Chương 55: Sư muội
Tại hoàn tinh tông, hai người sư đồ dắt nhau đi mua đồ, cả hai xuống dưới chỗ của các đệ tử ngoại môn, vì đây là nơi buôn bán, nhưng mấu chốt là do sắp có đại hội nên nhiều người từ khắp nơi tới kinh doanh buôn bán.
Tiếng ồn ào tấp nập nơi đây rộn vang như tiếng chợ làng, người đi kẻ lại, những bày sạp buôn bán khắp nơi.
Hai người đi vào Dược đan các, mua một vài đan dược trị thương nhất văn.
Rồi đi tới Khí bảo quán, mua một phụ kiện bảo vệ, và mua thêm một vài món đồ trên đường đi.
"Đại hội sắp tới rồi! Con có lo lắng không?" Nguyên Hồng hỏi, mặc dù cô đã tự ý đăng kí cho Thảo nhưng mà đây cũng là việc cô làm, không thể qua loa hay bỏ mặc được.
"Không sao đâu! Nếu đã tham gia thì con sẽ cố gắng hết mình, không thể phụ sự kì vọng của sư phụ được!" Thảo nắm chặt tay, nếu nói không lo lắng thì là nói dối, nhưng mà cũng không thể nói thẳng được, vì nếu nói thẳng, có lẽ sau này sẽ có sự gượng gạo.
Nhưng mà đại hội kết chiến liên tông cũng là một cơ duyên, nếu như lợi dụng tốt thì sẽ có rất nhiều lợi ích, cũng như có nhiều kinh nghiệm sau này hơn.
Rồi đột nhiên Thảo chú ý đến một món đồ ở bên trong một cái quầy, thế là cô bé chạy lại chỗ đó, ngó xem thứ đã thu hút cô bé.
"Có chuyện gì vậy?" Nguyên Hồng cũng chạy lại, cô thấy Thảo chạy tới một cái quầy nhỏ nên cũng lại xem.
Đây là một cái quầy bày bán trang sức, một cái quầy nhỏ không có gì đáng nổi bật, nhưng mà Thảo lại cảm thấy một tia mê hoặc, nó giống như là thu hút cô bé vậy.
"Một cái dây chuyền à!" Nguyên Hồng chỉ cảm thấy đây là một cái dây chuyền bình thường, không hề có bất cứ cảm nhận gì cả.
"Hai vị đây đúng là có mắt nhìn, đây là một cái dây chuyền được lưu lạc từ bên địa đảo tông sư, tôi vất vả lắm mới có thể lấy được đấy, thế nào, chỉ có 30 linh thạch hạ phẩm thôi!" Nghe thấy chủ tiệm nói lời mật ngọt, Nguyên Hồng chắc chắn đây là lừa đảo, nhưng mà nhìn Thảo thích nó đến thế, vì vậy mà Nguyên Hồng hỏi: "Con thích nó lắm à?"
Nghe thấy tiếng của Nguyên Hồng, Thảo chợt bừng tỉnh mà nói: "À dạ không, con không cần nó đâu, dù sao thì chúng ta cũng mua đủ đồ rồi mà!"
Mặc dù từ chối nó, nhưng mà Thảo thật sự vẫn rất thích nó, nhưng mà nó lại không hề có gì đặc biệt cả, vì thế mà Thảo không muốn Nguyên Hồng lãng phí tiền bạc nhiều thêm.
"Không sao đâu, nếu con muốn thì cứ nói, dù gì thì cũng chỉ là một kiện dây chuyền mà thôi, không đáng tiền là bao!" Nghe thấy Nguyên Hồng nói thế, Thảo cũng chỉ biết im lặng.
"Thế, con có muốn không?" Nguyên Hồng hỏi Thảo, lần này thì cô bé gật đầu nhẹ mà nói nhỏ: "Con muốn!"
"Được rồi!" Nguyên Hồng định lấy linh thạch ra mua, nhưng mà đột nhiên cô phát hiện ra rằng cô đã hết linh thạch rồi, bây giờ cũng chỉ có nguyên thạch mà thôi, còn Thảo, cô bé không đem theo tiền.
"Xin lỗi, tôi chỉ còn nguyên thạch mà thôi, liệu có thể mua được không?" Nguyên Hồng lấy ra nguyên thạch mà đưa cho ông ấy xem.
Nhìn thấy nguyên thạch, chủ tiệm cảm thấy rất thèm thuồng, nhưng mà cũng nhanh chóng bình tâm lại rồi nói: "Xin lỗi thưa ngài, mặc dù nguyên thạch rất có giá, nhưng mà đổi cái vật này với viên ngọc này thì chắc là tôi vét cả tiệm cũng không đủ mất, vì thế nên cho tôi xin lỗi!"
Chính xác là nguyên thạch là đơn vị tiền tệ rất lớn, gấp 100 lần linh thạch thượng phẩm, vì thế mà hầu như các tiệm buôn bán nhỏ lẻ đều không thể bán được, vì thế mà đơn vị này hầu như đều được dùng khi có các tiệm lớn hoặc các các loại thương mại khác mà thôi, ngay cả quý tộc cũng không chắc có được ngàn viên trong ngân khố.
"Vậy à, thật tiếc quá!" Nguyên Hồng làm ra vẻ mặt buồn bã.
Ngay lúc mà cô ấy làm bộ mặt đó thì một tiếng gọi quen thuộc vang tới: "Sư phụ!!"
Nguyên Hồng quay sang thì thấy rằng đó là đồ đệ của mình.
Thảo cũng hiếu kì mà quay mặt sang, cô bé thấy rằng người đang chạy tới là một chàng trai, vóc dáng cao ráo cùng vẻ mặt điển trai thu hút nhiều ánh nhìn của các giới nữ.
Nhưng mà anh ta trông có hơi ngỗ nghịch, không, trông giống thì đúng hơn, khi anh ta chạy tới thì hành lễ bái kiến Nguyên Hồng.
"Đồ nhi bái kiến sư phụ!" Nghe thấy hai từ sư phụ, Thảo bắt đầu đoán ra được người này là ai.
"Ừm, đi thực hiện nhiệm vụ xong rồi à!" Nguyên Hồng hỏi anh ta.
"Vâng! Con vừa mới trở về không lâu, dự định là sẽ đi quan sát các hậu bối trong cuộc thi lần này!" Anh ta đáp, và rồi anh ta quay mặt sang nhìn Thảo với lòng hiếu kì hỏi: "Còn cô bé này là ai vậy?"
"Đây là sư muội của ngươi!" Nguyên Hồng đáp.
"Sư, sư muội á?! Ta có sư muội rồi sao!?" Anh ta bày ra vẻ mặt bất ngờ tột độ khi biết tin mình có thêm một sư muội.
Tiếng ồn ào tấp nập nơi đây rộn vang như tiếng chợ làng, người đi kẻ lại, những bày sạp buôn bán khắp nơi.
Hai người đi vào Dược đan các, mua một vài đan dược trị thương nhất văn.
Rồi đi tới Khí bảo quán, mua một phụ kiện bảo vệ, và mua thêm một vài món đồ trên đường đi.
"Đại hội sắp tới rồi! Con có lo lắng không?" Nguyên Hồng hỏi, mặc dù cô đã tự ý đăng kí cho Thảo nhưng mà đây cũng là việc cô làm, không thể qua loa hay bỏ mặc được.
"Không sao đâu! Nếu đã tham gia thì con sẽ cố gắng hết mình, không thể phụ sự kì vọng của sư phụ được!" Thảo nắm chặt tay, nếu nói không lo lắng thì là nói dối, nhưng mà cũng không thể nói thẳng được, vì nếu nói thẳng, có lẽ sau này sẽ có sự gượng gạo.
Nhưng mà đại hội kết chiến liên tông cũng là một cơ duyên, nếu như lợi dụng tốt thì sẽ có rất nhiều lợi ích, cũng như có nhiều kinh nghiệm sau này hơn.
Rồi đột nhiên Thảo chú ý đến một món đồ ở bên trong một cái quầy, thế là cô bé chạy lại chỗ đó, ngó xem thứ đã thu hút cô bé.
"Có chuyện gì vậy?" Nguyên Hồng cũng chạy lại, cô thấy Thảo chạy tới một cái quầy nhỏ nên cũng lại xem.
Đây là một cái quầy bày bán trang sức, một cái quầy nhỏ không có gì đáng nổi bật, nhưng mà Thảo lại cảm thấy một tia mê hoặc, nó giống như là thu hút cô bé vậy.
"Một cái dây chuyền à!" Nguyên Hồng chỉ cảm thấy đây là một cái dây chuyền bình thường, không hề có bất cứ cảm nhận gì cả.
"Hai vị đây đúng là có mắt nhìn, đây là một cái dây chuyền được lưu lạc từ bên địa đảo tông sư, tôi vất vả lắm mới có thể lấy được đấy, thế nào, chỉ có 30 linh thạch hạ phẩm thôi!" Nghe thấy chủ tiệm nói lời mật ngọt, Nguyên Hồng chắc chắn đây là lừa đảo, nhưng mà nhìn Thảo thích nó đến thế, vì vậy mà Nguyên Hồng hỏi: "Con thích nó lắm à?"
Nghe thấy tiếng của Nguyên Hồng, Thảo chợt bừng tỉnh mà nói: "À dạ không, con không cần nó đâu, dù sao thì chúng ta cũng mua đủ đồ rồi mà!"
Mặc dù từ chối nó, nhưng mà Thảo thật sự vẫn rất thích nó, nhưng mà nó lại không hề có gì đặc biệt cả, vì thế mà Thảo không muốn Nguyên Hồng lãng phí tiền bạc nhiều thêm.
"Không sao đâu, nếu con muốn thì cứ nói, dù gì thì cũng chỉ là một kiện dây chuyền mà thôi, không đáng tiền là bao!" Nghe thấy Nguyên Hồng nói thế, Thảo cũng chỉ biết im lặng.
"Thế, con có muốn không?" Nguyên Hồng hỏi Thảo, lần này thì cô bé gật đầu nhẹ mà nói nhỏ: "Con muốn!"
"Được rồi!" Nguyên Hồng định lấy linh thạch ra mua, nhưng mà đột nhiên cô phát hiện ra rằng cô đã hết linh thạch rồi, bây giờ cũng chỉ có nguyên thạch mà thôi, còn Thảo, cô bé không đem theo tiền.
"Xin lỗi, tôi chỉ còn nguyên thạch mà thôi, liệu có thể mua được không?" Nguyên Hồng lấy ra nguyên thạch mà đưa cho ông ấy xem.
Nhìn thấy nguyên thạch, chủ tiệm cảm thấy rất thèm thuồng, nhưng mà cũng nhanh chóng bình tâm lại rồi nói: "Xin lỗi thưa ngài, mặc dù nguyên thạch rất có giá, nhưng mà đổi cái vật này với viên ngọc này thì chắc là tôi vét cả tiệm cũng không đủ mất, vì thế nên cho tôi xin lỗi!"
Chính xác là nguyên thạch là đơn vị tiền tệ rất lớn, gấp 100 lần linh thạch thượng phẩm, vì thế mà hầu như các tiệm buôn bán nhỏ lẻ đều không thể bán được, vì thế mà đơn vị này hầu như đều được dùng khi có các tiệm lớn hoặc các các loại thương mại khác mà thôi, ngay cả quý tộc cũng không chắc có được ngàn viên trong ngân khố.
"Vậy à, thật tiếc quá!" Nguyên Hồng làm ra vẻ mặt buồn bã.
Ngay lúc mà cô ấy làm bộ mặt đó thì một tiếng gọi quen thuộc vang tới: "Sư phụ!!"
Nguyên Hồng quay sang thì thấy rằng đó là đồ đệ của mình.
Thảo cũng hiếu kì mà quay mặt sang, cô bé thấy rằng người đang chạy tới là một chàng trai, vóc dáng cao ráo cùng vẻ mặt điển trai thu hút nhiều ánh nhìn của các giới nữ.
Nhưng mà anh ta trông có hơi ngỗ nghịch, không, trông giống thì đúng hơn, khi anh ta chạy tới thì hành lễ bái kiến Nguyên Hồng.
"Đồ nhi bái kiến sư phụ!" Nghe thấy hai từ sư phụ, Thảo bắt đầu đoán ra được người này là ai.
"Ừm, đi thực hiện nhiệm vụ xong rồi à!" Nguyên Hồng hỏi anh ta.
"Vâng! Con vừa mới trở về không lâu, dự định là sẽ đi quan sát các hậu bối trong cuộc thi lần này!" Anh ta đáp, và rồi anh ta quay mặt sang nhìn Thảo với lòng hiếu kì hỏi: "Còn cô bé này là ai vậy?"
"Đây là sư muội của ngươi!" Nguyên Hồng đáp.
"Sư, sư muội á?! Ta có sư muội rồi sao!?" Anh ta bày ra vẻ mặt bất ngờ tột độ khi biết tin mình có thêm một sư muội.