Chương 115
Ông mặt trời lười biếng chậm chạp nhô lên từ phía dãy núi xa xăm, đường phố lúc tám giờ sáng yên tĩnh không một bóng người.
Ánh nắng ban mai đã sáng tỏ rực rỡ, nhưng những người mới vừa trải qua cuộc chè chén say sưa vào buổi tối hôm qua vẫn còn đang say giấc nồng dù ánh dương phủ khắp thế gian.
Ngoại trừ Quý Tiêu.
Mặc dù ngày hôm qua bọn họ vui chơi đến tận sáng mới ngủ nhưng Quý Tiêu vẫn dậy rất sớm.
Không biết có phải do hôm nay đôi mắt của cô đặc biệt nhạy cảm với ánh sáng hay không, nhưng cô nằm ở trên giường trằn trọc mấy lần vẫn chẳng thể ngủ tiếp được.
Quý Tiêu cứ như vậy nằm ở trên giường, yên tĩnh ngắm nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang nằm gọn trong lồng ngực cô.
Hàng mi mảnh đều tăm tắp của nàng thiếu nữ, chiếc gối mềm mại nâng đỡ khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn là minh chứng cho thấy nàng đang mơ một giấc mộng thanh bình.
Quý Tiêu có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp đều đều mà nàng đang thở ra, viền ren trước ngực đang lên xuống phập phồng theo từng nhịp thở của nàng.
Dáng người nàng mảnh mai, chiếc chăn bông mềm mại phủ lên thân thể nàng, lơ đãng để lộ ra hàng núi nhỏ nhấp nhô.
Xương quai xanh trắng như tuyết uốn lượn thành một đường cong tuyệt mỹ rồi dừng ở chân một hang động sâu thẳm, lấp ló như ẩn như hiện.
Hương hoa hồng tự nhiên toả ra rồi hoà quyện với hơi nóng cuồn cuộn như những đợt sóng biển đang phả ra trong căn phòng, trên mặt bàn có một giỏ hoa được đặt cạnh quả táo mà Ngụy Khinh Ngữ đã cắn dở.
Trải qua một đêm dài, những thứ trái cây tươi tắn đó cũng đã dần ngả vàng, những bông hoa hồng cũng đã héo úa, dần chuyển sang màu đen thẫm.
“Nếu vậy thì hãy để “Thần” trừng phạt mình.”
Trong căn phòng tĩnh lặng, bên tai Quý Tiêu bỗng truyền đến lời tối hôm qua Ngụy Khinh Ngữ đã nói với cô.
Cô hạ tầm mắt xuống để ngắm nhìn lại cô gái đang nằm trong lòng mình, mùi bạc hà thoang thoảng phảng phất ở lồng ngực cô.
Quý Tiêu biết đây là dấu hiệu của cảm giác thiếu an toàn, cũng hiểu rằng mình là bến đỗ duy nhất có thể giúp cho Ngụy Khinh Ngữ an lòng, sau đó cô không kiềm chế được đặt đôi bàn tay của mình lên eo nàng.
“Mình sẽ không để “Thần” trừng phạt cậu đâu.” Quý Tiêu hé mở đôi môi, dùng thanh âm rất nhỏ để nói với Ngụy Khinh Ngữ.
Gió nhẹ nhàng đẩy mây đi, tạo điều kiện cho ánh mặt trời nghênh ngang đi xuyên qua cửa sổ rồi chiếu vào nơi này.
Quý Tiêu không muốn rời khỏi giường, cô chỉ lặng lẽ nằm ở bên cạnh Ngụy Khinh Ngữ, chăm chú ngắm nhìn nàng.
Tôi muốn dùng hết khả năng của mình để bảo vệ em, như cách em luôn dốc lòng bảo vệ tôi mà không hề toan tính.
Tôi muốn ở bên em lâu hơn một chút, vì tôi biết tôi sẽ phải rời đi trước cả em.
Ánh nắng biến thành ngòi bút dưới ánh mắt cô, Quý Tiêu đem hình bóng của người thiếu nữ mà cô sẽ ghi nhớ cả đời kia tỉ mỉ khắc họa vào trái tim mình.
“Buzz…”
Ngay khi Quý Tiêu vừa phác họa xong đường nét cuối cùng thì điện thoại đặt ở một bên đột nhiên rung lên.
Cô vội vàng nhảy xuống giường, cầm lấy điện thoại di động rồi đi vào phòng thay đồ ở phía sau.
Hai chữ “Kiều Nghê” đang hiển thị trên màn hình, hơn nữa còn là video call.
Khi Quý Tiêu bắt máy, câu đầu tiên cô nói ra chính là lời phàn nàn: “Chị nói em này, mới sáng sớm đã gọi điện thoại, có phải là không muốn cho người khác ngủ ngon đúng không?”
Kiều Nghê làm bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng, nàng quay camera về phía ngoài cửa sổ, vẻ mặt vẫn ngang bướng như xưa: “Nhìn này, hiện tại ở chỗ bọn em đang là Giáng sinh đó! Chúng ta bị jet lag* nè”
(*Jet lag: Sai lệch múi giờ, hội chứng rối loạn múi giờ do đồng hồ sinh học của cơ thể không đồng bộ được với giờ giấc của không gian môi trường xung quanh.)
Quý Tiêu nghe xong lời của Kiều Nghê thì bị chọc giận đến bật cười, cô nhìn cô nhóc ăn mặc xinh đẹp ở phía bên kia màn hình rồi nói đùa: “Sao một học sinh trung học cuối cấp bận rộn như em lại có thời gian rảnh rỗi mà gọi điện thoại cho người bệnh đang ở nước G xa xôi này vậy?”
Kiều Nghê khoái chí cười ha ha hai tiếng rồi nói: “Thầy của bọn em mới thông báo rằng chuyện nhập học vào đại học Y của em đã được xử lý ổn thỏa, thư thông báo cũng đang được gửi tới.”
Sau khi nhận được thông báo này thì Kiều Nghê đã lập tức chạy tới báo cho Kỳ Kỳ.
Sau đó thì nói với mẹ nàng, rồi nàng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ còn có thể chia sẻ với Quý Tiêu.
Dù chỉ qua màn hình điện thoại nhưng Quý Tiêu cũng cảm nhận được niềm hân hoan của Kiều Nghê, cô liên tục nói những lời chúc mừng nàng.
Kiều Nghê được khen đến nở cả lỗ mũi, nâng cằm tự đắc hỏi: “Còn chị thì sao rồi? Đã khỏe hơn chưa? Chị mới vừa vào năm nhất đại học kỳ đầu tiên mà đã gặp trục trặc rồi, học kỳ sau chắc chị sẽ bận rộn lắm nhỉ?”
Quý Tiêu nghe vậy thì mỉm cười lắc đầu: “Chị đã nộp đơn xin chuyển chuyên ngành sớm và đã hoàn thành bài kiểm tra chuyên môn online từ hai ngày trước. Nếu không có chuyện bất trắc gì xảy ra thì chị sẽ học chuyên ngành giáo dục vào học kỳ mới năm sau.”
Kiều Nghê quả thật rất ngạc nhiên: “Chị Quý Tiêu, sao chị đột nhiên muốn chuyển ngành vậy? Có phải chị bị trường cho vào sổ đen rồi à?!”
Quý Tiêu nhìn vẻ mặt cường điệu của Kiều Nghê, bất mãn mím môi: “Chị đây đang theo đuổi lý tưởng cao cả của bản thân, được chưa? Nếu em không tin thì hãy đi hỏi chị gái Phòng Nhất Minh của em. Hỏi cô ấy xem có phải trước kia chị có nói rằng chị muốn trở thành một người giáo viên tốt của nhân dân hay không?”
“Tất nhiên là em biết chị sẽ theo đuổi ước mơ cao cả của mình rồi, nhưng để chị Khinh Ngữ một mình lo chuyện công ty thì không phải sẽ rất khó khăn sao?” Kiều Nghê có chút lo lắng hỏi.
“Đương nhiên là không.”
Quý Tiêu còn chưa kịp trả lời thì một giọng nói trong trẻo lạnh lùng đã vang lên bên tai hai người.
Một luồng hơi ấm dày nặng rơi xuống cơ thể cô gái đang ngồi xổm dưới đất.
(Beta: Xin lỗi vì sự zô ziên này, nhưng sao khúc này tả cái dáng ngồi của nhỏ con ghẻ tui nghe nó hèn quá vậy…)
Ngụy Khinh Ngữ đem áo khoác đi tới khoác lên người Quý Tiêu, nàng lên tiếng chào Kiều Nghê ở đầu bên kia video, sau đó nói: “Kiều Nghê, em có biết Phùng Duyệt không? Chị đã mời cô ấy đến Mạn Thanh, cộng thêm sự giúp đỡ của Tấn Nam Phong và ông Đinh thì việc kinh doanh của Mạn Thanh sẽ không thành vấn đề.”
Ngụy Khinh Ngữ vừa nói vừa nhìn về phía Quý Tiêu ở bên cạnh: “Về phần Quý Tiêu, cứ để cậu ấy rảnh rỗi làm vợ bà chủ đi. Chị có sự nghiệp vững vàng của mình thì cậu ấy cũng có ước mơ muốn theo đuổi chứ…”
Sự thấu hiểu mà không cần phải nói ra thành lời này khiến Quý Tiêu cảm thấy trong lòng đặc biệt ấm áp.
Nhưng vì vẫn đang video call với Kiều Nghê nên cô chỉ dám nắm tay Ngụy Khinh Ngữ và mỉm cười nhìn nàng.
Đôi khi sự im lặng chiến thắng mọi ngôn từ.
Ánh nắng mặt trời chiếu sáng cả căn phòng thay đồ rộng lớn, vô tư soi rọi xuống màn hình video call.
Dù là Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ ở nơi này hay Kiều Nghê ở đầu dây bên kia, dường như ai cũng đều có một tương lai sáng ngời đang chào đón.
•
Những ngày sau đó trôi qua nhanh thoắt như cái bóng vụt qua khe cửa, chớp mắt đã qua ba năm.
Cái nóng oi bức của mùa hè đang thiêu đốt mặt đất, ánh nắng buổi chiều chiếu xuyên qua khung cửa sổ sạch sẽ, soi sáng cả lớp học yên tĩnh.
Bóng hình một cô gái nghiêm nghị đứng thẳng tắp lưng trên bục giảng, lưu loát viết xuống những bước làm để giải bài toán trên bảng.
“Trọng tâm của câu hỏi này là trung điểm của một đoạn thẳng tâm đường tròn p1p2. Chúng ta đã biết p1 và p2, cũng như tọa độ gốc (0,0) phải không? Suy ra, chúng ta có thể dựa trên ba tọa độ đã biết này. Tính được bán kính r và viết được phương trình đường tròn ngoại tiếp…”
Khi sắp kết thúc buổi dạy, giọng của Quý Tiêu cũng đã hơi khàn khàn.
Giảng xong đề bài cuối cùng, cô cầm chiếc bình giữ nhiệt đặt trên bàn lên rồi uống một ngụm nước ấm.
Ba năm trôi qua, sinh viên năm tư Quý Tiêu giờ đây lại một lần nữa đứng trên bục giảng quen thuộc.
Nhờ được Liễu Nguyệt giới thiệu cùng với kinh nghiệm dày dặn tích luỹ được ở thế giới thực nên cô đã được nhận làm giáo viên của một trường trung học trực thuộc.
Bởi vì thành tích xuất sắc của mình nên cô được bổ nhiệm làm giáo viên chủ nhiệm tạm thời của một lớp mười hai trong học kỳ này, thay thế thầy Trương đang nghỉ chế độ thai sản.
Dường như “Thần” đã buông tha cho cô, khiến cho cuộc sống của cô những năm qua trôi đi vô cùng yên bình.
Bời vì đây là tiết cuối của buổi học nên học sinh có chút nhốn nháo không tập trung.
Quý Tiêu cầm điện thoại liếc nhìn thời gian, còn mười phút nữa mới tan học, cô gõ lên bảng và nói: “Ngày mai là cuối tuần, cô nhắc lại cho các em biết thứ Bảy tuần sau lớp ta sẽ đi tham quan thủy cung. Thứ Hai tuần sau các em đi học đừng quên đóng tiền cho lớp trưởng, mỗi người 50 tệ. Trước giờ tan học, lớp trưởng nhớ nộp tiền thu được cho cô.”
“Dạ, cô yên tâm, chúng em sẽ không quên đâu!”
“Ừ, ừ, chúng ta sẽ cùng nhau đi xem biểu diễn nàng tiên cá!”
…
Quý Tiêu nói xong, cả lớp bắt đầu thảo luận sôi nổi.
Dù sao cô vẫn là một đứa trẻ mãi không chịu lớn nên lời nói cũng mang theo chút tính trẻ con. Quý Tiêu cười một tiếng, cô nghe thấy tiếng chuông tan học xong liền nói: “Được rồi, buổi học kết thúc ở đây.”
Không biết có phải do đã có thông báo đi thủy cung tham quan hay không mà giờ tan học hôm nay lại sôi động hơn thường ngày.
Các bạn học lần lượt nối đuôi nhau đi ra khỏi lớp, hầu như ai nấy cũng đều rôm rả bàn tán về việc đi thủy cung.
Quý Tiêu cầm giáo án và sách giáo khoa trên tay, đi theo dòng người quay trở lại văn phòng tổ Toán ở tầng một.
Nhưng cô lại nhìn thấy một số giáo viên — những người đáng lẽ ra phải thu dọn đồ đạc và tan làm rồi, lúc này đang tụ tập tại một bàn làm việc, trong đoàn người đó còn mơ hồ vang lên một tiếng khóc sụt sùi nho nhỏ.
“Tôi nói này Tôn Dĩnh, việc này không ổn đâu, cô không thể ngồi chờ yên chết như thế được, phải báo cảnh sát đi, ly hôn ngay và luôn!”
“Nào, thôi, đừng khóc nữa. Nếu không được thì nói với chồng là ở nhà không có ai nên cô thấy sợ. Hai ngày cuối tuần cô có thể đến nhà tôi ở tạm.”
“Này, thật là, lúc đó tôi thấy hắn chẳng khác gì một tên cầm thú đội lốt người, không ngờ thì ra hắn lại là người như vậy!”
…
Tất cả mọi người đều tràn đầy phẫn nộ, nhưng Quý Tiêu đứng ở bên ngoài nghe lại cảm thấy hơi mơ hồ.
Cô đặt đồ đạc lên bàn làm việc rồi nghi hoặc nhìn một người giáo viên trẻ có mối quan hệ khá tốt với cô.
Nữ giáo viên kia cũng nhận được tín hiệu của Quý Tiêu, từ trong đoàn người bước tới, nhỏ giọng nói với cô: “Chồng của cô Tôn bạo hành cô ấy, Omega làm sao có thể kháng cự lại Alpha chứ. Hôm nay thầy Trương về văn phòng sớm nên vô tình phát hiện, thầy ấy thấy cô Tôn đang khóc thầm nên mới biết được.”
“Thật ra chồng của cô Tôn là loại người chẳng ra gì, trước đây khi còn làm ăn thuận lợi thì anh ta luôn tận tụy quan tâm cô ấy. Bây giờ bị phá sản thì lại bắt đầu quay ra chê bai cô Tôn kiếm được quá ít tiền, lại không đối xử tốt với anh ta khiến mối quan hệ dần rạn nứt. Anh ta còn ghét bỏ người con trai đang phân hoá thành Omega của mình, coi thằng bé là một thất bại của tạo hoá.”
Sau khi nghe được tường tận câu chuyện thì vẻ mặt của Quý Tiêu lập tức hiện lên sự kinh ngạc và tức giận, khi còn ở thế giới ban đầu cô cũng từng chứng kiến rất nhiều chuyện như vậy, nhưng cô vẫn tức giận khi nghe thấy việc này tiếp diễn lần nữa.
“Nhưng tôi có thể làm gì đây? Gia cảnh của tôi không tốt bằng anh ấy. Lỡ như sau khi ly hôn, anh ta nhận được toàn quyền nuôi con thì sao?” Tôn Dĩnh khóc đến run rẩy cả người.
Quý Tiêu đứng từ xa nhìn thấy những mảng bầm tím lớn trên cánh tay gầy gò của cô ấy, sự tức giận trong lòng lại càng gia tăng không kiểm soát.
Sự chênh lệch về địa vị và khả năng đã đẩy các Omega ở thế giới này vào hoàn cảnh vô cùng khắc nghiệt.
“Đừng suy nghĩ nhiều nữa, chúng ta không thể can thiệp vào loại chuyện như thế này, dù sao cũng là chuyện giữa hai vợ chồng người ta, ở giữa còn có một đứa trẻ chưa thành niên, không dễ xử lý đâu.” Người giáo viên kia nói và vỗ nhẹ vào vai Quý Tiêu.
Một giáo viên khác cũng đi tới, chuyển đề tài bàn tán sang Quý Tiêu, “Quý Tiêu, tôi rất ngưỡng mộ cô. Có một cô bạn gái trẻ tuổi tài giỏi, hai người còn là thanh mãi trúc mã, đã vậy cô ấy còn tài trợ cho chuyến tham quan của chúng ta, ra tay làm việc gì cũng dễ như bỡn.”
Trong trường luôn tồn tại những giáo viên lắm lời, mà người giáo viên này vẫn chưa về hưu, những câu nói đùa cợt của ông ta như đang cố ý muốn người khác nghe thấy.
Rồi sau đó một truyền mười, mười truyền một trăm, chủ tịch Mạn Thanh và giáo viên mới tới là một cặp, mối quan hệ yêu đương này rồi sẽ bị đồn đại khắp toàn trường.
Ngoài mặt thì khen ngợi đủ đường, trong tâm thì lại đang âm thầm mỉa mai.
Quý Tiêu luôn có thể nhìn thấu sự ghen tị đỏ ngầu đến mức chảy máu trong đôi mắt đang cười của giáo viên kia.
Cô nhìn người giáo viên trước mặt rồi chậm rãi sắp xếp lại đồ đạc trước bàn, cười nói: “Đúng vậy, bạn gái của tôi tuyệt vời như vậy đấy.”
Quý Tiêu từ lâu đã chai lì với những lời phủ nhận năng lực của cô, không những vậy cô còn học được cách đáp trả những lời lẽ ấy.
Suy cho cùng, những người đó cũng sẽ bị chọc tức bởi suy nghĩ của chính mình nên tội gì cô phải khiến bản thân tức giận vì những lời nói quái gở của bọn họ.
Sau khi nghĩ vậy thì Quý Tiêu cũng thu dọn xong đồ đạc, bước ra khỏi văn phòng trước vẻ mặt ngỡ ngàng đầy “đặc sắc” của giáo viên kia.
So với sự hỗn loạn trong văn phòng vừa rồi thì bên ngoài ngôi trường có vẻ dễ chịu hơn nhiều.
Dù hoàng hôn sắp buông xuống nhưng ánh nắng mặt trời vẫn nóng như lửa đốt, cơn gió nhẹ thổi lất phất qua hai hàng cây ở sân trường tạo nên một làn sóng xanh mát trong lành và sảng khoái.
Vì đã tan học nên cổng trường cũng thưa thớt người hẳn đi, Quý Tiêu xách cặp chậm rãi đi về phía cánh cổng, dưới gốc cây hoè già, cô nhìn thấy chiếc Maybach màu đen mọi ngày vẫn thường hay đỗ ở đó.
Chỉ là lần này người ngồi bên trong xe không còn là người tài xế vô cảm nữa mà là một nàng tiểu thư thỏ kiêu ngạo lạnh lùng.
Kính cửa sổ hạ xuống giống như đang vén xuống lớp màn che của bức tranh sơn dầu mùa hè, đóng khuôn khung cảnh màu xanh của cây hoè và cô gái trong bức tranh.
Cặp kính râm đen tuyền che gần hết khuôn mặt của Ngụy Khinh Ngữ, dưới sống mũi thanh tú của nàng là một đôi môi son đang mím chặt.
Làn da trắng như băng tuyết tạo sự tương phản rõ rệt với sắc đen, tạo nên một vẻ áp bức không ai dám lại gần.
Quý Tiêu đứng từ xa nhìn lại, tâm trạng không tốt vừa rồi trong chốc lát đã tan thành mây khói.
Cô nhấc chiếc túi vải trên vai lên và nói: “Tiểu thư thỏ tốt bụng, tôi bị lạc rồi, nàng có thể đưa tôi về nhà được không?”
Ngụy Khinh Ngữ nghe xong liền ngẩng đầu nhìn về phía giọng nói kia, sau đó nàng nhìn thấy nụ cười nhàn nhã tinh nghịch trên mặt Quý Tiêu, cũng thuận theo cô mà đùa giỡn: “Vậy cậu phải trả tiền mới đi được.”
Quý Tiêu nghe Ngụy Khinh Ngữ nói xong liền đặt tay lên khung cửa sổ ô tô, giả vờ suy nghĩ.
Sau đó thừa dịp Ngụy Khinh Ngữ còn chưa kịp phản ứng, cô bất ngờ thò đầu vào bên trong, luồn những ngón tay thon dài vào mái tóc dài óng mượt của nàng thiếu nữ.
Hương rượu đào len lỏi vào trong xe, màu son hồng nhạt in đậm trên đôi môi.
Nụ hôn của Quý Tiêu nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt qua nhưng lại kéo dài đến triền miên.
Lông mi của Ngụy Khinh Ngữ khẽ rung lên, đầu lưỡi mang theo hương rượu đào nhàn nhạt dịu dàng liếm qua đôi môi ấm áp của nàng.
Nàng hài lòng nhìn người trước mặt rồi nhẹ nhàng ngoắc ngoắc ngón tay với cô: “Lên xe.”
–---------------
Editor: Mưng.
Beta: Tokkibae.
Ánh nắng ban mai đã sáng tỏ rực rỡ, nhưng những người mới vừa trải qua cuộc chè chén say sưa vào buổi tối hôm qua vẫn còn đang say giấc nồng dù ánh dương phủ khắp thế gian.
Ngoại trừ Quý Tiêu.
Mặc dù ngày hôm qua bọn họ vui chơi đến tận sáng mới ngủ nhưng Quý Tiêu vẫn dậy rất sớm.
Không biết có phải do hôm nay đôi mắt của cô đặc biệt nhạy cảm với ánh sáng hay không, nhưng cô nằm ở trên giường trằn trọc mấy lần vẫn chẳng thể ngủ tiếp được.
Quý Tiêu cứ như vậy nằm ở trên giường, yên tĩnh ngắm nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang nằm gọn trong lồng ngực cô.
Hàng mi mảnh đều tăm tắp của nàng thiếu nữ, chiếc gối mềm mại nâng đỡ khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn là minh chứng cho thấy nàng đang mơ một giấc mộng thanh bình.
Quý Tiêu có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp đều đều mà nàng đang thở ra, viền ren trước ngực đang lên xuống phập phồng theo từng nhịp thở của nàng.
Dáng người nàng mảnh mai, chiếc chăn bông mềm mại phủ lên thân thể nàng, lơ đãng để lộ ra hàng núi nhỏ nhấp nhô.
Xương quai xanh trắng như tuyết uốn lượn thành một đường cong tuyệt mỹ rồi dừng ở chân một hang động sâu thẳm, lấp ló như ẩn như hiện.
Hương hoa hồng tự nhiên toả ra rồi hoà quyện với hơi nóng cuồn cuộn như những đợt sóng biển đang phả ra trong căn phòng, trên mặt bàn có một giỏ hoa được đặt cạnh quả táo mà Ngụy Khinh Ngữ đã cắn dở.
Trải qua một đêm dài, những thứ trái cây tươi tắn đó cũng đã dần ngả vàng, những bông hoa hồng cũng đã héo úa, dần chuyển sang màu đen thẫm.
“Nếu vậy thì hãy để “Thần” trừng phạt mình.”
Trong căn phòng tĩnh lặng, bên tai Quý Tiêu bỗng truyền đến lời tối hôm qua Ngụy Khinh Ngữ đã nói với cô.
Cô hạ tầm mắt xuống để ngắm nhìn lại cô gái đang nằm trong lòng mình, mùi bạc hà thoang thoảng phảng phất ở lồng ngực cô.
Quý Tiêu biết đây là dấu hiệu của cảm giác thiếu an toàn, cũng hiểu rằng mình là bến đỗ duy nhất có thể giúp cho Ngụy Khinh Ngữ an lòng, sau đó cô không kiềm chế được đặt đôi bàn tay của mình lên eo nàng.
“Mình sẽ không để “Thần” trừng phạt cậu đâu.” Quý Tiêu hé mở đôi môi, dùng thanh âm rất nhỏ để nói với Ngụy Khinh Ngữ.
Gió nhẹ nhàng đẩy mây đi, tạo điều kiện cho ánh mặt trời nghênh ngang đi xuyên qua cửa sổ rồi chiếu vào nơi này.
Quý Tiêu không muốn rời khỏi giường, cô chỉ lặng lẽ nằm ở bên cạnh Ngụy Khinh Ngữ, chăm chú ngắm nhìn nàng.
Tôi muốn dùng hết khả năng của mình để bảo vệ em, như cách em luôn dốc lòng bảo vệ tôi mà không hề toan tính.
Tôi muốn ở bên em lâu hơn một chút, vì tôi biết tôi sẽ phải rời đi trước cả em.
Ánh nắng biến thành ngòi bút dưới ánh mắt cô, Quý Tiêu đem hình bóng của người thiếu nữ mà cô sẽ ghi nhớ cả đời kia tỉ mỉ khắc họa vào trái tim mình.
“Buzz…”
Ngay khi Quý Tiêu vừa phác họa xong đường nét cuối cùng thì điện thoại đặt ở một bên đột nhiên rung lên.
Cô vội vàng nhảy xuống giường, cầm lấy điện thoại di động rồi đi vào phòng thay đồ ở phía sau.
Hai chữ “Kiều Nghê” đang hiển thị trên màn hình, hơn nữa còn là video call.
Khi Quý Tiêu bắt máy, câu đầu tiên cô nói ra chính là lời phàn nàn: “Chị nói em này, mới sáng sớm đã gọi điện thoại, có phải là không muốn cho người khác ngủ ngon đúng không?”
Kiều Nghê làm bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng, nàng quay camera về phía ngoài cửa sổ, vẻ mặt vẫn ngang bướng như xưa: “Nhìn này, hiện tại ở chỗ bọn em đang là Giáng sinh đó! Chúng ta bị jet lag* nè”
(*Jet lag: Sai lệch múi giờ, hội chứng rối loạn múi giờ do đồng hồ sinh học của cơ thể không đồng bộ được với giờ giấc của không gian môi trường xung quanh.)
Quý Tiêu nghe xong lời của Kiều Nghê thì bị chọc giận đến bật cười, cô nhìn cô nhóc ăn mặc xinh đẹp ở phía bên kia màn hình rồi nói đùa: “Sao một học sinh trung học cuối cấp bận rộn như em lại có thời gian rảnh rỗi mà gọi điện thoại cho người bệnh đang ở nước G xa xôi này vậy?”
Kiều Nghê khoái chí cười ha ha hai tiếng rồi nói: “Thầy của bọn em mới thông báo rằng chuyện nhập học vào đại học Y của em đã được xử lý ổn thỏa, thư thông báo cũng đang được gửi tới.”
Sau khi nhận được thông báo này thì Kiều Nghê đã lập tức chạy tới báo cho Kỳ Kỳ.
Sau đó thì nói với mẹ nàng, rồi nàng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ còn có thể chia sẻ với Quý Tiêu.
Dù chỉ qua màn hình điện thoại nhưng Quý Tiêu cũng cảm nhận được niềm hân hoan của Kiều Nghê, cô liên tục nói những lời chúc mừng nàng.
Kiều Nghê được khen đến nở cả lỗ mũi, nâng cằm tự đắc hỏi: “Còn chị thì sao rồi? Đã khỏe hơn chưa? Chị mới vừa vào năm nhất đại học kỳ đầu tiên mà đã gặp trục trặc rồi, học kỳ sau chắc chị sẽ bận rộn lắm nhỉ?”
Quý Tiêu nghe vậy thì mỉm cười lắc đầu: “Chị đã nộp đơn xin chuyển chuyên ngành sớm và đã hoàn thành bài kiểm tra chuyên môn online từ hai ngày trước. Nếu không có chuyện bất trắc gì xảy ra thì chị sẽ học chuyên ngành giáo dục vào học kỳ mới năm sau.”
Kiều Nghê quả thật rất ngạc nhiên: “Chị Quý Tiêu, sao chị đột nhiên muốn chuyển ngành vậy? Có phải chị bị trường cho vào sổ đen rồi à?!”
Quý Tiêu nhìn vẻ mặt cường điệu của Kiều Nghê, bất mãn mím môi: “Chị đây đang theo đuổi lý tưởng cao cả của bản thân, được chưa? Nếu em không tin thì hãy đi hỏi chị gái Phòng Nhất Minh của em. Hỏi cô ấy xem có phải trước kia chị có nói rằng chị muốn trở thành một người giáo viên tốt của nhân dân hay không?”
“Tất nhiên là em biết chị sẽ theo đuổi ước mơ cao cả của mình rồi, nhưng để chị Khinh Ngữ một mình lo chuyện công ty thì không phải sẽ rất khó khăn sao?” Kiều Nghê có chút lo lắng hỏi.
“Đương nhiên là không.”
Quý Tiêu còn chưa kịp trả lời thì một giọng nói trong trẻo lạnh lùng đã vang lên bên tai hai người.
Một luồng hơi ấm dày nặng rơi xuống cơ thể cô gái đang ngồi xổm dưới đất.
(Beta: Xin lỗi vì sự zô ziên này, nhưng sao khúc này tả cái dáng ngồi của nhỏ con ghẻ tui nghe nó hèn quá vậy…)
Ngụy Khinh Ngữ đem áo khoác đi tới khoác lên người Quý Tiêu, nàng lên tiếng chào Kiều Nghê ở đầu bên kia video, sau đó nói: “Kiều Nghê, em có biết Phùng Duyệt không? Chị đã mời cô ấy đến Mạn Thanh, cộng thêm sự giúp đỡ của Tấn Nam Phong và ông Đinh thì việc kinh doanh của Mạn Thanh sẽ không thành vấn đề.”
Ngụy Khinh Ngữ vừa nói vừa nhìn về phía Quý Tiêu ở bên cạnh: “Về phần Quý Tiêu, cứ để cậu ấy rảnh rỗi làm vợ bà chủ đi. Chị có sự nghiệp vững vàng của mình thì cậu ấy cũng có ước mơ muốn theo đuổi chứ…”
Sự thấu hiểu mà không cần phải nói ra thành lời này khiến Quý Tiêu cảm thấy trong lòng đặc biệt ấm áp.
Nhưng vì vẫn đang video call với Kiều Nghê nên cô chỉ dám nắm tay Ngụy Khinh Ngữ và mỉm cười nhìn nàng.
Đôi khi sự im lặng chiến thắng mọi ngôn từ.
Ánh nắng mặt trời chiếu sáng cả căn phòng thay đồ rộng lớn, vô tư soi rọi xuống màn hình video call.
Dù là Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ ở nơi này hay Kiều Nghê ở đầu dây bên kia, dường như ai cũng đều có một tương lai sáng ngời đang chào đón.
•
Những ngày sau đó trôi qua nhanh thoắt như cái bóng vụt qua khe cửa, chớp mắt đã qua ba năm.
Cái nóng oi bức của mùa hè đang thiêu đốt mặt đất, ánh nắng buổi chiều chiếu xuyên qua khung cửa sổ sạch sẽ, soi sáng cả lớp học yên tĩnh.
Bóng hình một cô gái nghiêm nghị đứng thẳng tắp lưng trên bục giảng, lưu loát viết xuống những bước làm để giải bài toán trên bảng.
“Trọng tâm của câu hỏi này là trung điểm của một đoạn thẳng tâm đường tròn p1p2. Chúng ta đã biết p1 và p2, cũng như tọa độ gốc (0,0) phải không? Suy ra, chúng ta có thể dựa trên ba tọa độ đã biết này. Tính được bán kính r và viết được phương trình đường tròn ngoại tiếp…”
Khi sắp kết thúc buổi dạy, giọng của Quý Tiêu cũng đã hơi khàn khàn.
Giảng xong đề bài cuối cùng, cô cầm chiếc bình giữ nhiệt đặt trên bàn lên rồi uống một ngụm nước ấm.
Ba năm trôi qua, sinh viên năm tư Quý Tiêu giờ đây lại một lần nữa đứng trên bục giảng quen thuộc.
Nhờ được Liễu Nguyệt giới thiệu cùng với kinh nghiệm dày dặn tích luỹ được ở thế giới thực nên cô đã được nhận làm giáo viên của một trường trung học trực thuộc.
Bởi vì thành tích xuất sắc của mình nên cô được bổ nhiệm làm giáo viên chủ nhiệm tạm thời của một lớp mười hai trong học kỳ này, thay thế thầy Trương đang nghỉ chế độ thai sản.
Dường như “Thần” đã buông tha cho cô, khiến cho cuộc sống của cô những năm qua trôi đi vô cùng yên bình.
Bời vì đây là tiết cuối của buổi học nên học sinh có chút nhốn nháo không tập trung.
Quý Tiêu cầm điện thoại liếc nhìn thời gian, còn mười phút nữa mới tan học, cô gõ lên bảng và nói: “Ngày mai là cuối tuần, cô nhắc lại cho các em biết thứ Bảy tuần sau lớp ta sẽ đi tham quan thủy cung. Thứ Hai tuần sau các em đi học đừng quên đóng tiền cho lớp trưởng, mỗi người 50 tệ. Trước giờ tan học, lớp trưởng nhớ nộp tiền thu được cho cô.”
“Dạ, cô yên tâm, chúng em sẽ không quên đâu!”
“Ừ, ừ, chúng ta sẽ cùng nhau đi xem biểu diễn nàng tiên cá!”
…
Quý Tiêu nói xong, cả lớp bắt đầu thảo luận sôi nổi.
Dù sao cô vẫn là một đứa trẻ mãi không chịu lớn nên lời nói cũng mang theo chút tính trẻ con. Quý Tiêu cười một tiếng, cô nghe thấy tiếng chuông tan học xong liền nói: “Được rồi, buổi học kết thúc ở đây.”
Không biết có phải do đã có thông báo đi thủy cung tham quan hay không mà giờ tan học hôm nay lại sôi động hơn thường ngày.
Các bạn học lần lượt nối đuôi nhau đi ra khỏi lớp, hầu như ai nấy cũng đều rôm rả bàn tán về việc đi thủy cung.
Quý Tiêu cầm giáo án và sách giáo khoa trên tay, đi theo dòng người quay trở lại văn phòng tổ Toán ở tầng một.
Nhưng cô lại nhìn thấy một số giáo viên — những người đáng lẽ ra phải thu dọn đồ đạc và tan làm rồi, lúc này đang tụ tập tại một bàn làm việc, trong đoàn người đó còn mơ hồ vang lên một tiếng khóc sụt sùi nho nhỏ.
“Tôi nói này Tôn Dĩnh, việc này không ổn đâu, cô không thể ngồi chờ yên chết như thế được, phải báo cảnh sát đi, ly hôn ngay và luôn!”
“Nào, thôi, đừng khóc nữa. Nếu không được thì nói với chồng là ở nhà không có ai nên cô thấy sợ. Hai ngày cuối tuần cô có thể đến nhà tôi ở tạm.”
“Này, thật là, lúc đó tôi thấy hắn chẳng khác gì một tên cầm thú đội lốt người, không ngờ thì ra hắn lại là người như vậy!”
…
Tất cả mọi người đều tràn đầy phẫn nộ, nhưng Quý Tiêu đứng ở bên ngoài nghe lại cảm thấy hơi mơ hồ.
Cô đặt đồ đạc lên bàn làm việc rồi nghi hoặc nhìn một người giáo viên trẻ có mối quan hệ khá tốt với cô.
Nữ giáo viên kia cũng nhận được tín hiệu của Quý Tiêu, từ trong đoàn người bước tới, nhỏ giọng nói với cô: “Chồng của cô Tôn bạo hành cô ấy, Omega làm sao có thể kháng cự lại Alpha chứ. Hôm nay thầy Trương về văn phòng sớm nên vô tình phát hiện, thầy ấy thấy cô Tôn đang khóc thầm nên mới biết được.”
“Thật ra chồng của cô Tôn là loại người chẳng ra gì, trước đây khi còn làm ăn thuận lợi thì anh ta luôn tận tụy quan tâm cô ấy. Bây giờ bị phá sản thì lại bắt đầu quay ra chê bai cô Tôn kiếm được quá ít tiền, lại không đối xử tốt với anh ta khiến mối quan hệ dần rạn nứt. Anh ta còn ghét bỏ người con trai đang phân hoá thành Omega của mình, coi thằng bé là một thất bại của tạo hoá.”
Sau khi nghe được tường tận câu chuyện thì vẻ mặt của Quý Tiêu lập tức hiện lên sự kinh ngạc và tức giận, khi còn ở thế giới ban đầu cô cũng từng chứng kiến rất nhiều chuyện như vậy, nhưng cô vẫn tức giận khi nghe thấy việc này tiếp diễn lần nữa.
“Nhưng tôi có thể làm gì đây? Gia cảnh của tôi không tốt bằng anh ấy. Lỡ như sau khi ly hôn, anh ta nhận được toàn quyền nuôi con thì sao?” Tôn Dĩnh khóc đến run rẩy cả người.
Quý Tiêu đứng từ xa nhìn thấy những mảng bầm tím lớn trên cánh tay gầy gò của cô ấy, sự tức giận trong lòng lại càng gia tăng không kiểm soát.
Sự chênh lệch về địa vị và khả năng đã đẩy các Omega ở thế giới này vào hoàn cảnh vô cùng khắc nghiệt.
“Đừng suy nghĩ nhiều nữa, chúng ta không thể can thiệp vào loại chuyện như thế này, dù sao cũng là chuyện giữa hai vợ chồng người ta, ở giữa còn có một đứa trẻ chưa thành niên, không dễ xử lý đâu.” Người giáo viên kia nói và vỗ nhẹ vào vai Quý Tiêu.
Một giáo viên khác cũng đi tới, chuyển đề tài bàn tán sang Quý Tiêu, “Quý Tiêu, tôi rất ngưỡng mộ cô. Có một cô bạn gái trẻ tuổi tài giỏi, hai người còn là thanh mãi trúc mã, đã vậy cô ấy còn tài trợ cho chuyến tham quan của chúng ta, ra tay làm việc gì cũng dễ như bỡn.”
Trong trường luôn tồn tại những giáo viên lắm lời, mà người giáo viên này vẫn chưa về hưu, những câu nói đùa cợt của ông ta như đang cố ý muốn người khác nghe thấy.
Rồi sau đó một truyền mười, mười truyền một trăm, chủ tịch Mạn Thanh và giáo viên mới tới là một cặp, mối quan hệ yêu đương này rồi sẽ bị đồn đại khắp toàn trường.
Ngoài mặt thì khen ngợi đủ đường, trong tâm thì lại đang âm thầm mỉa mai.
Quý Tiêu luôn có thể nhìn thấu sự ghen tị đỏ ngầu đến mức chảy máu trong đôi mắt đang cười của giáo viên kia.
Cô nhìn người giáo viên trước mặt rồi chậm rãi sắp xếp lại đồ đạc trước bàn, cười nói: “Đúng vậy, bạn gái của tôi tuyệt vời như vậy đấy.”
Quý Tiêu từ lâu đã chai lì với những lời phủ nhận năng lực của cô, không những vậy cô còn học được cách đáp trả những lời lẽ ấy.
Suy cho cùng, những người đó cũng sẽ bị chọc tức bởi suy nghĩ của chính mình nên tội gì cô phải khiến bản thân tức giận vì những lời nói quái gở của bọn họ.
Sau khi nghĩ vậy thì Quý Tiêu cũng thu dọn xong đồ đạc, bước ra khỏi văn phòng trước vẻ mặt ngỡ ngàng đầy “đặc sắc” của giáo viên kia.
So với sự hỗn loạn trong văn phòng vừa rồi thì bên ngoài ngôi trường có vẻ dễ chịu hơn nhiều.
Dù hoàng hôn sắp buông xuống nhưng ánh nắng mặt trời vẫn nóng như lửa đốt, cơn gió nhẹ thổi lất phất qua hai hàng cây ở sân trường tạo nên một làn sóng xanh mát trong lành và sảng khoái.
Vì đã tan học nên cổng trường cũng thưa thớt người hẳn đi, Quý Tiêu xách cặp chậm rãi đi về phía cánh cổng, dưới gốc cây hoè già, cô nhìn thấy chiếc Maybach màu đen mọi ngày vẫn thường hay đỗ ở đó.
Chỉ là lần này người ngồi bên trong xe không còn là người tài xế vô cảm nữa mà là một nàng tiểu thư thỏ kiêu ngạo lạnh lùng.
Kính cửa sổ hạ xuống giống như đang vén xuống lớp màn che của bức tranh sơn dầu mùa hè, đóng khuôn khung cảnh màu xanh của cây hoè và cô gái trong bức tranh.
Cặp kính râm đen tuyền che gần hết khuôn mặt của Ngụy Khinh Ngữ, dưới sống mũi thanh tú của nàng là một đôi môi son đang mím chặt.
Làn da trắng như băng tuyết tạo sự tương phản rõ rệt với sắc đen, tạo nên một vẻ áp bức không ai dám lại gần.
Quý Tiêu đứng từ xa nhìn lại, tâm trạng không tốt vừa rồi trong chốc lát đã tan thành mây khói.
Cô nhấc chiếc túi vải trên vai lên và nói: “Tiểu thư thỏ tốt bụng, tôi bị lạc rồi, nàng có thể đưa tôi về nhà được không?”
Ngụy Khinh Ngữ nghe xong liền ngẩng đầu nhìn về phía giọng nói kia, sau đó nàng nhìn thấy nụ cười nhàn nhã tinh nghịch trên mặt Quý Tiêu, cũng thuận theo cô mà đùa giỡn: “Vậy cậu phải trả tiền mới đi được.”
Quý Tiêu nghe Ngụy Khinh Ngữ nói xong liền đặt tay lên khung cửa sổ ô tô, giả vờ suy nghĩ.
Sau đó thừa dịp Ngụy Khinh Ngữ còn chưa kịp phản ứng, cô bất ngờ thò đầu vào bên trong, luồn những ngón tay thon dài vào mái tóc dài óng mượt của nàng thiếu nữ.
Hương rượu đào len lỏi vào trong xe, màu son hồng nhạt in đậm trên đôi môi.
Nụ hôn của Quý Tiêu nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt qua nhưng lại kéo dài đến triền miên.
Lông mi của Ngụy Khinh Ngữ khẽ rung lên, đầu lưỡi mang theo hương rượu đào nhàn nhạt dịu dàng liếm qua đôi môi ấm áp của nàng.
Nàng hài lòng nhìn người trước mặt rồi nhẹ nhàng ngoắc ngoắc ngón tay với cô: “Lên xe.”
–---------------
Editor: Mưng.
Beta: Tokkibae.