Chương 85
Ngụy Khinh Ngữ dám hỏi Quý Tiêu vấn đề này, chắc chắn không phải là một quyết định liều lĩnh.
Ngụy Khinh Ngữ vốn tưởng rằng sự thay đổi trong thái độ của Quý Tiêu đối với mình là do đêm đó Trần Lâm Ký đã hẹn gặp riêng cô mà nàng không hề hay biết, giống như lần đó ở bệnh viện, nàng đã thấy họ đụng mặt nhau ở khu vực máy bán hàng tự động.
Thế nhưng mấy ngày nay, khi nàng lén lút quan sát và nói vài lời bóng gió cũng không tìm thấy dấu vết nào cho thấy Trần Lâm Ký và Quý Tiêu đã gặp nhau.
Nàng còn nghĩ mình đã tìm được câu trả lời, giống như tìm thấy một cánh cửa nhưng khi mở nó ra thì mọi chuyện lại lần nữa lại rơi vào ngõ cụt.
Một ngõ cụt âm u không có lối đi đã dập tắt đi hy vọng của Ngụy Khinh Ngữ, khiến nàng tuyệt vọng đến não nề.
Ngụy Khinh Ngữ thật sự không hiểu vì sao thái độ của Quý Tiêu đối với bản thân nàng lại đột nhiên thay đổi như vậy.
Cô ấy đã từng nói những lời khó nghe nhưng chưa bao giờ nói ba từ “Tôi không thích.”
Ngụy Khinh Ngữ cảm thấy trong chuyện này nhất định có ẩn tình, chắc chắn là có điều gì đó đang khiến Quý Tiêu bối rối, khiến cô không thể chấp nhận việc cô thích nàng, cũng không thể đối mặt với sự thật rằng nàng cũng thích cô.
“Cậu hỏi vấn đề này thì có ích lợi gì?” Im lặng hồi lâu, Quý Tiêu lên tiếng hỏi ngược lại.
Có lẽ là do đã quá quen thuộc với sự thờ ơ, tránh né của Quý Tiêu nên Ngụy Khinh Ngữ tiếp tục nói thẳng: “Tôi không tin những gì mà Kỳ Kỳ nói trước lúc qua đời chỉ đơn giản là lời trăng trối chúc phúc.”
Giọng nói của nàng vô cùng bình tĩnh, lại tràn ngập sự ngoan cường. Trong đôi mắt màu lam ngọc ẩn chứa sức mạnh áp bức chỉ hiện hữu trên một Omega cấp S.
Quý Tiêu không khỏi nghĩ đến cảnh tượng bản thân đứng chết lặng trong gió lạnh trên cây cầu quen thuộc vào ngày Kỳ Kỳ mất, còn có ngụm máu tươi và cơn đau nhói như một sự trừng phạt mang tính răn đe kia nữa.
Theo thuyết tương đối của Einstein, khi tốc độ của một vật đạt đến ngưỡng tốc độ ánh sáng thời gian sẽ dừng lại.
Nhưng khoảnh khắc đó cũng chỉ là tạm dừng lại mà thôi, không có cách nào để đảo ngược được cái kết mà trong sách đã viết sẵn.
Một sinh mệnh nhỏ bé trong vũ trụ bao la vô cùng tận này lại muốn thách thức những quy tắc vận hành của thế giới, để rồi những điểm yếu của cô dễ dàng bị nắm thóp.
Suy đi nghĩ lại, Quý Tiêu có lẽ thật sự là một con bạc xui xẻo, sau khi thua Kỳ Kỳ, cô không còn dám đặt cược thêm Ngụy Khinh Ngữ nữa.
Ô cửa sổ đóng khung màn đêm yên tĩnh như một bức tranh, đám mây đen bất động lặng yên dừng lại trên góc trái khung cửa, dường như mọi vật đều đang nhìn ngó màn kịch đau lòng sắp diễn ra trong phòng.
Ngón tay Quý Tiêu bị bàn tay Ngụy Khinh Ngữ nhấn xuống, những ngón tay siết chặt khiến cho ga giường không khỏi nhăn nhúm lại.
Cô nhìn Ngụy Khinh Ngữ, giọng cay đắng nói: “Dù cho cậu có không tin thì thế giới này vẫn sẽ tiếp tục vận hành, nhưng nếu chống đối lại nó thì cuối cùng người phải hứng chịu hậu quả vẫn là cậu.”
“Ngụy Khinh Ngữ, tôi làm điều này là vì muốn tốt cho cậu.”
Ngụy Khinh Ngữ cau mày khi nghe những lời này của Quý Tiêu.
Trong lòng nàng như có vô số cảm xúc dâng trào, bởi vì muốn tốt cho mình sao? Nhưng tại sao nàng lại thấy chúng mâu thuẫn như vậy.
“Ah.”
Một tiếng cười khanh khách khẽ lọt vào tai Quý Tiêu.
Ngụy Khinh Ngữ cúi người che đi ánh sáng đang rọi trên đỉnh đầu nàng, đôi mắt xanh ngọc tràn đầy sự lạnh lùng khiến trái tim người ta phải rét lạnh.
“Cậu làm việc này vì muốn tốt cho tôi?”
“Thật sự là vì muốn tốt cho tôi sao?”
Nàng gằn giọng nói từng chữ, mỗi lời nói ra đều nặng như đeo chì, trong giọng nói chứa đầy sự run rẩy, cảm xúc dường như đã không thể nào khống chế được nữa.
Quý Tiêu cảm thấy đau nhói ở nơi cổ tay đang bị Ngụy Khinh Ngữ nắm lấy, trong tầm mắt cô lúc này là một đôi mắt đã đỏ ửng.
Những cảm xúc kìm nén bấy lâu nay như bị những lời này làm cho tức nước vỡ bờ, Ngụy Khinh Ngữ nghiêng người nhìn Quý Tiêu chằm chằm, chất vấn hỏi: “Quý Tiêu, cậu thì biết cái gì mà nói như vậy? Tương lai của tôi cậu cũng chưa từng thấy qua, dựa vào cái gì mà nói làm như thế là vì muốn tốt cho tôi?!”
Giọng nói có chút mất khống chế của nàng như từng nhịp búa đóng mạnh vào lòng Quý Tiêu, tạo nên cái lỗ lớn trong lòng cô.
Từ nơi tiếp xúc da thịt truyền đến hơi ấm của đối phương, Quý Tiêu dường như có thể đồng cảm với cảm giác đau lòng đến bất lực của Ngụy Khinh Ngữ từ hương bạc hà có chút dao động của nàng.
Dường như cô chỉ biết yêu lấy bản thân mình mà chẳng thèm quan tâm điều gì, và bây giờ thì cô còn muốn bỏ rơi nàng.
Khóe miệng Quý Tiêu run run, cô muốn nói với Ngụy Khinh Ngữ rằng cô thực sự đã nhìn thấy được tương lai, nàng và Tấn Nam Phong cần phải ở bên nhau.
Nhưng khi cô vừa chật vật nói ra được một từ “Tôi” thì trong lồng ngực đột nhiên truyền đến một cơn đau nhói.
Trái tim cật lực che giấu đi nỗi buồn đã đổ gục trước áp lực quá lớn, nó như không thể nào bơm máu đi được nữa mà cứ ép chặt lấy lồng ngực cô.
Khuôn mặt của Quý Tiêu trở nên căng cứng, những mạch máu thi nhau nổi lên trên bàn tay trái đang đặt trước ngực, toàn thân cô không thể khống chế được mà co rúm lại, đau đến mức chẳng thể kêu thành tiếng.
“Quý Tiêu, cậu làm sao vậy?”
Ngụy Khinh Ngữ vẫn đang trong trạng thái không thể kiềm chế được cảm xúc của mình đột nhiên lấy lại tỉnh táo, vừa nói vừa thả bàn tay đang nắm chặt tay Quý Tiêu ra, cúi xuống kiểm tra tình trạng của cô.
Nhưng trước khi Ngụy Khinh Ngữ có thể đến gần Quý Tiêu, Quý Tiêu đã dùng thái độ cực kỳ lạnh lùng giơ tay từ chối sự giúp đỡ của nàng, giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi không sao.”
Nói xong, Quý Tiêu nén cơn đau miễn cưỡng đứng dậy.
Cô biết đây là quy tắc của thế giới này, nó sẽ không cho phép cô nói ra bất cứ điều gì, trừ khi là cô muốn tự tìm cái chết.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn Quý Tiêu ương ngạnh như vậy, chỉ biết gượng gạo thu lại bàn tay đang lửng lơ trên không.
Dù cho Quý Tiêu có từ chối, Ngụy Khinh Ngữ vẫn sẽ không để cô đi, nàng nhìn đôi môi tái nhợt của cô, hỏi: “Trông cậu không ổn chút nào, hay là chúng ta đến bệnh viện kiểm tra đi?”
Quý Tiêu nhìn vào tấm gương phía sau Ngụy Khinh Ngữ, nhận ra khuôn mặt mình lúc này đang tái nhợt không chút sức sống.
Chân mày đang nhíu chặt kia cho thấy nàng không phải đang giả vờ, Quý Tiêu biết Nguy Khinh Ngữ thực sự lo lắng cho mình, nhưng cô lại chẳng vui nổi, trong lòng khẽ dâng lên một loại cảm xúc khó tả.
Quý Tiêu lén lút cắn môi mình, khiến nó như muốn bật ra cả máu, nhưng nhờ vậy mà chỉ trong vài giây, đôi môi như đã có thêm chút sức sống.
Sau đó cô hơi nhếch môi dưới lên, mỉm cười nhẹ nói với Ngụy Khinh Ngữ: “Tôi thật sự không sao.”
Quý Tiêu vươn tay lấy lọ thuốc mỡ Ngụy Khinh Ngữ hay dùng, nói: “Cảm ơn cậu hôm nay đã giúp tôi bôi thuốc, thuốc mỡ này tôi sẽ giữ lại, sau này tôi sẽ tự mình làm lấy. Còn việc mát-xa cũng không cần phiền đến cậu, tôi bảo dì Ngô làm là được rồi.”
“Cũng không còn sớm nữa, cậu về phòng nghỉ ngơi đi. Lớp thực nghiệm không giống như ở lớp thường, việc của cậu đã quá nặng nhọc mệt mỏi rồi.”
Ngụy Khinh Ngữ biết Quý Tiêu hiện tại cần phải nghỉ ngơi, không thể quấy rầy cô nữa, liền thỏa hiệp gật đầu: “Được rồi, cậu nghỉ ngơi cho tốt.”
Nói xong nàng dọn dẹp hộp thuốc rồi đi về phía cánh cửa.
Nhưng khi vừa chạm vào tay nắm cửa, nàng lại quay người lại, nhìn thật sâu vào mắt Quý Tiêu.
Ánh sáng dịu dàng, cô gái nhỏ khẽ hé môi, nhẹ nhàng nói: “Chúc ngủ ngon.”
Nhưng Quý Tiêu mãi đến khi cửa đã đóng lại mới có phản ứng.
Cô ngồi ở cuối giường, mím chặt môi, nhìn cánh cửa mở ra rồi lại đóng lại. Bóng dáng mỏng manh của Ngụy Khinh Ngữ rời đi, căn phòng giờ lại trở về trạng thái tĩnh lặng đơn độc.
Cơn đau kéo dài chậm rãi giày vò cơ thể Quý Tiêu, thậm chí còn đau hơn lúc đầu.
Những đường gân trên tay trái của Quý Tiêu căng phồng lên khi cô cố dùng sức ấn vào nơi ngực trái.
Lớp vải áo trước ngực nhăn nhúm vì bị lực tay ấn vào, thậm chí còn có thể thấy rõ cả đôi vai gầy đang không ngừng run rẩy.
Quý Tiêu có thể cảm nhận được lỗ hổng do lời nói của Ngụy Khinh Ngữ vừa tạo ra ngày càng sâu hơn nữa, nhưng cô nào có lựa chọn nào khác ngoài việc chịu đựng nó đây.
Rõ ràng là bản thân được người mình thích trân trọng, nhưng cô lại luôn muốn đẩy xa khoảng cách của hai người ra.
Những giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt của Quý Tiêu, thấm đẫm trong đó là nỗi đau không thể tả xiết, chảy vào trong trái tim vẫn còn tăm tối của cô lúc nào không hay biết.
Màn đêm càng lúc càng dày, trong căn phòng yên tĩnh vang lên một tiếng cười mỉa mai.
Quý Tiêu cay đắng nhếch khóe miệng, trước mắt đã là một tầng nước mắt như sương mù.
Ngẫm lại thì đúng là đáng đời, cái này là do cô tự làm tự chịu thôi.
•
Cơn gió mùa đông rít lên xua đi sự lười biếng của mùa thu, những chiếc lá vàng khô héo nằm vắt vẻo trên cành phát ra tiếng lạo xạo não nề, cuối cùng vì không chịu được sức nặng mà nối tiếp nhau rơi xuống mặt đất.
Mùa đông lặng lẽ đi đến thay thế cho mùa thu, cơn gió lộng giá lạnh bao trùm lên khắp nơi trong thành phố.
“Quý tiểu thư, cô thấy như vậy được chưa ạ?” Người phụ nữ đứng phía sau chải tóc cho Quý Tiêu cất giọng hỏi.
Quý Tiêu chán chường lướt điện thoại, ngẩng đầu nhìn mình trong gương.
Mái tóc đen mượt được buộc lại trên đầu, hai lọn tóc mai được cố ý thả xuống hai bên sườn mặt để giảm đi sự non nớt của cô.
Tuy rằng Quý Tiêu không thấy mái tóc cũ của mình có gì khác biệt so với mái tóc được người phụ nữ này tỉ mỉ chải chuốt nãy giờ, nhưng cô vẫn gật đầu: “Được rồi.”
Quý Thanh Vân ngồi trên ghế sô-pha chờ bên cạnh chỉ ra chính xác điểm mấu chốt trên mái tóc của Quý Tiêu: “Kiểu tóc xoăn này so với kiểu vừa rồi tôn dáng hơn nhiều.”
Người phụ nữ gật đầu tán thành: “Đúng vậy, đường nét khuôn mặt của Quý tiểu thư vốn đã hoàn mỹ rồi, nhưng kiểu tóc cũ có chút không tự nhiên, làm giảm đi sự xinh đẹp của cô ấy.”
Quý Tiêu nhìn Quý Thanh Vân và người phụ nữ kia liếc mắt đưa tình, cảm thấy có chút không thoải mái.
Cô ho nhẹ một tiếng, đứng dậy nói: “Vậy con đi thay váy nha.”
Quý Thanh Vân vội vàng gật đầu, sau đó quay sang chỉ đạo người ở bên cạnh: “Được, Tiểu Lục nhanh đi giúp tiểu thư đi.”
Trong giới thượng lưu thường xuyên có những loại tiệc tùng kiểu này, bữa tiệc hôm nay là do ông Ngô, một người tương đối có thế lực ở thành phố A tổ chức.
Tuy chỉ là một bữa tiệc chào đông thôi, nhưng Quý Thanh Vân cũng có tên trong danh sách khách mời. Hơn nữa bởi vì là cuối tuần nên Quý Tiêu khó tránh được việc bị Quý Thanh Vân kéo đi theo.
Chỉ là lần này Quý Tiêu không để Ngụy Khinh Ngữ đi cùng nữa.
Ánh đèn ấm áp trong phòng thay đồ chiếu trên đỉnh đầu Quý Tiêu, cô nhìn tấm vải mềm mại rơi xuống trên thân thể mình, cả người toát ra cảm giác cô đơn.
Ngụy Khinh Ngữ như thường lệ sáng sớm đã đi đến thư viện, mãi cho đến lúc Quý Tiêu bước ra khỏi cửa vào buổi chiều cũng không chạm mặt nàng, bỗng dưng cảm thấy có chút trống rỗng.
Bên trong cửa hàng cao cấp có mùi hương hoa tao nhã, nhưng trong tâm trí của Quý Tiêu thì hương bạc hà vẫn cứ mãi vấn vương quanh cô.
Quý Tiêu đứng trước gương nhìn nhân viên bán hàng đeo cho mình một chiếc kim cài áo vô cùng tinh xảo, trong đầu không khỏi nghĩ tới cảnh tượng cô giúp Ngụy Khinh Ngữ đeo chiếc kim cài hoa hồng ở bữa tiệc đầu năm.
Cô biết mình nên học cách buông bỏ, nhưng vẫn không thể làm được.
“Sao vậy, cô Quý, cô không thích chiếc kim cài này sao?”
Nhân viên bán hàng ở một bên không biết Quý Tiêu đang mất tập trung, chỉ nhìn thấy cô đứng bất động trước gương nên cho rằng khách hàng không thích chiếc kim cài mà mình đã chọn cho cô.
Quý Tiêu nghe xong lời này thì lập tức tỉnh táo trở lại, nhìn bông hoa nhỏ màu trắng trước ngực, lắc đầu: “Không, rất đẹp.”
“Đây là loài hoa gì?” Quý Tiêu lại hỏi.
“Là cúc đồ mi.” Người bán hàng trả lời.
Nghe được lời này, trên khuôn mặt bình tĩnh của Quý Tiêu hiện lên từng gợn sóng.
Cô lấy thẻ ngân hàng từ trong túi xách ra đưa cho nhân viên bán hàng: “Tôi mua cái này, quẹt thẻ đi.”
Giống như cô đang nhặt nhạnh những thứ tầm thường nhưng lại có ý nghĩa đặc biệt với cô trong thế giới cô đơn này vậy.
Nhân viên lập tức tươi cười, lễ phép nhận lấy thẻ của Quý Tiêu: “Vâng thưa cô Quý.”
Quý Tiêu biết tiền lãi của chiếc kim cài này có thể cao bằng cả một tháng lương của người nhân viên bán hàng, nhìn thấy người kia đang trộm thể hiện niềm vui sau lưng cô, Quý Tiêu nhếch khóe môi mỉm cười nhẹ nhàng.
Chỉ vì một việc đơn giản như vậy mà cảm thấy hạnh phúc thật là tốt, cô thật sự mong rằng bản thân cũng sẽ được như vậy sau khi gia đình bị phá sản.
Ánh tịch dương bên ngoài nền trời dần dần mờ đi, Quý Thanh Vân ngồi trong xe không quên dặn dò lại Quý Tiêu: “Tiêu Tiêu, địa điểm dự tiệc lần này khá là sang trọng, con chú ý phép tắc cư xử cho tốt, hiểu không?”
Quý Tiêu gật đầu, cô biết những gì mình nên làm.
Quý Thanh Vân vỗ vỗ tay Quý Tiêu: “Tiêu Tiêu, con cũng nên để ý đến công ty nhà mình một chút. Sau này toàn bộ đều giao cho con, vì vậy những bữa tiệc xã giao thế này con nên thường xuyên tham gia thì tốt hơn. Con đã phân hoá rồi, có thể bắt đầu tiếp nhận những thứ này rồi.”
“Kỳ thật ba cảm thấy năm nay mới bắt đầu đem con đi đã là hơi chậm trễ rồi. Cứ như vậy thì trong tương lai khi ba sát nhập với công ty nhà Khinh Ngữ, áp lực công việc và trọng trách của con sẽ càng thêm nặng.”
Quý Tiêu im lặng nghe lời tâm sự của Quý Thanh Vân, cô biết rằng có phản bác thì cũng sẽ vô dụng bèn gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Quý Thanh Vân không biết rằng khi mọi chuyện kết thúc sẽ là một sự phản bội dành cho ông ta, nhưng Quý Tiêu thì đã nghĩ đến việc đó.
Bây giờ nếu tính theo thời gian trong nguyên tác thì cô đã sống an ổn qua một năm, có lẽ cũng sắp đến lúc hạ màn rồi. Đến khi cốt truyện ban đầu chính thức diễn ra, Quý Tiêu tự hỏi là liệu còn có bất kỳ biến cố nào nữa không, cô tự suy ngẫm rồi vẽ ra một dấu chấm hỏi trong lòng.
Cô thật sự không thể tưởng tượng được cảnh Ngụy Khinh Ngữ xuống tay cắt đi tuyến thể rồi giết mình như thế nào.
Có quá nhiều điều chưa biết, nhưng cũng có những manh mối đã được hé lộ.
Nam nữ chính lần đầu gặp mặt, trải qua muôn vàn cách trở, tuy có chia tay nhưng rồi lại quay về bên nhau lần nữa. Sau đó nảy sinh tình cảm rồi có một cái kết viên mãn bình yên vô sự, happy ending cả nhà cùng vui.
Còn Kỳ Kỳ thì qua đời, cô vẫn tiếp tục sống nhưng bị tra tấn rồi tự mình thổ huyết.
Quý Tiêu nhìn cây xanh đang lùi dần về hai bên đường, cảm giác trong tay mình có rất nhiều sợi chỉ dẫn đến đáp án chính xác, nhưng cô lại không biết làm sao để xâu chuỗi chúng lại. Cô cảm giác mình có thể nhìn thoáng qua được quy luật của thế giới này, nhưng chỉ trong giây lát nó lại vụt mất.
Rốt cuộc cô vẫn không cam lòng.
Quý Tiêu không cam lòng nhường lại người mình thích cho người khác, nhưng cô cũng sợ hãi sự trừng phạt của thế giới này.
Nếu nó chỉ ảnh hưởng đến một mình cô thì Quý Tiêu sẽ chẳng ngần ngại mà lao đầu vào.
Nhưng nếu nó ảnh hưởng đến Ngụy Khinh Ngữ thì cô thật sự không dám liều lĩnh.
“Cô Quý.”
Đang suy nghĩ thì bỗng một giọng nói lịch sự vang lên, lúc này Quý Tiêu mới nhận ra mình đã đến cửa khách sạn nơi ông Ngô tổ chức bữa tiệc chào đông.
Người phục vụ bên cạnh Quý Tiêu mở cửa xe, lễ phép nhìn cô, Quý Tiêu cũng khẽ gật đầu với anh rồi xuống xe, trên tay còn nắm vạt váy.
Ánh đèn bên trong sảnh yến tiệc còn lộng lẫy hơn cả bữa tiệc lần trước, Quý Thanh Vân dẫn Quý Tiêu đi tới đại sảnh ở tầng một dưới sự dẫn đường của người phục vụ.
Địa vị của Quý Thanh Vân ở thành phố A này cũng thuộc dạng không thể khinh thường, hai cha con vừa tiến vào trong liền có người mang ly đến tiếp đón. Quý Tiêu đứng một bên quan sát, nhận ra có mấy người bạn học cùng trường đang theo cha mẹ tới dự tiệc.
Chỉ là Quý Thanh Vân cùng người ở đây nói chuyện như cá gặp nước, nhưng Quý Tiêu lại không có hứng thú với những thứ này.
Sau khi khẽ gật đầu chào hỏi với mấy người bạn học trong buổi tiệc, cô lặng lẽ đứng sang một bên nhìn quanh bữa tiệc sang trọng này.
Ánh sáng vàng tạo nên một tấm màn mờ ảo bao trùm toàn bộ sảnh tiệc rộng lớn.
Cũng vào lúc này, cô giống như được thứ gì chỉ dẫn, lại như bị ma xui quỷ khiến nhìn xuyên qua biển người trước mặt, di chuyển tầm nhìn đến tháp sâm-panh nhỏ ở gần đó.
Trong tầm mắt của cô, Tấn Nam Phong trong một bộ âu phục thẳng thớm lịch thiệp đang đứng cùng Ngụy Khinh Ngữ, người mà đáng lẽ ra giờ này vẫn còn đang ở tại thư viện.
Giữa tiếng cười nói tao nhã của những vị khách xung quanh, bàn tay chàng trai chậm rãi luồn qua mái tóc của cô gái, những ngón tay tựa như bạch ngọc quấn quýt dây dưa cùng mái tóc đen tuyền.
–---------------
Editor: Mưng.
Beta: Hạ Yên.
Ngụy Khinh Ngữ vốn tưởng rằng sự thay đổi trong thái độ của Quý Tiêu đối với mình là do đêm đó Trần Lâm Ký đã hẹn gặp riêng cô mà nàng không hề hay biết, giống như lần đó ở bệnh viện, nàng đã thấy họ đụng mặt nhau ở khu vực máy bán hàng tự động.
Thế nhưng mấy ngày nay, khi nàng lén lút quan sát và nói vài lời bóng gió cũng không tìm thấy dấu vết nào cho thấy Trần Lâm Ký và Quý Tiêu đã gặp nhau.
Nàng còn nghĩ mình đã tìm được câu trả lời, giống như tìm thấy một cánh cửa nhưng khi mở nó ra thì mọi chuyện lại lần nữa lại rơi vào ngõ cụt.
Một ngõ cụt âm u không có lối đi đã dập tắt đi hy vọng của Ngụy Khinh Ngữ, khiến nàng tuyệt vọng đến não nề.
Ngụy Khinh Ngữ thật sự không hiểu vì sao thái độ của Quý Tiêu đối với bản thân nàng lại đột nhiên thay đổi như vậy.
Cô ấy đã từng nói những lời khó nghe nhưng chưa bao giờ nói ba từ “Tôi không thích.”
Ngụy Khinh Ngữ cảm thấy trong chuyện này nhất định có ẩn tình, chắc chắn là có điều gì đó đang khiến Quý Tiêu bối rối, khiến cô không thể chấp nhận việc cô thích nàng, cũng không thể đối mặt với sự thật rằng nàng cũng thích cô.
“Cậu hỏi vấn đề này thì có ích lợi gì?” Im lặng hồi lâu, Quý Tiêu lên tiếng hỏi ngược lại.
Có lẽ là do đã quá quen thuộc với sự thờ ơ, tránh né của Quý Tiêu nên Ngụy Khinh Ngữ tiếp tục nói thẳng: “Tôi không tin những gì mà Kỳ Kỳ nói trước lúc qua đời chỉ đơn giản là lời trăng trối chúc phúc.”
Giọng nói của nàng vô cùng bình tĩnh, lại tràn ngập sự ngoan cường. Trong đôi mắt màu lam ngọc ẩn chứa sức mạnh áp bức chỉ hiện hữu trên một Omega cấp S.
Quý Tiêu không khỏi nghĩ đến cảnh tượng bản thân đứng chết lặng trong gió lạnh trên cây cầu quen thuộc vào ngày Kỳ Kỳ mất, còn có ngụm máu tươi và cơn đau nhói như một sự trừng phạt mang tính răn đe kia nữa.
Theo thuyết tương đối của Einstein, khi tốc độ của một vật đạt đến ngưỡng tốc độ ánh sáng thời gian sẽ dừng lại.
Nhưng khoảnh khắc đó cũng chỉ là tạm dừng lại mà thôi, không có cách nào để đảo ngược được cái kết mà trong sách đã viết sẵn.
Một sinh mệnh nhỏ bé trong vũ trụ bao la vô cùng tận này lại muốn thách thức những quy tắc vận hành của thế giới, để rồi những điểm yếu của cô dễ dàng bị nắm thóp.
Suy đi nghĩ lại, Quý Tiêu có lẽ thật sự là một con bạc xui xẻo, sau khi thua Kỳ Kỳ, cô không còn dám đặt cược thêm Ngụy Khinh Ngữ nữa.
Ô cửa sổ đóng khung màn đêm yên tĩnh như một bức tranh, đám mây đen bất động lặng yên dừng lại trên góc trái khung cửa, dường như mọi vật đều đang nhìn ngó màn kịch đau lòng sắp diễn ra trong phòng.
Ngón tay Quý Tiêu bị bàn tay Ngụy Khinh Ngữ nhấn xuống, những ngón tay siết chặt khiến cho ga giường không khỏi nhăn nhúm lại.
Cô nhìn Ngụy Khinh Ngữ, giọng cay đắng nói: “Dù cho cậu có không tin thì thế giới này vẫn sẽ tiếp tục vận hành, nhưng nếu chống đối lại nó thì cuối cùng người phải hứng chịu hậu quả vẫn là cậu.”
“Ngụy Khinh Ngữ, tôi làm điều này là vì muốn tốt cho cậu.”
Ngụy Khinh Ngữ cau mày khi nghe những lời này của Quý Tiêu.
Trong lòng nàng như có vô số cảm xúc dâng trào, bởi vì muốn tốt cho mình sao? Nhưng tại sao nàng lại thấy chúng mâu thuẫn như vậy.
“Ah.”
Một tiếng cười khanh khách khẽ lọt vào tai Quý Tiêu.
Ngụy Khinh Ngữ cúi người che đi ánh sáng đang rọi trên đỉnh đầu nàng, đôi mắt xanh ngọc tràn đầy sự lạnh lùng khiến trái tim người ta phải rét lạnh.
“Cậu làm việc này vì muốn tốt cho tôi?”
“Thật sự là vì muốn tốt cho tôi sao?”
Nàng gằn giọng nói từng chữ, mỗi lời nói ra đều nặng như đeo chì, trong giọng nói chứa đầy sự run rẩy, cảm xúc dường như đã không thể nào khống chế được nữa.
Quý Tiêu cảm thấy đau nhói ở nơi cổ tay đang bị Ngụy Khinh Ngữ nắm lấy, trong tầm mắt cô lúc này là một đôi mắt đã đỏ ửng.
Những cảm xúc kìm nén bấy lâu nay như bị những lời này làm cho tức nước vỡ bờ, Ngụy Khinh Ngữ nghiêng người nhìn Quý Tiêu chằm chằm, chất vấn hỏi: “Quý Tiêu, cậu thì biết cái gì mà nói như vậy? Tương lai của tôi cậu cũng chưa từng thấy qua, dựa vào cái gì mà nói làm như thế là vì muốn tốt cho tôi?!”
Giọng nói có chút mất khống chế của nàng như từng nhịp búa đóng mạnh vào lòng Quý Tiêu, tạo nên cái lỗ lớn trong lòng cô.
Từ nơi tiếp xúc da thịt truyền đến hơi ấm của đối phương, Quý Tiêu dường như có thể đồng cảm với cảm giác đau lòng đến bất lực của Ngụy Khinh Ngữ từ hương bạc hà có chút dao động của nàng.
Dường như cô chỉ biết yêu lấy bản thân mình mà chẳng thèm quan tâm điều gì, và bây giờ thì cô còn muốn bỏ rơi nàng.
Khóe miệng Quý Tiêu run run, cô muốn nói với Ngụy Khinh Ngữ rằng cô thực sự đã nhìn thấy được tương lai, nàng và Tấn Nam Phong cần phải ở bên nhau.
Nhưng khi cô vừa chật vật nói ra được một từ “Tôi” thì trong lồng ngực đột nhiên truyền đến một cơn đau nhói.
Trái tim cật lực che giấu đi nỗi buồn đã đổ gục trước áp lực quá lớn, nó như không thể nào bơm máu đi được nữa mà cứ ép chặt lấy lồng ngực cô.
Khuôn mặt của Quý Tiêu trở nên căng cứng, những mạch máu thi nhau nổi lên trên bàn tay trái đang đặt trước ngực, toàn thân cô không thể khống chế được mà co rúm lại, đau đến mức chẳng thể kêu thành tiếng.
“Quý Tiêu, cậu làm sao vậy?”
Ngụy Khinh Ngữ vẫn đang trong trạng thái không thể kiềm chế được cảm xúc của mình đột nhiên lấy lại tỉnh táo, vừa nói vừa thả bàn tay đang nắm chặt tay Quý Tiêu ra, cúi xuống kiểm tra tình trạng của cô.
Nhưng trước khi Ngụy Khinh Ngữ có thể đến gần Quý Tiêu, Quý Tiêu đã dùng thái độ cực kỳ lạnh lùng giơ tay từ chối sự giúp đỡ của nàng, giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi không sao.”
Nói xong, Quý Tiêu nén cơn đau miễn cưỡng đứng dậy.
Cô biết đây là quy tắc của thế giới này, nó sẽ không cho phép cô nói ra bất cứ điều gì, trừ khi là cô muốn tự tìm cái chết.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn Quý Tiêu ương ngạnh như vậy, chỉ biết gượng gạo thu lại bàn tay đang lửng lơ trên không.
Dù cho Quý Tiêu có từ chối, Ngụy Khinh Ngữ vẫn sẽ không để cô đi, nàng nhìn đôi môi tái nhợt của cô, hỏi: “Trông cậu không ổn chút nào, hay là chúng ta đến bệnh viện kiểm tra đi?”
Quý Tiêu nhìn vào tấm gương phía sau Ngụy Khinh Ngữ, nhận ra khuôn mặt mình lúc này đang tái nhợt không chút sức sống.
Chân mày đang nhíu chặt kia cho thấy nàng không phải đang giả vờ, Quý Tiêu biết Nguy Khinh Ngữ thực sự lo lắng cho mình, nhưng cô lại chẳng vui nổi, trong lòng khẽ dâng lên một loại cảm xúc khó tả.
Quý Tiêu lén lút cắn môi mình, khiến nó như muốn bật ra cả máu, nhưng nhờ vậy mà chỉ trong vài giây, đôi môi như đã có thêm chút sức sống.
Sau đó cô hơi nhếch môi dưới lên, mỉm cười nhẹ nói với Ngụy Khinh Ngữ: “Tôi thật sự không sao.”
Quý Tiêu vươn tay lấy lọ thuốc mỡ Ngụy Khinh Ngữ hay dùng, nói: “Cảm ơn cậu hôm nay đã giúp tôi bôi thuốc, thuốc mỡ này tôi sẽ giữ lại, sau này tôi sẽ tự mình làm lấy. Còn việc mát-xa cũng không cần phiền đến cậu, tôi bảo dì Ngô làm là được rồi.”
“Cũng không còn sớm nữa, cậu về phòng nghỉ ngơi đi. Lớp thực nghiệm không giống như ở lớp thường, việc của cậu đã quá nặng nhọc mệt mỏi rồi.”
Ngụy Khinh Ngữ biết Quý Tiêu hiện tại cần phải nghỉ ngơi, không thể quấy rầy cô nữa, liền thỏa hiệp gật đầu: “Được rồi, cậu nghỉ ngơi cho tốt.”
Nói xong nàng dọn dẹp hộp thuốc rồi đi về phía cánh cửa.
Nhưng khi vừa chạm vào tay nắm cửa, nàng lại quay người lại, nhìn thật sâu vào mắt Quý Tiêu.
Ánh sáng dịu dàng, cô gái nhỏ khẽ hé môi, nhẹ nhàng nói: “Chúc ngủ ngon.”
Nhưng Quý Tiêu mãi đến khi cửa đã đóng lại mới có phản ứng.
Cô ngồi ở cuối giường, mím chặt môi, nhìn cánh cửa mở ra rồi lại đóng lại. Bóng dáng mỏng manh của Ngụy Khinh Ngữ rời đi, căn phòng giờ lại trở về trạng thái tĩnh lặng đơn độc.
Cơn đau kéo dài chậm rãi giày vò cơ thể Quý Tiêu, thậm chí còn đau hơn lúc đầu.
Những đường gân trên tay trái của Quý Tiêu căng phồng lên khi cô cố dùng sức ấn vào nơi ngực trái.
Lớp vải áo trước ngực nhăn nhúm vì bị lực tay ấn vào, thậm chí còn có thể thấy rõ cả đôi vai gầy đang không ngừng run rẩy.
Quý Tiêu có thể cảm nhận được lỗ hổng do lời nói của Ngụy Khinh Ngữ vừa tạo ra ngày càng sâu hơn nữa, nhưng cô nào có lựa chọn nào khác ngoài việc chịu đựng nó đây.
Rõ ràng là bản thân được người mình thích trân trọng, nhưng cô lại luôn muốn đẩy xa khoảng cách của hai người ra.
Những giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt của Quý Tiêu, thấm đẫm trong đó là nỗi đau không thể tả xiết, chảy vào trong trái tim vẫn còn tăm tối của cô lúc nào không hay biết.
Màn đêm càng lúc càng dày, trong căn phòng yên tĩnh vang lên một tiếng cười mỉa mai.
Quý Tiêu cay đắng nhếch khóe miệng, trước mắt đã là một tầng nước mắt như sương mù.
Ngẫm lại thì đúng là đáng đời, cái này là do cô tự làm tự chịu thôi.
•
Cơn gió mùa đông rít lên xua đi sự lười biếng của mùa thu, những chiếc lá vàng khô héo nằm vắt vẻo trên cành phát ra tiếng lạo xạo não nề, cuối cùng vì không chịu được sức nặng mà nối tiếp nhau rơi xuống mặt đất.
Mùa đông lặng lẽ đi đến thay thế cho mùa thu, cơn gió lộng giá lạnh bao trùm lên khắp nơi trong thành phố.
“Quý tiểu thư, cô thấy như vậy được chưa ạ?” Người phụ nữ đứng phía sau chải tóc cho Quý Tiêu cất giọng hỏi.
Quý Tiêu chán chường lướt điện thoại, ngẩng đầu nhìn mình trong gương.
Mái tóc đen mượt được buộc lại trên đầu, hai lọn tóc mai được cố ý thả xuống hai bên sườn mặt để giảm đi sự non nớt của cô.
Tuy rằng Quý Tiêu không thấy mái tóc cũ của mình có gì khác biệt so với mái tóc được người phụ nữ này tỉ mỉ chải chuốt nãy giờ, nhưng cô vẫn gật đầu: “Được rồi.”
Quý Thanh Vân ngồi trên ghế sô-pha chờ bên cạnh chỉ ra chính xác điểm mấu chốt trên mái tóc của Quý Tiêu: “Kiểu tóc xoăn này so với kiểu vừa rồi tôn dáng hơn nhiều.”
Người phụ nữ gật đầu tán thành: “Đúng vậy, đường nét khuôn mặt của Quý tiểu thư vốn đã hoàn mỹ rồi, nhưng kiểu tóc cũ có chút không tự nhiên, làm giảm đi sự xinh đẹp của cô ấy.”
Quý Tiêu nhìn Quý Thanh Vân và người phụ nữ kia liếc mắt đưa tình, cảm thấy có chút không thoải mái.
Cô ho nhẹ một tiếng, đứng dậy nói: “Vậy con đi thay váy nha.”
Quý Thanh Vân vội vàng gật đầu, sau đó quay sang chỉ đạo người ở bên cạnh: “Được, Tiểu Lục nhanh đi giúp tiểu thư đi.”
Trong giới thượng lưu thường xuyên có những loại tiệc tùng kiểu này, bữa tiệc hôm nay là do ông Ngô, một người tương đối có thế lực ở thành phố A tổ chức.
Tuy chỉ là một bữa tiệc chào đông thôi, nhưng Quý Thanh Vân cũng có tên trong danh sách khách mời. Hơn nữa bởi vì là cuối tuần nên Quý Tiêu khó tránh được việc bị Quý Thanh Vân kéo đi theo.
Chỉ là lần này Quý Tiêu không để Ngụy Khinh Ngữ đi cùng nữa.
Ánh đèn ấm áp trong phòng thay đồ chiếu trên đỉnh đầu Quý Tiêu, cô nhìn tấm vải mềm mại rơi xuống trên thân thể mình, cả người toát ra cảm giác cô đơn.
Ngụy Khinh Ngữ như thường lệ sáng sớm đã đi đến thư viện, mãi cho đến lúc Quý Tiêu bước ra khỏi cửa vào buổi chiều cũng không chạm mặt nàng, bỗng dưng cảm thấy có chút trống rỗng.
Bên trong cửa hàng cao cấp có mùi hương hoa tao nhã, nhưng trong tâm trí của Quý Tiêu thì hương bạc hà vẫn cứ mãi vấn vương quanh cô.
Quý Tiêu đứng trước gương nhìn nhân viên bán hàng đeo cho mình một chiếc kim cài áo vô cùng tinh xảo, trong đầu không khỏi nghĩ tới cảnh tượng cô giúp Ngụy Khinh Ngữ đeo chiếc kim cài hoa hồng ở bữa tiệc đầu năm.
Cô biết mình nên học cách buông bỏ, nhưng vẫn không thể làm được.
“Sao vậy, cô Quý, cô không thích chiếc kim cài này sao?”
Nhân viên bán hàng ở một bên không biết Quý Tiêu đang mất tập trung, chỉ nhìn thấy cô đứng bất động trước gương nên cho rằng khách hàng không thích chiếc kim cài mà mình đã chọn cho cô.
Quý Tiêu nghe xong lời này thì lập tức tỉnh táo trở lại, nhìn bông hoa nhỏ màu trắng trước ngực, lắc đầu: “Không, rất đẹp.”
“Đây là loài hoa gì?” Quý Tiêu lại hỏi.
“Là cúc đồ mi.” Người bán hàng trả lời.
Nghe được lời này, trên khuôn mặt bình tĩnh của Quý Tiêu hiện lên từng gợn sóng.
Cô lấy thẻ ngân hàng từ trong túi xách ra đưa cho nhân viên bán hàng: “Tôi mua cái này, quẹt thẻ đi.”
Giống như cô đang nhặt nhạnh những thứ tầm thường nhưng lại có ý nghĩa đặc biệt với cô trong thế giới cô đơn này vậy.
Nhân viên lập tức tươi cười, lễ phép nhận lấy thẻ của Quý Tiêu: “Vâng thưa cô Quý.”
Quý Tiêu biết tiền lãi của chiếc kim cài này có thể cao bằng cả một tháng lương của người nhân viên bán hàng, nhìn thấy người kia đang trộm thể hiện niềm vui sau lưng cô, Quý Tiêu nhếch khóe môi mỉm cười nhẹ nhàng.
Chỉ vì một việc đơn giản như vậy mà cảm thấy hạnh phúc thật là tốt, cô thật sự mong rằng bản thân cũng sẽ được như vậy sau khi gia đình bị phá sản.
Ánh tịch dương bên ngoài nền trời dần dần mờ đi, Quý Thanh Vân ngồi trong xe không quên dặn dò lại Quý Tiêu: “Tiêu Tiêu, địa điểm dự tiệc lần này khá là sang trọng, con chú ý phép tắc cư xử cho tốt, hiểu không?”
Quý Tiêu gật đầu, cô biết những gì mình nên làm.
Quý Thanh Vân vỗ vỗ tay Quý Tiêu: “Tiêu Tiêu, con cũng nên để ý đến công ty nhà mình một chút. Sau này toàn bộ đều giao cho con, vì vậy những bữa tiệc xã giao thế này con nên thường xuyên tham gia thì tốt hơn. Con đã phân hoá rồi, có thể bắt đầu tiếp nhận những thứ này rồi.”
“Kỳ thật ba cảm thấy năm nay mới bắt đầu đem con đi đã là hơi chậm trễ rồi. Cứ như vậy thì trong tương lai khi ba sát nhập với công ty nhà Khinh Ngữ, áp lực công việc và trọng trách của con sẽ càng thêm nặng.”
Quý Tiêu im lặng nghe lời tâm sự của Quý Thanh Vân, cô biết rằng có phản bác thì cũng sẽ vô dụng bèn gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Quý Thanh Vân không biết rằng khi mọi chuyện kết thúc sẽ là một sự phản bội dành cho ông ta, nhưng Quý Tiêu thì đã nghĩ đến việc đó.
Bây giờ nếu tính theo thời gian trong nguyên tác thì cô đã sống an ổn qua một năm, có lẽ cũng sắp đến lúc hạ màn rồi. Đến khi cốt truyện ban đầu chính thức diễn ra, Quý Tiêu tự hỏi là liệu còn có bất kỳ biến cố nào nữa không, cô tự suy ngẫm rồi vẽ ra một dấu chấm hỏi trong lòng.
Cô thật sự không thể tưởng tượng được cảnh Ngụy Khinh Ngữ xuống tay cắt đi tuyến thể rồi giết mình như thế nào.
Có quá nhiều điều chưa biết, nhưng cũng có những manh mối đã được hé lộ.
Nam nữ chính lần đầu gặp mặt, trải qua muôn vàn cách trở, tuy có chia tay nhưng rồi lại quay về bên nhau lần nữa. Sau đó nảy sinh tình cảm rồi có một cái kết viên mãn bình yên vô sự, happy ending cả nhà cùng vui.
Còn Kỳ Kỳ thì qua đời, cô vẫn tiếp tục sống nhưng bị tra tấn rồi tự mình thổ huyết.
Quý Tiêu nhìn cây xanh đang lùi dần về hai bên đường, cảm giác trong tay mình có rất nhiều sợi chỉ dẫn đến đáp án chính xác, nhưng cô lại không biết làm sao để xâu chuỗi chúng lại. Cô cảm giác mình có thể nhìn thoáng qua được quy luật của thế giới này, nhưng chỉ trong giây lát nó lại vụt mất.
Rốt cuộc cô vẫn không cam lòng.
Quý Tiêu không cam lòng nhường lại người mình thích cho người khác, nhưng cô cũng sợ hãi sự trừng phạt của thế giới này.
Nếu nó chỉ ảnh hưởng đến một mình cô thì Quý Tiêu sẽ chẳng ngần ngại mà lao đầu vào.
Nhưng nếu nó ảnh hưởng đến Ngụy Khinh Ngữ thì cô thật sự không dám liều lĩnh.
“Cô Quý.”
Đang suy nghĩ thì bỗng một giọng nói lịch sự vang lên, lúc này Quý Tiêu mới nhận ra mình đã đến cửa khách sạn nơi ông Ngô tổ chức bữa tiệc chào đông.
Người phục vụ bên cạnh Quý Tiêu mở cửa xe, lễ phép nhìn cô, Quý Tiêu cũng khẽ gật đầu với anh rồi xuống xe, trên tay còn nắm vạt váy.
Ánh đèn bên trong sảnh yến tiệc còn lộng lẫy hơn cả bữa tiệc lần trước, Quý Thanh Vân dẫn Quý Tiêu đi tới đại sảnh ở tầng một dưới sự dẫn đường của người phục vụ.
Địa vị của Quý Thanh Vân ở thành phố A này cũng thuộc dạng không thể khinh thường, hai cha con vừa tiến vào trong liền có người mang ly đến tiếp đón. Quý Tiêu đứng một bên quan sát, nhận ra có mấy người bạn học cùng trường đang theo cha mẹ tới dự tiệc.
Chỉ là Quý Thanh Vân cùng người ở đây nói chuyện như cá gặp nước, nhưng Quý Tiêu lại không có hứng thú với những thứ này.
Sau khi khẽ gật đầu chào hỏi với mấy người bạn học trong buổi tiệc, cô lặng lẽ đứng sang một bên nhìn quanh bữa tiệc sang trọng này.
Ánh sáng vàng tạo nên một tấm màn mờ ảo bao trùm toàn bộ sảnh tiệc rộng lớn.
Cũng vào lúc này, cô giống như được thứ gì chỉ dẫn, lại như bị ma xui quỷ khiến nhìn xuyên qua biển người trước mặt, di chuyển tầm nhìn đến tháp sâm-panh nhỏ ở gần đó.
Trong tầm mắt của cô, Tấn Nam Phong trong một bộ âu phục thẳng thớm lịch thiệp đang đứng cùng Ngụy Khinh Ngữ, người mà đáng lẽ ra giờ này vẫn còn đang ở tại thư viện.
Giữa tiếng cười nói tao nhã của những vị khách xung quanh, bàn tay chàng trai chậm rãi luồn qua mái tóc của cô gái, những ngón tay tựa như bạch ngọc quấn quýt dây dưa cùng mái tóc đen tuyền.
–---------------
Editor: Mưng.
Beta: Hạ Yên.