Chương 29: Em ghét tôi sao, con thỏ?
"Tại sao?"
"Em thật sự là làm cho tôi bất ngờ đó, thỏ nhỏ."
Hắn vừa đưa tay đỡ trán vừa nở nụ cười nhạo báng. Còn không phải sao? Cả một buổi chiều hắn tìm cậu trong lo sợ, cuối cùng vẫn là hắn không hiểu rõ cậu. Con thỏ mà hắn cho rằng sẽ không có khả năng chạy trốn lại là cho chạy...
Chỉ là hắn là cười chính hắn, thế nhưng lại dọa sợ con thỏ kia. Bạch Kỷ giật mình, lại hoảng lại loạn sợ hãi không ngừng lùi về phía sau. Ánh mắt cậu vừa chạm vào đôi mắt của người đàn ông thì đã vội vàng né tránh, vừa khổ sở lại chột dạ không dám nhìn hắn. Chung quy ra cũng là cậu không nói một tiếng đã đi mất, hiện tại nhìn thấy người đàn ông không ngừng ép buộc gặng hỏi, cậu chẳng biết làm sao để đối mặt với hắn. Đến cuối cùng cậu gần như là không chút nghĩ ngợi quay đầu bỏ chạy.
Nhưng Bạch Kỷ sao có thể chạy thoát?
Cậu chỉ vừa mới xoay lưng đã bị người đàn ông từ phía sau chồm tới đẩy ngã ra sàn. Cả người hắn áp lên phía trên, triệt để giam cầm cậu trong lòng, ánh mắt âm u như dã thú nhìn cậu.
"Hoắc… Hoắc Mạt…"
Một cú ngã bất ngờ khó tránh khỏi khiến thân thể cậu có hơi đau đớn, nhưng so với việc bị khí tức của người đàn ông dọa dẫm thì thật sự không đáng là gì. Cậu sợ, cho nên theo bản năng co rúm người, đôi tai nhỏ nhắn đều rũ xuống, không ngừng run rẩy một cách đáng thương.
"Tại sao vậy?"
Cậu thì sợ, nhưng người phía trên lại giống như không thấy. Nhìn cậu như vậy lại vẫn còn có thể tiếp tục hỏi, tay thì chậm chạp vươn ra, dưới cái run rẩy hoảng loạn của cậu vuốt ve đôi tai nhỏ kia. Rõ ràng lồng ngực nghẹn một bụng tức, thế nhưng động tác của hắn lại cực kỳ mềm nhẹ. Nếu như không có âm thanh cùng khuôn mặt âm trầm kia thì chẳng ai nghĩ hắn đang tức giận cả.
Ít nhất hắn như vậy con thỏ kia lại càng sợ hơn. Cậu càng sợ lại càng tủi thân. Cho nên khi nghe thấy những lời chất vấn của hắn cậu không nhịn được rắm rức khóc.
"Không phải mới hôm qua còn tốt sao?"
"Em có gì không hài lòng thì nói với tôi, tại sao lại bỏ đi?"
"Em có biết tôi đã rất lo lắng không? Con mẹ nó tôi mém chút là lật tung cái đế đô này lên để tìm em!"
"Con thỏ nhỏ à... Tôi đúng là bị vẻ ngoài ngoan ngoãn của em lừa đến hoảng."
Nhìn con thỏ nhỏ nằm dưới thân hắn càng khóc càng dữ, Hoắc Mạt cảm thấy cơn giận của mình không có chỗ phát, nghẹn đến hoảng, lại không nhịn được đau lòng.
Thời điểm hắn biết được cậu không phải bị ai bắt cóc mà chỉ là về nhà, trái tim đang treo lơ lửng của hắn rơi xuống. Nhưng nó chỉ rơi xuống được một nữa đã bị khí nóng từ dưới phun lên cho nướng khét. Những suy nghĩ tiêu cực trong đầu hắn không ngừng quay cuồng, từ thái độ của con thỏ lúc sáng, đến hành vi tắt thiết bị tinh tế… Theo suy nghĩ cậu là đang chạy trốn càng dâng lên trong lòng Hoắc Mạt càng cảm thấy bản thân sắp không xong. Trong đầu hắn không ngừng điên cuồng hỏi "tại sao".
Tại sao lại bỏ đi?
Hắn sống hai mươi chín năm chưa từng thấy tức giận lại hoang mang như vậy.
Rõ ràng trước đó con thỏ đối với hắn rất thuận theo, càng không có bài xích hắn. Con thỏ nhu thuận khiến người ta an tâm… Hắn thật sự là không thể nào hiểu được, lại chưa từng trải qua chuyện nào khiến hắn bất lực như vậy nên tâm tình sa sút đáng sợ vô cùng. Đỉnh điểm của tất cả là con thỏ ở trước mặt hắn còn muốn bỏ chạy.
Chạy! Chạy!! Sao em dám chạy???
Hắn vốn là giận không chịu nổi, hiện tại nhìn con thỏ đôi mắt ập nước nằm co rút một cục nho nhỏ, lòng ngực hắn nghẹn ứ như có ai đó đem mấy tấn đá chặn ở đó.
"Con thỏ, em ghét tôi sao?"
Giận dữ hóa thành bất lực, thất bại, giọng hắn bất giác nhẹ đi, bên trong còn mang theo sự hoang mang không nên xuất hiện trong cuộc đời hắn. Nhưng ít nhất nó đã đánh động được con thỏ kia.
"Ô ô không có!"
Cảm xúc của Bạch Kỷ giống như đê vỡ, ào ào tuông ra, đến âm thanh đều bất giác lớn hơn, tựa như muốn thông qua đó phát tiết cảm xúc khốn đốn của mình: "Ô ô em không biết! Em phải làm sao đây ô ô ô…"
Cậu vừa khóc vừa vươn tay nắm lấy cổ áo của hắn kéo xuống, nửa giống như chất vấn không hiểu mà tố hắn. Trong thoáng chốc đến Hoắc Mạt đều cảm thấy bối rối.
"Làm sao là làm sao vậy con thỏ!? Tôi không có ép em làm gì mà!"
Hoắc đại tổng tài lần đầu cảm thấy đầu óc không đủ dùng, lại hoang mang dễ sợ. Hắn lần không được suy nghĩ của Bạch Kỷ, cậu càng khóc hắn lại càng thấy rối. Hắn còn không biết nước mắt con thỏ lại có thể tác dụng đảo loạn tâm thần người ta như vậy nữa.
"Nhưng em nghĩ không ra ô ô!!... Em biết mình phải chọn từ bỏ anh mới đúng hức hức… Nhưng mà em lại không muốn oa oa oa!!"
Con thỏ khóc đến đôi mắt đều hồng lên, sưng húp.
"Em thật sự là làm cho tôi bất ngờ đó, thỏ nhỏ."
Hắn vừa đưa tay đỡ trán vừa nở nụ cười nhạo báng. Còn không phải sao? Cả một buổi chiều hắn tìm cậu trong lo sợ, cuối cùng vẫn là hắn không hiểu rõ cậu. Con thỏ mà hắn cho rằng sẽ không có khả năng chạy trốn lại là cho chạy...
Chỉ là hắn là cười chính hắn, thế nhưng lại dọa sợ con thỏ kia. Bạch Kỷ giật mình, lại hoảng lại loạn sợ hãi không ngừng lùi về phía sau. Ánh mắt cậu vừa chạm vào đôi mắt của người đàn ông thì đã vội vàng né tránh, vừa khổ sở lại chột dạ không dám nhìn hắn. Chung quy ra cũng là cậu không nói một tiếng đã đi mất, hiện tại nhìn thấy người đàn ông không ngừng ép buộc gặng hỏi, cậu chẳng biết làm sao để đối mặt với hắn. Đến cuối cùng cậu gần như là không chút nghĩ ngợi quay đầu bỏ chạy.
Nhưng Bạch Kỷ sao có thể chạy thoát?
Cậu chỉ vừa mới xoay lưng đã bị người đàn ông từ phía sau chồm tới đẩy ngã ra sàn. Cả người hắn áp lên phía trên, triệt để giam cầm cậu trong lòng, ánh mắt âm u như dã thú nhìn cậu.
"Hoắc… Hoắc Mạt…"
Một cú ngã bất ngờ khó tránh khỏi khiến thân thể cậu có hơi đau đớn, nhưng so với việc bị khí tức của người đàn ông dọa dẫm thì thật sự không đáng là gì. Cậu sợ, cho nên theo bản năng co rúm người, đôi tai nhỏ nhắn đều rũ xuống, không ngừng run rẩy một cách đáng thương.
"Tại sao vậy?"
Cậu thì sợ, nhưng người phía trên lại giống như không thấy. Nhìn cậu như vậy lại vẫn còn có thể tiếp tục hỏi, tay thì chậm chạp vươn ra, dưới cái run rẩy hoảng loạn của cậu vuốt ve đôi tai nhỏ kia. Rõ ràng lồng ngực nghẹn một bụng tức, thế nhưng động tác của hắn lại cực kỳ mềm nhẹ. Nếu như không có âm thanh cùng khuôn mặt âm trầm kia thì chẳng ai nghĩ hắn đang tức giận cả.
Ít nhất hắn như vậy con thỏ kia lại càng sợ hơn. Cậu càng sợ lại càng tủi thân. Cho nên khi nghe thấy những lời chất vấn của hắn cậu không nhịn được rắm rức khóc.
"Không phải mới hôm qua còn tốt sao?"
"Em có gì không hài lòng thì nói với tôi, tại sao lại bỏ đi?"
"Em có biết tôi đã rất lo lắng không? Con mẹ nó tôi mém chút là lật tung cái đế đô này lên để tìm em!"
"Con thỏ nhỏ à... Tôi đúng là bị vẻ ngoài ngoan ngoãn của em lừa đến hoảng."
Nhìn con thỏ nhỏ nằm dưới thân hắn càng khóc càng dữ, Hoắc Mạt cảm thấy cơn giận của mình không có chỗ phát, nghẹn đến hoảng, lại không nhịn được đau lòng.
Thời điểm hắn biết được cậu không phải bị ai bắt cóc mà chỉ là về nhà, trái tim đang treo lơ lửng của hắn rơi xuống. Nhưng nó chỉ rơi xuống được một nữa đã bị khí nóng từ dưới phun lên cho nướng khét. Những suy nghĩ tiêu cực trong đầu hắn không ngừng quay cuồng, từ thái độ của con thỏ lúc sáng, đến hành vi tắt thiết bị tinh tế… Theo suy nghĩ cậu là đang chạy trốn càng dâng lên trong lòng Hoắc Mạt càng cảm thấy bản thân sắp không xong. Trong đầu hắn không ngừng điên cuồng hỏi "tại sao".
Tại sao lại bỏ đi?
Hắn sống hai mươi chín năm chưa từng thấy tức giận lại hoang mang như vậy.
Rõ ràng trước đó con thỏ đối với hắn rất thuận theo, càng không có bài xích hắn. Con thỏ nhu thuận khiến người ta an tâm… Hắn thật sự là không thể nào hiểu được, lại chưa từng trải qua chuyện nào khiến hắn bất lực như vậy nên tâm tình sa sút đáng sợ vô cùng. Đỉnh điểm của tất cả là con thỏ ở trước mặt hắn còn muốn bỏ chạy.
Chạy! Chạy!! Sao em dám chạy???
Hắn vốn là giận không chịu nổi, hiện tại nhìn con thỏ đôi mắt ập nước nằm co rút một cục nho nhỏ, lòng ngực hắn nghẹn ứ như có ai đó đem mấy tấn đá chặn ở đó.
"Con thỏ, em ghét tôi sao?"
Giận dữ hóa thành bất lực, thất bại, giọng hắn bất giác nhẹ đi, bên trong còn mang theo sự hoang mang không nên xuất hiện trong cuộc đời hắn. Nhưng ít nhất nó đã đánh động được con thỏ kia.
"Ô ô không có!"
Cảm xúc của Bạch Kỷ giống như đê vỡ, ào ào tuông ra, đến âm thanh đều bất giác lớn hơn, tựa như muốn thông qua đó phát tiết cảm xúc khốn đốn của mình: "Ô ô em không biết! Em phải làm sao đây ô ô ô…"
Cậu vừa khóc vừa vươn tay nắm lấy cổ áo của hắn kéo xuống, nửa giống như chất vấn không hiểu mà tố hắn. Trong thoáng chốc đến Hoắc Mạt đều cảm thấy bối rối.
"Làm sao là làm sao vậy con thỏ!? Tôi không có ép em làm gì mà!"
Hoắc đại tổng tài lần đầu cảm thấy đầu óc không đủ dùng, lại hoang mang dễ sợ. Hắn lần không được suy nghĩ của Bạch Kỷ, cậu càng khóc hắn lại càng thấy rối. Hắn còn không biết nước mắt con thỏ lại có thể tác dụng đảo loạn tâm thần người ta như vậy nữa.
"Nhưng em nghĩ không ra ô ô!!... Em biết mình phải chọn từ bỏ anh mới đúng hức hức… Nhưng mà em lại không muốn oa oa oa!!"
Con thỏ khóc đến đôi mắt đều hồng lên, sưng húp.