Chương 26: Đưa em về nhà
Thành công đưa người phụ nữ trong lòng về nhà, Kiều Đình Bắc kiên quyết bế cô vào phòng, thẳng tay khóa cửa nhốt người bên trong, mặc cho Thư Cầm nhiều lần đánh đấm, thậm chí cắn vào tay anh khắp chỗ cũng không thể thoát thân.
“Kiều Đình Bắc, đồ bệnh hoạn. Anh mau thả tôi ra.” Cô nhìn anh, trừng mắt mà mắng.
Lúc này, người đàn ông ấy cứ như đã bị điếc từ đời nào rồi, mặc ai mắng gì mắng, anh vẫn thản nhiên cởi áo vest tới mở vài cúc trên của áo sơ mi, rồi lao thẳng lên giường.
“Anh… Anh muốn làm gì? Tránh ra, anh mà tới gần là tôi cắn lưỡi ngay lập tức cho anh xem.”
Cố Thư Cầm sợ hãi, không ngừng lui về phía đầu giường, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là bị người đàn ông đó cưỡng hôn không chút ngần ngại.
Tay anh ta ghì chặt sau gáy cô gái, phía trước mạnh bạo gặm, mút hai phiến môi hồng của đối phương, trong khi đó cô vẫn luôn giận dữ, vẫn cắn vào môi anh đến nổi máu chảy vào khoang miệng, thoảng lên mùi hương tanh nồng cực dị, khiến Thư Cầm chỉ muốn nôn. Vậy mà anh chỉ dừng lại khi cô thật sự không kip thở nữa.
Đưa tay lau khóe môi vẫn còn dính máu, Kiều Đình Bắc nhoẻn miệng cười quỷ dị, trông thật đáng sợ.
“Tôi không muốn làm thế thân cho người khác, anh không thể tha cho tôi sao?” Cố Thư Cầm ấm ức lên tiếng.
“Ai nói sẽ bắt em làm thế thân? Tôi có từng nói sao?” Người đàn ông trầm giọng hỏi lại.
“Anh chưa nói, nhưng khi tôi hỏi anh có từng thật lòng với tôi chưa, thì anh lại nhìn lên di ảnh của cô ấy để trả lời, còn ngoài ra anh luôn trong trạng thái im lặng. Phải chăng anh nghĩ tôi sẽ không thể rời xa anh?”
“Do em nhạy cảm nên không tin những gì tôi nói đều là dành cho em. Vậy từ giờ cứ tiếp tục ở lại đây đi, tôi sẽ dùng hành động chứng minh cho em thấy. Với cả… Tôi muốn tận tay chăm sóc cho mẹ con em.”
Nói đến đây thì âm giọng của người đàn ông đã dịu nhẹ hơn rất nhiều, và anh cũng quay qua nhìn cô với ánh mắt thật chân thành, khiến cô nhất thời dao động.
“Tôi không muốn ở lại đây chỉ để làm con rối cho anh giật dây.”
“Ở lại làm vợ.” Kiều Đình Bắc kiên định trả lời.
Sau đó, bầu không khí giữa hai người chính thức chìm vào tĩnh lặng. Mỗi người đều mang một suy nghĩ riêng, cho tới khi chuông điện thoại của Thư Cầm chợt vang lên.
Dù cô có nhanh nhẹn chộp lấy chiếc điện thoại, thì người đàn ông ấy vẫn kịp nhìn thấy ai đang gọi tới, nhưng anh không làm gì gay gắt cả, chỉ bình tĩnh nói một câu:
“Em được phép nghe điện thoại, nhưng không được phép rời khỏi đây. Em có thể không đón nhận tôi, nhưng phải cho tôi có trách nhiệm với đứa con trong bụng em. Hoặc là ở bên tôi, hoặc là rời khỏi đây với điều kiện không mang đứa bé theo cùng.”
“Kiều Đình Bắc, anh điên sao? Đứa bé vẫn chưa hoàn thiện hình hài, anh nói vậy có khác gì muốn tôi bỏ đứa bé?”
“Thế mới phải xem người làm mẹ như em cư xử như nào.” Anh ung dung trả lời.
Lòng dạ Thư Cầm cũng lắng xuống. Lúc này, Châu Ngụy lại tiếp tục gọi tới. Cô biết đã rơi vào hoàn cảnh này thì không nên day dưa với anh ấy nữa, huống hồ cô càng không muốn liên lụy tới anh…
Đắn đo một hồi, Cố Thư Cầm mới quyết định nghe máy. Trong lúc cô còn chưa kịp nói gì, thì đầu dây bên kia đã truyền qua âm giọng đầy lo lắng.
“Em ổn không?”
“Em không sao! Anh có lựa lời nói chuyện với hai bác chưa? Họ có nói gì không? Anh nhắn với hai bác, bảo họ đừng buồn em nha… Với cả…”
“Em có muốn về không? Anh tới đón.” Châu Ngụy thẳng thắng đưa ra mục đích chính của cuộc gọi.
Giọng nói của anh cứ trầm thấp, ôn nhu, thực tình khiến người nghe căn bản không thể kìm lòng.
“Chắc em không thể về đó nữa… Còn hợp đồng, em sẽ sớm gửi tiền bồi thường cho anh, hy vọng anh có thể lựa lời nói khéo với hai bác hộ em.” Cố Thư Cầm áy náy trả lời.
Châu Ngụy ở phía bên kia lại im lặng một lúc lâu, có vẻ như anh đang lấy lại tâm trạng sau những gì vừa xảy ra, rồi hồi sau mới lên tiếng:
“Tiền đó không cần phải trả lại cho anh, còn ở Châu gia, em muốn về bất cứ lúc nào cũng được. Không vì điều gì đó, thì cũng vì tình cảm gia đình, cả anh và ba mẹ đều sẽ xem em như người thân mà đối đãi thật tốt. Em có thể ở lại đó sắp xếp cho ổn thoả mọi chuyện, nếu có ai đó ngược đãi, cứ gọi điện cho anh, anh đến đưa em về nhà.”
Những gì Châu Ngụy nói toàn là lời thâm tình, đong đầy cảm xúc, khiến hốc mắt Thư Cầm nhanh chóng ngấn lệ, từ rưng rưng rồi rơi hẳn xuống đôi gò má nhỏ.
Thấy cô khóc, Kiều Đình Bắc không khỏi cau mày, lập tức giật lấy chiếc điện thoại trong tay cô, rồi thẳng thừng ném qua một xó.
Anh nhìn cô với nét mặt bộn bề tâm tư, mà gằng giọng hỏi:
“Em khóc vì nó, và đang cảm thấy hối hận khi gặp tôi sao?”
“Kiều Đình Bắc, đồ bệnh hoạn. Anh mau thả tôi ra.” Cô nhìn anh, trừng mắt mà mắng.
Lúc này, người đàn ông ấy cứ như đã bị điếc từ đời nào rồi, mặc ai mắng gì mắng, anh vẫn thản nhiên cởi áo vest tới mở vài cúc trên của áo sơ mi, rồi lao thẳng lên giường.
“Anh… Anh muốn làm gì? Tránh ra, anh mà tới gần là tôi cắn lưỡi ngay lập tức cho anh xem.”
Cố Thư Cầm sợ hãi, không ngừng lui về phía đầu giường, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là bị người đàn ông đó cưỡng hôn không chút ngần ngại.
Tay anh ta ghì chặt sau gáy cô gái, phía trước mạnh bạo gặm, mút hai phiến môi hồng của đối phương, trong khi đó cô vẫn luôn giận dữ, vẫn cắn vào môi anh đến nổi máu chảy vào khoang miệng, thoảng lên mùi hương tanh nồng cực dị, khiến Thư Cầm chỉ muốn nôn. Vậy mà anh chỉ dừng lại khi cô thật sự không kip thở nữa.
Đưa tay lau khóe môi vẫn còn dính máu, Kiều Đình Bắc nhoẻn miệng cười quỷ dị, trông thật đáng sợ.
“Tôi không muốn làm thế thân cho người khác, anh không thể tha cho tôi sao?” Cố Thư Cầm ấm ức lên tiếng.
“Ai nói sẽ bắt em làm thế thân? Tôi có từng nói sao?” Người đàn ông trầm giọng hỏi lại.
“Anh chưa nói, nhưng khi tôi hỏi anh có từng thật lòng với tôi chưa, thì anh lại nhìn lên di ảnh của cô ấy để trả lời, còn ngoài ra anh luôn trong trạng thái im lặng. Phải chăng anh nghĩ tôi sẽ không thể rời xa anh?”
“Do em nhạy cảm nên không tin những gì tôi nói đều là dành cho em. Vậy từ giờ cứ tiếp tục ở lại đây đi, tôi sẽ dùng hành động chứng minh cho em thấy. Với cả… Tôi muốn tận tay chăm sóc cho mẹ con em.”
Nói đến đây thì âm giọng của người đàn ông đã dịu nhẹ hơn rất nhiều, và anh cũng quay qua nhìn cô với ánh mắt thật chân thành, khiến cô nhất thời dao động.
“Tôi không muốn ở lại đây chỉ để làm con rối cho anh giật dây.”
“Ở lại làm vợ.” Kiều Đình Bắc kiên định trả lời.
Sau đó, bầu không khí giữa hai người chính thức chìm vào tĩnh lặng. Mỗi người đều mang một suy nghĩ riêng, cho tới khi chuông điện thoại của Thư Cầm chợt vang lên.
Dù cô có nhanh nhẹn chộp lấy chiếc điện thoại, thì người đàn ông ấy vẫn kịp nhìn thấy ai đang gọi tới, nhưng anh không làm gì gay gắt cả, chỉ bình tĩnh nói một câu:
“Em được phép nghe điện thoại, nhưng không được phép rời khỏi đây. Em có thể không đón nhận tôi, nhưng phải cho tôi có trách nhiệm với đứa con trong bụng em. Hoặc là ở bên tôi, hoặc là rời khỏi đây với điều kiện không mang đứa bé theo cùng.”
“Kiều Đình Bắc, anh điên sao? Đứa bé vẫn chưa hoàn thiện hình hài, anh nói vậy có khác gì muốn tôi bỏ đứa bé?”
“Thế mới phải xem người làm mẹ như em cư xử như nào.” Anh ung dung trả lời.
Lòng dạ Thư Cầm cũng lắng xuống. Lúc này, Châu Ngụy lại tiếp tục gọi tới. Cô biết đã rơi vào hoàn cảnh này thì không nên day dưa với anh ấy nữa, huống hồ cô càng không muốn liên lụy tới anh…
Đắn đo một hồi, Cố Thư Cầm mới quyết định nghe máy. Trong lúc cô còn chưa kịp nói gì, thì đầu dây bên kia đã truyền qua âm giọng đầy lo lắng.
“Em ổn không?”
“Em không sao! Anh có lựa lời nói chuyện với hai bác chưa? Họ có nói gì không? Anh nhắn với hai bác, bảo họ đừng buồn em nha… Với cả…”
“Em có muốn về không? Anh tới đón.” Châu Ngụy thẳng thắng đưa ra mục đích chính của cuộc gọi.
Giọng nói của anh cứ trầm thấp, ôn nhu, thực tình khiến người nghe căn bản không thể kìm lòng.
“Chắc em không thể về đó nữa… Còn hợp đồng, em sẽ sớm gửi tiền bồi thường cho anh, hy vọng anh có thể lựa lời nói khéo với hai bác hộ em.” Cố Thư Cầm áy náy trả lời.
Châu Ngụy ở phía bên kia lại im lặng một lúc lâu, có vẻ như anh đang lấy lại tâm trạng sau những gì vừa xảy ra, rồi hồi sau mới lên tiếng:
“Tiền đó không cần phải trả lại cho anh, còn ở Châu gia, em muốn về bất cứ lúc nào cũng được. Không vì điều gì đó, thì cũng vì tình cảm gia đình, cả anh và ba mẹ đều sẽ xem em như người thân mà đối đãi thật tốt. Em có thể ở lại đó sắp xếp cho ổn thoả mọi chuyện, nếu có ai đó ngược đãi, cứ gọi điện cho anh, anh đến đưa em về nhà.”
Những gì Châu Ngụy nói toàn là lời thâm tình, đong đầy cảm xúc, khiến hốc mắt Thư Cầm nhanh chóng ngấn lệ, từ rưng rưng rồi rơi hẳn xuống đôi gò má nhỏ.
Thấy cô khóc, Kiều Đình Bắc không khỏi cau mày, lập tức giật lấy chiếc điện thoại trong tay cô, rồi thẳng thừng ném qua một xó.
Anh nhìn cô với nét mặt bộn bề tâm tư, mà gằng giọng hỏi:
“Em khóc vì nó, và đang cảm thấy hối hận khi gặp tôi sao?”