Chương 34: Lâu rồi không gặp
Bệnh viện Xuyên Á…
Sau ba tháng, cuối cùng Kiều Đình Bắc cũng tỉnh lại. Có lẽ rất nhiều người không biết chuyện gì đã xảy ra trước đó đều đang hoang mang, thắc mắc không biết người đàn ông ấy đã gặp phải vấn đề gì mà lại nằm bệnh viện.
Giờ anh tỉnh rồi, người đầu tiên anh nhìn thấy khi mở mắt ra là Tô Tuyết Ngân- cô bạn thân và cũng là người thích thầm anh bấy lâu.
“Đình Bắc, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi. Em mừng quá.”
Kiều Đình Bắc thoáng cau mày khi nhìn thấy cô gái ấy, đồng thời cũng tháo hết số dây nhợ theo dõi tình hình sức khỏe trên người xuống để ngồi dậy trước sự bàng hoàng của cô gái.
“Anh làm gì vậy? Bác sĩ còn chưa khám lại mà?”
“Tại sao tôi ở đây?” Kiều Đình Bắc khó chịu hỏi.
“Thì ba tháng trước đó, anh uống say rồi lái xe gặp tai nạn, cũng may có lão Thái phát hiện kịp thời, rồi đưa anh vào đây. Lúc đó bác sĩ nói vùng đầu của anh bị va đập mạnh, tổn thương hệ thần kinh nên đã chìm vào hôn mê tới tận giờ, tất cả mọi người đều rất lo lắng cho anh, chỉ trừ mỗi một người…”
Nói đến chừng đấy thì Tô Tuyết Ngân bắt đầu ngập ngừng, thành công khiến đôi lông mày của người đàn ông nhíu chặt vào nhau, vì tâm trạng đang có chiều hướng xấu đi.
“Trừ ai?” Giọng anh trầm lặng hẳn xuống.
“Em nghĩ anh đoán ra ai mà. Cố Thư Cầm, cô ấy bỏ về Châu gia rồi, căn bản chưa từng tới thăm anh, cũng chẳng một lời hỏi thăm.”
Nghe đến đó, bàn tay của người đàn ông cũng cuộn tròn thành nắm đấm, gân xanh trên trán hằn lên, biểu thị rõ ràng cơn phẫn nộ trong lòng. Và cũng vì quá kích động mà cơn đau đầu ập tới, khiến anh vô cùng khó chịu.
“Anh sao vậy? Để em ấn chuông tìm bác sĩ nha, anh nằm xuống đó đi.”
Tô Tuyết Ngân vừa định chạm tay vào chiếc nút bấm trên đầu giường, thì Kiều Đình Bắc đã túm lấy tay cô ngăn cản.
“Đưa điện thoại cho tôi.” Giọng anh rất trầm khi vang lên yêu cầu.
Mặc dù rất không muốn, nhưng cô thừa biết không thể làm trái ý anh, nên đành đưa điện thoại ra.
Tô Tuyết Ngân cứ tưởng sau khi cầm máy, người đàn ông ấy sẽ gọi điện tìm Cố Thư Cầm, nhưng không, người anh tìm là Điêu Thái.
“Tới đón tôi.”
…----------------…
Rời khỏi bệnh viện, Kiều Đình Bắc nhanh chóng quay trở lại công việc, dẫn dắt tập đoàn của gia đình chiếm lĩnh lại thị trường sau bao tháng bị Châu thị soán ngôi. Cứ như chưa từng có tai nạn nào xảy ra, anh trở lại là anh, người đàn ông lạnh lùng, tàn khốc.
Hôm nay, anh được Kiều phu nhân gọi về dùng cơm. Bà chọn lựa đúng thời điểm thích hợp ngay trong bữa ăn và đưa ra đề nghị.
“Mẹ thấy Tuyết Ngân là cô gái tốt, hai đứa cũng bằng tuổi nhau, mà lại quen biết nhau đã lâu, con bé cũng có vẻ thích con, hay là…”
“Mẹ khỏi cần phải nói, vì con sẽ không đi thêm bước nữa nếu đó không phải là người phụ nữ con chọn. Còn Tô Tuyết Ngân trước giờ là bạn, nếu có thể tiếp tục thì vẫn chỉ là bạn.”
Thẳng thắn nói xong, Kiều Đình Bắc cũng buông đũa và đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Chẳng lẽ con định để Kiều gia tuyệt tử tuyệt tôn hay sao mà day dưa mãi vậy? Tiểu Hi mất cũng tám năm rồi, hay là vì người phụ nữ vô tình đó mà con không chịu kết hôn?”
“Chuyện nối dõi mẹ không cần phải lo, vài tháng nữa tự khắc sẽ có cháu nội cho ba mẹ bồng.” Kiều Đình Bắc nhếch mép cười tà mị.
Nói xong thì anh cũng ung dung ra về.
Tối đó, nhóm bạn của anh lại tái ngộ tại một nhà hàng sang trọng, ai cũng có mặt chỉ thiếu mỗi Tô Tuyết Ngân vì anh không cho phép gọi cô ta cùng tới.
Cũng chính thời điểm này, Điêu Thái mới có dịp hỏi về chuyện riêng của anh.
“Nói bọn này nghe xem dự định tiếp theo của cậu là gì đi.”
“Chưa biết.” Kiều Đình Bắc lãnh đạm trả lời.
“Gì chán vậy, hay thử tiến tới tìm hiểu Tuyết Ngân coi sao, cô ấy thích cậu lắm đấy, mấy tháng nằm viện cũng một tay con bé chăm cậu.” Trần Hạo Lân nhanh miệng gợi ý, nhưng có vẻ không được quan tâm cho lắm.
“Tại sao phải tìm hiểu người khác, trong khi người phụ nữ của tôi đang ở cùng thằng khác? Nói nghe thử xem.” Kiều Đình Bắc nhướng mày nhìn Trần Hạo Lân.
Bầu không khí sau đó cũng lắng xuống, được một hồi thì Thẩm Nhu lên tiếng:
“Ý anh nói là Cố Thư Cầm sao? Nhưng cô ấy bây giờ đã là người của Châu gia rồi, thậm chí còn thường xuyên qua lại với Châu Ngụy. Mới hôm trước nè, em cùng chị dâu đi khám. thai, vô tình thấy cô ta vác bụng bầu đi cùng Châu Ngụy ở phòng khám, trông thân mật lắm.”
“Xoảng…” Không một động tác thừa, ly rượu trong tay Kiều Đình Bắc đã bị chính anh bóp vỡ, mảnh thủy tinh sắc bén cứa vào da, máu tanh cũng từ đó mà chảy ra, dọa tất cả mọi người một phen sững sờ.
“Điên à? Tay chảy máu rồi kìa.” Điêu Thái khẩn trương cất tiếng.
Nhưng chưa ai kịp làm gì giúp anh, thì bóng dáng của Cố Thư Cầm lại xuất hiện trong tầm mắt. Cô ấy đi cùng Châu Ngụy, nhìn nụ cười rạng rỡ trên môi cô, mà mắt anh đỏ lên, lý trí không tự chủ được liền tiến thẳng về phía họ, trong khi bàn tay vẫn đang chảy máu.
“Chào em, lâu rồi không gặp.”
Sau ba tháng, cuối cùng Kiều Đình Bắc cũng tỉnh lại. Có lẽ rất nhiều người không biết chuyện gì đã xảy ra trước đó đều đang hoang mang, thắc mắc không biết người đàn ông ấy đã gặp phải vấn đề gì mà lại nằm bệnh viện.
Giờ anh tỉnh rồi, người đầu tiên anh nhìn thấy khi mở mắt ra là Tô Tuyết Ngân- cô bạn thân và cũng là người thích thầm anh bấy lâu.
“Đình Bắc, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi. Em mừng quá.”
Kiều Đình Bắc thoáng cau mày khi nhìn thấy cô gái ấy, đồng thời cũng tháo hết số dây nhợ theo dõi tình hình sức khỏe trên người xuống để ngồi dậy trước sự bàng hoàng của cô gái.
“Anh làm gì vậy? Bác sĩ còn chưa khám lại mà?”
“Tại sao tôi ở đây?” Kiều Đình Bắc khó chịu hỏi.
“Thì ba tháng trước đó, anh uống say rồi lái xe gặp tai nạn, cũng may có lão Thái phát hiện kịp thời, rồi đưa anh vào đây. Lúc đó bác sĩ nói vùng đầu của anh bị va đập mạnh, tổn thương hệ thần kinh nên đã chìm vào hôn mê tới tận giờ, tất cả mọi người đều rất lo lắng cho anh, chỉ trừ mỗi một người…”
Nói đến chừng đấy thì Tô Tuyết Ngân bắt đầu ngập ngừng, thành công khiến đôi lông mày của người đàn ông nhíu chặt vào nhau, vì tâm trạng đang có chiều hướng xấu đi.
“Trừ ai?” Giọng anh trầm lặng hẳn xuống.
“Em nghĩ anh đoán ra ai mà. Cố Thư Cầm, cô ấy bỏ về Châu gia rồi, căn bản chưa từng tới thăm anh, cũng chẳng một lời hỏi thăm.”
Nghe đến đó, bàn tay của người đàn ông cũng cuộn tròn thành nắm đấm, gân xanh trên trán hằn lên, biểu thị rõ ràng cơn phẫn nộ trong lòng. Và cũng vì quá kích động mà cơn đau đầu ập tới, khiến anh vô cùng khó chịu.
“Anh sao vậy? Để em ấn chuông tìm bác sĩ nha, anh nằm xuống đó đi.”
Tô Tuyết Ngân vừa định chạm tay vào chiếc nút bấm trên đầu giường, thì Kiều Đình Bắc đã túm lấy tay cô ngăn cản.
“Đưa điện thoại cho tôi.” Giọng anh rất trầm khi vang lên yêu cầu.
Mặc dù rất không muốn, nhưng cô thừa biết không thể làm trái ý anh, nên đành đưa điện thoại ra.
Tô Tuyết Ngân cứ tưởng sau khi cầm máy, người đàn ông ấy sẽ gọi điện tìm Cố Thư Cầm, nhưng không, người anh tìm là Điêu Thái.
“Tới đón tôi.”
…----------------…
Rời khỏi bệnh viện, Kiều Đình Bắc nhanh chóng quay trở lại công việc, dẫn dắt tập đoàn của gia đình chiếm lĩnh lại thị trường sau bao tháng bị Châu thị soán ngôi. Cứ như chưa từng có tai nạn nào xảy ra, anh trở lại là anh, người đàn ông lạnh lùng, tàn khốc.
Hôm nay, anh được Kiều phu nhân gọi về dùng cơm. Bà chọn lựa đúng thời điểm thích hợp ngay trong bữa ăn và đưa ra đề nghị.
“Mẹ thấy Tuyết Ngân là cô gái tốt, hai đứa cũng bằng tuổi nhau, mà lại quen biết nhau đã lâu, con bé cũng có vẻ thích con, hay là…”
“Mẹ khỏi cần phải nói, vì con sẽ không đi thêm bước nữa nếu đó không phải là người phụ nữ con chọn. Còn Tô Tuyết Ngân trước giờ là bạn, nếu có thể tiếp tục thì vẫn chỉ là bạn.”
Thẳng thắn nói xong, Kiều Đình Bắc cũng buông đũa và đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Chẳng lẽ con định để Kiều gia tuyệt tử tuyệt tôn hay sao mà day dưa mãi vậy? Tiểu Hi mất cũng tám năm rồi, hay là vì người phụ nữ vô tình đó mà con không chịu kết hôn?”
“Chuyện nối dõi mẹ không cần phải lo, vài tháng nữa tự khắc sẽ có cháu nội cho ba mẹ bồng.” Kiều Đình Bắc nhếch mép cười tà mị.
Nói xong thì anh cũng ung dung ra về.
Tối đó, nhóm bạn của anh lại tái ngộ tại một nhà hàng sang trọng, ai cũng có mặt chỉ thiếu mỗi Tô Tuyết Ngân vì anh không cho phép gọi cô ta cùng tới.
Cũng chính thời điểm này, Điêu Thái mới có dịp hỏi về chuyện riêng của anh.
“Nói bọn này nghe xem dự định tiếp theo của cậu là gì đi.”
“Chưa biết.” Kiều Đình Bắc lãnh đạm trả lời.
“Gì chán vậy, hay thử tiến tới tìm hiểu Tuyết Ngân coi sao, cô ấy thích cậu lắm đấy, mấy tháng nằm viện cũng một tay con bé chăm cậu.” Trần Hạo Lân nhanh miệng gợi ý, nhưng có vẻ không được quan tâm cho lắm.
“Tại sao phải tìm hiểu người khác, trong khi người phụ nữ của tôi đang ở cùng thằng khác? Nói nghe thử xem.” Kiều Đình Bắc nhướng mày nhìn Trần Hạo Lân.
Bầu không khí sau đó cũng lắng xuống, được một hồi thì Thẩm Nhu lên tiếng:
“Ý anh nói là Cố Thư Cầm sao? Nhưng cô ấy bây giờ đã là người của Châu gia rồi, thậm chí còn thường xuyên qua lại với Châu Ngụy. Mới hôm trước nè, em cùng chị dâu đi khám. thai, vô tình thấy cô ta vác bụng bầu đi cùng Châu Ngụy ở phòng khám, trông thân mật lắm.”
“Xoảng…” Không một động tác thừa, ly rượu trong tay Kiều Đình Bắc đã bị chính anh bóp vỡ, mảnh thủy tinh sắc bén cứa vào da, máu tanh cũng từ đó mà chảy ra, dọa tất cả mọi người một phen sững sờ.
“Điên à? Tay chảy máu rồi kìa.” Điêu Thái khẩn trương cất tiếng.
Nhưng chưa ai kịp làm gì giúp anh, thì bóng dáng của Cố Thư Cầm lại xuất hiện trong tầm mắt. Cô ấy đi cùng Châu Ngụy, nhìn nụ cười rạng rỡ trên môi cô, mà mắt anh đỏ lên, lý trí không tự chủ được liền tiến thẳng về phía họ, trong khi bàn tay vẫn đang chảy máu.
“Chào em, lâu rồi không gặp.”