Chương 81
Ngụy Khinh Ngữ nhất quyết đẩy cửa xông vào, nửa thân thể đã lọt được vào trong phòng Quý Tiêu.
Khi cảm giác xúc động sau khi thổ lộ qua đi, nàng hơi nghẹn ngào một chút, sau đó mới chậm rãi khôi phục vẻ bình tĩnh.
Lại qua một lúc, như đã lấy được đủ dũng khí, nàng tiếp tục nói: “Từ sau buổi đi chơi ở công viên nước ngày hôm đó, tôi đã nói rằng vào ngày sinh nhật của cậu, tôi sẽ nói hết mọi chuyện cho cậu biết. Trong đó bao gồm cả việc tôi thích cậu.”
“Thực sự rất thích cậu.”
Thích đến mức không thể chấp nhận việc mất đi cậu lần nữa.
Thích đến nỗi cam tâm tình nguyện là người thổ lộ ra trước.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn vào đôi mắt ảm đạm đang rũ xuống của Quý Tiêu, trong giọng nói tràn ngập sự quật cường: “Tôi không quan tâm đến việc những người bên ngoài kia sẽ nói gì, tôi chỉ muốn ở bên cậu trong giây phút cậu yếu lòng nhất.”
“Ở bên cạnh cậu, an ủi cậu.”
Ngụy Khinh Ngữ hơi dừng lại một chút, ánh mắt nàng nhìn Quý Tiêu càng thêm chân thành: “Vậy còn cậu? Không phải cậu nói là trong ngày sinh nhật của bản thân cũng có chuyện muốn nói với tôi hay sao?”
Thanh âm của nàng thiếu nữ cực kỳ nhẹ nhàng, lại tràn ngập sự dịu dàng, giống như đang khát khao nói về tương lai sau này của hai người.
Thế nhưng Quý Tiêu lại chính là người tự tay bóp nát cái tương lai tươi đẹp ấy.
Cô mím chặt đôi môi, khó khăn nói từng tiếng: “....... Ngụy Khinh Ngữ, cậu không thể thích tôi.”
Quý Tiêu là người đã từng chứng kiến mọi chuyện ở góc nhìn của một độc giả, cũng biết được kết cục của mỗi nhân vật trong quyển tiểu thuyết này. Lại thêm chuyện xảy ra ngày hôm nay, Quý Tiêu biết được nếu mình vẫn cố ý thay đổi cốt truyện thì sẽ có hậu quả kinh khủng như thế nào.
Cô không biết nữ chính sẽ phải gánh chịu sự trừng phạt gì nếu như cốt truyện ban đầu bị thay đổi, mà bản thân Quý Tiêu cũng không dám mạo hiểm làm như vậy.
Dường như có một vị thần chết đang cầm lưỡi hái đứng ngay bên cạnh cô, lưỡi hái sắc bén toả ra thứ ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng tà.
Mỗi một giây phút trôi qua đều như đang nhắc nhở cô rằng suốt một tháng qua Kỳ Kỳ đã phải chịu biết bao nhiêu sự đau đớn giày vò trước khi chết.
Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng lại như một lưỡi dao xuyên qua màng nhĩ của Ngụy Khinh Ngữ.
Nàng không dám tin vào tai mình, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc nhìn người trước mặt.
“Quý Tiêu…”
“Thật xin lỗi, làm cậu thất vọng rồi.” Quý Tiêu nói xong, bàn tay lại siết chặt tay nắm cửa hơn một chút.
Từ đầu đến cuối cô không dám ngẩng mặt lên đối diện với đôi mắt của Ngụy Khinh Ngữ, sợ rằng khi bản thân nhìn vào ánh mắt của nàng sẽ không kìm được mà mềm lòng.
Ngụy Khinh Ngữ đứng chết trân tại chỗ, trong lòng như bị ai đó cầm dao đục khoét, đau đến nỗi bàn tay không giấu được sự run rẩy.
Mấy ngày nay, những cảm giác mơ hồ trong lòng không phải là giả, mức độ tương thích cực cao giữa pheromone của nàng và Quý Tiêu cũng là thật.
Mọi thứ đều cho thấy cô ấy thực sự thích nàng, vậy tại sao vào giờ phút lại biến thành không phải rồi?
Ngụy Khinh Ngữ gắt gao bám chặt lấy cánh cửa, khoé mặt ửng đỏ: “Quý Tiêu, cậu có dám đảm bảo những gì cậu muốn nói với tôi vào tối nay là chuyện này?”
Mặc dù đang cúi đầu nhưng Quý Tiêu vẫn có thể cảm nhận được sự bất an đến mất bình tĩnh của Ngụy Khinh Ngữ.
Ánh đèn trong phòng lúc này khiến cho bóng dáng của cô trở nên thật nhỏ bé, Quý Tiêu dường như đã chịu khuất phục trước số phận, cô miễn cưỡng gật đầu, nói ra câu trả lời trái với ý muốn của bản thân: “Đúng vậy.”
Có điều Ngụy Khinh Ngữ vẫn nhất quyết không muốn tin.
Nàng nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Quý Tiêu, biểu cảm trên gương mặt u ám đó đều thể hiện rằng cô đang nói dối.
Cô ấy đến nhìn mình một cái còn không dám nhìn, vậy thì tại sao bản thân lại phải tin vào câu trả lời đó?
Ngụy Khinh Ngữ lại nói: “Vậy cậu nhìn thẳng vào mắt tôi lặp lại một lần nữa đi.”
Không khí trong phòng rơi vào sự trầm lặng, yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng thở đầy nặng nhọc của hai người đang không ngừng xen lẫn vào nhau.
Quý Tiêu càng thoái lui, Ngụy Khinh Ngữ càng tiến đến.
Khi cô mờ mịt nhìn ra tứ phía mới phát hiện bản thân đã bị Ngụy Khinh Ngữ ép đến không còn đường lui.
Ánh đèn chiếu lên bóng dáng có chút bé nhỏ của Quý Tiêu, cô dường như đã phải đấu tranh nội tâm rất lâu mới có thể ngẩng đầu lên.
Thứ cô nhìn thấy đầu tiên chính là đôi đồng tử đang ửng đỏ của Ngụy Khinh Ngữ.
“Đúng vậy.” Thanh âm nghẹn ngào mắc kẹt trong cổ họng khó khăn lắm mới có thể nói ra, mỗi hơi thở đều tràn ngập sự đau đớn đến thấu tận tim gan.
Gian nan một hồi lâu, Quý Tiêu rốt cục vẫn là không thể nhìn thẳng vào đôi mắt của Ngụy Khinh Ngữ mà lặp lại câu trả lời.
Cũng tại thời điểm này cô mới nhận ra bản thân đã thực sự quá thích nàng rồi.
Thích tới nỗi chỉ cần bắt gặp một ánh mắt buồn bã ai oán của nàng thôi cũng đủ khiến cho toà thành kiên cố trong lòng cô sụp đổ vỡ vụn.
“Cũng không còn sớm nữa, cậu mau quay về phòng ngủ đi.” Quý Tiêu tỏ ý lảng tránh, cánh tay dùng lực như muốn đóng cửa.
Nhưng Ngụy Khinh Ngữ lại không để cho cô làm vậy.
Nàng chặn tay ở cửa, nhất quyết không nghe lời mà tiếp tục truy vấn cô: “Quý Tiêu, cậu đừng trốn tránh, trả lời tôi đi!”
Từng rặng mây đen lặng lẽ trôi dạt trên bầu trời đêm, che khuất đi ánh trăng cùng những vì sao.
Rõ ràng hai người đang đứng trước cửa là một Alpha và một Omega, nhưng tình thế vẫn bế tắc như cũ.
Quý Tiêu nắm chặt tay nắm cửa, từng đường gân xanh dữ tợn nổi lên chạy dài trên bàn tay cô, nhưng thực tế là cô chưa bao giờ dùng lực.
Cô thực sự không thể nào sử dụng bất cứ hành vi bạo lực với Ngụy Khinh Ngữ giống như trong nguyên tác đã viết.
Ngược lại, khi nhìn vào dáng vẻ khi giằng co với mình của nàng lại sinh ra cảm giác không đành lòng.
Rốt cuộc Quý Tiêu vẫn lựa chọn từ bỏ.
Cô buông lỏng cánh tay, giống như đang muốn thể hiện toàn bộ sự tức giận phẫn uất trong lòng ra ngoài, hướng xuống dưới nhà hét lớn: “Dì Ngô!”
Thế nhưng, khi âm thanh này phát ra lại giống như sóng đánh vào bọt biển, cả hành lang yên tĩnh không có tiếng đáp lại.
Nhưng Quý Tiêu không dừng lại, âm thanh lại có phần lớn hơn: “Dì Ngô!”
Một bóng người thấp thoáng xuất hiện trước mặt hai người, dì Ngô chạy tới méc té lộn nhào vội vã đi tới: “Tiểu… Tiểu thư, có chuyện gì vậy?”
Nghe tiếng dì Ngô thở hổn hển bên tai, Quý Tiêu chỉ lạnh nhạt chỉ tay vào Ngụy Khinh Ngữ đang đứng trước mặt: “Đưa cô ấy về phòng.”
Quý Tiêu không nỡ mạnh tay với nàng, nên chỉ có thể để người khác đưa nàng đi.
“Vâng, thưa tiểu thư.”
Dì Ngô có chút bối rối với tình huống hiện tại, mặc dù không hiểu cho lắm, nhưng khi thấy được bầu không khí trầm thấp u ám giữa hai người, bà vẫn là kéo cánh tay Ngụy Khinh Ngữ: “Ngụy tiểu thư, cũng không còn sớm nữa, hôm nay cô đã vất vả cả ngày rồi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Quý Tiêu!” Ngụy Khinh Ngữ kêu lên, cảm giác trống rỗng trong lòng như bị ai đào khoét lại càng thêm lớn.
Hốc mắt nàng đỏ ửng, nước mắt cũng đã chảy ra.
Một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống gò má trắng nõn của nàng, lưu lại một vệt ánh sáng đẹp đẽ long lanh vô cùng tàn nhẫn đánh thẳng vào trái tim của Quý Tiêu.
Cô bày ra bộ dạng thiếu kiên nhẫn, di chuyển tầm mắt của mình đi nơi khác, miễn cưỡng dùng tông giọng lạnh nhạt nhất có thể đuổi khách: “Cậu không mệt nhưng tôi mệt, đi ngủ đây.”
Ánh đèn trong phòng và ánh sáng bên ngoài hành lang bị cánh cửa chia rẽ, trước mắt Ngụy Khinh Ngữ lúc này chỉ còn lại một cái bảng hiệu hình nhân vật hoạt hình luôn tươi cười được treo trước cửa phòng.
Quý Tiêu ở bên kia cánh cửa cũng từ từ ngồi sụp xuống mặt đất.
Những giọt nước mắt nặng nề rốt cuộc cũng không thể kìm nén thêm được nữa, từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống, chảy vào khoé miệng cô.
Mỗi giọt đều ngập tràn đắng chát.
Vào cái đêm mà Quý Tiêu cần Ngụy Khinh Ngữ nhất, nàng đã nói cho cô biết rằng nàng thích cô.
Nhưng cũng chính vào thời điểm này, Quý Tiêu lại là người lựa chọn cự tuyệt.
Cây long não bên ngoài cửa sổ bị gió đêm thổi đến nghiêng ngả đang phát ra từng tiếng kêu xào xạc, còn bên trong căn phòng tĩnh lặng này lại đang vang lên từng tiếng thở dài hoà cùng với thanh âm thút thít run rẩy.
Quý Tiêu tựa đầu lên khung cửa sổ, dù cho bên ngoài có bao nhiêu ánh sáng ấm áp chiếu vào đôi mắt vàng cam sáng ngời này thì bên trong vẫn mờ mịt ảm đạm như một vũng nước đọng.
Ngụy Khinh Ngữ, vận may của tôi trước giờ đều không tốt lắm.
Tôi cùng vận mệnh đánh cược, nhưng lại thua đến thảm hại, rốt cuộc cũng chỉ có thể đem trả em về mà thôi.
•
Tang lễ của Kỳ Kỳ được tổ chức vào một ngày nắng đẹp của tháng Tám, bầu trời hôm nay giống như đang nghênh đón cô ấy, trong xanh quang đãng không một gợn mây.
Những người đến dự tang lễ đứng nghiêm trang trên thảm cỏ xanh được cắt tỉa cẩn thận, những đoá hoa hồng xinh đẹp nở rộ trên tấm bia đá màu đen.
Cô gái giống như đoá hồng dại đầy kiêu hãnh này sẽ vĩnh viễn ngủ say trong biển hoa hồng mà cô ấy yêu thích nhất.
Tất cả mọi người đều chìm đắm trong cảm giác bi thương.
Mẹ của Kỳ Kỳ được mẹ Kiều Nghê đỡ tay đứng ở một bên trước bia mộ, trong mái tóc đen dài của bà ấy đã lộ ra vài sợi bạc, dáng vẻ vô cùng tiều tụy.
Kiều Nghê nhìn gương mặt quen thuộc của Kỳ Kỳ nay đã biến thành màu đen trắng trong bức ảnh trên bia mộ, nước mắt lã chã tuôn rơi, dù đã rất cố gắng cũng không thể kìm lại được.
Quý Tiêu đứng ở phía sau mấy người họ, sắc mặc ảm đạm.
Ở cách đó không xa có một thiếu nữ mặc trang phục màu đen lặng lẽ đi tới, lúc nào ánh mắt đờ đẫn như không có ánh sáng của Quý Tiêu mới có chút biến hoá.
Phòng Nhất Minh cuối cùng cũng đã tới sau khi đi một quãng đường dài: “Chị Tiêu, tôi tới muộn rồi.”
Thanh âm mang theo chút run rẩy xúc động, đôi mắt đỏ hoe của Phòng Nhất Minh đã nói lên việc cô ấy thực sự đã khóc rất nhiều.
Quý Tiêu lắc đầu, dang tay ôm lấy người bạn thân của mình.
Cảm giác bi thương của hai người đều giống nhau, không ai ít hay nhiều hơn cả.
Cái ôm qua đi, Phòng Nhất Minh nhìn vào gương mặt Kỳ Kỳ qua tấm ảnh trên bia mộ, nức nở nói: “Nếu tôi biết sẽ xảy ra chuyện thế này thì có đánh chết tôi cũng không về quê, tôi phải cố thủ lại nơi này.”
Sự tuyệt vọng được Kỳ Kỳ che giấu quá tốt, dáng vẻ tràn đầy hy vọng của cô ấy khéo léo đến mức khiến tất cả mọi người đều nghĩ rằng đây là một kỳ nghỉ hè bình thường, không một ai ngờ tới rằng cô ấy sẽ ra đi như vậy.
Quý Tiêu nhìn ảnh chụp của Kỳ Kỳ, trên gương mặt không rõ là mang cảm xúc gì.
Mặc dù chỉ là hình trắng đen, nhưng cái tên ngốc này vẫn đang cười rất tươi.
Phảng phất như chỉ một lát sau, cô ấy sẽ nhảy từ rừng cây nhỏ bên cạnh ra, nhìn tất cả mọi người rồi cười đắc ý, nói: “Đều bị tôi lừa rồi nhé!”
“Nhất Minh, cậu nói xem, tại sao tất cả những thứ mà bản thân coi trọng đến cuối cùng đều không thể nắm giữ được?” Quý Tiêu hỏi, sau đó cười nhạt một tiếng.
Phòng Nhất Minh nghe vậy thì liền quay sang nhìn Quý Tiêu, chỉ cảm thấy toàn thân cô ấy lúc này giống như đang bị sự tăm tối u ám vây lấy.
Dáng vẻ tự tin phóng khoáng của cô gái trước mặt không biết từ bao giờ đã dần mất đi hào quang.
Phòng Nhất Minh vỗ nhẹ bả vai Quý Tiêu, nhỏ giọng an ủi: “Chị Tiêu, cậu cũng đừng bi quan như vậy, tôi có nghe Ngụy Khinh Ngữ nói mấy ngày nay cậu ngủ không ngon giấc, sao lại thành ra thế này rồi?”
“Hơn nữa, không phải có người đã từng nói một câu thế này sao? Có những người tuy còn sống, nhưng lại như đã chết từ lâu. Cũng có những người tuy không còn hiện diện trên thế gian này nữa, nhưng vẫn sẽ sống mãi trong lòng những người ở lại.”
“Chẳng phải vẫn nói con người khi trải qua ba lần chết mới thực sự được coi là hoàn toàn biến mất sao? Chỉ cần chúng ta không lãng quên Kỳ Kỳ thì cậu ấy vẫn sẽ sống mãi trong lòng chúng ta.”
“Nhưng cậu không cảm thấy như thế này là quá mức tàn nhẫn sao, Nhất Minh?” Quý Tiêu hỏi ngược lại.
“Đã chết chính là đã chết, có thế nào cũng chẳng thể quay về được nữa. Kỳ Kỳ có sống lại trong lòng tôi thì thế nào chứ? Cậu ấy có thể từ hũ tro cốt kia nhảy ra đứng trước mặt tôi cười lớn nói: ‘Mọi người đều bị tôi lừa rồi!’ không?”
“Cậu ấy… Cậu ấy sẽ không quay lại nữa…”
Quý Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía Phòng Nhất Minh, một dòng nước mắt không kìm được mà trào ra, chảy xuống gò má.
Một cơn gió nặng nề thổi qua, một người luôn lạc quan vui vẻ như Phòng Nhất Minh lúc này cũng rơi vào trầm tư.
“Cậu khiến Kỳ Kỳ sống lại trong lòng tôi thì có ích lợi gì chứ? Về sau mỗi lần nhớ tới cậu ấy tôi đều chỉ có thể tìm tới tấm bia đá này, mà tấm đá vỡ này thì có cái gì? Dù tôi có tâm sự bao nhiêu lời với nó thì Kỳ Kỳ cũng không bao giờ đáp tôi nữa.”
Hơi nước dâng lên trong tròng mắt Quý Tiêu khiến giọng nói của cô lại càng trở nên nghẹn ngào nức nở.
“Nhất Minh, tôi không những không làm được cái gì, còn khiến cậu ấy đau đớn khổ sở như vậy. Đúng ra tôi phải biết sớm hơn, nhưng tại sao tôi lại không tự ý thức được việc này như vậy…”
Phòng Nhất Minh thấy Quý Tiêu đang sắp rơi vào trạng thái phủ định bản thân*, vội lắc đầu nói: “Chị Tiêu, cái này không thể trách cậu, chúng ta đều không biết được chuyện sẽ tới mức này.”
(*Trạng thái phủ định bản thân: Một dạng trạng thái tâm lý của con người khi xảy ra biến cố tâm lý, bị áp lực từ việc bị so sánh hay quá cầu toàn,...v…v… khiến cho một người bị rơi vào trạng tự hoài nghi bản thân, họ sẽ có khuynh hướng chăm chăm nhìn vào mặt thiếu sót và tự đổ lỗi cũng như chì chiết chính mình.)
Càng được người khác trấn an, Quý Tiêu lại càng cảm thấy không thể tha thứ cho chính mình.
Cũng hơn hai mươi tuổi rồi, đâu phải đứa nhỏ mười mấy tuổi mà có thể chỉ vì vài câu nói an ủi liền trở nên lạc quan một cách mù quáng như vậy?
“Cậu không hiểu đâu…” Quý Tiêu rũ mắt xuống, lắc đầu: “Tôi căn bản là không làm được cái gì cả, tôi không nên lấy đi mạng sống của Kỳ Kỳ như thế…”
Lời còn chưa nói xong, một cảm giác đau đớn khủng khiếp đã dâng lên trong lòng Quý Tiêu, đau tới mức khiến cô ngã quỵ người xuống.
Quy tắc của thế giới này vẫn luôn vận hành một cách tàn nhẫn khốc liệt như vậy, dù chỉ là nửa lời về cốt truyện cũng không được phép hé lộ ra.
Ánh nắng ấm áp chiếu xuống, mặt hồ gợn sóng trong xanh.
Ngụy Khinh Ngữ đứng cách đó không xa, bàn tay âm thầm siết chặt lại.
Quả thực có chút bất lực.
Mặc dù buổi tối ngày hôm đó nàng bị Quý Tiêu cự tuyệt, nhưng vẫn là không nhịn được mà đi theo quan sát cô.
Nàng thực sự rất muốn đi tới an ủi người con gái đáng thương ấy.
“Khinh Ngữ.”
Ngay khi Ngụy Khinh Ngữ đang chuẩn bị bước tới thì giọng nói của một người đàn ông đột nhiên vang lên từ phía rừng cây bên kia.
Trần Lâm Ký đứng thẳng người dưới một thân cây to lớn, bàn tay còn đang làm động tác đưa lên chỉnh lại chiếc mũ đen trên đầu.
–---------------
Edit & Beta: Hạ Yên.
Khi cảm giác xúc động sau khi thổ lộ qua đi, nàng hơi nghẹn ngào một chút, sau đó mới chậm rãi khôi phục vẻ bình tĩnh.
Lại qua một lúc, như đã lấy được đủ dũng khí, nàng tiếp tục nói: “Từ sau buổi đi chơi ở công viên nước ngày hôm đó, tôi đã nói rằng vào ngày sinh nhật của cậu, tôi sẽ nói hết mọi chuyện cho cậu biết. Trong đó bao gồm cả việc tôi thích cậu.”
“Thực sự rất thích cậu.”
Thích đến mức không thể chấp nhận việc mất đi cậu lần nữa.
Thích đến nỗi cam tâm tình nguyện là người thổ lộ ra trước.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn vào đôi mắt ảm đạm đang rũ xuống của Quý Tiêu, trong giọng nói tràn ngập sự quật cường: “Tôi không quan tâm đến việc những người bên ngoài kia sẽ nói gì, tôi chỉ muốn ở bên cậu trong giây phút cậu yếu lòng nhất.”
“Ở bên cạnh cậu, an ủi cậu.”
Ngụy Khinh Ngữ hơi dừng lại một chút, ánh mắt nàng nhìn Quý Tiêu càng thêm chân thành: “Vậy còn cậu? Không phải cậu nói là trong ngày sinh nhật của bản thân cũng có chuyện muốn nói với tôi hay sao?”
Thanh âm của nàng thiếu nữ cực kỳ nhẹ nhàng, lại tràn ngập sự dịu dàng, giống như đang khát khao nói về tương lai sau này của hai người.
Thế nhưng Quý Tiêu lại chính là người tự tay bóp nát cái tương lai tươi đẹp ấy.
Cô mím chặt đôi môi, khó khăn nói từng tiếng: “....... Ngụy Khinh Ngữ, cậu không thể thích tôi.”
Quý Tiêu là người đã từng chứng kiến mọi chuyện ở góc nhìn của một độc giả, cũng biết được kết cục của mỗi nhân vật trong quyển tiểu thuyết này. Lại thêm chuyện xảy ra ngày hôm nay, Quý Tiêu biết được nếu mình vẫn cố ý thay đổi cốt truyện thì sẽ có hậu quả kinh khủng như thế nào.
Cô không biết nữ chính sẽ phải gánh chịu sự trừng phạt gì nếu như cốt truyện ban đầu bị thay đổi, mà bản thân Quý Tiêu cũng không dám mạo hiểm làm như vậy.
Dường như có một vị thần chết đang cầm lưỡi hái đứng ngay bên cạnh cô, lưỡi hái sắc bén toả ra thứ ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng tà.
Mỗi một giây phút trôi qua đều như đang nhắc nhở cô rằng suốt một tháng qua Kỳ Kỳ đã phải chịu biết bao nhiêu sự đau đớn giày vò trước khi chết.
Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng lại như một lưỡi dao xuyên qua màng nhĩ của Ngụy Khinh Ngữ.
Nàng không dám tin vào tai mình, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc nhìn người trước mặt.
“Quý Tiêu…”
“Thật xin lỗi, làm cậu thất vọng rồi.” Quý Tiêu nói xong, bàn tay lại siết chặt tay nắm cửa hơn một chút.
Từ đầu đến cuối cô không dám ngẩng mặt lên đối diện với đôi mắt của Ngụy Khinh Ngữ, sợ rằng khi bản thân nhìn vào ánh mắt của nàng sẽ không kìm được mà mềm lòng.
Ngụy Khinh Ngữ đứng chết trân tại chỗ, trong lòng như bị ai đó cầm dao đục khoét, đau đến nỗi bàn tay không giấu được sự run rẩy.
Mấy ngày nay, những cảm giác mơ hồ trong lòng không phải là giả, mức độ tương thích cực cao giữa pheromone của nàng và Quý Tiêu cũng là thật.
Mọi thứ đều cho thấy cô ấy thực sự thích nàng, vậy tại sao vào giờ phút lại biến thành không phải rồi?
Ngụy Khinh Ngữ gắt gao bám chặt lấy cánh cửa, khoé mặt ửng đỏ: “Quý Tiêu, cậu có dám đảm bảo những gì cậu muốn nói với tôi vào tối nay là chuyện này?”
Mặc dù đang cúi đầu nhưng Quý Tiêu vẫn có thể cảm nhận được sự bất an đến mất bình tĩnh của Ngụy Khinh Ngữ.
Ánh đèn trong phòng lúc này khiến cho bóng dáng của cô trở nên thật nhỏ bé, Quý Tiêu dường như đã chịu khuất phục trước số phận, cô miễn cưỡng gật đầu, nói ra câu trả lời trái với ý muốn của bản thân: “Đúng vậy.”
Có điều Ngụy Khinh Ngữ vẫn nhất quyết không muốn tin.
Nàng nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Quý Tiêu, biểu cảm trên gương mặt u ám đó đều thể hiện rằng cô đang nói dối.
Cô ấy đến nhìn mình một cái còn không dám nhìn, vậy thì tại sao bản thân lại phải tin vào câu trả lời đó?
Ngụy Khinh Ngữ lại nói: “Vậy cậu nhìn thẳng vào mắt tôi lặp lại một lần nữa đi.”
Không khí trong phòng rơi vào sự trầm lặng, yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng thở đầy nặng nhọc của hai người đang không ngừng xen lẫn vào nhau.
Quý Tiêu càng thoái lui, Ngụy Khinh Ngữ càng tiến đến.
Khi cô mờ mịt nhìn ra tứ phía mới phát hiện bản thân đã bị Ngụy Khinh Ngữ ép đến không còn đường lui.
Ánh đèn chiếu lên bóng dáng có chút bé nhỏ của Quý Tiêu, cô dường như đã phải đấu tranh nội tâm rất lâu mới có thể ngẩng đầu lên.
Thứ cô nhìn thấy đầu tiên chính là đôi đồng tử đang ửng đỏ của Ngụy Khinh Ngữ.
“Đúng vậy.” Thanh âm nghẹn ngào mắc kẹt trong cổ họng khó khăn lắm mới có thể nói ra, mỗi hơi thở đều tràn ngập sự đau đớn đến thấu tận tim gan.
Gian nan một hồi lâu, Quý Tiêu rốt cục vẫn là không thể nhìn thẳng vào đôi mắt của Ngụy Khinh Ngữ mà lặp lại câu trả lời.
Cũng tại thời điểm này cô mới nhận ra bản thân đã thực sự quá thích nàng rồi.
Thích tới nỗi chỉ cần bắt gặp một ánh mắt buồn bã ai oán của nàng thôi cũng đủ khiến cho toà thành kiên cố trong lòng cô sụp đổ vỡ vụn.
“Cũng không còn sớm nữa, cậu mau quay về phòng ngủ đi.” Quý Tiêu tỏ ý lảng tránh, cánh tay dùng lực như muốn đóng cửa.
Nhưng Ngụy Khinh Ngữ lại không để cho cô làm vậy.
Nàng chặn tay ở cửa, nhất quyết không nghe lời mà tiếp tục truy vấn cô: “Quý Tiêu, cậu đừng trốn tránh, trả lời tôi đi!”
Từng rặng mây đen lặng lẽ trôi dạt trên bầu trời đêm, che khuất đi ánh trăng cùng những vì sao.
Rõ ràng hai người đang đứng trước cửa là một Alpha và một Omega, nhưng tình thế vẫn bế tắc như cũ.
Quý Tiêu nắm chặt tay nắm cửa, từng đường gân xanh dữ tợn nổi lên chạy dài trên bàn tay cô, nhưng thực tế là cô chưa bao giờ dùng lực.
Cô thực sự không thể nào sử dụng bất cứ hành vi bạo lực với Ngụy Khinh Ngữ giống như trong nguyên tác đã viết.
Ngược lại, khi nhìn vào dáng vẻ khi giằng co với mình của nàng lại sinh ra cảm giác không đành lòng.
Rốt cuộc Quý Tiêu vẫn lựa chọn từ bỏ.
Cô buông lỏng cánh tay, giống như đang muốn thể hiện toàn bộ sự tức giận phẫn uất trong lòng ra ngoài, hướng xuống dưới nhà hét lớn: “Dì Ngô!”
Thế nhưng, khi âm thanh này phát ra lại giống như sóng đánh vào bọt biển, cả hành lang yên tĩnh không có tiếng đáp lại.
Nhưng Quý Tiêu không dừng lại, âm thanh lại có phần lớn hơn: “Dì Ngô!”
Một bóng người thấp thoáng xuất hiện trước mặt hai người, dì Ngô chạy tới méc té lộn nhào vội vã đi tới: “Tiểu… Tiểu thư, có chuyện gì vậy?”
Nghe tiếng dì Ngô thở hổn hển bên tai, Quý Tiêu chỉ lạnh nhạt chỉ tay vào Ngụy Khinh Ngữ đang đứng trước mặt: “Đưa cô ấy về phòng.”
Quý Tiêu không nỡ mạnh tay với nàng, nên chỉ có thể để người khác đưa nàng đi.
“Vâng, thưa tiểu thư.”
Dì Ngô có chút bối rối với tình huống hiện tại, mặc dù không hiểu cho lắm, nhưng khi thấy được bầu không khí trầm thấp u ám giữa hai người, bà vẫn là kéo cánh tay Ngụy Khinh Ngữ: “Ngụy tiểu thư, cũng không còn sớm nữa, hôm nay cô đã vất vả cả ngày rồi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Quý Tiêu!” Ngụy Khinh Ngữ kêu lên, cảm giác trống rỗng trong lòng như bị ai đào khoét lại càng thêm lớn.
Hốc mắt nàng đỏ ửng, nước mắt cũng đã chảy ra.
Một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống gò má trắng nõn của nàng, lưu lại một vệt ánh sáng đẹp đẽ long lanh vô cùng tàn nhẫn đánh thẳng vào trái tim của Quý Tiêu.
Cô bày ra bộ dạng thiếu kiên nhẫn, di chuyển tầm mắt của mình đi nơi khác, miễn cưỡng dùng tông giọng lạnh nhạt nhất có thể đuổi khách: “Cậu không mệt nhưng tôi mệt, đi ngủ đây.”
Ánh đèn trong phòng và ánh sáng bên ngoài hành lang bị cánh cửa chia rẽ, trước mắt Ngụy Khinh Ngữ lúc này chỉ còn lại một cái bảng hiệu hình nhân vật hoạt hình luôn tươi cười được treo trước cửa phòng.
Quý Tiêu ở bên kia cánh cửa cũng từ từ ngồi sụp xuống mặt đất.
Những giọt nước mắt nặng nề rốt cuộc cũng không thể kìm nén thêm được nữa, từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống, chảy vào khoé miệng cô.
Mỗi giọt đều ngập tràn đắng chát.
Vào cái đêm mà Quý Tiêu cần Ngụy Khinh Ngữ nhất, nàng đã nói cho cô biết rằng nàng thích cô.
Nhưng cũng chính vào thời điểm này, Quý Tiêu lại là người lựa chọn cự tuyệt.
Cây long não bên ngoài cửa sổ bị gió đêm thổi đến nghiêng ngả đang phát ra từng tiếng kêu xào xạc, còn bên trong căn phòng tĩnh lặng này lại đang vang lên từng tiếng thở dài hoà cùng với thanh âm thút thít run rẩy.
Quý Tiêu tựa đầu lên khung cửa sổ, dù cho bên ngoài có bao nhiêu ánh sáng ấm áp chiếu vào đôi mắt vàng cam sáng ngời này thì bên trong vẫn mờ mịt ảm đạm như một vũng nước đọng.
Ngụy Khinh Ngữ, vận may của tôi trước giờ đều không tốt lắm.
Tôi cùng vận mệnh đánh cược, nhưng lại thua đến thảm hại, rốt cuộc cũng chỉ có thể đem trả em về mà thôi.
•
Tang lễ của Kỳ Kỳ được tổ chức vào một ngày nắng đẹp của tháng Tám, bầu trời hôm nay giống như đang nghênh đón cô ấy, trong xanh quang đãng không một gợn mây.
Những người đến dự tang lễ đứng nghiêm trang trên thảm cỏ xanh được cắt tỉa cẩn thận, những đoá hoa hồng xinh đẹp nở rộ trên tấm bia đá màu đen.
Cô gái giống như đoá hồng dại đầy kiêu hãnh này sẽ vĩnh viễn ngủ say trong biển hoa hồng mà cô ấy yêu thích nhất.
Tất cả mọi người đều chìm đắm trong cảm giác bi thương.
Mẹ của Kỳ Kỳ được mẹ Kiều Nghê đỡ tay đứng ở một bên trước bia mộ, trong mái tóc đen dài của bà ấy đã lộ ra vài sợi bạc, dáng vẻ vô cùng tiều tụy.
Kiều Nghê nhìn gương mặt quen thuộc của Kỳ Kỳ nay đã biến thành màu đen trắng trong bức ảnh trên bia mộ, nước mắt lã chã tuôn rơi, dù đã rất cố gắng cũng không thể kìm lại được.
Quý Tiêu đứng ở phía sau mấy người họ, sắc mặc ảm đạm.
Ở cách đó không xa có một thiếu nữ mặc trang phục màu đen lặng lẽ đi tới, lúc nào ánh mắt đờ đẫn như không có ánh sáng của Quý Tiêu mới có chút biến hoá.
Phòng Nhất Minh cuối cùng cũng đã tới sau khi đi một quãng đường dài: “Chị Tiêu, tôi tới muộn rồi.”
Thanh âm mang theo chút run rẩy xúc động, đôi mắt đỏ hoe của Phòng Nhất Minh đã nói lên việc cô ấy thực sự đã khóc rất nhiều.
Quý Tiêu lắc đầu, dang tay ôm lấy người bạn thân của mình.
Cảm giác bi thương của hai người đều giống nhau, không ai ít hay nhiều hơn cả.
Cái ôm qua đi, Phòng Nhất Minh nhìn vào gương mặt Kỳ Kỳ qua tấm ảnh trên bia mộ, nức nở nói: “Nếu tôi biết sẽ xảy ra chuyện thế này thì có đánh chết tôi cũng không về quê, tôi phải cố thủ lại nơi này.”
Sự tuyệt vọng được Kỳ Kỳ che giấu quá tốt, dáng vẻ tràn đầy hy vọng của cô ấy khéo léo đến mức khiến tất cả mọi người đều nghĩ rằng đây là một kỳ nghỉ hè bình thường, không một ai ngờ tới rằng cô ấy sẽ ra đi như vậy.
Quý Tiêu nhìn ảnh chụp của Kỳ Kỳ, trên gương mặt không rõ là mang cảm xúc gì.
Mặc dù chỉ là hình trắng đen, nhưng cái tên ngốc này vẫn đang cười rất tươi.
Phảng phất như chỉ một lát sau, cô ấy sẽ nhảy từ rừng cây nhỏ bên cạnh ra, nhìn tất cả mọi người rồi cười đắc ý, nói: “Đều bị tôi lừa rồi nhé!”
“Nhất Minh, cậu nói xem, tại sao tất cả những thứ mà bản thân coi trọng đến cuối cùng đều không thể nắm giữ được?” Quý Tiêu hỏi, sau đó cười nhạt một tiếng.
Phòng Nhất Minh nghe vậy thì liền quay sang nhìn Quý Tiêu, chỉ cảm thấy toàn thân cô ấy lúc này giống như đang bị sự tăm tối u ám vây lấy.
Dáng vẻ tự tin phóng khoáng của cô gái trước mặt không biết từ bao giờ đã dần mất đi hào quang.
Phòng Nhất Minh vỗ nhẹ bả vai Quý Tiêu, nhỏ giọng an ủi: “Chị Tiêu, cậu cũng đừng bi quan như vậy, tôi có nghe Ngụy Khinh Ngữ nói mấy ngày nay cậu ngủ không ngon giấc, sao lại thành ra thế này rồi?”
“Hơn nữa, không phải có người đã từng nói một câu thế này sao? Có những người tuy còn sống, nhưng lại như đã chết từ lâu. Cũng có những người tuy không còn hiện diện trên thế gian này nữa, nhưng vẫn sẽ sống mãi trong lòng những người ở lại.”
“Chẳng phải vẫn nói con người khi trải qua ba lần chết mới thực sự được coi là hoàn toàn biến mất sao? Chỉ cần chúng ta không lãng quên Kỳ Kỳ thì cậu ấy vẫn sẽ sống mãi trong lòng chúng ta.”
“Nhưng cậu không cảm thấy như thế này là quá mức tàn nhẫn sao, Nhất Minh?” Quý Tiêu hỏi ngược lại.
“Đã chết chính là đã chết, có thế nào cũng chẳng thể quay về được nữa. Kỳ Kỳ có sống lại trong lòng tôi thì thế nào chứ? Cậu ấy có thể từ hũ tro cốt kia nhảy ra đứng trước mặt tôi cười lớn nói: ‘Mọi người đều bị tôi lừa rồi!’ không?”
“Cậu ấy… Cậu ấy sẽ không quay lại nữa…”
Quý Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía Phòng Nhất Minh, một dòng nước mắt không kìm được mà trào ra, chảy xuống gò má.
Một cơn gió nặng nề thổi qua, một người luôn lạc quan vui vẻ như Phòng Nhất Minh lúc này cũng rơi vào trầm tư.
“Cậu khiến Kỳ Kỳ sống lại trong lòng tôi thì có ích lợi gì chứ? Về sau mỗi lần nhớ tới cậu ấy tôi đều chỉ có thể tìm tới tấm bia đá này, mà tấm đá vỡ này thì có cái gì? Dù tôi có tâm sự bao nhiêu lời với nó thì Kỳ Kỳ cũng không bao giờ đáp tôi nữa.”
Hơi nước dâng lên trong tròng mắt Quý Tiêu khiến giọng nói của cô lại càng trở nên nghẹn ngào nức nở.
“Nhất Minh, tôi không những không làm được cái gì, còn khiến cậu ấy đau đớn khổ sở như vậy. Đúng ra tôi phải biết sớm hơn, nhưng tại sao tôi lại không tự ý thức được việc này như vậy…”
Phòng Nhất Minh thấy Quý Tiêu đang sắp rơi vào trạng thái phủ định bản thân*, vội lắc đầu nói: “Chị Tiêu, cái này không thể trách cậu, chúng ta đều không biết được chuyện sẽ tới mức này.”
(*Trạng thái phủ định bản thân: Một dạng trạng thái tâm lý của con người khi xảy ra biến cố tâm lý, bị áp lực từ việc bị so sánh hay quá cầu toàn,...v…v… khiến cho một người bị rơi vào trạng tự hoài nghi bản thân, họ sẽ có khuynh hướng chăm chăm nhìn vào mặt thiếu sót và tự đổ lỗi cũng như chì chiết chính mình.)
Càng được người khác trấn an, Quý Tiêu lại càng cảm thấy không thể tha thứ cho chính mình.
Cũng hơn hai mươi tuổi rồi, đâu phải đứa nhỏ mười mấy tuổi mà có thể chỉ vì vài câu nói an ủi liền trở nên lạc quan một cách mù quáng như vậy?
“Cậu không hiểu đâu…” Quý Tiêu rũ mắt xuống, lắc đầu: “Tôi căn bản là không làm được cái gì cả, tôi không nên lấy đi mạng sống của Kỳ Kỳ như thế…”
Lời còn chưa nói xong, một cảm giác đau đớn khủng khiếp đã dâng lên trong lòng Quý Tiêu, đau tới mức khiến cô ngã quỵ người xuống.
Quy tắc của thế giới này vẫn luôn vận hành một cách tàn nhẫn khốc liệt như vậy, dù chỉ là nửa lời về cốt truyện cũng không được phép hé lộ ra.
Ánh nắng ấm áp chiếu xuống, mặt hồ gợn sóng trong xanh.
Ngụy Khinh Ngữ đứng cách đó không xa, bàn tay âm thầm siết chặt lại.
Quả thực có chút bất lực.
Mặc dù buổi tối ngày hôm đó nàng bị Quý Tiêu cự tuyệt, nhưng vẫn là không nhịn được mà đi theo quan sát cô.
Nàng thực sự rất muốn đi tới an ủi người con gái đáng thương ấy.
“Khinh Ngữ.”
Ngay khi Ngụy Khinh Ngữ đang chuẩn bị bước tới thì giọng nói của một người đàn ông đột nhiên vang lên từ phía rừng cây bên kia.
Trần Lâm Ký đứng thẳng người dưới một thân cây to lớn, bàn tay còn đang làm động tác đưa lên chỉnh lại chiếc mũ đen trên đầu.
–---------------
Edit & Beta: Hạ Yên.