Chương 45: Liệu có khép lại được không...
Bên trong đường hầm vẫn còn đang vang lên tiếng phụt phụt như nước lũ phun trào, thế nhưng một giọt cũng không thể lọt ra được khỏi đó. Kết quả là bụng con thỏ nhỏ đều bị ép buộc đến phồng lên như đang mang thai ba tháng, hình dạng khủng bố của phân thân kia cũng bị che khuất ít nhiều, lại không còn đáng sợ đến vậy nữa. Trái ngược hình ảnh này còn rất sắc tình mị nhân.
Hoắc Mạt ôm con thỏ nhỏ đã xụi lơ vào lòng, để cho cậu ngã trên vai hắn hô hô thiếp đi. Mặc dù trong lúc đó miệng nhỏ vẫn không ngừng phun ra hơi thở nóng rực đến mức hắn cũng muốn bốc hơi nhưng chẳng có chút dấu hiệu nào cho thấy cậu còn chịu được sự tàn phá nào của hắn nữa. Rốt cuộc hắn không thể không quyết định trước buông tha cho cậu, thế nhưng lại luyến tiếc rút phân thân ra khỏi nơi đó.
Kết quả là hắn cứ thể để mặc như vậy mà ôm cậu đi ngủ.
Một đêm điên cuồng cứ thế kết thúc với kết quả con thỏ nhỏ bị làm đến ngất xỉu. Nếu không phải trạng thái của cậu vẫn còn tốt, ngoại trừ toàn thân trên dưới đều ửng hồng như bị chuốt thuốc thì mặt mày lại giãn ra, có cảm giác càng thêm quyến rũ, ngoài ra không còn gì khác. Nhưng trước khi đi ngủ Hoắc Mạt vẫn còn nghĩ được hôm sau phải đem cậu đi kiểm tra một chút. Bởi vì tình huống hôm nay quá mức kỳ dị, khiến hắn lo sợ con thỏ có chuyện không hay. Cho dù sự kỳ lạ kia quá mức tốt đẹp, khiến hắn mê muội.
Còn Bạch Kỷ bị làm đến mệt lả cứ thế không biết gì ngậm lấy vật to lớn đã trở lại kích thước bình thường nhưng đang ở trạng thái bán thức tỉnh mơ hồ mà ngủ mất rồi.
Kết quả là mặc dù sáng hôm sau lúc Bạch Kỷ tỉnh lại vật lớn kia đã rời đi vì sự chuyển động của người đàn ông nhưng cậu vẫn cứ có cảm giác như bên trong thân thể vẫn còn tồn tại thứ khổng lồ đó, khiến cậu hồng chín mặt không dám đi ra gặp người.
Lúc Hoắc Mạt từ phòng thể dục trở về nhìn thấy chính là con thỏ đang uốn éo bên trong chăn, chỉ có chớp tai trắng muốt là lộ ở bên ngoài. Toàn thân cậu cuộn tròn một cục nho nhỏ một con, mặc dù cách lớp chăn không nhìn thấy nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng được hình ảnh bên trong tốt đẹp cỡ nào. Nhất định là bên dưới đang ẩn giấu một con thỏ toàn thân trơn bóng trong trắng lộ hồng ngon miệng mê người.
Ai biết lúc hắn mang theo nội tâm mềm mại đến gần giường lớn thì lại nghe thấy âm thâm như rầm rì mang theo trầm trồ kinh ngạc cùng với chút lo lắng không tới đâu của con thỏ: "... To quá... Liệu có khép lại được không nhỉ..."
"..."
Hoắc Mạt cảm thấy như đang nghe tiếng trời. Bởi vì hắn rõ ràng nghe không hiểu hết lời nói không đầu không đuôi của cậu nhưng lại cảm thấy rạo rực cả người. Rất có kích thích muốn đè người bên trong ra làm một nháy nữa, giúp con thỏ chứng minh xem cái lỗ kia có khép lại được hay không.
Sao lại có con thỏ đáng yêu muốn mạng như vậy chứ.
Hắn ở bên ngoài hò hét trong lòng, còn con thỏ nhỏ bên trong chăn nệm lại một chút đều không biết gì. Cậu lúc này còn đang hoang mang cùng chút rụt rè ngượng ngùng vươn bàn tay nhỏ bé chạm vào cái miệng đã mềm rục phía sau mông của mình. Cái miệng kia lúc này vẫn còn hé ra, cậu cảm tưởng có thể chọt được hẳn mấy ngón tay của mình vào đó nữa... Aaa... Xấu hổ quá...
Đương nhiên Bạch Kỷ sẽ không dám làm trò đó rồi, nhưng thật ra cậu không có cảm thấy quá mức lo lắng cho chỗ đó của mình không khép lại được. Cũng chẳng biết vì sao nữa, nhưng hiện tại cậu chỉ cảm thấy rạo rực kỳ lạ thôi. Cái cảm giác mà đêm qua cậu cảm nhận được rõ ràng đến giờ vẫn còn chưa tan. Nó khiến cậu cảm thấy bản thân đã biến kỳ quái, trở nên... Rất đáng xấu hổ...
Kết quả là khi bàn tay với những ngón ngón nhỏ xinh trắng nõn của cậu vẫn còn đang bồi hồi ở ngoài cái miệng mềm đã ngã sang màu hồng tươi đẹp, bên trong giống như còn có chút chất lỏng trong suốt thấm ra theo sự xao động của cơ thể, đầu óc cậu vẫn còn đang mơ màng trong suy nghĩ lung ta lung tung thì cái chăn trên người cậu bỗng nhiên bị người lật lên.
"!"
"..."
Bạch Kỷ gần như là kinh hoàng mở choàng đôi mắt mà đuôi mắt vẫn còn ửng hồng do tối qua bị làm quá dữ ra nhìn thẳng tới cái người không biết đã đứng ở đó từ bao giờ. Trong lúc giật mình cậu còn theo bản năng vươn hai tay đi che lấp cái mông của mình, dáng vẻ giấu đầu lòi đuôi bối rối lại câu nhân không chịu được.
Còn Hoắc Mạt thì lại bị hình ảnh quá đổi hoạt sắc sinh hương này chọc cho hạ thân căng thẳng.
Đành chịu thôi, ai biểu con thỏ bây giờ quá mức mê người làm chi.
Xem này, toàn thân nho nhỏ đều bày ra một dáng vẻ chọc người... Tấm lưng căng thẳng uốn cong, cái mông tròn căng mẩy nhiều thịt nhất lại vểnh lên, bộ ngực nhỏ hơi ưỡn ra để lộ hai điểm hồng hồng đáng yêu, hai cánh tay lại thẳng tấp che đi điểm ướt át nằm giữa khe mông, lẵng chân thon thả hơi gập lại, mũi chân thì duỗi thẳng, ửng hồng... Chỗ nào cũng hồng, kể cả khuôn mặt nhỏ kia... Tất cả đều đang quyến rũ hắn, một tên đàn ông vừa mới được khai trai, đối với món ngon trước mặt là nghiện đến không xong, dù ăn thế nào cũng cảm thấy chưa thỏa mãn.
Đêm qua hắn vì tình huống của con thỏ nên không dám làm tiếp, sáng sớm tỉnh lại vì nghĩ cho cậu cũng không dám động tay động chân mà lựa chọn đi vận động hòng tiêu hao năng lượng dư thừa. Kết quả hiện tại nhìn một màn này hắn lại cảm thấy công sức sáng giờ một đi không trở lại. Hạ thân vừa nhìn thấy con thỏ đã trướng đau, mặc dù không đạt đến kích thước như đêm qua nhưng cũng không thể xem nhẹ hay làm lơ được.
Thế là hắn...
"Ngao!"
"Ô..."
Quyết định không ủy khuất chính mình nữa.
Hoắc Mạt ôm con thỏ nhỏ đã xụi lơ vào lòng, để cho cậu ngã trên vai hắn hô hô thiếp đi. Mặc dù trong lúc đó miệng nhỏ vẫn không ngừng phun ra hơi thở nóng rực đến mức hắn cũng muốn bốc hơi nhưng chẳng có chút dấu hiệu nào cho thấy cậu còn chịu được sự tàn phá nào của hắn nữa. Rốt cuộc hắn không thể không quyết định trước buông tha cho cậu, thế nhưng lại luyến tiếc rút phân thân ra khỏi nơi đó.
Kết quả là hắn cứ thể để mặc như vậy mà ôm cậu đi ngủ.
Một đêm điên cuồng cứ thế kết thúc với kết quả con thỏ nhỏ bị làm đến ngất xỉu. Nếu không phải trạng thái của cậu vẫn còn tốt, ngoại trừ toàn thân trên dưới đều ửng hồng như bị chuốt thuốc thì mặt mày lại giãn ra, có cảm giác càng thêm quyến rũ, ngoài ra không còn gì khác. Nhưng trước khi đi ngủ Hoắc Mạt vẫn còn nghĩ được hôm sau phải đem cậu đi kiểm tra một chút. Bởi vì tình huống hôm nay quá mức kỳ dị, khiến hắn lo sợ con thỏ có chuyện không hay. Cho dù sự kỳ lạ kia quá mức tốt đẹp, khiến hắn mê muội.
Còn Bạch Kỷ bị làm đến mệt lả cứ thế không biết gì ngậm lấy vật to lớn đã trở lại kích thước bình thường nhưng đang ở trạng thái bán thức tỉnh mơ hồ mà ngủ mất rồi.
Kết quả là mặc dù sáng hôm sau lúc Bạch Kỷ tỉnh lại vật lớn kia đã rời đi vì sự chuyển động của người đàn ông nhưng cậu vẫn cứ có cảm giác như bên trong thân thể vẫn còn tồn tại thứ khổng lồ đó, khiến cậu hồng chín mặt không dám đi ra gặp người.
Lúc Hoắc Mạt từ phòng thể dục trở về nhìn thấy chính là con thỏ đang uốn éo bên trong chăn, chỉ có chớp tai trắng muốt là lộ ở bên ngoài. Toàn thân cậu cuộn tròn một cục nho nhỏ một con, mặc dù cách lớp chăn không nhìn thấy nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng được hình ảnh bên trong tốt đẹp cỡ nào. Nhất định là bên dưới đang ẩn giấu một con thỏ toàn thân trơn bóng trong trắng lộ hồng ngon miệng mê người.
Ai biết lúc hắn mang theo nội tâm mềm mại đến gần giường lớn thì lại nghe thấy âm thâm như rầm rì mang theo trầm trồ kinh ngạc cùng với chút lo lắng không tới đâu của con thỏ: "... To quá... Liệu có khép lại được không nhỉ..."
"..."
Hoắc Mạt cảm thấy như đang nghe tiếng trời. Bởi vì hắn rõ ràng nghe không hiểu hết lời nói không đầu không đuôi của cậu nhưng lại cảm thấy rạo rực cả người. Rất có kích thích muốn đè người bên trong ra làm một nháy nữa, giúp con thỏ chứng minh xem cái lỗ kia có khép lại được hay không.
Sao lại có con thỏ đáng yêu muốn mạng như vậy chứ.
Hắn ở bên ngoài hò hét trong lòng, còn con thỏ nhỏ bên trong chăn nệm lại một chút đều không biết gì. Cậu lúc này còn đang hoang mang cùng chút rụt rè ngượng ngùng vươn bàn tay nhỏ bé chạm vào cái miệng đã mềm rục phía sau mông của mình. Cái miệng kia lúc này vẫn còn hé ra, cậu cảm tưởng có thể chọt được hẳn mấy ngón tay của mình vào đó nữa... Aaa... Xấu hổ quá...
Đương nhiên Bạch Kỷ sẽ không dám làm trò đó rồi, nhưng thật ra cậu không có cảm thấy quá mức lo lắng cho chỗ đó của mình không khép lại được. Cũng chẳng biết vì sao nữa, nhưng hiện tại cậu chỉ cảm thấy rạo rực kỳ lạ thôi. Cái cảm giác mà đêm qua cậu cảm nhận được rõ ràng đến giờ vẫn còn chưa tan. Nó khiến cậu cảm thấy bản thân đã biến kỳ quái, trở nên... Rất đáng xấu hổ...
Kết quả là khi bàn tay với những ngón ngón nhỏ xinh trắng nõn của cậu vẫn còn đang bồi hồi ở ngoài cái miệng mềm đã ngã sang màu hồng tươi đẹp, bên trong giống như còn có chút chất lỏng trong suốt thấm ra theo sự xao động của cơ thể, đầu óc cậu vẫn còn đang mơ màng trong suy nghĩ lung ta lung tung thì cái chăn trên người cậu bỗng nhiên bị người lật lên.
"!"
"..."
Bạch Kỷ gần như là kinh hoàng mở choàng đôi mắt mà đuôi mắt vẫn còn ửng hồng do tối qua bị làm quá dữ ra nhìn thẳng tới cái người không biết đã đứng ở đó từ bao giờ. Trong lúc giật mình cậu còn theo bản năng vươn hai tay đi che lấp cái mông của mình, dáng vẻ giấu đầu lòi đuôi bối rối lại câu nhân không chịu được.
Còn Hoắc Mạt thì lại bị hình ảnh quá đổi hoạt sắc sinh hương này chọc cho hạ thân căng thẳng.
Đành chịu thôi, ai biểu con thỏ bây giờ quá mức mê người làm chi.
Xem này, toàn thân nho nhỏ đều bày ra một dáng vẻ chọc người... Tấm lưng căng thẳng uốn cong, cái mông tròn căng mẩy nhiều thịt nhất lại vểnh lên, bộ ngực nhỏ hơi ưỡn ra để lộ hai điểm hồng hồng đáng yêu, hai cánh tay lại thẳng tấp che đi điểm ướt át nằm giữa khe mông, lẵng chân thon thả hơi gập lại, mũi chân thì duỗi thẳng, ửng hồng... Chỗ nào cũng hồng, kể cả khuôn mặt nhỏ kia... Tất cả đều đang quyến rũ hắn, một tên đàn ông vừa mới được khai trai, đối với món ngon trước mặt là nghiện đến không xong, dù ăn thế nào cũng cảm thấy chưa thỏa mãn.
Đêm qua hắn vì tình huống của con thỏ nên không dám làm tiếp, sáng sớm tỉnh lại vì nghĩ cho cậu cũng không dám động tay động chân mà lựa chọn đi vận động hòng tiêu hao năng lượng dư thừa. Kết quả hiện tại nhìn một màn này hắn lại cảm thấy công sức sáng giờ một đi không trở lại. Hạ thân vừa nhìn thấy con thỏ đã trướng đau, mặc dù không đạt đến kích thước như đêm qua nhưng cũng không thể xem nhẹ hay làm lơ được.
Thế là hắn...
"Ngao!"
"Ô..."
Quyết định không ủy khuất chính mình nữa.