Chương : 27
“Gì cơ?” Sầm Tuế Tuế không nghe rõ, “Anh vừa nói gì?”
Giản Sóc cười dịu dàng, lắc đầu, “Không có gì, sao em lại ra đây?”
“Không thấy anh đâu,” Tai cô hơi đỏ, “Vừa trước lúc diễn còn nhìn thấy anh ngồi cạnh đạo diễn Lâm, thế mà xong cái lại không thấy đâu nữa, hơn nữa…” Cô giơ tay, dùng một ngón tay khẽ chạm vào chỗ trái tim anh, “Vừa rồi em nhìn thấy anh ôm tim, anh thấy không khỏe à?”
“Không phải,” Anh cụp mắt, nhìn chằm chằm vào ngón tay mảnh khảnh của cô, cố ý xụ mặt, “Em lo anh có bệnh à?”
“Phỉ phui.” Sầm Tuế Tuế nghiêng đầu, tiện đà quay lại trừng mắt nhìn Giản Sóc, “Không được nói bậy nói bạ.”
Đột nhiên anh ý thức được cái gì đó, ánh mắt mang theo áy náy, “Xin lỗi, Tuế Tuế.”
Cô lắc đầu, “Vậy anh có xem em đóng phim nữa không?”
“Không.” Giản Sóc xoa má cô, “Đường Tống tìm anh, anh về phòng xử lý chút chuyện.”
“Vâng.” Sầm Tuế Tuế ngoan ngoãn, lại dặn, “Nếu thấy không khỏe, thì không được chủ quan nhé, đoàn phim có bác sĩ.”
Giản Sóc cười, “Được, anh biết rồi.”
Cô vẫy tay, “Vậy em quay lại đây.”
“Đi đi, anh chờ em vào rồi anh đi.”
Sầm Tuế Tuế đi rất chậm, mới vừa đi khuất lại đột nhiên ló đầu ra, nghịch ngợm vẫy tay với Giản Sóc. Anh cười vẫy tay lại với cô, ra hiệu cho cô mau đi vào.
Lần này, Sầm Tuế Tuế đi thật. Giản Sóc chờ thêm một lúc, thấy đúng là cô không quay lại nữa, anh mới trở về phòng. Đoàn phim bố trí cho anh một gian phòng sau phòng Sầm Tuế Tuế, cách nhau chỉ tầm ba mét, giữa hai nóc nhà có căng tấm che mưa. Thực ra vừa rồi Giản Sóc nói dối. Tín hiệu ở Thương Sơn không tốt, mà anh cũng vừa đến đây hôm nay, làm gì có chuyện Đường Tống tìm anh cơ chứ? Chẳng qua anh không nhìn nổi cảnh Sầm Tuế Tuế bị thương, quá đau lòng, cho nên mới kiếm cớ tránh đi.
Trở về phòng, Giản Sóc nằm lên giường. Rạng sáng máy bay mới hạ cánh, lại đi luôn đến tận Thương Sơn, đến rồi còn vòng quanh một vòng, lúc này nằm trên giường, anh thấy mắt díu lại. Giản Sóc nhắm mắt, không đến mấy phút đã ngủ thiếp đi.
–
Bên phía Sầm Tuế Tuế, mãi đến mười giờ tối mới quay xong. Quay từ chiều đến tối muộn, cô ngã lên ngã xuống đến sụn hết cả xương. Ăn qua loa vài miếng cơm, Khương San bèn đưa cô về nghỉ ngơi. Sầm Tuế Tuế nghe tiếng bước chân Khương San từ từ đi xa, rồi cô lặng lẽ bò dậy, mở cửa đi ra ngoài. Rón rén suốt đường đi như kẻ trộm, cô tới cửa phòng Gián Sóc, khẽ khàng gõ cửa “cộc cộc.”: “Anh Sóc, anh đã ngủ chưa?”
Cô nghiêng đầu, kề sát tai vào cửa, nghe động tĩnh bên trong. Mấy giây sau, cô đột nhiên bật cười, “Mình giống đồ hâm thật.”
Trong phòng có tiếng loạt xoạt, Sầm Tuế Tuế vội vã dừng lại, vuốt vuốt tóc, lại thay đổi tư thế.
“Két” một tiếng, cửa phòng mở ra.
Giản Sóc đầu tóc rối bù, mắt còn chút buồn ngủ: “Sao vậy Tuế Tuế?”
“Em tới hỏi xem anh có đói hay không, anh vẫn ngủ từ lúc quá trưa đến giờ đấy à?” Cô nhướng mày, “Thật sự không có chuyện gì sao?”
Giản Sóc mất vài giây để tỉnh táo lại hoàn toàn. Anh khoanh hai tay tựa người lên khung cửa, cười với vẻ lưu manh, “Tuế Tuế, em có biết, nếu lúc này có người nhìn thấy anh với em như thế này thì sẽ có hậu quả gì không?”
“Sao cơ?”
Giản Sóc duỗi một tay, nhét vào sau gáy Sầm Tuế Tuế, sau đó mượn sức cổ tay kéo cô lại, khom người tiến đến trước mặt. “Nữ diễn viên chạy đến trước cửa phòng nhà đầu tư vào lúc hơn nửa đêm, em nói sẽ là cái gì?”
Sầm Tuế Tuế sững sờ, rồi lập tức bĩu môi, hạ giọng lẩm bẩm, “Vậy em đến gõ cửa phòng ông xã em thì được chứ gì?”
“Tuế Tuế.” Anh nhìn cô, “Em nghĩ xong chưa? Nếu như bị người ta biết, sẽ có người nói em dùng thủ đoạn không đứng đắn để giành được vai nữ chính, em sẽ bị bôi đen rất thảm đấy.”
“Ôi chao, thật sao.” Sầm Tuế Tuế dậm chân một cái như làm nũng, “Em không chủ động nói ra, thế nhưng nếu quả thật bị phát hiện, thì thừa nhận có được không?”
Giản Sóc há mồm, hầu kết cuộn lên cuộn xuống, cuối cùng vẫn không nói ra được tiếng nào.
“Anh không phải lo.” Cô nhướng mắt, “Em đều nghĩ tới rồi.”
“…Tốt.” Giọng anh khàn khàn.
Sầm Tuế Tuế lại hỏi lại, “Anh có đói không? Nếu đói để em đến nhà bếp làm cho anh ít đồ ăn.”
“Không cần.” Giản Sóc không khách khí gì, chẳng qua cả ngày bôn ba, anh chỉ thấy mệt mỏi, “anh không đói, vẫn còn hơi buồn ngủ.”
“Được, vậy anh đi nghỉ tiếp đi, ngày mai gặp.” Sầm Tuế Tuế lùi về sau một bước, cười vẫy tay.
Tâm tình Giản Sóc tốt hơn rất nhiều, “Mau trở về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
“Chờ chút đã.” Giản Sóc gọi cô lại, tiến lên hai bước, “Hôm nay bị ghì, ngã có vết bầm, đã sử lý qua chưa?”
“Rồi ạ.” Sầm Tuế Tuế cười híp mắt, giơ tay lên cho anh nhìn, “Bác sĩ xử lý thỏa đáng rồi.”
“Vậy thì tốt.”
“Em đi đây”
“Đi đi.”
–
Hôm sau, lúc rạng sáng, Giản Sóc vẫn chưa thức dậy, người Đường Tống phái tới đưa đồ đã đến.
Nhân viên không dám quấy nhiễu giấc ngủ của anh, hơn nữa thấy trời sầm sì, để bảo đảm an toàn, bọn họ muốn quay về luôn, liền đem đồ để hết vào chỗ Lâm Xán vốn cũng dậy sớm.
Lâm Xán:???
Sầm Tuế Tuế thì ngày nào cũng dậy rất sớm, bất luận buổi tối đi ngủ lúc nào.
“Tuế Tuế” Lâm Xán gọi cô lại.
“Dạ?”
Lâm Xán chỉ vào đồ trong phòng, nói nhỏ, “Của chồng cô.”
Sầm Tuế Tuế ngạc nhiên.
Lâm Xán thấy cô lộ ra vẻ mặt này, không khỏi trêu, “Tuế Tuế, cô nói xem, sao cô chưa nghĩ ngợi gì đã lấy anh ta rồi.”
Sầm Tuế Tuế lườm Lâm Xán, “Đạo diễn ông đừng có nói như vậy, anh Sóc là người rất tốt đấy.”
Lâm Xán không ngờ Sầm Tuế Tuế lại đánh giá cao Giản Sóc như vậy. Ông ta hiểu rất rõ Giản Sóc, ký ức về lần đầu tiên đến Ức Cảnh để gặp mặt, vừa khéo nhìn thấy ảnh tượng Giản Sóc mắng một người quản lý phát khóc vẫn còn nguyên vẹn. Trong mắt Lâm Xán, Giản Sóc không chỉ là tổng giám đốc chuyên quyền, mà còn là người lạnh lùng vô nhân tính, đến mức anh có quỳ xuống đất xin tha, cũng chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng để mà sớm cút xéo.
Sầm Tuế Tuế bật cười, “Sao đạo diễn Lâm lại cười. Lời tôi nói đều là sự thật.”
Vẻ mặt Lâm Xán vẫn không hề có cảm xúc.
Sầm Tuế Tuế giả vờ gật gù, “Tôi biết rồi”
“Nói cái gì đấy.”
Sầm Tuế Tuế cùng Lâm Xán đồng thời nhìn sang, một cười tươi rói, một lẳng lặng bĩu môi.
Cô chỉ vào vali hành lý, “Hành lý của anh bị đưa tới đây đây.”
“Ừ.” Anh đáp một tiếng, hai tay xách hai vali hành lý, nói với Lâm Xán một câu “Cảm ơn”, rồi kéo hành lý đi luôn.
Lâm Xán trừng mắt nhìn bóng lưng Giản Sóc, tức tối phỉ nhổ với Sầm Tuế Tuế, “Đấy cô nhìn đi, nhìn kỹ vào, người như thế đấy, nói cám ơn có chút thật lòng nào không?”
Sầm Tuế Tuế đẩy vali thứ ba, “Đạo diễn, ông cả nghĩ quá. Anh ấy nói cảm ơn, thì đúng là cảm ơn đấy. Tôi mang đồ cho anh ấy đây, ông đừng có giận nha, huyết áp sẽ lên cao đấy.”
Tiếng nói còn chưa dứt, cô đã từ từ đẩy hành lý của Giản Sóc đi ra rồi.
Lâm Xán tiếng cười lạnh. “Chẳng trách có thể thành đôi.”
–
Mấy ngày gần đây, trạng thái của Sầm Tuế Tuế đều rất tốt, bởi vì Giản Sóc vẫn luôn ở đoàn phim. Tuy rằng mỗi ngày phải quay phim, thời gian ở cùng anh rất ngắn, nhưng cô luôn có một cảm giác hài lòng không tên, chắc vì có ông xã ở cạnh, cô đóng phim như có doping [*] trong người, rất hưng phấn. Cô muốn cho anh thấy lĩnh vực mình am hiểu nhất, hình ảnh tốt nhất của mình.
[*] Ý chỉ việc sử dụng thuốc tăng cường hiệu suất làm việc hay chơi thể thao.
Người của đoàn phim 《Tìm Em》 thì đến chiều tối hôm sau mới biết ông chủ của tập đoàn Ức Cảnh đang ở đây. Nhóm chat như phát điên, chuông báo tới tấp, bảng tin thường xuyên 99+ tin nhắn. Sầm Tuế Tuế cũng không kịp xem hết.
[… Các vị nói xem túm lại ông chủ tới làm cái gì nhỉ? chắc không phải là trải nghiệm cuộc sống chứ?]
[… Có ai biết không đấy? Bình thường sếp lớn như này phải rất bận rộn chứ? Làm sao có thể ở lang thang ở đoàn phim bốn, năm ngày trời được?]
[… Theo tớ, có thể sếp đến đây vì vị kia【đẩy kính mắt. jpg】]
[… Có căn cứ gì không?]
[… Đúng vậy, có manh mối gì không? Mị chỉ muốn là biết ai là bà chủ mà thôi, để mị còn đi theo đuôi chứ!]
[… Theo cái rắm ấy, mấy hôm nay mị đều cố ý vô tình đi ngang qua phòng ông chủ, chỉ thấy xử lý tài liệu, lúc nhàn rỗi ngoại trừ xem đóng phim thì chỉ thấy đọc sách.]
[… Chẳng lẽ là khách du lịch à?]
[… Hâm à, đến cái chỗ chim không thèm ị, tín hiệu thì yếu như sên, có thể xưng là nơi rừng sâu núi thẳm như này để du lịch?]
[… Vậy người nói xem, tới làm gì?]
[… Mị làm sao mà biết.]
[… Cắt.]
[… Cắt +1]
[… Cắt +2]
…
Đám người kia thảo luận chừng mấy ngày, mỗi ngày đều sẽ có một nhóm người mới đến bàn về chuyện này, nhưng vẫn không ai có thể đoán ra được ruốt cuộc Giản Sóc đến đây làm gì. Dù sao cũng không ai nghĩ tới, nữ diễn viên vô danh suốt hai năm nay chuyên đóng vai phụ, cuối cùng cũng khó nhọc gặp được thần may mắn, giờ bắt đầu đổi vận, sẽ là bà chủ. Đến ngay cả hành động ân cần của Sầm Tuế Tuế đối với Giản Sóc mấy hôm nay, cũng bị mọi người giải thích trở thành thủ đoạn lấy lòng ông chủ. Đối với việc này, Sầm Tuế Tuế chỉ biểu thị thái độ vô cùng bất đắc dĩ. Đoán không trúng thì thôi, chẳng lẽ cô lại dở hơi mà chạy khắp nơi khoe mình là bà xã Giản Sóc à?
–
Mấy ngày nay, Thương Sơn càng ngày càng mưa lớn hơn, hầu như mưa cả ngày cả đêm. Buổi chiều, Sầm Tuế Tuế có hai tiếng giải lao, không bận việc gì khác, cô liền mang hai cái ghế ra ngồi dưới mái hiên ngắm mưa. Giản Sóc ngồi bên cạnh cô. Cả hai đều đàng hoàng công khai, không hề sợ bị người ta bắt gặp rồi xì xào. Phải nói là cách thức này thật sự có hiệu quả. Từng có người dấm dúi bàn luận sau lưng, rằng sở dĩ bây giờ Sầm Tuế Tuế có thể ngồi cạnh ông chủ lớn như vậy, chắc là vì mấy ngày nay cô luôn không biết xấu hổ, mặt dày dán vào. Nhưng cũng có một số người thấy việc Sầm Tuế Tuế lấy lòng ông chủ cũng chẳng có gì đáng trách. Có thể có được chút tài nguyên, có thể nổi tiếng mới là giỏi, lại nói, nếu không loanh quanh quanh ông chủ như vậy, làm sao mà kéo gần quan hệ lại được. Trong đoàn phim ai chả biết cô gọi ông chủ là “Anh Sóc”. Tượng vàng như thế ai chả muốn ôm để lấy lộc cơ chứ?
Sầm Tuế Tuế ngồi nghiêng người, một tay chống lên tay ghế tựa chống đầu, “Anh Sóc, hôm nào anh về?”
Giản Sóc liếc cô, “Muốn anh đi à?”
“Đương nhiên không phải.” Mấy hôm nay cô và anh luôn ở gần nhau, nói chuyện cũng có chút tùy ý, trống không, “Em quan tâm anh mà, dù sao anh cũng phải gánh cả tập đoàn Ức Cảnh, bao nhiêu công nhân phải trông cậy vào anh để có cơm ăn đấy.”
Giản Sóc gật gù, “Có lý.”
Sầm Tuế Tuế cười toe, “Thế anh cứ nói trước với em đi, để em còn chuẩn bị tâm lý trước.”
“Ngày mai anh đi.”
“Ngày mai?” Sầm Tuế Tuế nhảy nhổm, ngồi thẳng dậy, “Xếp xong hành lý rồi à? Ngày mai là đúng năm ngày đó.”
Giản Sóc nhìn cô chằm chằm, lạnh nhạt nói, “Kỷ niệm một tháng đăng ký.”
Sầm Tuế Tuế: “…”
Giờ cô mới nhận ra, từ hôm 20 tháng 5 đến ngày mai, anh đều ở đây để trải qua ngày kỷ niệm với mình.
“Oa…” Sầm Tuế Tuế đỏ mặt, hơi quay lưng đi, hạ giọng nói nhỏ, “Hay là…”
“Tuế Tuế?”
Cô lập tức quay đầu lại, “Không sao không sao, tự nhiên em thấy hơi kích động, không ngờ anh bận như vậy, mà còn…” Còn dành thời gian đến kỷ niệm một tháng kết hôn với bà xã hợp đồng... _(:з” ∠)_
Anh cười nhẹ, “Anh nói rồi, những gì nên có, em đều sẽ có.”
“Anh.” Sầm Tuế Tuế giơ ngón tay cái, “Thật xuất sắc.”
“Được rồi.” Giản Sóc đứng dậy, “Sắp tới lượt em rồi, đi trước đi, anh về xử lý công việc”
Sầm Tuế Tuế ngoan ngoãn vẫy tay, “Bye bye”, trong lòng không khỏi cảm khái: thật là một người đàn ông chu đáo a a a a!
Qua tám giờ tối, mưa to liên tục mấy ngày đột nhiên biến thành mưa rào, đoàn phim không thể không ngừng quay. Mọi người đều có chút lo lắng, mua càng lúc càng lớn, đây lại là trong núi, liệu có xảy ra bất trắc hay không, cũng không ai biết.
Lâm Xán phân công mọi người thay phiên nhau canh gác, nhỡ đâu có bất thường thì có thể thông báo kịp thời.
Tuy Sầm Tuế Tuế cũng thấy lo, nhưng không cho rằng sẽ xui xẻo đến mức có chuyện gì xảy ra.
Hơn mười một giờ đêm, ngoại trừ những người thay phiên gác đêm, còn lại tất cả mọi người đều ngủ.
Sầm Tuế Tuế ngủ không yên lắm. Trong mơ, hình như cô bị nhốt trong một gian phòng, chạy trốn kiểu gì cũng không thoát được. Trong mơ còn có một người đàn ông rất cao to liên tục đánh cô, cạnh đó có một cậu bé cố hết sức nắm tay cô, che chở cho cô khỏi bị đánh.
“A –”
Sầm Tuế Tuế đột nhiên hét lên, ngồi bật dậy, ôm ngực thở hổn hển, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
“Cạch cạch!” Ngoài cửa phòng đột nhiên có tiếng gõ. Sầm Tuế Tuế buột miệng quát lạnh lùng: “Ai!”
“Anh đây.” Giọng Giản Sóc.
Sửng sốt một giây, Sầm Tuế Tuế lập tức vén chăn xuống giường, đến giày cũng không mang, để trần chân chạy ra mở cửa.
Giản Sóc không buồn ngủ lắm, chỉ vừa chợp mắt. Hơn nữa đêm nay anh không đóng cửa sổ, cô vừa hét lên, anh đã nghe thấy.
Nhìn thấy Giản Sóc, nhịp tim hoảng loạn của Sầm Tuế Tuế lắng xuống. Cô lao vào lồng ngực Giản Sóc, hai tay ôm chặt eo anh, nhắm mắt lại dụi qua dụi lại một lát rồi nhịp tim mới chậm hẳn lại. Giản Sóc rất luống cuống, đến mức chỉ biết cúi đầu nhìn đỉnh đầu cô, hai tay giơ lên, ôm cũng không được, mà không ôm cũng không được.
“Tuế Tuế, gặp ác mộng à?”
Sầm Tuế Tuế gật mạnh đầu, cánh tay càng túm chặt hơn. “Anh Sóc.” giọng cô rất nhỏ, nhưng trong đêm mưa mà Giản Sóc nghe rất rõ ràng.
“Ừ, anh đây.”
Sầm Tuế Tuế ngửa đầu, đôi mắt đẹp còn vương nước mắt, “Anh không ôm em sao?”
“Anh…” Hầu kết Giản Sóc di chuyển, lần đầu tiên có cảm giác mình gặp nạn.
Giọng Sầm Tuế Tuế ai oán: “Mới kết hôn có một tháng, mà anh đã không chịu an ủi bà xã xinh đẹp đang hoảng sợ rồi.”
Bà xã xinh đẹp? Giản Sóc bất đắc dĩ cười, rồi rất nghe lời ôm lấy cô. Một tay anh đỡ sau đầu cô, sau đó khom người, chống cằm vào đỉnh đầu cô.
“Ừ… bà xã xinh đẹp, có ông xã ở đây, đừng sợ nữa nhé.”
Sầm Tuế Tuế bĩu môi, “Em vừa gặp ác mộng, nhất định là bị cảnh phim làm ảnh hưởng, nên mới như vậy.”
Giản Sóc mím môi, “Em… mơ thấy cái gì?”
Sầm Tuế Tuế kể lại, sắc mặt Giản Sóc cực kỳ khó coi, nhưng vì tư thế như thế, nên cô không nhìn thấy được. Đây không phải là bị cảnh phim ảnh hưởng, mà là ký ức đã bị phong tỏa. Nếu có thể, Giản Sóc thật không muốn cho cô phải nhớ lại nữa. “Tuế Tuế, đừng sợ.” Anh cất giọng khàn khàn, “Anh ở đây, để anh ôm em.”
“Ừm, không sợ.” Sầm Tuế Tuế cười, “Anh ở đây, em sẽ không sợ.”
Giản Sóc ôm cô đi vào trong phòng, “Ngủ đi, anh ở lại với em, nhé?”
“Vâng.” Sầm Tuế Tuế nằm xuống, rồi dịch vào trong một chút, vỗ bên cạnh, “Có nằm không?”
Giản Sóc do dự hai giây, rồi nằm xuống cạnh cô. Đây là lần đầu hai người cùng nằm trên một cái giường, dù không làm gì khác, nhưng trong lòng vẫn có một cảm giác đủ đầy.
“Anh Sóc, anh có sợ không?”
“Sợ cái gì?”
Sầm Tuế Tuế xoay người, đối mặt với Giản Sóc, đôi mắt sáng lấp lánh trong đêm tối.
Giản Sóc hơi nghiêng đầu: “Em định làm gì đấy?”
“Hi hi, em có định làm gì đâu, em chỉ nghĩ…”
“Đì đùng”. Cô còn chưa nói hết, một tiếng sấm đột ngột nổ vang làm cô sợ đến mức lập tức chui vào lòng anh: “A a a a a a!!!!!”
Giản Sóc cười dịu dàng, lắc đầu, “Không có gì, sao em lại ra đây?”
“Không thấy anh đâu,” Tai cô hơi đỏ, “Vừa trước lúc diễn còn nhìn thấy anh ngồi cạnh đạo diễn Lâm, thế mà xong cái lại không thấy đâu nữa, hơn nữa…” Cô giơ tay, dùng một ngón tay khẽ chạm vào chỗ trái tim anh, “Vừa rồi em nhìn thấy anh ôm tim, anh thấy không khỏe à?”
“Không phải,” Anh cụp mắt, nhìn chằm chằm vào ngón tay mảnh khảnh của cô, cố ý xụ mặt, “Em lo anh có bệnh à?”
“Phỉ phui.” Sầm Tuế Tuế nghiêng đầu, tiện đà quay lại trừng mắt nhìn Giản Sóc, “Không được nói bậy nói bạ.”
Đột nhiên anh ý thức được cái gì đó, ánh mắt mang theo áy náy, “Xin lỗi, Tuế Tuế.”
Cô lắc đầu, “Vậy anh có xem em đóng phim nữa không?”
“Không.” Giản Sóc xoa má cô, “Đường Tống tìm anh, anh về phòng xử lý chút chuyện.”
“Vâng.” Sầm Tuế Tuế ngoan ngoãn, lại dặn, “Nếu thấy không khỏe, thì không được chủ quan nhé, đoàn phim có bác sĩ.”
Giản Sóc cười, “Được, anh biết rồi.”
Cô vẫy tay, “Vậy em quay lại đây.”
“Đi đi, anh chờ em vào rồi anh đi.”
Sầm Tuế Tuế đi rất chậm, mới vừa đi khuất lại đột nhiên ló đầu ra, nghịch ngợm vẫy tay với Giản Sóc. Anh cười vẫy tay lại với cô, ra hiệu cho cô mau đi vào.
Lần này, Sầm Tuế Tuế đi thật. Giản Sóc chờ thêm một lúc, thấy đúng là cô không quay lại nữa, anh mới trở về phòng. Đoàn phim bố trí cho anh một gian phòng sau phòng Sầm Tuế Tuế, cách nhau chỉ tầm ba mét, giữa hai nóc nhà có căng tấm che mưa. Thực ra vừa rồi Giản Sóc nói dối. Tín hiệu ở Thương Sơn không tốt, mà anh cũng vừa đến đây hôm nay, làm gì có chuyện Đường Tống tìm anh cơ chứ? Chẳng qua anh không nhìn nổi cảnh Sầm Tuế Tuế bị thương, quá đau lòng, cho nên mới kiếm cớ tránh đi.
Trở về phòng, Giản Sóc nằm lên giường. Rạng sáng máy bay mới hạ cánh, lại đi luôn đến tận Thương Sơn, đến rồi còn vòng quanh một vòng, lúc này nằm trên giường, anh thấy mắt díu lại. Giản Sóc nhắm mắt, không đến mấy phút đã ngủ thiếp đi.
–
Bên phía Sầm Tuế Tuế, mãi đến mười giờ tối mới quay xong. Quay từ chiều đến tối muộn, cô ngã lên ngã xuống đến sụn hết cả xương. Ăn qua loa vài miếng cơm, Khương San bèn đưa cô về nghỉ ngơi. Sầm Tuế Tuế nghe tiếng bước chân Khương San từ từ đi xa, rồi cô lặng lẽ bò dậy, mở cửa đi ra ngoài. Rón rén suốt đường đi như kẻ trộm, cô tới cửa phòng Gián Sóc, khẽ khàng gõ cửa “cộc cộc.”: “Anh Sóc, anh đã ngủ chưa?”
Cô nghiêng đầu, kề sát tai vào cửa, nghe động tĩnh bên trong. Mấy giây sau, cô đột nhiên bật cười, “Mình giống đồ hâm thật.”
Trong phòng có tiếng loạt xoạt, Sầm Tuế Tuế vội vã dừng lại, vuốt vuốt tóc, lại thay đổi tư thế.
“Két” một tiếng, cửa phòng mở ra.
Giản Sóc đầu tóc rối bù, mắt còn chút buồn ngủ: “Sao vậy Tuế Tuế?”
“Em tới hỏi xem anh có đói hay không, anh vẫn ngủ từ lúc quá trưa đến giờ đấy à?” Cô nhướng mày, “Thật sự không có chuyện gì sao?”
Giản Sóc mất vài giây để tỉnh táo lại hoàn toàn. Anh khoanh hai tay tựa người lên khung cửa, cười với vẻ lưu manh, “Tuế Tuế, em có biết, nếu lúc này có người nhìn thấy anh với em như thế này thì sẽ có hậu quả gì không?”
“Sao cơ?”
Giản Sóc duỗi một tay, nhét vào sau gáy Sầm Tuế Tuế, sau đó mượn sức cổ tay kéo cô lại, khom người tiến đến trước mặt. “Nữ diễn viên chạy đến trước cửa phòng nhà đầu tư vào lúc hơn nửa đêm, em nói sẽ là cái gì?”
Sầm Tuế Tuế sững sờ, rồi lập tức bĩu môi, hạ giọng lẩm bẩm, “Vậy em đến gõ cửa phòng ông xã em thì được chứ gì?”
“Tuế Tuế.” Anh nhìn cô, “Em nghĩ xong chưa? Nếu như bị người ta biết, sẽ có người nói em dùng thủ đoạn không đứng đắn để giành được vai nữ chính, em sẽ bị bôi đen rất thảm đấy.”
“Ôi chao, thật sao.” Sầm Tuế Tuế dậm chân một cái như làm nũng, “Em không chủ động nói ra, thế nhưng nếu quả thật bị phát hiện, thì thừa nhận có được không?”
Giản Sóc há mồm, hầu kết cuộn lên cuộn xuống, cuối cùng vẫn không nói ra được tiếng nào.
“Anh không phải lo.” Cô nhướng mắt, “Em đều nghĩ tới rồi.”
“…Tốt.” Giọng anh khàn khàn.
Sầm Tuế Tuế lại hỏi lại, “Anh có đói không? Nếu đói để em đến nhà bếp làm cho anh ít đồ ăn.”
“Không cần.” Giản Sóc không khách khí gì, chẳng qua cả ngày bôn ba, anh chỉ thấy mệt mỏi, “anh không đói, vẫn còn hơi buồn ngủ.”
“Được, vậy anh đi nghỉ tiếp đi, ngày mai gặp.” Sầm Tuế Tuế lùi về sau một bước, cười vẫy tay.
Tâm tình Giản Sóc tốt hơn rất nhiều, “Mau trở về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
“Chờ chút đã.” Giản Sóc gọi cô lại, tiến lên hai bước, “Hôm nay bị ghì, ngã có vết bầm, đã sử lý qua chưa?”
“Rồi ạ.” Sầm Tuế Tuế cười híp mắt, giơ tay lên cho anh nhìn, “Bác sĩ xử lý thỏa đáng rồi.”
“Vậy thì tốt.”
“Em đi đây”
“Đi đi.”
–
Hôm sau, lúc rạng sáng, Giản Sóc vẫn chưa thức dậy, người Đường Tống phái tới đưa đồ đã đến.
Nhân viên không dám quấy nhiễu giấc ngủ của anh, hơn nữa thấy trời sầm sì, để bảo đảm an toàn, bọn họ muốn quay về luôn, liền đem đồ để hết vào chỗ Lâm Xán vốn cũng dậy sớm.
Lâm Xán:???
Sầm Tuế Tuế thì ngày nào cũng dậy rất sớm, bất luận buổi tối đi ngủ lúc nào.
“Tuế Tuế” Lâm Xán gọi cô lại.
“Dạ?”
Lâm Xán chỉ vào đồ trong phòng, nói nhỏ, “Của chồng cô.”
Sầm Tuế Tuế ngạc nhiên.
Lâm Xán thấy cô lộ ra vẻ mặt này, không khỏi trêu, “Tuế Tuế, cô nói xem, sao cô chưa nghĩ ngợi gì đã lấy anh ta rồi.”
Sầm Tuế Tuế lườm Lâm Xán, “Đạo diễn ông đừng có nói như vậy, anh Sóc là người rất tốt đấy.”
Lâm Xán không ngờ Sầm Tuế Tuế lại đánh giá cao Giản Sóc như vậy. Ông ta hiểu rất rõ Giản Sóc, ký ức về lần đầu tiên đến Ức Cảnh để gặp mặt, vừa khéo nhìn thấy ảnh tượng Giản Sóc mắng một người quản lý phát khóc vẫn còn nguyên vẹn. Trong mắt Lâm Xán, Giản Sóc không chỉ là tổng giám đốc chuyên quyền, mà còn là người lạnh lùng vô nhân tính, đến mức anh có quỳ xuống đất xin tha, cũng chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng để mà sớm cút xéo.
Sầm Tuế Tuế bật cười, “Sao đạo diễn Lâm lại cười. Lời tôi nói đều là sự thật.”
Vẻ mặt Lâm Xán vẫn không hề có cảm xúc.
Sầm Tuế Tuế giả vờ gật gù, “Tôi biết rồi”
“Nói cái gì đấy.”
Sầm Tuế Tuế cùng Lâm Xán đồng thời nhìn sang, một cười tươi rói, một lẳng lặng bĩu môi.
Cô chỉ vào vali hành lý, “Hành lý của anh bị đưa tới đây đây.”
“Ừ.” Anh đáp một tiếng, hai tay xách hai vali hành lý, nói với Lâm Xán một câu “Cảm ơn”, rồi kéo hành lý đi luôn.
Lâm Xán trừng mắt nhìn bóng lưng Giản Sóc, tức tối phỉ nhổ với Sầm Tuế Tuế, “Đấy cô nhìn đi, nhìn kỹ vào, người như thế đấy, nói cám ơn có chút thật lòng nào không?”
Sầm Tuế Tuế đẩy vali thứ ba, “Đạo diễn, ông cả nghĩ quá. Anh ấy nói cảm ơn, thì đúng là cảm ơn đấy. Tôi mang đồ cho anh ấy đây, ông đừng có giận nha, huyết áp sẽ lên cao đấy.”
Tiếng nói còn chưa dứt, cô đã từ từ đẩy hành lý của Giản Sóc đi ra rồi.
Lâm Xán tiếng cười lạnh. “Chẳng trách có thể thành đôi.”
–
Mấy ngày gần đây, trạng thái của Sầm Tuế Tuế đều rất tốt, bởi vì Giản Sóc vẫn luôn ở đoàn phim. Tuy rằng mỗi ngày phải quay phim, thời gian ở cùng anh rất ngắn, nhưng cô luôn có một cảm giác hài lòng không tên, chắc vì có ông xã ở cạnh, cô đóng phim như có doping [*] trong người, rất hưng phấn. Cô muốn cho anh thấy lĩnh vực mình am hiểu nhất, hình ảnh tốt nhất của mình.
[*] Ý chỉ việc sử dụng thuốc tăng cường hiệu suất làm việc hay chơi thể thao.
Người của đoàn phim 《Tìm Em》 thì đến chiều tối hôm sau mới biết ông chủ của tập đoàn Ức Cảnh đang ở đây. Nhóm chat như phát điên, chuông báo tới tấp, bảng tin thường xuyên 99+ tin nhắn. Sầm Tuế Tuế cũng không kịp xem hết.
[… Các vị nói xem túm lại ông chủ tới làm cái gì nhỉ? chắc không phải là trải nghiệm cuộc sống chứ?]
[… Có ai biết không đấy? Bình thường sếp lớn như này phải rất bận rộn chứ? Làm sao có thể ở lang thang ở đoàn phim bốn, năm ngày trời được?]
[… Theo tớ, có thể sếp đến đây vì vị kia【đẩy kính mắt. jpg】]
[… Có căn cứ gì không?]
[… Đúng vậy, có manh mối gì không? Mị chỉ muốn là biết ai là bà chủ mà thôi, để mị còn đi theo đuôi chứ!]
[… Theo cái rắm ấy, mấy hôm nay mị đều cố ý vô tình đi ngang qua phòng ông chủ, chỉ thấy xử lý tài liệu, lúc nhàn rỗi ngoại trừ xem đóng phim thì chỉ thấy đọc sách.]
[… Chẳng lẽ là khách du lịch à?]
[… Hâm à, đến cái chỗ chim không thèm ị, tín hiệu thì yếu như sên, có thể xưng là nơi rừng sâu núi thẳm như này để du lịch?]
[… Vậy người nói xem, tới làm gì?]
[… Mị làm sao mà biết.]
[… Cắt.]
[… Cắt +1]
[… Cắt +2]
…
Đám người kia thảo luận chừng mấy ngày, mỗi ngày đều sẽ có một nhóm người mới đến bàn về chuyện này, nhưng vẫn không ai có thể đoán ra được ruốt cuộc Giản Sóc đến đây làm gì. Dù sao cũng không ai nghĩ tới, nữ diễn viên vô danh suốt hai năm nay chuyên đóng vai phụ, cuối cùng cũng khó nhọc gặp được thần may mắn, giờ bắt đầu đổi vận, sẽ là bà chủ. Đến ngay cả hành động ân cần của Sầm Tuế Tuế đối với Giản Sóc mấy hôm nay, cũng bị mọi người giải thích trở thành thủ đoạn lấy lòng ông chủ. Đối với việc này, Sầm Tuế Tuế chỉ biểu thị thái độ vô cùng bất đắc dĩ. Đoán không trúng thì thôi, chẳng lẽ cô lại dở hơi mà chạy khắp nơi khoe mình là bà xã Giản Sóc à?
–
Mấy ngày nay, Thương Sơn càng ngày càng mưa lớn hơn, hầu như mưa cả ngày cả đêm. Buổi chiều, Sầm Tuế Tuế có hai tiếng giải lao, không bận việc gì khác, cô liền mang hai cái ghế ra ngồi dưới mái hiên ngắm mưa. Giản Sóc ngồi bên cạnh cô. Cả hai đều đàng hoàng công khai, không hề sợ bị người ta bắt gặp rồi xì xào. Phải nói là cách thức này thật sự có hiệu quả. Từng có người dấm dúi bàn luận sau lưng, rằng sở dĩ bây giờ Sầm Tuế Tuế có thể ngồi cạnh ông chủ lớn như vậy, chắc là vì mấy ngày nay cô luôn không biết xấu hổ, mặt dày dán vào. Nhưng cũng có một số người thấy việc Sầm Tuế Tuế lấy lòng ông chủ cũng chẳng có gì đáng trách. Có thể có được chút tài nguyên, có thể nổi tiếng mới là giỏi, lại nói, nếu không loanh quanh quanh ông chủ như vậy, làm sao mà kéo gần quan hệ lại được. Trong đoàn phim ai chả biết cô gọi ông chủ là “Anh Sóc”. Tượng vàng như thế ai chả muốn ôm để lấy lộc cơ chứ?
Sầm Tuế Tuế ngồi nghiêng người, một tay chống lên tay ghế tựa chống đầu, “Anh Sóc, hôm nào anh về?”
Giản Sóc liếc cô, “Muốn anh đi à?”
“Đương nhiên không phải.” Mấy hôm nay cô và anh luôn ở gần nhau, nói chuyện cũng có chút tùy ý, trống không, “Em quan tâm anh mà, dù sao anh cũng phải gánh cả tập đoàn Ức Cảnh, bao nhiêu công nhân phải trông cậy vào anh để có cơm ăn đấy.”
Giản Sóc gật gù, “Có lý.”
Sầm Tuế Tuế cười toe, “Thế anh cứ nói trước với em đi, để em còn chuẩn bị tâm lý trước.”
“Ngày mai anh đi.”
“Ngày mai?” Sầm Tuế Tuế nhảy nhổm, ngồi thẳng dậy, “Xếp xong hành lý rồi à? Ngày mai là đúng năm ngày đó.”
Giản Sóc nhìn cô chằm chằm, lạnh nhạt nói, “Kỷ niệm một tháng đăng ký.”
Sầm Tuế Tuế: “…”
Giờ cô mới nhận ra, từ hôm 20 tháng 5 đến ngày mai, anh đều ở đây để trải qua ngày kỷ niệm với mình.
“Oa…” Sầm Tuế Tuế đỏ mặt, hơi quay lưng đi, hạ giọng nói nhỏ, “Hay là…”
“Tuế Tuế?”
Cô lập tức quay đầu lại, “Không sao không sao, tự nhiên em thấy hơi kích động, không ngờ anh bận như vậy, mà còn…” Còn dành thời gian đến kỷ niệm một tháng kết hôn với bà xã hợp đồng... _(:з” ∠)_
Anh cười nhẹ, “Anh nói rồi, những gì nên có, em đều sẽ có.”
“Anh.” Sầm Tuế Tuế giơ ngón tay cái, “Thật xuất sắc.”
“Được rồi.” Giản Sóc đứng dậy, “Sắp tới lượt em rồi, đi trước đi, anh về xử lý công việc”
Sầm Tuế Tuế ngoan ngoãn vẫy tay, “Bye bye”, trong lòng không khỏi cảm khái: thật là một người đàn ông chu đáo a a a a!
Qua tám giờ tối, mưa to liên tục mấy ngày đột nhiên biến thành mưa rào, đoàn phim không thể không ngừng quay. Mọi người đều có chút lo lắng, mua càng lúc càng lớn, đây lại là trong núi, liệu có xảy ra bất trắc hay không, cũng không ai biết.
Lâm Xán phân công mọi người thay phiên nhau canh gác, nhỡ đâu có bất thường thì có thể thông báo kịp thời.
Tuy Sầm Tuế Tuế cũng thấy lo, nhưng không cho rằng sẽ xui xẻo đến mức có chuyện gì xảy ra.
Hơn mười một giờ đêm, ngoại trừ những người thay phiên gác đêm, còn lại tất cả mọi người đều ngủ.
Sầm Tuế Tuế ngủ không yên lắm. Trong mơ, hình như cô bị nhốt trong một gian phòng, chạy trốn kiểu gì cũng không thoát được. Trong mơ còn có một người đàn ông rất cao to liên tục đánh cô, cạnh đó có một cậu bé cố hết sức nắm tay cô, che chở cho cô khỏi bị đánh.
“A –”
Sầm Tuế Tuế đột nhiên hét lên, ngồi bật dậy, ôm ngực thở hổn hển, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
“Cạch cạch!” Ngoài cửa phòng đột nhiên có tiếng gõ. Sầm Tuế Tuế buột miệng quát lạnh lùng: “Ai!”
“Anh đây.” Giọng Giản Sóc.
Sửng sốt một giây, Sầm Tuế Tuế lập tức vén chăn xuống giường, đến giày cũng không mang, để trần chân chạy ra mở cửa.
Giản Sóc không buồn ngủ lắm, chỉ vừa chợp mắt. Hơn nữa đêm nay anh không đóng cửa sổ, cô vừa hét lên, anh đã nghe thấy.
Nhìn thấy Giản Sóc, nhịp tim hoảng loạn của Sầm Tuế Tuế lắng xuống. Cô lao vào lồng ngực Giản Sóc, hai tay ôm chặt eo anh, nhắm mắt lại dụi qua dụi lại một lát rồi nhịp tim mới chậm hẳn lại. Giản Sóc rất luống cuống, đến mức chỉ biết cúi đầu nhìn đỉnh đầu cô, hai tay giơ lên, ôm cũng không được, mà không ôm cũng không được.
“Tuế Tuế, gặp ác mộng à?”
Sầm Tuế Tuế gật mạnh đầu, cánh tay càng túm chặt hơn. “Anh Sóc.” giọng cô rất nhỏ, nhưng trong đêm mưa mà Giản Sóc nghe rất rõ ràng.
“Ừ, anh đây.”
Sầm Tuế Tuế ngửa đầu, đôi mắt đẹp còn vương nước mắt, “Anh không ôm em sao?”
“Anh…” Hầu kết Giản Sóc di chuyển, lần đầu tiên có cảm giác mình gặp nạn.
Giọng Sầm Tuế Tuế ai oán: “Mới kết hôn có một tháng, mà anh đã không chịu an ủi bà xã xinh đẹp đang hoảng sợ rồi.”
Bà xã xinh đẹp? Giản Sóc bất đắc dĩ cười, rồi rất nghe lời ôm lấy cô. Một tay anh đỡ sau đầu cô, sau đó khom người, chống cằm vào đỉnh đầu cô.
“Ừ… bà xã xinh đẹp, có ông xã ở đây, đừng sợ nữa nhé.”
Sầm Tuế Tuế bĩu môi, “Em vừa gặp ác mộng, nhất định là bị cảnh phim làm ảnh hưởng, nên mới như vậy.”
Giản Sóc mím môi, “Em… mơ thấy cái gì?”
Sầm Tuế Tuế kể lại, sắc mặt Giản Sóc cực kỳ khó coi, nhưng vì tư thế như thế, nên cô không nhìn thấy được. Đây không phải là bị cảnh phim ảnh hưởng, mà là ký ức đã bị phong tỏa. Nếu có thể, Giản Sóc thật không muốn cho cô phải nhớ lại nữa. “Tuế Tuế, đừng sợ.” Anh cất giọng khàn khàn, “Anh ở đây, để anh ôm em.”
“Ừm, không sợ.” Sầm Tuế Tuế cười, “Anh ở đây, em sẽ không sợ.”
Giản Sóc ôm cô đi vào trong phòng, “Ngủ đi, anh ở lại với em, nhé?”
“Vâng.” Sầm Tuế Tuế nằm xuống, rồi dịch vào trong một chút, vỗ bên cạnh, “Có nằm không?”
Giản Sóc do dự hai giây, rồi nằm xuống cạnh cô. Đây là lần đầu hai người cùng nằm trên một cái giường, dù không làm gì khác, nhưng trong lòng vẫn có một cảm giác đủ đầy.
“Anh Sóc, anh có sợ không?”
“Sợ cái gì?”
Sầm Tuế Tuế xoay người, đối mặt với Giản Sóc, đôi mắt sáng lấp lánh trong đêm tối.
Giản Sóc hơi nghiêng đầu: “Em định làm gì đấy?”
“Hi hi, em có định làm gì đâu, em chỉ nghĩ…”
“Đì đùng”. Cô còn chưa nói hết, một tiếng sấm đột ngột nổ vang làm cô sợ đến mức lập tức chui vào lòng anh: “A a a a a a!!!!!”