Chương 69
Sắc xanh trong tầm mắt càng thêm trùng điệp, chiếc xe chậm rãi chạy vào khu nghĩa địa công cộng đắt đỏ nhất ở vùng núi ngoại ô thành phố.
Quý Tiêu nghe Quý Thanh Vân nói thế liền biết mình đã lỡ lời, khẽ mím môi yên lặng.
Quý Thanh Vân tiếp tục dặn dò: "Tiêu Tiêu, con có thể quên bất cứ điều gì, nhưng con phải nhớ kĩ, điều duy nhất con không được quên chính là mẹ con."
Mây đen che phủ bốn bề trong tăm tối, lúc này xe cũng ngừng bánh.
Thấy Quý Thanh Vân nói vậy, Quý Tiêu luôn cảm thấy trong từng lời căn dặn của hắn đầy ắp xót xa và cố chấp.
Bước trên những bậc cầu thang bằng đá xanh, Quý Tiêu theo Quý Thanh Vân đi đến ngôi mộ của mẹ nguyên chủ.
Tấm bia đá màu đen vẫn còn vương lại hơi ẩm của cơn mưa phùn buổi sớm, ảnh chụp một người phụ nữ trẻ tuổi hiện ra trước mắt Quý Tiêu.
Tuy là màu sắc trắng đen nhưng khó lòng giấu được đường nét sắc sảo, bên dưới chiếc mũi nhỏ điểm thêm đôi môi khẽ nhếch.
Đôi mắt nàng sâu thẳm chất chứa tình mẹ dịu dàng ấm áp, cong cong nụ cười, trông vô cùng dễ gần.
Khi Quý Tiêu nhìn thấy tấm bài vị màu đỏ khắc hai chữ 'Tiêu Vũ' màu đen, cô chú ý đến thời gian qua đời là sáu năm trước, tức năm đó nguyên chủ chỉ mới mười tuổi, bàn tay đang ôm bó hoa khẽ siết chặt.
"Tiểu Vũ à, anh và Tiêu Tiêu đến thăm em đây." Quý Thanh Vân vừa nói vừa quỳ một gối trước bia mộ Tiêu Vũ.
Ông ta nắm chặt bàn tay Quý Tiêu, vừa cười vừa nói với bia mộ của Tiêu Vũ: "Em xem, Tiêu Tiêu nhà chúng ta có phải cao hơn sáu năm trước một chút rồi không? Cũng xinh xắn hơn rồi, đã là thiếu nữ trưởng thành rồi."
"Tiểu Vũ à, chắc em chưa biết, Tiêu Tiêu đã vào được lớp thực nghiệm, không thua kém ai đâu nhé."
Quý Tiêu nghe vậy, cũng cúi người thả bó hoa trên tay xuống, mở miệng: "Mẹ, con biết lúc nhỏ con luôn khiến mẹ lo lắng, sau này mẹ không cần phải vất vả như thế nữa rồi."
Quý Thanh Vân thấy Quý Tiêu nói lời này, trong lòng xúc động.
Hắn thả tay Quý Tiêu ra, đặt lên di ảnh Tiêu Vũ, vừa giúp nàng lau đi giọt nước dính trên đó, vừa tiếp tục: "Tiểu Vũ này, con gái chúng ta sống rất tốt, em an tâm đi. Ngược lại em đó, em ở bên đó có ổn không, có thiếu ăn thiếu mặc gì không. Nếu thiếu thốn cái gì, hoặc là bị ai ăn hiếp thì báo mộng cho anh, lúc em còn ở đây anh vẫn luôn không để em phải chịu khổ, bây giờ xuống dưới đấy rồi, anh cũng sẽ như thế..."
Mặt trời bị màn mây giam hãm, đám mây đen dày đặc tụ về một chỗ, làm người ta không thể nhìn thấy tia nắng nào.
Không khí ẩm ướt theo cơn gió nhẹ lướt qua cánh tay Quý Tiêu, khiến lông tơ đang nằm im đột ngột dựng đứng lên.
Chẳng biết vì sao, khi đứng bên cạnh nghe Quý Thanh Vân trò chuyện với Tiêu Vũ cô cứ cảm thấy rùng mình.
Rốt cuộc, Quý Thanh Vân cũng nói chuyện xong với Tiêu Vũ.
Ông ta hít nhẹ một hơi, khẽ quay đầu nhìn Quý Tiêu đứng bên cạnh, ngờ vực hỏi: "Tiêu Tiêu, con không còn gì nói với mẹ sao?"
Quý Tiêu bèn lắc đầu.
Nàng không biết quan hệ giữa nguyên chủ và Tiêu Vũ như thế nào, sợ lại nói sai như vừa rồi, nên tìm đại một lý do thoái thác: "Ba, con cảm thấy mẹ luôn ở bên cạnh dõi theo con, cho nên không cần phải nói thêm gì nữa đâu. Mà mẹ cũng biết cuộc sống của con rất tốt, mẹ sẽ an lòng mà."
Quý Thanh Vân như suy nghĩ điều gì, nhẹ gật đầu, kế đó đặt tay lên đầu Quý Tiêu: "Con ngoan lắm, ba cảm thấy con lớn thật rồi."
Buổi lễ cứ thế kết thúc, Quý Tiêu và Quý Thanh Vân ra đến xe.
Bầu không khí trong xe có vẻ tốt hơn trước một chút, Quý Thanh Vân đặt tay trên đầu gối, nói: "Tiêu Tiêu, ba có nghe nói chuyện xảy ra ngày hôm đó, Tiểu San đúng là đã vượt quá giới hạn."
Xe đang yên tĩnh đột ngột vang lên một câu này khiến Quý Tiêu không khỏi giật thót.
Nhớ tới vẻ hống hách lúc đó của người giúp việc kia, khi ấy cô đã cảm thấy kẻ này không đơn giản, quả nhiên đúng là người giám sát mà Quý Thanh Vân cài cắm bên cạnh mình.
Có điều, Quý Thanh Vân đã quá đề cao hầu nữ kia cũng như đánh giá thấp cô.
"Ba nghe nói con đang mua quỹ đầu tư phải không?" Quý Thanh Vân hỏi. "Thấy sao, con bắt đầu hứng thú với những chuyện này rồi à? Lúc trước ba nói với con, con toàn than phiền."
Nghe vậy, Quý Tiêu tựa hẳn vào ghế da, ra vẻ hờ hững đáp: "Bây giờ con vẫn thấy rất phiền đó."
"Ba, không lẽ cô ta không nói ba biết, mấy quỹ con đầu tư đều đang xanh sao? Nếu không phải là do con không hiểu những thứ này thì cũng sẽ không để Ngụy Khinh Ngữ học thay con đâu."
Thấy cô trả lời như thế, Quý Thanh Vân liền bớt nghi ngờ Ngụy Khinh Ngữ đi một chút.
Hắn vỗ vỗ vai Quý Tiêu, ra chiều khích lệ: "Đừng nhụt chí, con vẫn còn nhỏ lắm."
"Tiêu Tiêu khó mà nổi hứng thú với chuyện này, có muốn ba mời thầy đến dạy cho con không? Dù sao sau này công ty cũng thuộc về con."
Quý Tiêu thấy Quý Thanh Vân muốn đưa nhành ô-liu* cho mình, lập tức lách người tránh đi: "Không cần đâu ba. Ba nói ba còn chưa già, vậy gấp thế làm gì chứ?"
(*Ý nói muốn đem những điều quý giá tốt đẹp giao cho Quý Tiêu.)
Dừng một chốc, Quý Tiêu nói thêm như lẽ hiển nhiên: "Mà ba à, ba có nghĩ nếu mời thầy tới nhà, Ngụy Khinh Ngữ sẽ đi nghe lén không? Con cho cô ta học là đã châm chước lắm rồi, không thể nới lỏng thêm nữa."
Quý Tiêu nói xong, quả nhiên thấy vẻ hài lòng trên gương mặt Quý Thanh Vân.
Hắn vẫn tin những gì mình nói với Quý Tiêu ở bệnh viện có hiệu quả, liền gật đầu: "Phải rồi, Tiêu Tiêu nhà chúng ta suy nghĩ chu toàn hơn ba nhiều."
"Vậy nếu con đã muốn mua quỹ đầu tư, ba sẽ chuyển trước cho con ít tiền. Tiền tiêu vặt là để tiêu vặt, tiền đầu tư là tiền đầu tư. Thất bại cũng đừng lo, còn kiếm được tiền thì cứ mua vài món tự thưởng cho bản thân, biết chưa?"
Dứt lời, Quý Thanh Vân lấy điện thoại ra.
Bấm bấm mấy lần, Quý Tiêu liền nhận được tin nhắn thông báo biến động số dư mà ngân hàng gửi đến máy mình.
Người thiếu nữ thấy tài khoản của mình đột ngột tăng thêm một nghìn vạn, sườn xám đang mặc lại càng siết vào, giữ chặt cái eo cô, làm cô phải từ tốn mà hít thở.
Quý Tiêu cầm điện thoại, không thể không nở nụ cười với Quý Thanh Vân: "Cám ơn ba."
Quý Thanh Vân nhìn thấy nụ cười trên gương mặt trước nay chưa từng biểu lộ vui vẻ của Quý Tiêu, không kìm được mà cười theo.
Ông ta đỡ bàn tay phía sau đầu Quý Tiêu, xoa nhẹ mấy lần: "Có gì đâu, lát nữa cùng ăn cơm với ba mẹ là được."
Hai chữ 'ba mẹ' này Quý Thanh Vân nói rất khẽ.
Đương nhiên Quý Tiêu chưa từng ngờ tới, thời khắc này Quý Thanh Vân cưng chiều cô hơn cả ngày xưa chỉ để làm nền cho cảnh tượng kế tiếp.
Chiếc xe chở hai người đến khu nhà nhỏ của Quý Thanh Vân.
Toà nhà chính kiểu Âu toạ lạc chính giữa, thế nhưng chiếc xe lại chạy đến toà nhà phụ nằm bên cạnh.
Trong lòng Quý Tiêu không khỏi ngờ vực.
Không phải cô chưa từng đến nơi này, bình thường cô và Quý Thanh Vân luôn dùng cơm ở toà nhà chính, sau Tết thì chuyển đến phòng tiệc lớn ở lầu hai.
Sao bây giờ lại đi đến toà nhà phụ?
Bầu trời giăng đầy mây đen khiến bên trong phòng tối tăm tới mức phải mở đèn, đồ dùng bên trong toà nhà phụ hai tầng vẫn còn mới tinh, chỉ là những dấu vết mài mòn đã biểu hiện nơi này từng có người sinh sống.
Đèn chùm trên cao chiếu thẳng vào khung hình đặt trên bệ tủ TV.
Bức ảnh mờ mờ đằng xa toả ra bầu không khí kỳ lạ.
Quý Tiêu đánh bạo bước tới, phát hiện đó là một bức hình gia đình.
Trong ảnh Tiêu Vũ ngồi trên ghế cao ôm cô, còn Quý Thanh Vân đứng bên cạnh, tay đặt trên vai Tiêu Vũ.
Mà thứ Tiêu Vũ mặc trên người chính là bộ sườn xám tinh xảo màu xanh sẫm thêu hoa mẫu đơn.
Quý Tiêu không nhịn được giơ tay sờ soạng sườn xám trên người mình, nhìn nó giống hệt bộ đồ trong ảnh khiến ngón tay cô lạnh toát.
Ngay lúc này, không biết gió lạnh thổi nước mưa từ nơi nào đến.
Quý Tiêu đứng trong phòng, cảm giác rợn gai ốc vừa rồi ở khu mộ lại xuất hiện lần nữa.
"Ầm!"
Tiếng động đột ngột vang lên trong căn phòng yên tĩnh, Quý Tiêu giật mình, theo bản năng dịch chân rụt người về phía sau.
Ngay lúc đó lưng cô đụng phải lồng ngực xa lạ.
Chẳng biết Quý Thanh Vân đã đứng sau Quý Tiêu từ lúc nào, hắn nắm lấy cánh tay cô, nhẹ giọng trấn an: "Đừng sợ, cửa sổ chưa khoá chặt thôi."
Giọng nói thoạt nghe rất điềm đạm, thế nhưng Quý Tiêu lại chẳng cảm thấy chút an toàn nào.
Ngược lại cô cảm giác dường như Quý Thanh Vân đã dự liệu được sự sợ hãi của mình.
Không hiểu sao, từ khi bước vào toà nhà phụ này, Quý Tiêu cảm giác cơ thể mình trở nên quá nhạy cảm, mỗi giây mỗi phút từng tế bào đều thúc giục cô nhanh chóng rời khỏi đây.
Cố gắng kìm nén mớ cảm xúc hỗn loạn trong lòng, Quý Tiêu vẫn theo Quý Thanh Vân tới cầu thang dẫn lên tầng hai.
Thấy hai người đến, hầu nữ phụ trách trông coi toà nhà phụ tự giác đẩy mở cánh cửa làm từ gỗ lim trông đơn giản nhưng vô cùng trang nhã.
"Kẽo kẹt."
Tiếng mở cửa vang lên, một căn phòng trang trí theo phong cách cổ điển xưa cũ hiện ra trước mắt Quý Tiêu.
Hai bên phòng đặt chiếc tủ bằng gỗ lim đắt tiền, không biết có phải vì muốn nhấn mạnh bầu không khí trang nhã hay không mà đèn trong phòng lại rất tối.
Phía bên trái trông như nơi để vẽ tranh thưởng trà, bên phải lại đặt một chiếc ghế quý phi dùng làm chỗ nghỉ ngơi.
Mà ở chính giữa khi vào phòng đặt một chiếc bàn vuông, bên trên bày biện toàn những món sơn hào hải vị.
Khác biệt ở chỗ, vị trí dành cho chủ nhà bất ngờ đặt một tấm ảnh đứng chụp nửa người của Tiêu Vũ.
Người phụ nữ đang ngồi trước bàn, dịu dàng giống hệt người mà Quý Tiêu đã thấy trên bia mộ.
Ánh đèn lờ mờ xé toạc cảm giác an toàn của Quý Tiêu, bầu không khí kì dị luôn bám theo cô từ khi bước vào đây chẳng những không dịu đi mà càng ngày càng trở nên nặng nề.
Căn phòng này thoạt nhìn thì có vẻ cũng bình thường như bao căn phòng khác, thế nhưng cô cứ cảm thấy chỗ nào cũng rất lạ lùng.
"Cạch."
Bấy giờ, cửa bị người bên ngoài khép lại, trái tim Quý Tiêu cũng thình thịch một tiếng.
Quý Thanh Vân nhìn Quý Tiêu quét mắt về phía cánh cửa, lại lần nữa nắm lấy cánh tay cô: "Tiêu Tiêu, dùng xong bữa cơm này, ba sẽ sai người đưa con về nhà."
Quý Thanh Vân vẫn cứ tươi cười, có điều nụ cười này khiến Quý Tiêu ớn lạnh cả người.
Mọi thứ quá kỳ quái, Quý Tiêu muốn nhanh chóng kết thúc mọi chuyện, cho nên cô không trả lời Quý Thanh Vân mà ngồi thẳng vào bàn.
Nhưng sau khi cô ngồi xuống chiếc ghế bành mới nhận ra, trên chiếc ghế nơi chính diện kia đang đặt một chiếc áo sườn xám đỏ thẫm.
Đường may khéo léo tinh tế giống hệt chiếc mình đang mặc, thậm chí còn tinh xảo hơn nhiều.
Cổ áo ngay ngắn thẳng đứng, như thể Tiêu Vũ đang mặc nó vậy.
Chỉ là, không rõ có phải may sai hay không, cổ áo bộ y phục này lại hướng về bên trái.
Không đúng...
Áo vạt trái mới đúng.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, trong đầu Quý Tiêu liền 'ong' một tiếng.
Xung quanh truyền đến cảm giác áp bách đè nặng cả cơ thể.
"Ngày ấy tháng nọ năm nào, tựa như gương mặt đang vụn vỡ..."
(Lời bài hát Tựa Như Sự Dịu Dàng Của Người; tiếng Trung: 恰似你的溫柔.)
Âm thanh rè rè biến chất chợt phát ra từ chiếc đĩa than cũ kĩ đang xoay tròn.
Dù Quý Tiêu là một Alpha cấp S cũng không kìm được mà siết chặt tay ghế.
Còn Quý Thanh Vân đứng cạnh chiếc tủ từ đầu đến giờ, dáng vẻ thản nhiên tự hào xếp lại chiếc túi đựng đĩa nhạc đã ố vàng, mở miệng hỏi: "Tiêu Tiêu, con thấy năm nay tổ chức sinh nhật cho mẹ thế nào?"
Quý Tiêu nghe Quý Thanh Vân hỏi chuyện này, lập tức cảm thấy lạnh ngắt cả tay.
Cô không ngờ tình tiết kinh dị trong phim Hồng Kông mình hay xem bây giờ lại diễn ra ngay trước mắt mình.
Quý Tiêu bỗng nhiên hiểu được lời Quý Thanh Vân nói lúc đi tảo mộ.
Cuối cùng cô cũng biết vì sao mình lại cảm thấy bóng lưng gã đàn ông này lại cô đơn xót xa như thế.
Rõ ràng đây chẳng phải là phòng ăn gì, mà chính là linh đường Quý Thanh Vân dùng để tưởng niệm Tiêu Vũ!
Hắn cải tạo toàn bộ nơi này thành căn phòng trước đây của Tiêu Vũ, chuyên dùng để thờ cúng, để tưởng nhớ người vợ quá cố...
Trong nguyên tác, Quý Thanh Vân không chỉ là một tên cuồng con gái, hắn giống như một gã cuồng ái biến thái hoang tưởng.
Dù Tiêu Vũ đã qua đời nhiều năm, hắn vẫn sẽ dùng cách này để chúc mừng sinh nhật bà ấy!
"Ai cũng nói sinh nhật là ngày vui không thể trùng với ngày mất, nhưng ba vẫn muốn đón sinh nhật cho mẹ con, bởi vì chính vào thời điểm này linh hồn người chết mới có thể phá bỏ âm dương mà đến bên chúng ta." Quý Thanh Vân dường như không quan tâm đến việc Quý Tiêu có trả lời hay không, tự ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh chiếc sườn xám.
"Con không thấy giống như mẹ con đã về rồi sao?"
Dứt lời, Quý Thanh Vân đốt ngọn nến cắm trên chiếc bánh sinh nhật.
Ngọn nến leo lét còn sáng hơn cả ánh đèn lờ mờ trong căn phòng, trong nháy mắt thắp sáng cả bàn ăn.
Ở trung tâm bày rất nhiều thức ăn, con cá lớn nằm trên đĩa đang há miệng, con ngươi trắng bệch trừng trừng nhìn Quý Tiêu, ngón tay cô bị ma xui quỷ khiến chạm trúng vết lõm lâu ngày dù đã được sửa sang lại nhưng vẫn còn dấu vết.
Nói cách khác, mỗi năm nguyên chủ đều bị Quý Thanh Vân hoặc mời hoặc ép đến nơi này mừng sinh nhật Tiêu Vũ.
Người trưởng thành bình thường như cô còn phản ứng như vậy, huống chi là nguyên chủ từ nhỏ đã tiếp xúc với không khí ngột ngạt kỳ quái thế này, thực khó mà không hình thành tâm lý vặn vẹo.
Quý Tiêu đoán có lẽ chỗ lõm mình đụng phải là sự phản kháng của nguyên chủ đối với Quý Thanh Vân.
Hoặc lật tung bàn, hoặc đập bay ghế.
Nhưng cuối cùng chẳng có gì thay đổi, có nghĩa là cô gái này đã chống đối thất bại.
Sau đó chuyển thành thoả hiệp.
Rồi mới bị đồng hoá, trở thành nữ phản diện độc ác biến thái ngang bướng trong tiểu thuyết.
Quý Tiêu không ngờ chỉ một câu văn thoáng qua trong nguyên tác ở thế giới này lại kinh khủng tới mức đó.
Nhưng rõ ràng Quý Thanh Vân cưng chiều nguyên chủ như thế.
Sao hắn có thể nhẫn tâm đến vậy...
Quý Thanh Vân: "Đã sáu năm rồi, không biết sườn xám năm nay may cho em có vừa người không, em ở dưới đó thử một chút xem, lần này anh dùng chất liệu em thích nhất đấy, bộ Tiêu Tiêu đang mặc cũng vậy."
"Tiêu Vũ à, đều do anh không tốt, nếu anh biết pheromone của anh khiến chúng ta âm dương cách biệt, chắc chắn anh sẽ không cho em mạo hiểm mang thai..."
Quý Tiêu nhìn Quý Thanh Vân giống như hoang tưởng tự lẩm bẩm dưới ánh nến, bỗng cảm thấy vải satin trên người mình còn lạnh hơn cả băng.
Cô chợt hiểu, kì thực thiết lập cuồng cô con gái Quý Tiêu của Quý Thanh Vân nói đúng ra phải là, bởi vì Tiêu Vũ qua đời nên hắn mới trở thành người yêu thương con gái đến thế.
——— Bởi vì cô chính là đứa trẻ mà dù có phải đánh đổi cả tính mạng Tiêu Vũ vẫn muốn hạ sinh.
Bài hát xưa cũ nghe rợn cả người vẫn đang phát, Quý Tiêu nhai từng hạt cơm trắng, chưa bao giờ cô cảm thấy nhớ nhung hương pheromone của Ngụy Khinh Ngữ nhiều đến vậy.
Mây đen nơi chân trời dần tan, buổi tiệc sinh nhật ngột ngạt rốt cuộc cũng kết thúc.
Quý Tiêu leo nhanh lên xe như chạy trốn, cơn gió lạnh thổi xuyên qua lớp áo sườn xám phía sau lưng.
Rõ ràng sắp vào hè, vậy mà Quý Tiêu vẫn cảm thấy cả người lạnh toát.
(Beta: Tui xin lỗi, tui sai rồi (*꒦ິ꒳꒦ີ) lúc trước cứ ghẹo nhỏ máu M kia là hay đổ thừa tại ma quỷ, đòi gắn tags kinh dị này kia đồ đó. Giờ thức tới 3 rưỡi sáng edit truyện xong bị doạ sợ pay màu, Ngữ ơi má xin lỗi, mốt không ghẹo con nữa ಥ‿ಥ)
Cô ngồi trong xe để tài xế chở mình về nhà, hương pheromone của Ngụy Khinh Ngữ phảng phất trong xe trở thành liều thuốc an thần duy nhất giúp cô gắng gượng chống đỡ tâm trí đang muốn sụp đổ.
Chiếc xe lao vùn vụt trên con đường vắng, dòng sông Quý Tiêu quá đỗi quen thuộc đang vỗ về từng đợt sóng ánh sáng.
Ngay lúc xe dừng trước cửa nhà, Quý Tiêu nhìn thấy dì Ngô đang đứng ở cổng cùng Ngụy Khinh Ngữ.
Dường như nàng đã chuẩn bị từ sớm, đứng đợi sẵn ở cửa để đón mình.
Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia ấm áp dịu dàng hơn bất kì tia nắng nào trên thế gian.
Màn mây dày đặc bị mặt trời hé mở ra một khe hở, ánh vàng rực rỡ rọi xuống sau lưng nàng thiếu nữ.
Hết thảy sợ hãi khủng hoảng trải qua lúc trưa bị Quý Tiêu đè nén trong lòng chớp mắt liền bộc phát.
Cô bước xuống xe, đi đến hôn thẳng lên đôi môi Ngụy Khinh Ngữ.
Như thể đang cố gắng níu lại thế giới sắp sụp đổ của mình trong bàn tay.
–----------------
Editor: Hoàng Hoàng.
Beta: Hạ Yên.
Quý Tiêu nghe Quý Thanh Vân nói thế liền biết mình đã lỡ lời, khẽ mím môi yên lặng.
Quý Thanh Vân tiếp tục dặn dò: "Tiêu Tiêu, con có thể quên bất cứ điều gì, nhưng con phải nhớ kĩ, điều duy nhất con không được quên chính là mẹ con."
Mây đen che phủ bốn bề trong tăm tối, lúc này xe cũng ngừng bánh.
Thấy Quý Thanh Vân nói vậy, Quý Tiêu luôn cảm thấy trong từng lời căn dặn của hắn đầy ắp xót xa và cố chấp.
Bước trên những bậc cầu thang bằng đá xanh, Quý Tiêu theo Quý Thanh Vân đi đến ngôi mộ của mẹ nguyên chủ.
Tấm bia đá màu đen vẫn còn vương lại hơi ẩm của cơn mưa phùn buổi sớm, ảnh chụp một người phụ nữ trẻ tuổi hiện ra trước mắt Quý Tiêu.
Tuy là màu sắc trắng đen nhưng khó lòng giấu được đường nét sắc sảo, bên dưới chiếc mũi nhỏ điểm thêm đôi môi khẽ nhếch.
Đôi mắt nàng sâu thẳm chất chứa tình mẹ dịu dàng ấm áp, cong cong nụ cười, trông vô cùng dễ gần.
Khi Quý Tiêu nhìn thấy tấm bài vị màu đỏ khắc hai chữ 'Tiêu Vũ' màu đen, cô chú ý đến thời gian qua đời là sáu năm trước, tức năm đó nguyên chủ chỉ mới mười tuổi, bàn tay đang ôm bó hoa khẽ siết chặt.
"Tiểu Vũ à, anh và Tiêu Tiêu đến thăm em đây." Quý Thanh Vân vừa nói vừa quỳ một gối trước bia mộ Tiêu Vũ.
Ông ta nắm chặt bàn tay Quý Tiêu, vừa cười vừa nói với bia mộ của Tiêu Vũ: "Em xem, Tiêu Tiêu nhà chúng ta có phải cao hơn sáu năm trước một chút rồi không? Cũng xinh xắn hơn rồi, đã là thiếu nữ trưởng thành rồi."
"Tiểu Vũ à, chắc em chưa biết, Tiêu Tiêu đã vào được lớp thực nghiệm, không thua kém ai đâu nhé."
Quý Tiêu nghe vậy, cũng cúi người thả bó hoa trên tay xuống, mở miệng: "Mẹ, con biết lúc nhỏ con luôn khiến mẹ lo lắng, sau này mẹ không cần phải vất vả như thế nữa rồi."
Quý Thanh Vân thấy Quý Tiêu nói lời này, trong lòng xúc động.
Hắn thả tay Quý Tiêu ra, đặt lên di ảnh Tiêu Vũ, vừa giúp nàng lau đi giọt nước dính trên đó, vừa tiếp tục: "Tiểu Vũ này, con gái chúng ta sống rất tốt, em an tâm đi. Ngược lại em đó, em ở bên đó có ổn không, có thiếu ăn thiếu mặc gì không. Nếu thiếu thốn cái gì, hoặc là bị ai ăn hiếp thì báo mộng cho anh, lúc em còn ở đây anh vẫn luôn không để em phải chịu khổ, bây giờ xuống dưới đấy rồi, anh cũng sẽ như thế..."
Mặt trời bị màn mây giam hãm, đám mây đen dày đặc tụ về một chỗ, làm người ta không thể nhìn thấy tia nắng nào.
Không khí ẩm ướt theo cơn gió nhẹ lướt qua cánh tay Quý Tiêu, khiến lông tơ đang nằm im đột ngột dựng đứng lên.
Chẳng biết vì sao, khi đứng bên cạnh nghe Quý Thanh Vân trò chuyện với Tiêu Vũ cô cứ cảm thấy rùng mình.
Rốt cuộc, Quý Thanh Vân cũng nói chuyện xong với Tiêu Vũ.
Ông ta hít nhẹ một hơi, khẽ quay đầu nhìn Quý Tiêu đứng bên cạnh, ngờ vực hỏi: "Tiêu Tiêu, con không còn gì nói với mẹ sao?"
Quý Tiêu bèn lắc đầu.
Nàng không biết quan hệ giữa nguyên chủ và Tiêu Vũ như thế nào, sợ lại nói sai như vừa rồi, nên tìm đại một lý do thoái thác: "Ba, con cảm thấy mẹ luôn ở bên cạnh dõi theo con, cho nên không cần phải nói thêm gì nữa đâu. Mà mẹ cũng biết cuộc sống của con rất tốt, mẹ sẽ an lòng mà."
Quý Thanh Vân như suy nghĩ điều gì, nhẹ gật đầu, kế đó đặt tay lên đầu Quý Tiêu: "Con ngoan lắm, ba cảm thấy con lớn thật rồi."
Buổi lễ cứ thế kết thúc, Quý Tiêu và Quý Thanh Vân ra đến xe.
Bầu không khí trong xe có vẻ tốt hơn trước một chút, Quý Thanh Vân đặt tay trên đầu gối, nói: "Tiêu Tiêu, ba có nghe nói chuyện xảy ra ngày hôm đó, Tiểu San đúng là đã vượt quá giới hạn."
Xe đang yên tĩnh đột ngột vang lên một câu này khiến Quý Tiêu không khỏi giật thót.
Nhớ tới vẻ hống hách lúc đó của người giúp việc kia, khi ấy cô đã cảm thấy kẻ này không đơn giản, quả nhiên đúng là người giám sát mà Quý Thanh Vân cài cắm bên cạnh mình.
Có điều, Quý Thanh Vân đã quá đề cao hầu nữ kia cũng như đánh giá thấp cô.
"Ba nghe nói con đang mua quỹ đầu tư phải không?" Quý Thanh Vân hỏi. "Thấy sao, con bắt đầu hứng thú với những chuyện này rồi à? Lúc trước ba nói với con, con toàn than phiền."
Nghe vậy, Quý Tiêu tựa hẳn vào ghế da, ra vẻ hờ hững đáp: "Bây giờ con vẫn thấy rất phiền đó."
"Ba, không lẽ cô ta không nói ba biết, mấy quỹ con đầu tư đều đang xanh sao? Nếu không phải là do con không hiểu những thứ này thì cũng sẽ không để Ngụy Khinh Ngữ học thay con đâu."
Thấy cô trả lời như thế, Quý Thanh Vân liền bớt nghi ngờ Ngụy Khinh Ngữ đi một chút.
Hắn vỗ vỗ vai Quý Tiêu, ra chiều khích lệ: "Đừng nhụt chí, con vẫn còn nhỏ lắm."
"Tiêu Tiêu khó mà nổi hứng thú với chuyện này, có muốn ba mời thầy đến dạy cho con không? Dù sao sau này công ty cũng thuộc về con."
Quý Tiêu thấy Quý Thanh Vân muốn đưa nhành ô-liu* cho mình, lập tức lách người tránh đi: "Không cần đâu ba. Ba nói ba còn chưa già, vậy gấp thế làm gì chứ?"
(*Ý nói muốn đem những điều quý giá tốt đẹp giao cho Quý Tiêu.)
Dừng một chốc, Quý Tiêu nói thêm như lẽ hiển nhiên: "Mà ba à, ba có nghĩ nếu mời thầy tới nhà, Ngụy Khinh Ngữ sẽ đi nghe lén không? Con cho cô ta học là đã châm chước lắm rồi, không thể nới lỏng thêm nữa."
Quý Tiêu nói xong, quả nhiên thấy vẻ hài lòng trên gương mặt Quý Thanh Vân.
Hắn vẫn tin những gì mình nói với Quý Tiêu ở bệnh viện có hiệu quả, liền gật đầu: "Phải rồi, Tiêu Tiêu nhà chúng ta suy nghĩ chu toàn hơn ba nhiều."
"Vậy nếu con đã muốn mua quỹ đầu tư, ba sẽ chuyển trước cho con ít tiền. Tiền tiêu vặt là để tiêu vặt, tiền đầu tư là tiền đầu tư. Thất bại cũng đừng lo, còn kiếm được tiền thì cứ mua vài món tự thưởng cho bản thân, biết chưa?"
Dứt lời, Quý Thanh Vân lấy điện thoại ra.
Bấm bấm mấy lần, Quý Tiêu liền nhận được tin nhắn thông báo biến động số dư mà ngân hàng gửi đến máy mình.
Người thiếu nữ thấy tài khoản của mình đột ngột tăng thêm một nghìn vạn, sườn xám đang mặc lại càng siết vào, giữ chặt cái eo cô, làm cô phải từ tốn mà hít thở.
Quý Tiêu cầm điện thoại, không thể không nở nụ cười với Quý Thanh Vân: "Cám ơn ba."
Quý Thanh Vân nhìn thấy nụ cười trên gương mặt trước nay chưa từng biểu lộ vui vẻ của Quý Tiêu, không kìm được mà cười theo.
Ông ta đỡ bàn tay phía sau đầu Quý Tiêu, xoa nhẹ mấy lần: "Có gì đâu, lát nữa cùng ăn cơm với ba mẹ là được."
Hai chữ 'ba mẹ' này Quý Thanh Vân nói rất khẽ.
Đương nhiên Quý Tiêu chưa từng ngờ tới, thời khắc này Quý Thanh Vân cưng chiều cô hơn cả ngày xưa chỉ để làm nền cho cảnh tượng kế tiếp.
Chiếc xe chở hai người đến khu nhà nhỏ của Quý Thanh Vân.
Toà nhà chính kiểu Âu toạ lạc chính giữa, thế nhưng chiếc xe lại chạy đến toà nhà phụ nằm bên cạnh.
Trong lòng Quý Tiêu không khỏi ngờ vực.
Không phải cô chưa từng đến nơi này, bình thường cô và Quý Thanh Vân luôn dùng cơm ở toà nhà chính, sau Tết thì chuyển đến phòng tiệc lớn ở lầu hai.
Sao bây giờ lại đi đến toà nhà phụ?
Bầu trời giăng đầy mây đen khiến bên trong phòng tối tăm tới mức phải mở đèn, đồ dùng bên trong toà nhà phụ hai tầng vẫn còn mới tinh, chỉ là những dấu vết mài mòn đã biểu hiện nơi này từng có người sinh sống.
Đèn chùm trên cao chiếu thẳng vào khung hình đặt trên bệ tủ TV.
Bức ảnh mờ mờ đằng xa toả ra bầu không khí kỳ lạ.
Quý Tiêu đánh bạo bước tới, phát hiện đó là một bức hình gia đình.
Trong ảnh Tiêu Vũ ngồi trên ghế cao ôm cô, còn Quý Thanh Vân đứng bên cạnh, tay đặt trên vai Tiêu Vũ.
Mà thứ Tiêu Vũ mặc trên người chính là bộ sườn xám tinh xảo màu xanh sẫm thêu hoa mẫu đơn.
Quý Tiêu không nhịn được giơ tay sờ soạng sườn xám trên người mình, nhìn nó giống hệt bộ đồ trong ảnh khiến ngón tay cô lạnh toát.
Ngay lúc này, không biết gió lạnh thổi nước mưa từ nơi nào đến.
Quý Tiêu đứng trong phòng, cảm giác rợn gai ốc vừa rồi ở khu mộ lại xuất hiện lần nữa.
"Ầm!"
Tiếng động đột ngột vang lên trong căn phòng yên tĩnh, Quý Tiêu giật mình, theo bản năng dịch chân rụt người về phía sau.
Ngay lúc đó lưng cô đụng phải lồng ngực xa lạ.
Chẳng biết Quý Thanh Vân đã đứng sau Quý Tiêu từ lúc nào, hắn nắm lấy cánh tay cô, nhẹ giọng trấn an: "Đừng sợ, cửa sổ chưa khoá chặt thôi."
Giọng nói thoạt nghe rất điềm đạm, thế nhưng Quý Tiêu lại chẳng cảm thấy chút an toàn nào.
Ngược lại cô cảm giác dường như Quý Thanh Vân đã dự liệu được sự sợ hãi của mình.
Không hiểu sao, từ khi bước vào toà nhà phụ này, Quý Tiêu cảm giác cơ thể mình trở nên quá nhạy cảm, mỗi giây mỗi phút từng tế bào đều thúc giục cô nhanh chóng rời khỏi đây.
Cố gắng kìm nén mớ cảm xúc hỗn loạn trong lòng, Quý Tiêu vẫn theo Quý Thanh Vân tới cầu thang dẫn lên tầng hai.
Thấy hai người đến, hầu nữ phụ trách trông coi toà nhà phụ tự giác đẩy mở cánh cửa làm từ gỗ lim trông đơn giản nhưng vô cùng trang nhã.
"Kẽo kẹt."
Tiếng mở cửa vang lên, một căn phòng trang trí theo phong cách cổ điển xưa cũ hiện ra trước mắt Quý Tiêu.
Hai bên phòng đặt chiếc tủ bằng gỗ lim đắt tiền, không biết có phải vì muốn nhấn mạnh bầu không khí trang nhã hay không mà đèn trong phòng lại rất tối.
Phía bên trái trông như nơi để vẽ tranh thưởng trà, bên phải lại đặt một chiếc ghế quý phi dùng làm chỗ nghỉ ngơi.
Mà ở chính giữa khi vào phòng đặt một chiếc bàn vuông, bên trên bày biện toàn những món sơn hào hải vị.
Khác biệt ở chỗ, vị trí dành cho chủ nhà bất ngờ đặt một tấm ảnh đứng chụp nửa người của Tiêu Vũ.
Người phụ nữ đang ngồi trước bàn, dịu dàng giống hệt người mà Quý Tiêu đã thấy trên bia mộ.
Ánh đèn lờ mờ xé toạc cảm giác an toàn của Quý Tiêu, bầu không khí kì dị luôn bám theo cô từ khi bước vào đây chẳng những không dịu đi mà càng ngày càng trở nên nặng nề.
Căn phòng này thoạt nhìn thì có vẻ cũng bình thường như bao căn phòng khác, thế nhưng cô cứ cảm thấy chỗ nào cũng rất lạ lùng.
"Cạch."
Bấy giờ, cửa bị người bên ngoài khép lại, trái tim Quý Tiêu cũng thình thịch một tiếng.
Quý Thanh Vân nhìn Quý Tiêu quét mắt về phía cánh cửa, lại lần nữa nắm lấy cánh tay cô: "Tiêu Tiêu, dùng xong bữa cơm này, ba sẽ sai người đưa con về nhà."
Quý Thanh Vân vẫn cứ tươi cười, có điều nụ cười này khiến Quý Tiêu ớn lạnh cả người.
Mọi thứ quá kỳ quái, Quý Tiêu muốn nhanh chóng kết thúc mọi chuyện, cho nên cô không trả lời Quý Thanh Vân mà ngồi thẳng vào bàn.
Nhưng sau khi cô ngồi xuống chiếc ghế bành mới nhận ra, trên chiếc ghế nơi chính diện kia đang đặt một chiếc áo sườn xám đỏ thẫm.
Đường may khéo léo tinh tế giống hệt chiếc mình đang mặc, thậm chí còn tinh xảo hơn nhiều.
Cổ áo ngay ngắn thẳng đứng, như thể Tiêu Vũ đang mặc nó vậy.
Chỉ là, không rõ có phải may sai hay không, cổ áo bộ y phục này lại hướng về bên trái.
Không đúng...
Áo vạt trái mới đúng.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, trong đầu Quý Tiêu liền 'ong' một tiếng.
Xung quanh truyền đến cảm giác áp bách đè nặng cả cơ thể.
"Ngày ấy tháng nọ năm nào, tựa như gương mặt đang vụn vỡ..."
(Lời bài hát Tựa Như Sự Dịu Dàng Của Người; tiếng Trung: 恰似你的溫柔.)
Âm thanh rè rè biến chất chợt phát ra từ chiếc đĩa than cũ kĩ đang xoay tròn.
Dù Quý Tiêu là một Alpha cấp S cũng không kìm được mà siết chặt tay ghế.
Còn Quý Thanh Vân đứng cạnh chiếc tủ từ đầu đến giờ, dáng vẻ thản nhiên tự hào xếp lại chiếc túi đựng đĩa nhạc đã ố vàng, mở miệng hỏi: "Tiêu Tiêu, con thấy năm nay tổ chức sinh nhật cho mẹ thế nào?"
Quý Tiêu nghe Quý Thanh Vân hỏi chuyện này, lập tức cảm thấy lạnh ngắt cả tay.
Cô không ngờ tình tiết kinh dị trong phim Hồng Kông mình hay xem bây giờ lại diễn ra ngay trước mắt mình.
Quý Tiêu bỗng nhiên hiểu được lời Quý Thanh Vân nói lúc đi tảo mộ.
Cuối cùng cô cũng biết vì sao mình lại cảm thấy bóng lưng gã đàn ông này lại cô đơn xót xa như thế.
Rõ ràng đây chẳng phải là phòng ăn gì, mà chính là linh đường Quý Thanh Vân dùng để tưởng niệm Tiêu Vũ!
Hắn cải tạo toàn bộ nơi này thành căn phòng trước đây của Tiêu Vũ, chuyên dùng để thờ cúng, để tưởng nhớ người vợ quá cố...
Trong nguyên tác, Quý Thanh Vân không chỉ là một tên cuồng con gái, hắn giống như một gã cuồng ái biến thái hoang tưởng.
Dù Tiêu Vũ đã qua đời nhiều năm, hắn vẫn sẽ dùng cách này để chúc mừng sinh nhật bà ấy!
"Ai cũng nói sinh nhật là ngày vui không thể trùng với ngày mất, nhưng ba vẫn muốn đón sinh nhật cho mẹ con, bởi vì chính vào thời điểm này linh hồn người chết mới có thể phá bỏ âm dương mà đến bên chúng ta." Quý Thanh Vân dường như không quan tâm đến việc Quý Tiêu có trả lời hay không, tự ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh chiếc sườn xám.
"Con không thấy giống như mẹ con đã về rồi sao?"
Dứt lời, Quý Thanh Vân đốt ngọn nến cắm trên chiếc bánh sinh nhật.
Ngọn nến leo lét còn sáng hơn cả ánh đèn lờ mờ trong căn phòng, trong nháy mắt thắp sáng cả bàn ăn.
Ở trung tâm bày rất nhiều thức ăn, con cá lớn nằm trên đĩa đang há miệng, con ngươi trắng bệch trừng trừng nhìn Quý Tiêu, ngón tay cô bị ma xui quỷ khiến chạm trúng vết lõm lâu ngày dù đã được sửa sang lại nhưng vẫn còn dấu vết.
Nói cách khác, mỗi năm nguyên chủ đều bị Quý Thanh Vân hoặc mời hoặc ép đến nơi này mừng sinh nhật Tiêu Vũ.
Người trưởng thành bình thường như cô còn phản ứng như vậy, huống chi là nguyên chủ từ nhỏ đã tiếp xúc với không khí ngột ngạt kỳ quái thế này, thực khó mà không hình thành tâm lý vặn vẹo.
Quý Tiêu đoán có lẽ chỗ lõm mình đụng phải là sự phản kháng của nguyên chủ đối với Quý Thanh Vân.
Hoặc lật tung bàn, hoặc đập bay ghế.
Nhưng cuối cùng chẳng có gì thay đổi, có nghĩa là cô gái này đã chống đối thất bại.
Sau đó chuyển thành thoả hiệp.
Rồi mới bị đồng hoá, trở thành nữ phản diện độc ác biến thái ngang bướng trong tiểu thuyết.
Quý Tiêu không ngờ chỉ một câu văn thoáng qua trong nguyên tác ở thế giới này lại kinh khủng tới mức đó.
Nhưng rõ ràng Quý Thanh Vân cưng chiều nguyên chủ như thế.
Sao hắn có thể nhẫn tâm đến vậy...
Quý Thanh Vân: "Đã sáu năm rồi, không biết sườn xám năm nay may cho em có vừa người không, em ở dưới đó thử một chút xem, lần này anh dùng chất liệu em thích nhất đấy, bộ Tiêu Tiêu đang mặc cũng vậy."
"Tiêu Vũ à, đều do anh không tốt, nếu anh biết pheromone của anh khiến chúng ta âm dương cách biệt, chắc chắn anh sẽ không cho em mạo hiểm mang thai..."
Quý Tiêu nhìn Quý Thanh Vân giống như hoang tưởng tự lẩm bẩm dưới ánh nến, bỗng cảm thấy vải satin trên người mình còn lạnh hơn cả băng.
Cô chợt hiểu, kì thực thiết lập cuồng cô con gái Quý Tiêu của Quý Thanh Vân nói đúng ra phải là, bởi vì Tiêu Vũ qua đời nên hắn mới trở thành người yêu thương con gái đến thế.
——— Bởi vì cô chính là đứa trẻ mà dù có phải đánh đổi cả tính mạng Tiêu Vũ vẫn muốn hạ sinh.
Bài hát xưa cũ nghe rợn cả người vẫn đang phát, Quý Tiêu nhai từng hạt cơm trắng, chưa bao giờ cô cảm thấy nhớ nhung hương pheromone của Ngụy Khinh Ngữ nhiều đến vậy.
Mây đen nơi chân trời dần tan, buổi tiệc sinh nhật ngột ngạt rốt cuộc cũng kết thúc.
Quý Tiêu leo nhanh lên xe như chạy trốn, cơn gió lạnh thổi xuyên qua lớp áo sườn xám phía sau lưng.
Rõ ràng sắp vào hè, vậy mà Quý Tiêu vẫn cảm thấy cả người lạnh toát.
(Beta: Tui xin lỗi, tui sai rồi (*꒦ິ꒳꒦ີ) lúc trước cứ ghẹo nhỏ máu M kia là hay đổ thừa tại ma quỷ, đòi gắn tags kinh dị này kia đồ đó. Giờ thức tới 3 rưỡi sáng edit truyện xong bị doạ sợ pay màu, Ngữ ơi má xin lỗi, mốt không ghẹo con nữa ಥ‿ಥ)
Cô ngồi trong xe để tài xế chở mình về nhà, hương pheromone của Ngụy Khinh Ngữ phảng phất trong xe trở thành liều thuốc an thần duy nhất giúp cô gắng gượng chống đỡ tâm trí đang muốn sụp đổ.
Chiếc xe lao vùn vụt trên con đường vắng, dòng sông Quý Tiêu quá đỗi quen thuộc đang vỗ về từng đợt sóng ánh sáng.
Ngay lúc xe dừng trước cửa nhà, Quý Tiêu nhìn thấy dì Ngô đang đứng ở cổng cùng Ngụy Khinh Ngữ.
Dường như nàng đã chuẩn bị từ sớm, đứng đợi sẵn ở cửa để đón mình.
Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia ấm áp dịu dàng hơn bất kì tia nắng nào trên thế gian.
Màn mây dày đặc bị mặt trời hé mở ra một khe hở, ánh vàng rực rỡ rọi xuống sau lưng nàng thiếu nữ.
Hết thảy sợ hãi khủng hoảng trải qua lúc trưa bị Quý Tiêu đè nén trong lòng chớp mắt liền bộc phát.
Cô bước xuống xe, đi đến hôn thẳng lên đôi môi Ngụy Khinh Ngữ.
Như thể đang cố gắng níu lại thế giới sắp sụp đổ của mình trong bàn tay.
–----------------
Editor: Hoàng Hoàng.
Beta: Hạ Yên.