Chương : 30
Lâm Nguyệt và Giản Chính Quốc thấy người bệnh không còn gì đáng lo, Đường Tống bèn sắp xếp đưa hai người về nhà. Lâm Nguyệt nói với Sầm Tuế Tuế: “Sáng mai mẹ quay lại, sẽ mang cơm cho hai người.”
Giản Sóc không thích lắm, nhưng xét đến Sầm Tuế Tuế chưa từng cảm nhận được sự quan tâm của người mẹ thì đồng ý.
Buổi tối, anh đề nghị y tá kê thêm giường trong phòng mình, tay vịn liền kề hai giường đều hạ xuống, nhìn qua như một cái giường đôi.
Giản Sóc còn hơi sốt, Sầm Tuế Tuế bảo anh ngồi một bên, cô trải giường chiếu.
Giản Sóc ngồi trên ghế salông, ánh mắt liên tục đuổi theo cô đi lại bận việc, “Lần thứ nhất cùng giường thì nhà sập, lần thứ hai lại là ở phòng bệnh, haizz.”
“Anh Sóc.” Sầm Tuế Tuế quay đầu nhìn anh, khẽ cười, “Có phải do không xảy ra cái gì nên anh hơi thất vọng chăng?”
Giản Sóc nghiêm túc hỏi lại, “Anh là loại người như vậy sao?”
“Đúng thế.” Cô gật đầu, ánh mắt nghiêm túc, “Em cho rằng lúc nào anh cũng nghĩ vậy cả.”
Giản Sóc: “… rốt cuộc trong lòng em anh cầm thú đến mức nào vậy?”
Cô cười, “Trêu anh thôi”
Giản Sóc đứng dậy, đi thẳng đến trước mặt cô, “To gan thật, dám trêu anh, hả?”
Cô cười ha ha, vội vã chạy trốn. Hai người ở trong phòng bệnh chơi đuổi bắt, quên mất mình đang ở đâu. Mãi đến trước khi Đường Tống đến đưa đồ, hai người mới dừng lại, ngồi xuống giường thở hổn hển.
Đường Tống:??? Không phải chứ…lại đến không phải lúc nữa hả?
Đường Tống thuê một phòng ở khách sạn đối diện bệnh viện, để nếu Giản Sóc có yêu cầu gì, thì anh ta có thể nhanh chóng chạy tới.
Chín giờ, y tá đến đo nhiệt độ cho Giản Sóc. Anh đã hạ sốt. Việc hai người muốn nằm chung trong một phòng bệnh, họ cũng không nói gì. Viện phí đóng rồi, chẳng lẽ không cho vợ chồng nhà người ta ở cùng một chỗ được sao?
Để Giản Sóc được nghỉ ngơi thoải mái, Sầm Tuế Tuế chuẩn bị đi ngủ từ sớm. Hai vợ chồng mỗi người một chăn. Giản Sóc kéo một tay cô qua, nắm lấy, “Tuế Tuế, ngủ sớm đi.”
Sầm Tuế Tuế đã buồn ngủ, “Ừm…anh cũng ngủ sớm đi…”
Cả đêm, Giản Sóc đều không thả tay Sầm Tuế Tuế ra. Hai người ngủ cũng rất yên ổn.
–
Như lời đã nói, sáng sớm hôm sau, Lâm Nguyệt cùng dì Trương đã mang bữa sáng tới. Lúc ấy hai người kia vừa mới rời giường.
“Con trai, Tuế Tuế!” Lâm Nguyệt để đồ lên bàn, lại gần hai người hỏi han, “Thế nào rồi? Có thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Sầm Tuế Tuế cười nhẹ nhàng, “Không sao mẹ ạ, con nghĩ hôm nay có thể xuất viện được đấy.”
“Không được.” Lâm Nguyệt không đồng ý, “Cứ nằm viện dăm bữa nửa tháng đi, vừa rồi có phải chuyện chơi đâu, hai con bị cả một căn phòng sụp ép xuống. Nhỡ đâu để lại di chứng… Phỉ phui, mẹ nói bậy, nói bậy.”
Sầm Tuế Tuế buồn cười. Lâm Nguyệt gọi dì Trương bầy cơm, “Đừng để Tuế Tuế đói.”
Dì Trương vừa làm vừa nhìn mẹ chồng nàng dâu hòa thuận, “Vâng, xong ngay đây, bà chủ và mợ cứ trò chuyện vài câu đi.”
Sầm Tuế Tuế nghe thấy câu “mợ” thì nóng cả tai, đứng lên nói, “Mẹ, mẹ ngồi trước đi, con đi rửa mặt.”
“Ô, thế đi đi.”
Sầm Tuế Tuế lê dép, bước nhanh đến phòng vệ sinh, đóng cửa lại. Giản Sóc đang cạo râu, liếc cô, pha trò, “Sao thế? Một khắc cũng không muốn rời anh à”
Sầm Tuế Tuế lườm anh, đi tới bên cạnh đẩy đẩy, “Em muốn rửa mặt, anh tránh sang một bên.”
Giản Sóc làm theo, “Sao? Mẹ quá nhiệt tình, không chịu nổi?”
Sầm Tuế Tuế chải răng, “Àm ì ó, ói inh inh.” (Làm gì có, nói linh tinh.)
Giản Sóc bật cười, không nói tiếp nữa. Sầm Tuế Tuế rửa mặt xong, lại chờ anh rửa mặt xong, lúc này mới cùng đi ra ngoài.
Dì Trương đã dọn xong cơm, thấy hai người ngồi xuống, thì đưa hai bộ đồ ăn, “Cơm nước đơn giản thôi.”
“Cảm ơn dì Trương.”
“Mợ đừng khách sáo.”
Dì Trương cũng giống Lâm Nguyệt, cứ nhìn thấy Sầm Tuế Tuế là bất giác muốn cười. Sang năm là Giản Sóc 30 tuổi, việc hôn nhân của anh vẫn luôn là tâm sự của Lâm Nguyệt. Thế này là tốt rồi, hết tâm sự. Biết đâu sang năm trong nhà lại có thêm cậu chủ nhóc nữa, tròn tròn trắng trẻo, ôi chao, nghĩ đã thấy ấm hết cả lòng.
Ăn sáng xong, dì Trương đi vứt rác, Lâm Nguyệt gọi Sầm Tuế Tuế đến bên cạnh, sau đó lấy trong túi ra một bao lì xì, rất mỏng rất nhỏ. Bên trong là một tấm thẻ ngân hàng. Lâm Nguyệt kéo tay cô, đặt bao lì xì vào, sau đó khép lại: “Tuế Tuế, đây là quà ra mắt của mẹ, con nhất định phải nhận đấy, không được từ chối, mật mã là sinh nhật Giản Sóc.”
Sầm Tuế Tuế khó xử, quay đầu lại nhìn Giản Sóc ở phía sau.
“Tuế Tuế, nhận đi!” Giản Sóc lạnh nhạt nói, “Mẹ cho, quà của người lớn, không thể không nhận.”
Lâm Nguyệt cười nói, “Lần này Giản Sóc nói chuẩn.”
Sầm Tuế Tuế bật cười, “Con cảm ơn mẹ.”
“Ôi, không cần cám ơn.” Lâm Nguyệt rốt cục cảm nhận được cảm giác có con gái, thật quá đáng yêu, quá ngọt ngào.
“Cốc cốc.” Cửa phòng bệnh đột nhiên có tiếng gõ. Giản Sóc nói vẻ lạnh nhạt “Vào đi.”
Người trong phòng bệnh đều tưởng Đường Tống, hoặc Khương San, hoặc người của đoàn phim. Không ngờ Giản Sóc vừa dứt tiếng, một đám người tràn vào. Giản Sóc nhìn thấy thế, ngay lập tức đứng lên chặn trước bọn họ.
“Giản Sóc, cháu làm gì thế? Chúng ta tới thăm, sao không cho vào?”
Giản Sóc lạnh nhạt chào: “Chú hai, chú ba.”
Sầm Tuế Tuế cảm giác được, sau khi Giản Sóc gọi thế, Lâm Nguyệt cũng thay đổi sắc mặt. Giống như… từ gió xuân ấm áp biến thành cảm giác xa lạ tuyệt vọng. Cô lặng lẽ thu lại nụ cười, sau đó đứng lên, thẳng sống lưng, hàm dưới khẽ nâng. Khóe mắt Giản Sóc liếc thấy động tác của cô, anh bèn hơi ngiêng người tránh ra một chút. Lúc này Giản Chính Nghị và Giản Chính Bình mới nhìn thấy Lâm Nguyệt, hai người cùng kinh ngạc, đồng thời cất tiếng chào: “Chị dâu.”
Không ngờ Lâm Nguyệt cũng ở đây.
Lâm Nguyệt lạnh nhạt hỏi, “Các người đến đây làm gì?”
Giản Chính Nghị và Giản Chính Bình liếc mắt nhìn nhau, Giản Chính Bình nói, “Là thế này, nghe nói Giản Sóc nằm viện, em với anh hai lo lắng nên mới dẫn người trong nhà cùng đến thăm.”
Giản Sóc không muốn phí hơi, “Cảm ơn chú hai, thím hai, chú ba, thím ba, cháu rất khỏe.”
Giản Chính Nghị cười ha ha, quay đầu lại vẫy tay, “Tiểu Vũ, Tiểu Anh, lại đây thăm hỏi anh Giản Sóc đi.”
Giản Vũ là con trai chú hai Giản Chính Nghị; Giản Anh là con gái chú ba Giản Chính Bình. Giản Vũ và Giản Anh từ bé đã sợ Giản Sóc, nếu hôm nay không bị cha mình bắt qua, thì có đánh chết hai người cũng sẽ không tới.
Hai người bị nhắc đành ngoan ngoãn chào hỏi. Giản Vũ và Giản Anh cùng tiến lên một bước, quay về phía Giản Sóc lễ phép khom lưng chào, “Chào anh, anh vẫn khỏe chứ ạ?”
Giản Sóc quét mắt qua hai người, lạnh nhạt ừ.
Sầm Tuế Tuế lặng lẽ đánh giá. Giản Vũ nhỏ con hơn Giản Sóc, nhưng nhìn bên ngoài thì lại có vẻ nhiều tuổi hơn, không biết làm nghề gì mà cắt tóc rất cao? Còn Giản Anh thì vừa nhìn đã biết là con gái rượu chưa từng chịu khổ, không hề che giấu tâm trạng phiền chán trong mắt.
“Chị dâu, chị cũng ở đây à?” Vợ Giản Chính Nghị thong thả đến cạnh Lâm Nguyệt, chỉ vào Sầm Tuế Tuế: “Ơ, chị dâu mới tuyển người phục vụ mới à, sao dì Trương không làm nữa?”
“Chị hai không nói, em còn không nhìn thấy đấy, con cái nhà ai thế, trông cũng được đấy.” Thôi An An mặc sườn xám, lắc hông chậm rãi đi tới trước mặt Sầm Tuế Tuế, giơ tay lên định nắm cằm cô.
Sầm Tuế Tuế cau mày. Thôi An An liền nói ngay, “Ôi trời ơi chị dâu này, không phải em nói xấu đâu, nhưng chị nhìn con bé này mà xem, không được như dì Trương đâu, em vừa mới giơ tay, nó đã cau mày đây này. Thế là không đồng ý à? Đúng là không có giáo dục mà.”
Lâm Nguyệt cười khẽ. “Thím ba dạo này rảnh nhỉ?”
Giản Sóc nhấc chân, lướt qua Thôi An An, đứng cạnh Sầm Tuế Tuế, khoát tay ôm cô, “Nếu thím ba có ý kiến gì với vợ cháu, có thể nói với cháu.”
“Vợ cháu?” Giản Chính Nghị, Giản Chính Bình cùng hai bà vợ đều kinh ngạc thốt lên.
Lâm Nguyệt cười híp mắt, vẫy tay với Sầm Tuế Tuế, “Tuế Tuế, ngồi cạnh mẹ này, con là bệnh nhân nên không cần khách sáo với khách đâu. Khách tới thăm con, con lại đứng, làm thím hai thím ba hiểu lầm.”
Sầm Tuế Tuế đến cạnh Lâm Nguyệt, cũng không ngồi, mà đứng chào hỏi mấy người, “Chào chú hai thím hai, chú ba thím ba.”
Giản Chính Nghị hình như bị nóng, trán toát mồ hôi, “Sao, sao Giản Sóc kết hôn mà không ai biết thế này?”
Lâm Nguyệt cười nói, “Giản Sóc và Tuế Tuế nhà chúng tôi không phải loại khoa trương, biết với nhau là được.”
“Biết với nhau là được? Thế cũng nên thông báo cho mọi người một tiếng chứ.” Giản Chính Bình bất mãn lẩm bẩm. Vốn tưởng rằng mọi người đều không nghe được, không ngờ phòng bệnh quá yên tĩnh, lời Giản Chính Bình rót vào tai mọi người không sót chữ nào.
“Chú ba cho rằng cháu nên thông báo cho tất cả mọi người ư?”
Lời Giản Chính Bình đã nói ra, nếu giờ chối thì chôn mặt vào đâu? Giản Chính Bình liền xuôi theo lời Giản Sóc, coi là chuyện đương nhiên, “Đương nhiên rồi. Giản Sóc, không phải chú ba nhiều chuyện, nhưng việc kết hôn lớn như vậy, sao có thể không cho các chú biết? Giờ cháu là cháu trưởng của nhà họ Giản, trước khi kết hôn, thể nào cũng phải cho mọi người gặp mặt cô dâu để xem như thế nào chứ.”
“Chú ba, cháu lấy vợ, không phải lấy người hợp tác.” Ý là, tôi cưới vợ là chuyện riêng của tôi, các người quản việc không đâu làm gì?
Giản Chính Nghị không vừa lòng “Giản Sóc, anh nói thế là sao? Lẽ nào bậc cha chú lại có thể hại anh sao?”
Giản Sóc nhếch miệng, “Ai biết được?”
“Anh…” Giản Chính Nghị đỏ bừng mặt, nhìn như bị chọc tức, nhưng trên thực tế mọi người đều biết tỏng là tại sao.
Giản Vũ và Giản Anh đứng dựa vào tường, yên lặng tồn tại như người vô hình. Bạch Oanh liếc mắt ra hiệu cho Thôi An An, Thôi An An liền lái sang chuyện khác: “Không biết cháu dâu làm nghề gì?”
Sầm Tuế Tuế cười nói, “Diễn viên nhỏ ạ.”
“Diễn viên?” Thôi An An tỏ vẻ ghét bỏ, “Trước kia là diễn viên, nhưng lấy Giản Sóc rồi thì không thể ở lại làng giải trí được đâu.”
“Tại sao ạ? Lẽ nào lấy anh Sóc thì cháu sẽ không được làm việc mà mình thích nữa ạ?” Sầm Tuế Tuế thề là cô chỉ hỏi vì tò mò thôi.
Thôi An An như bị đâm, giọng nói đã khác đi, “Cô lấy ai nào? Nếu làm dâu nhà họ Giản thì phải tu thân dưỡng tính, đừng làm những chuyện làm mất mặt nhà họ Giản.”
Sầm Tuế Tuế thấy buồn cười, “Thím ba, cháu không thể nghe theo lời thím được.”
Thôi An An khoanh tay trước ngực, hừ lạnh.
Sầm Tuế Tuế vẫn tươi cười, “Thứ nhất, người cháu lấy là Giản Sóc, mà không phải là nhà họ Giản, thứ hai, cháu không cần tu thân dưỡng tính vì cháu sẽ không làm phu nhân nhà giàu chỉ loanh quanh trong nhà. Cháu có công việc, có ước mơ của mình. Cháu không cho rằng làm diễn viên thì sẽ làm mất mặt nhà họ Giản. Với lại chồng cháu đồng ý bơm tiền cho cháu, mẹ chồng cháu cũng đồng ý cho cháu mang vốn vào đoàn phim mà.”
Thôi An An kinh ngạc. Trước khi lấy Giản Chính Bình, bà ta cũng làm trong ngành giải trí, nhưng năm đó bà cụ Giản chỉ nói một câu “Xướng ca vô loài”, Thôi An An đã dứt khoát rời bỏ làng giải trí. Họ Giản nghĩa là gì? Đó là xã hội thượng lưu, là phú quý, là quyền thế đấy.
“Tuế Tuế nói rất đúng.” Lâm Nguyệt đứng dậy, nhìn thẳng vào Thôi An An, “Con dâu nhà tôi muốn làm gì thì làm đó, tôi là mẹ chồng, nhất định sẽ ủng hộ hết sức.”
Sầm Tuế Tuế tươi tỉnh, “Con cảm ơn mẹ.”
“Dạo này thím ba có vẻ rảnh nhỉ.” Giản Sóc liếc nhìn Giản Chính Bình, “Giải quyết xong chuyện của Lăng Nhất Chính và Lăng Nhất San rồi hả?”
“Làm sao anh biết?” Thôi An An bật thốt, ngay sau đó vẻ mặt bà ta trở nên khó coi cực điểm. Đúng là tiếng dữ đồn xa. Ở nhà, bà ta với Giản Chính Bình có đánh nhau vỡ đầu chảy máu cũng là chuyện trong nhà, nhưng nếu bày ra đây, thì lại thành chuyện của nhà họ Giản rồi.
“Hai người kia là ai vậy?” Sầm Tuế Tuế hạ giọng hỏi Giản Sóc.
Giản Sóc trả lời bằng giọng cả làng đều nghe được: “Là con nhà chú ba, em trai em gái của Giản Anh, Lăng Nhất Chính năm tuổi, Lăng Nhất San ba tuổi.”
“Cái gì?” Giản Anh lập tức bối rối, chạy cuống đến kéo tay Thôi An An, “Mẹ! Anh Giản Sóc nói thế là sao? Con làm gì có em trai em gái?”
Thôi An An xua tay, “Đừng hỏi.”
Giản Anh lập tức hiểu ra, “Ba con có người khác à???”
“Bảo con im rồi mà!” Thôi An An cũng mới biết không lâu, hóa ra chồng có người đàn bà khác ở bên ngoài, còn sinh hai đứa bé nữa! Hai tháng nay, bà ta và Giản Chính Bình cãi nhau liên tục vì chuyện này, thậm chí Giản Chính Bình còn dọa, nếu không cho hai đứa bé đổi họ Giản, ông ta sẽ ly hôn, ai bảo Thôi An An không sinh được con trai.
Giản Anh không thể tin, đột nhiên nghiêng đầu sang, “Ba!”
Chuyện xấu của Giản Chính Bình đột nhiên bị vạch ra, mất mặt nên vội chạy mất. Giản Anh lập tức đuổi theo, “Ba! Ba nói rõ ràng đi! Ba…”
“Tiểu Anh!” Thôi An An không quan tâm đến mục đích hôm nay tới đây nữa mà cũng đuổi theo.
Thiếu đi một nhà, trong phòng bệnh yên tĩnh một lúc. Giản Chính Nghị trầm tư rồi nói, “Chị dâu, nếu Giản Sóc không sao, vậy chúng em đi về trước, để mọi người nghỉ ngơi.”
Giản Sóc thấy nhà Giản Chính Bình tức giận bỏ đi thì tâm trạng tốt hơn một chút, “Chú hai không ngồi chơi một lúc nữa à?”
“Không tiện lắm.” Giản Chính Quốc nói một cách thiếu tự tin, ở lại sợ là cũng bị đào ra chuyện gì chăng, liền nói, “Chốc nữa chú có buổi họp, cũng nên về rồi.”
Giản Sóc cong môi, “Thế… cháu tiễn chú.”
“Không cần, không cần, để Tiểu Vũ đưa được rồi.” Giản Chính Nghị gọi Giản Vũ, hai người vội vã ra ngoài. Cuối cùng, trong phòng bệnh chỉ còn lại Bạch Oanh.
Giản Sóc cười sâu xa, kéo Sầm Tuế Tuế vào phòng bên cắt hoa quả.
Bạch Oanh thấy hai người đi khỏi, liền kéo tay Lâm Nguyệt, lấy tay làm động tác che miệng, hạ giọng gọi “Chị dâu.”
Lâm Nguyệt không hiểu, “Làm sao vậy?”
Bạch Oanh nói nhỏ, “Chị không thấy lạ à?”
“Cái gì?”
“Vợ Giản Sóc ý!”
Lâm Nguyệt lập tức không thích.
Bạch Oanh vội vàng nói, “Chị! Chị đừng nóng, nghe em đã.”
Lâm Nguyệt mím môi. Bạch Oanh tăng nhanh tốc độ nói, “Chị, chị nghĩ xem, một diễn viên nhỏ, sao lại quen được Giản Sóc? Vừa nãy nghe nói, Giản Sóc lại đầu tư phim cho cháu dâu? Mới được bao lâu, mà đã bỏ một đống tiền ra để quay phim rồi, đừng để Giản Sóc bị con nhóc này lừa đấy. Thêm vào đó, trước khi cưới Giản Sóc rất ổn, sao vừa cưới liền gặp lở đất? Nếu không phải Giản Sóc mạng lớn, giờ chẳng phải là…”
Vẻ mặt Lâm Nguyệt từ từ trầm xuống. Bạch Oanh lại thêm tý dầu, “Chị dâu, nhà chúng ta luôn hoà thuận, nhưng chị xem, hôm nay mọi người đi thăm bệnh Giản Sóc, thế mà lại náo thành ra thế này, chị phải nghĩ kỹ vào.”
“Tôi biết rồi.” Lâm Nguyệt lạnh nhạt nói, “Thím đi về đi.”
Bạch Oanh thấy vẻ mặt Lâm Nguyệt không tốt, trong lòng vui vẻ, “Vâng, vậy em về trước. Mà chị này, em có biết một ông thầy rất linh, nếu chị cần, em giúp liên hệ.”
Lâm Nguyệt không che dấu được hồi hộp “Được, được rồi, tôi biết rồi.”
“Vâng, vậy em về nhé.” Bạch Oanh cầm túi, nện giày cao gót “cộc cộc” rời đi. Bà ta cứ tưởng trừ mình và Lâm Nguyệt thì không ai khác nghe thấy, không ngờ Giản Sóc và Sầm Tuế Tuế đã nghe không sót một chữ.
“Oa!” Sầm Tuế Tuế ngồi trên ghế băng ở phòng bên, giơ tay đâm vào vai Giản Sóc, “Nhà anh hay nhỉ, lại còn nghĩ ra thế cơ.”
Giản Sóc kéo bàn tay nhỏ bé của cô xuống, “Là nhà chúng ta, nhà chú hai và nhà chú ba.”
“Thật đáng sợ.” Sầm Tuế Tuế vỗ ngực, vẫn còn sợ hãi, “Nghe thím hai nói, em cứ thấy mình trở thành hồ ly tinh hại dân hại nước rồi.”
“Em là yêu tinh còn gì.” Giản Sóc bật cười, “Yêu tinh nhỏ bỏ bùa anh.”
Sầm Tuế Tuế nện quả đấm nhỏ vào anh.
“Ái!” Anh che vai, nhíu mày, “Đau quá.”
“Úi, không sao chứ?” cô căng thẳng.
Giản Sóc nhếch môi, ôm cô, “Không sao.”
Cô đỏ mặt, “Đáng ghét.”
Giản Sóc vuốt đầu cô, “Tuế Tuế.”
“Gì vậy?”
Anh rất nghiêm túc, “Cho dù bọn họ nói cái gì, em cũng đừng tin.”
“Em biết.” cô mỉm cười, “Em chỉ tin bản thân mình.”
Giản Sóc đứng dậy, đi cắt hoa quả. Sầm Tuế Tuế theo sát, bày lên đĩa. Lúc hai người ra ngoài, chỉ còn một mình Lâm Nguyệt tức giận ngồi trên ghế sofa. Sầm Tuế Tuế bưng hoa quả qua, “Mẹ, ăn quả.”
“Tuế Tuế.” Vẻ mặt Lâm Nguyệt nghiêm túc.
Sầm Tuế Tuế liếc nhìn Giản Sóc, ám chỉ, ‘mẹ sẽ không nghe thím hai chứ?’
Giản Sóc lặng lẽ cười lắc đầu.
Sầm Tuế Tuế đặt đĩa trái cây xuống, ngồi cạnh Lâm Nguyệt, “Dạ?”
“Tức chết mất.” Lâm Nguyệt tức điên, đập tay xuống ghế sofa, sau đó ngẩng đầu nhìn Giản Sóc, “Con không nghe thấy Bạch Oanh nói những câu nói kia à, toàn là mánh khóe xấu xa.”
“Thôi mẹ, đừng tức giận, mình giận hại thân mình, không đáng.” Giản Sóc khuyên nhủ.
“Đúng đấy ạ.” Sầm Tuế Tuế tựa đầu lên cánh tay Lâm Nguyệt, “Không nên tức giận mà.”
Lâm Nguyệt lập tức thấy lòng mềm nhũn. “Bạch Oanh dám nói xấu vợ của con trai bà hả, hừ…” Bà nghiến răng nghiến lợi, “Xem bà trị cô thế nào!”
“Mẹ mẹ! Đừng kích động!”
Lâm Nguyệt hừm, “Yên tâm, mẹ có chừng mực.”
Giản Sóc không thích lắm, nhưng xét đến Sầm Tuế Tuế chưa từng cảm nhận được sự quan tâm của người mẹ thì đồng ý.
Buổi tối, anh đề nghị y tá kê thêm giường trong phòng mình, tay vịn liền kề hai giường đều hạ xuống, nhìn qua như một cái giường đôi.
Giản Sóc còn hơi sốt, Sầm Tuế Tuế bảo anh ngồi một bên, cô trải giường chiếu.
Giản Sóc ngồi trên ghế salông, ánh mắt liên tục đuổi theo cô đi lại bận việc, “Lần thứ nhất cùng giường thì nhà sập, lần thứ hai lại là ở phòng bệnh, haizz.”
“Anh Sóc.” Sầm Tuế Tuế quay đầu nhìn anh, khẽ cười, “Có phải do không xảy ra cái gì nên anh hơi thất vọng chăng?”
Giản Sóc nghiêm túc hỏi lại, “Anh là loại người như vậy sao?”
“Đúng thế.” Cô gật đầu, ánh mắt nghiêm túc, “Em cho rằng lúc nào anh cũng nghĩ vậy cả.”
Giản Sóc: “… rốt cuộc trong lòng em anh cầm thú đến mức nào vậy?”
Cô cười, “Trêu anh thôi”
Giản Sóc đứng dậy, đi thẳng đến trước mặt cô, “To gan thật, dám trêu anh, hả?”
Cô cười ha ha, vội vã chạy trốn. Hai người ở trong phòng bệnh chơi đuổi bắt, quên mất mình đang ở đâu. Mãi đến trước khi Đường Tống đến đưa đồ, hai người mới dừng lại, ngồi xuống giường thở hổn hển.
Đường Tống:??? Không phải chứ…lại đến không phải lúc nữa hả?
Đường Tống thuê một phòng ở khách sạn đối diện bệnh viện, để nếu Giản Sóc có yêu cầu gì, thì anh ta có thể nhanh chóng chạy tới.
Chín giờ, y tá đến đo nhiệt độ cho Giản Sóc. Anh đã hạ sốt. Việc hai người muốn nằm chung trong một phòng bệnh, họ cũng không nói gì. Viện phí đóng rồi, chẳng lẽ không cho vợ chồng nhà người ta ở cùng một chỗ được sao?
Để Giản Sóc được nghỉ ngơi thoải mái, Sầm Tuế Tuế chuẩn bị đi ngủ từ sớm. Hai vợ chồng mỗi người một chăn. Giản Sóc kéo một tay cô qua, nắm lấy, “Tuế Tuế, ngủ sớm đi.”
Sầm Tuế Tuế đã buồn ngủ, “Ừm…anh cũng ngủ sớm đi…”
Cả đêm, Giản Sóc đều không thả tay Sầm Tuế Tuế ra. Hai người ngủ cũng rất yên ổn.
–
Như lời đã nói, sáng sớm hôm sau, Lâm Nguyệt cùng dì Trương đã mang bữa sáng tới. Lúc ấy hai người kia vừa mới rời giường.
“Con trai, Tuế Tuế!” Lâm Nguyệt để đồ lên bàn, lại gần hai người hỏi han, “Thế nào rồi? Có thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Sầm Tuế Tuế cười nhẹ nhàng, “Không sao mẹ ạ, con nghĩ hôm nay có thể xuất viện được đấy.”
“Không được.” Lâm Nguyệt không đồng ý, “Cứ nằm viện dăm bữa nửa tháng đi, vừa rồi có phải chuyện chơi đâu, hai con bị cả một căn phòng sụp ép xuống. Nhỡ đâu để lại di chứng… Phỉ phui, mẹ nói bậy, nói bậy.”
Sầm Tuế Tuế buồn cười. Lâm Nguyệt gọi dì Trương bầy cơm, “Đừng để Tuế Tuế đói.”
Dì Trương vừa làm vừa nhìn mẹ chồng nàng dâu hòa thuận, “Vâng, xong ngay đây, bà chủ và mợ cứ trò chuyện vài câu đi.”
Sầm Tuế Tuế nghe thấy câu “mợ” thì nóng cả tai, đứng lên nói, “Mẹ, mẹ ngồi trước đi, con đi rửa mặt.”
“Ô, thế đi đi.”
Sầm Tuế Tuế lê dép, bước nhanh đến phòng vệ sinh, đóng cửa lại. Giản Sóc đang cạo râu, liếc cô, pha trò, “Sao thế? Một khắc cũng không muốn rời anh à”
Sầm Tuế Tuế lườm anh, đi tới bên cạnh đẩy đẩy, “Em muốn rửa mặt, anh tránh sang một bên.”
Giản Sóc làm theo, “Sao? Mẹ quá nhiệt tình, không chịu nổi?”
Sầm Tuế Tuế chải răng, “Àm ì ó, ói inh inh.” (Làm gì có, nói linh tinh.)
Giản Sóc bật cười, không nói tiếp nữa. Sầm Tuế Tuế rửa mặt xong, lại chờ anh rửa mặt xong, lúc này mới cùng đi ra ngoài.
Dì Trương đã dọn xong cơm, thấy hai người ngồi xuống, thì đưa hai bộ đồ ăn, “Cơm nước đơn giản thôi.”
“Cảm ơn dì Trương.”
“Mợ đừng khách sáo.”
Dì Trương cũng giống Lâm Nguyệt, cứ nhìn thấy Sầm Tuế Tuế là bất giác muốn cười. Sang năm là Giản Sóc 30 tuổi, việc hôn nhân của anh vẫn luôn là tâm sự của Lâm Nguyệt. Thế này là tốt rồi, hết tâm sự. Biết đâu sang năm trong nhà lại có thêm cậu chủ nhóc nữa, tròn tròn trắng trẻo, ôi chao, nghĩ đã thấy ấm hết cả lòng.
Ăn sáng xong, dì Trương đi vứt rác, Lâm Nguyệt gọi Sầm Tuế Tuế đến bên cạnh, sau đó lấy trong túi ra một bao lì xì, rất mỏng rất nhỏ. Bên trong là một tấm thẻ ngân hàng. Lâm Nguyệt kéo tay cô, đặt bao lì xì vào, sau đó khép lại: “Tuế Tuế, đây là quà ra mắt của mẹ, con nhất định phải nhận đấy, không được từ chối, mật mã là sinh nhật Giản Sóc.”
Sầm Tuế Tuế khó xử, quay đầu lại nhìn Giản Sóc ở phía sau.
“Tuế Tuế, nhận đi!” Giản Sóc lạnh nhạt nói, “Mẹ cho, quà của người lớn, không thể không nhận.”
Lâm Nguyệt cười nói, “Lần này Giản Sóc nói chuẩn.”
Sầm Tuế Tuế bật cười, “Con cảm ơn mẹ.”
“Ôi, không cần cám ơn.” Lâm Nguyệt rốt cục cảm nhận được cảm giác có con gái, thật quá đáng yêu, quá ngọt ngào.
“Cốc cốc.” Cửa phòng bệnh đột nhiên có tiếng gõ. Giản Sóc nói vẻ lạnh nhạt “Vào đi.”
Người trong phòng bệnh đều tưởng Đường Tống, hoặc Khương San, hoặc người của đoàn phim. Không ngờ Giản Sóc vừa dứt tiếng, một đám người tràn vào. Giản Sóc nhìn thấy thế, ngay lập tức đứng lên chặn trước bọn họ.
“Giản Sóc, cháu làm gì thế? Chúng ta tới thăm, sao không cho vào?”
Giản Sóc lạnh nhạt chào: “Chú hai, chú ba.”
Sầm Tuế Tuế cảm giác được, sau khi Giản Sóc gọi thế, Lâm Nguyệt cũng thay đổi sắc mặt. Giống như… từ gió xuân ấm áp biến thành cảm giác xa lạ tuyệt vọng. Cô lặng lẽ thu lại nụ cười, sau đó đứng lên, thẳng sống lưng, hàm dưới khẽ nâng. Khóe mắt Giản Sóc liếc thấy động tác của cô, anh bèn hơi ngiêng người tránh ra một chút. Lúc này Giản Chính Nghị và Giản Chính Bình mới nhìn thấy Lâm Nguyệt, hai người cùng kinh ngạc, đồng thời cất tiếng chào: “Chị dâu.”
Không ngờ Lâm Nguyệt cũng ở đây.
Lâm Nguyệt lạnh nhạt hỏi, “Các người đến đây làm gì?”
Giản Chính Nghị và Giản Chính Bình liếc mắt nhìn nhau, Giản Chính Bình nói, “Là thế này, nghe nói Giản Sóc nằm viện, em với anh hai lo lắng nên mới dẫn người trong nhà cùng đến thăm.”
Giản Sóc không muốn phí hơi, “Cảm ơn chú hai, thím hai, chú ba, thím ba, cháu rất khỏe.”
Giản Chính Nghị cười ha ha, quay đầu lại vẫy tay, “Tiểu Vũ, Tiểu Anh, lại đây thăm hỏi anh Giản Sóc đi.”
Giản Vũ là con trai chú hai Giản Chính Nghị; Giản Anh là con gái chú ba Giản Chính Bình. Giản Vũ và Giản Anh từ bé đã sợ Giản Sóc, nếu hôm nay không bị cha mình bắt qua, thì có đánh chết hai người cũng sẽ không tới.
Hai người bị nhắc đành ngoan ngoãn chào hỏi. Giản Vũ và Giản Anh cùng tiến lên một bước, quay về phía Giản Sóc lễ phép khom lưng chào, “Chào anh, anh vẫn khỏe chứ ạ?”
Giản Sóc quét mắt qua hai người, lạnh nhạt ừ.
Sầm Tuế Tuế lặng lẽ đánh giá. Giản Vũ nhỏ con hơn Giản Sóc, nhưng nhìn bên ngoài thì lại có vẻ nhiều tuổi hơn, không biết làm nghề gì mà cắt tóc rất cao? Còn Giản Anh thì vừa nhìn đã biết là con gái rượu chưa từng chịu khổ, không hề che giấu tâm trạng phiền chán trong mắt.
“Chị dâu, chị cũng ở đây à?” Vợ Giản Chính Nghị thong thả đến cạnh Lâm Nguyệt, chỉ vào Sầm Tuế Tuế: “Ơ, chị dâu mới tuyển người phục vụ mới à, sao dì Trương không làm nữa?”
“Chị hai không nói, em còn không nhìn thấy đấy, con cái nhà ai thế, trông cũng được đấy.” Thôi An An mặc sườn xám, lắc hông chậm rãi đi tới trước mặt Sầm Tuế Tuế, giơ tay lên định nắm cằm cô.
Sầm Tuế Tuế cau mày. Thôi An An liền nói ngay, “Ôi trời ơi chị dâu này, không phải em nói xấu đâu, nhưng chị nhìn con bé này mà xem, không được như dì Trương đâu, em vừa mới giơ tay, nó đã cau mày đây này. Thế là không đồng ý à? Đúng là không có giáo dục mà.”
Lâm Nguyệt cười khẽ. “Thím ba dạo này rảnh nhỉ?”
Giản Sóc nhấc chân, lướt qua Thôi An An, đứng cạnh Sầm Tuế Tuế, khoát tay ôm cô, “Nếu thím ba có ý kiến gì với vợ cháu, có thể nói với cháu.”
“Vợ cháu?” Giản Chính Nghị, Giản Chính Bình cùng hai bà vợ đều kinh ngạc thốt lên.
Lâm Nguyệt cười híp mắt, vẫy tay với Sầm Tuế Tuế, “Tuế Tuế, ngồi cạnh mẹ này, con là bệnh nhân nên không cần khách sáo với khách đâu. Khách tới thăm con, con lại đứng, làm thím hai thím ba hiểu lầm.”
Sầm Tuế Tuế đến cạnh Lâm Nguyệt, cũng không ngồi, mà đứng chào hỏi mấy người, “Chào chú hai thím hai, chú ba thím ba.”
Giản Chính Nghị hình như bị nóng, trán toát mồ hôi, “Sao, sao Giản Sóc kết hôn mà không ai biết thế này?”
Lâm Nguyệt cười nói, “Giản Sóc và Tuế Tuế nhà chúng tôi không phải loại khoa trương, biết với nhau là được.”
“Biết với nhau là được? Thế cũng nên thông báo cho mọi người một tiếng chứ.” Giản Chính Bình bất mãn lẩm bẩm. Vốn tưởng rằng mọi người đều không nghe được, không ngờ phòng bệnh quá yên tĩnh, lời Giản Chính Bình rót vào tai mọi người không sót chữ nào.
“Chú ba cho rằng cháu nên thông báo cho tất cả mọi người ư?”
Lời Giản Chính Bình đã nói ra, nếu giờ chối thì chôn mặt vào đâu? Giản Chính Bình liền xuôi theo lời Giản Sóc, coi là chuyện đương nhiên, “Đương nhiên rồi. Giản Sóc, không phải chú ba nhiều chuyện, nhưng việc kết hôn lớn như vậy, sao có thể không cho các chú biết? Giờ cháu là cháu trưởng của nhà họ Giản, trước khi kết hôn, thể nào cũng phải cho mọi người gặp mặt cô dâu để xem như thế nào chứ.”
“Chú ba, cháu lấy vợ, không phải lấy người hợp tác.” Ý là, tôi cưới vợ là chuyện riêng của tôi, các người quản việc không đâu làm gì?
Giản Chính Nghị không vừa lòng “Giản Sóc, anh nói thế là sao? Lẽ nào bậc cha chú lại có thể hại anh sao?”
Giản Sóc nhếch miệng, “Ai biết được?”
“Anh…” Giản Chính Nghị đỏ bừng mặt, nhìn như bị chọc tức, nhưng trên thực tế mọi người đều biết tỏng là tại sao.
Giản Vũ và Giản Anh đứng dựa vào tường, yên lặng tồn tại như người vô hình. Bạch Oanh liếc mắt ra hiệu cho Thôi An An, Thôi An An liền lái sang chuyện khác: “Không biết cháu dâu làm nghề gì?”
Sầm Tuế Tuế cười nói, “Diễn viên nhỏ ạ.”
“Diễn viên?” Thôi An An tỏ vẻ ghét bỏ, “Trước kia là diễn viên, nhưng lấy Giản Sóc rồi thì không thể ở lại làng giải trí được đâu.”
“Tại sao ạ? Lẽ nào lấy anh Sóc thì cháu sẽ không được làm việc mà mình thích nữa ạ?” Sầm Tuế Tuế thề là cô chỉ hỏi vì tò mò thôi.
Thôi An An như bị đâm, giọng nói đã khác đi, “Cô lấy ai nào? Nếu làm dâu nhà họ Giản thì phải tu thân dưỡng tính, đừng làm những chuyện làm mất mặt nhà họ Giản.”
Sầm Tuế Tuế thấy buồn cười, “Thím ba, cháu không thể nghe theo lời thím được.”
Thôi An An khoanh tay trước ngực, hừ lạnh.
Sầm Tuế Tuế vẫn tươi cười, “Thứ nhất, người cháu lấy là Giản Sóc, mà không phải là nhà họ Giản, thứ hai, cháu không cần tu thân dưỡng tính vì cháu sẽ không làm phu nhân nhà giàu chỉ loanh quanh trong nhà. Cháu có công việc, có ước mơ của mình. Cháu không cho rằng làm diễn viên thì sẽ làm mất mặt nhà họ Giản. Với lại chồng cháu đồng ý bơm tiền cho cháu, mẹ chồng cháu cũng đồng ý cho cháu mang vốn vào đoàn phim mà.”
Thôi An An kinh ngạc. Trước khi lấy Giản Chính Bình, bà ta cũng làm trong ngành giải trí, nhưng năm đó bà cụ Giản chỉ nói một câu “Xướng ca vô loài”, Thôi An An đã dứt khoát rời bỏ làng giải trí. Họ Giản nghĩa là gì? Đó là xã hội thượng lưu, là phú quý, là quyền thế đấy.
“Tuế Tuế nói rất đúng.” Lâm Nguyệt đứng dậy, nhìn thẳng vào Thôi An An, “Con dâu nhà tôi muốn làm gì thì làm đó, tôi là mẹ chồng, nhất định sẽ ủng hộ hết sức.”
Sầm Tuế Tuế tươi tỉnh, “Con cảm ơn mẹ.”
“Dạo này thím ba có vẻ rảnh nhỉ.” Giản Sóc liếc nhìn Giản Chính Bình, “Giải quyết xong chuyện của Lăng Nhất Chính và Lăng Nhất San rồi hả?”
“Làm sao anh biết?” Thôi An An bật thốt, ngay sau đó vẻ mặt bà ta trở nên khó coi cực điểm. Đúng là tiếng dữ đồn xa. Ở nhà, bà ta với Giản Chính Bình có đánh nhau vỡ đầu chảy máu cũng là chuyện trong nhà, nhưng nếu bày ra đây, thì lại thành chuyện của nhà họ Giản rồi.
“Hai người kia là ai vậy?” Sầm Tuế Tuế hạ giọng hỏi Giản Sóc.
Giản Sóc trả lời bằng giọng cả làng đều nghe được: “Là con nhà chú ba, em trai em gái của Giản Anh, Lăng Nhất Chính năm tuổi, Lăng Nhất San ba tuổi.”
“Cái gì?” Giản Anh lập tức bối rối, chạy cuống đến kéo tay Thôi An An, “Mẹ! Anh Giản Sóc nói thế là sao? Con làm gì có em trai em gái?”
Thôi An An xua tay, “Đừng hỏi.”
Giản Anh lập tức hiểu ra, “Ba con có người khác à???”
“Bảo con im rồi mà!” Thôi An An cũng mới biết không lâu, hóa ra chồng có người đàn bà khác ở bên ngoài, còn sinh hai đứa bé nữa! Hai tháng nay, bà ta và Giản Chính Bình cãi nhau liên tục vì chuyện này, thậm chí Giản Chính Bình còn dọa, nếu không cho hai đứa bé đổi họ Giản, ông ta sẽ ly hôn, ai bảo Thôi An An không sinh được con trai.
Giản Anh không thể tin, đột nhiên nghiêng đầu sang, “Ba!”
Chuyện xấu của Giản Chính Bình đột nhiên bị vạch ra, mất mặt nên vội chạy mất. Giản Anh lập tức đuổi theo, “Ba! Ba nói rõ ràng đi! Ba…”
“Tiểu Anh!” Thôi An An không quan tâm đến mục đích hôm nay tới đây nữa mà cũng đuổi theo.
Thiếu đi một nhà, trong phòng bệnh yên tĩnh một lúc. Giản Chính Nghị trầm tư rồi nói, “Chị dâu, nếu Giản Sóc không sao, vậy chúng em đi về trước, để mọi người nghỉ ngơi.”
Giản Sóc thấy nhà Giản Chính Bình tức giận bỏ đi thì tâm trạng tốt hơn một chút, “Chú hai không ngồi chơi một lúc nữa à?”
“Không tiện lắm.” Giản Chính Quốc nói một cách thiếu tự tin, ở lại sợ là cũng bị đào ra chuyện gì chăng, liền nói, “Chốc nữa chú có buổi họp, cũng nên về rồi.”
Giản Sóc cong môi, “Thế… cháu tiễn chú.”
“Không cần, không cần, để Tiểu Vũ đưa được rồi.” Giản Chính Nghị gọi Giản Vũ, hai người vội vã ra ngoài. Cuối cùng, trong phòng bệnh chỉ còn lại Bạch Oanh.
Giản Sóc cười sâu xa, kéo Sầm Tuế Tuế vào phòng bên cắt hoa quả.
Bạch Oanh thấy hai người đi khỏi, liền kéo tay Lâm Nguyệt, lấy tay làm động tác che miệng, hạ giọng gọi “Chị dâu.”
Lâm Nguyệt không hiểu, “Làm sao vậy?”
Bạch Oanh nói nhỏ, “Chị không thấy lạ à?”
“Cái gì?”
“Vợ Giản Sóc ý!”
Lâm Nguyệt lập tức không thích.
Bạch Oanh vội vàng nói, “Chị! Chị đừng nóng, nghe em đã.”
Lâm Nguyệt mím môi. Bạch Oanh tăng nhanh tốc độ nói, “Chị, chị nghĩ xem, một diễn viên nhỏ, sao lại quen được Giản Sóc? Vừa nãy nghe nói, Giản Sóc lại đầu tư phim cho cháu dâu? Mới được bao lâu, mà đã bỏ một đống tiền ra để quay phim rồi, đừng để Giản Sóc bị con nhóc này lừa đấy. Thêm vào đó, trước khi cưới Giản Sóc rất ổn, sao vừa cưới liền gặp lở đất? Nếu không phải Giản Sóc mạng lớn, giờ chẳng phải là…”
Vẻ mặt Lâm Nguyệt từ từ trầm xuống. Bạch Oanh lại thêm tý dầu, “Chị dâu, nhà chúng ta luôn hoà thuận, nhưng chị xem, hôm nay mọi người đi thăm bệnh Giản Sóc, thế mà lại náo thành ra thế này, chị phải nghĩ kỹ vào.”
“Tôi biết rồi.” Lâm Nguyệt lạnh nhạt nói, “Thím đi về đi.”
Bạch Oanh thấy vẻ mặt Lâm Nguyệt không tốt, trong lòng vui vẻ, “Vâng, vậy em về trước. Mà chị này, em có biết một ông thầy rất linh, nếu chị cần, em giúp liên hệ.”
Lâm Nguyệt không che dấu được hồi hộp “Được, được rồi, tôi biết rồi.”
“Vâng, vậy em về nhé.” Bạch Oanh cầm túi, nện giày cao gót “cộc cộc” rời đi. Bà ta cứ tưởng trừ mình và Lâm Nguyệt thì không ai khác nghe thấy, không ngờ Giản Sóc và Sầm Tuế Tuế đã nghe không sót một chữ.
“Oa!” Sầm Tuế Tuế ngồi trên ghế băng ở phòng bên, giơ tay đâm vào vai Giản Sóc, “Nhà anh hay nhỉ, lại còn nghĩ ra thế cơ.”
Giản Sóc kéo bàn tay nhỏ bé của cô xuống, “Là nhà chúng ta, nhà chú hai và nhà chú ba.”
“Thật đáng sợ.” Sầm Tuế Tuế vỗ ngực, vẫn còn sợ hãi, “Nghe thím hai nói, em cứ thấy mình trở thành hồ ly tinh hại dân hại nước rồi.”
“Em là yêu tinh còn gì.” Giản Sóc bật cười, “Yêu tinh nhỏ bỏ bùa anh.”
Sầm Tuế Tuế nện quả đấm nhỏ vào anh.
“Ái!” Anh che vai, nhíu mày, “Đau quá.”
“Úi, không sao chứ?” cô căng thẳng.
Giản Sóc nhếch môi, ôm cô, “Không sao.”
Cô đỏ mặt, “Đáng ghét.”
Giản Sóc vuốt đầu cô, “Tuế Tuế.”
“Gì vậy?”
Anh rất nghiêm túc, “Cho dù bọn họ nói cái gì, em cũng đừng tin.”
“Em biết.” cô mỉm cười, “Em chỉ tin bản thân mình.”
Giản Sóc đứng dậy, đi cắt hoa quả. Sầm Tuế Tuế theo sát, bày lên đĩa. Lúc hai người ra ngoài, chỉ còn một mình Lâm Nguyệt tức giận ngồi trên ghế sofa. Sầm Tuế Tuế bưng hoa quả qua, “Mẹ, ăn quả.”
“Tuế Tuế.” Vẻ mặt Lâm Nguyệt nghiêm túc.
Sầm Tuế Tuế liếc nhìn Giản Sóc, ám chỉ, ‘mẹ sẽ không nghe thím hai chứ?’
Giản Sóc lặng lẽ cười lắc đầu.
Sầm Tuế Tuế đặt đĩa trái cây xuống, ngồi cạnh Lâm Nguyệt, “Dạ?”
“Tức chết mất.” Lâm Nguyệt tức điên, đập tay xuống ghế sofa, sau đó ngẩng đầu nhìn Giản Sóc, “Con không nghe thấy Bạch Oanh nói những câu nói kia à, toàn là mánh khóe xấu xa.”
“Thôi mẹ, đừng tức giận, mình giận hại thân mình, không đáng.” Giản Sóc khuyên nhủ.
“Đúng đấy ạ.” Sầm Tuế Tuế tựa đầu lên cánh tay Lâm Nguyệt, “Không nên tức giận mà.”
Lâm Nguyệt lập tức thấy lòng mềm nhũn. “Bạch Oanh dám nói xấu vợ của con trai bà hả, hừ…” Bà nghiến răng nghiến lợi, “Xem bà trị cô thế nào!”
“Mẹ mẹ! Đừng kích động!”
Lâm Nguyệt hừm, “Yên tâm, mẹ có chừng mực.”