Chương 39: Đêm mê say
Từ lúc Cố Thư Cầm trở về, là hầu như Kiều Đình Bắc chẳng rời khỏi cô quá năm phút, đó là những lúc cô đi vệ sinh anh mới không theo thôi, chứ ngoài ra thì bám dính như keo 502.
Được vợ chăm, nên da dẻ anh nhanh chóng hồng hào và cũng chỉ có cô mới được chạm vào bàn tay bị thương của anh để sát trùng, rồi băng bó lại cẩn thận.
Bình thường anh lạnh lùng bao nhiêu, thì tới lúc được vợ chăm lại làm nũng bấy nhiêu. Thức ăn mang lên tới tận phòng, nhưng vẫn muốn cô phải bón cho.
“Vợ, cái này ngon!”
Là ai chăm ai? Là anh sẽ chăm sóc cho mẹ con em dữ chưa? Chứ giờ là chỉ thấy cô đang chăm anh thôi, một bà bầu chăm sóc tận răng cho một nam nhân hết sức bình thường về mặt thể chất.
“Em nấu mà chả ngon được à?” Cô vừa tự đắc, vừa chăm chỉ bón từng chút thức ăn cho anh.
Đang bón ngon lành, thì cô chợt dừng lại, buông hết những thứ đang cầm trên tay xuống, rồi nói:
“Anh tự ăn đi, em đau lưng quá.”
Nghe xong, Kiều Đình Bắc cũng thôi ăn. Sau khi lau miệng, uống nước xong xuôi, anh liền nắm tay Thư Cầm dắt cô về giường.
“Anh làm gì?” Cô khó hiểu hỏi.
“Lên giường, anh bóp lưng cho.”
“Nhưng anh đang ăn mà?”
“Ăn xong rồi.”
“Tay anh còn đau kìa?”
“Anh làm được.”
Đối qua đáp lại một hồi, vẫn là Cố Thư Cầm bị cưỡng ép nằm lên giường để anh ta được cơ hội trổ tài massage chuyên nghiệp thượng thừa.
“Chỗ này đúng không?”
“Vâng, anh qua trái một xíu.”
Dưới sự hướng dẫn nhiệt tình từ cô gái, bàn tay của người đàn ông cũng nhiệt tình xoa bóp, đỉnh điểm là xoa từ thắt lưng vòng ra bụng, rồi lại trượt dài lên tới hai bầu sữa non căng tròn.
“Này, em thấy tay anh hư rồi đấy.”
Cố Thư Cầm cất giọng răn đe khi phát hiện hành động đi xa quá trớn của anh bạn cùng giường. Thế mà Kiều Đình Bắc vẫn vờ đi như không hề nghe thấy.
“Cho xoa một miếng đi, vắng xa lâu quá rồi.”
“Bác sĩ nói không được xoa nắn, vân vê vòng một, vì sẽ gây co bóp tử cung, tăng nguy cơ sinh non. Anh muốn con chúng ta chào đời sớm hơn dự kiến tận bốn tháng à?”
Như một chiếc công tắc tự động, khi bị chạm điện liền lập tức sập nguồn, đó là hiện trạng thực tế vừa xảy ra với người đàn ông, vì anh ta đã thu tay ra khỏi vùng cấm ấy để bảo đảm an toàn cho cả mẹ và bé.
“Không bóp chỗ đó được, nhưng quan hệ nhẹ nhàng thì được, đúng không? Anh có tìm hiểu cả rồi, bác sĩ bảo được.”
Tự hỏi, rồi cũng tự anh trả lời. Nói xong, liền lập tức hăng hái chạy đi đóng hết các rèm cửa lại để tạo ra không gian đen tối, nung nấu cảm giác hứng tình. Sau đó, anh ta vội vã quay trở về giường và bắt đầu cởi áo trước sự bàng hoàng của người phụ nữ.
“Anh vừa ăn tối xong, giờ định ăn nữa à? Không sợ bị bội thực chết hả?”
“Được chết trên thân xác em cũng là điều tuyệt vời mà.” Lời vừa dứt, thì áo cũng cởi xong.
Kiều Đình Bắc bắt đầu lập trận ái tình, vào tư thế sẵn sàng tác chiến với cơ thể nóng bỏng đang phơi ngay trước mắt.
“Ơ, nhưng mà đã có màn dạo đầu đâu? Với cả chỗ đó của em thay đổi nhiều khi mang thai, cho nên em không muốn, hay anh cho em nợ nha?”
Người đàn ông chỉ vừa cầm tay vào thắt lưng đã nghe Cố Thư Cầm xin thỏa hiệp, nhưng mà anh vẫn tiếp tục cởi nốt chiếc quần, sẵn tiện mang luôn chiếc quần bảo hộ trong váy Thư Cầm ném ra ngoài.
Và sau đó, anh đã thấy những vết rạn trên da cô. Phụ nữ khi mang thai quả thực chịu nhiều khổ cực. Để xoa dịu những ủy khuất mà cô phải chịu này, Kiều Đình Bắc đã hôn lên những vết rạn xấu xí ấy, rồi mới chuyển nụ hôn lên đôi môi non mềm của cô gái, nhẹ nhàng nhưng thật ngọt ngào khi mút lấy trọn vẹn hai phiến môi anh đào.
“Cảm ơn em, vì anh mà em phải chịu cực chín tháng mười ngày. Đối với anh, cô gái anh yêu luôn luôn lúc nào cũng xinh đẹp.”
Lời nói thâm tình vang lên bên tai, giúp Thư Cầm cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cô mỉm cười, và quàng tay ngang cổ anh, rồi dịu dàng nói:
“Em chịu cực chín tháng mười ngày, nhưng anh phải cực cả đời vì mẹ con em đấy.”
“Không sao, cái này anh tình nguyện gánh lấy.”
Nói xong câu, anh lại trao cho cô chút ngọt ngào nơi đầu môi, chút dư vị luyến ái từ khoang miệng truyền qua và cũng ngay sau đó, vật nam tính to dài đã thoát khỏi đũng quần tam giác, hướng thẳng về phía đóa hoa nhỏ tuyệt sắc.
Anh đưa tay chạm vào liền cảm nhận được độ ướt át trước miệng hoa, như này cũng đã đủ trơn tru để anh đưa “thằng bé” nông sâu vào trong.
“Ưm~…” Âm thanh rên rỉ vang lên từ cổ họng Thư Cầm.
Nương theo từng đợt đưa đẩy thăng hoa của người đàn ông, cô bắt đầu tận hưởng cái gọi lá ái tình ướt át, khoái cảm dâng trào.
Vật nam tính hết thúc vào, rồi lại lui ra, tuy nhẹ nhàng nhưng vẫn đủ khiến cả hai chìm vào hoan lạc. Bởi vì, sâu thẳm trong đóa hoa hu.yet ấy, tầng tầng lớp lớp mị thịt non mềm đang quấn chặt lấy chiếc gậy th.i*t to dài của anh.
Đêm ấy, nhẹ nhàng nhưng không khỏi mê say…
Được vợ chăm, nên da dẻ anh nhanh chóng hồng hào và cũng chỉ có cô mới được chạm vào bàn tay bị thương của anh để sát trùng, rồi băng bó lại cẩn thận.
Bình thường anh lạnh lùng bao nhiêu, thì tới lúc được vợ chăm lại làm nũng bấy nhiêu. Thức ăn mang lên tới tận phòng, nhưng vẫn muốn cô phải bón cho.
“Vợ, cái này ngon!”
Là ai chăm ai? Là anh sẽ chăm sóc cho mẹ con em dữ chưa? Chứ giờ là chỉ thấy cô đang chăm anh thôi, một bà bầu chăm sóc tận răng cho một nam nhân hết sức bình thường về mặt thể chất.
“Em nấu mà chả ngon được à?” Cô vừa tự đắc, vừa chăm chỉ bón từng chút thức ăn cho anh.
Đang bón ngon lành, thì cô chợt dừng lại, buông hết những thứ đang cầm trên tay xuống, rồi nói:
“Anh tự ăn đi, em đau lưng quá.”
Nghe xong, Kiều Đình Bắc cũng thôi ăn. Sau khi lau miệng, uống nước xong xuôi, anh liền nắm tay Thư Cầm dắt cô về giường.
“Anh làm gì?” Cô khó hiểu hỏi.
“Lên giường, anh bóp lưng cho.”
“Nhưng anh đang ăn mà?”
“Ăn xong rồi.”
“Tay anh còn đau kìa?”
“Anh làm được.”
Đối qua đáp lại một hồi, vẫn là Cố Thư Cầm bị cưỡng ép nằm lên giường để anh ta được cơ hội trổ tài massage chuyên nghiệp thượng thừa.
“Chỗ này đúng không?”
“Vâng, anh qua trái một xíu.”
Dưới sự hướng dẫn nhiệt tình từ cô gái, bàn tay của người đàn ông cũng nhiệt tình xoa bóp, đỉnh điểm là xoa từ thắt lưng vòng ra bụng, rồi lại trượt dài lên tới hai bầu sữa non căng tròn.
“Này, em thấy tay anh hư rồi đấy.”
Cố Thư Cầm cất giọng răn đe khi phát hiện hành động đi xa quá trớn của anh bạn cùng giường. Thế mà Kiều Đình Bắc vẫn vờ đi như không hề nghe thấy.
“Cho xoa một miếng đi, vắng xa lâu quá rồi.”
“Bác sĩ nói không được xoa nắn, vân vê vòng một, vì sẽ gây co bóp tử cung, tăng nguy cơ sinh non. Anh muốn con chúng ta chào đời sớm hơn dự kiến tận bốn tháng à?”
Như một chiếc công tắc tự động, khi bị chạm điện liền lập tức sập nguồn, đó là hiện trạng thực tế vừa xảy ra với người đàn ông, vì anh ta đã thu tay ra khỏi vùng cấm ấy để bảo đảm an toàn cho cả mẹ và bé.
“Không bóp chỗ đó được, nhưng quan hệ nhẹ nhàng thì được, đúng không? Anh có tìm hiểu cả rồi, bác sĩ bảo được.”
Tự hỏi, rồi cũng tự anh trả lời. Nói xong, liền lập tức hăng hái chạy đi đóng hết các rèm cửa lại để tạo ra không gian đen tối, nung nấu cảm giác hứng tình. Sau đó, anh ta vội vã quay trở về giường và bắt đầu cởi áo trước sự bàng hoàng của người phụ nữ.
“Anh vừa ăn tối xong, giờ định ăn nữa à? Không sợ bị bội thực chết hả?”
“Được chết trên thân xác em cũng là điều tuyệt vời mà.” Lời vừa dứt, thì áo cũng cởi xong.
Kiều Đình Bắc bắt đầu lập trận ái tình, vào tư thế sẵn sàng tác chiến với cơ thể nóng bỏng đang phơi ngay trước mắt.
“Ơ, nhưng mà đã có màn dạo đầu đâu? Với cả chỗ đó của em thay đổi nhiều khi mang thai, cho nên em không muốn, hay anh cho em nợ nha?”
Người đàn ông chỉ vừa cầm tay vào thắt lưng đã nghe Cố Thư Cầm xin thỏa hiệp, nhưng mà anh vẫn tiếp tục cởi nốt chiếc quần, sẵn tiện mang luôn chiếc quần bảo hộ trong váy Thư Cầm ném ra ngoài.
Và sau đó, anh đã thấy những vết rạn trên da cô. Phụ nữ khi mang thai quả thực chịu nhiều khổ cực. Để xoa dịu những ủy khuất mà cô phải chịu này, Kiều Đình Bắc đã hôn lên những vết rạn xấu xí ấy, rồi mới chuyển nụ hôn lên đôi môi non mềm của cô gái, nhẹ nhàng nhưng thật ngọt ngào khi mút lấy trọn vẹn hai phiến môi anh đào.
“Cảm ơn em, vì anh mà em phải chịu cực chín tháng mười ngày. Đối với anh, cô gái anh yêu luôn luôn lúc nào cũng xinh đẹp.”
Lời nói thâm tình vang lên bên tai, giúp Thư Cầm cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cô mỉm cười, và quàng tay ngang cổ anh, rồi dịu dàng nói:
“Em chịu cực chín tháng mười ngày, nhưng anh phải cực cả đời vì mẹ con em đấy.”
“Không sao, cái này anh tình nguyện gánh lấy.”
Nói xong câu, anh lại trao cho cô chút ngọt ngào nơi đầu môi, chút dư vị luyến ái từ khoang miệng truyền qua và cũng ngay sau đó, vật nam tính to dài đã thoát khỏi đũng quần tam giác, hướng thẳng về phía đóa hoa nhỏ tuyệt sắc.
Anh đưa tay chạm vào liền cảm nhận được độ ướt át trước miệng hoa, như này cũng đã đủ trơn tru để anh đưa “thằng bé” nông sâu vào trong.
“Ưm~…” Âm thanh rên rỉ vang lên từ cổ họng Thư Cầm.
Nương theo từng đợt đưa đẩy thăng hoa của người đàn ông, cô bắt đầu tận hưởng cái gọi lá ái tình ướt át, khoái cảm dâng trào.
Vật nam tính hết thúc vào, rồi lại lui ra, tuy nhẹ nhàng nhưng vẫn đủ khiến cả hai chìm vào hoan lạc. Bởi vì, sâu thẳm trong đóa hoa hu.yet ấy, tầng tầng lớp lớp mị thịt non mềm đang quấn chặt lấy chiếc gậy th.i*t to dài của anh.
Đêm ấy, nhẹ nhàng nhưng không khỏi mê say…