Chương : 33
Chương 33 Con rối!
Bởi vì ngày đầu đi làm quá đỗi mệt
mỏi khiến tinh thần Gia Linh đi xuống.
Ngày thứ hai thức dậy với tâm trạng đây
lo lắng, cô không hề muốn sự tình xảy ra
như vậy. Đưa hai tay chắp niệm, cô chỉ
cầu mong hôm nay ở công ty mọi chuyện
sẽ suôn sẻ chứ đừng để gượng gạo như
hôm qua, nếu không cô sẽ chết mất!
Đang loay hoay nhắm mắt cầu nguyện thì
cô đâm sầm vào Lâm Tuấn.
Anh… Anh ấy đứng đó từ khi nào vậy?
“Hôm nay đi làm đúng không? Để tôi
đưa em đi!” Vẫn là lời đề nghị cũ, cô thâm
Đọc Full tại astory
thán phục sự kiên trì của anh. Định đưa
tay từ chối thì Lâm Tuấn nắm lấy bàn tay
đang đưa trên không của cô thật chặt:
“Chỉ cần em từ chối thì đừng trách tôi
sẽ làm gì em cho dù đêm hay ngày!”
Từng câu chữ đầy sự đanh thép vô
thức làm Gia Linh rùng mình. Thật sự trải
qua nhiều chuyện, cô nhận ra, đúng là
không nên cố chọc Lâm Tuấn tức giận.
Bởi vì thường thì người điên họ không
ngán bất cứ ai cả. Và Lâm Tuấn chắc
chắn là tên điên đầy tiên và quyền lực,
thế lại càng đáng sợ hơn!
Ngoan ngoãn ngồi trên xe Lâm Tuấn
đến công ty, ngay cả khi bước xuống anh
còn ân cần, nhắc nhở cô phải ăn đủ bữa.
Cô như chiếc máy lập trình, đáp lại anh
một cách gượng gạo sau đó vẫy chào
tạm biệt. Chỉ cần đợi chiếc xe vụt đi, cô
thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chỉ vài giây
tiếp đó, từ phía sau Tố Quyên bước đến
vỗ mạnh vào vai khiến Gia Linh giật mình
suýt rớt tim ra khỏi lông ngực.
“Này! Đó chẳng phải là Lâm Tổng
sao?”
“Cậu cũng biết Lâm Tuấn sao?” Gia
Linh ngạc nhiên, không ngờ nhân viên
của một công ty con nhưng cũng biết đến
Lâm Tuấn.
“Ái chà, còn gọi thẳng tên luôn đấy!
Thế thì tin đồn của cậu là thật rồi!”
“Tin đồn?”
Lúc này, Tố Quyên mới quay sang
xung quanh lén lút, kéo cô vào góc khuất
rồi mới nói tiếp:
“Tớ điều tra được lý do vì sao hôm
qua không một ai giao công việc cho cậu
rồi! Nó bắt nguồn từ Lâm Tổng đấy!”
“Ý cậu là sự lạ lùng hôm qua đều do
Lâm Tu… à không, Lâm Tổng gây ra cho
tớ?
Tố Quyên gật đầu, nói tiếp: “Chẳng
phải công ty mình là chi nhánh con của
tập đoàn AI hay sao! Ở đây, kể từ khi cậu
được giám đốc Long tuyển thẳng vào,
mọi người đã truyền tai nhau rằng tất cả
đều nhờ một tay Lâm Tổng nhúng vào
đấy!”
Chỉ trong phút chốc, cả người Gia
Linh như cứng lại, cố gắng gượng nghe
tiếp những lời của Tố Quyên, trong lòng
cô dâng lên sự đau đớn khó tả.
“Tớ còn nghe nói, Lâm Tổng từng hủy
bỏ mọi lịch trình quan trọng của mình để
đi tìm một người con gái. Không những
vậy còn truy sát cả Hà Lan – người mẫu
đại diện cho công ty mình chỉ vì từng
khiến cô ấy tổn thương. Nay khi thấy cậu
ngồi chung xe, tớ có thể kết luận rằng cô
gái đó chính là…
“Tố Quyên àI” Chẳng thể ngấm thêm
nổi bất cứ lời, Gia Linh vội vàng cắt lời Tố
Quyên: “Cậu có thể giúp tớ xin nghỉ phép
hôm nay không?”
Tố Quyên thoáng ngạc nhiên nhưng
vẫn đồng ý. Gia Linh tức tốc gọi điện cho
Rennie:
“Nói với Lâm Tuấn, trong vòng 5 phút
nữa tôi sẽ gặp anh ấy!”
Ngay từ khi bước vào công ty, cô
nhanh chóng đi thẳng vào phòng Lâm
Tuấn ngồi chờ. Chỉ khoảng vài phút sau,
Lâm Tuấn xuất hiện, ánh mắt lộ vẻ vui
mừng xen lẫn ngỡ ngàng:
“Linh, tại sao hôm nay…
Bồp
Tiếng bạt tai thật mạnh làm rung
chuyển không khí trong phòng. Chẳng để
Lâm Tuấn nói hết câu, Gia Linh dùng hết
sức mình giáng xuống cái tát trời đánh.
“Lâm Tuấn, có lẽ tôi lại một lần nữa
phán đoán sai về anh.” Cô run rẩy bật lên
từng lời. Với ánh mắt chứa đầy tia lửa
giận, cô đối diện nhìn anh thẳng thừng.
“Phải đến khi nào, anh mới có thể
ngưng xem tôi là con rối để không bị anh
điều khiển đây? Tôi chưa đủ khổ sở hay
sao?”
“Linh, em bình tính!”
“Bình tĩnh? Anh nói đi, tôi phải bình
tĩnh như thế nào trước việc anh tùy tiện
sắp xếp một công việc nào đó cho tôi.
Sau đó còn cố tình hô hào tin đồn vê tôi
và anh khiến bản thân tôi bị xa lánh? Anh
có biết, tôi đã chịu đựng những gì không?
Là sự phớt lờ và tiếng dè bĩu bàn tán đấy!
Anh nói đi, làm sao tôi bình tính được?”
Không thể chịu nổi được cú sốc lớn
này, cô nhào đến túm lấy cổ áo anh thật
điên cuồng. Mặc cô làm loạn, anh một
mực đứng yên hứng chịu mọi chuyện.
Vẫn chăm chú dõi theo, cố đẩy những vật
có thể gây tổn thương ra phía xa khỏi Gia
Linh.
Bởi vì đã rất lâu rôi cô mới không thể
kiềm chế được cảm xúc nên trong đầu có
hơi choáng váng. Gia Linh thả tay mình ra
khỏi cổ áo Lâm Tuấn, để bản thân vô lực
ngồi trượt xuống ghế. Đôi mắt vô hồn của
cô bần thần nhìn lên trân nhà, đôi môi hé
mở tạo thành tiếng:
“Anh biết không Lâm Tuấn, từ nhỏ tôi
đã rất ước ao muốn sống bằng chính bản
thân mình! Tôi cứ nghĩ, chỉ cần có nỗ lực
và ước mơ thì chẳng có gì là không thể”
Lâm Tuấn lắng lặng ngồi bên cạnh,
đưa tay vén mái tóc rối của Gia Linh liền
bị cô ngoảnh mặt tránh.
“Nhưng có lẽ cuộc đời tôi chỉ toàn
bước vào ô mất quyền lựa chọn. Để rồi
lạc vào bàn tay ma quỷ của anh!” Cố tình
nhấn mạnh những từ cuối, đưa cái nhìn
đầy căm phẫn về phía anh.
“Linh, đủ rôi! Hôm nay em về nhà
trước đi. Khi nào ổn định tâm trạng rồi
chúng ta nói chuyện!”
Suốt từ nãy giờ, Lâm Tuấn để mặc cô
vùng vẫy còn bản thân đứng nhìn. Không
phải vì anh không muốn nói mà anh sợ,
sợ rằng khi đôi co, anh lại chẳng thể kiếm
chế vô tình làm đau cô. Lúc đó, anh sẽ
hối hận ngàn lần.
“Rốt cuộc, tôi đến tận đây, nhưng anh
vẫn một mực không xem trọng lời nói của
tôi?” Lau đi giọt nước đang lưng chừng ở
khóe mắt, Gia Linh cố gắng đứng dậy.
Cầm túi xách lên, xoay người rời khỏi.
Trước khi đi còn ném lại một câu:
“Đừng cố để người theo đuôi tôi nữa
Xin anh hãy để tôi ổn định một mình!”
Rầm!
Tiếng đóng cửa thật mạnh khép lại
bóng cô khuất sau nó. Lâm Tuấn thở dài
nhìn vê hướng cửa, đưa hai tay day day
huyệt ở trán, mệt mỏi gục xuống bàn.
Đúng lúc này, ở cửa truyền đến tiếng gõ
cửa.
“Hôm nay tôi không muốn tiếp ai hết,
về đi!”
“Có vẻ cậu đã gặp rắc rối lớn nhỉ,
Tuấn?” Tiếng Quốc Anh vang lên chứa
đầy sự mỉa mai đối với anh. Lâm Tuấn
ngẩng đầu, thấy Quốc Anh bước đến, trên
tay cầm xấp giấy tờ đặt xuống mặt mình.
“Tớ cũng không ngờ cậu đến mức này
luôn đấy! Cái gì cơ? Vì muốn đưa một
người phụ nữ ở bên mình không ngại
chuyển nhượng phần trăm cổ phần luôn?
Quả nhiên, dân tư bản tán gái khác xa với
lũ thường dân như tới”
“Cậu có thôi đi không? Không nhìn
thấy tớ đang rất đau đầu đây ư? Gia Linh
vừa mới đến, cô ấy làm ầm lên vụ tớ dám
đứng sau chỉ đạo công việc của cô ấy.
Sau đó còn muốn ở một mình rồi bỏ đi!”
Lâm Tuấn ngán ngẩm, đặt hai tay lên trán
đầy chán nản.
“Bảo sao lúc nãy, tớ thấy ai nhìn quen
quen. Không ngờ là Gia Linh. Rồi cậu nói
sao với cô ấy?”
“Sao trăng gì, tớ chỉ bảo khi nào cô ấy
ổn định lại rồi chúng mình nói chuyện
tiếp!”
Quốc Anh gật gù, trầm mặc suy ngẫm
một hồi rồi gọi nhỏ:
“Lâm Tuấn này!”
“Gì?
“Cậu không cảm thấy, bản thân mình
đã làm sai điều gì sao?”
Lời của Quốc Anh khiến Lâm Tuấn
khó chịu, anh nhíu mày tỏ thái độ:
“Sai? Đường đường là một người
đứng trên vạn người, làm sao tớ có thể
sai cơ chứ?”
Xem cái sự cố chấp của Lâm Tuấn
làm Quốc Anh lắc đầu. Anh vắt chéo hai
chân lại, cố tình vòng hai bàn tay trước
ngực, ra vẻ hiểu biết rồi cao giọng:
“Có thể đối với cậu, việc làm đó là để
cậu bảo vệ Gia Linh ra khỏi những điều
không hay. Nhưng đối với cô ấy, thì nó
hoàn toàn phản tác dụng… Nói đến đây,
Quốc Anh ngân dài giọng, để ý mặt Lâm
Tuấn đang chăm chú lắng nghe liền tiếp
tục: “Bởi lẽ, cô ấy sẽ nghĩ cậu làm vậy chỉ
để thỏa mãn sự kiểm soát của mình mà
thôi. Nước đi này, cậu hoàn toàn mất
điểm trong mắt cô ấy!”
Ngồi nghe từng lời của Quốc Anh,
Lâm Tuấn cảm thấy thật ra lời của cậu ta
cũng có lý đúng. Bỗng thấy trong lòng có
chút chột dạ, anh mới hỏi lại:
“Thế theo cậu, bây giờ tớ phải làm gì?”
“Còn làm gì nữa? Lo mà biết điêu
nhanh chóng làm nguôi cơn giận của cô
ấy đi!”
Nghe vây, Lâm Tuấn tức tốc mặc áo
khoác bước ra cửa. Quốc Anh hốt hoảng
níu lại:
“Này! Cậu đi đâu đấy!”
“Đi tìm Gia LinI”
“Cậu khùng sao? Cậu không nghĩ cô
ấy từng nói muốn ở một mình à? Cậu đi
bây giờ chỉ càng khiến cô ấy ghét cậu
thêm thôi! Tốt nhất là cứ về nhà và đợi cô
ấy đi”
Lâm Tuấn ngoan ngoãn ngồi xuống,
nhìn dáng vẻ hấp tấp chẳng giống ngày
thường của anh, Quốc Anh không khỏi
buồn cười. Từ một Lâm Tổng cao cao tại
thượng, giờ đây chỉ vì một người phụ nữ
lại có thể sốt sắng đứng ngồi không yên
như vậy. Thật không có tiền đồ tí nào!
Quả nhiên, người bạn của anh đã thực
sự thay đổi rồi!