Chương 54: Họp lớp?
Ngoan quá vậy... Đây là tiếng lòng của Giang Hoài.
Bạch Kỷ sau khi bị nhắc nhở thì không có việc gì làm. Cả cái văn phòng tuy lớn nhưng chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn thấy hết được, Bạch Kỷ cũng đã nhìn đủ. Hiện tại không có chuyện gì làm, thế là cậu nằm thẳng cẳng trên ghế sofa, trên người đắp một cái chăn mỏng che đi đôi chân trần trụi cùng cái bụng nhỏ của mình, mở mạng tinh tế ra lướt lướt.
Ai biết lướt một hồi lại thấy một cái khung tin nhắn bật ra.
Bạch Kỷ nhìn lại thì phát hiện đó là nhóm chat nhỏ chỉ toàn đám bạn học cao trung của cậu. Bọn họ đang bàn chuyện đi họp lớp. Thời điểm cậu thấy là bên trong có người vừa tab cậu.
"Tiểu Bạch, họp lớp nào!"
Họp lớp cái chuyện này một chút cũng không xa lạ đối với mọi người. Phàm là ai đã đi học qua đều sẽ có một lần đi họp lớp. Họp sơ trung, họp cao trung... Thời điểm mọi người đều tản ra khắp nơi đi học đại học thì họp lớp là một thú vui không thể thiếu hòng ôn lại kỷ niệm xưa. Truyền thống này cũng không bị mất đi theo năm dài tháng rộng. Miễn là nơi nào còn có con người, còn có văn minh thì sẽ không thiếu những loại hội họp mang tính xã giao kéo gần khoảng cách này.
Tính từ thời điểm Bạch Kỷ tốt nghiệp cao trung đến này đã được nửa năm. Hiện tại lại gần cuối năm, đám bạn học vừa ổn định vị trí tại các trường đại học đương nhiên là sẽ muốn họp lớp trước tết rồi. Vừa hay có thể chia sẻ với nhau những kích động bản thân trải qua tại môi trường mới. Ai vừa quen bạn trai bạn gái còn có thể đem đi giới thiệu, khoe khoang với mọi người. Bạch Kỷ trước nay không quá sôi nổi nhưng không phải không thể đi cái này. Cho nên cậu hỏi: "Bao giờ vậy?"
"Vẫn chưa quyết định, còn đang bàn thời gian và địa điểm."
"Vậy bao giờ các cậu bàn xong thì báo lại cho tôi..."
Nói đến đây Bạch Kỷ lại ở khóe mắt nhìn thấy thân ảnh của người kia, thế là cậu sửa lời một chút: "Dạo gần đây tôi công sự rối ren, còn chưa nói trước được có thể đi hay không. Điều kiện tiên quyết là phải tổ chức ở đế đô tôi mới đi được. Ngoài đế đô thì đừng tính tôi vào."
Trên nhóm người nói chuyện rất nhiều, nhưng ai cũng khựng lại một lúc sau khi Bạch Kỷ nói lời này. Một hồi lớp trưởng của cậu mới ấp úng đáp lại: "Cũng đúng, cậu không phải sinh viên như bọn mình."
"Ừm."
Nói đến đây không khí trong nhóm có vẻ kỳ quái, nên Bạch Kỷ chỉ thả lại một câu "tôi đợi tin tức của các cậu" rồi rút khỏi nhóm. Cậu không đủ nhiệt tình để xen vào cuộc thảo luận của nhóm người này chứ chưa nói có lẽ cậu còn không đi được.
Cậu biết có lẽ điều kiện của mình đã làm đám người cụt hứng. Bọn họ ai cũng sinh ra ở đế đô, sống ở đế đô mười tám năm rồi, ai mà muốn ở đế đô họp lớp nữa chứ. Cho nên khả năng Bạch Kỷ không đi được là rất cao.
Rốt cuộc thì không thể để một con sâu làm rầu nồi canh được đúng không.
Dù sao một con thỏ như cậu cũng không có nhiều hứng thú lắm, cho nên cậu không để ý.
Lại lướt lướt một hồi chẳng thấy có gì hấp dẫn con thỏ nhàm chán cậu, Bạch Kỷ bất giác cuộn mình nằm trên ghế sofa ngủ mất tiêu.
Hôm nay vẫn tính là một ngày nhộn nhịp. Trước là cày cấy cả đêm, đến sáng còn làm một hiệp, sau đó tới bệnh viện làm một đống kiểm tra sức khỏe, lại đi sở thú, nói không mệt là nói dối. Chỉ là cảm giác ở bên người đàn ông khiến cậu nhất thời không nhớ mệt mỏi. Hiện tại trên người sảng khoái thơm thơ, điều hòa phả ra nhiệt độ thích hợp, dễ dàng đưa người ta vào trong giấc ngủ ngọt lành.
Trong lúc cậu không biết âm thanh ở trong phòng đã nhỏ đi theo tiếng hít thở khẽ khàng của cậu.
Hoắc Mạt cứ mỗi lần ký xong một hợp đồng là lại ngước mắt lên nhìn con thỏ của hắn. Thời điểm nhìn cậu cuộn tròn một cục ngủ trên sofa, tâm hắn mềm đến rối tinh rối mù.
Lạnh lùng cho thư ký trưởng của mình một cái ánh mắt, bản thân hắn cũng tự giác nhẹ lại động tác trên tay, đến tiếng lật giấy cũng nhẹ như không có. Trong lúc vô tình lướt qua đồng hồ, nhìn thấy vẫn còn chừng mười lăm phút nữa là đến mười hai giờ, hắn cũng quyết định để cậu ngủ thêm chút đó rồi mới đánh thực người dậy ăn trưa.
Thời điểm Bạch Kỷ tỉnh lại trên chóp mũi vờn quanh hương vị của thức ăn. Cái bụng xẹp lép của cậu rất biết phối hợp mà kêu rột rột mấy tiếng khiến cậu vô thức đỏ mặt.
"Đói rồi hả? Đi rửa mặt rồi ăn trưa thôi."
Giọng người đàn ông đầy cưng chiều mang theo tiếng cười đúng lúc vang lên bên tai. Trong lúc lơ tơ mơ còn chưa nhìn rõ được hoàn cảnh mặt cậu bị người nắm lên hôn một cái, cũng không ngại cậu chưa rửa mặt.
Bạch Kỷ đợi hắn thả mình ra thì cuống cuồng chạy vào phòng nghỉ.
Hoắc Mạt ở phía sau nhìn bóng lưng con thỏ nhỏ chạy chạy một cách bối rối mà khóe môi lại càng giương lên.
Lúc Bạch Kỷ đi ra trên bàn bên cạnh ghế sofa đã bày ra rất nhiều thức ăn. Tổng cộng có năm món, bốn khô một nước cùng cơm trắng bốc khói. Sắc hương vị đầy đủ. Bạch Kỷ không rõ này có phải cơm trong căn-tin công ty hắn hay không, nhưng nếu vậy thì đãi ngộ ở Hoắc thị cũng cao quá rồi.
"Anh làm xong chưa?"
Cậu vừa ngồi xuống, nhận cơm người đàn ông đưa cho vừa hỏi.
"Vẫn chưa. Rất chán?"
Sau khi ăn cơm xong khả năng hắn phải gồng lưng lên một trận mới có thể trong vòng vài tiếng xử lý xong cái đống công việc tồn đọng kia. Sắp tới có lẽ sẽ nhiều việc, cho nên nếu có thể giải quyết xong một lần thì hắn sẽ không để đến hôm sau. Là một tổng tài rất biết chấp hành nghiêm chỉnh quy luật làm và nghỉ ngơi, Hoắc Mạt rất không thích tăng ca nhưng không phải không có. Chỉ là hắn sẽ tận lực không để cho thời gian nghỉ ngơi bị lấn chiếm thôi.
"Không có..."
Bởi vì trong miệng còn đang nhai nên tốc độ trả lời của con thỏ không nhanh. Đợi cậu quy củ nhai xong cơm trong miệng mới lại nói: "Trước đây lúc còn đi học, thời điểm được nghỉ em có thể ngồi ngẩn cả ngày."
Hoắc Mạt nghe mà buồn cười. Hắn lại không nhịn được tưởng tượng con thỏ ngẩn người sẽ có dáng vẻ thế nào... Sau đó hắn kết luận, nhất định là phi thường đáng yêu. Hoắc Mạt không nhịn được hôn cái chóc lên cái mỏ đang múm mím của con thỏ. Chọc cho khuôn mặt nhỏ kia ửng hồng lên, hắn lại thấy ngứa ngấy.
"Có phải anh vì em..."
Mặc dù là hỏi nhưng trăm phần trăm cậu đã nhận định là do cậu người đàn ông mới bỏ bê công việc rồi. Cậu có chút ái ngại. Nhưng cậu lại không nhớ ra bản thân cũng vì người này mà xin nghỉ ở chỗ làm...
Bạch Kỷ sau khi bị nhắc nhở thì không có việc gì làm. Cả cái văn phòng tuy lớn nhưng chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn thấy hết được, Bạch Kỷ cũng đã nhìn đủ. Hiện tại không có chuyện gì làm, thế là cậu nằm thẳng cẳng trên ghế sofa, trên người đắp một cái chăn mỏng che đi đôi chân trần trụi cùng cái bụng nhỏ của mình, mở mạng tinh tế ra lướt lướt.
Ai biết lướt một hồi lại thấy một cái khung tin nhắn bật ra.
Bạch Kỷ nhìn lại thì phát hiện đó là nhóm chat nhỏ chỉ toàn đám bạn học cao trung của cậu. Bọn họ đang bàn chuyện đi họp lớp. Thời điểm cậu thấy là bên trong có người vừa tab cậu.
"Tiểu Bạch, họp lớp nào!"
Họp lớp cái chuyện này một chút cũng không xa lạ đối với mọi người. Phàm là ai đã đi học qua đều sẽ có một lần đi họp lớp. Họp sơ trung, họp cao trung... Thời điểm mọi người đều tản ra khắp nơi đi học đại học thì họp lớp là một thú vui không thể thiếu hòng ôn lại kỷ niệm xưa. Truyền thống này cũng không bị mất đi theo năm dài tháng rộng. Miễn là nơi nào còn có con người, còn có văn minh thì sẽ không thiếu những loại hội họp mang tính xã giao kéo gần khoảng cách này.
Tính từ thời điểm Bạch Kỷ tốt nghiệp cao trung đến này đã được nửa năm. Hiện tại lại gần cuối năm, đám bạn học vừa ổn định vị trí tại các trường đại học đương nhiên là sẽ muốn họp lớp trước tết rồi. Vừa hay có thể chia sẻ với nhau những kích động bản thân trải qua tại môi trường mới. Ai vừa quen bạn trai bạn gái còn có thể đem đi giới thiệu, khoe khoang với mọi người. Bạch Kỷ trước nay không quá sôi nổi nhưng không phải không thể đi cái này. Cho nên cậu hỏi: "Bao giờ vậy?"
"Vẫn chưa quyết định, còn đang bàn thời gian và địa điểm."
"Vậy bao giờ các cậu bàn xong thì báo lại cho tôi..."
Nói đến đây Bạch Kỷ lại ở khóe mắt nhìn thấy thân ảnh của người kia, thế là cậu sửa lời một chút: "Dạo gần đây tôi công sự rối ren, còn chưa nói trước được có thể đi hay không. Điều kiện tiên quyết là phải tổ chức ở đế đô tôi mới đi được. Ngoài đế đô thì đừng tính tôi vào."
Trên nhóm người nói chuyện rất nhiều, nhưng ai cũng khựng lại một lúc sau khi Bạch Kỷ nói lời này. Một hồi lớp trưởng của cậu mới ấp úng đáp lại: "Cũng đúng, cậu không phải sinh viên như bọn mình."
"Ừm."
Nói đến đây không khí trong nhóm có vẻ kỳ quái, nên Bạch Kỷ chỉ thả lại một câu "tôi đợi tin tức của các cậu" rồi rút khỏi nhóm. Cậu không đủ nhiệt tình để xen vào cuộc thảo luận của nhóm người này chứ chưa nói có lẽ cậu còn không đi được.
Cậu biết có lẽ điều kiện của mình đã làm đám người cụt hứng. Bọn họ ai cũng sinh ra ở đế đô, sống ở đế đô mười tám năm rồi, ai mà muốn ở đế đô họp lớp nữa chứ. Cho nên khả năng Bạch Kỷ không đi được là rất cao.
Rốt cuộc thì không thể để một con sâu làm rầu nồi canh được đúng không.
Dù sao một con thỏ như cậu cũng không có nhiều hứng thú lắm, cho nên cậu không để ý.
Lại lướt lướt một hồi chẳng thấy có gì hấp dẫn con thỏ nhàm chán cậu, Bạch Kỷ bất giác cuộn mình nằm trên ghế sofa ngủ mất tiêu.
Hôm nay vẫn tính là một ngày nhộn nhịp. Trước là cày cấy cả đêm, đến sáng còn làm một hiệp, sau đó tới bệnh viện làm một đống kiểm tra sức khỏe, lại đi sở thú, nói không mệt là nói dối. Chỉ là cảm giác ở bên người đàn ông khiến cậu nhất thời không nhớ mệt mỏi. Hiện tại trên người sảng khoái thơm thơ, điều hòa phả ra nhiệt độ thích hợp, dễ dàng đưa người ta vào trong giấc ngủ ngọt lành.
Trong lúc cậu không biết âm thanh ở trong phòng đã nhỏ đi theo tiếng hít thở khẽ khàng của cậu.
Hoắc Mạt cứ mỗi lần ký xong một hợp đồng là lại ngước mắt lên nhìn con thỏ của hắn. Thời điểm nhìn cậu cuộn tròn một cục ngủ trên sofa, tâm hắn mềm đến rối tinh rối mù.
Lạnh lùng cho thư ký trưởng của mình một cái ánh mắt, bản thân hắn cũng tự giác nhẹ lại động tác trên tay, đến tiếng lật giấy cũng nhẹ như không có. Trong lúc vô tình lướt qua đồng hồ, nhìn thấy vẫn còn chừng mười lăm phút nữa là đến mười hai giờ, hắn cũng quyết định để cậu ngủ thêm chút đó rồi mới đánh thực người dậy ăn trưa.
Thời điểm Bạch Kỷ tỉnh lại trên chóp mũi vờn quanh hương vị của thức ăn. Cái bụng xẹp lép của cậu rất biết phối hợp mà kêu rột rột mấy tiếng khiến cậu vô thức đỏ mặt.
"Đói rồi hả? Đi rửa mặt rồi ăn trưa thôi."
Giọng người đàn ông đầy cưng chiều mang theo tiếng cười đúng lúc vang lên bên tai. Trong lúc lơ tơ mơ còn chưa nhìn rõ được hoàn cảnh mặt cậu bị người nắm lên hôn một cái, cũng không ngại cậu chưa rửa mặt.
Bạch Kỷ đợi hắn thả mình ra thì cuống cuồng chạy vào phòng nghỉ.
Hoắc Mạt ở phía sau nhìn bóng lưng con thỏ nhỏ chạy chạy một cách bối rối mà khóe môi lại càng giương lên.
Lúc Bạch Kỷ đi ra trên bàn bên cạnh ghế sofa đã bày ra rất nhiều thức ăn. Tổng cộng có năm món, bốn khô một nước cùng cơm trắng bốc khói. Sắc hương vị đầy đủ. Bạch Kỷ không rõ này có phải cơm trong căn-tin công ty hắn hay không, nhưng nếu vậy thì đãi ngộ ở Hoắc thị cũng cao quá rồi.
"Anh làm xong chưa?"
Cậu vừa ngồi xuống, nhận cơm người đàn ông đưa cho vừa hỏi.
"Vẫn chưa. Rất chán?"
Sau khi ăn cơm xong khả năng hắn phải gồng lưng lên một trận mới có thể trong vòng vài tiếng xử lý xong cái đống công việc tồn đọng kia. Sắp tới có lẽ sẽ nhiều việc, cho nên nếu có thể giải quyết xong một lần thì hắn sẽ không để đến hôm sau. Là một tổng tài rất biết chấp hành nghiêm chỉnh quy luật làm và nghỉ ngơi, Hoắc Mạt rất không thích tăng ca nhưng không phải không có. Chỉ là hắn sẽ tận lực không để cho thời gian nghỉ ngơi bị lấn chiếm thôi.
"Không có..."
Bởi vì trong miệng còn đang nhai nên tốc độ trả lời của con thỏ không nhanh. Đợi cậu quy củ nhai xong cơm trong miệng mới lại nói: "Trước đây lúc còn đi học, thời điểm được nghỉ em có thể ngồi ngẩn cả ngày."
Hoắc Mạt nghe mà buồn cười. Hắn lại không nhịn được tưởng tượng con thỏ ngẩn người sẽ có dáng vẻ thế nào... Sau đó hắn kết luận, nhất định là phi thường đáng yêu. Hoắc Mạt không nhịn được hôn cái chóc lên cái mỏ đang múm mím của con thỏ. Chọc cho khuôn mặt nhỏ kia ửng hồng lên, hắn lại thấy ngứa ngấy.
"Có phải anh vì em..."
Mặc dù là hỏi nhưng trăm phần trăm cậu đã nhận định là do cậu người đàn ông mới bỏ bê công việc rồi. Cậu có chút ái ngại. Nhưng cậu lại không nhớ ra bản thân cũng vì người này mà xin nghỉ ở chỗ làm...