Chương : 35
Không thể ko thừa nhận Tụ Tiên Các quả thật rất bất phàm. Nhất là gian phòng cao cấp, nó thật sự làm cho người ta cảm giác đây như là Động Thiên Phúc Địa, bản thân ở trong đó sẽ vô cùng mãn nguyện.
Nhìn từ bên ngoài thì căn phòng ko lớn lắm nhưng khi tiến vào thì lại hoàn toàn khác, giống như bên trong có Càn Khôn vậy, bên trong so với tưởng tượng còn lớn hơn gấp mười lần. Ngoài một cái giường lớn và một ít đồ dùng sinh hoạt thì còn lại nơi đây là một nơi rực rỡ màu sắc. Nước chảy trên ngọn giả sơn thật làm cho người ta cảm thấy như bản thân được ở trong một cánh đồng mênh mông bát ngát.
Nhất là tinh khí nơi đây vô cùng nồng đập, quả thật vượt ngoài tưởng tượng. Hắn có cảm giác nó không kém gì cái sông tinh khí ở Trấn Ma tông.
"Cơ công tử sẽ hài lòng a. Nơi đây có các đồ dùng ngài cần, hơn nữa còn có một đạo văn hội tụ tinh khí, cam đoan ngài sẽ thoải mái, dễ chịu. Ngoài ra, bữa dùng sẽ được đưa lên đúng giờ. Nếu có cần gì thì ngài chỉ cần kéo nhẹ sợi dây này..."
Chu chưởng quỹ vì Cơ Trường Không mà tỉ mỉ giới thiệu toàn bộ, ngay ngắn rõ ràng, ngắn gọn mà súc tích, không làm người chán ghét chút nào.
"Đa tạ Chu chưởng quỹ." Sau khi chiêm ngưỡng, Cơ Trường Không chân thành nói lời cảm tạ chưởng quỹ.
"Cơ công tử khách khí. Ngài là huynh đệ Tam công tử, là khách quý, chỉ cần ngài hài lòng thì mọi chuyện đều được." Chu chưởng quỹ cười nhẹ, lớp mỡ trên mặt bị đè nén, gương mặt lộ ra biểu hiện thích thú.
"Nói nhiều như vậy, giờ thì tiểu nhân nên lui rồi." Chu chưởng quỹ nhìn thấy Cơ Trường Không dường như có chút mệt mỏi, ko chút do dự liền chuẩn bị rời khỏi.
"Ừm." Cơ Trường Không gật gật đầu, đi đến bên giường.
Còn Chu chưởng quỹ thì cẩn thận đi ra ngoài, hơn nữa còn vì hắn đóng cửa lại, rất cung kính hữu lễ, thật không thể có gì để nói.
Tốt cho một gia hoả thất khiếu* nhanh nhẹn, Liễu Tinh Hằng đúng là rất may mắn. Cơ Trường Không đi ngang qua cái bàn, thuận tay cầm lên cái nhẫn. Trong đó có một vạn linh thạch, còn có một ít đồ vật khác.
*Thất khiếu: Gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.-KìNgộ1810
Cái này là do mập mạp để lại, cũng ko nó rõ cái gì nhưng cố ý để Cơ Trường Không nhìn thấy, chiếu cố đầy đủ tâm tình Cơ Trường Không.
Một gia hoả tốt! Một vạn linh thạch, quả thật là một tài phú khổng lồ. Nên biết rằng, khi Cơ Trường Không rời Trấn Ma tông thì Ám Dạ cũng không quá đáng mà đưa cho hắn mười miếng linh thạch, mười miếng cơ đấy!
Theo giá cả bây giờ thì một miếng linh thạch có giá trị cực lớn, có thể mua một toà thành trì của phàm nhân ở Chân Long thế giới. Một vạn linh thạch thì dù ở Yêu Huyết thành cũng được xem là lượng tài phú khổng lồ rồi.
Sau một hồi cảm xúc dâng trào, Cơ Trường Không ngã lưng xuống giường, ko chút do dự mà ngủ thiếp đi. Bây giờ hắn thật sự rất mệt. Hơn hai tháng qua, hắn chưa bao giờ thật sự nghỉ ngơi đàng hoàng. Xung quanh đều là nguy hiểm, cho tới bây giờ vẫn chưa thể yên ổn mà ngủ một giấc.
Nếu ở nơi khác thì hắn chắc chắn sẽ ko dám ngủ như vậy nhưng đây là Yêu Huyết thành, trong thành cấm động thủ.
Có vài Cự đầu trấn giữ bên trong Yêu Huyết thành, bất kể kẻ nào ko tuân theo quy định thì hãy chuẩn bị thật tốt, đón hậu quả đến.
...
Liễu gia, một trong tứ đại gia tộc đứng đầu Yêu Huyết thành, phía đông trạch viện khổng lồ chiếm mấy nghìn mẫu.
Với một nơi tấc đất tấc vàng như Yêu Huyết thành mà có thể có được như vậy thì đến cùng Liễu gia giàu có đến trình độ nào đây?!
Nhưng bầu không khí bây giờ bên trong đại đường Liễu gia lại tràn ngập nghiêm túc. Những người hầu cũng chỉ dám bước đi nhẹ nhàng, sợ sẽ kinh động đến thứ gì đó.
Hơn mười vị Túc lão, ba vị trưởng tử thuộc thế hệ trẻ tuổi và tộc trưởng, ngoại trừ lão tổ tông thì những người quan trọng nhất của Liễu gia đều ở đây. Nhưng một cố khí tức âm trầm, nghiêm túc làm cho người ta hít thở không thông lại vẫn như trước, bao trùn trên đại điện.
Tứ đại gia tộc khống chế Yêu Huyết thành, mỗi gia tộc khống chế một cửa thành và một khu vực, còn chức thành chủ thì thay phiên nhau nắm giữ. Mà năm mươi năm này, Yêu Huyết thành là do Liễu gia chấp chưởng.
"Lão Tam, ngươi chắc chắn?" Một thiếu niên mặt mũi dữ tợn khàn khàn hỏi, vẻ nghiêm túc chợt loé lên trong mắt rồi biến mất.
Vị này chính là trưởng tử, tuổi trẻ tài cao, một trong ba người mạnh nhất. Liễu Tinh Hằng có thiên phú buôn bán, nhị thiếu gia là đạo văn sư thiên phú, còn vị này có thể nói là con cưng của trời trên con đường tu luyện.
"Tuyệt đố ko sai, ta dám cam đoan. Thiên phú của ta, các ngươi không phải ko biết rõ. Đây là một cơ hội tốt." Liễu Tinh Hằng nhàn nhạt mở miệng, tràn đây tự tin. Dù nhiều ánh mắt nóng rực chú ý đến y, y cũng ko động dung chút nào.
"Tốt! Nếu đúng như vậy, chúng ta cứ thử xem. Đây là một cơ hội." Người trung niên nam tử ngồi ở chủ vị gật đầu.
Người này là gia chủ Liễu gia - Liễu Mãnh. Mười ba năm trước, Liễu gia cất bước rất càng khó khăn hơn, chính là gia tộc yếu nhất trong tứ đại gia tộc. Nhưng mà mười ba năm sau thì hùng cứ một phương, ko người dám chọc.
Nhưng mà vị gia chủ này của Liễu gia thoạt nhìn rất quen mắt. Ăn mặc theo kiểu văn sĩ, bình tĩnh không có chút khí tức thô bạo nào.
Mặt khác, một vài Túc lão đang nghị luận, cuối cùng thì ai cũng gật gật đầu. Rồi sau đó một chấn động vô thanh vô thức tản ra, dung nhập vào dưới mặt đây. Tại đó có một đại nhân vật của Liễu gia, là nội tình chân chính, là thủ đoạn bảo chứng căn cơ Liễu gia.
"Lão tổ tông, đồng ý." Thật lâu sau Liễu Mãnh mở miệng, sự tình cứ như vậy được quyết định!
...
Cuộc nghị luận của Liễu gia, Cơ Trường Không hoàn toàn ko biết. Một giấc ngủ thật sâu, mọi mệt mỏi đều biến mất, toàn bộ người như được tẩy rửa qua một lần, tinh thần thật sảng khoái.
Ăn điểm tâm do người hầu mang đến, Cơ Trường Không mang theo một vạn linh thạch, nhắm đường cái mà đi để mua một vài thứ mình cần. Hắn vẫn chưa quên vật mình cần hay nói cách khác, hắn chưa quên mục đích khi đến đây.
Nhưng khi hắn đi qua lầu hai thì cũng nghe được một ít chuyện hứng thú.
"Nghe gì không? Đại nhân vật của Chiến Hồn điện đã hứa hẹn, chỉ cần bắt được hay là giết chết tên Yêu nô kia thì sẽ khen thưởng năm vạn linh thạch. Hoặc là cung cấp tin tức liên quan đến tên kia thì cũng có thể có được năm nghìn linh thạch." Tới gần bậc cấp cao nhất của cầu thang, một người thực khách thần thần bí bí nói với một người khác.
"Dừng. Chuyện này đã được truyền đi từ lâu. Phương đông Vô Tận Sơn Mạch lớn như vậy, ai biết tên Yêu nô chết toi kia trốn ở chỗ nào chứ." Tên còn lại cười nói.
Nghe đến đây, tâm niệm Cơ Trường Không vừa động, quay người đi về phía bên này.
"Hai vị huynh đệ. Vừa rồi tại hạ có nghe nói đến đại nhân vật, là đại nhân vật nào vậy? Tiết lộ cho huynh đệ chút ít đi." Cơ Trường Không tiến lên phía trước, đến gần hai người nọ, nói.
"Ngươi là..."
Hai người ngồi bên bàn hồ nghi, có chút bất mãn mà nhìn Cơ Trường Không.
"Ài, tiểu nhị, mang thêm vài món thức ăn lên. Bàn này ta tính." Cơ Trường Không lớn tiếng hô.
"Tại hạ Cơ Trường Không, vừa từ bên ngoài trở về, bình thường rất ưa thích náo nhiệt, kính xin hai vị huynh đệ đừng ghét bỏ." Cơ Trường Không vừa cười cười, vừa thể hiện sự chân thành. Tuy hắn làm chưa hẳn tốt nhưng dù gì thì cũng đã từng làm qua rồi.
"Huynh đệ khách khí, đã như vậy thì chúng ta sẽ nói với ngươi." Hai người nhìn thấy Cơ Trường Không như thế thì lập tức nhiệt tình hẳn lên.
Ba người nâng ly cạn chén. Chỉ chốc lát sau, Cơ Trường Không đã lấy được tin tức mình muốn từ chỗ hai người.
Đại nhân vật mới đến chính là cháu trai của một vị Trưởng lão Chiến Hồn điện, được gọi là Tam công tử, là một thiên tài. Mà theo y đến đây thì còn có hơn mười người khác cùng thế hệ và bốn cường giả thuộc thế hệ tiền bối, bốn người này đều có tu vi Đạp hư.
Những người này đã thiết lập cứ điểm ở Yêu Huyết thành, treo giải thưởng. Ngoài ra còn có một số tin tức nhỏ nhỏ được tung ra, không biết thật giả thế nào!
Cáo biệt hai người, Cơ Trường Không đi về phía đường cái.
Hắn tự hỏi 'mình phải làm gì để có thể rửa sạch vũ nhục mà bọn họ gây ra'. Dù sao thì cái danh xưng Yêu nô thật sự làm hắn đau đầu, một khi bị lộ thì có thể nói tất cả đều là địch. Người như Liễu Tinh Hằng là vô cùng ít.
Dựa theo suy nghĩ của hắn thì cách xử lý tốt nhất chính là tìm Phượng Hoàng đế quốc giúp đỡ để làm sáng tỏ. Nhưng ngẫm lại thì chắc cũng ko có hy vọng lắm.
Mặc dù bọn họ ko có hành động gì quá kích nhưng cũng sẽ ko đứng lên làm sáng tỏ chuyện này. Với thân phận của hắn, nếu như bây giờ đi tìm người ta thì kết cục thế nào cũng ko cần nói. Trừ phi hắn dùng đến lời hứa hẹn của Hoàng Thiên Kiêu.
Mà trừ cách này ra thì thật sự hắn ko nghĩ đến biện pháp khác!
Hai đại thế lực cùng nhau nói thì lực ảnh hưởng to lớn đến ko thể tưởng tượng. Không có thể lực ngang bằng họ hoặc đại năng có đại danh làm sáng tỏ thì cái mũ này có lẽ sẽ rất tháo xuống.
Trong nhất thời, Cơ Trường Không đau đầu đến muốn nứt ra. Hắn thật sự ko nghĩ ra biện pháp tốt nào để có thể đối phó với cục diện hiện tại.
Cái danh Yêu nô, giống như một toà núi lớn đặt trên người hắn!
Nhìn từ bên ngoài thì căn phòng ko lớn lắm nhưng khi tiến vào thì lại hoàn toàn khác, giống như bên trong có Càn Khôn vậy, bên trong so với tưởng tượng còn lớn hơn gấp mười lần. Ngoài một cái giường lớn và một ít đồ dùng sinh hoạt thì còn lại nơi đây là một nơi rực rỡ màu sắc. Nước chảy trên ngọn giả sơn thật làm cho người ta cảm thấy như bản thân được ở trong một cánh đồng mênh mông bát ngát.
Nhất là tinh khí nơi đây vô cùng nồng đập, quả thật vượt ngoài tưởng tượng. Hắn có cảm giác nó không kém gì cái sông tinh khí ở Trấn Ma tông.
"Cơ công tử sẽ hài lòng a. Nơi đây có các đồ dùng ngài cần, hơn nữa còn có một đạo văn hội tụ tinh khí, cam đoan ngài sẽ thoải mái, dễ chịu. Ngoài ra, bữa dùng sẽ được đưa lên đúng giờ. Nếu có cần gì thì ngài chỉ cần kéo nhẹ sợi dây này..."
Chu chưởng quỹ vì Cơ Trường Không mà tỉ mỉ giới thiệu toàn bộ, ngay ngắn rõ ràng, ngắn gọn mà súc tích, không làm người chán ghét chút nào.
"Đa tạ Chu chưởng quỹ." Sau khi chiêm ngưỡng, Cơ Trường Không chân thành nói lời cảm tạ chưởng quỹ.
"Cơ công tử khách khí. Ngài là huynh đệ Tam công tử, là khách quý, chỉ cần ngài hài lòng thì mọi chuyện đều được." Chu chưởng quỹ cười nhẹ, lớp mỡ trên mặt bị đè nén, gương mặt lộ ra biểu hiện thích thú.
"Nói nhiều như vậy, giờ thì tiểu nhân nên lui rồi." Chu chưởng quỹ nhìn thấy Cơ Trường Không dường như có chút mệt mỏi, ko chút do dự liền chuẩn bị rời khỏi.
"Ừm." Cơ Trường Không gật gật đầu, đi đến bên giường.
Còn Chu chưởng quỹ thì cẩn thận đi ra ngoài, hơn nữa còn vì hắn đóng cửa lại, rất cung kính hữu lễ, thật không thể có gì để nói.
Tốt cho một gia hoả thất khiếu* nhanh nhẹn, Liễu Tinh Hằng đúng là rất may mắn. Cơ Trường Không đi ngang qua cái bàn, thuận tay cầm lên cái nhẫn. Trong đó có một vạn linh thạch, còn có một ít đồ vật khác.
*Thất khiếu: Gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.-KìNgộ1810
Cái này là do mập mạp để lại, cũng ko nó rõ cái gì nhưng cố ý để Cơ Trường Không nhìn thấy, chiếu cố đầy đủ tâm tình Cơ Trường Không.
Một gia hoả tốt! Một vạn linh thạch, quả thật là một tài phú khổng lồ. Nên biết rằng, khi Cơ Trường Không rời Trấn Ma tông thì Ám Dạ cũng không quá đáng mà đưa cho hắn mười miếng linh thạch, mười miếng cơ đấy!
Theo giá cả bây giờ thì một miếng linh thạch có giá trị cực lớn, có thể mua một toà thành trì của phàm nhân ở Chân Long thế giới. Một vạn linh thạch thì dù ở Yêu Huyết thành cũng được xem là lượng tài phú khổng lồ rồi.
Sau một hồi cảm xúc dâng trào, Cơ Trường Không ngã lưng xuống giường, ko chút do dự mà ngủ thiếp đi. Bây giờ hắn thật sự rất mệt. Hơn hai tháng qua, hắn chưa bao giờ thật sự nghỉ ngơi đàng hoàng. Xung quanh đều là nguy hiểm, cho tới bây giờ vẫn chưa thể yên ổn mà ngủ một giấc.
Nếu ở nơi khác thì hắn chắc chắn sẽ ko dám ngủ như vậy nhưng đây là Yêu Huyết thành, trong thành cấm động thủ.
Có vài Cự đầu trấn giữ bên trong Yêu Huyết thành, bất kể kẻ nào ko tuân theo quy định thì hãy chuẩn bị thật tốt, đón hậu quả đến.
...
Liễu gia, một trong tứ đại gia tộc đứng đầu Yêu Huyết thành, phía đông trạch viện khổng lồ chiếm mấy nghìn mẫu.
Với một nơi tấc đất tấc vàng như Yêu Huyết thành mà có thể có được như vậy thì đến cùng Liễu gia giàu có đến trình độ nào đây?!
Nhưng bầu không khí bây giờ bên trong đại đường Liễu gia lại tràn ngập nghiêm túc. Những người hầu cũng chỉ dám bước đi nhẹ nhàng, sợ sẽ kinh động đến thứ gì đó.
Hơn mười vị Túc lão, ba vị trưởng tử thuộc thế hệ trẻ tuổi và tộc trưởng, ngoại trừ lão tổ tông thì những người quan trọng nhất của Liễu gia đều ở đây. Nhưng một cố khí tức âm trầm, nghiêm túc làm cho người ta hít thở không thông lại vẫn như trước, bao trùn trên đại điện.
Tứ đại gia tộc khống chế Yêu Huyết thành, mỗi gia tộc khống chế một cửa thành và một khu vực, còn chức thành chủ thì thay phiên nhau nắm giữ. Mà năm mươi năm này, Yêu Huyết thành là do Liễu gia chấp chưởng.
"Lão Tam, ngươi chắc chắn?" Một thiếu niên mặt mũi dữ tợn khàn khàn hỏi, vẻ nghiêm túc chợt loé lên trong mắt rồi biến mất.
Vị này chính là trưởng tử, tuổi trẻ tài cao, một trong ba người mạnh nhất. Liễu Tinh Hằng có thiên phú buôn bán, nhị thiếu gia là đạo văn sư thiên phú, còn vị này có thể nói là con cưng của trời trên con đường tu luyện.
"Tuyệt đố ko sai, ta dám cam đoan. Thiên phú của ta, các ngươi không phải ko biết rõ. Đây là một cơ hội tốt." Liễu Tinh Hằng nhàn nhạt mở miệng, tràn đây tự tin. Dù nhiều ánh mắt nóng rực chú ý đến y, y cũng ko động dung chút nào.
"Tốt! Nếu đúng như vậy, chúng ta cứ thử xem. Đây là một cơ hội." Người trung niên nam tử ngồi ở chủ vị gật đầu.
Người này là gia chủ Liễu gia - Liễu Mãnh. Mười ba năm trước, Liễu gia cất bước rất càng khó khăn hơn, chính là gia tộc yếu nhất trong tứ đại gia tộc. Nhưng mà mười ba năm sau thì hùng cứ một phương, ko người dám chọc.
Nhưng mà vị gia chủ này của Liễu gia thoạt nhìn rất quen mắt. Ăn mặc theo kiểu văn sĩ, bình tĩnh không có chút khí tức thô bạo nào.
Mặt khác, một vài Túc lão đang nghị luận, cuối cùng thì ai cũng gật gật đầu. Rồi sau đó một chấn động vô thanh vô thức tản ra, dung nhập vào dưới mặt đây. Tại đó có một đại nhân vật của Liễu gia, là nội tình chân chính, là thủ đoạn bảo chứng căn cơ Liễu gia.
"Lão tổ tông, đồng ý." Thật lâu sau Liễu Mãnh mở miệng, sự tình cứ như vậy được quyết định!
...
Cuộc nghị luận của Liễu gia, Cơ Trường Không hoàn toàn ko biết. Một giấc ngủ thật sâu, mọi mệt mỏi đều biến mất, toàn bộ người như được tẩy rửa qua một lần, tinh thần thật sảng khoái.
Ăn điểm tâm do người hầu mang đến, Cơ Trường Không mang theo một vạn linh thạch, nhắm đường cái mà đi để mua một vài thứ mình cần. Hắn vẫn chưa quên vật mình cần hay nói cách khác, hắn chưa quên mục đích khi đến đây.
Nhưng khi hắn đi qua lầu hai thì cũng nghe được một ít chuyện hứng thú.
"Nghe gì không? Đại nhân vật của Chiến Hồn điện đã hứa hẹn, chỉ cần bắt được hay là giết chết tên Yêu nô kia thì sẽ khen thưởng năm vạn linh thạch. Hoặc là cung cấp tin tức liên quan đến tên kia thì cũng có thể có được năm nghìn linh thạch." Tới gần bậc cấp cao nhất của cầu thang, một người thực khách thần thần bí bí nói với một người khác.
"Dừng. Chuyện này đã được truyền đi từ lâu. Phương đông Vô Tận Sơn Mạch lớn như vậy, ai biết tên Yêu nô chết toi kia trốn ở chỗ nào chứ." Tên còn lại cười nói.
Nghe đến đây, tâm niệm Cơ Trường Không vừa động, quay người đi về phía bên này.
"Hai vị huynh đệ. Vừa rồi tại hạ có nghe nói đến đại nhân vật, là đại nhân vật nào vậy? Tiết lộ cho huynh đệ chút ít đi." Cơ Trường Không tiến lên phía trước, đến gần hai người nọ, nói.
"Ngươi là..."
Hai người ngồi bên bàn hồ nghi, có chút bất mãn mà nhìn Cơ Trường Không.
"Ài, tiểu nhị, mang thêm vài món thức ăn lên. Bàn này ta tính." Cơ Trường Không lớn tiếng hô.
"Tại hạ Cơ Trường Không, vừa từ bên ngoài trở về, bình thường rất ưa thích náo nhiệt, kính xin hai vị huynh đệ đừng ghét bỏ." Cơ Trường Không vừa cười cười, vừa thể hiện sự chân thành. Tuy hắn làm chưa hẳn tốt nhưng dù gì thì cũng đã từng làm qua rồi.
"Huynh đệ khách khí, đã như vậy thì chúng ta sẽ nói với ngươi." Hai người nhìn thấy Cơ Trường Không như thế thì lập tức nhiệt tình hẳn lên.
Ba người nâng ly cạn chén. Chỉ chốc lát sau, Cơ Trường Không đã lấy được tin tức mình muốn từ chỗ hai người.
Đại nhân vật mới đến chính là cháu trai của một vị Trưởng lão Chiến Hồn điện, được gọi là Tam công tử, là một thiên tài. Mà theo y đến đây thì còn có hơn mười người khác cùng thế hệ và bốn cường giả thuộc thế hệ tiền bối, bốn người này đều có tu vi Đạp hư.
Những người này đã thiết lập cứ điểm ở Yêu Huyết thành, treo giải thưởng. Ngoài ra còn có một số tin tức nhỏ nhỏ được tung ra, không biết thật giả thế nào!
Cáo biệt hai người, Cơ Trường Không đi về phía đường cái.
Hắn tự hỏi 'mình phải làm gì để có thể rửa sạch vũ nhục mà bọn họ gây ra'. Dù sao thì cái danh xưng Yêu nô thật sự làm hắn đau đầu, một khi bị lộ thì có thể nói tất cả đều là địch. Người như Liễu Tinh Hằng là vô cùng ít.
Dựa theo suy nghĩ của hắn thì cách xử lý tốt nhất chính là tìm Phượng Hoàng đế quốc giúp đỡ để làm sáng tỏ. Nhưng ngẫm lại thì chắc cũng ko có hy vọng lắm.
Mặc dù bọn họ ko có hành động gì quá kích nhưng cũng sẽ ko đứng lên làm sáng tỏ chuyện này. Với thân phận của hắn, nếu như bây giờ đi tìm người ta thì kết cục thế nào cũng ko cần nói. Trừ phi hắn dùng đến lời hứa hẹn của Hoàng Thiên Kiêu.
Mà trừ cách này ra thì thật sự hắn ko nghĩ đến biện pháp khác!
Hai đại thế lực cùng nhau nói thì lực ảnh hưởng to lớn đến ko thể tưởng tượng. Không có thể lực ngang bằng họ hoặc đại năng có đại danh làm sáng tỏ thì cái mũ này có lẽ sẽ rất tháo xuống.
Trong nhất thời, Cơ Trường Không đau đầu đến muốn nứt ra. Hắn thật sự ko nghĩ ra biện pháp tốt nào để có thể đối phó với cục diện hiện tại.
Cái danh Yêu nô, giống như một toà núi lớn đặt trên người hắn!