Chương : 8
Edit: Vân Tích
Beta: Bổn Cung muốn cắt JJ của ngươi
“Bọn chúng bắt nạt mèo mập.” Archer nhảy lên bàn, thân hình nho nhỏ nhưng mang theo sức bật kinh người, duỗi móng vuốt trỏ vào gấu mèo Panda, cố gắng thể hiện ra trước mặt thầy giáo mỹ nhân rằng bé thông minh lại lanh lợi bao nhiêu, vừa nhân cơ hội cọ cọ người Sở Du Nhiên, vừa nhìn nụ cười thường trực trên môi cậu. Sư tử con đắc ý giải thích: “Mắt của mèo ú bị đánh sưng hết cả lên rồi.”
Sở Du Nhiên nhìn đôi mắt đen thui của Panda, thật sự không thể nhìn ra khác với bình thường ở đâu.
Hal kể lại: “Sáng hôm nay, Panda tới sớm, đúng lúc đám sư tử hổ báo sát vách đang chơi trong sân, tụi nhỏ thấy nhóc mập mạp, bèn chạy tới xô đẩy mấy cái. Panda, Miller, thêm cả Vic nữa, ba nhóc này trước giờ không thích bị trêu, nhưng lại không có sức đánh trả nên bị xô ngã. Tình cảnh ấy bị Dillow nhìn thấy, hơn nữa những đứa nhỏ khác trong lớp không đi giúp Panda…Thật ra cũng là do đám nhỏ sư tử hổ báo kia đùa quá trớn, nhóc Panda lại không biết ăn nói, đứa nhỏ này, trừ khoản ăn là thông minh, các việc khác đều ngốc nghếch.”
Sở Du Nhiên mường tượng ra cảnh: Một đám động vật họ mèo nhìn thấy một nắm lông tròn, mừng như bắt được vàng nhào tới, con nào con nấy cũng muốn duỗi móng nhỏ kéo một cái, khiến gấu mèo nhỏ chịu không nổi. Cái cảm giác hai mươi mấy con sư tử hổ báo tranh nhau một quả cầu lông, thiệt tình…
Lắc đầu một cái, xua ý nghĩ này đi, Sở Du Nhiên nhìn nhóc con đang ngồi xổm ở góc tường, lấy ra một cây gậy trúc từ trong không gian của vòng tay, bứt lá cây cho gấu mèo ăn. Khóe miệng cậu hơi co giật một chút, không thể tin một nhóc ngố ba tuổi lại biết sử dụng trang bị không gian, như vậy, tinh thần lực ít nhất phải cấp A.
Ở trong hệ tinh cầu này, gấu mèo vẫn như trước là giống hiếm, tuy nhiên cũng không đến mức trở thành quốc bảo. Ví dụ như Thủ tướng Bansky, thú thân chính là một con gấu mèo bự. Nghe nói, vị Thủ tướng này không chỉ đơn thuần ngây thơ là vú nuôi của đương kim bệ hạ, mà người này tâm tư sâu sắc, thủ đoạn giao tiếp cũng là số một, lá mặt lá trái, lòng dạ đen tối không khác gì màu vành mắt luôn.
Nói chung, nhìn khắp toàn bộ Đế tinh, thân là gấu mèo lại có tinh thần lực cao đến vậy, ngoài trực hệ của Bansky đại nhân ra thì chẳng còn ai khác, chẳng lẽ là con cháu của ngài Thủ tướng? Nếu chuyện ngày hôm nay không xảy ra, có lẽ Sở Du Nhiên không bao giờ ý thức được lai lịch của Panda lại lớn như vậy.
Nhìn Dillow thở phì phò, Sở Du Nhiên xoa đầu bé, dịu dàng nói: “Dillow, con có hỏi ý kiến Panda không, nhóc kia không giận thì tại sao con lại đi đánh nhau?”
Dillow liếc mắt nhìn Panda, nói một cách ghét bỏ: “Nó ngu!”
Lý do này thực sự không thể phản bác chỗ nào, Sở Du Nhiên nghẹn họng giây lát.
Dillow nhảy từ trên bàn xuống, oai vệ hùng dũng, khí phách hiên ngang, chân trước còn chưa kịp bước đi, đã bị Sở Du Nhiên ôm thốc lên lòng, “Dillow, bọn họ chỉ là đang đùa Panda thôi, Panda không giận thì thôi, không cho phép con hồ đồ!”
Dillow giơ móng tát Sở Du Nhiên — đó là bởi vì nó ngu!
Sở Du Nhiên lạnh mặt nhìn Dillow.
Dillow lúc đánh xong đã hối hận rồi, nhìn mặt Sở Du Nhiên liền muốn xin lỗi, nhưng tính tình nhóc ương bướng, cho nên nhất quyết không chịu nhận sai. Cuối cùng, Dillow chỉ liếm Sở Du Nhiên một cái, chớp mắt: “Nếu như ngươi chịu làm đồ ăn ngon cho ta, ta không đi nữa.”  ̄ へ  ̄ Sở Du Nhiên nhìn Dillow, chậm rãi nhấn từng từ: “Có thể biết bản thân mình sai, đồng thời dũng cảm nhận lỗi, đó mới là nam tử hán.”
Dillow hừ một tiếng, “Là do bọn nó ngu!”
Sở Du Nhiên chép miệng, đặt món tráng miệng vào lòng Dillow, nghiêm túc nói: “Thầy hy vọng con đến trường để biết cách giao tiếp với người khác, nhận được tín nhiệm của mọi người. Thầy không muốn con lớn lên lại vẫn như trước đây, chỉ biết dùng vũ lực để giải quyết vấn đề. Dillow, giờ con mang món tráng miệng này đến từng bạn trong lớp đi, nói với họ là con xin lỗi, khi nãy là do hiểu lầm nên con mới đánh họ. Nói xin lỗi cũng không khó lắm đúng không? Thầy tin tưởng là Dillow nhất định làm được.”
Dillow bất mãn bĩu môi, giơ móng đập bồm bộp lên đĩa, “Không!” Thầy giáo rõ ràng thích bé nhất, cho nên thứ gì tốt nhất phải là của bé, tại sao phải chia cho người khác?
Vấn đề Sở Du Nhiên vẫn luôn lo lắng về Dillow, bây giờ bộc lộ ra rõ ràng.
Sở Du Nhiên mỉm cười, “Cũng được thôi. Dillow, một miếng này là của con, chỗ còn lại là chia đều cho đám nhóc Archer.”
Dillow trơ mắt nhìn Sở Du Nhiên ôm đĩa tráng miệng lại, căm tức dùng móng ném phần ăn của bé xuống, “Ta không ăn nữa!”
Sở Du Nhiên coi như không thấy gì, tiếp tục phân đồ tráng miệng cho đám Archer. Dillow tức giận đập móng liên hồi, Sở Du Nhiên vẫn như trước mặc kệ, cho nhóc tự dằn vặt bản thân. Trẻ con chính là như vậy, làm mình làm mẩy là để người lớn chú ý, cho nên nếu ngươi để ý đến nó, nó sẽ càng được thể.
Chờ đến lúc tất cả đám nhóc đều có đồ ăn, Sở Du Nhiên mới quay đầu nhìn Dillow, phát hiện ra đứa nhỏ chui vào trong hốc cây, oán hận dùng thân cây mài móng vuốt, bộ dạng tức tối muốn trút giận —- ta vồ này vồ này, ta cào này cào này…
Cảm giác được có người đang nhìn, Dillow lập tức vươn thẳng cổ, ra vẻ cao quý kiêu hãnh. Hừ, là ấu tể Đệ nhất đế quốc, nhóc mới không cần đi tranh sủng với đám ngu dốt kia! Cuộn người lại, hai móng vuốt ôm đầu, cong mông lên — ngủ!
Sở Du Nhiên ngồi xổm trước hốc cây, mở miệng gọi: “Dillow, con định làm tổ trong đó sao? Không định ra ngoài nữa.”
Dillow không lên tiếng.
Sở Du Nhiên cười cười, “Vậy cũng tốt, đồ ngon đều bị Archer ăn hết sạch rồi.”
Vừa nghe đến đoạn bị Archer ăn hết sạch, Dillow lấy lại tinh thần, trong nháy mắt đã vọt ra khỏi gốc cây, một lòng muốn đánh cho Archer một trận! Đồ ta vứt bỏ cũng không phải để sư tử ngu xuẩn nhà ngươi ăn!
Hal đứng ở một bên nhìn, lo lắng hỏi: “Làm như vậy đối với Dillow có bất công quá không?”
Sở Du Nhiên lắc đầu: “Không thể nuông chiều nó, tật xấu này không dễ thay đổi, cho nên chỉ có thể từ từ cho nó biết, tức tối thì cái gì cũng không có được, chỉ có thể ăn đồ thừa của người khác.”
Sở Du Nhiên vừa nói xong lời này, quang não đã tích tích kêu lên, phía trên tên của Dillow nhấp nháy. Sở Du Nhiên mở ra xem, đây là lần đầu tiên Wales chủ động nhắn cho cậu: “Dillow không nghe lời?”
Sở Du Nhiên do dự một lát, sau đó trả lời: Không có, bé rất ngoan.
Chuyện vừa xảy ra đối phương đã biết, xem ra trong trường cũng có tai mắt của người này, khiến Sở Du Nhiên không thể không nghi ngờ thân phận của Wales. Theo cậu được biết, ngay cả công tước cũng không có gan làm như vậy, với tính cách của cha mình, nếu phát hiện ra gián điệp thì tuyệt đối có thể đánh người ta gần chết rồi trả về. Mà Wales, lại hoàn toàn không thèm để tâm. Lớp cậu có cháu của Thủ tướng, vậy Dillow…
Wales nhanh chóng hồi đáp: Không cần thiết nuông chiều quá.
Sở Du Nhiên: Uốn nắn phải dần dần, không vội vàng được
Wales: Cực khổ rồi.
Sở Du Nhiên: Phải ^_^
Đang xử lý chính vụ, khóe miệng Wales hơi mỉm cười, nhìn vào màn hình, tâm trạng thư thả.
Đúng lúc này, Crewe bước vào, bị vẻ mặt của Wales làm cho sợ tới mức đổ mồ hôi ướt sũng người, không dám tiếp tục tiến vào trong. Từ ngoài cửa, phó quan Crewe nghiêm túc nói: “Bệ hạ, đã bắt được hai người kia, là người của gia tộc Angus.”
Bị quấy rầy cuộc tán gẫu, Wales cười lạnh: “Gia tộc Angus? Claire thấy mình sống lâu quá rồi sao?”
“Không phải là Claire đại nhân, là tam thiếu gia nhà họ, Gay.” Crewe thận trọng nhìn nét mặt Wales, gợi lại: “Chính là giống cái đã cùng ngài ăn cơm chung, họ mèo, do Bansky đại nhân giới thiệu.”
Wales nhíu mày, không tài nào nhớ nổi.
Crewe trong lòng vì Gay mỹ nhân mà mặc niệm ba giây đồng hồ, bệ hạ xem ra không thích ngươi chắc rồi, ngay cả hình dạng méo tròn ra sao ngài cũng không nhớ được.
Wales căn dặn: “Bảo vệ Dillow cho tốt, đừng để họ bị quấy rầy.”
“Dạ!”
“Về phần Claire…” Wales trầm tư một lát, không rõ đang có tính toán gì.
_______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Panda: “‘Tầy’ ơi, iem muốn bức tranh màu sắc sặc sỡ!”
Sở Du Nhiên ^_^ “Thầy vẽ cầu vồng bảy màu lên lông trắng của con nhá.”
Dillow: “Thầy giáo, ta cũng muốn bức tranh màu sắc sặc sỡ!”
Sở Du Nhiên ^_^ “Bảo bối nhi, cái này… Thầy không giúp con được, quá đen.
Beta: Bổn Cung muốn cắt JJ của ngươi
“Bọn chúng bắt nạt mèo mập.” Archer nhảy lên bàn, thân hình nho nhỏ nhưng mang theo sức bật kinh người, duỗi móng vuốt trỏ vào gấu mèo Panda, cố gắng thể hiện ra trước mặt thầy giáo mỹ nhân rằng bé thông minh lại lanh lợi bao nhiêu, vừa nhân cơ hội cọ cọ người Sở Du Nhiên, vừa nhìn nụ cười thường trực trên môi cậu. Sư tử con đắc ý giải thích: “Mắt của mèo ú bị đánh sưng hết cả lên rồi.”
Sở Du Nhiên nhìn đôi mắt đen thui của Panda, thật sự không thể nhìn ra khác với bình thường ở đâu.
Hal kể lại: “Sáng hôm nay, Panda tới sớm, đúng lúc đám sư tử hổ báo sát vách đang chơi trong sân, tụi nhỏ thấy nhóc mập mạp, bèn chạy tới xô đẩy mấy cái. Panda, Miller, thêm cả Vic nữa, ba nhóc này trước giờ không thích bị trêu, nhưng lại không có sức đánh trả nên bị xô ngã. Tình cảnh ấy bị Dillow nhìn thấy, hơn nữa những đứa nhỏ khác trong lớp không đi giúp Panda…Thật ra cũng là do đám nhỏ sư tử hổ báo kia đùa quá trớn, nhóc Panda lại không biết ăn nói, đứa nhỏ này, trừ khoản ăn là thông minh, các việc khác đều ngốc nghếch.”
Sở Du Nhiên mường tượng ra cảnh: Một đám động vật họ mèo nhìn thấy một nắm lông tròn, mừng như bắt được vàng nhào tới, con nào con nấy cũng muốn duỗi móng nhỏ kéo một cái, khiến gấu mèo nhỏ chịu không nổi. Cái cảm giác hai mươi mấy con sư tử hổ báo tranh nhau một quả cầu lông, thiệt tình…
Lắc đầu một cái, xua ý nghĩ này đi, Sở Du Nhiên nhìn nhóc con đang ngồi xổm ở góc tường, lấy ra một cây gậy trúc từ trong không gian của vòng tay, bứt lá cây cho gấu mèo ăn. Khóe miệng cậu hơi co giật một chút, không thể tin một nhóc ngố ba tuổi lại biết sử dụng trang bị không gian, như vậy, tinh thần lực ít nhất phải cấp A.
Ở trong hệ tinh cầu này, gấu mèo vẫn như trước là giống hiếm, tuy nhiên cũng không đến mức trở thành quốc bảo. Ví dụ như Thủ tướng Bansky, thú thân chính là một con gấu mèo bự. Nghe nói, vị Thủ tướng này không chỉ đơn thuần ngây thơ là vú nuôi của đương kim bệ hạ, mà người này tâm tư sâu sắc, thủ đoạn giao tiếp cũng là số một, lá mặt lá trái, lòng dạ đen tối không khác gì màu vành mắt luôn.
Nói chung, nhìn khắp toàn bộ Đế tinh, thân là gấu mèo lại có tinh thần lực cao đến vậy, ngoài trực hệ của Bansky đại nhân ra thì chẳng còn ai khác, chẳng lẽ là con cháu của ngài Thủ tướng? Nếu chuyện ngày hôm nay không xảy ra, có lẽ Sở Du Nhiên không bao giờ ý thức được lai lịch của Panda lại lớn như vậy.
Nhìn Dillow thở phì phò, Sở Du Nhiên xoa đầu bé, dịu dàng nói: “Dillow, con có hỏi ý kiến Panda không, nhóc kia không giận thì tại sao con lại đi đánh nhau?”
Dillow liếc mắt nhìn Panda, nói một cách ghét bỏ: “Nó ngu!”
Lý do này thực sự không thể phản bác chỗ nào, Sở Du Nhiên nghẹn họng giây lát.
Dillow nhảy từ trên bàn xuống, oai vệ hùng dũng, khí phách hiên ngang, chân trước còn chưa kịp bước đi, đã bị Sở Du Nhiên ôm thốc lên lòng, “Dillow, bọn họ chỉ là đang đùa Panda thôi, Panda không giận thì thôi, không cho phép con hồ đồ!”
Dillow giơ móng tát Sở Du Nhiên — đó là bởi vì nó ngu!
Sở Du Nhiên lạnh mặt nhìn Dillow.
Dillow lúc đánh xong đã hối hận rồi, nhìn mặt Sở Du Nhiên liền muốn xin lỗi, nhưng tính tình nhóc ương bướng, cho nên nhất quyết không chịu nhận sai. Cuối cùng, Dillow chỉ liếm Sở Du Nhiên một cái, chớp mắt: “Nếu như ngươi chịu làm đồ ăn ngon cho ta, ta không đi nữa.”  ̄ へ  ̄ Sở Du Nhiên nhìn Dillow, chậm rãi nhấn từng từ: “Có thể biết bản thân mình sai, đồng thời dũng cảm nhận lỗi, đó mới là nam tử hán.”
Dillow hừ một tiếng, “Là do bọn nó ngu!”
Sở Du Nhiên chép miệng, đặt món tráng miệng vào lòng Dillow, nghiêm túc nói: “Thầy hy vọng con đến trường để biết cách giao tiếp với người khác, nhận được tín nhiệm của mọi người. Thầy không muốn con lớn lên lại vẫn như trước đây, chỉ biết dùng vũ lực để giải quyết vấn đề. Dillow, giờ con mang món tráng miệng này đến từng bạn trong lớp đi, nói với họ là con xin lỗi, khi nãy là do hiểu lầm nên con mới đánh họ. Nói xin lỗi cũng không khó lắm đúng không? Thầy tin tưởng là Dillow nhất định làm được.”
Dillow bất mãn bĩu môi, giơ móng đập bồm bộp lên đĩa, “Không!” Thầy giáo rõ ràng thích bé nhất, cho nên thứ gì tốt nhất phải là của bé, tại sao phải chia cho người khác?
Vấn đề Sở Du Nhiên vẫn luôn lo lắng về Dillow, bây giờ bộc lộ ra rõ ràng.
Sở Du Nhiên mỉm cười, “Cũng được thôi. Dillow, một miếng này là của con, chỗ còn lại là chia đều cho đám nhóc Archer.”
Dillow trơ mắt nhìn Sở Du Nhiên ôm đĩa tráng miệng lại, căm tức dùng móng ném phần ăn của bé xuống, “Ta không ăn nữa!”
Sở Du Nhiên coi như không thấy gì, tiếp tục phân đồ tráng miệng cho đám Archer. Dillow tức giận đập móng liên hồi, Sở Du Nhiên vẫn như trước mặc kệ, cho nhóc tự dằn vặt bản thân. Trẻ con chính là như vậy, làm mình làm mẩy là để người lớn chú ý, cho nên nếu ngươi để ý đến nó, nó sẽ càng được thể.
Chờ đến lúc tất cả đám nhóc đều có đồ ăn, Sở Du Nhiên mới quay đầu nhìn Dillow, phát hiện ra đứa nhỏ chui vào trong hốc cây, oán hận dùng thân cây mài móng vuốt, bộ dạng tức tối muốn trút giận —- ta vồ này vồ này, ta cào này cào này…
Cảm giác được có người đang nhìn, Dillow lập tức vươn thẳng cổ, ra vẻ cao quý kiêu hãnh. Hừ, là ấu tể Đệ nhất đế quốc, nhóc mới không cần đi tranh sủng với đám ngu dốt kia! Cuộn người lại, hai móng vuốt ôm đầu, cong mông lên — ngủ!
Sở Du Nhiên ngồi xổm trước hốc cây, mở miệng gọi: “Dillow, con định làm tổ trong đó sao? Không định ra ngoài nữa.”
Dillow không lên tiếng.
Sở Du Nhiên cười cười, “Vậy cũng tốt, đồ ngon đều bị Archer ăn hết sạch rồi.”
Vừa nghe đến đoạn bị Archer ăn hết sạch, Dillow lấy lại tinh thần, trong nháy mắt đã vọt ra khỏi gốc cây, một lòng muốn đánh cho Archer một trận! Đồ ta vứt bỏ cũng không phải để sư tử ngu xuẩn nhà ngươi ăn!
Hal đứng ở một bên nhìn, lo lắng hỏi: “Làm như vậy đối với Dillow có bất công quá không?”
Sở Du Nhiên lắc đầu: “Không thể nuông chiều nó, tật xấu này không dễ thay đổi, cho nên chỉ có thể từ từ cho nó biết, tức tối thì cái gì cũng không có được, chỉ có thể ăn đồ thừa của người khác.”
Sở Du Nhiên vừa nói xong lời này, quang não đã tích tích kêu lên, phía trên tên của Dillow nhấp nháy. Sở Du Nhiên mở ra xem, đây là lần đầu tiên Wales chủ động nhắn cho cậu: “Dillow không nghe lời?”
Sở Du Nhiên do dự một lát, sau đó trả lời: Không có, bé rất ngoan.
Chuyện vừa xảy ra đối phương đã biết, xem ra trong trường cũng có tai mắt của người này, khiến Sở Du Nhiên không thể không nghi ngờ thân phận của Wales. Theo cậu được biết, ngay cả công tước cũng không có gan làm như vậy, với tính cách của cha mình, nếu phát hiện ra gián điệp thì tuyệt đối có thể đánh người ta gần chết rồi trả về. Mà Wales, lại hoàn toàn không thèm để tâm. Lớp cậu có cháu của Thủ tướng, vậy Dillow…
Wales nhanh chóng hồi đáp: Không cần thiết nuông chiều quá.
Sở Du Nhiên: Uốn nắn phải dần dần, không vội vàng được
Wales: Cực khổ rồi.
Sở Du Nhiên: Phải ^_^
Đang xử lý chính vụ, khóe miệng Wales hơi mỉm cười, nhìn vào màn hình, tâm trạng thư thả.
Đúng lúc này, Crewe bước vào, bị vẻ mặt của Wales làm cho sợ tới mức đổ mồ hôi ướt sũng người, không dám tiếp tục tiến vào trong. Từ ngoài cửa, phó quan Crewe nghiêm túc nói: “Bệ hạ, đã bắt được hai người kia, là người của gia tộc Angus.”
Bị quấy rầy cuộc tán gẫu, Wales cười lạnh: “Gia tộc Angus? Claire thấy mình sống lâu quá rồi sao?”
“Không phải là Claire đại nhân, là tam thiếu gia nhà họ, Gay.” Crewe thận trọng nhìn nét mặt Wales, gợi lại: “Chính là giống cái đã cùng ngài ăn cơm chung, họ mèo, do Bansky đại nhân giới thiệu.”
Wales nhíu mày, không tài nào nhớ nổi.
Crewe trong lòng vì Gay mỹ nhân mà mặc niệm ba giây đồng hồ, bệ hạ xem ra không thích ngươi chắc rồi, ngay cả hình dạng méo tròn ra sao ngài cũng không nhớ được.
Wales căn dặn: “Bảo vệ Dillow cho tốt, đừng để họ bị quấy rầy.”
“Dạ!”
“Về phần Claire…” Wales trầm tư một lát, không rõ đang có tính toán gì.
_______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Panda: “‘Tầy’ ơi, iem muốn bức tranh màu sắc sặc sỡ!”
Sở Du Nhiên ^_^ “Thầy vẽ cầu vồng bảy màu lên lông trắng của con nhá.”
Dillow: “Thầy giáo, ta cũng muốn bức tranh màu sắc sặc sỡ!”
Sở Du Nhiên ^_^ “Bảo bối nhi, cái này… Thầy không giúp con được, quá đen.