Chương 1: Xin phép nợ lại ân tình này
Tiếng xé quần áo đến chối tai Thư Di nằm im không hề phản kháng nước mắt của nàng lặng lẽ rơi xuống, Đôi mắt của Dương Phong vô cùng tức giận, hắn muốn đem người con gái đang nằm dưới thân của mình ra giày vò ngay lập tức, nhưng hắn rất chán ghét cách Thư Di đối xử với mình, nàng lạnh lùng cao ngạo khiến cho hắn chẳng biết nàng đang nghĩ gì.
Dương Phong mạnh tay bóp lấy hai bên má của Thư Di xoay mặt cô lại. Trờ um ?rum huyề? ?rùm ~ TRÙMTR?Y Ệ?.v? ~
"Em lại muốn gì nữa đây, tại sao lại muốn trốn chạy?"
Ánh mắt của Thư Di tự như mặt hồ tỉnh lặng nàng lạnh lùng đến thấu buốt tim gan.
"Chẳng phải ngài đã có Hoa Dao rồi sao cô ta còn đang mang thai đứa con của ngài nữa, nói xem tôi còn lý do gì để ở lại bên cạnh ngài, tôi cũng đã chịu không ít đau khổ ở cái căn nhà này rồi vậy nên để tôi đi đó là cách tốt nhất."
Dương Phong càng thêm tức giận trước những lời nói của Thư Di.
"Em là của anh mãi mãi là của anh, dù anh đã sai với em trước nhưng đó chỉ là sự cố."
Giọng nói của Dương Phong trở nên dịu xuống.
"Em biết anh yêu em như thế nào mà."
Vết thương bên trong lòng của Thư Di đã ngày càng sâu đậm cô đau đến không thể nào thở được đau đến vỡ nát cả tim gan, vì những thứ tình cảm đầy đau đớn.
………………………
Môi son má hồng là thứ mà hằng ngày mà Thư Di phải diện trên người để đi buôn tiếng hát ở phòng trà, nàng là một bóng hồng yếu ớt giữa dòng đời nghiệt ngã, ánh đèn mờ ảo chiếu rọi vào chiếc đầm ôm sát mà Thư Di đang mặc trên người, càng tăng thêm sự thèm khác cho những tên đàn ông và quan chức cấp cao đến đây thưởng thức âm nhạc, nàng chỉ bán nghệ chưa bao giờ có ý định bán thân vì nàng có nhân phẩm của một người con gái xinh đẹp.
Ở một góc khuất có một bóng hình cao lớn đang si tình trước nàng ca kỷ yêu kiều mỏng manh trên sân khấu tiếng hoà tấu du dương, Thư Di đang say xưa ngân nga tiếng hát, không hề hay biết bản thân đã lọt vào tầm ngắm của Đô Đốc Dương Phong.
Nàng chỉ là một thiếu nữ đôi mươi với biết bao hoài vọng trở thành một minh tinh vàng bạc trong làng giải trí, Thư Di vốn xuất thân không được như bao người, cha mất sớm, mẹ lại ham mê cờ bạc, bà luôn lấy hết số tiền mà nàng đã cực khổ kiếm được từ việc hát ở phòng trà để đốt vào những sòng bạc vô nhân tính, nàng rơi nước mắt cầu xin mẹ của mình không biết bao nhiêu lần nhưng bà vẫn chứng nào tật nấy chẳng bao giờ thay đổi.
tuy ước mơ đối với cô quá đổi xa vời như Thư Di vẫn luôn có một giấc mộng trở thành một diễn viên, cô có một cơ thể mảnh mai, gương mặt thanh tú toát lên khí chất ngời ngời, sống một cuộc đời không quá dễ dàng nhưng Thư Di vẫn luôn không ngừng nỗ lực cố gắng.
Kết thúc màn trình diễn đêm nay cô bước xuống sân khấu đôi chân mỏi nhừ do mang giày cao gót, nàng mệt mỏi bước đi đến chỗ quản lý nhận tiền, ánh mắt của lão chủ quán nhìn nàng đầy sự thèm muốn.
"Hôm nay ở lại đây cùng anh một đêm có được không số lương này sẽ được tăng gấp đôi gấp ba."
Thư Di mỉm cười cho qua chuyện đối với nàng mấy chuyện này đã quá đổi bình thường.
"Anh cứ khéo đùa hôm nay em bật việc cho em xin nhận lương ạ."
Lão quản lý phải đưa cho nàng tiền công vì có nàng cái phòng trà của lão mới có thể ăn nên làm ra được, đám đàn ông đến đây đông đúc cũng chỉ để xem nhà Thư Di hát.
Thư Di bước đi trên đường tối vắng vẻ, nàng bước đi thật nhanh cái cảm giác có ai đó theo đuổi cứ ủa vây trong tâm trí của nhà, vừa bước ra khỏi con hẻm nhỏ hai tên đàn ông đã chắn giữ nàng lại.
"Định trốn đến bao giờ."
Thư Di bắt đầu lo sợ nàng lùi bước đến khi lưng chạm vào mép tường rong.
"Xin hãy cho tôi vào ngày nữa tôi sẽ trả cho các người mà."
Tên mập đầu trọc cái bụng hệt như cái trống bắt đầu muốn giở trò quấy rối nàng, bàn tay dơ bẩn sắp chạm vào gương mặt xinh đẹp của nàng.
Thư Di sợ hãi đến đứng không còn vững nữa một người con gái yếu đuối như nàng thì làm sao có thể chống đối lại đám đàn ông to con này chứ.
Một bàn tay gân guốc giữ chặt lấy tay của tên mập giữ ở không trung.
"Hai tên mà dám ức hiếp một người phụ nữ không có sức chống đối hay sao."
Tên mập tức giận liếc sang người đang giữ chặt lấy tay của mình.
"Mày là thằng nào?"
Đốc Quân Dương Phong đã cởi bổ hàm phục hôm nay là cuối tuần hắn muốn ra ngoài thư giản chỉ mặc một âu phục chỉnh tề chỉ như thế trông đã vô cùng cuối hút.
"Không cần biết."
Tên đứng bên ngoài bắt đầu đụng chạm tay chân, đá vào người của Dương Phong, hắn dùng tay đỡ lấy ánh trở nên sắc lạnh. Kỳ Sơn thuộc hạ thân cận của Dương Phong liền đi đến xử lý hai tên bậm trợn mũi súng chĩa ra khiến hai tên đó khiếp sợ mà cong chân bỏ chạy.
Thư Di thở phào nhẹ nhõm, nàng để ý thấy trên gương mặt của người đàn ông có một vệt bẩn do tên kia vung chân đá khiến nước bùn văng lên, Thư Di lấy khăn tay ra không ngần ngại lau lên gương mặt của người đàn ông.
"Cảm ơn ngài đã ra tay giúp tôi, ân tình này không biết phải đến đáp như thế nào."
Mùi hương trên chiếc khăn tay khiến cho Đốc Quân Dương Phong đắm chìm, hắn vô thức đưa tay lên sờ lên mu bàn tay của nàng. Thư Di rụt rè rút tay về nhẹ nhàng nói.
"Tôi xin phép giữ món ân tình này lại, một lần nữa cảm ơn ngài đã ra tay cứu giúp."
Nàng quay gót rời đi, dáng người thướt tha đi trong đêm khiến cho cõi lòng của Đốc Quân Dương Phong xốn xao khó tả.
Dương Phong mạnh tay bóp lấy hai bên má của Thư Di xoay mặt cô lại. Trờ um ?rum huyề? ?rùm ~ TRÙMTR?Y Ệ?.v? ~
"Em lại muốn gì nữa đây, tại sao lại muốn trốn chạy?"
Ánh mắt của Thư Di tự như mặt hồ tỉnh lặng nàng lạnh lùng đến thấu buốt tim gan.
"Chẳng phải ngài đã có Hoa Dao rồi sao cô ta còn đang mang thai đứa con của ngài nữa, nói xem tôi còn lý do gì để ở lại bên cạnh ngài, tôi cũng đã chịu không ít đau khổ ở cái căn nhà này rồi vậy nên để tôi đi đó là cách tốt nhất."
Dương Phong càng thêm tức giận trước những lời nói của Thư Di.
"Em là của anh mãi mãi là của anh, dù anh đã sai với em trước nhưng đó chỉ là sự cố."
Giọng nói của Dương Phong trở nên dịu xuống.
"Em biết anh yêu em như thế nào mà."
Vết thương bên trong lòng của Thư Di đã ngày càng sâu đậm cô đau đến không thể nào thở được đau đến vỡ nát cả tim gan, vì những thứ tình cảm đầy đau đớn.
………………………
Môi son má hồng là thứ mà hằng ngày mà Thư Di phải diện trên người để đi buôn tiếng hát ở phòng trà, nàng là một bóng hồng yếu ớt giữa dòng đời nghiệt ngã, ánh đèn mờ ảo chiếu rọi vào chiếc đầm ôm sát mà Thư Di đang mặc trên người, càng tăng thêm sự thèm khác cho những tên đàn ông và quan chức cấp cao đến đây thưởng thức âm nhạc, nàng chỉ bán nghệ chưa bao giờ có ý định bán thân vì nàng có nhân phẩm của một người con gái xinh đẹp.
Ở một góc khuất có một bóng hình cao lớn đang si tình trước nàng ca kỷ yêu kiều mỏng manh trên sân khấu tiếng hoà tấu du dương, Thư Di đang say xưa ngân nga tiếng hát, không hề hay biết bản thân đã lọt vào tầm ngắm của Đô Đốc Dương Phong.
Nàng chỉ là một thiếu nữ đôi mươi với biết bao hoài vọng trở thành một minh tinh vàng bạc trong làng giải trí, Thư Di vốn xuất thân không được như bao người, cha mất sớm, mẹ lại ham mê cờ bạc, bà luôn lấy hết số tiền mà nàng đã cực khổ kiếm được từ việc hát ở phòng trà để đốt vào những sòng bạc vô nhân tính, nàng rơi nước mắt cầu xin mẹ của mình không biết bao nhiêu lần nhưng bà vẫn chứng nào tật nấy chẳng bao giờ thay đổi.
tuy ước mơ đối với cô quá đổi xa vời như Thư Di vẫn luôn có một giấc mộng trở thành một diễn viên, cô có một cơ thể mảnh mai, gương mặt thanh tú toát lên khí chất ngời ngời, sống một cuộc đời không quá dễ dàng nhưng Thư Di vẫn luôn không ngừng nỗ lực cố gắng.
Kết thúc màn trình diễn đêm nay cô bước xuống sân khấu đôi chân mỏi nhừ do mang giày cao gót, nàng mệt mỏi bước đi đến chỗ quản lý nhận tiền, ánh mắt của lão chủ quán nhìn nàng đầy sự thèm muốn.
"Hôm nay ở lại đây cùng anh một đêm có được không số lương này sẽ được tăng gấp đôi gấp ba."
Thư Di mỉm cười cho qua chuyện đối với nàng mấy chuyện này đã quá đổi bình thường.
"Anh cứ khéo đùa hôm nay em bật việc cho em xin nhận lương ạ."
Lão quản lý phải đưa cho nàng tiền công vì có nàng cái phòng trà của lão mới có thể ăn nên làm ra được, đám đàn ông đến đây đông đúc cũng chỉ để xem nhà Thư Di hát.
Thư Di bước đi trên đường tối vắng vẻ, nàng bước đi thật nhanh cái cảm giác có ai đó theo đuổi cứ ủa vây trong tâm trí của nhà, vừa bước ra khỏi con hẻm nhỏ hai tên đàn ông đã chắn giữ nàng lại.
"Định trốn đến bao giờ."
Thư Di bắt đầu lo sợ nàng lùi bước đến khi lưng chạm vào mép tường rong.
"Xin hãy cho tôi vào ngày nữa tôi sẽ trả cho các người mà."
Tên mập đầu trọc cái bụng hệt như cái trống bắt đầu muốn giở trò quấy rối nàng, bàn tay dơ bẩn sắp chạm vào gương mặt xinh đẹp của nàng.
Thư Di sợ hãi đến đứng không còn vững nữa một người con gái yếu đuối như nàng thì làm sao có thể chống đối lại đám đàn ông to con này chứ.
Một bàn tay gân guốc giữ chặt lấy tay của tên mập giữ ở không trung.
"Hai tên mà dám ức hiếp một người phụ nữ không có sức chống đối hay sao."
Tên mập tức giận liếc sang người đang giữ chặt lấy tay của mình.
"Mày là thằng nào?"
Đốc Quân Dương Phong đã cởi bổ hàm phục hôm nay là cuối tuần hắn muốn ra ngoài thư giản chỉ mặc một âu phục chỉnh tề chỉ như thế trông đã vô cùng cuối hút.
"Không cần biết."
Tên đứng bên ngoài bắt đầu đụng chạm tay chân, đá vào người của Dương Phong, hắn dùng tay đỡ lấy ánh trở nên sắc lạnh. Kỳ Sơn thuộc hạ thân cận của Dương Phong liền đi đến xử lý hai tên bậm trợn mũi súng chĩa ra khiến hai tên đó khiếp sợ mà cong chân bỏ chạy.
Thư Di thở phào nhẹ nhõm, nàng để ý thấy trên gương mặt của người đàn ông có một vệt bẩn do tên kia vung chân đá khiến nước bùn văng lên, Thư Di lấy khăn tay ra không ngần ngại lau lên gương mặt của người đàn ông.
"Cảm ơn ngài đã ra tay giúp tôi, ân tình này không biết phải đến đáp như thế nào."
Mùi hương trên chiếc khăn tay khiến cho Đốc Quân Dương Phong đắm chìm, hắn vô thức đưa tay lên sờ lên mu bàn tay của nàng. Thư Di rụt rè rút tay về nhẹ nhàng nói.
"Tôi xin phép giữ món ân tình này lại, một lần nữa cảm ơn ngài đã ra tay cứu giúp."
Nàng quay gót rời đi, dáng người thướt tha đi trong đêm khiến cho cõi lòng của Đốc Quân Dương Phong xốn xao khó tả.