Chương : 53
Chương 53: Ở nhà
Đạt Nhân sau khi nghe tin Lâm Tuấn
trốn viện nên mới sáng ra đã tức tốc gọi
điện càm ràm nguyên vài tiếng khiến anh
không chịu được phải đành gật đầu đồng
ý để cậu ta đến tận nhà kiểm tra kỹ càng.
“Đánh chết cậu cũng không chừa
được thói chủ quan này đâu Lâm Tuấn!”
Đạt Nhân vừa khám vừa lầm bầm đến
nhức óc.
Cũng may thể trạng Lâm Tuấn từ
trước đến giờ đều tốt vậy nên nhanh
chóng bình phục. Chẳng để Đạt Nhân nán
lại lâu, sau khi xong xuôi liền ném cậu ta
ra ngoài ngay lập tức. Gia Linh vừa chỉ
mới pha xong ấm trà thì không thấy ai:
“Đạt Nhân anh ấy đâu rồi?”
“Cậu ấy bảo có việc bận nên xin về
sớm rồi!” Lâm Tuấn đứng trước cửa
chính, cố nói lớn giọng để lấp đi tiếng
chửi rủa ở phía sau cánh cửa của ai đó.
Gia Linh cũng không hỏi thêm, cô đặt
khay trà xuống rồi nhanh chóng thay áo
quần đi làm như mọi ngày. Để lại Lâm
Tuấn cùng vẻ mặt đầy luyến tiếc:
“Em không thể nghỉ thêm một ngày
nữa sao?”
Truy cập vào astory để đọc nhiều truyện hay nhé.
Cô lắc đầu, chắp hai tay vờ cầu xin:
“Ông lớn ơi, tôi đi làm chưa đầy một
tháng mà đã dùng hết những ngày nghỉ
phép rồi đấy! Tôi còn muốn kiếm ăn chưa
muốn ăn bám!”
Nói xong, cô đóng cửa thật mạnh
mặc tiếng than oai oái của Lâm Tuấn
phía sau.
Đúng thật là hôm nay nhóm của cô có
cuộc họp báo cáo tình và tiến độ công
việc với cấp trên vô cùng quan trọng.
Thông thường thì công việc trong tuân sẽ
do chị nhóm trưởng tổng kết, tổ viên như
cô sẽ phát biểu tường tận giải pháp tiến
độ của hạng mục thiết kế đá quý lần này,
đây cũng xem như là cơ hội để cô có thể
khẳng định được vị trí của mình trong
công ty.
Người giám sát hôm nay chính là
Quốc Anh, Gia Linh hoàn toàn tinh tưởng
vào năng lực của anh. Bởi lẽ, cô đã đọc
hết tất cả tài liệu và thấy rằng Quốc Anh
vừa giỏi giang lại vừa rất biết nhìn người,
công tư phân minh.
Trong khi lắng nghe nhận xét sau
thuyết trình, bỗng có một cổ động lên
tiếng: “Tôi hỏi ngoài lê thật tế nhị nhé! Từ
khi nào một nhân viên nhỏ bé trong nhóm
lại có thể đứng ra trình bày về hạng mục
quan trọng này vậy?” Nói xong, cô ta còn
†ỏ ý xem thường, những người còn lại bắt
đầu bàn tán xì xào. Nghe thoáng qua,
cũng có thể dễ dàng nghe được tên cô và
Lâm Tuấn lặp lại nhiều lần.
Gia Linh lập tức hiểu ra ban nãy xảy ra
chuyện gì. Cô hoàn toàn tự tin bản thuyết
trình của mình không hề có xảy ra sự cố
nào cả. Điều khiến cô ta khó chịu duy
nhất chính là bản thân cô mà thôi!
Gia Linh gượng cười: “Cô Ái à, bởi vì
nhóm trưởng chúng tôi muốn ai ai trong
nhóm cũng có cơ hội để bứt phá nên mới
cổ vũ chúng tôi nói lên ý kiến như vậy.
Ngoài ra, còn có thể giúp chúng tôi có
điểm cộng đối với các cổ đông nữa.”
“Cô Linh thật tinh tế nhỉ!” Ái nhìn sang
Quốc Anh, giọng đầy mỉa mai: “Nếu sau
này có dự án nào, giám đốc Anh nhớ tạo
cơ hội cho tôi để gặp Lâm Tổng nhé!”
“Cô Ái à, theo tôi được biết, Lâm Tổng
là người rất công tư phân minh như tôi.
Nên cô đừng trong mong gì nhé!” Quốc
Anh chẳng ngại ngùng, ném thẳng thùng
nước dội vào mặt cô ta.
Ái tỏ ra khó chịu, nhưng vẫn ngoan
cố: “Gì mà công tư phân minh chứ, cả cái
công ty này ai mà chẳng biết được
chuyện của cô Linh”
Quốc Anh cười thành tiếng: “Hình như
chúng ta đi quá xa vấn đề rồi nhỉ? Cô có
chắc là vào đúng phòng họp không vậy?”
Lắng lặng nghe Quốc Anh nói đỡ giúp
mình mà không thể hé nửa lời, trong lòng
bức bách không tả được. Vừa ra khỏi
phòng họp, tổ của cô liền bắt đầu túm lại
càm ràm về sự chua ngoa của bà Ái ban
nấy. Dường như, sau gần một tháng đi
làm, cô và các thành viên trong tổ đã dân
có móc xích, tinh thân đoàn kết bộc lộ
sâu sắc.
“Gia Linh à, làm sao đây?” Tố Quyên
tuy làm bạn với cô chưa được lâu nhưng
lại rất hợp ý, giờ đây biết việc cô Ái kia
làm khó bạn mình nên cảm thấy bất bình
thay. Chắc chắn sau này, cô ta sẽ chẳng
có ý gì tốt đẹp, liên tục dìm Gia Linh
xuống cho mà xem.
Gia Linh đưa tay lên sờ vào gáy, ngửa
mặt lên trời: “Sao là sao đây, thuận theo ý
trời thôi!”
Mọi người nhìn theo hướng mắt Gia
Linh, đăm chiêu suy nghĩ lời của cô. Lẽ
nào, cô thật sự sẽ thuận theo ý trời chấp
nhận bị vùi dập?
Gia Linh đằng hắng một tiếng: “Từ
nhỏ tôi đã bị vùi dập nhiều rồi, từng đó có
là gì! Ha ha, không cần lo lắng. Tôi mà bỏ
cuộc thì lại bị cười cho thối mũi ấy chứt”
Bị lời nói bình thản của cô làm ngạc
nhiên, sau đó ai cũng trưng ra ánh mắt
đầy ngưỡng mộ.
Về đến nhà, khi Gia Linh đẩy cửa
bước vào nhà, nghe âm thanh từ phòng
khách, theo bản năng giấu bản dự án ra
sau lưng.
“Làm gì hậm hụt ở đấy vậy?” Lâm
Tuấn bước cà nhắc từng bước tới vẻ rất
hào hứng nhìn chằm chăm vào cô.
Gia Linh vừa thay giày vừa quan sát
anh, trông anh không có cảm giác nhếch
nhác, mệt mỏi gì của người bệnh cả.
Toàn thân đều tắm rửa sạch sẽ, toát ra
khí chất mạnh mẽ, khiến cô cảm thấy vô
hức bị cuốn theo.
Chạy đến tủ lạnh mở cửa, thấy bó rau
muống đã héo nửa bó liền ủ rũ nói: “Lâm
Tuấn, anh thử nói xemlI Là vì tủ lạnh bảo
quản không tốt hay là do bó rau nhanh hư
vậy?”
Đáp lại, anh gõ nhéo mũi cô: “Sao tự
dưng lại có hứng bàn luận về chuyện này
thế? Công ty có chuyện gì sao?”
“Có chứ! Sắp được nhận lương rồi!”
Xem điệu bộ sáng mắt của cô, Lâm
Tuấn phì cười, đi vào bếp. Bởi vì nghỉ sức
ở nhà, anh đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng
trong bếp, có thể nhận ra đang đợi cô về
rồi mới nấu.
Gia Linh theo anh vào bếp, nhìn anh
khéo léo lăn xả, cô quyết định giúp anh
phụ bếp. Cô thích tự mình chuẩn bị
những gia vị nhỏ, sau đó bỏ vào những
chiếc bát để anh có thể lấy dễ dàng nấu.
Hai món mặn một món canh như
truyền thống, hai người cùng nhau tận
hưởng một buổi tối đầm ấn.
“Hôm nay ở nhà có gì vui không?” Cô
vừa ăn vừa nói khiến vô tình bị sặc. Đã
bao lần bị anh nhắc nhở nhưng vẫn không
thay đổi được, thấy Lâm Tuấn võ võ lưng
cho mình, nhàn nhạt nói:
“Không, vắng em nên rất chán.”
Cô trợn to mắt nhìn anh, thấy anh
thuận tay với chai rượu liền nhăn mặt,
giọng điệu đầy bá đạo:
“Không được, anh vừa mới phẫu thuật
đói”
Nhìn sự cương quyết trong ánh mắt
của cô, Lâm Tuấn lắc đầu, cũng không
còn ý định nhấm nháp chút rượu vang nưa.
Cơm nước xong xuôi, Gia Linh dọn
dẹp nhà bếp rồi đi tắm. Lúc từ phòng tắm
bước ra, cô thấy Lâm Tuấn đang gọi
video trong thư phòng, anh hoàn toàn sử
dụng tiếng anh, trông có vẻ bận bịu lắm.
Cũng phải, vì anh bị tai nạn, công ty phải
dời lại biết bao dự án quan trọng.
Gia Linh đứng trước cửa phòng quan
sát, Lâm Tuấn mặc chiếc áo phông mỏng,
tay chống cằm, gương mặt với những
đường nét phong trần cùng khí chất
chững chạc khi làm việc dường như đã
tạo nên sức hấp dẫn đến khó cưỡng.
Đây là Lâm Tuấn, là chủ tịch của tập
đoàn AI cao ngạo, đồng thời là tình nhân
của cô, sự thật này càng khiến cô không
khỏi khó chịu trong lòng. Sao hai chữ
‘ cứ luôn quay mòng mòng
trong đầu cô, thật bực bội.
“tình nhân
Lâm Tuấn họp xong, tắt máy tính,
phát hiện cô đang đứng dựa vào cửa thì
đưa mắt nhìn, thong thả tiến lại gần.
Thật kì lạ! Rõ ràng anh vừa phẫu thuật
xong, nhưng cô cũng cảm thấy tư thế
thong dong này của anh tràn ngập sự dụ
dỗ. Anh chưa kịp đến gần, cô đã chủ
động lùi lại một bước, rời khỏi vạch nguy
hiểm.
Vì sức lực của cô không lớn nên chỉ
cần một vòng tay của Lâm Tuấn đã đỡ cô
để không bị ngã: “Làm gì lại vội vàng
Xoay người như vậy! Tôi đâu ăn hiếp gì em.
Lại là những lời “trêu hoa ghẹo
nguyệt” khàn khàn của anh, cô không
chịu được liền cố vùng vẫy ra khỏi vòng
tay anh: “Không ăn nhưng tốt nhất cứ đề
phòng thì tốt hơn!”
Để cô rời khỏi vòng tay mình, Lâm
Tuấn không ngăn cản. Anh chỉ dùng hành
động, nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng,
nhìn vào mắt cô: “Hôm nay công ty có
chuyện gì sao?”
“Không.
“Rốt cuộc là có hay không?”
“Không là không.”
Anh bất chấp chân mình, mặc cô
đang giấy giụa, bế bổng cô đặt xuống
giường, dùng toàn thân mình phủ trên
người cô, thì thâm: “Nếu em không chịu
khai thì tôi sẽ dùng hành động để bắt em khai.”
Toàn thân Gia Linh như mềm nhũn,
mặc bị anh ném lên giường, kiên quyết
không hé nửa lời.
Nhìn vẻ mặt nhất quyết chẳng chịu
khai của cô, anh trâm mặc một lúc sau
đó lách người sang một bên, âm thâm nói
với cô một câu: “Sắp tới, có lẽ công ty em
sẽ cử người sang trụ sở chính để xúc tiến
công việc sớm hơn.”
Gia Linh nghe qua cũng hiểu rõ ý anh
muốn gì, rõ ràng trong lời nói đều thể hiện
rằng người sang trụ sở chính sẽ là cô. Gia
Linh không nói gì, giọng Lâm Tuấn hơi
khàn khàn, buông lời tiếp: “Sao nào, em
có muốn thử cảm giác yêu đương lén lút
ở công ty không?”
Nghĩ đến chuyện khi sáng, cô vì bị bà
cổ đông kia mỉa mai liền cảm thấy trong
lòng bức bối. Nếu công ty đã bàn tán
nhiều như vậy, cô cũng đành thuận theo ý
trời quyết chiến tới bến luôn.
“Chuyện đó thì có sao đâu! Hơn nữa,
công ty là để làm việc. Tôi tự tin mình sẵn
sàng đủ năng lực để nhận công việc này
chứ không phải chỉ là bình hoa để người
ta nói ra nói vào.”
Mặc dù không hề nói ra, Lâm Tuấn
cũng hiểu được sự ủy khuất mà cô nhận
được. Ban nãy, Quốc Anh gọi điện kể
chuyện khi sáng, anh liền hiểu được lý do
vì sao vừa về nhà cô đã ủ rũ như thế.
“Em biết biểu hiện bây giờ của em
giống gì không?”
“Hử?”
“Một bình hoa đang cố nở hoa một
cách mạnh mẽ không cần đến phân bón!”
Nói xong, Lâm Tuấn ôm cô vào lòng,
nắm chặt lấy bàn tay cô rôi nhanh chóng
chìm vào giấc ngủ. Cảm nhận được hơi
thở phả vào tai của mình, trái tim Gia Linh
bỗng đập mạnh. Nhìn xuống bàn tay to
lớn của anh đang ôm trọn lấy mình, cảm
giác mệt mỏi suốt ngày bỗng tan biến, cô
cũng dễ dàng yên giấc.