Chương 103
Dù là giữa trưa mùa đông nhưng khu thương mại nằm ở trung tâm thành phố vẫn tấp nập người qua lại, từ bên ngoài quán thịt nướng có thể nhìn thấy rất nhiều người đang đi trên đường.
Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ ăn xong mấy món nướng cũng không quên mua một phần mang về. Trong lúc Quý Tiêu chờ nhận món, Ngụy Khinh Ngữ đi ra hầm giữ xe để lấy xe.
Phần thịt nướng mang về của nhà hàng được đóng gói rất lớn, Quý Tiêu cầm một túi lớn trên tay cảm thấy có chút nặng.
Con hẻm cổ kính với những phiến đá rêu xanh rải rác đông đúc người đi đường, Quý Tiêu vẫn đang suy nghĩ xem lúc mang về thì ăn với mấy người dì Ngô vào buổi tối hay là đợi đến trưa mai để chờ Ngụy Khinh Ngữ về rồi cùng nàng ăn.
Kết quả là, Quý Tiêu còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng việc này thì đã nghe thấy tiếng hét xung quanh.
Quý Tiêu không kịp hiểu là chuyện gì xảy ra thì cô đã cảm thấy khuỷu tay đau nhức, một thanh niên đi xe đạp leo núi đụng vào cô, rồi còn đụng vào những người khác trên đường đi.
“Sao mà không có ý thức gì hết vậy?” Quý Tiêu giận dữ mắng hắn, khi cô quay người kiểm tra cánh tay của mình mới phát hiện cách đó không có một người khác bị gã thanh niên đó đụng trúng.
Người nọ thoạt nhìn trông còn nghiêm trọng hơn mình rất nhiều, cả người ngã rạp trên mặt đất.
Người đàn ông có dáng vẻ luộm thuộm, quần áo trên người chắp vá rất nhiều những mảnh vải vụn, từng mảnh chồng lên nhau khiến người nọ trông có vẻ cồng kềnh và vụng về.
Mái tóc dài tới tai được buộc thành búi phía sau đầu, chiếc mũ to đội trên đầu che gần hết gương mặt, trên người mang theo một mùi hôi khó chịu khiến người đi đường xung quanh phải cau mày mà chủ động tránh xa gã.
Quý Tiêu đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh đó lại có chút không đành lòng.
Có thể là vì đồng cảm với người đàn ông đó bị gã thanh niên kia đụng trúng, cũng có thể là vì lòng trắc ẩn của cô, Quý Tiêu treo túi thịt nướng lên cổ tay mình, chủ động tiến lại giúp đỡ người đàn ông còn đang loay hoay tay chân ở phía trước.
Nhưng không hiểu vì sao, khi cô đến gần người đàn ông, gã lại loạng choạng đứng dậy và tỏ ý tránh né cô.
Quý Tiêu thấy vậy thì lúng túng dừng lại, tay vẫn giơ lên không trung.
Cô biết mình là Alpha cấp S và sẽ có rất nhiều người kiêng dè cô, nhưng tại sao người này lại tỏ vẻ sợ sệt cô đến vậy?
Tuy rằng có chút khó hiểu, nhưng Quý Tiêu vẫn tốt bụng hỏi: “Này, ông không sao chứ?”
Nghe thấy tiếng nói, người đàn ông vội vàng dựng thẳng cổ áo lên, sau đó đứng co ro trước cửa kính của cửa hàng tiện lợi số 711 mà lắc lắc đầu.
Lúc này Quý Tiêu nhìn thấy một bên sườn mặt mà người đàn ông không cẩn thận để lộ ra, có một vết thương đáng sợ vẫn còn đang đóng vảy, xung quanh còn hằn rõ một vệt trắng.
Quý Tiêu thoáng sửng sốt, vội vàng nói: “Ông bị người khác đánh đúng không? Có muốn tôi đưa ông đến bệnh viện hay trực tiếp gọi cảnh sát không?”
Sau khi nghe được lời của Quý Tiêu, sự tránh né của người đàn ông càng trở nên mãnh liệt hơn.
Ông ta lắc đầu từ chối, xua tay trước ý tốt của cô.
“Ông thật sự không cần giúp sao?” Quý Tiêu vẫn có chút không yên tâm, cô bắt đầu lo lắng rằng liệu có phải người đàn ông này đang bị một tổ chức ăn xin nào đó điều khiển hay không, “Đừng lo lắng, cảnh sát sẽ đảm bảo an toàn cho ông.”
Quý Tiêu vừa nói xong thì người đàn ông liền khựng lại.
Một đôi mắt nhẹ nhàng đảo quanh dưới chiếc mũ rộng vành, ánh mắt gã nhìn cô lúc này giống hệt như ban nãy gã đứng ở đối diện quán thịt nướng dán mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Thời gian trôi qua, lượng khách xung quanh cũng giảm đi đôi chút.
Người đàn ông tựa vào cửa kính, không gật đầu cũng không lắc đầu khiến Quý Tiêu không biết phải làm sao.
Cô bối rối nhìn người đàn ông trước mặt đang cố che giấu đi khuôn mặt của mình, cảm thấy ánh mắt của gã dường như đang nhìn cô.
Một cơn gió mát từ sau lưng Quý Tiêu thổi qua, mùi thịt nướng lập tức bay quanh hai người.
Quý Tiêu nhìn vào mắt người đàn ông qua khe hở giữa chiếc mũ và cổ áo gió, lập tức hiểu ra ông ta muốn gì.
“Nè, phần thịt nướng này tôi cho ông, có phải là hôm nay ông không ăn không no nên đói bụng không? Thịt này là tôi tự nướng đấy, ăn sẽ rất ngon.”
Quý Tiêu nói một tràng, trên mặt dường như viết lên mấy chữ “Tôi đoán đúng rồi phải không?” cùng ý cười vui vẻ.
Ánh nắng phía sau ôm lấy tấm lưng của Quý Tiêu, đôi mắt màu vàng cam hơi cong cong, giống như một cặp hạt điều thơm ngon.
Người đàn ông nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của cô gái trước mắt, đôi mắt hỗn loạn của gã thoáng run lên.
Như không muốn làm cô buồn lòng, gã cầm lấy túi thịt nướng mà Quý Tiêu đưa cho. Sau đó, dường như gã cũng không biết nói gì nên im lặng gật đầu với cô.
Khi người đàn ông cúi đầu xuống, cơn gió vừa đi qua chợt thổi ngược trở lại, Quý Tiêu dường như ngửi ra được mùi gì đó trong không khí đang trộn lẫn với mùi thịt nướng, cô đột nhiên cảm thấy người đàn ông trước mặt này có chút quen thuộc.
“Có phải ông là...”
Nhưng Quý Tiêu chưa nói xong, người đàn ông đã đứng thẳng người lên, vịn tay vào cửa sổ.
Hình như người đàn ông có thứ gì đó muốn đưa cho Quý Tiêu, gã nắm lấy cánh tay cô, chỉ xuống dưới mặt đất như thể đang ra hiệu cho cô ở yên đây chờ gã trở lại.
Quý Tiêu có chút hoang mang nhìn người đàn ông khi gã chạy vào một cửa hàng tiện lợi gần đó, dường như đôi chân ở bên trong chiếc quần rộng thùng thình kia có chút bất tiện khi di chuyển, mỗi bước đi đều khập khiễng chật vật.
Đèn đỏ ngã tư chuyển sang xanh, rồi từ xanh nhấp nháy sang vàng, từng làn người di chuyển tràn ra đường.
Quý Tiêu đứng yên tại chỗ chờ đợi theo yêu cầu của người đàn ông, cô nhìn vào bên trong cửa hàng qua lớp cửa kính nhưng lại không trông thấy người đàn ông ấy.
Cái quỷ gì đây?
Quý Tiêu liếc nhìn điện thoại, thấy Ngụy Khinh Ngữ đã gửi cho cô mấy tin nhắn, tin mới nhất là nàng đang lái xe đến điểm hẹn gặp cô ở ngã tư.
“Ting ting!”
Khi Quý Tiêu vừa mới đọc xong tin nhắn thì tiếng còi ô tô đã vang lên từ vỉa hè cạnh con đường nhựa.
Vừa lúc Ngụy Khinh Ngữ lái chiếc Passat màu đen của Phòng Nhất Minh đi đến.
Nàng hạ kính xe xuống, bày ra dáng vẻ ‘cool ngầu’ phất mái tóc dài màu vàng về phía Quý Tiêu: “Lên xe đi.”
Quý Tiêu nhìn Ngụy Khinh Ngữ, như thể có chuyện gì liên quan đến nàng, rồi nhìn lại cửa hàng tiện lợi đang có rất nhiều người qua lại kia.
Vẫn không thấy bóng dáng người đàn ông đó đâu.
Có lẽ ông ta chỉ muốn ra hiệu là mình sẽ ở lại đây trong mấy ngày tới.
Hay ông ta muốn mình gọi cảnh sát đến nhỉ?
Quý Tiêu suy nghĩ một lát, lại nhìn vào cửa hàng tiện lợi mấy lần. Sau khi nghe tiếng còi thúc giục của Ngụy Khinh Ngữ cô mới tạm thời tin tưởng suy nghĩ của mình, cầm điện thoại đi thẳng về phía xe mà Ngụy Khinh Ngữ đang đậu bên đường.
Giữa trưa mùa đông ồn ào nhộn nhịp truyền đến một tiếng đóng cửa xe đầy ảo não.
Người đàn ông cuối cùng cũng vội vàng chạy ra khỏi cửa hàng tiện lợi, trên đôi tay đầy rẫy những vết thương chưa lành còn cầm theo một hộp kẹo lớn được bọc trong giấy bóng kính sạch sẽ.
Chờ đến khi gã vượt qua dòng người để trở về địa điểm đã hẹn với Quý Tiêu thì cô đã rời đi từ lúc nào. Đủ loại hình hài lướt ngang qua người gã, nhưng không còn hình bóng người con gái đó nữa.
Người đàn ông tay ôm hộp kẹo cuống quít đưa mắt khắp tìm kiếm xung quanh, trên gương mặt đen sạm và bẩn thỉu của gã lộ ra một đôi mắt tràn ngập sự bất lực.
…
“Ba ba ơi… Huhu… Con đau quá…”
Một cô bé mặc váy công chúa xinh xắn oà khóc chạy đến trước mặt người đàn ông, khi đó ông ta vẫn ăn mặc chỉnh tề, còn có thể gọi ra được tên họ tử tế – Quý Thanh Vân.
Ông ta nhìn cô bé đang khóc lớn với đôi mắt tràn ngập tình thương, sau đó cúi người xuống ôm lấy đứa trẻ.
Quý Thanh Vân ôm con bé vào lòng, từ trong túi lấy ra một viên kẹo được gói trong giấy bóng kính như có phép thuật: “Đây, cho Tiêu Tiêu của chúng ta một viên kẹo nhé, ăn kẹo xong rồi sẽ không đau nữa đâu con.”
Nói xong, viên kẹo óng ánh sắc đỏ xinh xắn được đưa vào miệng cô bé.
Quý Thanh Vân nhìn nước mắt trên mặt cô con gái nhỏ dần dần rút đi, nhẹ giọng hỏi: “Ngọt không con?”
“Dạ ngọt!” Cô bé mỉm gật đầu cười toe toét, để lộ ra chiếc răng đã sún mất tiêu.
“Vậy còn đau không nè?” Quý Thanh Vân lại hỏi.
Cô bé lắc đầu, trả lời dứt khoát: “Dạ không còn đau nữa!”
“Đúng vậy.” Quý Thanh Vân dịu dàng xoa đầu cô bé, sau đó đặt thêm một viên kẹo khác vào tay con gái.
“Tiêu Tiêu, nhớ kỹ nhé, con phải dũng cảm lên, không được tùy tiện khóc nhè. Từ nay về sau nếu đau thì chỉ cần ăn một viên kẹo, ăn kẹo xong rồi sẽ không đâu nữa.”
…
Dư vị ngọt ngào của buổi hẹn hò đầu tiên vẫn còn đọng lại trong lòng hai người, mà kể từ ngày đó đến nay đã là một tuần rồi.
Quý Tiêu dùng tiền tiết kiệm ít ỏi của mình mua thêm mấy bộ trò chơi, lúc này, cô đang khoanh chân ngồi trên đệm chơi game thì đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng.
Vào thời khắc căng thẳng, Quý Tiêu tùy ý không quay đầu lại mà hô: “Vào đi.”
Cánh cửa hé mở, người bước vào là dì Ngô, trên tay còn mang theo bữa trưa ngày hôm nay.
Chỉ là lần này dì Ngô không có ý định đem bữa trưa cho Quý Tiêu xong sẽ rời đi ngay, bà ngập ngừng một lúc, sau đó nhỏ giọng nói: “Thưa tiểu thư, cô có thể tạm dừng trò chơi trước được không?”
Quý Tiêu nghe vậy hơi lo lắng: “Có chuyện gì sao?”
Dì Ngô gật đầu: “Vâng.”
Nhưng trò chơi của Quý Tiêu căn bản là không có nút tạm dừng, hơn nữa cô sắp đánh chết boss rồi, làm sao mà dừng giữa chừng được chứ.
Cô không còn cách nào khác, cô đành vừa điên cuồng ấn vào tay cầm vừa nói: “Vậy dì nói đi, tôi đang nghe đây.”
Dì Ngô nhìn bóng lưng đang chăm chú chơi game của Quý Tiêu, mím môi nói: “Sáng nay tôi đi chợ mua rau đã gặp được ông chủ.”
“Gàoooooo!”
Dì Ngô vừa nói xong, trên màn hình vang lên tiếng gầm thắng lợi của boss.
Hai từ màu đỏ tươi hiện lên trên màn hình xám xịt: Game Over.
Quý Tiêu không thể tin vào tai mình, cô quay người lại nhìn dì Ngô, theo sự hiểu biết của cô, Quý Thanh Vân đáng lẽ phải bị Ngụy Khinh Ngữ đưa đến đồn cảnh sát như trong nguyên tác rồi, làm sao ông ta vẫn có thể xuất hiện trước mặt dì Ngô?
Quý Tiêu: “Dì không nhìn nhầm chứ?”
“Tôi không nhìn nhầm đâu, chính xác là ông chủ, hình như ông ấy vừa trốn thoát từ đâu đó.” Dì Ngô cố hết sức nhớ lại và miêu tả cho Quý Tiêu, “Mặc dù trên người ông ấy có vài vết thương, nhưng trông có vẻ không chật vật lắm.”
“Với lại, ông ấy đưa cho tôi cái này.”
Nói xong, dì Ngô lấy từ trong túi ra một chiếc đồng hồ màu trắng bạc.
Chiếc đồng hồ được khảm một vòng tròn bằng kim cương tinh xảo và có hoa chữ “JQ”* được khắc ở mặt sau.
(*JQ là viết tắt của Ji Qingyun, tên phiên âm của Quý Thanh Vân.)
Quý Tiêu đã nhìn thấy chiếc đồng hồ này trên cổ tay Quý Thanh Vân rất nhiều lần, có lần ông ta đã tháo chiếc đồng hồ ra và đeo nó vào tay cô.
Khi đó, Quý Thanh Vân đã hết lời khen ngợi chiếc đồng hồ này, đặc biệt là dòng chữ “JQ” ở mặt sau là viết tắt tên của ông ta.
Điều này không nào là sai được, chắc chắn là Quý Thanh Vân.
Dì Ngô nhìn vẻ mặt thong thả chuyển sang kinh ngạc của Quý Tiêu, nói thêm: “Ông chủ nói muốn gặp tiểu thư trước khi rời đi, xe đã đậu ở bên ngoài rồi.”
“Ông ấy đi đâu chứ?” Quý Tiêu nghe vậy liền cau mày.
Dì Ngô lắc đầu: “Ông chủ sẽ nói cho tiểu thư biết, còn nói xe chỉ đợi tiểu thư năm phút, nếu sau năm phút mà tiểu thư không xuất hiện thì cô sẽ không bao giờ gặp lại ông ấy được nữa.”
Những dây đèn treo quanh góc tường trong phòng nhỏ tối tăm lờ mờ phát ra ánh sáng, cả căn phòng rơi vào sự yên tĩnh nặng nề.
Cô thì biết gì, cô làm sao biết được chứ?
Cô không phải là nguyên chủ, làm sao biết Quý Thanh Vân muốn gặp cô ở đâu?
Chiếc đồng hồ kêu tích tắc trên bàn, thời gian dường như đóng băng trong căn phòng tĩnh lặng này.
Quý Tiêu trầm ngâm nhìn đống báu vật được con rồng bảo vệ trên màn hình, đôi mắt đang cụp xuống lập tức sáng lên.
Dường như cô đã đoán được Quý Thanh Vân muốn hẹn gặp cô ở nơi nào.
“Thưa tiểu thư, chỉ còn một phút nữa thôi.”
Đồng hồ trên tường chậm rãi điểm số năm, dì Ngô đứng ở một bên thận trọng nhắc nhở.
Quý Tiêu có chút chần chừ do dự.
Không biết Quý Thanh Vân có thể trốn thoát được bằng cách nào, bây giờ còn muốn trốn đi xa, bây giờ chỉ còn cách này để cô đem ông ta ra trước công lý.
Nhưng cô cũng hiểu được, đối với một con cáo già như Quý Thanh Vân, không chỉ có hắn mà tài xế của hắn cũng sẽ đề phòng cô, vì vậy Quý Tiêu chỉ có thể đi một mình.
“Trong trường hợp này, khi tôi rời đi, dì phải gọi cảnh sát trước, sau đó liên lạc ngay với Ngụy Khinh Ngữ, bảo cô ấy đến nhà họ Quý. Hãy dặn cô ấy đi vào cổng phía Tây rồi chạy vòng ra khu rừng phía sau nhà chính, khi đó sẽ tìm thấy một toà nhà chỉ có hai tầng. Có thể tôi và ba tôi sẽ gặp nhau ở đó, nhưng tôi không chắc có phải chỗ đó hay không. Nếu không, tôi sẽ tìm cách liên lạc với dì.”
“ Tiểu thư…” Dì Ngô nghe xong lời chỉ dẫn của Quý Tiêu, đột nhiên có dự cảm không lành, “Sao chúng ta không cùng đi?”
Quý Tiêu nhìn bức ảnh của cô và Ngụy Khinh Ngữ đặt trên bàn, cảm thấy có một sức mạnh vô hình đẩy cô bước ra khỏi căn phòng.
Cô biết dì Ngô đang lo lắng điều gì, nhưng đây có thể là cơ hội duy nhất để họ bắt được Quý Thanh Vân.
“Dì Ngô, tôi phải đi rồi.”
–---------------
Lời tác giả muốn nói: Đừng hỏi tui, tui xin được phép giữ im lặng =)))))))
–---------------
Editor: Mưng.
Beta: Hạ Yên.
Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ ăn xong mấy món nướng cũng không quên mua một phần mang về. Trong lúc Quý Tiêu chờ nhận món, Ngụy Khinh Ngữ đi ra hầm giữ xe để lấy xe.
Phần thịt nướng mang về của nhà hàng được đóng gói rất lớn, Quý Tiêu cầm một túi lớn trên tay cảm thấy có chút nặng.
Con hẻm cổ kính với những phiến đá rêu xanh rải rác đông đúc người đi đường, Quý Tiêu vẫn đang suy nghĩ xem lúc mang về thì ăn với mấy người dì Ngô vào buổi tối hay là đợi đến trưa mai để chờ Ngụy Khinh Ngữ về rồi cùng nàng ăn.
Kết quả là, Quý Tiêu còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng việc này thì đã nghe thấy tiếng hét xung quanh.
Quý Tiêu không kịp hiểu là chuyện gì xảy ra thì cô đã cảm thấy khuỷu tay đau nhức, một thanh niên đi xe đạp leo núi đụng vào cô, rồi còn đụng vào những người khác trên đường đi.
“Sao mà không có ý thức gì hết vậy?” Quý Tiêu giận dữ mắng hắn, khi cô quay người kiểm tra cánh tay của mình mới phát hiện cách đó không có một người khác bị gã thanh niên đó đụng trúng.
Người nọ thoạt nhìn trông còn nghiêm trọng hơn mình rất nhiều, cả người ngã rạp trên mặt đất.
Người đàn ông có dáng vẻ luộm thuộm, quần áo trên người chắp vá rất nhiều những mảnh vải vụn, từng mảnh chồng lên nhau khiến người nọ trông có vẻ cồng kềnh và vụng về.
Mái tóc dài tới tai được buộc thành búi phía sau đầu, chiếc mũ to đội trên đầu che gần hết gương mặt, trên người mang theo một mùi hôi khó chịu khiến người đi đường xung quanh phải cau mày mà chủ động tránh xa gã.
Quý Tiêu đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh đó lại có chút không đành lòng.
Có thể là vì đồng cảm với người đàn ông đó bị gã thanh niên kia đụng trúng, cũng có thể là vì lòng trắc ẩn của cô, Quý Tiêu treo túi thịt nướng lên cổ tay mình, chủ động tiến lại giúp đỡ người đàn ông còn đang loay hoay tay chân ở phía trước.
Nhưng không hiểu vì sao, khi cô đến gần người đàn ông, gã lại loạng choạng đứng dậy và tỏ ý tránh né cô.
Quý Tiêu thấy vậy thì lúng túng dừng lại, tay vẫn giơ lên không trung.
Cô biết mình là Alpha cấp S và sẽ có rất nhiều người kiêng dè cô, nhưng tại sao người này lại tỏ vẻ sợ sệt cô đến vậy?
Tuy rằng có chút khó hiểu, nhưng Quý Tiêu vẫn tốt bụng hỏi: “Này, ông không sao chứ?”
Nghe thấy tiếng nói, người đàn ông vội vàng dựng thẳng cổ áo lên, sau đó đứng co ro trước cửa kính của cửa hàng tiện lợi số 711 mà lắc lắc đầu.
Lúc này Quý Tiêu nhìn thấy một bên sườn mặt mà người đàn ông không cẩn thận để lộ ra, có một vết thương đáng sợ vẫn còn đang đóng vảy, xung quanh còn hằn rõ một vệt trắng.
Quý Tiêu thoáng sửng sốt, vội vàng nói: “Ông bị người khác đánh đúng không? Có muốn tôi đưa ông đến bệnh viện hay trực tiếp gọi cảnh sát không?”
Sau khi nghe được lời của Quý Tiêu, sự tránh né của người đàn ông càng trở nên mãnh liệt hơn.
Ông ta lắc đầu từ chối, xua tay trước ý tốt của cô.
“Ông thật sự không cần giúp sao?” Quý Tiêu vẫn có chút không yên tâm, cô bắt đầu lo lắng rằng liệu có phải người đàn ông này đang bị một tổ chức ăn xin nào đó điều khiển hay không, “Đừng lo lắng, cảnh sát sẽ đảm bảo an toàn cho ông.”
Quý Tiêu vừa nói xong thì người đàn ông liền khựng lại.
Một đôi mắt nhẹ nhàng đảo quanh dưới chiếc mũ rộng vành, ánh mắt gã nhìn cô lúc này giống hệt như ban nãy gã đứng ở đối diện quán thịt nướng dán mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Thời gian trôi qua, lượng khách xung quanh cũng giảm đi đôi chút.
Người đàn ông tựa vào cửa kính, không gật đầu cũng không lắc đầu khiến Quý Tiêu không biết phải làm sao.
Cô bối rối nhìn người đàn ông trước mặt đang cố che giấu đi khuôn mặt của mình, cảm thấy ánh mắt của gã dường như đang nhìn cô.
Một cơn gió mát từ sau lưng Quý Tiêu thổi qua, mùi thịt nướng lập tức bay quanh hai người.
Quý Tiêu nhìn vào mắt người đàn ông qua khe hở giữa chiếc mũ và cổ áo gió, lập tức hiểu ra ông ta muốn gì.
“Nè, phần thịt nướng này tôi cho ông, có phải là hôm nay ông không ăn không no nên đói bụng không? Thịt này là tôi tự nướng đấy, ăn sẽ rất ngon.”
Quý Tiêu nói một tràng, trên mặt dường như viết lên mấy chữ “Tôi đoán đúng rồi phải không?” cùng ý cười vui vẻ.
Ánh nắng phía sau ôm lấy tấm lưng của Quý Tiêu, đôi mắt màu vàng cam hơi cong cong, giống như một cặp hạt điều thơm ngon.
Người đàn ông nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của cô gái trước mắt, đôi mắt hỗn loạn của gã thoáng run lên.
Như không muốn làm cô buồn lòng, gã cầm lấy túi thịt nướng mà Quý Tiêu đưa cho. Sau đó, dường như gã cũng không biết nói gì nên im lặng gật đầu với cô.
Khi người đàn ông cúi đầu xuống, cơn gió vừa đi qua chợt thổi ngược trở lại, Quý Tiêu dường như ngửi ra được mùi gì đó trong không khí đang trộn lẫn với mùi thịt nướng, cô đột nhiên cảm thấy người đàn ông trước mặt này có chút quen thuộc.
“Có phải ông là...”
Nhưng Quý Tiêu chưa nói xong, người đàn ông đã đứng thẳng người lên, vịn tay vào cửa sổ.
Hình như người đàn ông có thứ gì đó muốn đưa cho Quý Tiêu, gã nắm lấy cánh tay cô, chỉ xuống dưới mặt đất như thể đang ra hiệu cho cô ở yên đây chờ gã trở lại.
Quý Tiêu có chút hoang mang nhìn người đàn ông khi gã chạy vào một cửa hàng tiện lợi gần đó, dường như đôi chân ở bên trong chiếc quần rộng thùng thình kia có chút bất tiện khi di chuyển, mỗi bước đi đều khập khiễng chật vật.
Đèn đỏ ngã tư chuyển sang xanh, rồi từ xanh nhấp nháy sang vàng, từng làn người di chuyển tràn ra đường.
Quý Tiêu đứng yên tại chỗ chờ đợi theo yêu cầu của người đàn ông, cô nhìn vào bên trong cửa hàng qua lớp cửa kính nhưng lại không trông thấy người đàn ông ấy.
Cái quỷ gì đây?
Quý Tiêu liếc nhìn điện thoại, thấy Ngụy Khinh Ngữ đã gửi cho cô mấy tin nhắn, tin mới nhất là nàng đang lái xe đến điểm hẹn gặp cô ở ngã tư.
“Ting ting!”
Khi Quý Tiêu vừa mới đọc xong tin nhắn thì tiếng còi ô tô đã vang lên từ vỉa hè cạnh con đường nhựa.
Vừa lúc Ngụy Khinh Ngữ lái chiếc Passat màu đen của Phòng Nhất Minh đi đến.
Nàng hạ kính xe xuống, bày ra dáng vẻ ‘cool ngầu’ phất mái tóc dài màu vàng về phía Quý Tiêu: “Lên xe đi.”
Quý Tiêu nhìn Ngụy Khinh Ngữ, như thể có chuyện gì liên quan đến nàng, rồi nhìn lại cửa hàng tiện lợi đang có rất nhiều người qua lại kia.
Vẫn không thấy bóng dáng người đàn ông đó đâu.
Có lẽ ông ta chỉ muốn ra hiệu là mình sẽ ở lại đây trong mấy ngày tới.
Hay ông ta muốn mình gọi cảnh sát đến nhỉ?
Quý Tiêu suy nghĩ một lát, lại nhìn vào cửa hàng tiện lợi mấy lần. Sau khi nghe tiếng còi thúc giục của Ngụy Khinh Ngữ cô mới tạm thời tin tưởng suy nghĩ của mình, cầm điện thoại đi thẳng về phía xe mà Ngụy Khinh Ngữ đang đậu bên đường.
Giữa trưa mùa đông ồn ào nhộn nhịp truyền đến một tiếng đóng cửa xe đầy ảo não.
Người đàn ông cuối cùng cũng vội vàng chạy ra khỏi cửa hàng tiện lợi, trên đôi tay đầy rẫy những vết thương chưa lành còn cầm theo một hộp kẹo lớn được bọc trong giấy bóng kính sạch sẽ.
Chờ đến khi gã vượt qua dòng người để trở về địa điểm đã hẹn với Quý Tiêu thì cô đã rời đi từ lúc nào. Đủ loại hình hài lướt ngang qua người gã, nhưng không còn hình bóng người con gái đó nữa.
Người đàn ông tay ôm hộp kẹo cuống quít đưa mắt khắp tìm kiếm xung quanh, trên gương mặt đen sạm và bẩn thỉu của gã lộ ra một đôi mắt tràn ngập sự bất lực.
…
“Ba ba ơi… Huhu… Con đau quá…”
Một cô bé mặc váy công chúa xinh xắn oà khóc chạy đến trước mặt người đàn ông, khi đó ông ta vẫn ăn mặc chỉnh tề, còn có thể gọi ra được tên họ tử tế – Quý Thanh Vân.
Ông ta nhìn cô bé đang khóc lớn với đôi mắt tràn ngập tình thương, sau đó cúi người xuống ôm lấy đứa trẻ.
Quý Thanh Vân ôm con bé vào lòng, từ trong túi lấy ra một viên kẹo được gói trong giấy bóng kính như có phép thuật: “Đây, cho Tiêu Tiêu của chúng ta một viên kẹo nhé, ăn kẹo xong rồi sẽ không đau nữa đâu con.”
Nói xong, viên kẹo óng ánh sắc đỏ xinh xắn được đưa vào miệng cô bé.
Quý Thanh Vân nhìn nước mắt trên mặt cô con gái nhỏ dần dần rút đi, nhẹ giọng hỏi: “Ngọt không con?”
“Dạ ngọt!” Cô bé mỉm gật đầu cười toe toét, để lộ ra chiếc răng đã sún mất tiêu.
“Vậy còn đau không nè?” Quý Thanh Vân lại hỏi.
Cô bé lắc đầu, trả lời dứt khoát: “Dạ không còn đau nữa!”
“Đúng vậy.” Quý Thanh Vân dịu dàng xoa đầu cô bé, sau đó đặt thêm một viên kẹo khác vào tay con gái.
“Tiêu Tiêu, nhớ kỹ nhé, con phải dũng cảm lên, không được tùy tiện khóc nhè. Từ nay về sau nếu đau thì chỉ cần ăn một viên kẹo, ăn kẹo xong rồi sẽ không đâu nữa.”
…
Dư vị ngọt ngào của buổi hẹn hò đầu tiên vẫn còn đọng lại trong lòng hai người, mà kể từ ngày đó đến nay đã là một tuần rồi.
Quý Tiêu dùng tiền tiết kiệm ít ỏi của mình mua thêm mấy bộ trò chơi, lúc này, cô đang khoanh chân ngồi trên đệm chơi game thì đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng.
Vào thời khắc căng thẳng, Quý Tiêu tùy ý không quay đầu lại mà hô: “Vào đi.”
Cánh cửa hé mở, người bước vào là dì Ngô, trên tay còn mang theo bữa trưa ngày hôm nay.
Chỉ là lần này dì Ngô không có ý định đem bữa trưa cho Quý Tiêu xong sẽ rời đi ngay, bà ngập ngừng một lúc, sau đó nhỏ giọng nói: “Thưa tiểu thư, cô có thể tạm dừng trò chơi trước được không?”
Quý Tiêu nghe vậy hơi lo lắng: “Có chuyện gì sao?”
Dì Ngô gật đầu: “Vâng.”
Nhưng trò chơi của Quý Tiêu căn bản là không có nút tạm dừng, hơn nữa cô sắp đánh chết boss rồi, làm sao mà dừng giữa chừng được chứ.
Cô không còn cách nào khác, cô đành vừa điên cuồng ấn vào tay cầm vừa nói: “Vậy dì nói đi, tôi đang nghe đây.”
Dì Ngô nhìn bóng lưng đang chăm chú chơi game của Quý Tiêu, mím môi nói: “Sáng nay tôi đi chợ mua rau đã gặp được ông chủ.”
“Gàoooooo!”
Dì Ngô vừa nói xong, trên màn hình vang lên tiếng gầm thắng lợi của boss.
Hai từ màu đỏ tươi hiện lên trên màn hình xám xịt: Game Over.
Quý Tiêu không thể tin vào tai mình, cô quay người lại nhìn dì Ngô, theo sự hiểu biết của cô, Quý Thanh Vân đáng lẽ phải bị Ngụy Khinh Ngữ đưa đến đồn cảnh sát như trong nguyên tác rồi, làm sao ông ta vẫn có thể xuất hiện trước mặt dì Ngô?
Quý Tiêu: “Dì không nhìn nhầm chứ?”
“Tôi không nhìn nhầm đâu, chính xác là ông chủ, hình như ông ấy vừa trốn thoát từ đâu đó.” Dì Ngô cố hết sức nhớ lại và miêu tả cho Quý Tiêu, “Mặc dù trên người ông ấy có vài vết thương, nhưng trông có vẻ không chật vật lắm.”
“Với lại, ông ấy đưa cho tôi cái này.”
Nói xong, dì Ngô lấy từ trong túi ra một chiếc đồng hồ màu trắng bạc.
Chiếc đồng hồ được khảm một vòng tròn bằng kim cương tinh xảo và có hoa chữ “JQ”* được khắc ở mặt sau.
(*JQ là viết tắt của Ji Qingyun, tên phiên âm của Quý Thanh Vân.)
Quý Tiêu đã nhìn thấy chiếc đồng hồ này trên cổ tay Quý Thanh Vân rất nhiều lần, có lần ông ta đã tháo chiếc đồng hồ ra và đeo nó vào tay cô.
Khi đó, Quý Thanh Vân đã hết lời khen ngợi chiếc đồng hồ này, đặc biệt là dòng chữ “JQ” ở mặt sau là viết tắt tên của ông ta.
Điều này không nào là sai được, chắc chắn là Quý Thanh Vân.
Dì Ngô nhìn vẻ mặt thong thả chuyển sang kinh ngạc của Quý Tiêu, nói thêm: “Ông chủ nói muốn gặp tiểu thư trước khi rời đi, xe đã đậu ở bên ngoài rồi.”
“Ông ấy đi đâu chứ?” Quý Tiêu nghe vậy liền cau mày.
Dì Ngô lắc đầu: “Ông chủ sẽ nói cho tiểu thư biết, còn nói xe chỉ đợi tiểu thư năm phút, nếu sau năm phút mà tiểu thư không xuất hiện thì cô sẽ không bao giờ gặp lại ông ấy được nữa.”
Những dây đèn treo quanh góc tường trong phòng nhỏ tối tăm lờ mờ phát ra ánh sáng, cả căn phòng rơi vào sự yên tĩnh nặng nề.
Cô thì biết gì, cô làm sao biết được chứ?
Cô không phải là nguyên chủ, làm sao biết Quý Thanh Vân muốn gặp cô ở đâu?
Chiếc đồng hồ kêu tích tắc trên bàn, thời gian dường như đóng băng trong căn phòng tĩnh lặng này.
Quý Tiêu trầm ngâm nhìn đống báu vật được con rồng bảo vệ trên màn hình, đôi mắt đang cụp xuống lập tức sáng lên.
Dường như cô đã đoán được Quý Thanh Vân muốn hẹn gặp cô ở nơi nào.
“Thưa tiểu thư, chỉ còn một phút nữa thôi.”
Đồng hồ trên tường chậm rãi điểm số năm, dì Ngô đứng ở một bên thận trọng nhắc nhở.
Quý Tiêu có chút chần chừ do dự.
Không biết Quý Thanh Vân có thể trốn thoát được bằng cách nào, bây giờ còn muốn trốn đi xa, bây giờ chỉ còn cách này để cô đem ông ta ra trước công lý.
Nhưng cô cũng hiểu được, đối với một con cáo già như Quý Thanh Vân, không chỉ có hắn mà tài xế của hắn cũng sẽ đề phòng cô, vì vậy Quý Tiêu chỉ có thể đi một mình.
“Trong trường hợp này, khi tôi rời đi, dì phải gọi cảnh sát trước, sau đó liên lạc ngay với Ngụy Khinh Ngữ, bảo cô ấy đến nhà họ Quý. Hãy dặn cô ấy đi vào cổng phía Tây rồi chạy vòng ra khu rừng phía sau nhà chính, khi đó sẽ tìm thấy một toà nhà chỉ có hai tầng. Có thể tôi và ba tôi sẽ gặp nhau ở đó, nhưng tôi không chắc có phải chỗ đó hay không. Nếu không, tôi sẽ tìm cách liên lạc với dì.”
“ Tiểu thư…” Dì Ngô nghe xong lời chỉ dẫn của Quý Tiêu, đột nhiên có dự cảm không lành, “Sao chúng ta không cùng đi?”
Quý Tiêu nhìn bức ảnh của cô và Ngụy Khinh Ngữ đặt trên bàn, cảm thấy có một sức mạnh vô hình đẩy cô bước ra khỏi căn phòng.
Cô biết dì Ngô đang lo lắng điều gì, nhưng đây có thể là cơ hội duy nhất để họ bắt được Quý Thanh Vân.
“Dì Ngô, tôi phải đi rồi.”
–---------------
Lời tác giả muốn nói: Đừng hỏi tui, tui xin được phép giữ im lặng =)))))))
–---------------
Editor: Mưng.
Beta: Hạ Yên.