Chương 41: Cân nhắc lại đi
Mẹ Hoắc vẫn là nhìn đủ rồi mới mở miệng. Thật ra bà chỉ là đang sắp xếp lại lời lẽ mà thôi.
"Mẹ không biết tại sao con lại thay đổi suy nghĩ của mình, nhưng chúng ta đều đã tìm hiểu về đứa nhỏ kia cũng như hoàn cảnh của gia đình nó rồi. Mẹ cũng không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì nhưng mà mẹ cho rằng con càng nên dẫn nó về sớm mới đúng."
Vốn Hoắc Mạt không có quá để ý, ai biết lời nói và biểu tình của mẹ Hoắc quá nghiêm túc cho nên hắn không khỏi ngẩng đầu lên nhìn bà.
Mẹ Hoắc thấy hắn vẫn chưa hiểu thì hơi bất lực. Con trai bà giỏi thì giỏi nhưng tình trường chẳng có chút nào. Rõ ràng với hành động quyết đoán hồi giờ của nó thì mọi chuyện sẽ càng suôn sẻ dù có lẽ chính nó cũng chẳng hiểu gì nhiều mới đúng.
"Đứa bé kia gia thế không bằng nhà ta, không nói nó có tự ti hay không nhưng trong tâm cũng sẽ cảm thấy không an toàn. Mặc kệ là thế nào, chuyện con nên làm là khiến cho nó vững tin vào mối quan hệ này. Nếu không nó ở bên con sẽ nơm nớp lo sợ, thậm chí là nghi ngờ con chỉ là vui đùa với nó. Cho dù không phải như vậy thì nó cũng sẽ để lại một đường lui cho mình, để tránh cho có một ngày con bỏ nó."
"Có lẽ con cảm thấy giữa hai đứa đã có sợi dây ràng buộc vững chắc rồi nên không sợ nữa. Nhưng con có lường được những tình huống ngoài ý muốn sẽ xảy ra xung quanh nó hay không. Hoặc giả có người biết mối quan hệ của con với nó nhưng không muốn sự thành, ở sau lưng con bày trò phá hoại, thổi gió bên tai, kiểu gì cũng sẽ phá cho hai đứa không yên thân thì sao. Con đừng cho rằng mẹ nói quá, thân phận của con còn đặt ở đó đấy. Con không xem nó ra gì nhưng chưa chắc người ta cũng vậy."
Mẹ Hoắc thấy hắn còn muốn phản bác thì mạnh mẽ nói vào vấn đề, khiến hắn nhận thức được hiện thực luôn tàn khốc hơn những gì hắn nghĩ. Sau bà còn thừa cơ rèn sắt khi còn nóng nhìn hắn hỏi: "Con chắc chắn muốn cưới nó?"
Hoắc Mạt đang suy nghĩ chuyện bà vừa nói nên không có chú ý lắm, vừa nghe đã không chút đắn đo gật đầu một cái chắc nịch.
"Vậy phần trăm tương thích của hai đứa..."
Mẹ Hoắc còn chưa nói xong Hoắc Mạt đã trả lời bà: "Chín mươi ba."
Lần này thì đến lượt mẹ Hoắc không kịp trở tay, bị làm cho ngây người thật sự.
Sau đó dưới ánh mắt kỳ dị của Hoắc Mạt, mẹ Hoắc lấy một tốc độ thần thánh bình tĩnh lại, còn trở nên nghiêm chỉnh hơn nhìn hắn dò hỏi: "Chuyện này sui gia bên kia đã biết chưa?"
Hai chữ "sui gia" bị bà gọi quá đơn giản, cũng quá êm tai, khiến tâm tình Hoắc Mạt đang phơi phới càng nguyện ý trả lời bà nhiều hơn. Với cả hôm nay mẹ Hoắc đến với thành ý, không hề tỏ ra có chút bài xích nào, còn muốn thúc đẩy hắn với con thỏ nhỏ nữa nên đương nhiên hắn sẽ không lạnh nhạt với bà: "Đã biết."
Ai biết vừa nghe hắn trả lời xong mẹ Hoắc đã đứng vụt dậy, tỏ vẻ muốn đi.
"Mẹ về bàn bạc với cha và ông nội con. Chuyện mẹ nói con cân nhắc chút đi."
Nói xong thì bà chạy mất.
Để lại hai mặt người Hoắc Mạt và Giang Hoài, người trước như có điều suy nghĩ, người sau lại ngoài khét trong sống, đầu óc mơ hồ. Trong lúc hồ đồ, hắn đánh bạo bắt chuyện với sếp hắn: "Hoắc tổng, thật sự có phần trăm tương thích này sao?"
Đừng nói là mẹ Hoắc, đến Giang Hoài còn cảm thấy hoang đường, sau đó là nghiêm túc đối đãi với cái chỉ số kia ấy chứ.
Nhưng chuyện mẹ Hoắc hoặc cả Hoắc gia đều không biết việc phần trăm này ngược lại là Hoắc Mạt có chút bất ngờ. Sau đó hắn ngẫm lại một chút thì cảm thấy không khó lý giải rằng có lẽ là do bên cục quyết tâm nhất định giữ kín như bưng chuyện này nên họ mới không biết. Nếu cả Hoắc gia còn không mò được thì đã nói rõ những gia tộc khác trong đế đô cũng vẫn chưa biết gì. Dù vẫn rất khó tin. Xem ra chuyện này không hề đơn giản như hắn đã nghĩ. Bên cục lại rất xem trọng chuyện này.
Hoắc Mạt nghe hắn hỏi thì nhìn hắn một cái, nhìn đến Giang Hoài co đầu rụt cổ tự biết mình mới thôi.
Nhưng trong lòng Giang Hoài trái lại không có oán trách hắn lạnh lùng vô tình, bởi vì lúc này hắn còn đang bận tiếp thu thông tin mình vừa mới có nên không rảnh đi tính toán với sếp. Đừng hỏi tại sao sếp không nói tiếng nào mà hắn lại có thể có được câu trả lời, bởi vì so với vạn lời nói, thái độ của Hoắc tổng nhà hắn mới là thứ có giá trị nhất.
Trong lúc Giang Hoài đang lâng la trong vấn đề "làm sao có thể" về độ tương thích của ông chủ mình và bà chủ thần bí thì mẹ Hoắc cũng đang hối hả trở về Hoắc gia mở cuộc hợp khẩn cấp.
"Bà nói thật à?"
Hoắc gia người thật sự kinh ngạc khi biết chuyện này. Bản thân Hoắc Nghiêm còn có chút không tin tưởng cái chỉ số này chút nào.
"Con ông sẽ biết nói giỡn?"
Mẹ Hoắc phong thái có chút rối bời vì gấp gáp trở về. Sau khi mạnh mẽ nhưng không mất tao nhã uống một hớp trà nhuận họng thì hơi thở mới ổn định xuống, vừa khinh bỉ nhìn cha Hoắc đang tỏ ra thâm trầm ở đó.
Đúng thật là như Hoắc Mạt nghĩ, cả đế đô chẳng ai cạy được miệng của cục quản lý để chiếm được chút tiên cơ nào trong chuyện này của Hoắc Mạt cả. Nhưng bởi vì ngay từ đầu Hoắc gia không có nghĩ đến chuyện rầm rộ trên mạng là có liên quan đến gia chủ tương lai nhà họ cho nên mới dẫn đến sự bàn quan của họ khi vô tình không thể mò được thông tin của Hoắc Mạt. Họ chỉ hờ hửng nghĩ sao bỗng nhiên nay cục quản lý lại làm việc gắt gao đến vậy rồi cho qua thôi.
"Mẹ không biết tại sao con lại thay đổi suy nghĩ của mình, nhưng chúng ta đều đã tìm hiểu về đứa nhỏ kia cũng như hoàn cảnh của gia đình nó rồi. Mẹ cũng không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì nhưng mà mẹ cho rằng con càng nên dẫn nó về sớm mới đúng."
Vốn Hoắc Mạt không có quá để ý, ai biết lời nói và biểu tình của mẹ Hoắc quá nghiêm túc cho nên hắn không khỏi ngẩng đầu lên nhìn bà.
Mẹ Hoắc thấy hắn vẫn chưa hiểu thì hơi bất lực. Con trai bà giỏi thì giỏi nhưng tình trường chẳng có chút nào. Rõ ràng với hành động quyết đoán hồi giờ của nó thì mọi chuyện sẽ càng suôn sẻ dù có lẽ chính nó cũng chẳng hiểu gì nhiều mới đúng.
"Đứa bé kia gia thế không bằng nhà ta, không nói nó có tự ti hay không nhưng trong tâm cũng sẽ cảm thấy không an toàn. Mặc kệ là thế nào, chuyện con nên làm là khiến cho nó vững tin vào mối quan hệ này. Nếu không nó ở bên con sẽ nơm nớp lo sợ, thậm chí là nghi ngờ con chỉ là vui đùa với nó. Cho dù không phải như vậy thì nó cũng sẽ để lại một đường lui cho mình, để tránh cho có một ngày con bỏ nó."
"Có lẽ con cảm thấy giữa hai đứa đã có sợi dây ràng buộc vững chắc rồi nên không sợ nữa. Nhưng con có lường được những tình huống ngoài ý muốn sẽ xảy ra xung quanh nó hay không. Hoặc giả có người biết mối quan hệ của con với nó nhưng không muốn sự thành, ở sau lưng con bày trò phá hoại, thổi gió bên tai, kiểu gì cũng sẽ phá cho hai đứa không yên thân thì sao. Con đừng cho rằng mẹ nói quá, thân phận của con còn đặt ở đó đấy. Con không xem nó ra gì nhưng chưa chắc người ta cũng vậy."
Mẹ Hoắc thấy hắn còn muốn phản bác thì mạnh mẽ nói vào vấn đề, khiến hắn nhận thức được hiện thực luôn tàn khốc hơn những gì hắn nghĩ. Sau bà còn thừa cơ rèn sắt khi còn nóng nhìn hắn hỏi: "Con chắc chắn muốn cưới nó?"
Hoắc Mạt đang suy nghĩ chuyện bà vừa nói nên không có chú ý lắm, vừa nghe đã không chút đắn đo gật đầu một cái chắc nịch.
"Vậy phần trăm tương thích của hai đứa..."
Mẹ Hoắc còn chưa nói xong Hoắc Mạt đã trả lời bà: "Chín mươi ba."
Lần này thì đến lượt mẹ Hoắc không kịp trở tay, bị làm cho ngây người thật sự.
Sau đó dưới ánh mắt kỳ dị của Hoắc Mạt, mẹ Hoắc lấy một tốc độ thần thánh bình tĩnh lại, còn trở nên nghiêm chỉnh hơn nhìn hắn dò hỏi: "Chuyện này sui gia bên kia đã biết chưa?"
Hai chữ "sui gia" bị bà gọi quá đơn giản, cũng quá êm tai, khiến tâm tình Hoắc Mạt đang phơi phới càng nguyện ý trả lời bà nhiều hơn. Với cả hôm nay mẹ Hoắc đến với thành ý, không hề tỏ ra có chút bài xích nào, còn muốn thúc đẩy hắn với con thỏ nhỏ nữa nên đương nhiên hắn sẽ không lạnh nhạt với bà: "Đã biết."
Ai biết vừa nghe hắn trả lời xong mẹ Hoắc đã đứng vụt dậy, tỏ vẻ muốn đi.
"Mẹ về bàn bạc với cha và ông nội con. Chuyện mẹ nói con cân nhắc chút đi."
Nói xong thì bà chạy mất.
Để lại hai mặt người Hoắc Mạt và Giang Hoài, người trước như có điều suy nghĩ, người sau lại ngoài khét trong sống, đầu óc mơ hồ. Trong lúc hồ đồ, hắn đánh bạo bắt chuyện với sếp hắn: "Hoắc tổng, thật sự có phần trăm tương thích này sao?"
Đừng nói là mẹ Hoắc, đến Giang Hoài còn cảm thấy hoang đường, sau đó là nghiêm túc đối đãi với cái chỉ số kia ấy chứ.
Nhưng chuyện mẹ Hoắc hoặc cả Hoắc gia đều không biết việc phần trăm này ngược lại là Hoắc Mạt có chút bất ngờ. Sau đó hắn ngẫm lại một chút thì cảm thấy không khó lý giải rằng có lẽ là do bên cục quyết tâm nhất định giữ kín như bưng chuyện này nên họ mới không biết. Nếu cả Hoắc gia còn không mò được thì đã nói rõ những gia tộc khác trong đế đô cũng vẫn chưa biết gì. Dù vẫn rất khó tin. Xem ra chuyện này không hề đơn giản như hắn đã nghĩ. Bên cục lại rất xem trọng chuyện này.
Hoắc Mạt nghe hắn hỏi thì nhìn hắn một cái, nhìn đến Giang Hoài co đầu rụt cổ tự biết mình mới thôi.
Nhưng trong lòng Giang Hoài trái lại không có oán trách hắn lạnh lùng vô tình, bởi vì lúc này hắn còn đang bận tiếp thu thông tin mình vừa mới có nên không rảnh đi tính toán với sếp. Đừng hỏi tại sao sếp không nói tiếng nào mà hắn lại có thể có được câu trả lời, bởi vì so với vạn lời nói, thái độ của Hoắc tổng nhà hắn mới là thứ có giá trị nhất.
Trong lúc Giang Hoài đang lâng la trong vấn đề "làm sao có thể" về độ tương thích của ông chủ mình và bà chủ thần bí thì mẹ Hoắc cũng đang hối hả trở về Hoắc gia mở cuộc hợp khẩn cấp.
"Bà nói thật à?"
Hoắc gia người thật sự kinh ngạc khi biết chuyện này. Bản thân Hoắc Nghiêm còn có chút không tin tưởng cái chỉ số này chút nào.
"Con ông sẽ biết nói giỡn?"
Mẹ Hoắc phong thái có chút rối bời vì gấp gáp trở về. Sau khi mạnh mẽ nhưng không mất tao nhã uống một hớp trà nhuận họng thì hơi thở mới ổn định xuống, vừa khinh bỉ nhìn cha Hoắc đang tỏ ra thâm trầm ở đó.
Đúng thật là như Hoắc Mạt nghĩ, cả đế đô chẳng ai cạy được miệng của cục quản lý để chiếm được chút tiên cơ nào trong chuyện này của Hoắc Mạt cả. Nhưng bởi vì ngay từ đầu Hoắc gia không có nghĩ đến chuyện rầm rộ trên mạng là có liên quan đến gia chủ tương lai nhà họ cho nên mới dẫn đến sự bàn quan của họ khi vô tình không thể mò được thông tin của Hoắc Mạt. Họ chỉ hờ hửng nghĩ sao bỗng nhiên nay cục quản lý lại làm việc gắt gao đến vậy rồi cho qua thôi.