Chương 25: Chỉ cần một chữ
Điêu Thái hỏi Kiều Đình Bắc lấy tư cách gì ghen tuông khi thấy Cố Thư Cầm ở bên cạnh người đàn ông khác? Thì với một người ngông cuồng như anh gần gì phải có tư cách hay lý do.
Phớt lờ những gì Điêu Thái nói, anh ta vẫn xăm xăm đi về phía Cố Thư Cầm. Cùng lúc đó, vừa nhìn thấy Kiều Đình Bắc đi tới, thì cô gái đã nhanh chóng nép sát vào người Châu Ngụy, xem anh như một điểm tựa vững chắc.
Khi đã đến gần, Kiều Đình Bắc với ý định bắt lấy cánh tay của cô để đưa người về bên cạnh mình, nhưng nào ngờ còn chưa kịp chạm vào Thư Cầm, thì cánh tay đó đã bị Châu Ngụy tóm lấy.
“Kiều tổng, anh định làm gì với người phụ nữ của tôi vậy?” Châu Ngụy cao giọng hỏi, ánh mắt thách thức tuyệt nhiên xoáy sâu vào người đối diện.
Sự va chạm này giữa hai người đàn ông đang khiến bầu không khí tại bữa tiệc trở nên căng thẳng. Bởi vì, Kiều Đình Bắc và Châu Ngụy vốn được mệnh danh là ông Hoàng ở hai vùng Đông- Tây, xưa nay vẫn luôn cạnh tranh khốc liệt trên thương trường. Giờ lại vì một người phụ nữ mà xảy ra tranh chấp thì vấn đề càng không dễ gì giải quyết.
Thu mạnh tay về, Kiều Đình Bắc căn bản chẳng muốn đoái hoài gì tới Châu Ngụy, ánh mắt của anh chỉ hướng về phía Cố Thư Cầm, mà nói:
“Về nhà với anh.”
Tuy chất giọng của anh ta đã rất trầm ấm, nhẹ nhàng, nhưng với kiểu cách đó thì vẫn là đang ra lệnh với Cố Thư Cầm, nên vấn đề lay động được cô là chuyện chẳng thể nào.
“Tôi hiện tại đã là vị hôn thê của Châu Ngụy, chứ không còn là cô vợ thế thân của Kiều tổng đây, nên phiền anh đừng ve vãn tới cuộc đời tôi nữa.” Cố Thư Cầm nhất quyết cự tuyệt.
Cái gì mà vị hôn thê của Châu Ngụy? Kiều Đình Bắc nghe xong lùng bùng hết cả tai, cơn phẫn nộ trong lòng lập tức nhen nhóm trỗi dậy. Lần này, anh quyết tâm mang cô về bên mình cho bằng được và đã thật sự thành công đưa Thư Cầm về bên cạnh, mặc cho Châu Ngụy cũng đang giữ một tay cô, kéo lại.
“Kiều Đình Bắc, tôi yêu cầu anh buông Thư Cầm ra.” Châu Ngụy gằng giọng.
“Dựa vào đâu mà tao phải nghe lời mày?” Kiều Đình Bắc trợn trừng mắt.
Cứ thế, hai người đàn ông mỗi người cầm một tay, Thư Cầm đứng giữa như trái bóng cho hai người giành qua giành lại. Cảm thấy quá mức chịu đựng, cô lại dứt khoát hất tay Kiều Đình Bắc ra một cách phũ phàng.
“Kiều tổng, tôi yêu cầu anh giữ liêm sỉ. Giữa tôi và anh căn bản không còn dính líu gì tới nhau nữa rồi, xin anh đừng có làm phiền cuộc sống mới của tôi nữa.”
Lần này là lớn tiếng nói thẳng mặt rồi, cô nàng trực tiếp khiến Kiều Đình Bắc mất mặt ngay giữa đám đông, làm mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán. Chính lúc này, Tô Tuyết Ngân lại hùng hổ xông tới muốn ra tay dạy dỗ Cố Thư Cầm thay anh ta, nhưng chưa kịp động thủ đã bị Đình Bắc túm lấy, quay qua trợn mắt nhìn trừng trừng.
“Ai cho cô tự ý làm càn ở đây?”
“Anh không thấy cô ta làm anh mất mặt hả? Cô ta đang mắng anh đó.” Tô Tuyết Ngân ấm ức trả lời.
Kết quả vẫn là bị người đàn ông ấy đẩy lùi ra sau. Sau đó, anh ta mang theo thịnh nộ lần nữa tiếp cận Cố Thư Cầm, lần này là trực tiếp bế cô ra ngoài.
“Kiều Đình Bắc, anh điên hả? Mau thả tôi xuống, thả xuống.”
Cố Thư Cầm không ngừng chống cự, la mắng đủ kiểu, mặc cho xung quanh có rất nhiều người chỉ trỏ, bàn tán. Lúc đó, Châu Ngụy cũng đi theo nhưng không biết phải làm sao, vì cô bị người đàn ông đó bế trên tay, Thư Cầm lại đang mang thai, anh căn bản không dám hành động lỗ mảng.
“Kiều Đình Bắc, anh đứng lại cho tôi.”
“Thả tôi xuống.” Cố Thư Cầm đã đanh giọng.
Thấy đối phương vẫn tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, hiên ngang bước đi, cô chỉ còn cách tự cứu lấy mình. Sau khi xác định được vị trí đã nhắm trúng, Thư Cầm liền nhắm mắt đưa miệng cắn vào bắp tay anh ta, cắn rồi nghiến thật mạnh, nhưng có vẻ như vẫn chẳng hề hấn gì đến anh.
“Cắn đi, cắn mạnh vào.” Kiều Đình Bắc kiêu ngạo lên tiếng.
Miệng nói, chân anh vẫn thẳng bước tiến ra xe. Cả nhóm người Trần Hạo Lân thật ra cũng có chạy theo, nên đến lúc người đàn ông ấy cần hỗ trợ, thì Hạo Lân lập tức xuất hiện giúp anh mở cửa xe.
“Ngăn cản tên khốn đó cho tôi.”
Và thế là Cố Thư Cầm bị đưa đi ngay trước mắt Châu Ngụy. Lúc đó, anh cũng muốn lái xe đuổi theo, nhưng tiếc rằng lại bị đám người Trần Hạo Lân ngăn cản. Trong đó, chỉ có Điêu Thái và Điền Vi đứng một bên không can dự.
“Tránh ra.” Châu Ngụy gằng giọng, đanh mặt nhìn Trần Hạo Lân.
“Không tránh. Chuyện nhà người ta để người ta giải quyết, Châu tổng định làm con giáp thứ 13 hay sao mà đuổi theo?” Trần Hạo Lân ngang ngược đáp.
Xét thấy tên nam nhân trước mặt thật đáng ghét, Châu Ngụy liền tỏ ra như ruồi muỗi không đáng quan tâm tới. Song, anh quay lưng bỏ ra chỗ khác để lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Thư Cầm, với nội dung:
[Chỉ cần em nhắn một chữ “Cần” anh liền đến đưa em về nhà!]
Phớt lờ những gì Điêu Thái nói, anh ta vẫn xăm xăm đi về phía Cố Thư Cầm. Cùng lúc đó, vừa nhìn thấy Kiều Đình Bắc đi tới, thì cô gái đã nhanh chóng nép sát vào người Châu Ngụy, xem anh như một điểm tựa vững chắc.
Khi đã đến gần, Kiều Đình Bắc với ý định bắt lấy cánh tay của cô để đưa người về bên cạnh mình, nhưng nào ngờ còn chưa kịp chạm vào Thư Cầm, thì cánh tay đó đã bị Châu Ngụy tóm lấy.
“Kiều tổng, anh định làm gì với người phụ nữ của tôi vậy?” Châu Ngụy cao giọng hỏi, ánh mắt thách thức tuyệt nhiên xoáy sâu vào người đối diện.
Sự va chạm này giữa hai người đàn ông đang khiến bầu không khí tại bữa tiệc trở nên căng thẳng. Bởi vì, Kiều Đình Bắc và Châu Ngụy vốn được mệnh danh là ông Hoàng ở hai vùng Đông- Tây, xưa nay vẫn luôn cạnh tranh khốc liệt trên thương trường. Giờ lại vì một người phụ nữ mà xảy ra tranh chấp thì vấn đề càng không dễ gì giải quyết.
Thu mạnh tay về, Kiều Đình Bắc căn bản chẳng muốn đoái hoài gì tới Châu Ngụy, ánh mắt của anh chỉ hướng về phía Cố Thư Cầm, mà nói:
“Về nhà với anh.”
Tuy chất giọng của anh ta đã rất trầm ấm, nhẹ nhàng, nhưng với kiểu cách đó thì vẫn là đang ra lệnh với Cố Thư Cầm, nên vấn đề lay động được cô là chuyện chẳng thể nào.
“Tôi hiện tại đã là vị hôn thê của Châu Ngụy, chứ không còn là cô vợ thế thân của Kiều tổng đây, nên phiền anh đừng ve vãn tới cuộc đời tôi nữa.” Cố Thư Cầm nhất quyết cự tuyệt.
Cái gì mà vị hôn thê của Châu Ngụy? Kiều Đình Bắc nghe xong lùng bùng hết cả tai, cơn phẫn nộ trong lòng lập tức nhen nhóm trỗi dậy. Lần này, anh quyết tâm mang cô về bên mình cho bằng được và đã thật sự thành công đưa Thư Cầm về bên cạnh, mặc cho Châu Ngụy cũng đang giữ một tay cô, kéo lại.
“Kiều Đình Bắc, tôi yêu cầu anh buông Thư Cầm ra.” Châu Ngụy gằng giọng.
“Dựa vào đâu mà tao phải nghe lời mày?” Kiều Đình Bắc trợn trừng mắt.
Cứ thế, hai người đàn ông mỗi người cầm một tay, Thư Cầm đứng giữa như trái bóng cho hai người giành qua giành lại. Cảm thấy quá mức chịu đựng, cô lại dứt khoát hất tay Kiều Đình Bắc ra một cách phũ phàng.
“Kiều tổng, tôi yêu cầu anh giữ liêm sỉ. Giữa tôi và anh căn bản không còn dính líu gì tới nhau nữa rồi, xin anh đừng có làm phiền cuộc sống mới của tôi nữa.”
Lần này là lớn tiếng nói thẳng mặt rồi, cô nàng trực tiếp khiến Kiều Đình Bắc mất mặt ngay giữa đám đông, làm mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán. Chính lúc này, Tô Tuyết Ngân lại hùng hổ xông tới muốn ra tay dạy dỗ Cố Thư Cầm thay anh ta, nhưng chưa kịp động thủ đã bị Đình Bắc túm lấy, quay qua trợn mắt nhìn trừng trừng.
“Ai cho cô tự ý làm càn ở đây?”
“Anh không thấy cô ta làm anh mất mặt hả? Cô ta đang mắng anh đó.” Tô Tuyết Ngân ấm ức trả lời.
Kết quả vẫn là bị người đàn ông ấy đẩy lùi ra sau. Sau đó, anh ta mang theo thịnh nộ lần nữa tiếp cận Cố Thư Cầm, lần này là trực tiếp bế cô ra ngoài.
“Kiều Đình Bắc, anh điên hả? Mau thả tôi xuống, thả xuống.”
Cố Thư Cầm không ngừng chống cự, la mắng đủ kiểu, mặc cho xung quanh có rất nhiều người chỉ trỏ, bàn tán. Lúc đó, Châu Ngụy cũng đi theo nhưng không biết phải làm sao, vì cô bị người đàn ông đó bế trên tay, Thư Cầm lại đang mang thai, anh căn bản không dám hành động lỗ mảng.
“Kiều Đình Bắc, anh đứng lại cho tôi.”
“Thả tôi xuống.” Cố Thư Cầm đã đanh giọng.
Thấy đối phương vẫn tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, hiên ngang bước đi, cô chỉ còn cách tự cứu lấy mình. Sau khi xác định được vị trí đã nhắm trúng, Thư Cầm liền nhắm mắt đưa miệng cắn vào bắp tay anh ta, cắn rồi nghiến thật mạnh, nhưng có vẻ như vẫn chẳng hề hấn gì đến anh.
“Cắn đi, cắn mạnh vào.” Kiều Đình Bắc kiêu ngạo lên tiếng.
Miệng nói, chân anh vẫn thẳng bước tiến ra xe. Cả nhóm người Trần Hạo Lân thật ra cũng có chạy theo, nên đến lúc người đàn ông ấy cần hỗ trợ, thì Hạo Lân lập tức xuất hiện giúp anh mở cửa xe.
“Ngăn cản tên khốn đó cho tôi.”
Và thế là Cố Thư Cầm bị đưa đi ngay trước mắt Châu Ngụy. Lúc đó, anh cũng muốn lái xe đuổi theo, nhưng tiếc rằng lại bị đám người Trần Hạo Lân ngăn cản. Trong đó, chỉ có Điêu Thái và Điền Vi đứng một bên không can dự.
“Tránh ra.” Châu Ngụy gằng giọng, đanh mặt nhìn Trần Hạo Lân.
“Không tránh. Chuyện nhà người ta để người ta giải quyết, Châu tổng định làm con giáp thứ 13 hay sao mà đuổi theo?” Trần Hạo Lân ngang ngược đáp.
Xét thấy tên nam nhân trước mặt thật đáng ghét, Châu Ngụy liền tỏ ra như ruồi muỗi không đáng quan tâm tới. Song, anh quay lưng bỏ ra chỗ khác để lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Thư Cầm, với nội dung:
[Chỉ cần em nhắn một chữ “Cần” anh liền đến đưa em về nhà!]