Chương 14
Diêm Thu Trì ủng hộ cậu ư? Thật ra không chỉ mình cậu mà Lý Mỹ Lan và Tiểu Đường cũng rất bất ngờ. "Cái đó..." Lý Mỹ Lan cũng không biết nói gì cho phải: "Diêm tổng thật rộng lượng." Ngày trước, Thẩm Kim Đài mặt dày vô liêm sỉ bám lấy Diêm Thu Trì, ai cũng biết hắn ghét Thẩm Kim Đài. Lúc Thẩm Kim Đài đi thử vai, người cô lo lắng nhất không phải là đạo diễn Quách và Bạch Thanh Tuyền mà là Diêm Thu Trì. <Đông cung tới> chính là dự án được đầu tư và sản xuất bởi Sunshine Media của Diêm Thu Trì. Chính vì nó là của Diêm Thu Trì nên cô mới lo lắng đó! Từ sự nhiệt tình với công việc tới tình cảm với vai diễn Lý Tự này, Thẩm Kim Đài rất có ấn tượng tốt với Diêm Thu Trì. Dẫu sao hết thảy những thứ này đều là hắn cho cậu. "Bây giờ em muốn đi đâu? Đây không phải đường về nhà cậu." Lý Mỹ Lan nhìn ra ngoài cửa sổ. "Em đi rửa xăm." Thẩm Kim Đài nói: "Đã đến lúc rửa lần thứ 2 rồi." Lý Mỹ Lan nghĩ cậu sẽ đến bệnh viện chính quy, nhưng xe lại dừng ở một tiệm xăm hình đầu đường, cô ngẩn người, kéo cánh tay Thẩm Kim Đài: "Dù sao em cũng là một đại minh tinh, rửa xăm tại nơi này không sợ bọn họ đăng tin tức lên sao?" "Lần trước em tới tiệm này rửa, có nói sau lại tới." Thẩm Kim Đài bỏ kịch bản vào trong túi của mình: "Chị yên tâm, em biết chừng mực." Lý Mỹ Lan sao có thể yên tâm được, đi theo cậu vào cửa tiệm. Lần trước cậu tới với cái đầu đỏ, hôm nay lại trở thành tóc đen trẻ trung, chính vì thế anh trai xăm hình không nhận ra Thẩm Kim Đài. "Tôi tới rửa lần thứ hai." Thẩm Kim Đài nói. Anh trai xăm hình hỏi: "Cậu từng tới chỗ này rửa xăm sao?" Thẩm Kim Đài cười nói: "Ừ." Chờ tới khi cậu cởi áo ra, anh trai nhỏ này liền nhận ra cậu, nhất thời rất kích động. Lúc bạn gái anh ta thấy hot search về Thẩm Kim Đài, cổ đã quay trở lại làm fan của cậu ta. Anh có nên gọi bạn gái đến đây không nhỉ. Lý Mỹ Lan đứng bên cạnh nhìn cùng Tiểu Đường, Lý Mỹ Lan đưa tay chọc chọc vào bụng của Thẩm Kim Đài, nói: "Đã lâu không luyện tập, mất hết cơ bụng rồi." "Có thời gian em sẽ luyện lại." Thẩm Kim Đài nhắm mắt suy nghĩ một chút, phát hiện cậu có ký ức của nguyên chủ, rất nhiều động tác, vũ đạo, cậu nhớ hết. Tương lai nếu như có lúc tâm huyết dâng trào, muốn vừa đánh nhau vừa làm động tác quyến rũ cũng không phải không thể nào. Lúc rửa xăm, Thẩm Kim Đài đau đến mày nhăn mặt nhó, Lý Mỹ Lan ở bên cạnh càng nhìn càng cảm thấy lạ, lâu ngày không gặp tất nhiên sẽ cảm thấy xa lạ, nhưng Thẩm Kim Đài thay đổi quá nhiều, không ăn mặc lòe loẹt, không dễ tức giận, không mất kiên nhẫn, chỉ có thứ duy nhất không thay đổi chính là cậu vẫn có chủ kiến của riêng mình. Lý Mỹ Lan lấy điện thoại ra, chụp một tấm hình, sau đó đăng lên Weibo. Bàn về xào nấu cp, cô chính là dân pro đó. Bởi vì đi rửa hình xăm mà Thẩm Kim Đài đã lên hot search một lần, nếu như đăng thêm một lần nữa, chứng tỏ cậu đã thay đổi, tuy rằng cô là người quản lý nên không có fan, nhưng cũng có fan của Kim Đài chú ý tới cô. Cô vừa phát Weibo, tuy rằng chỉ nhận được sự chú ý ở phạm vi nhỏ, không lên được bảng Hotsearch, nhưng vẫn có thể lấy chút fame. Nếu có thể truyền tới Diêm Thu Trì, cứ coi như đây là thông báo cho hắn đi! Diêm tổng, ngài có thể yên tâm, Kim Đài nhà chúng tôi đã thay đổi rồi nhé. Xung quanh nhà lớn của Diêm gia đều là cây cổ thụ, trong vườn còn tối đen nhanh hơn cả bên ngoài. Diêm Thu Trì vừa thay quần áo xong thì thoải mái đi xuống nhà, nhìn thức ăn vẫn chưa được dọn lên, hỏi dì nấu ăn: "Sao dì chưa dọn cơm?" "Bà chủ bảo chờ một chút." Dì vừa dứt lời, chỉ thấy mẹ Diêm bưng một cái nồi hầm nhanh chóng đi ra khỏi bếp, bước nhanh tới bàn ăn, đặt nó xuống,nóng tới mức không ngừng xoa xoa tay. "Hôm nay nhà mình có khách hả mẹ?" Diêm Thu Trì kéo ghế ra, ngồi xuống. "Tiểu Kim gọi điện thoại bảo đang trên đường về, chừng mười phút nữa, con chờ chút đi, đợi đông đủ rồi ăn." Mẹ Diêm giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lại không cho Diêm Thu Trì có cơ hội hỏi ngược lại, quay đầu nói với dì giúp việc: "Sao Diệu Hiên vẫn chưa xuống, dì giúp tôi gọi nó, chuẩn bị ăn cơm." Diêm Thu Trì nhìn bà, bà liền cười một tiếng với hắn. "Hôm trước cậu ta vừa mới đến mà, sao giờ lại tới nữa?" Diêm Thu Trì hỏi. "Chuyện trong nhà của Tiểu Kim con cũng biết rồi mà, nhà bọn họ bị tòa án niêm phong để kiểm tra, chỉ còn lại duy nhất căn hộ kia của Tiểu Kim, mặc dù nó với cha ruột và mẹ ghẻ không hợp nhau, nhưng nó thương nhà họ, nhường bọn họ ở căn hộ ấm áp... Còn nó thì.... Nói thật, mẹ thấy tiểu Kim nhìn yếu đuối vậy thôi." Mẹ Diêm nhân cơ hội nhét thêm đôi câu bình phẩm riêng tư, sau đó lại đổi chủ đề: "Nhà của Tiểu Kim đã nhường cho bọn họ rồi, nó phải đi thuê phòng trọ bên ngoài, bây giờ nó khó khăn, không xu dính túi, phòng trọ thì cũ nát, mẹ và Diêu Hiên thấy thế thì đau lòng nên mới đón tiểu Kim về nhà ở mấy ngày. Con có ý kiến gì không? Hai con là bạn bè mặc chung một cái quần từ khi còn bé, chẳng lẽ bây giờ lại từ chối người ta?" Mẹ đã nói như vậy rồi, Diêm Thu Trì có thể nói gì à? Im miệng là tốt nhất. Bên ngoài có tiếng xe, mẹ Diêm cởi tạp dề, vui sướng ra ngoài nghênh đón: "Con về rồi à!" Diêm Thu Trì và Diêm Diêu Hiên đúng là con ghẻ rồi. Khi Diêm Diệu Hiên xuống nhà, vừa hay gặp Thẩm Kim Đài vừa mới về. Hắn nhìn Thẩm Kim Đài một chút, lại nhìn anh trai đang ngồi chờ cơm tối, đi xuống cầu thang. "Bố con hôm nay không về à sao?" Cậu hỏi mẹ Diêm. "Ông ta về nhà ăn cơm mới là chuyện lạ, suốt ngày xuất ngoại công tác." Mẹ Diêm oán giận nói. "Chú thật bận rộn." "Chờ khi nào con tốt nghiệp xong, con hãy chia sẻ công việc với anh con đi, như vậy thì ông ấy sẽ không bận rộn nữa." Mẹ Diêm nói: "Rửa tay ăn cơm đi, dì đói rồi." Thẩm Kim Đài thấy Diêm Thu Trì, cảm thấy hơi lúng túng. Mối quan hệ giữa bọn họ rất dễ xấu hổ, nhưng mà chủ yếu chỉ có cậu là lúng túng, còn Diêm Thu Trì vẫn bình tĩnh như thường. Cũng phải, bò lên giường bị đạp xuống là Thẩm Kim Đài cậu, ở trong xe bị hiểu lầm, cũng là cậu, Thẩm Kim Đài. Ở trong lòng Diêm Thu Trì, cậu có lẽ chỉ là một đứa con nít chơi bời lêu lổng. Diêm Thu Trì mặc quần áo ở nhà, tuy thùng thình, giản dị, nhưng vẫn cài nút áo cẩn thận. Hắn ngồi đó, không hề lười biếng cũng như thả lỏng gì, hai người bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Kim Đài mím môi, cố gắng ra vẻ tự nhiên chào hắn. Thẩm Kim Đài đi rửa tay, Diêm Diệu Hiên đi vào cùng. Diêm Thu Trì lạnh lùng nhìn bóng lưng của hai người họ, trải khăn ăn ra trước mặt. "Hôm nay đua xe thế nào, thắng mấy lần?" Thẩm Kim Đài vừa rửa tay vừa hỏi Diêm Diệu Hiên. "Không thắng" Diêm Diệu Hiên nói: "Công việc của anh hôm nay có thuận lợi không?" "Tốt chứ." Thẩm Kim Đài cười một tiếng. Thẩm Kim Đài rất ít khi cười với hắn, bây giờ lần nào nói chuyện với hắn cũng nhẹ nhàng và tử tế như vậy, trong lòng Diêm Diệu Hiên mặc dù đang bất mãn nhưng cũng không nhịn được mà vui mừng. Hắn không kiểm soát nổi niềm vui sướng này. Nhưng vui mừng quá nhiều thì lại càng phiền não. "Chờ khi nào anh khai máy, tôi sẽ đi tham ban." Diêm Diệu Hiên nói. "Hoan nghênh." Thẩm Kim Đài lại cười. Sao bây giờ cậu lại cười với hắn nhiều thế. Đèn phòng tắm là loại đèn màu vàng mông lung, chiếu vào mặt người lại càng làm lộ ra làn da trắng sáng như ngọc. Trái tim của Diêm Diệu Hiên không ngừng đập mạnh, hắn rất muốn nói với Thẩm Kim Đài rằng: "Đừng cười với tôi như thế." Thẩm gia phá sản, Thẩm Kim Đài cũng từ đại thiếu gia lắm tiền biến thành nghèo rớt mồng tơi phải tự lực cánh sinh. Hôm nay, chẳng những vì kiếm tiền phải quay lại giới giải trí, nhà còn bị lấy mất, nghèo đói về thể xác thì thôi đi, lại còn mất mẹ, cha ruột và mẹ ghẻ cũng đã có con gái riêng, quá đáng thương. Mẹ Diêm rất đau lòng, bữa cơm này bà nấu rất thịnh soạn và phong phú. Thời điểm sắp xếp vị trí ngồi cũng rất cẩn thận, đặc biệt xếp Thẩm Kim Đài ngồi cạnh Diêm Thu Trì. Những ý niệm này làm sao có thể che giấu được Diêm Thu Trì, nhưng hắn luôn luôn kiên nhẫn với mẹ mình, cũng không định nói chuyện cùng với Thẩm Kim Đài, ngồi chỗ nào thì cũng như nhau thôi. Hắn đang nghĩ như vậy thì lại thấy Thẩm Kim Đài đưa tay ra đẩy nhẹ vào cánh tay Diêm Diệu Hiên một cái, bảo Diêm Diệu Hiên sang ngồi bên cạnh hắn còn cậu thì ngồi cạnh mẹ Diêm. Diêm Thu Trì: "..." Giả tạo bao nhiêu cũng đều bị hắn chọc thủng rồi, tại sao còn ra vẻ dục cầm cố túng! Bữa nay hắn không ăn nữa! Khi Diêm Diệu Hiên đi ra từ phòng tắm, vừa nhìn thấy vị trí được sắp xếp kia liền hiểu rõ. Đối với sự sắp xếp của mẹ Diêm, sắc mặt hắn vừa mới tối sầm lại, không ngờ Thẩm Kim Đài lại đẩy hắn qua chỗ anh hai. Hắn vừa mừng vừa sợ, cho nên càng thêm u mê khó bỏ. Hắn luôn không nhìn thấu được Thẩm Kim Đài, nhưng bởi vì không nhìn thấu cho nên càng chìm đắm. Cái đồ yêu tinh nhỏ này rất biết cách chọt vào lòng hắn! "Không phải công việc kết thúc lúc năm giờ à, tại sao con lại về muộn như vậy?" Mẹ Diêm vừa ăn cơm vừa hỏi. Thẩm Kim Đài rất cảm ơn Diêm Thu Trì hôm nay đã lên tiếng giúp cậu, cho nên cậu quyết định báo đáp hắn một niềm vui. Nghĩ vậy, cậu trả lời mẹ Diêm: "Con đi rửa xăm lần nữa." Bàn ăn thoáng chốc yên lặng ba giây.