Chương 11: Màn trình diễn của anh rất xuất sắc
Mộng Viện chỉ nhìn anh, không có ý định nhận lấy.
“Cầm đi, cô trông ba lô hộ tôi, lát nữa tôi sẽ phải lên sân khấu.”
“Ừm.” Hai tay của cô không nghe lời mà vươn ra, cố gắng đỡ chiếc ba lô thật to, ôm một đống đồ vào lòng.
Cố Tinh Hà mở gói khăn giấy nhỏ, rút một tờ khăn giấy cẩn thận lau sạch ghế ngồi rồi mới nói với cô: “Được rồi, cô ngồi xuống trước đi, nhất định phải chú ý lắng nghe thông báo trên loa phát thanh đấy nhé.”
Sau đó, anh cầm tờ khăn giấy bẩn kia rời đi.
Nhìn bóng lưng của anh, Mộng Viện bỗng cảm thấy người này cũng không đáng ghét như mình nghĩ.
Cô không ngờ, tiết mục của Cố Tinh Hà lại là biểu diễn kỹ xảo màu mè của bóng rổ.
Anh đứng bên cạnh người dẫn chương trình, thế mà còn cao hơn người dẫn chương trình đẹp trai cao to hơn mười phân. Lúc bình thường thì không cảm thấy anh đẹp trai chỗ nào nhưng bây giờ so sánh với người khác, Mộng Viện mới nhận ra, thực tế Cố Tinh Hà có khuôn mặt rất sắc sảo, nhất là nhìn từ góc độ của cô sẽ thấy góc nghiêng của anh đẹp trai đến nỗi không có khuyết điểm.
Một chuỗi động tác của Cố Tinh Hà vừa thành thạo vừa lưu loát, quả bóng rổ sặc sỡ trong tay anh liên tục biến hóa khôn lường, dẫn đến các cô gái dưới khán đài liên tục gào thét.
Có nhất thiết phải tâng bốc đến mức này không? Cứ như thể chưa từng được xem kỹ xảo bóng rổ bao giờ ấy. Mộng Viện bĩu môi, tuy nhiên khi màn trình diễn kết thúc, cô vẫn vỗ tay bôm bốp như các khán giả chung quanh.
Không phải cô vỗ tay vì Cố Tinh Hà đâu, mà là vì vinh dự của trường học nên mới vỗ tay nhé.
Mãi cho đến khi chương trình biểu diễn ngoài trời kết thúc, hoạt động bốc thăm mới bắt đầu. Lúc này, Cố Tinh Hà đã quay về chỗ cô, nghe loa phát thanh thông báo tên trường, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi cùng nhau đi ra đằng sau bục phát biểu.
Lúc về trường, trên xe bus có ghế trống, Mộng Viện đang định ngồi vào dãy ghế đằng trước nhưng Cố Tinh Hà kéo cổ tay của cô: “Cô nhìn kìa, đó là chỗ ngồi dành riêng cho người già, người tàn tật và phụ nữ mang thai.”
“Tôi biết, chẳng phải bây giờ không có ai ngồi à? Chúng ta vẫn có thể ngồi ở đó, chờ khi nào đông người thì chúng ta cũng đến trường rồi.”
Thực ra cô cũng biết đó là chỗ ngồi đặc biệt, chẳng qua cô không muốn ngồi gần anh mà thôi.
Dù sao thì ký ức đau đớn của mấy ngày trước vẫn còn văng vẳng trong đầu cô.
Cố Tinh Hà dứt khoát kéo cô ngồi vào ghế hai người đằng sau, sau đó vươn tay gác lên lưng ghế dựa của cô. Ban đầu cô cứ nghĩ rằng động tác này là thói quen của anh nhưng ngồi được một lát, cô nhận thấy anh cách mình gần hơn một chút, khiến cả người cô cứ bồn chồn khó chịu.
Anh vốn cao to lực lưỡng, bây giờ ngồi với tư thế này cứ như giam cầm cô trên ghế, cô đành phải xê dịch lại gần cửa sổ theo phản xạ.
Thấy dáng vẻ mất tự nhiên của cô, anh chậm rãi nói: “Cô ngồi cho vững vào, trên con đường này có mấy chỗ gờ giảm tốc độ, tôi đặt tay ở đây thì cô sẽ không bị đụng đầu vào ghế cứng.”
Mình hiểu nhầm anh ta à?
Gò má Mộng Viện đỏ bừng, cô ngồi thẳng lưng, nhìn chằm chằm đằng trước không rời mắt, thế nên không thấy khóe miệng Cố Tinh Hà nhếch lên.
Hơn nữa cô còn quên mất một bàn tay của Cố Tinh Hà đang nhẹ nhàng cầm cổ tay của mình.
Đến trạm thứ nhất, có rất nhiều hành khách bước lên xe, trong đó có một người phụ nữ đeo một chiếc ba lô rất to, xem ra là lái buôn quần áo đi lấy hàng. Bà ấy chuẩn bị ngồi vào dãy ghế cuối cùng để đặt chiếc ba lô to bự đó xuống sàn xe.
“Cô xem, tôi đã bảo là sẽ có rất nhiều người…”
Cố Tinh Hà quay sang nói chuyện với Mộng Viện, đúng lúc này, người phụ nữ đeo ba lô vừa đến bên cạnh họ thì tài xế gọi lại yêu cầu đi đến cửa trước mua vé xe, bà ấy vừa xoay người đáp lại một tiếng, chiếc ba lô to bự kia đụng vào gáy của Cố Tinh Hà, trực tiếp đẩy anh ngã về phía Mộng Viện.
Cố Tinh Hà cứ thế ngã về phía trước, đôi môi của anh đụng vào khóe môi cô… May mà lúc đó cô không quay mặt sang đối diện với anh, không thì… lỗ to!
“Cầm đi, cô trông ba lô hộ tôi, lát nữa tôi sẽ phải lên sân khấu.”
“Ừm.” Hai tay của cô không nghe lời mà vươn ra, cố gắng đỡ chiếc ba lô thật to, ôm một đống đồ vào lòng.
Cố Tinh Hà mở gói khăn giấy nhỏ, rút một tờ khăn giấy cẩn thận lau sạch ghế ngồi rồi mới nói với cô: “Được rồi, cô ngồi xuống trước đi, nhất định phải chú ý lắng nghe thông báo trên loa phát thanh đấy nhé.”
Sau đó, anh cầm tờ khăn giấy bẩn kia rời đi.
Nhìn bóng lưng của anh, Mộng Viện bỗng cảm thấy người này cũng không đáng ghét như mình nghĩ.
Cô không ngờ, tiết mục của Cố Tinh Hà lại là biểu diễn kỹ xảo màu mè của bóng rổ.
Anh đứng bên cạnh người dẫn chương trình, thế mà còn cao hơn người dẫn chương trình đẹp trai cao to hơn mười phân. Lúc bình thường thì không cảm thấy anh đẹp trai chỗ nào nhưng bây giờ so sánh với người khác, Mộng Viện mới nhận ra, thực tế Cố Tinh Hà có khuôn mặt rất sắc sảo, nhất là nhìn từ góc độ của cô sẽ thấy góc nghiêng của anh đẹp trai đến nỗi không có khuyết điểm.
Một chuỗi động tác của Cố Tinh Hà vừa thành thạo vừa lưu loát, quả bóng rổ sặc sỡ trong tay anh liên tục biến hóa khôn lường, dẫn đến các cô gái dưới khán đài liên tục gào thét.
Có nhất thiết phải tâng bốc đến mức này không? Cứ như thể chưa từng được xem kỹ xảo bóng rổ bao giờ ấy. Mộng Viện bĩu môi, tuy nhiên khi màn trình diễn kết thúc, cô vẫn vỗ tay bôm bốp như các khán giả chung quanh.
Không phải cô vỗ tay vì Cố Tinh Hà đâu, mà là vì vinh dự của trường học nên mới vỗ tay nhé.
Mãi cho đến khi chương trình biểu diễn ngoài trời kết thúc, hoạt động bốc thăm mới bắt đầu. Lúc này, Cố Tinh Hà đã quay về chỗ cô, nghe loa phát thanh thông báo tên trường, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi cùng nhau đi ra đằng sau bục phát biểu.
Lúc về trường, trên xe bus có ghế trống, Mộng Viện đang định ngồi vào dãy ghế đằng trước nhưng Cố Tinh Hà kéo cổ tay của cô: “Cô nhìn kìa, đó là chỗ ngồi dành riêng cho người già, người tàn tật và phụ nữ mang thai.”
“Tôi biết, chẳng phải bây giờ không có ai ngồi à? Chúng ta vẫn có thể ngồi ở đó, chờ khi nào đông người thì chúng ta cũng đến trường rồi.”
Thực ra cô cũng biết đó là chỗ ngồi đặc biệt, chẳng qua cô không muốn ngồi gần anh mà thôi.
Dù sao thì ký ức đau đớn của mấy ngày trước vẫn còn văng vẳng trong đầu cô.
Cố Tinh Hà dứt khoát kéo cô ngồi vào ghế hai người đằng sau, sau đó vươn tay gác lên lưng ghế dựa của cô. Ban đầu cô cứ nghĩ rằng động tác này là thói quen của anh nhưng ngồi được một lát, cô nhận thấy anh cách mình gần hơn một chút, khiến cả người cô cứ bồn chồn khó chịu.
Anh vốn cao to lực lưỡng, bây giờ ngồi với tư thế này cứ như giam cầm cô trên ghế, cô đành phải xê dịch lại gần cửa sổ theo phản xạ.
Thấy dáng vẻ mất tự nhiên của cô, anh chậm rãi nói: “Cô ngồi cho vững vào, trên con đường này có mấy chỗ gờ giảm tốc độ, tôi đặt tay ở đây thì cô sẽ không bị đụng đầu vào ghế cứng.”
Mình hiểu nhầm anh ta à?
Gò má Mộng Viện đỏ bừng, cô ngồi thẳng lưng, nhìn chằm chằm đằng trước không rời mắt, thế nên không thấy khóe miệng Cố Tinh Hà nhếch lên.
Hơn nữa cô còn quên mất một bàn tay của Cố Tinh Hà đang nhẹ nhàng cầm cổ tay của mình.
Đến trạm thứ nhất, có rất nhiều hành khách bước lên xe, trong đó có một người phụ nữ đeo một chiếc ba lô rất to, xem ra là lái buôn quần áo đi lấy hàng. Bà ấy chuẩn bị ngồi vào dãy ghế cuối cùng để đặt chiếc ba lô to bự đó xuống sàn xe.
“Cô xem, tôi đã bảo là sẽ có rất nhiều người…”
Cố Tinh Hà quay sang nói chuyện với Mộng Viện, đúng lúc này, người phụ nữ đeo ba lô vừa đến bên cạnh họ thì tài xế gọi lại yêu cầu đi đến cửa trước mua vé xe, bà ấy vừa xoay người đáp lại một tiếng, chiếc ba lô to bự kia đụng vào gáy của Cố Tinh Hà, trực tiếp đẩy anh ngã về phía Mộng Viện.
Cố Tinh Hà cứ thế ngã về phía trước, đôi môi của anh đụng vào khóe môi cô… May mà lúc đó cô không quay mặt sang đối diện với anh, không thì… lỗ to!