Chương : 7
Phần 1
Khi rừng cây nhiễm thượng sắc thu, lá đỏ xinh đẹp theo gió bay xuống và một số động vật bắt đầu giấc ngủ đông, Estes mới ý thức được mùa đông của khu rừng đã đến rồi.
Tiểu tinh linh đối với sự thay đổi của 4 mùa vô cùng mẫn cảm nhưng khi đối mặt với khí hậu đặc biệt của rừng rậm Vĩnh Cửu thì sự mẫn cảm ấy cũng trở nên vô dụng. Một lần nữa cậu cảm nhận sâu sắc sự khác biệt của nơi này và quê hương của cậu.
Vương quốc Đồng thoại có 4 mùa phân biệt rõ rệt cũng đại diện cho 4 khu rừng chính, sức sống của mùa xuân, đam mê của mùa hè, thu hoạch của mùa thu và lạnh giá của mùa đông. Mỗi mùa lại là 1 cảnh tượng khác nhau và tiểu tinh linh cũng dựa theo điều đó để nhận biết các mùa. Nhưng ở rừng rậm Vĩnh Cửu này, ngoại trừ giảm bớt vài độ thì mùa đông và mùa hè không khác nhau là mấy,mà cũng chẳng riêng mùa xuân có trăm hoa đua nở mà mùa nào ngươi cũng có thể thấy cây cối đâm chồi nảy lộc, phát triển tốt tươi tựa như đang ở trong 1 nhà kính lớn vậy.
Sau khi mùa đông bắt đầu, tất cả những cây cổ thụ mà Estes quen biết đều dặn cậu ngoan ngoãn ở yên trong nhà, không được đi loạn bên ngoài để tránh gặp phải những thú nhân vào rừng săn bắt, dự trữ cho mùa đông. Tiểu tinh linh cũng thật nhu thuận ở lì trong nhà không ra ngoài, mà thực ra gần đây cậu bề bộn nhiều việc muốn ra ngoài cũng không kiếm được thời gian để đi.
Lương thực chuẩn bị lúc trước để dùng cho mùa đông bây giờ lại thành ra quá nhiều. Mà không có nhiệt độ thấp, rất nhiều thứ trong số chúng rất khó để bảo quản, hơn nữa Estes còn mở thêm 1 khu vườn trồng toàn những loại cây đặc biệt của tiểu tinh linh khiến cậu không thể không tốn rất nhiều thời gian cho thực vật. Đem trái cây làm thành các loại mứt quả sặc sỡ ngon lành, đem nấm tươi phơi khô và các loại hạt giống thu thập được cất hảo để mùa xuân năm sau gieo trồng lại.
Làm hết những việc này thời gian còn lại của Estes cũng không nhiều, cậu sẽ ngẫu nhiên tản bộ hoặc phơi nắng bên hồ nước, hay cùng những người hàng xóm nói chuyện, nhưng cũng chưa từng rời đi quá xa.
Estes thực sự tuân thủ lời dặn của những cây cổ thụ, hạn chế cơ hội đụng độ thú nhân, nhưng là đôi khi có những việc ngươi không muốn nhưng nó vẫn xảy ra. Nhất là khi ngươi muốn tránh né 1 đối tượng vốn ngay từ đầu đã chú ý đến ngươi.
Muốn nói rừng rậm vào mùa đông có gì khiến Estes không hài lòng thì chính là thời tiết thất thường. Một khắc trước trời đang nắng nóng mà một khắc sau đã có thể mưa tầm tã rồi. Chưa nói đến việc không thể ra khỏi nhà, không khí ẩm uớt còn khiến cánh cậu trở nên nặng nề, việc bay lượn do đó cũng thành ngoài tầm với.
“Bởi vậy ta ghét nhất trời mưa mà!” Estes ôm lấy đôi cánh phía sau đang suy sụp của mình, thật cẩn thận dùng vải dệt thấm nước tốt lau khô nó.
[Bây giờ ngươi có lau khô thì lát nữa nó cũng lại bị ướt thôi]
“Nhưng nếu không làm thế thì ta sẽ thấy rất khó chịu!”
[Thật may mắn là ta không có cánh!]
“Đấy là do ngươi chưa cảm nhận sự tuyệt vời của việc bay lượn. Nếu ngươi có thể bay thì tin tưởng ta đi, ngươi sẽ thích cảm giác đó!”
[Cảm ơn nhưng ta cũng không thích mơ mấy giấc mơ không có thực này] đối với đề nghị của tiểu tinh linh, Y Lực Tháp 1 chút cũng không hứng thú. Cổ thụ là sinh vật bất động nhưng chúng chính là thích cảm giác rễ cây cắm sâu xuống đất như thế. Bắt cổ thụ rời khỏi mặt đất? Đó chính là tự sát.
Estes cũng không có ý định thuyết phục Y Lực Tháp. Lúc này, sợi râu trên đầu cậu bỗng giật giật như cảm ứng được điều gì “Sao hôm nay nhà cá sấu tiên sinh có vẻ nóng nảy thế?”
Hồ nước vô danh này là nơi cư ngụ của đại gia tộc cá sấu, tính từ già trẻ lớn bé có tất cả hơn 30 thành viên. Estes hay quen gọi tộc trưởng của chúng là cá xấu tiên sinh. Bình thường chúng hay hoạt động ở hai bên bờ, cách nơi cậu cư ngụ 1 khoảng khá xa. Mà chỗ này thủy khẩu rất nhỏ không đủ cho mấy đại gia khoả kia hoạt động nên chúng không bao giờ đến nơi này. Cho nên hoạt động của mấy vị hàng xóm cậu thường không rõ ràng chứ không náo nhiệt như hôm nay.
[Một đám động vật ăn cỏ đang uống nước ven hồ, số lượng khá nhiều nên nhóm cá sấu tiên sinh có chút hưng phấn] Y Lực Tháp bình tĩnh trả lời.
“Rất nhiều?”
[Hơn 100 con linh dương. Ngươi thấy xem có nhiều không?]
Linh dương rừng, đây cũng là 1 đặc sắc của rừng rậm Vĩnh Cửu. Từ khi thế giới bên ngoài không còn thực vật, tất cả sinh vật ngoại trừ nhân loại đều chuyển đến sống trong rừng vô luận lúc trước chúng sống ở thảo nguyên hay trên núi. Tất nhiên sau hàng trăm năm sinh sống trong rừng rậm, những động vật này để thích nghi với cuộc sống ở trong rừng đã có những tiến hóa khác nhau. Kẻ mạnh sống sót, kẻ yếu bị đào thải vẫn là nguyên tắc không thay đổi của thiên nhiên.
“Phụ cận quanh đây hẳn không thể có bầy linh dương nào lớn chứ?” Estes có chút nghi hoặc. Nơi này bởi vì có gia tộc cá sấu cư ngụ nên bình thường rất ít khi xuất hiện bầy đàn lớn như vậy. Thảo nào nhà cá sấu tiên sinh lại hưng phấn như vậy, phỏng chừng họ cũng ngán ăn cá rồi đi.
[Không có! Các cây cổ thụ khác cũng từng nói phía bên kia có bầy linh dương lớn nhưng đây cũng là lần đầu tiên ta trông thấy chúng]
“Thật kì lạ a!” Estes kéo cánh đi đến bên cửa do dự xem có nên ra ngoài không.
[Thu lại lòng hiếu kì của ngươi ngay, tiểu tử kia! Rất nhiều côn trùng cánh ướt do trời mưa nên không thể bay linh hoạt được mà bị chim ăn thịt, ngươi cũng muốn bị thế sao?] Y Lực Tháp thấy Estes tựa hồ muốn đi xem liền lập tức lên tiếng nhắc nhở.
Estes không đồng ý “Ở gần đây chỉ có duy nhất 1 nhà chim xanh tiên sinh làm tổ trên người ngươi, mà bọn họ sẽ không ăn ta đâu!”
Bị Estes gọi là chim xanh tiên sinh chính là chồng của con chim mẹ Estes bái phỏng mấy hôm trước. Mặc dù gọi nó là chim xanh tiên sinh nhưng cậu cũng biết rằng nó kì thực không phải chim xanh mà là diều hâu (1 loài chim săn mồi cẩn thận, lớp đại bàng, chủ yếu bắt chim sẻ và các loại chim nhỏ làm thức ăn) nhưng đối tượng có vẻ cũng rất thích xưng hô “chim xanh tiên sinh” này nên cậu cũng không sửa lại.
Kì thật cậu đúng là không thể hiểu nổi vì sao 2 loài rõ ràng là thiên địch lại có thể chung sống với nhau mà còn thuận lợi sinh mấy quả trứng. Hơn nữa mấy quả trứng này không lâu trước đây đã nở ra chim non, cậu cũng mới nhìn qua chúng 1 lần. Đáng tiếc là chưa kịp nhìn rõ thì đã bị chim bố mẹ đuổi đi làm cậu phải cắm đầu cắm cổ bỏ chạy. Do đó đến tận bây giờ cậu vẫn chưa biết chính xác hình dạng của con cái họ. Chính xác thì giống chim xanh hơn hay là giống diều hâu hơn?
Mà hồ nước vì có gia đình chim xanh cư trú nên không có các loài chim ăn côn trùng xuất hiện. Chỉ thỉnh thoảng có vài con chim lớn đến đây bắt cá hoặc động vật săn mồi đến uống nước, mà vóc dáng ‘nhỏ nhắn’ của tiểu tinh linh vốn chúng không thèm để vào mắt. Hơn nữa trong mắt chúng cậu bất quá chỉ là 1 cọng cỏ di động mà thôi (nguyên nhân có thể là do khí tự nhiên)
[Nhưng dù không có chim nhỏ thì mưa thế này sao ngươi bay được? Chẳng lẽ ngươi muốn đi bộ qua đó xem náo nhiệt à?]
“Ta chỉ định mượn 1 tán cây của ngươi, chỗ mà có tầm nhìn đẹp ý thôi” những ngày mưa thực nhàm chán mà cậu bây giờ chính là nhàm quá mà thôi.
[Hiện tại gió rất lớn, ngươi xác định mình sẽ không bị thổi bay?]
“… có thể đừng đả kích ta nữa được không?” 2 sợi râu trên đầu cậu sụp xuống, lấy hình thể mỏng manh này của mình chỉ 1 chút gió là đủ thổi cậu bay xa rồi.
Y Lực Tháp rất không quen với bộ dạng buồn rầu này của Estes liền mềm lòng [Ở giữa cây kia có 1 khoảng trống. Ngươi có thể leo từ dưới lên, nếu vận khí tốt có thể sẽ nhìn thấy 1 chút]
“Ở đâu?” nghe vậy râu trên đầu Estes dựng thẳng lên như ăngten.
[cái cây ở trước mặt ta phía sau có 1 cái động, ngươi có thể dựa vào đó mà leo lên trên đỉnh]
“Ta đi thử xem” Estes cầm lấy 1 phiến lá làm áo choàng quấn kín chính mình, đội mũ, che hảo ô rồi mở cửa dọc theo cầu thang xoắn ốc bằng lá cây đi xuống. Vì hồi trước cậu chọn vị trí rất tốt nên nơi này gió không to mấy. Trừ bỏ có chút phiền phức, cậu vẫn an toàn xuống mặt đất.
Dựa theo lời khuyên của Y Lực Tháp, Estes đi đến bên cái cây đối diện, chui vào động dưới cây.
Bên trong động không to lắm nhưng đối Estes như vậy là đủ rồi. Cậu cởi bỏ áo choàng, cầm ô trong tay, vẫy vẫy đôi cánh cho đỡ ẩm uớt rồi lảo đảo bay lên đỉnh. Dọc đường cậu luôn chú ý cảnh sắc qua những kẽ hở để xác định vị trí của mình.
Trong khoảnh khắc Estes bay ra ngoài, cậu liền ngay lập tức tìm thấy 1 khe hở 4 bề là vỏ cây ghồ ghề chính giữa vừa vặn cho phép cậu đứng vững quan sát mọi việc bên hồ mà không bị mưa rơi vào người.
Ghé lên trên khe hở, Estes mở lớn đôi mắt quan sát. Chỉ thấy hồ nước trong cơn mưa vô cùng náo nhiệt. Đại gia tộc cá sấu tiên sinh toàn bộ xuất động, triển khai săn bắt những con linh dương đang uống nước. Mỗi lần 1 con linh dương bị cắn và kéo xuống nước sẽ khiến cả bầy bạo động, nhưng thật ngạc nhiên là chúng không hề chạy trốn mà chỉ quanh quẩn bên bờ, tiến thoái lưỡng nan.
“Chúng nó vì sao không li khai? Gần đây cũng đâu phải chỉ có nơi này là nguồn nước duy nhất? Ta nhớ là vùng phụ cận vẫn còn 1 hồ nước nhỏ 1 chút nhưng an toàn hơn nơi này cơ mà? Vả lại hiện tại trời đang mưa khắp nơi, chúng cũng không thể thiếu nước được”
[Chú ý quan trong sát rừng cây 1 chút. Đây mới là nguyên nhân chính khiến chúng không thể rời khỏi đây]
Lúc này Estes mới quay lại nhìn rừng cây ven hồ. Trong các lùm cây cao thấp loé lên ánh sáng lạnh từ những đôi đồng tử của dã thú.
“Đó là cái gì vậy?” bởi vì khoảng cách khá xa cộng thêm trời mưa khiến cậu không thể nhìn rõ những thứ ở trong rừng. Nhờ thiên phú của chủng tộc mà cậu ở xa vẫn có thể cảm ứng được tư duy của thực vật. Nhưng còn với động vật thì phải đến gần và chạm vào thì cậu mới có thể giao tiếp được với chúng.
[Lang! Dự đoán có khoảng hơn 50 con lang lớn]
Estes bừng tỉnh đại ngộ, té ra không phải bầy linh dương này không muốn đi mà căn bản là đi không được.
Tác giả nói ra suy nghĩ: rất nhanh tiểu công sẽ lên sàn nga~~~ bộ sưu tập các tin nhắn các ngươi ở đâu a~~~ Không thể trách JJ không trả lời tin nhắn a~
Khi rừng cây nhiễm thượng sắc thu, lá đỏ xinh đẹp theo gió bay xuống và một số động vật bắt đầu giấc ngủ đông, Estes mới ý thức được mùa đông của khu rừng đã đến rồi.
Tiểu tinh linh đối với sự thay đổi của 4 mùa vô cùng mẫn cảm nhưng khi đối mặt với khí hậu đặc biệt của rừng rậm Vĩnh Cửu thì sự mẫn cảm ấy cũng trở nên vô dụng. Một lần nữa cậu cảm nhận sâu sắc sự khác biệt của nơi này và quê hương của cậu.
Vương quốc Đồng thoại có 4 mùa phân biệt rõ rệt cũng đại diện cho 4 khu rừng chính, sức sống của mùa xuân, đam mê của mùa hè, thu hoạch của mùa thu và lạnh giá của mùa đông. Mỗi mùa lại là 1 cảnh tượng khác nhau và tiểu tinh linh cũng dựa theo điều đó để nhận biết các mùa. Nhưng ở rừng rậm Vĩnh Cửu này, ngoại trừ giảm bớt vài độ thì mùa đông và mùa hè không khác nhau là mấy,mà cũng chẳng riêng mùa xuân có trăm hoa đua nở mà mùa nào ngươi cũng có thể thấy cây cối đâm chồi nảy lộc, phát triển tốt tươi tựa như đang ở trong 1 nhà kính lớn vậy.
Sau khi mùa đông bắt đầu, tất cả những cây cổ thụ mà Estes quen biết đều dặn cậu ngoan ngoãn ở yên trong nhà, không được đi loạn bên ngoài để tránh gặp phải những thú nhân vào rừng săn bắt, dự trữ cho mùa đông. Tiểu tinh linh cũng thật nhu thuận ở lì trong nhà không ra ngoài, mà thực ra gần đây cậu bề bộn nhiều việc muốn ra ngoài cũng không kiếm được thời gian để đi.
Lương thực chuẩn bị lúc trước để dùng cho mùa đông bây giờ lại thành ra quá nhiều. Mà không có nhiệt độ thấp, rất nhiều thứ trong số chúng rất khó để bảo quản, hơn nữa Estes còn mở thêm 1 khu vườn trồng toàn những loại cây đặc biệt của tiểu tinh linh khiến cậu không thể không tốn rất nhiều thời gian cho thực vật. Đem trái cây làm thành các loại mứt quả sặc sỡ ngon lành, đem nấm tươi phơi khô và các loại hạt giống thu thập được cất hảo để mùa xuân năm sau gieo trồng lại.
Làm hết những việc này thời gian còn lại của Estes cũng không nhiều, cậu sẽ ngẫu nhiên tản bộ hoặc phơi nắng bên hồ nước, hay cùng những người hàng xóm nói chuyện, nhưng cũng chưa từng rời đi quá xa.
Estes thực sự tuân thủ lời dặn của những cây cổ thụ, hạn chế cơ hội đụng độ thú nhân, nhưng là đôi khi có những việc ngươi không muốn nhưng nó vẫn xảy ra. Nhất là khi ngươi muốn tránh né 1 đối tượng vốn ngay từ đầu đã chú ý đến ngươi.
Muốn nói rừng rậm vào mùa đông có gì khiến Estes không hài lòng thì chính là thời tiết thất thường. Một khắc trước trời đang nắng nóng mà một khắc sau đã có thể mưa tầm tã rồi. Chưa nói đến việc không thể ra khỏi nhà, không khí ẩm uớt còn khiến cánh cậu trở nên nặng nề, việc bay lượn do đó cũng thành ngoài tầm với.
“Bởi vậy ta ghét nhất trời mưa mà!” Estes ôm lấy đôi cánh phía sau đang suy sụp của mình, thật cẩn thận dùng vải dệt thấm nước tốt lau khô nó.
[Bây giờ ngươi có lau khô thì lát nữa nó cũng lại bị ướt thôi]
“Nhưng nếu không làm thế thì ta sẽ thấy rất khó chịu!”
[Thật may mắn là ta không có cánh!]
“Đấy là do ngươi chưa cảm nhận sự tuyệt vời của việc bay lượn. Nếu ngươi có thể bay thì tin tưởng ta đi, ngươi sẽ thích cảm giác đó!”
[Cảm ơn nhưng ta cũng không thích mơ mấy giấc mơ không có thực này] đối với đề nghị của tiểu tinh linh, Y Lực Tháp 1 chút cũng không hứng thú. Cổ thụ là sinh vật bất động nhưng chúng chính là thích cảm giác rễ cây cắm sâu xuống đất như thế. Bắt cổ thụ rời khỏi mặt đất? Đó chính là tự sát.
Estes cũng không có ý định thuyết phục Y Lực Tháp. Lúc này, sợi râu trên đầu cậu bỗng giật giật như cảm ứng được điều gì “Sao hôm nay nhà cá sấu tiên sinh có vẻ nóng nảy thế?”
Hồ nước vô danh này là nơi cư ngụ của đại gia tộc cá sấu, tính từ già trẻ lớn bé có tất cả hơn 30 thành viên. Estes hay quen gọi tộc trưởng của chúng là cá xấu tiên sinh. Bình thường chúng hay hoạt động ở hai bên bờ, cách nơi cậu cư ngụ 1 khoảng khá xa. Mà chỗ này thủy khẩu rất nhỏ không đủ cho mấy đại gia khoả kia hoạt động nên chúng không bao giờ đến nơi này. Cho nên hoạt động của mấy vị hàng xóm cậu thường không rõ ràng chứ không náo nhiệt như hôm nay.
[Một đám động vật ăn cỏ đang uống nước ven hồ, số lượng khá nhiều nên nhóm cá sấu tiên sinh có chút hưng phấn] Y Lực Tháp bình tĩnh trả lời.
“Rất nhiều?”
[Hơn 100 con linh dương. Ngươi thấy xem có nhiều không?]
Linh dương rừng, đây cũng là 1 đặc sắc của rừng rậm Vĩnh Cửu. Từ khi thế giới bên ngoài không còn thực vật, tất cả sinh vật ngoại trừ nhân loại đều chuyển đến sống trong rừng vô luận lúc trước chúng sống ở thảo nguyên hay trên núi. Tất nhiên sau hàng trăm năm sinh sống trong rừng rậm, những động vật này để thích nghi với cuộc sống ở trong rừng đã có những tiến hóa khác nhau. Kẻ mạnh sống sót, kẻ yếu bị đào thải vẫn là nguyên tắc không thay đổi của thiên nhiên.
“Phụ cận quanh đây hẳn không thể có bầy linh dương nào lớn chứ?” Estes có chút nghi hoặc. Nơi này bởi vì có gia tộc cá sấu cư ngụ nên bình thường rất ít khi xuất hiện bầy đàn lớn như vậy. Thảo nào nhà cá sấu tiên sinh lại hưng phấn như vậy, phỏng chừng họ cũng ngán ăn cá rồi đi.
[Không có! Các cây cổ thụ khác cũng từng nói phía bên kia có bầy linh dương lớn nhưng đây cũng là lần đầu tiên ta trông thấy chúng]
“Thật kì lạ a!” Estes kéo cánh đi đến bên cửa do dự xem có nên ra ngoài không.
[Thu lại lòng hiếu kì của ngươi ngay, tiểu tử kia! Rất nhiều côn trùng cánh ướt do trời mưa nên không thể bay linh hoạt được mà bị chim ăn thịt, ngươi cũng muốn bị thế sao?] Y Lực Tháp thấy Estes tựa hồ muốn đi xem liền lập tức lên tiếng nhắc nhở.
Estes không đồng ý “Ở gần đây chỉ có duy nhất 1 nhà chim xanh tiên sinh làm tổ trên người ngươi, mà bọn họ sẽ không ăn ta đâu!”
Bị Estes gọi là chim xanh tiên sinh chính là chồng của con chim mẹ Estes bái phỏng mấy hôm trước. Mặc dù gọi nó là chim xanh tiên sinh nhưng cậu cũng biết rằng nó kì thực không phải chim xanh mà là diều hâu (1 loài chim săn mồi cẩn thận, lớp đại bàng, chủ yếu bắt chim sẻ và các loại chim nhỏ làm thức ăn) nhưng đối tượng có vẻ cũng rất thích xưng hô “chim xanh tiên sinh” này nên cậu cũng không sửa lại.
Kì thật cậu đúng là không thể hiểu nổi vì sao 2 loài rõ ràng là thiên địch lại có thể chung sống với nhau mà còn thuận lợi sinh mấy quả trứng. Hơn nữa mấy quả trứng này không lâu trước đây đã nở ra chim non, cậu cũng mới nhìn qua chúng 1 lần. Đáng tiếc là chưa kịp nhìn rõ thì đã bị chim bố mẹ đuổi đi làm cậu phải cắm đầu cắm cổ bỏ chạy. Do đó đến tận bây giờ cậu vẫn chưa biết chính xác hình dạng của con cái họ. Chính xác thì giống chim xanh hơn hay là giống diều hâu hơn?
Mà hồ nước vì có gia đình chim xanh cư trú nên không có các loài chim ăn côn trùng xuất hiện. Chỉ thỉnh thoảng có vài con chim lớn đến đây bắt cá hoặc động vật săn mồi đến uống nước, mà vóc dáng ‘nhỏ nhắn’ của tiểu tinh linh vốn chúng không thèm để vào mắt. Hơn nữa trong mắt chúng cậu bất quá chỉ là 1 cọng cỏ di động mà thôi (nguyên nhân có thể là do khí tự nhiên)
[Nhưng dù không có chim nhỏ thì mưa thế này sao ngươi bay được? Chẳng lẽ ngươi muốn đi bộ qua đó xem náo nhiệt à?]
“Ta chỉ định mượn 1 tán cây của ngươi, chỗ mà có tầm nhìn đẹp ý thôi” những ngày mưa thực nhàm chán mà cậu bây giờ chính là nhàm quá mà thôi.
[Hiện tại gió rất lớn, ngươi xác định mình sẽ không bị thổi bay?]
“… có thể đừng đả kích ta nữa được không?” 2 sợi râu trên đầu cậu sụp xuống, lấy hình thể mỏng manh này của mình chỉ 1 chút gió là đủ thổi cậu bay xa rồi.
Y Lực Tháp rất không quen với bộ dạng buồn rầu này của Estes liền mềm lòng [Ở giữa cây kia có 1 khoảng trống. Ngươi có thể leo từ dưới lên, nếu vận khí tốt có thể sẽ nhìn thấy 1 chút]
“Ở đâu?” nghe vậy râu trên đầu Estes dựng thẳng lên như ăngten.
[cái cây ở trước mặt ta phía sau có 1 cái động, ngươi có thể dựa vào đó mà leo lên trên đỉnh]
“Ta đi thử xem” Estes cầm lấy 1 phiến lá làm áo choàng quấn kín chính mình, đội mũ, che hảo ô rồi mở cửa dọc theo cầu thang xoắn ốc bằng lá cây đi xuống. Vì hồi trước cậu chọn vị trí rất tốt nên nơi này gió không to mấy. Trừ bỏ có chút phiền phức, cậu vẫn an toàn xuống mặt đất.
Dựa theo lời khuyên của Y Lực Tháp, Estes đi đến bên cái cây đối diện, chui vào động dưới cây.
Bên trong động không to lắm nhưng đối Estes như vậy là đủ rồi. Cậu cởi bỏ áo choàng, cầm ô trong tay, vẫy vẫy đôi cánh cho đỡ ẩm uớt rồi lảo đảo bay lên đỉnh. Dọc đường cậu luôn chú ý cảnh sắc qua những kẽ hở để xác định vị trí của mình.
Trong khoảnh khắc Estes bay ra ngoài, cậu liền ngay lập tức tìm thấy 1 khe hở 4 bề là vỏ cây ghồ ghề chính giữa vừa vặn cho phép cậu đứng vững quan sát mọi việc bên hồ mà không bị mưa rơi vào người.
Ghé lên trên khe hở, Estes mở lớn đôi mắt quan sát. Chỉ thấy hồ nước trong cơn mưa vô cùng náo nhiệt. Đại gia tộc cá sấu tiên sinh toàn bộ xuất động, triển khai săn bắt những con linh dương đang uống nước. Mỗi lần 1 con linh dương bị cắn và kéo xuống nước sẽ khiến cả bầy bạo động, nhưng thật ngạc nhiên là chúng không hề chạy trốn mà chỉ quanh quẩn bên bờ, tiến thoái lưỡng nan.
“Chúng nó vì sao không li khai? Gần đây cũng đâu phải chỉ có nơi này là nguồn nước duy nhất? Ta nhớ là vùng phụ cận vẫn còn 1 hồ nước nhỏ 1 chút nhưng an toàn hơn nơi này cơ mà? Vả lại hiện tại trời đang mưa khắp nơi, chúng cũng không thể thiếu nước được”
[Chú ý quan trong sát rừng cây 1 chút. Đây mới là nguyên nhân chính khiến chúng không thể rời khỏi đây]
Lúc này Estes mới quay lại nhìn rừng cây ven hồ. Trong các lùm cây cao thấp loé lên ánh sáng lạnh từ những đôi đồng tử của dã thú.
“Đó là cái gì vậy?” bởi vì khoảng cách khá xa cộng thêm trời mưa khiến cậu không thể nhìn rõ những thứ ở trong rừng. Nhờ thiên phú của chủng tộc mà cậu ở xa vẫn có thể cảm ứng được tư duy của thực vật. Nhưng còn với động vật thì phải đến gần và chạm vào thì cậu mới có thể giao tiếp được với chúng.
[Lang! Dự đoán có khoảng hơn 50 con lang lớn]
Estes bừng tỉnh đại ngộ, té ra không phải bầy linh dương này không muốn đi mà căn bản là đi không được.
Tác giả nói ra suy nghĩ: rất nhanh tiểu công sẽ lên sàn nga~~~ bộ sưu tập các tin nhắn các ngươi ở đâu a~~~ Không thể trách JJ không trả lời tin nhắn a~