Chương 35
Sáng sớm, Đông Phương Ngôn Diễm vẫn còn đang ngủ ngon lành trong vòng tay của Vu Hoằng Dương, cô vẫn chưa có ý định thức dậy.
Ngôn Diễm quơ tay tìm kiếm điện thoại để xem mấy giờ rồi, nhìn màn hình hiển thị đã hơn sáu giờ sáng, Đông Phương Ngôn Diễm lay lay người Vu Hoằng Dương gọi anh dậy.
“Anh… Dậy đi…”
“Dậy sang xem con dậy chưa rồi cho con ăn sáng đi kìa.”
Vu Hoằng Dương đang ngủ ngon giấc, bị Đông Phương Ngôn Diễm gọi dậy, gương mặt vẫn còn đang chưa tỉnh táo, giọng ngái ngủ lên tiếng: “Còn sớm mà em, ngủ thêm một lát nữa.”
“Sớm cái đầu anh ấy, mau dậy xem con dậy chưa.”
“Nó lớn rồi, em để con tự lập đi.”
“Mau dậy đi nào. Con gọi ai thì người đó chăm đi. Em còn muốn ngủ thêm một lát.”
“Được rồi, em ngủ thêm đi. Anh sang xem con dậy chưa.”
“Đi đi.”
Vu Hoằng Dương không dám chậm trễ, liền nhanh chóng rời giường sang xem Vu Thời Gia Hưng đã dậy chưa.
Cậu nhóc thấy Vu Hoằng Dương đi vào liền nhoẻn miệng cười, miệng bi bô: “Ba… ba…”
“Ừ, ba đây.”
“Ba cho con dậy nhé.”
Vu Hoằng Dương vệ sinh người cho cậu nhóc rồi lại chuẩn bị đồ ăn dặm cho cu cậu, trông cũng có vẻ khá thành thạo. Trộm vía hôm nay Vu Thời Gia Hưng rất hợp tác nên Vu Hoằng Dương mới có thể hoàn thành nhiệm vụ Đông Phương Ngôn Diễm giao phó.
“Miếng cuối cùng thôi nào, há miệng to nào.”
“Giỏi quá.”
Cho con ăn xong, Vu Hoằng Dương bế cậu nhóc vào trong phòng cho Đông Phương Ngôn Diễm trông chừng để anh đi chuẩn bị bữa sáng.
“Con ở đây trông chừng mẹ nhé. Ba đi nấu đồ ăn sáng một lát.”
Đông Phương Ngôn Diễm đang ngủ, nghe thấy giọng anh liền lên tiếng: “Này anh ăn nói vớ vẩn cái gì thế hả?”
“Hai mẹ con trông nhau nhé, anh đi chuẩn bị đồ ăn sáng.”
Đông Phương Ngôn Diễm không thèm để ý đến anh, trực tiếp ôm Vu Thời Gia Hưng ngồi vào trong lòng mình, càng nhìn mặt cu cậu lại càng thấy giống Vu Hoằng Dương, cơn tức giận trong người cô lại nhân lên gấp bội.
“Mặt mũi đã giống nhau y đúc, đến cả gọi cũng được gọi trước.”
“Hừ, thật bất công. Mình mang nặng đẻ đau nhưng lại chẳng giống mình được tí nào cả.”
Vu Thời Gia Hưng ngồi chơi bên cạnh còn Đông Phương Ngôn Diễm vẫn còn muốn ngủ thêm một tí, người chẳng có cảm giác muốn dậy một tí nào cả.
Vu Hoằng Dương chuẩn bị bữa sáng xong, anh vào phòng gọi Đông Phương Ngôn Diễm thì thấy cô vẫn còn đang ngủ còn cậu nhóc Vu Thời Gia Hưng thì ngoan ngoãn ngồi chơi bên cạnh.
Anh bất lực lên tiếng: “Diễm… dậy ăn sáng thôi em.”
Đông Phương Ngôn Diễm lăn qua lăn lại, hình như vẫn chưa muốn dậy, giọng ngái ngủ lên tiếng: “Anh nấu nhanh thế, em còn muốn ngủ nướng thêm một tí nữa mà.”
“Em trông con hay là con đang trông em ngủ đây?”
“Đàn ông con trai nên tự lập một chút cũng không sao phải không con?”
“Dậy ăn sáng còn đi làm nữa em.”
“Nào, dậy thôi.”
Dù muốn hay không thì Đông Phương Ngôn Diễm vẫn phải rời chiếc giường yêu dấu để đi vệ sinh cá nhân, ăn sáng rồi đến tập đoàn làm việc.
Vu Hoằng Dương gửi số đo cũng như bản phác thảo thiết kế váy dạ hội cho Đông Phương Ngôn Diễm qua cho nhà thiết kế để tiến hành may cho cô. Các nhà thiết kế được chọn đều là những nhà thiết kế tài năng, có tiếng trong nền công nghiệp thời trang.
Đông Phương vẫn không hay biết gì, cô cứ tập trung cho công việc của mình. Cô lại càng không biết mình chính là nhân vật trung tâm cho buổi sự kiện hôm đó, trong đầu vẫn cứ đinh ninh là mặc một chiếc váy bình thường là được nên cũng không đề cập đến việc chuẩn bị quần áo.
“Mọi người sắp xếp công việc, khoảng 15 phút nữa chúng ta họp một lát nhé. Nhanh thôi, sẽ không ảnh hưởng đến công việc của mọi người đâu.” Trưởng phòng thiết kế lên tiếng.
Mọi người đều xôn xao không biết có chuyện gì mà trưởng phòng lại họp mọi người gấp như vậy. Ai nấy cũng nhanh chóng sắp xếp công việc, tiến về phía phòng họp. Ai cũng cảm thấy hồi hộp không biết lại có chuyện gì tiếp theo, chỉ là một cuộc họp báo cáo tiến độ công việc như thường lệ hay là phê bình, phản ánh vân vân và mây mây.
Trưởng phòng thiết kế thấy mọi người đã có mặt đông đủ liền lên tiếng: “Mọi người có mặt đông đủ vậy chúng ta bắt đầu cuộc họp nhé.”
“Tôi tập trung mọi người cho cuộc họp lần này sẽ có hai vấn đề chính.”
“Thứ nhất là bàn bạc định hướng phát triển sản phẩm mới cho phòng thiết kế cũng như các sản phẩm ra mắt vào dịp cuối năm.”
“Thứ hai chính là phê bình những cá nhân làm việc không hiệu quả, không mang lại lợi ích cho tổ chức.”
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, không biết ai là người bị phê bình.
“Về định hướng phát triển sản phẩm mới, lãnh đạo đã có chỉ thị cho phòng thiết kế chúng ta, chi tiết tôi đã soạn ở đây, mọi người có thể xem qua. Nhìn chúng thì xu hướng phát triển trong giai đoạn mới, Lạc Thần sẽ tập trung đánh mạnh vào mảng trang sức kim hoàn với các thiết kế tối giản và tinh tế hơn so với trước.”
“Về mảng này, mọi người có thể tham khảo cũng như nhờ Đông Phương Ngôn Diễm. Cô ấy đang làm khá tốt về vấn đề này.”
Mọi người cũng gật gù đồng ý với ý kiến của trưởng phòng thiết kế vì xưa nay các thiết kế của Đông Phương Ngôn Diễm đa phần đều rất đơn giản nhưng cũng không kém phần tinh xảo, mang lại cảm giác sang trọng, quyền lực cho người sở hữu nó.
“Thứ hai, chính là vấn đề tác phong làm việc. Tôi yêu cầu tất cả mọi người làm việc một cách nghiêm túc. Ban lãnh đạo đã có yêu cầu tổ chức sát hoạch vào hàng quý, những ai không đạt yêu cầu, đều bị cho thôi việc nên tôi nghiêm túc yêu cầu mọi người chú ý thái độ làm việc của mình, đặc biệt là Nhã Tịch và Thư Nhiễm.”
“Hai cô nên xem lại tác phong làm việc của mình đi.”
Nội dung cuộc họp chủ yếu là để nhắc nhở mọi người. Tuy nhiên, người bẽ mặt nhất không ai khác chính là Thư Nhiễm và Nhã Tịch.
Tan làm, Vu Hoằng Dương đợi Ngôn Diễm ở dưới hầm xe nhưng mãi vẫn chưa thấy cô xuống liền rút điện thoại ra định gọi cho cô nhưng ngẫm nghĩ một hồi liền đổi sang nhắn tin báo cho Ngôn Diễm biết mình đang đợi.
“Em xuống hầm để xe đi, anh đưa em về. Có cái này cho em xem.”
Đông Phương Ngôn Diễm mải mê với công việc mà không để ý đến thời gian, rất lâu sau đó mới nhìn thấy tin nhắn của Vu Hoằng Dương gửi đến. Cô vội vàng thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng đi xuống hầm để xe tìm anh.
Vu Hoằng Dương đợi Đông Phương Ngôn Diễm khá lâu nên khuôn mặt liền bí xị ra. Ngôn Diễm thấy anh ngồi trong xe liền nhanh chóng mở cửa ghế phụ ngồi vào.
“Xin lỗi anh nha, em không để ý điện thoại nên không thấy tin nhắn của anh, để anh đợi rồi.”
“Em xem công việc quan trọng hơn anh? Đến cả tin nhắn của anh em còn chẳng thèm xem.”
“Ơ kìa, em bận thật mà.”
Vu Hoằng Dương giận dỗi: “Anh là chồng sắp cưới của em mà, anh đâu phải là giấm đâu mà em ngâm tin nhắn anh mãi thế.”
Đông Phương Ngôn Diễm: “…”
Ngôn Diễm quơ tay tìm kiếm điện thoại để xem mấy giờ rồi, nhìn màn hình hiển thị đã hơn sáu giờ sáng, Đông Phương Ngôn Diễm lay lay người Vu Hoằng Dương gọi anh dậy.
“Anh… Dậy đi…”
“Dậy sang xem con dậy chưa rồi cho con ăn sáng đi kìa.”
Vu Hoằng Dương đang ngủ ngon giấc, bị Đông Phương Ngôn Diễm gọi dậy, gương mặt vẫn còn đang chưa tỉnh táo, giọng ngái ngủ lên tiếng: “Còn sớm mà em, ngủ thêm một lát nữa.”
“Sớm cái đầu anh ấy, mau dậy xem con dậy chưa.”
“Nó lớn rồi, em để con tự lập đi.”
“Mau dậy đi nào. Con gọi ai thì người đó chăm đi. Em còn muốn ngủ thêm một lát.”
“Được rồi, em ngủ thêm đi. Anh sang xem con dậy chưa.”
“Đi đi.”
Vu Hoằng Dương không dám chậm trễ, liền nhanh chóng rời giường sang xem Vu Thời Gia Hưng đã dậy chưa.
Cậu nhóc thấy Vu Hoằng Dương đi vào liền nhoẻn miệng cười, miệng bi bô: “Ba… ba…”
“Ừ, ba đây.”
“Ba cho con dậy nhé.”
Vu Hoằng Dương vệ sinh người cho cậu nhóc rồi lại chuẩn bị đồ ăn dặm cho cu cậu, trông cũng có vẻ khá thành thạo. Trộm vía hôm nay Vu Thời Gia Hưng rất hợp tác nên Vu Hoằng Dương mới có thể hoàn thành nhiệm vụ Đông Phương Ngôn Diễm giao phó.
“Miếng cuối cùng thôi nào, há miệng to nào.”
“Giỏi quá.”
Cho con ăn xong, Vu Hoằng Dương bế cậu nhóc vào trong phòng cho Đông Phương Ngôn Diễm trông chừng để anh đi chuẩn bị bữa sáng.
“Con ở đây trông chừng mẹ nhé. Ba đi nấu đồ ăn sáng một lát.”
Đông Phương Ngôn Diễm đang ngủ, nghe thấy giọng anh liền lên tiếng: “Này anh ăn nói vớ vẩn cái gì thế hả?”
“Hai mẹ con trông nhau nhé, anh đi chuẩn bị đồ ăn sáng.”
Đông Phương Ngôn Diễm không thèm để ý đến anh, trực tiếp ôm Vu Thời Gia Hưng ngồi vào trong lòng mình, càng nhìn mặt cu cậu lại càng thấy giống Vu Hoằng Dương, cơn tức giận trong người cô lại nhân lên gấp bội.
“Mặt mũi đã giống nhau y đúc, đến cả gọi cũng được gọi trước.”
“Hừ, thật bất công. Mình mang nặng đẻ đau nhưng lại chẳng giống mình được tí nào cả.”
Vu Thời Gia Hưng ngồi chơi bên cạnh còn Đông Phương Ngôn Diễm vẫn còn muốn ngủ thêm một tí, người chẳng có cảm giác muốn dậy một tí nào cả.
Vu Hoằng Dương chuẩn bị bữa sáng xong, anh vào phòng gọi Đông Phương Ngôn Diễm thì thấy cô vẫn còn đang ngủ còn cậu nhóc Vu Thời Gia Hưng thì ngoan ngoãn ngồi chơi bên cạnh.
Anh bất lực lên tiếng: “Diễm… dậy ăn sáng thôi em.”
Đông Phương Ngôn Diễm lăn qua lăn lại, hình như vẫn chưa muốn dậy, giọng ngái ngủ lên tiếng: “Anh nấu nhanh thế, em còn muốn ngủ nướng thêm một tí nữa mà.”
“Em trông con hay là con đang trông em ngủ đây?”
“Đàn ông con trai nên tự lập một chút cũng không sao phải không con?”
“Dậy ăn sáng còn đi làm nữa em.”
“Nào, dậy thôi.”
Dù muốn hay không thì Đông Phương Ngôn Diễm vẫn phải rời chiếc giường yêu dấu để đi vệ sinh cá nhân, ăn sáng rồi đến tập đoàn làm việc.
Vu Hoằng Dương gửi số đo cũng như bản phác thảo thiết kế váy dạ hội cho Đông Phương Ngôn Diễm qua cho nhà thiết kế để tiến hành may cho cô. Các nhà thiết kế được chọn đều là những nhà thiết kế tài năng, có tiếng trong nền công nghiệp thời trang.
Đông Phương vẫn không hay biết gì, cô cứ tập trung cho công việc của mình. Cô lại càng không biết mình chính là nhân vật trung tâm cho buổi sự kiện hôm đó, trong đầu vẫn cứ đinh ninh là mặc một chiếc váy bình thường là được nên cũng không đề cập đến việc chuẩn bị quần áo.
“Mọi người sắp xếp công việc, khoảng 15 phút nữa chúng ta họp một lát nhé. Nhanh thôi, sẽ không ảnh hưởng đến công việc của mọi người đâu.” Trưởng phòng thiết kế lên tiếng.
Mọi người đều xôn xao không biết có chuyện gì mà trưởng phòng lại họp mọi người gấp như vậy. Ai nấy cũng nhanh chóng sắp xếp công việc, tiến về phía phòng họp. Ai cũng cảm thấy hồi hộp không biết lại có chuyện gì tiếp theo, chỉ là một cuộc họp báo cáo tiến độ công việc như thường lệ hay là phê bình, phản ánh vân vân và mây mây.
Trưởng phòng thiết kế thấy mọi người đã có mặt đông đủ liền lên tiếng: “Mọi người có mặt đông đủ vậy chúng ta bắt đầu cuộc họp nhé.”
“Tôi tập trung mọi người cho cuộc họp lần này sẽ có hai vấn đề chính.”
“Thứ nhất là bàn bạc định hướng phát triển sản phẩm mới cho phòng thiết kế cũng như các sản phẩm ra mắt vào dịp cuối năm.”
“Thứ hai chính là phê bình những cá nhân làm việc không hiệu quả, không mang lại lợi ích cho tổ chức.”
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, không biết ai là người bị phê bình.
“Về định hướng phát triển sản phẩm mới, lãnh đạo đã có chỉ thị cho phòng thiết kế chúng ta, chi tiết tôi đã soạn ở đây, mọi người có thể xem qua. Nhìn chúng thì xu hướng phát triển trong giai đoạn mới, Lạc Thần sẽ tập trung đánh mạnh vào mảng trang sức kim hoàn với các thiết kế tối giản và tinh tế hơn so với trước.”
“Về mảng này, mọi người có thể tham khảo cũng như nhờ Đông Phương Ngôn Diễm. Cô ấy đang làm khá tốt về vấn đề này.”
Mọi người cũng gật gù đồng ý với ý kiến của trưởng phòng thiết kế vì xưa nay các thiết kế của Đông Phương Ngôn Diễm đa phần đều rất đơn giản nhưng cũng không kém phần tinh xảo, mang lại cảm giác sang trọng, quyền lực cho người sở hữu nó.
“Thứ hai, chính là vấn đề tác phong làm việc. Tôi yêu cầu tất cả mọi người làm việc một cách nghiêm túc. Ban lãnh đạo đã có yêu cầu tổ chức sát hoạch vào hàng quý, những ai không đạt yêu cầu, đều bị cho thôi việc nên tôi nghiêm túc yêu cầu mọi người chú ý thái độ làm việc của mình, đặc biệt là Nhã Tịch và Thư Nhiễm.”
“Hai cô nên xem lại tác phong làm việc của mình đi.”
Nội dung cuộc họp chủ yếu là để nhắc nhở mọi người. Tuy nhiên, người bẽ mặt nhất không ai khác chính là Thư Nhiễm và Nhã Tịch.
Tan làm, Vu Hoằng Dương đợi Ngôn Diễm ở dưới hầm xe nhưng mãi vẫn chưa thấy cô xuống liền rút điện thoại ra định gọi cho cô nhưng ngẫm nghĩ một hồi liền đổi sang nhắn tin báo cho Ngôn Diễm biết mình đang đợi.
“Em xuống hầm để xe đi, anh đưa em về. Có cái này cho em xem.”
Đông Phương Ngôn Diễm mải mê với công việc mà không để ý đến thời gian, rất lâu sau đó mới nhìn thấy tin nhắn của Vu Hoằng Dương gửi đến. Cô vội vàng thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng đi xuống hầm để xe tìm anh.
Vu Hoằng Dương đợi Đông Phương Ngôn Diễm khá lâu nên khuôn mặt liền bí xị ra. Ngôn Diễm thấy anh ngồi trong xe liền nhanh chóng mở cửa ghế phụ ngồi vào.
“Xin lỗi anh nha, em không để ý điện thoại nên không thấy tin nhắn của anh, để anh đợi rồi.”
“Em xem công việc quan trọng hơn anh? Đến cả tin nhắn của anh em còn chẳng thèm xem.”
“Ơ kìa, em bận thật mà.”
Vu Hoằng Dương giận dỗi: “Anh là chồng sắp cưới của em mà, anh đâu phải là giấm đâu mà em ngâm tin nhắn anh mãi thế.”
Đông Phương Ngôn Diễm: “…”