Chương 59: Đuổi người
Bà vừa nói một câu đã cảm nhận được con dâu tỏ ra bất an, con trai bất mãn. Nhưng bà chỉ cười rồi mở lời trước khi Phương Tình kịp hùa theo: "Nhưng mà biết làm sao được, a Mạt nó chỉ thích mềm mềm mại mại dính người thôi."
Lời này khiến Bạch Kỷ đỏ mặt, lại càng rút sâu vào lòng người đàn ông hơn, không dám ngẩng đầu đi nhìn mẹ Hoắc nữa. Cho nên cậu cũng không thấy ánh mắt của Phương Hoài thả lên người mình, còn có người đàn ông của mình.
Nhưng Hoắc Mạt lại thấy, cũng đối mặt với Phương Hoài một giây.
Người sau giật mình lại điềm đạm ngượng ngùng cúi đầu, người trước thì dời mắt lên người Phương Tình đang hít mắt đánh giá con thỏ của hắn. Trong lòng đối phương toan tính cái gì sao hắn có thể không biết cho được.
Nhưng hôm nay Phương Tình có vẻ muốn đạt được mục đích rồi mới chịu đi, cho nên vừa nghe mẹ Hoắc nói cô ta đã hùa theo: "Ây da a Hoài chẳng lẽ không đáng yêu sao?"
Cô ta vừa nói vừa kéo Phương Hoài đến bên cạnh mình, giống như đang chào hàng mà đem hắn khoe ra.
Tình huống này quả thật không dễ coi. Bản thân Phương Hoài bị đem ra làm một món hàng đợi người chọn quả thật có chút xấu hổ. Nhưng nhận ra ánh mắt của người đàn ông đặt trên người mình, hắn có ảo giác như bị đối phương tìm tòi, trong lòng lại lăn tăn. Nếu trước chỉ là vì mẹ và bản thân tranh thủ thì hiện tại khi nhìn thấy Hoắc Mạt, Phương Hoài cũng mong gả cho một người như vậy nên đối với bản thân bị cô mình kéo ra chào hàng, hắn cũng chỉ thẹn thùng đỏ mặt.
Vốn có ngũ quan ưa nhìn, gen thỏ loại khiến hắn tự mang ý nghĩ cần được bảo vệ, muốn đáng yêu có đáng yêu, quả thật là không sai.
Nhưng khi mẹ Hoắc đem hắn và con dâu mới của mình đặt chung một chỗ để so sánh, bà chẳng cần suy nghĩ đã tự biết nên nghiêng về bên nào.
Con dâu bà đúng là kiểu sinh ra để yêu chiều. Ở trong cái dòng này con dâu nhất định có thể đứng nhất. Con trai nếu thích loại này thì không lý nào bỏ trân châu lấy vỏ sò được.
Chỉ là bà biết Phương Tình sẽ không nghĩ như thế. Tựa như không chỉ có Phương Tình, cả Phương gia, Lưu gia đánh vào lợi ích gia tộc thì cái họ cho rằng sẽ khác hẳn. Năm xưa nếu không phải cơ duyên xảo hợp bà quen được Hoắc Nghiêm thì còn lâu bà mới có thể bước vào Hoắc gia làm đương gia chủ mẫu. Lúc đó bà cũng phải đấu tranh với một đám gia hỏa có cùng tộc, có khác tộc mới có thể an ổn ngồi ở đây. Nghĩ đến đó, bà cảm thấy con dâu thật ra cũng giống bà, chẳng có địa vị hơn người, chỉ được cái tâm của người đàn ông bên gối, bà nhìn càng thuận mắt.
"Thật là, chị làm a Hoài ngại rồi kìa."
"Dạ con..."
Nhưng không để cho Phương Hoài kịp tỏ vẻ gì, mẹ Hoắc lại nói tiếp: "A Hoài là đứa trẻ tốt, tương lai cũng sẽ tìm được người tốt yêu thương."
Bà vừa nói vừa sâu sắc nhìn Phương Hoài, khiến cho hắn cúi đầu không dám ngẩng lên.
Mẹ Hoắc thở dài. Đứa nhỏ này bà biết, cũng là một đứa mệnh khổ giống như bà năm xưa, cho nên bà mới nói lời này. Nếu Phương Hoài chịu tiếp thu thì bà có thể giúp một tay, nhưng nếu không... Chung quy là phúc là họa là do chính nó quyết định, bà không đến mức bận tâm không bỏ được.
"Chị họ, được rồi. Lần sau chúng ta nói chuyện đi."
Mẹ Hoắc trước khi Phương Tình muốn nói cái gì nữa thì mạnh mẽ cắt ngang. Sau đó dứt khoát tiễn khách: "Để tôi đưa hai người ra ngoài."
Lúc bà nói Hoắc Mạt cũng đã đem Bạch Kỷ đi vào phòng khách, để cậu ngồi xuống bên cạnh mình, hoàn toàn không có ý nhìn đến bên này nữa. Phương Tình sao không nhìn thấy thái độ của hắn. Cô ta cũng rất không tha, nhưng tự biết không thể làm quá mức, lại không nhịn được oán trách Phương Hoài không biết tranh thủ. Rốt cuộc dưới sự cứng rắn của mẹ Hoắc hai người họ Phương bước ra Hoắc trạch. Trong lòng cô ta còn nói lúc về có nên đổi một người khác hay không. Bản thân bà ta không biết rõ về Bạch Kỷ, hôm nay may mắn nhìn thấy tận mắt lại cũng cảm thấy Phương Hoài ở vẻ bề ngoài không thắng được con hồ ly tinh biết giả bộ đáng thương kia thật.
Đúng vậy, ở trong mắt Phương Tình cô ta đã nhận định hành vi cử chỉ mới rồi của Bạch Kỷ là cố ý làm cho bọn họ xem, chẳng hề đơn thuần như cái vẻ bề ngoài của cậu. Dù quả thật là do Bạch Kỷ cố ý, nhưng trong mắt Hoắc Mạt nó khác, trong mắt người ngoài nó lại khác.
Hoắc Mạt cảm thấy con thỏ thật đáng yêu. Rõ ràng hắn đã nhận ra tại sao Bạch Kỷ lại bỗng nhiên như vậy. Nhưng hắn chỉ hận không khiến cậu bày tỏ nhiều hơn, sao có thể cảm thấy cậu phiền hoặc tâm cơ? Con thỏ không theo lẽ thường mới là con thỏ hắn thích.
"Em..."
Nhưng Bạch Kỷ lại không chắc mình làm vậy có đúng hay không. Cậu cũng sợ mất điểm trước mặt mẹ Hoắc nữa. Rõ ràng đã định sẽ cố gắng thể hiện trước mặt người thân của người đàn ông, ai biết lại đụng phải tình cảnh này. Cậu làm sao không nhận ra đối phương đánh chủ ý lên người Hoắc Mạt chứ. Tuy không biết tại sao đối phương lại tìm một gen thỏ loại giống cậu, nhưng Bạch Kỷ cũng không rõ Hoắc Mạt là thích cậu hay thích gen thỏ, cậu cảm nhận được nguy cơ to lớn nên càng cảm thấy bất an.
"Em xin lỗi."
Bạch Kỷ ảo não cúi đầu nhận sai. Dù cậu chẳng biết mình sai gì.
Hoắc Mạt nhìn cái đầu nhỏ ủ rủ trước mặt, vừa đưa tay lên nhéo nhéo vừa nói: "Xin lỗi cái gì?"
Bạch Kỷ đoán không ra cảm xúc trong lời nói của hắn, lại càng bất an xoắn xoắn vạt áo đến nhăn nhún. Nhưng cậu lại không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Hoắc Mạt nhìn một hồi lại mềm lòng, một phát bốc cậu ngồi lên đùi vừa hung hăng hôn lên môi cậu vừa nói: "Sao mới nãy không thấy em ngại ngùng xấu hổ gì, hiện tại lại sợ?"
Bạch Kỷ bị cử chỉ bất thình lình của hắn dọa giật mình, vừa bị hắn hôn, lại không thấy hắn giống như không có không vui cho nên đánh bạo giương mắt lên nhìn hắn. Thời điểm lọt vào ánh mắt của hắn, cậu ngây ra một chút, rồi mềm mại vươn tay ôm lấy cổ hắn, chủ động mổ lên môi hắn vừa nhỏ giọng hỏi: "Anh không giận?"
Cẩn thận thăm dò, còn biết làm nũng nữa. Con thỏ thật sự là báu vật mà.
Hoắc Mạt hung hăng xoa xoa cái đuôi của người trên đùi vừa nói: "Giận em không diễn sâu một chút à?"
Bạch Kỷ bị xoa đến mềm người, nhưng cũng hiểu được thái độ của hắn mà âm thầm thở ra một hơi. Đối với hắn chọc ghẹo lại ấp úng nói: "Em... Em chỉ là nhất thời..."
Phản ứng theo bản năng thôi.
Hoắc Mạt tự thêm khúc sau vào, lại yêu chết cái biểu tình của con thỏ. Sau đó hắn bất ngờ nghe con thỏ nhỏ xíu hỏi: "Anh thích thỏ?"
Lời này khiến Bạch Kỷ đỏ mặt, lại càng rút sâu vào lòng người đàn ông hơn, không dám ngẩng đầu đi nhìn mẹ Hoắc nữa. Cho nên cậu cũng không thấy ánh mắt của Phương Hoài thả lên người mình, còn có người đàn ông của mình.
Nhưng Hoắc Mạt lại thấy, cũng đối mặt với Phương Hoài một giây.
Người sau giật mình lại điềm đạm ngượng ngùng cúi đầu, người trước thì dời mắt lên người Phương Tình đang hít mắt đánh giá con thỏ của hắn. Trong lòng đối phương toan tính cái gì sao hắn có thể không biết cho được.
Nhưng hôm nay Phương Tình có vẻ muốn đạt được mục đích rồi mới chịu đi, cho nên vừa nghe mẹ Hoắc nói cô ta đã hùa theo: "Ây da a Hoài chẳng lẽ không đáng yêu sao?"
Cô ta vừa nói vừa kéo Phương Hoài đến bên cạnh mình, giống như đang chào hàng mà đem hắn khoe ra.
Tình huống này quả thật không dễ coi. Bản thân Phương Hoài bị đem ra làm một món hàng đợi người chọn quả thật có chút xấu hổ. Nhưng nhận ra ánh mắt của người đàn ông đặt trên người mình, hắn có ảo giác như bị đối phương tìm tòi, trong lòng lại lăn tăn. Nếu trước chỉ là vì mẹ và bản thân tranh thủ thì hiện tại khi nhìn thấy Hoắc Mạt, Phương Hoài cũng mong gả cho một người như vậy nên đối với bản thân bị cô mình kéo ra chào hàng, hắn cũng chỉ thẹn thùng đỏ mặt.
Vốn có ngũ quan ưa nhìn, gen thỏ loại khiến hắn tự mang ý nghĩ cần được bảo vệ, muốn đáng yêu có đáng yêu, quả thật là không sai.
Nhưng khi mẹ Hoắc đem hắn và con dâu mới của mình đặt chung một chỗ để so sánh, bà chẳng cần suy nghĩ đã tự biết nên nghiêng về bên nào.
Con dâu bà đúng là kiểu sinh ra để yêu chiều. Ở trong cái dòng này con dâu nhất định có thể đứng nhất. Con trai nếu thích loại này thì không lý nào bỏ trân châu lấy vỏ sò được.
Chỉ là bà biết Phương Tình sẽ không nghĩ như thế. Tựa như không chỉ có Phương Tình, cả Phương gia, Lưu gia đánh vào lợi ích gia tộc thì cái họ cho rằng sẽ khác hẳn. Năm xưa nếu không phải cơ duyên xảo hợp bà quen được Hoắc Nghiêm thì còn lâu bà mới có thể bước vào Hoắc gia làm đương gia chủ mẫu. Lúc đó bà cũng phải đấu tranh với một đám gia hỏa có cùng tộc, có khác tộc mới có thể an ổn ngồi ở đây. Nghĩ đến đó, bà cảm thấy con dâu thật ra cũng giống bà, chẳng có địa vị hơn người, chỉ được cái tâm của người đàn ông bên gối, bà nhìn càng thuận mắt.
"Thật là, chị làm a Hoài ngại rồi kìa."
"Dạ con..."
Nhưng không để cho Phương Hoài kịp tỏ vẻ gì, mẹ Hoắc lại nói tiếp: "A Hoài là đứa trẻ tốt, tương lai cũng sẽ tìm được người tốt yêu thương."
Bà vừa nói vừa sâu sắc nhìn Phương Hoài, khiến cho hắn cúi đầu không dám ngẩng lên.
Mẹ Hoắc thở dài. Đứa nhỏ này bà biết, cũng là một đứa mệnh khổ giống như bà năm xưa, cho nên bà mới nói lời này. Nếu Phương Hoài chịu tiếp thu thì bà có thể giúp một tay, nhưng nếu không... Chung quy là phúc là họa là do chính nó quyết định, bà không đến mức bận tâm không bỏ được.
"Chị họ, được rồi. Lần sau chúng ta nói chuyện đi."
Mẹ Hoắc trước khi Phương Tình muốn nói cái gì nữa thì mạnh mẽ cắt ngang. Sau đó dứt khoát tiễn khách: "Để tôi đưa hai người ra ngoài."
Lúc bà nói Hoắc Mạt cũng đã đem Bạch Kỷ đi vào phòng khách, để cậu ngồi xuống bên cạnh mình, hoàn toàn không có ý nhìn đến bên này nữa. Phương Tình sao không nhìn thấy thái độ của hắn. Cô ta cũng rất không tha, nhưng tự biết không thể làm quá mức, lại không nhịn được oán trách Phương Hoài không biết tranh thủ. Rốt cuộc dưới sự cứng rắn của mẹ Hoắc hai người họ Phương bước ra Hoắc trạch. Trong lòng cô ta còn nói lúc về có nên đổi một người khác hay không. Bản thân bà ta không biết rõ về Bạch Kỷ, hôm nay may mắn nhìn thấy tận mắt lại cũng cảm thấy Phương Hoài ở vẻ bề ngoài không thắng được con hồ ly tinh biết giả bộ đáng thương kia thật.
Đúng vậy, ở trong mắt Phương Tình cô ta đã nhận định hành vi cử chỉ mới rồi của Bạch Kỷ là cố ý làm cho bọn họ xem, chẳng hề đơn thuần như cái vẻ bề ngoài của cậu. Dù quả thật là do Bạch Kỷ cố ý, nhưng trong mắt Hoắc Mạt nó khác, trong mắt người ngoài nó lại khác.
Hoắc Mạt cảm thấy con thỏ thật đáng yêu. Rõ ràng hắn đã nhận ra tại sao Bạch Kỷ lại bỗng nhiên như vậy. Nhưng hắn chỉ hận không khiến cậu bày tỏ nhiều hơn, sao có thể cảm thấy cậu phiền hoặc tâm cơ? Con thỏ không theo lẽ thường mới là con thỏ hắn thích.
"Em..."
Nhưng Bạch Kỷ lại không chắc mình làm vậy có đúng hay không. Cậu cũng sợ mất điểm trước mặt mẹ Hoắc nữa. Rõ ràng đã định sẽ cố gắng thể hiện trước mặt người thân của người đàn ông, ai biết lại đụng phải tình cảnh này. Cậu làm sao không nhận ra đối phương đánh chủ ý lên người Hoắc Mạt chứ. Tuy không biết tại sao đối phương lại tìm một gen thỏ loại giống cậu, nhưng Bạch Kỷ cũng không rõ Hoắc Mạt là thích cậu hay thích gen thỏ, cậu cảm nhận được nguy cơ to lớn nên càng cảm thấy bất an.
"Em xin lỗi."
Bạch Kỷ ảo não cúi đầu nhận sai. Dù cậu chẳng biết mình sai gì.
Hoắc Mạt nhìn cái đầu nhỏ ủ rủ trước mặt, vừa đưa tay lên nhéo nhéo vừa nói: "Xin lỗi cái gì?"
Bạch Kỷ đoán không ra cảm xúc trong lời nói của hắn, lại càng bất an xoắn xoắn vạt áo đến nhăn nhún. Nhưng cậu lại không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Hoắc Mạt nhìn một hồi lại mềm lòng, một phát bốc cậu ngồi lên đùi vừa hung hăng hôn lên môi cậu vừa nói: "Sao mới nãy không thấy em ngại ngùng xấu hổ gì, hiện tại lại sợ?"
Bạch Kỷ bị cử chỉ bất thình lình của hắn dọa giật mình, vừa bị hắn hôn, lại không thấy hắn giống như không có không vui cho nên đánh bạo giương mắt lên nhìn hắn. Thời điểm lọt vào ánh mắt của hắn, cậu ngây ra một chút, rồi mềm mại vươn tay ôm lấy cổ hắn, chủ động mổ lên môi hắn vừa nhỏ giọng hỏi: "Anh không giận?"
Cẩn thận thăm dò, còn biết làm nũng nữa. Con thỏ thật sự là báu vật mà.
Hoắc Mạt hung hăng xoa xoa cái đuôi của người trên đùi vừa nói: "Giận em không diễn sâu một chút à?"
Bạch Kỷ bị xoa đến mềm người, nhưng cũng hiểu được thái độ của hắn mà âm thầm thở ra một hơi. Đối với hắn chọc ghẹo lại ấp úng nói: "Em... Em chỉ là nhất thời..."
Phản ứng theo bản năng thôi.
Hoắc Mạt tự thêm khúc sau vào, lại yêu chết cái biểu tình của con thỏ. Sau đó hắn bất ngờ nghe con thỏ nhỏ xíu hỏi: "Anh thích thỏ?"