Chương 6
Lão đại họ Kim, tầm 40 tuổi, chiều cao trung bình, thường hay trưng ra bộ dáng đại ca, lập kế hoạch, lúc này đây đã sụp đổ hoàn toàn, kích động đến mức muốn bùng nổ ngay lập tức, tay run run, điếu thuốc lá kẹp trong tay, cũng không hút nữa, cứ thế yên lặng cháy.
Gã đã bình tĩnh lại, nhưng bốn thuộc hạ không thể bình tĩnh, thằng ba hỏi trước, ngay cả thằng hai xưa nay khéo léo đưa đẩy cũng không kiềm chế được tính tình.
"Đại ca, cửa mộ mà anh nói phải chăng nằm bên dưới đám nhện vừa rồi?" Thằng hai vừa nghĩ đến đám nhện đen thui kia da đầu tê dại, nhưng nghĩ đến thứ trong mộ, bèn hết tê dại. Thằng ba bên cạnh xắn tay áo lên, vội vã nói: "Đại ca, còn đợi gì nữa!"
Kim lão đại không nói chuyện, đợi thuốc cháy xong, lúc này mới đứng lên, nhìn Trương Khâu và Ly Thù.
Thằng hai biết đại ca không muốn nói nhiều trước mặt người ngoài, ra hiệu cho mấy anh em, đè xuống câu hỏi muốn hỏi, nhưng không thể nào khống chế được nét vui sướng trên mặt.
Trương Khâu đứng từ xa nhìn bộ dáng tự cho là thông minh giả vờ bình tĩnh của mấy người kia, hỏi Ly Thù: "Họ xem chúng ta thành người mù hả! Trên mặt treo rõ mấy chữ tôi rất hưng phấn, còn ở chỗ đó giả vờ không phát hiện gì hết."
Ly Thù không nói chuyện.
Qua một lát, Kim lão đại dắt đàn em qua, kết quả thương lượng là thả lửa đốt nhện.
Trương Khâu muốn nói với thời tiết bây giờ, làm không cẩn thận dễ dàng dẫn cháy cả khu rừng. Nhưng mấy người kia buộc phải làm cho bằng được, cậu biết bản thân nói ra cũng không ai chịu nghe, thịt đã vào trong miệng làm sao chịu ói ra? Tuy cậu không biết Hạ Bì Huệ vương là ai, nhưng xem dáng vẻ mấy người này, đây hẳn là một ngôi mộ lớn.
Họ quay về con đường cũ, lần này thái độ của Kim lão đại rất cứng rắn để cậu và Ly Thù đi ở đằng trước, thái độ của Ly Thù trở nên lạnh lùng hơn, nhưng không nói gì.
"Đừng sợ." Thanh âm Ly Thù rất thấp, có hơi lạnh, trong lòng Trương Khâu vừa rồi còn đang sợ hãi thoáng cái đã bình tĩnh lại.
Đi được 10 phút, mùi thịt bị nướng cháy khét tràn đầy trong không khí, Trương Khâu nôn khan một lát, Ly Thù nhìn cậu, Trương Khâu xua tay bày tỏ mình không sao, thường xuyên nôn nên cậu đã quen.
Mặt đất rối loạn, khắp nơi đều là thi thể nhện.
Trương Khâu vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm mặt đất, nếu nhện xuất hiện, cậu nhanh chóng kéo Ly Thù bên cạnh chạy rồi lại nói sau.
Xung quanh yên tĩnh, không còn thanh âm xì xào nữa, gió ngừng thổi, yên lặng đến có hơi kì dị.
Qua một lát, Trương Khâu nghe đằng sau có người đang nhỏ giọng nói chuyện, ý là đám nhện chạy hết rồi, đừng quan tâm nữa, tìm mộ quan trọng hơn, gặp phải thì đốt chết, Kim lão đại cũng đồng ý, bước lên trước lại giả bộ thành dáng vẻ lão đại, cười dịu dàng bảo Ly Thù đi nghỉ ngơi một lát, loại hoạt động tốn sức này để mấy anh em họ làm là được.
Không phải Kim lão đại không muốn để Ly Thù làm việc tốn sức, mà gã nhìn không thấu năng lực của đối phương, sợ hỏng việc, cho dù là đi đào mộ.
Về phần Trương Khâu, Kim lão đại không quan tâm.
Trương Khâu đứng cách Ly Thù xa một tí, cậu lại đói, bụng kêu rột rột, Ly Thù từ trong túi lấy ra bánh quy khô và nước đưa cho cậu.
"Thực ra tui không..." Rột rột— bụng chống đối lại cậu, da mặt Trương Khâu đỏ lên: "Đói!"
Cũng không biết là không đói lắm, hay là đói nữa.
Ly Thù nhét đồ ăn vào trong lòng Trương Khâu, hờ hững nói: "Tôi sẽ không đói."
Trương Khâu cho rằng Ly Thù còn đồ ăn nên không khách sáo, ngồi trên cỏ gặm từng miếng nhỏ bánh quy khô, không phải cậu muốn làm bé sóc tỏ vẻ dễ thương, nhưng ba bữa liên tiếp ăn bánh quy khô không mùi vị, còn rất khô, ăn nhiều uống một bụng nước sẽ trướng lên khó chịu.
Bánh quy khô mài răng, Trương Khâu nhìn chằm chằm năm người Kim lão đại đứng ở nơi xa, thằng tư cắm xẻng lạc dương vào rồi rút ra, xoa bùn trên xẻng, vui vẻ nói gì đó với Kim lão đại, rất nhanh mấy người họ tụ tập lại với nhau, chắc hẳn đang xác địa địa điểm.
Từ lúc thằng tư rút xẻng lạc dương ra Trương Khâu đã biết chắc chắn là đất ngũ hoa, khi đào lấp mộ, sẽ từ trong hố lấy ra đất xốp và đất mới lấp vào mộ, rồi từ đó chất đất sẽ thay đổi và biến thành đất ngũ hoa, dùng để phân biệt bên dưới đất có mộ hay không.
Thằng hai nằm bò trên đất không biết đang làm gì, tầm mắt bị chắn, qua một lát người quay quanh đều lui ra sau, Trương Khâu vừa uống miếng nước, đã nghe thấy một tiếng bịch vang lên, rung động đến mức mặt đất cậu ngồi đều rung lên, giống như có từ bên dưới lòng đất truyền đến.
Nước vẩy lên cổ Trương Khâu, toàn bộ đều bị lãng phí.
Trương Khâu có hơi đau lòng, nhanh chóng vặn nắp chai nước đưa cho Ly Thù, Ly Thù nhận lấy nhìn Trương Khâu, tầm mắt từ môi Trương Khâu di chuyển xuống cổ.
Vì bị vẩy nước, làn da Trương Khâu trở nên ướt át được ánh mặt trời chiếu vào lộ ra một màu vàng nhạt ấm áp, cổ áo ướt một mảnh, Trương Khâu dùng tay kéo cổ áo thun cổ tròn vẩy vẩy, không biết tránh né, Ly Thù lơ đãng liếc qua, dường như có hơi khát, mở ra chai nước được Trương Khâu vặn chặt, uống mấy hớp.
Trương Khâu nhìn thấy Ly Thù kề sát vào miệng chai cậu vừa uống, không biết bản thân nghĩ gì mà mặt có hơi đỏ, thời tiết cũng quá nóng rồi.
Bầu không khí bỗng trở nên kì lạ, Trương Khâu lặng lẽ thả xuống cái tay đang vẩy vẩy áo, nhìn về phía xa xăm không có gì để nói bèn tìm chuyện để nói: "Họ đang dùng thuốc nổ, loại thuốc nổ này thường được đám trộm mộ chuyên dùng để xuống mộ, phạm vi nổ chỉ ở trong đất, tiếng động không lớn."
Vốn tuỳ tiện nói để giải trừ xấu hổ, Trương Khâu không ngờ Ly Thù sẽ chăm chú nghe, dường như không hề biết những kiến thức thông thường về trộm mộ. Cậu học khảo cổ, tiết học đầu tiên giáo viên đã nói về bản chất khác biệt giữa khảo cổ và trộm mộ, loại thủ đoạn này cũng chỉ có kẻ trộm mộ biết dùng, không sợ văn vật hư hại, tốc độ cũng nhanh.
Trương Khâu thấy Ly Thù nghiêm túc nghe, thế là nói nhiều thêm mấy câu: "Anh xem trên mặt đất nơi họ cho nổ không hề có đất tích luỹ, đất đều ở bên trong, nghe nói có một vài kẻ trộm sành sõi lúc đào động trộm, sẽ không mang đất ra."
Cách chưa được mấy phút, lại vang lên một tiếng trầm đục, lần này cảm giác rung động dưới mông Trương Khâu không mãnh liệt như vừa rồi, đoán chừng đã xuống sâu hơn.
Cho đến 9 giờ tối, mới thông động trộm. Mới đầu dùng thuốc nổ, tốc độ nhanh hơn, về sau Kim lão đại sợ nổ sập mộ không dám dùng nữa, mấy người đàn em lần lượt xuống mộ đào động, chỉ là không ngờ ngôi mộ này rất sâu, đào hơn ba tiếng mới thật sự đào thông.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ mở một ngọn đèn cắm trại ánh sáng yếu ớt, trong lùm cỏ bóng quỷ chồng lên nhau, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể từ bên trong nhảy ra, Trương Khâu không biết tại sao mình sẽ nghĩ đến những cái này, vì cậu luôn cảm thấy đằng sau lùm cỏ đang có thứ gì đó nhìn chằm chằm họ.
Trương Khâu chậm rãi dịch một bước về phía Ly Thù, chỉ cần kề bên Ly Thù cảm giác kia bỗng nhiên không còn nữa.
Bốn người thằng hai nằm banh càng trên đất cả người dơ hầy như người bùn, nhưng trên mặt mang theo nụ cười hưng phấn, bao quanh cái hang có đường kính chưa đến một mét, Kim lão đại ho một cái, dặn dò: "Thu dọn đồ rồi ăn chút đồ nóng, lát nữa xuống hố."
Theo lý mà nói đào cả buổi chiều, nên nghỉ ngơi một đêm rồi ban ngày xuống hố, dù sao hố cũng không biết chạy, nhưng Kim lão đại không đợi được nữa. Mấy anh em khác cho rằng gã đã tìm mộ một năm, nhưng thực ra gã đã tìm ngôi mộ này tám năm.
Trương Khâu bị sai khiến làm nóng đồ hộp và nấu nước nóng, trong đám người chỉ có cậu và Ly Thù thoải mái nhất, cả buổi chiều ngồi dưới gốc cây nói chuyện, nhưng Kim lão đại hiển nhiên không dám sai khiến Ly Thù, chỉ có thể sai cậu.
Ly Thù ở bên cạnh nhìn cậu nấu cơm, thỉnh thoảng giúp một tay, Trương Khâu có cảm giác được cưng mà sợ, thực ra do Ly Khâu quá đẹp.
Hiển nhiên đám trộm mồ kia không để tâm vào chuyện ăn uống, ăn lung tung vài miếng, đổi trang bị, lúc vừa đào hố đã mặc vào đồ liền thân, bây giờ lại lần nữa thay vào bộ đồ mới. Kim lão đại thay xong đồ cười đi qua, nhìn chằm chằm Ly Thù nói: "Thằng em này, thân thủ mày tốt, hôm nay để mày đi trước tụi tao thế nào?"
Thế nào gì hả! Trương Khâu oán thầm, vốn Kim lão đại này đâu có cho Ly Thù lựa chọn khác, năm người đằng sau vây lại là muốn đánh nhau hả?
Đợi đã! Năm người?!
Trương Khâu nhìn phía sau Kim lão đại, bị dọa chết điếng, miệng run rẩy: "Đằng, đằng sau."
Sắc mặt Kim lão đại thay đổi, thân thủ nhanh nhẹn làm ra tư thế lăn về bên trái đằng trước, thứ đằng sau bổ nhào vào khoảng trống, mượn ánh sáng, Trương Khâu lúc này mới nhìn rõ, má nó nào phải người, đây là cương thi!
Hai con mắt tối om ngây ngốc nhìn cậu, Trương Khâu bị dọa sắp tè ra quần, chân run rẩy như cái sàng, không thể di chuyển, cuống họng kẹt cứng, cương thi kia cách cậu quá gần.
Một giây như vạn năm, nhưng trong mắt người khắc, chẳng qua cũng chỉ mấy giây.
Cương thi kia rõ ràng thấy Trương Khâu, nhưng lại xoay đầu về phía Kim lão đại, mấy người thằng ba phía sau đã kịp phản ứng lại, cầm đồ trong tay đập lên lưng cương thi, cương thi bị đập ngã xuống đất, thằng hai lấy gậy đánh lên đầu, dùng toàn lực, đầu cương thi như quả dưa hấu lộc cộc lăn ra khỏi cổ chui vào trong lùm cây, đầu lìa khỏi người, thân thể co rúm trên đất, mới hoàn toàn yên lặng.
"Má nó có cương thi." Thằng hai phun ngụm nước bọt, cả người đầy mồ hôi lạnh, đầu óc kịp phản ứng lại: "Cương thi bò ra từ cửa động?"
Thằng ba cầm đèn pin rọi vào cửa động, lắc đầu, mấy người thằng tư thở phào nhẹ nhõm.
Giờ gặp vấn đề khó rồi.
Một con cương thi bò ra từ trong động, không chừng bên dưới còn có thứ gì khác, nhưng bảo đám người này từ bỏ là chuyện không thể nào, kho báu đã nằm trong tầm tay làm sao dễ dàng từ bỏ được.
"Không sao, chỉ là một con cương thi, chúng ta nhiều người." Kim lão đại trấn an một câu, nhưng hiệu quả không tốt lắm, bản thân gã vừa rồi bị dọa nhảy dựng, nhưng hố này gã buộc phải xuống, lập tức không nói nhiều lời vô ích nữa, nhìn về phía Ly Khâu vừa rồi luôn đứng không động đậy: Thằng em, mời!"
Mặt Trương Khâu trắng bệch, nghe thấy lời Kim lão đại nói theo bản năng kéo lấy tay áo Ly Thù.
Đám trộm mộ này điên rồi, chuyện nguy hiểm trái ngược tam quan như vậy còn để Ly Thù xung phong, ai thích đào thì người đó đào. Trương Khâu còn chưa mở miệng, một họng súng tối om chỉa lên đầu cậu, Trương Khâu nuốt lời mắng chửi trở về, mẹ nó đồ chó.
Thằng hai dùng súng chỉa Trương Khâu nhưng lại nhìn về phía Ly Thù.
Ly Thù lạnh lùng lướt qua khẩu súng trên tay thằng hai, nói: "Buông xuống."
Thằng hai tự dưng buông xuống, buông xong mới thấy không đúng, ban nãy giống như bị mất đi ý thức, gã đang hoảng sợ chưa bình tĩnh lại, đã nhìn thấy Ly Thù kéo Trương Khâu đi về phía cửa động, thế là ném suy nghĩ trong lòng qua một bên, mặc kệ ý thức gì đó.
Lúc này Kim lão đại cười rất tri kỉ, đích thân đưa đèn pin qua: "Thằng em mày yên tâm, tao đi sau mày có chuyện tao sẽ giúp mày."
Ngu mới tin lời Kim lão đại, thật sự có chuyện gã sẽ là người chạy đầu tiên. Trương Khâu ở bên cạnh đang suy nghĩ, thì nghe Ly Thù nói: "Trương Khâu đi đằng sau tôi."
Lời này của Ly Thù không phải trưng cầu ý kiến, mà là đã quyết định xong. Nụ cười tươi của Kim lão đại chợt có hơi lúng túng, nhưng không phản bác, chỉ dùng ánh mắt kì lạ tìm tòi nhìn con gà yếu nhớt Trương Khâu, thầm nghĩ lát nữa xuống hố, thêm một người ở đằng trước chắn cương thi cũng tốt, thế là cười đồng ý.
"Được rồi đừng nhiều lời nữa, nhanh xuống dưới." Thằng ba không thể đợi được nữa nói.
Ly Thù đi đến cửa động quét mắt nhìn thằng ba đang nói chuyện, không nói gì, chỉ nói với Trương Khâu ở phía sau: "Theo sát tôi."
Phương châm cụ Ly Thù là chỉ có cụ mới được ăn hiếp vợ cụ, đứa nào đụng thử xem, cụ ghim hết trong lòng, cụ cho về với tổ tiên, cứ chờ đấy cho cụ..........
Gã đã bình tĩnh lại, nhưng bốn thuộc hạ không thể bình tĩnh, thằng ba hỏi trước, ngay cả thằng hai xưa nay khéo léo đưa đẩy cũng không kiềm chế được tính tình.
"Đại ca, cửa mộ mà anh nói phải chăng nằm bên dưới đám nhện vừa rồi?" Thằng hai vừa nghĩ đến đám nhện đen thui kia da đầu tê dại, nhưng nghĩ đến thứ trong mộ, bèn hết tê dại. Thằng ba bên cạnh xắn tay áo lên, vội vã nói: "Đại ca, còn đợi gì nữa!"
Kim lão đại không nói chuyện, đợi thuốc cháy xong, lúc này mới đứng lên, nhìn Trương Khâu và Ly Thù.
Thằng hai biết đại ca không muốn nói nhiều trước mặt người ngoài, ra hiệu cho mấy anh em, đè xuống câu hỏi muốn hỏi, nhưng không thể nào khống chế được nét vui sướng trên mặt.
Trương Khâu đứng từ xa nhìn bộ dáng tự cho là thông minh giả vờ bình tĩnh của mấy người kia, hỏi Ly Thù: "Họ xem chúng ta thành người mù hả! Trên mặt treo rõ mấy chữ tôi rất hưng phấn, còn ở chỗ đó giả vờ không phát hiện gì hết."
Ly Thù không nói chuyện.
Qua một lát, Kim lão đại dắt đàn em qua, kết quả thương lượng là thả lửa đốt nhện.
Trương Khâu muốn nói với thời tiết bây giờ, làm không cẩn thận dễ dàng dẫn cháy cả khu rừng. Nhưng mấy người kia buộc phải làm cho bằng được, cậu biết bản thân nói ra cũng không ai chịu nghe, thịt đã vào trong miệng làm sao chịu ói ra? Tuy cậu không biết Hạ Bì Huệ vương là ai, nhưng xem dáng vẻ mấy người này, đây hẳn là một ngôi mộ lớn.
Họ quay về con đường cũ, lần này thái độ của Kim lão đại rất cứng rắn để cậu và Ly Thù đi ở đằng trước, thái độ của Ly Thù trở nên lạnh lùng hơn, nhưng không nói gì.
"Đừng sợ." Thanh âm Ly Thù rất thấp, có hơi lạnh, trong lòng Trương Khâu vừa rồi còn đang sợ hãi thoáng cái đã bình tĩnh lại.
Đi được 10 phút, mùi thịt bị nướng cháy khét tràn đầy trong không khí, Trương Khâu nôn khan một lát, Ly Thù nhìn cậu, Trương Khâu xua tay bày tỏ mình không sao, thường xuyên nôn nên cậu đã quen.
Mặt đất rối loạn, khắp nơi đều là thi thể nhện.
Trương Khâu vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm mặt đất, nếu nhện xuất hiện, cậu nhanh chóng kéo Ly Thù bên cạnh chạy rồi lại nói sau.
Xung quanh yên tĩnh, không còn thanh âm xì xào nữa, gió ngừng thổi, yên lặng đến có hơi kì dị.
Qua một lát, Trương Khâu nghe đằng sau có người đang nhỏ giọng nói chuyện, ý là đám nhện chạy hết rồi, đừng quan tâm nữa, tìm mộ quan trọng hơn, gặp phải thì đốt chết, Kim lão đại cũng đồng ý, bước lên trước lại giả bộ thành dáng vẻ lão đại, cười dịu dàng bảo Ly Thù đi nghỉ ngơi một lát, loại hoạt động tốn sức này để mấy anh em họ làm là được.
Không phải Kim lão đại không muốn để Ly Thù làm việc tốn sức, mà gã nhìn không thấu năng lực của đối phương, sợ hỏng việc, cho dù là đi đào mộ.
Về phần Trương Khâu, Kim lão đại không quan tâm.
Trương Khâu đứng cách Ly Thù xa một tí, cậu lại đói, bụng kêu rột rột, Ly Thù từ trong túi lấy ra bánh quy khô và nước đưa cho cậu.
"Thực ra tui không..." Rột rột— bụng chống đối lại cậu, da mặt Trương Khâu đỏ lên: "Đói!"
Cũng không biết là không đói lắm, hay là đói nữa.
Ly Thù nhét đồ ăn vào trong lòng Trương Khâu, hờ hững nói: "Tôi sẽ không đói."
Trương Khâu cho rằng Ly Thù còn đồ ăn nên không khách sáo, ngồi trên cỏ gặm từng miếng nhỏ bánh quy khô, không phải cậu muốn làm bé sóc tỏ vẻ dễ thương, nhưng ba bữa liên tiếp ăn bánh quy khô không mùi vị, còn rất khô, ăn nhiều uống một bụng nước sẽ trướng lên khó chịu.
Bánh quy khô mài răng, Trương Khâu nhìn chằm chằm năm người Kim lão đại đứng ở nơi xa, thằng tư cắm xẻng lạc dương vào rồi rút ra, xoa bùn trên xẻng, vui vẻ nói gì đó với Kim lão đại, rất nhanh mấy người họ tụ tập lại với nhau, chắc hẳn đang xác địa địa điểm.
Từ lúc thằng tư rút xẻng lạc dương ra Trương Khâu đã biết chắc chắn là đất ngũ hoa, khi đào lấp mộ, sẽ từ trong hố lấy ra đất xốp và đất mới lấp vào mộ, rồi từ đó chất đất sẽ thay đổi và biến thành đất ngũ hoa, dùng để phân biệt bên dưới đất có mộ hay không.
Thằng hai nằm bò trên đất không biết đang làm gì, tầm mắt bị chắn, qua một lát người quay quanh đều lui ra sau, Trương Khâu vừa uống miếng nước, đã nghe thấy một tiếng bịch vang lên, rung động đến mức mặt đất cậu ngồi đều rung lên, giống như có từ bên dưới lòng đất truyền đến.
Nước vẩy lên cổ Trương Khâu, toàn bộ đều bị lãng phí.
Trương Khâu có hơi đau lòng, nhanh chóng vặn nắp chai nước đưa cho Ly Thù, Ly Thù nhận lấy nhìn Trương Khâu, tầm mắt từ môi Trương Khâu di chuyển xuống cổ.
Vì bị vẩy nước, làn da Trương Khâu trở nên ướt át được ánh mặt trời chiếu vào lộ ra một màu vàng nhạt ấm áp, cổ áo ướt một mảnh, Trương Khâu dùng tay kéo cổ áo thun cổ tròn vẩy vẩy, không biết tránh né, Ly Thù lơ đãng liếc qua, dường như có hơi khát, mở ra chai nước được Trương Khâu vặn chặt, uống mấy hớp.
Trương Khâu nhìn thấy Ly Thù kề sát vào miệng chai cậu vừa uống, không biết bản thân nghĩ gì mà mặt có hơi đỏ, thời tiết cũng quá nóng rồi.
Bầu không khí bỗng trở nên kì lạ, Trương Khâu lặng lẽ thả xuống cái tay đang vẩy vẩy áo, nhìn về phía xa xăm không có gì để nói bèn tìm chuyện để nói: "Họ đang dùng thuốc nổ, loại thuốc nổ này thường được đám trộm mộ chuyên dùng để xuống mộ, phạm vi nổ chỉ ở trong đất, tiếng động không lớn."
Vốn tuỳ tiện nói để giải trừ xấu hổ, Trương Khâu không ngờ Ly Thù sẽ chăm chú nghe, dường như không hề biết những kiến thức thông thường về trộm mộ. Cậu học khảo cổ, tiết học đầu tiên giáo viên đã nói về bản chất khác biệt giữa khảo cổ và trộm mộ, loại thủ đoạn này cũng chỉ có kẻ trộm mộ biết dùng, không sợ văn vật hư hại, tốc độ cũng nhanh.
Trương Khâu thấy Ly Thù nghiêm túc nghe, thế là nói nhiều thêm mấy câu: "Anh xem trên mặt đất nơi họ cho nổ không hề có đất tích luỹ, đất đều ở bên trong, nghe nói có một vài kẻ trộm sành sõi lúc đào động trộm, sẽ không mang đất ra."
Cách chưa được mấy phút, lại vang lên một tiếng trầm đục, lần này cảm giác rung động dưới mông Trương Khâu không mãnh liệt như vừa rồi, đoán chừng đã xuống sâu hơn.
Cho đến 9 giờ tối, mới thông động trộm. Mới đầu dùng thuốc nổ, tốc độ nhanh hơn, về sau Kim lão đại sợ nổ sập mộ không dám dùng nữa, mấy người đàn em lần lượt xuống mộ đào động, chỉ là không ngờ ngôi mộ này rất sâu, đào hơn ba tiếng mới thật sự đào thông.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ mở một ngọn đèn cắm trại ánh sáng yếu ớt, trong lùm cỏ bóng quỷ chồng lên nhau, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể từ bên trong nhảy ra, Trương Khâu không biết tại sao mình sẽ nghĩ đến những cái này, vì cậu luôn cảm thấy đằng sau lùm cỏ đang có thứ gì đó nhìn chằm chằm họ.
Trương Khâu chậm rãi dịch một bước về phía Ly Thù, chỉ cần kề bên Ly Thù cảm giác kia bỗng nhiên không còn nữa.
Bốn người thằng hai nằm banh càng trên đất cả người dơ hầy như người bùn, nhưng trên mặt mang theo nụ cười hưng phấn, bao quanh cái hang có đường kính chưa đến một mét, Kim lão đại ho một cái, dặn dò: "Thu dọn đồ rồi ăn chút đồ nóng, lát nữa xuống hố."
Theo lý mà nói đào cả buổi chiều, nên nghỉ ngơi một đêm rồi ban ngày xuống hố, dù sao hố cũng không biết chạy, nhưng Kim lão đại không đợi được nữa. Mấy anh em khác cho rằng gã đã tìm mộ một năm, nhưng thực ra gã đã tìm ngôi mộ này tám năm.
Trương Khâu bị sai khiến làm nóng đồ hộp và nấu nước nóng, trong đám người chỉ có cậu và Ly Thù thoải mái nhất, cả buổi chiều ngồi dưới gốc cây nói chuyện, nhưng Kim lão đại hiển nhiên không dám sai khiến Ly Thù, chỉ có thể sai cậu.
Ly Thù ở bên cạnh nhìn cậu nấu cơm, thỉnh thoảng giúp một tay, Trương Khâu có cảm giác được cưng mà sợ, thực ra do Ly Khâu quá đẹp.
Hiển nhiên đám trộm mồ kia không để tâm vào chuyện ăn uống, ăn lung tung vài miếng, đổi trang bị, lúc vừa đào hố đã mặc vào đồ liền thân, bây giờ lại lần nữa thay vào bộ đồ mới. Kim lão đại thay xong đồ cười đi qua, nhìn chằm chằm Ly Thù nói: "Thằng em này, thân thủ mày tốt, hôm nay để mày đi trước tụi tao thế nào?"
Thế nào gì hả! Trương Khâu oán thầm, vốn Kim lão đại này đâu có cho Ly Thù lựa chọn khác, năm người đằng sau vây lại là muốn đánh nhau hả?
Đợi đã! Năm người?!
Trương Khâu nhìn phía sau Kim lão đại, bị dọa chết điếng, miệng run rẩy: "Đằng, đằng sau."
Sắc mặt Kim lão đại thay đổi, thân thủ nhanh nhẹn làm ra tư thế lăn về bên trái đằng trước, thứ đằng sau bổ nhào vào khoảng trống, mượn ánh sáng, Trương Khâu lúc này mới nhìn rõ, má nó nào phải người, đây là cương thi!
Hai con mắt tối om ngây ngốc nhìn cậu, Trương Khâu bị dọa sắp tè ra quần, chân run rẩy như cái sàng, không thể di chuyển, cuống họng kẹt cứng, cương thi kia cách cậu quá gần.
Một giây như vạn năm, nhưng trong mắt người khắc, chẳng qua cũng chỉ mấy giây.
Cương thi kia rõ ràng thấy Trương Khâu, nhưng lại xoay đầu về phía Kim lão đại, mấy người thằng ba phía sau đã kịp phản ứng lại, cầm đồ trong tay đập lên lưng cương thi, cương thi bị đập ngã xuống đất, thằng hai lấy gậy đánh lên đầu, dùng toàn lực, đầu cương thi như quả dưa hấu lộc cộc lăn ra khỏi cổ chui vào trong lùm cây, đầu lìa khỏi người, thân thể co rúm trên đất, mới hoàn toàn yên lặng.
"Má nó có cương thi." Thằng hai phun ngụm nước bọt, cả người đầy mồ hôi lạnh, đầu óc kịp phản ứng lại: "Cương thi bò ra từ cửa động?"
Thằng ba cầm đèn pin rọi vào cửa động, lắc đầu, mấy người thằng tư thở phào nhẹ nhõm.
Giờ gặp vấn đề khó rồi.
Một con cương thi bò ra từ trong động, không chừng bên dưới còn có thứ gì khác, nhưng bảo đám người này từ bỏ là chuyện không thể nào, kho báu đã nằm trong tầm tay làm sao dễ dàng từ bỏ được.
"Không sao, chỉ là một con cương thi, chúng ta nhiều người." Kim lão đại trấn an một câu, nhưng hiệu quả không tốt lắm, bản thân gã vừa rồi bị dọa nhảy dựng, nhưng hố này gã buộc phải xuống, lập tức không nói nhiều lời vô ích nữa, nhìn về phía Ly Khâu vừa rồi luôn đứng không động đậy: Thằng em, mời!"
Mặt Trương Khâu trắng bệch, nghe thấy lời Kim lão đại nói theo bản năng kéo lấy tay áo Ly Thù.
Đám trộm mộ này điên rồi, chuyện nguy hiểm trái ngược tam quan như vậy còn để Ly Thù xung phong, ai thích đào thì người đó đào. Trương Khâu còn chưa mở miệng, một họng súng tối om chỉa lên đầu cậu, Trương Khâu nuốt lời mắng chửi trở về, mẹ nó đồ chó.
Thằng hai dùng súng chỉa Trương Khâu nhưng lại nhìn về phía Ly Thù.
Ly Thù lạnh lùng lướt qua khẩu súng trên tay thằng hai, nói: "Buông xuống."
Thằng hai tự dưng buông xuống, buông xong mới thấy không đúng, ban nãy giống như bị mất đi ý thức, gã đang hoảng sợ chưa bình tĩnh lại, đã nhìn thấy Ly Thù kéo Trương Khâu đi về phía cửa động, thế là ném suy nghĩ trong lòng qua một bên, mặc kệ ý thức gì đó.
Lúc này Kim lão đại cười rất tri kỉ, đích thân đưa đèn pin qua: "Thằng em mày yên tâm, tao đi sau mày có chuyện tao sẽ giúp mày."
Ngu mới tin lời Kim lão đại, thật sự có chuyện gã sẽ là người chạy đầu tiên. Trương Khâu ở bên cạnh đang suy nghĩ, thì nghe Ly Thù nói: "Trương Khâu đi đằng sau tôi."
Lời này của Ly Thù không phải trưng cầu ý kiến, mà là đã quyết định xong. Nụ cười tươi của Kim lão đại chợt có hơi lúng túng, nhưng không phản bác, chỉ dùng ánh mắt kì lạ tìm tòi nhìn con gà yếu nhớt Trương Khâu, thầm nghĩ lát nữa xuống hố, thêm một người ở đằng trước chắn cương thi cũng tốt, thế là cười đồng ý.
"Được rồi đừng nhiều lời nữa, nhanh xuống dưới." Thằng ba không thể đợi được nữa nói.
Ly Thù đi đến cửa động quét mắt nhìn thằng ba đang nói chuyện, không nói gì, chỉ nói với Trương Khâu ở phía sau: "Theo sát tôi."
Phương châm cụ Ly Thù là chỉ có cụ mới được ăn hiếp vợ cụ, đứa nào đụng thử xem, cụ ghim hết trong lòng, cụ cho về với tổ tiên, cứ chờ đấy cho cụ..........