo bằng hữu, không ngờ Tam quản gia cũng biết giá trị của một kiện phôi thai Thiên binh?" Cơ Trường Không khẽ mỉm cười nói.
"Ách, cái này, Cơ công tử, chúng ta không phải là bằng hữu, những chi tiết này cũng đừng có để ý." Đầu tiên Tam quản gia sững sờ rồi sau đó cười tủm tỉm, nói.
"Tốt, rất tốt, bằng hữu tốt. Nếu là bằng hữu tốt, tay của ta gần đây có chút rỗng, mong bằng hữu Trần gia chi viện một ít linh thạch, ko biết có được ko?" Mặt Cơ Trường Không vẫn vui vẻ, cả người lẫn vật đều vô hại.
"Như vậy, không thành vấn đề. Cơ công tử muốn bao nhiêu cứ nói, ba vạn linh thạch, Tống gia ta vì bằng hữu vẫn có thể cấp nổi." Tam quản gia khoát tay một cái nói.
Còn tưởng rằng tiểu tử này thật sự có dũng khí trở mặt, hoá ra chỉ là muốn lên giá mà thôi, buồn cười. Cho dù có được linh thạch thì thế nào, đợi đến lúc vật đến tay thì có hay ko có thứ đấy chính là một chuyện khác rồi...
Tam quản gia nghĩ như vậy lại càng cảm thấy cao hứng. Ánh mắt nhìn Cơ Trường Không cũng mang theo vẻ xem thường. Thậm chí cả công phu miệng lưỡi cũng lười làm rồi.
Cơ Trường Không dựng thẳng cả bốn ngón tay, cười tủm tỉm nhìn Tam quản gia, mặt mũi tràn đầy chờ đợi.
"Bốn vạn linh thạch, hắc hắc, tốt, bốn vạn linh thạch dù không ít nhưng Tống gia ta vì đưa cho bằng hữu như Cơ công tử đây nên cũng nguyện ý đưa ra. Như vậy, tổng cộng là tám vạn linh thạch, một phần cũng không thiếu." Tam quản gia thấy hắn duỗi bốn ngón tay thì lại càng cảm thấy xem thường hắn hơn.
Quả nhiên là người quê mùa, ngay cả giá trị chính thức phôi thai cũng không biết, tầm nhìn quá hạn hẹp!
"Ân." Cơ Trường Không lắc đầu, dựng thẳng đầu ngón tay không nói lời nào.
"A, Cơ công tử ngại ít rồi, chẳng lẽ ngươi cần bốn mươi vạn linh thạch?" Tam quản gia nhíu mày, có chút không vui. Y cảm thấy Cơ Trường Không có hơi tham.
Nhưng mà suy nghĩ một chút về giá trị bốn kiện phôi thai Thiên binh thì bốn mươi vạn linh thạch cũng không nhằm nhò gì, hơn nữa, mức giá này vẫn chưa vượt qua ranh giới cuối cùng của Trần gia. Hơn nữa Cơ Trường Không lại có quan hệ với thế hệ trẻ tuổi tứ đại gia tộc, Tống gia cũng không nên làm quá mức. . .
"Tốt, bốn mươi vạn linh thạch. Nếu như Cơ công tử thống khoái thì Trần gia ta đây cũng không thể keo kiệt. Chúng ta cũng coi như kết giao bằng hữu, bốn mươi vạn linh thạch thành giao." Tam quản gia cắn răng một cái giả bộ thật khó khăn nói.
"Sai rồi." Thần sắc Cơ Trường Không vẫn bất động như cũ mà cười cười, chỉ là, dáng tươi cười của hắn càng thêm nguy hiểm.
"Cái gì sai rồi." Tam quản gia sững sờ.
"Ý của ta là. . . Bốn trăm triệu. . ."
Cái gì, ngươi mơ tưởng, ngươi làm như vậy chính là không cho Trần gia ta mặt mũi, ngươi muốn. . ."
". . . Tổ thạch. . ."
Chỉ trong nháy mắt, âm thanh kêu gào của Tam quản gia dừng lại ngay lập tức, chỉ còn lại nụ cười ôn hoà của Cơ Trường Không. Nụ cười lạnh như băng!
Thân thể đột phá, có thể so với Thiên Môn Đại viên mãn, bốn món phôi thai Thiên binh, y còn ngăn cơn sóng dữ, cứu được hơn phân nửa thế hệ trẻ tuổi Yêu Huyết thành, là nhân tình nặng bao nhiêu đây? Có thể nói, địa vị hiện tại của hắn trong Yêu Huyết thành thậm chí không thua kém một vài cường giả Đạp hư.
Về phần Lâm Tôn Thiên, tất nhiên y cũng đã trở về. Nhưng ngày hôm sau, phân bộ Chiến Hồn điện thành lập tại Yêu Huyết thành ko biết được ai tặng cho một mồi lửa đốt đi phân nữa phân bộ. Mà bản thân Lâm Tôn Thiên thì ko biết bị một cường nhân, ko biết từ đâu xuất hiện, đánh cho gần chết.
Mà Chiến Hồn điện cũng không ngốc, căn bản ko tìm hung thủ, cứ như vậy mà cắn răng cho qua cái thiệt thòi này.
Nhưng làm người ta kinh ngạc chính là âm mưu lần này của Chiến Hồn điện rõ ràng không bị truyền ra. Tất cả mọi người đều thận trọng ngậm miệng, ko nhắc lại sự tình hôm đó. Điều này thật làm hắn kinh ngạc.
Nhưng ngẫm lại cũng dễ hiểu, nói ra chuyện này cũng hoàn toàn vô ích, Chiến Hồn điện chắc chắn sẽ không thừa nhận, ngược lại, nói ko chừng còn bị trả đũa. Như thế ko nói còn tốt hơn, ra tay sau lưng là được rồi!
Sau khi trở lại Yêu Huyết thành, Cơ Trường Không liền bế quan, bảy ngày sau mới xuất quan, Khai Mạch cửu trọng thiên đỉnh phong!
Y đặt chân đến Khai Mạch bát trọng thiên đã có một đoạn thời gian, đột phá thân thể cũng giúp tu vi nâng lên. Nếu y ko đau khổ áp chế thì đã sớm đột phá, nên việc đột phá lần này cũng coi như 'thuận lý thành chương*'.
*Thuận lý thành chương: cứ như vậy mà thành.-KìNgộ
Cảnh giới Khai Mạch nói trắng ra là pháp lực tích lũy mà thôi, tuần tự mà tiến, không cần lĩnh ngộ cái gì, có đủ tài nguyên cho việc rèn luyện kinh mạch thân thể có thể trực tiếp đặt chân đến.
Yêu tộc khi xưa vừa ra đời đã có lực lượng Thiên Môn trở lên bởi vì kinh mạch nhục thể của họ rất cường đại, có thể ở trong cơ thể người mẹ trực tiếp vượt qua một bước này. Thậm chí, nhiều hậu duệ Yêu Hoàng nhất tộc vừa ra đời liền có thể so với Đạp hư, đó là thiên phú dị bẩm của bọn họ.
Bây giờ Cơ Trường Không tuy rằng không bằng nhưng nếu tu luyện thân thể đến trình độ nhất định thì chưa hẳn sẽ kém hơn những đại hung Thái Cổ.
Chỉ có điều, ngày thứ ba ngay sau khi y đột phá, phiền toái đến!
Cơ Trường Không nhìn thấy người được gọi quản sự Trần gia ở trong Tụ Tiên các. Trần gia cũng là một trong các gia tộc Yêu Huyết thành, tuy xa xa ko bằng tứ đại gia tộc nhưng thế lực gia tộc này cũng ko yếu.
Ít nhất biểu hiện ra bên ngoài là như thế!
Chỉ là, chính thức làm cho Trần gia có tiếng lại là một nữ tử, một nữ tử được gọi là Đông Phương Minh Châu.
Trần Thủy Hà, xinh đẹp nhất thiên hạ, được xưng là đệ nhất mỹ nhân ở phương đông Vô Tận Sơn Mạch.
Vì sự hiện hữu của nàng, Trần gia từ một tiểu gia tộc ko thể hoà nhập đã ngắn ngủi trong mấy năm nhảy lên trở thành một trong các thế lực lớn chỉ dưới tứ đại gia tộc Yêu Huyết thành. Thậm chí so với lúc đầu càng có một bước tiến lớn.
Một nữ tử như vậy, 'khuynh quốc khuynh thành', ko biết bao nhiêu thế lực nguyện dùng một quốc gia chỉ để được nàng ưu ái.
Được sự giúp đỡ này, Trần gia dần dần ương ngạnh. Thậm chí còn có xu thế muốn đấu cùng tứ đại gia tộc.
Người được gọi là Tam quản gia Trần gia cũng là tu giả nhưng tu vi của y cũng ko đáng nhắc tới, chỉ là Thiên Môn ngũ trọng thiên mà thôi, so với địa vị Trần gia, tu vi như vậy quả thực là là truyện cười.
Đương nhiên, có thể làm một quản gia cho một đại thế gia thì làm sao có thể ko có thực lực, ví dụ như bây giờ!
"Cơ công tử, chúng ta là bằng hữu cho nên có mấy lời ta cũng ko gạt ngươi. Ngươi giữ ba món bảo vật kia thật ko tốt, ta nên phân trần với ngươi một phen." Tam quản gia cả người mặc cẩm y, vẻ mặt hiền hậu, rất biết cách tạo thiện cảm cho người khác.
"Mời chỉ giáo, " Cơ Trường Không có chút bất đắc dĩ nói.
Kỳ thật hắn cũng ko muốn nói chuyện với những người này bởi vì căn cơ bản thân bạc nhược yếu kém, so sánh với những đại gia tộc này thật ko bằng, không cẩn thận liền lọt vào tính toán của bọn họ. Nếu ko vạn bất đắc dĩ, hắn thật sự ko muốn có quan hệ gì với bọn họ.
"Thứ nhất, bốn kiên phôi thai Thiên binh này, mỗi một cái đều có giá trị vô lượng, chỉ sợ công tử sẽ ko giữ được. Mà Chiến Hồn điện lại nhìn chằm chằm, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay. Điểm này chắc công tử đã biết." Tam quản gia không nhanh không chậm nói.
"Nói không sai, sau đó thì sao." Cơ Trường Không tùy ý gật đầu nói.
"Thứ hai, nếu muốn đem cái phôi thai này thành Thiên binh cần rất nhiều tài nguyên, cần phải có quan hệ rộng mới có thể, chỉ sợ Cơ công tử ko có tài phú như vậy a." Tam quản gia mỉm cười.
"Không sai." Cơ Trường Không cũng không phủ nhận, phôi thai và thành phẩm chênh lệch rất lớn, tất nhiên hắn tận mắt nhìn thấy.
"Thứ ba, ngươi nắm giữ những vật này, ko nghi ngờ, sẽ trở thành kẻ đối nghịch với Chiến Hồn điện, với chúng ta và các đại thế lực. Chúng ta có thể ko để ý nhưng mà những thế lực khác sẽ ko như vậy. Ta nghĩ Cơ công tử vẫn ko nên đối địch với nhiều thế lực như vậy a." Tam quản gia tươi cười, càng ngày càng sáng lạn.
"Đúng, cho dù là Chiến Thần Điện hay đám người các ngươi, ta đều bất lực." Cơ Trường Không bất đắc dĩ cười. Tam quản gia nhìn thấy lại càng hài lòng.
"Như vậy, ko biết có câu nói thế này không biết có nên nói hay ko?" Mặt Tam quản gia càng hiển lộ bộ dáng tươi cười.
Thật muốn đùa dai sao? Tâm trạng Cơ Trường Không lạnh lùng cười cười.
Bất kể vị Tam quản gia Trần gia này cười thân thiết ra sao, y đều cảm thấy từ trong ngôn ngữ, cử chỉ vẫn có ý tứ xa lánh, giống như Hoàng Đế cao cao tại thượng đang nhìn một tên ăn mày nho nhỏ. Loại cảm giác về sự ưu việt này, dù y có che đậy thế nào cũng ko che đậy được.
"Tam quản gia, mời nói." Vẻ mặt Cơ Trường Không ôn hoà, dường như đối với chuyện này có vẻ như hắn rất là coi trọng.
"Vậy là tốt rồi." Tam quản gia đã dự đoán trước, mặt toả sáng hẳn lên.
"Là như vậy, Trần gia ta coi như là đại tộc rồi, hơn nữa từ trước đến nay luôn ngưỡng mộ Cơ công tử, tất cả mọi người đều là bằng hữu. Nếu ko thì như vậy đi, Cơ công tử bán bốn kiện phôi thai cho chúng ta, Trần gia nguyện ý trả bốn vạn linh thạch." Tam quản gia ngạo nghễ nói.
Nghe khẩu khí của y, bốn vạn linh thạch dường như là con số khổng lồ, giống như Cơ Trường Không đã nhặt được đại tiện nghi. Mà trên thực tế, chỉ mỗi bảo tháp được rèn bởi 'hoả trong kim' đã có giá trị trên ngàn vạn linh thạch rồi.
Nhưng mà y lại nhìn ra, có thể cho Cơ Trường Không mười vạn linh thạch là đã quá tốt rồi. Một tiểu tử may mắn mà thôi, ko cần phí công phải nhân từ.
Về phần Cơ Trường Không có thể đáp ứng hay không, đây quả thực là truyện cười. Y nhìn rõ được Cơ Trường Không ko có lựa chọn nào khác. Trần gia y có địa vị bực nào? Bản thân Cơ Trường Không được tính là cái gì? Chẳng lẽ chỉ vì hắn và tứ đại gia tộc có giao tình nho nhỏ hoặc vì đã cứu được mấy tán tu mà thành danh?
Quả thật buồn cười, Trần gia y làm sao có thể quan tâm những thứ này!
"Ân, bằng hữu, hảo bằng hữu, không ngờ Tam quản gia cũng biết giá trị của một kiện phôi thai Thiên binh?" Cơ Trường Không khẽ mỉm cười nói.
"Ách, cái này, Cơ công tử, chúng ta không phải là bằng hữu, những chi tiết này cũng đừng có để ý." Đầu tiên Tam quản gia sững sờ rồi sau đó cười tủm tỉm, nói.
"Tốt, rất tốt, bằng hữu tốt. Nếu là bằng hữu tốt, tay của ta gần đây có chút rỗng, mong bằng hữu Trần gia chi viện một ít linh thạch, ko biết có được ko?" Mặt Cơ Trường Không vẫn vui vẻ, cả người lẫn vật đều vô hại.
"Như vậy, không thành vấn đề. Cơ công tử muốn bao nhiêu cứ nói, ba vạn linh thạch, Tống gia ta vì bằng hữu vẫn có thể cấp nổi." Tam quản gia khoát tay một cái nói.
Còn tưởng rằng tiểu tử này thật sự có dũng khí trở mặt, hoá ra chỉ là muốn lên giá mà thôi, buồn cười. Cho dù có được linh thạch thì thế nào, đợi đến lúc vật đến tay thì có hay ko có thứ đấy chính là một chuyện khác rồi...
Tam quản gia nghĩ như vậy lại càng cảm thấy cao hứng. Ánh mắt nhìn Cơ Trường Không cũng mang theo vẻ xem thường. Thậm chí cả công phu miệng lưỡi cũng lười làm rồi.
Cơ Trường Không dựng thẳng cả bốn ngón tay, cười tủm tỉm nhìn Tam quản gia, mặt mũi tràn đầy chờ đợi.
"Bốn vạn linh thạch, hắc hắc, tốt, bốn vạn linh thạch dù không ít nhưng Tống gia ta vì đưa cho bằng hữu như Cơ công tử đây nên cũng nguyện ý đưa ra. Như vậy, tổng cộng là tám vạn linh thạch, một phần cũng không thiếu." Tam quản gia thấy hắn duỗi bốn ngón tay thì lại càng cảm thấy xem thường hắn hơn.
Quả nhiên là người quê mùa, ngay cả giá trị chính thức phôi thai cũng không biết, tầm nhìn quá hạn hẹp!
"Ân." Cơ Trường Không lắc đầu, dựng thẳng đầu ngón tay không nói lời nào.
"A, Cơ công tử ngại ít rồi, chẳng lẽ ngươi cần bốn mươi vạn linh thạch?" Tam quản gia nhíu mày, có chút không vui. Y cảm thấy Cơ Trường Không có hơi tham.
Nhưng mà suy nghĩ một chút về giá trị bốn kiện phôi thai Thiên binh thì bốn mươi vạn linh thạch cũng không nhằm nhò gì, hơn nữa, mức giá này vẫn chưa vượt qua ranh giới cuối cùng của Trần gia. Hơn nữa Cơ Trường Không lại có quan hệ với thế hệ trẻ tuổi tứ đại gia tộc, Tống gia cũng không nên làm quá mức. . .
"Tốt, bốn mươi vạn linh thạch. Nếu như Cơ công tử thống khoái thì Trần gia ta đây cũng không thể keo kiệt. Chúng ta cũng coi như kết giao bằng hữu, bốn mươi vạn linh thạch thành giao." Tam quản gia cắn răng một cái giả bộ thật khó khăn nói.
"Sai rồi." Thần sắc Cơ Trường Không vẫn bất động như cũ mà cười cười, chỉ là, dáng tươi cười của hắn càng thêm nguy hiểm.
"Cái gì sai rồi." Tam quản gia sững sờ.
"Ý của ta là. . . Bốn trăm triệu. . ."
Cái gì, ngươi mơ tưởng, ngươi làm như vậy chính là không cho Trần gia ta mặt mũi, ngươi muốn. . ."
". . . Tổ thạch. . ."
Chỉ trong nháy mắt, âm thanh kêu gào của Tam quản gia dừng lại ngay lập tức, chỉ còn lại nụ cười ôn hoà của Cơ Trường Không. Nụ cười lạnh như băng!
__o0o__
Sắp đến sẽ có trận đấu cực kỳ gây cấn, và ta thấy tội nghiệp main thật, tuy thắng nhưng...!