Chương : 18
“Vâng.” Sầm Tuế Tuế đáp một tiếng.
Giản Sóc chuyển sang ngồi phía bên phải.
Sầm Tuế Tuế lên xe, sau khi đóng cửa xe, cô mới phát hiện ra người lái xe là Đường Tống. Sầm Tuế Tuế ngoan ngoãn chào hỏi, “Chào anh Tiểu Đường.”
Đường Tống cười trả lời “Chào cô Sầm.”
Không biết có phải ảo giác hay không, Sầm Tuế Tuế cứ có cảm giác lần này anh Tiểu Đường chào hỏi cô không giống mọi lần, mà có vẻ như… kính trọng hơn rất nhiều thì phải? Sầm Tuế Tuế bị ý nghĩ trong lòng mình làm cho buồn cười. Anh Tiểu Đường là ai? Là trợ lý cho CEO của Tập đoàn Ức Cảnh, giám đốc các xí nghiệp bình thường nhìn thấy anh ta còn phải cúi đầu khom lưng, làm gì có chuyện phải kính trọng một ngôi sao nhỏ như cô? Đương nhiên, không thể nói là trước đây Đường Tống không lễ độ, nhưng là loại lễ độ một cách khách sáo. Lần này, đó lại là cảm giác thân thiết khó tả.
“Tuế Tuế.” Giản Sóc hỏi, “Sao lại đứng ở bên ngoài thế? Giờ này, không phải Đoạn Doanh nên đưa em đi Tinh Nguyệt rồi sao?”
Nhắc đến chuyện này, tâm trạng vui vẻ nhất thời của Sầm Tuế Tuế lụi đi. Cô thở dài, hỏi anh, “Sao anh lại ở chỗ này?”
Giản Sóc cười nhạt, “Trước tiên trả lời câu hỏi của tôi đã.”
“Em bị chị Doanh cho leo cây rồi.” Sầm Tuế Tuế tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn nóc xe, cả người bải hoải, “Vì chuyện mời trà ngày hôm qua, em với chị Doanh bất hòa. Tuy rằng hai năm qua, em không có thành tựu gì lớn, nhưng chị Doanh đối với em không tệ. Đều đặn năm bữa nửa tháng đều gọi điện hỏi thăm tình hình.”
“Bây giờ chúng em gặp nhau nhiều hơn, nhưng gặp nhau càng nhiều, em càng thấy chị Doanh là lạ.”
“Ngày hôm qua, em mời trà đoàn phim, chị Doanh cực kỳ phiền lòng, em cũng rất buồn bực. Tiền do em trả, em muốn giữ mối quan hệ với mọi người trong đoàn phim, chẳng lẽ không được? Huống chi, đạo diễn Lâm thuộc loại vang danh quốc tế, thật không hiểu tại sao chị Doanh lại như vậy.”
Giản Sóc cau mày, “Chỉ vì bữa trà mà cô ta nhằm vào em à?”
“Cũng không tính là nhằm vào, chỉ là cảm giác rất quái lạ.”
Sầm Tuế Tuế nheo mũi, tới gần Giản Sóc thêm một chút, nói nhỏ, “Tuy rằng nói sau lưng người khác là không tốt, nhưng em vẫn cảm thấy, chị Doanh không mong chờ nghệ sĩ dưới tay thành công giống những người đại diện khác. Em càng ổn, chị ấy có vẻ càng khó chịu. Hơn nữa chị ấy còn thường xuyên nói đến chuyện thời vận của em.”
“Có điều, như thế cũng không phải là hoàn toàn không tốt.” Sầm Tuế Tuế cảm thấy suy nghĩ của mình rất mâu thuẫn, Đoạn Doanh không tệ hoàn toàn, nhưng cũng không tốt hoàn toàn.
Giản Sóc gật gù, “Tôi hiểu rồi.”
Sầm Tuế Tuế nói xong, trong lòng cũng thư thái một chút. “Anh còn chưa trả lời em, sao anh lại quay lại đây thế? Không phải nói đang ở nước ngoài à?”
Không thể không nói, thời gian này, thái độ của Sầm Tuế Tuế đối với Giản Sóc có tiến bộ rất lớn so với cái thời còn gọi là “Ngài”. Giản Sóc rất tự nhiên dời mắt, nhìn ra ngoài xe, giọng điệu bình thản như đang nói chuyện thời tiết hằng ngày, “Có sao đâu, đúng lúc có việc cần về xử lý gấp.”
Sầm Tuế Tuế “À”, rồi không nói nữa. Nhưng rất rõ ràng, cô không tin lắm. Cô đang tự mãn cho rằng, Giản Sóc trở về vì mình. Nhưng nghĩ đi rồi nghĩ lại, người như mình đây thì đáng mấy đồng tiền? Làm gì có khả năng làm phiền Tổng giám đốc Giản phải cố ý từ nước ngoài bay trở về đây?
Sau khi hai người dứt tiếng, trong buồng xe đột nhiên lâm vào một khung cảnh im lặng kỳ lạ. Mặt Đường Tống không hề cảm xúc, tập trung lái xe an toàn, cố gắng nhanh chóng chạy đến Tinh Nguyệt. Bản lĩnh “nói dối không chớp mắt” của sếp thực sự là càng ngày càng cao. Đường Tống vẫn nhớ rõ chuyện ngày hôm qua. Sau khi sếp cúp điện thoại của cô Sầm được tầm mười phút thì đột nhiên gọi anh ta bảo chuẩn bị để bay về nước, còn nói, nếu không kịp thời gian thì gọi máy bay riêng. Trời mới biết, lúc đó Đường Tống kinh ngạc cỡ nào. Trừ phi là có tình huống rất quan trọng, bằng không Giản Sóc chắc chắc không chọn phương án đặc thù. Dù sao việc xin đường bay cũng như hàng loạt công việc chuẩn bị quả thật quá phiền phức! Nhưng hôm qua thì sao? Người luôn lấy công việc làm đầu, đến ốm còn đi làm đúng giờ như sếp, thế mà lại bởi vì một buổi phỏng vấn quảng cáo của một ngôi sao nhỏ mà quyết định tạm hoãn công việc để – về – nước! Chỉ để có thể an tâm hơn một chút.
Lúc đó Đường Tống kinh ngạc đến không biết nên phản ứng thế nào.
Giản Sóc thì lại hỏi rất nghiêm túc, “Không hiểu à?”
Đường Tống nào dám nói mình không hiểu. Anh ta chỉ cảm thán, vì Sầm Tuế Tuế mà một lần nữa anh ta lại cảm nhận được khủng hoảng nghề nghiệp, đồng thời cũng sinh ra thái độ kính trọng đối với cô Sầm! Thật quá ngầu!
“Cô Sầm.” Đường Tống chủ động lên tiếng, đồng thời nhìn cô qua gương chiếu hậu.
Sầm Tuế Tuế hơi nghiêng người về phía trước, “Anh Tiểu Đường.”
“Cô Sầm gọi tôi là Tiểu Đường là được.” Đường Tống không cảm xúc nhìn phía trước, thật lòng nói với Sầm Tuế Tuế, “Xin cô đừng gọi tôi là anh Tiểu Đường, tôi chỉ là trợ lý mà thôi.”
Sầm Tuế Tuế dở khóc dở cười, “Anh Tiểu Đường, tôi không thể gọi anh chỉ là Tiểu Đường được, không lễ phép.”
Đường Tống sợ hãi, “Không không không, cô Sầm, không sao, không quan trọng đâu.”
Sầm Tuế Tuế liếc nhìn Giản Sóc, thấy anh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, liền hạ giọng nói, “Hay là, tôi gọi tên anh có được không? Anh là trợ lý của anh Sóc, bảo tôi gọi là Tiểu Đường cứ là lạ thế nào ấy.
“Anh Sóc???” Trong lòng Đường Tống nổi lên cảnh báo cấp một. Đây chính là bà chủ không chạy đi đâu được rồi! Anh ta vô cùng trịnh trọng, “Thế xin cô cứ gọi tôi tên tôi vậy, Đường Tống.”
Sầm Tuế Tuế không nhịn được cười, “Được, Đường Tống.”
Nghe thấy hai chữ này, cuối cùng Đường Tống cũng thở phào nhẹ nhõm. Giờ thì không lo làm sếp phật lòng nữa rồi!
Nửa tiếng sau, chiếc Bentley dừng ở ven đường. Sầm Tuế Tuế xuống xe. Giản Sóc hạ cửa sổ xe xuống. Cô gái nhỏ vừa dặm thêm phấn, tâm trạng cũng điều chỉnh xong, trông có vẻ rất tốt, rất làm người khác chú ý. Ngón tay Giản Sóc hơi ngoắc ngoắc hai lần. Sầm Tuế Tuế thả tóc đang vén sau tai xuống, sau đó chỉ vào tòa nhà phía đối diện, “Anh Sóc, em dự tuyển ở bên đó.”
Giản Sóc gật đầu, “Ừ.”
“Thế…” bàn tay Sầm Tuế Tuế đang để trên cửa xe khẽ gõ, “Anh…có chờ em ra không?”
Giản Sóc khẽ cười, “Đương nhiên, tôi chờ tin tốt của em.”
Sầm Tuế Tuế vui vẻ “Cảm ơn anh Sóc.”
“Đi đi.” Giản Sóc nhìn vào mắt cô, “Tôi cho em cơ hội, còn được hay không thì phải dựa vào khả năng của chính em.”
“Vâng.” Sầm Tuế Tuế gật mạnh đầu, phất tay cười với Giản Sóc. Cuối cũng cô cũng có thể yên tâm, mình không đi cửa sau. Cô muốn tự mình giành lấy cơ hội!
Giản Sóc nhìn Sầm Tuế Tuế qua đường, nhìn cô chạy vào tòa nhà.
“Sếp.” Đường Tống quay đầu nhìn anh, “Chúng ta thật sự chờ ở đây à?”
Giản Sóc ừ, mở laptop đã gập lại lúc Sầm Tuế Tuế lên xe, bắt đầu xử lý tài liệu. Đường Tống lặng lẽ thở dài. Sếp vẫn là sếp của trước kia, chỉ có ở trước mặt cô Sầm, sếp mới phải không phải là sếp thôi.
Bỗng nhiên, Đường Tống nghĩ đến một việc.”Sếp, anh đừng bảo tôi lắm chuyện nhé.”
Mắt Giản Sóc vẫn dán vào laptop, “Nói đi.”
Đường Tống dè dặt hỏi, “Sếp, giả sử việc anh điều tra về cô Sầm mà ra kết quả không như ý, thì anh làm thế nào?”
Nghe vậy, Giản Sóc bỗng nhiên ngước mắt, nhìn về hướng Sầm Tuế Tuế vừa đi khuất.
Sầm Tuế Tuế đến vừa đúng lúc, vừa vặn dọc theo đường đi có bảng hướng dẫn, làm cô đỡ lúng túng phải đi hỏi đường, cô là người cuối cùng đi vào.
Sầm Tuế Tuế biết, cùng dự tuyển với cô còn mấy người nữa, lúc đứng ở cửa nhìn sang, cô càng không biết nghĩ sao với Đoạn Doanh. Nghệ sĩ nhà người ta đi phỏng vấn đều có người đại diện với trợ lý cùng đi, một người trong số đó dường như còn dẫn theo hai trợ lý.
Sầm Tuế Tuế tìm vị trí có dán tên mình, ngồi xuống, lấy điện thoại ra xem blog giết thời gian.
“Sao cô lại tới đây một mình?” Nữ thí sinh ngồi sát bên tay trái Sầm Tuế Tuế nghiêng đầu nở nụ cười hiền hòa, “Xin chào, tôi là Hoa Ánh.”
Sầm Tuế Tuế cũng cười chào hỏi lại, “Tôi là Sầm Tuế Tuế, diễn viên.”
“Diễn viên à?” Hoa Ánh nháy mắt mấy cái, “Cô là diễn viên à?”
“Thì sao?” Sầm Tuế Tuế bị thái độ của đối phương làm cho ngơ ngác: “Diễn viên thì không thể tới dự tuyển sao?”
Hoa Ánh lắc đầu, “Cũng không phải.”, cô ta hơi khom người, “Ngày hôm nay có tổng cộng năm người, duy nhất có cô là diễn viên.”
Sầm Tuế Tuế: …
Hoa Ánh nói tiếp, “Bốn người chúng tôi đều là người mẫu.”
Sầm Tuế Tuế: …
“Không ngờ người cuối cùng lại là diễn viên.” Hoa Ánh “Chà chà” một tiếng, “Tôi không có ý gì khác đâu, chẳng qua là tò mò thôi.”
Sầm Tuế Tuế gật đầu, “Tôi hiểu.”
Dường như cô là người tí hon đi lạc vào đất nước khổng lồ vậy. Nghe Hoa Ánh nói rồi, Sầm Tuế Tuế mới nhìn một lượt đánh giá.
Một cô gái đang duỗi đôi chân dài, tặc, chiều cao phỏng chừng cũng phải tầm 1 mét 75 ấy chứ nhỉ? Ánh mắt rơi tiếp đến cô nàng ở cách xa mình nhất “Ồ?”, “Trông rất quen mắt, mình đã gặp ở đâu thì phải?”
“Người cô nói là Triệu Chân.” Hoa Ánh tốt bụng giải thích cho Sầm Tuế Tuế.
Triệu Chân? Sầm Tuế Tuế nhẹ nhàng lắc đầu, chưa từng nghe tới.
Hoa Ánh cười, “Cô không biết người ta là việc rất bình thường, người ta là người mới, mới tham gia hai show, có điều chắc cô đã nghe tên chị gái người ta, chính là người phát ngôn trước đây của Tinh Nguyệt, Triệu Ôn.”
Sầm Tuế Tuế vỡ lẽ. Thảo nào! Thảo nào nhìn quen mắt như thế! Ánh mắt cùng làn môi cô nàng kia thật quá giống Triệu Ôn! Sầm Tuế Tuế đột nhiên thấy mất tự tin, đối thủ đều rất ưu tú, đáng lo quá. Theo bản năng, cô giơ tay ôm ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Hoa Ánh thấy thế cười, nói, “Không phải lo, tôi thấy cô mới là người có hy vọng nhất đấy.”
“Tại sao?” Sầm Tuế Tuế tò mò.
Hoa Ánh kín đáo liếc nhìn ba người khác, “Lần này tuyển đại diện thương hiệu, phong cách chủ đạo là Thiếu nữ. Cô nhìn chúng tôi mà xem, toàn chiều cao của người mẫu, nếu được chọn, trên poster quảng cáo chúng tôi mặc theo phong cách thiếu nữ hàng ngày, như vậy các thiếu nữ bình thường làm sao dám mua nữa?”
Sầm Tuế Tuế nghẹn lời. Nói cũng có lý. Cô còn nghĩ, nếu là mình, nhìn thấy người mẫu trong quảng cáo và bản thân mình hơn kém nhau quá nhiều, cô cũng sẽ không muốn mua đồ nữa. Ôi dào, dù sao chẳng có nữ sinh nào muốn cho người ta thấy là mình quá thấp cả.
Nghĩ tới đây, Sầm Tuế Tuế yên tâm hơn một chút. Có điều... Sầm Tuế Tuế quan sát Hoa Ánh qua khóe mắt. Sao cô nàng này lại bô bô mọi chuyện cho cô thế nhỉ? Hai người là đối thủ cạnh tranh, cô nàng này làm như thế, liệu có phải ý tốt hay không?
Thật ra không thể trách Sầm Tuế Tuế cả nghĩ, đến người đại diện đã ký hợp đồng, mà còn có thể trở mặt như trở bàn tay, nữa là Hoa Ánh chỉ là người mới gặp lần đầu, lại có quan hệ cạnh tranh với cô.
Sầm Tuế Tuế lấy gương trong túi ra, liếc nhìn trang điểm, dặm thêm chút son môi, đúng lúc có người đến gọi người thứ nhất, Triệu Chân.
Bầu không khí trong phòng bỗng khẩn trương lên, Sầm Tuế Tuế theo bản năng ngồi thẳng lên một chút. Mọi người trong phòng đều dồn ánh mắt vào Triệu Chân, chỉ thấy cô ta nhét túi xách đang cầm vào tay trợ lý, sau đó rất thong dong đứng lên. Lúc này Sầm Tuế Tuế mới phát hiện, chiều cao của Triệu Chân không phải chỉ 1m75!
“Cô biết không?” Hoa Ánh tiếp tục cập nhật thông tin cho cô, “Triệu Chân là do Triệu Ôn đề cử.”
Sầm Tuế Tuế mờ mịt nhìn Hoa Ánh, vậy thì sao?
Hoa Ánh cười trầm, “Sao cái gì cô cũng không biết thế. Người được Triệu Ôn đề cử thì sẽ có tám phần mười cơ hội sẽ được nhận.”
Sầm Tuế Tuế:??? Còn có kiểu làm việc này à???
…
Đường Đường: không sao, chị đây lo tất cho, quyền phát ngôn sẽ là của em!
Tổng giám đốc Giản liếc Đường Đường: bà nói gì?
Đường Đường: à, chị đây nói có anh Giản, mọi chuyện nhất định không thành vấn đề!
Giản Sóc chuyển sang ngồi phía bên phải.
Sầm Tuế Tuế lên xe, sau khi đóng cửa xe, cô mới phát hiện ra người lái xe là Đường Tống. Sầm Tuế Tuế ngoan ngoãn chào hỏi, “Chào anh Tiểu Đường.”
Đường Tống cười trả lời “Chào cô Sầm.”
Không biết có phải ảo giác hay không, Sầm Tuế Tuế cứ có cảm giác lần này anh Tiểu Đường chào hỏi cô không giống mọi lần, mà có vẻ như… kính trọng hơn rất nhiều thì phải? Sầm Tuế Tuế bị ý nghĩ trong lòng mình làm cho buồn cười. Anh Tiểu Đường là ai? Là trợ lý cho CEO của Tập đoàn Ức Cảnh, giám đốc các xí nghiệp bình thường nhìn thấy anh ta còn phải cúi đầu khom lưng, làm gì có chuyện phải kính trọng một ngôi sao nhỏ như cô? Đương nhiên, không thể nói là trước đây Đường Tống không lễ độ, nhưng là loại lễ độ một cách khách sáo. Lần này, đó lại là cảm giác thân thiết khó tả.
“Tuế Tuế.” Giản Sóc hỏi, “Sao lại đứng ở bên ngoài thế? Giờ này, không phải Đoạn Doanh nên đưa em đi Tinh Nguyệt rồi sao?”
Nhắc đến chuyện này, tâm trạng vui vẻ nhất thời của Sầm Tuế Tuế lụi đi. Cô thở dài, hỏi anh, “Sao anh lại ở chỗ này?”
Giản Sóc cười nhạt, “Trước tiên trả lời câu hỏi của tôi đã.”
“Em bị chị Doanh cho leo cây rồi.” Sầm Tuế Tuế tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn nóc xe, cả người bải hoải, “Vì chuyện mời trà ngày hôm qua, em với chị Doanh bất hòa. Tuy rằng hai năm qua, em không có thành tựu gì lớn, nhưng chị Doanh đối với em không tệ. Đều đặn năm bữa nửa tháng đều gọi điện hỏi thăm tình hình.”
“Bây giờ chúng em gặp nhau nhiều hơn, nhưng gặp nhau càng nhiều, em càng thấy chị Doanh là lạ.”
“Ngày hôm qua, em mời trà đoàn phim, chị Doanh cực kỳ phiền lòng, em cũng rất buồn bực. Tiền do em trả, em muốn giữ mối quan hệ với mọi người trong đoàn phim, chẳng lẽ không được? Huống chi, đạo diễn Lâm thuộc loại vang danh quốc tế, thật không hiểu tại sao chị Doanh lại như vậy.”
Giản Sóc cau mày, “Chỉ vì bữa trà mà cô ta nhằm vào em à?”
“Cũng không tính là nhằm vào, chỉ là cảm giác rất quái lạ.”
Sầm Tuế Tuế nheo mũi, tới gần Giản Sóc thêm một chút, nói nhỏ, “Tuy rằng nói sau lưng người khác là không tốt, nhưng em vẫn cảm thấy, chị Doanh không mong chờ nghệ sĩ dưới tay thành công giống những người đại diện khác. Em càng ổn, chị ấy có vẻ càng khó chịu. Hơn nữa chị ấy còn thường xuyên nói đến chuyện thời vận của em.”
“Có điều, như thế cũng không phải là hoàn toàn không tốt.” Sầm Tuế Tuế cảm thấy suy nghĩ của mình rất mâu thuẫn, Đoạn Doanh không tệ hoàn toàn, nhưng cũng không tốt hoàn toàn.
Giản Sóc gật gù, “Tôi hiểu rồi.”
Sầm Tuế Tuế nói xong, trong lòng cũng thư thái một chút. “Anh còn chưa trả lời em, sao anh lại quay lại đây thế? Không phải nói đang ở nước ngoài à?”
Không thể không nói, thời gian này, thái độ của Sầm Tuế Tuế đối với Giản Sóc có tiến bộ rất lớn so với cái thời còn gọi là “Ngài”. Giản Sóc rất tự nhiên dời mắt, nhìn ra ngoài xe, giọng điệu bình thản như đang nói chuyện thời tiết hằng ngày, “Có sao đâu, đúng lúc có việc cần về xử lý gấp.”
Sầm Tuế Tuế “À”, rồi không nói nữa. Nhưng rất rõ ràng, cô không tin lắm. Cô đang tự mãn cho rằng, Giản Sóc trở về vì mình. Nhưng nghĩ đi rồi nghĩ lại, người như mình đây thì đáng mấy đồng tiền? Làm gì có khả năng làm phiền Tổng giám đốc Giản phải cố ý từ nước ngoài bay trở về đây?
Sau khi hai người dứt tiếng, trong buồng xe đột nhiên lâm vào một khung cảnh im lặng kỳ lạ. Mặt Đường Tống không hề cảm xúc, tập trung lái xe an toàn, cố gắng nhanh chóng chạy đến Tinh Nguyệt. Bản lĩnh “nói dối không chớp mắt” của sếp thực sự là càng ngày càng cao. Đường Tống vẫn nhớ rõ chuyện ngày hôm qua. Sau khi sếp cúp điện thoại của cô Sầm được tầm mười phút thì đột nhiên gọi anh ta bảo chuẩn bị để bay về nước, còn nói, nếu không kịp thời gian thì gọi máy bay riêng. Trời mới biết, lúc đó Đường Tống kinh ngạc cỡ nào. Trừ phi là có tình huống rất quan trọng, bằng không Giản Sóc chắc chắc không chọn phương án đặc thù. Dù sao việc xin đường bay cũng như hàng loạt công việc chuẩn bị quả thật quá phiền phức! Nhưng hôm qua thì sao? Người luôn lấy công việc làm đầu, đến ốm còn đi làm đúng giờ như sếp, thế mà lại bởi vì một buổi phỏng vấn quảng cáo của một ngôi sao nhỏ mà quyết định tạm hoãn công việc để – về – nước! Chỉ để có thể an tâm hơn một chút.
Lúc đó Đường Tống kinh ngạc đến không biết nên phản ứng thế nào.
Giản Sóc thì lại hỏi rất nghiêm túc, “Không hiểu à?”
Đường Tống nào dám nói mình không hiểu. Anh ta chỉ cảm thán, vì Sầm Tuế Tuế mà một lần nữa anh ta lại cảm nhận được khủng hoảng nghề nghiệp, đồng thời cũng sinh ra thái độ kính trọng đối với cô Sầm! Thật quá ngầu!
“Cô Sầm.” Đường Tống chủ động lên tiếng, đồng thời nhìn cô qua gương chiếu hậu.
Sầm Tuế Tuế hơi nghiêng người về phía trước, “Anh Tiểu Đường.”
“Cô Sầm gọi tôi là Tiểu Đường là được.” Đường Tống không cảm xúc nhìn phía trước, thật lòng nói với Sầm Tuế Tuế, “Xin cô đừng gọi tôi là anh Tiểu Đường, tôi chỉ là trợ lý mà thôi.”
Sầm Tuế Tuế dở khóc dở cười, “Anh Tiểu Đường, tôi không thể gọi anh chỉ là Tiểu Đường được, không lễ phép.”
Đường Tống sợ hãi, “Không không không, cô Sầm, không sao, không quan trọng đâu.”
Sầm Tuế Tuế liếc nhìn Giản Sóc, thấy anh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, liền hạ giọng nói, “Hay là, tôi gọi tên anh có được không? Anh là trợ lý của anh Sóc, bảo tôi gọi là Tiểu Đường cứ là lạ thế nào ấy.
“Anh Sóc???” Trong lòng Đường Tống nổi lên cảnh báo cấp một. Đây chính là bà chủ không chạy đi đâu được rồi! Anh ta vô cùng trịnh trọng, “Thế xin cô cứ gọi tôi tên tôi vậy, Đường Tống.”
Sầm Tuế Tuế không nhịn được cười, “Được, Đường Tống.”
Nghe thấy hai chữ này, cuối cùng Đường Tống cũng thở phào nhẹ nhõm. Giờ thì không lo làm sếp phật lòng nữa rồi!
Nửa tiếng sau, chiếc Bentley dừng ở ven đường. Sầm Tuế Tuế xuống xe. Giản Sóc hạ cửa sổ xe xuống. Cô gái nhỏ vừa dặm thêm phấn, tâm trạng cũng điều chỉnh xong, trông có vẻ rất tốt, rất làm người khác chú ý. Ngón tay Giản Sóc hơi ngoắc ngoắc hai lần. Sầm Tuế Tuế thả tóc đang vén sau tai xuống, sau đó chỉ vào tòa nhà phía đối diện, “Anh Sóc, em dự tuyển ở bên đó.”
Giản Sóc gật đầu, “Ừ.”
“Thế…” bàn tay Sầm Tuế Tuế đang để trên cửa xe khẽ gõ, “Anh…có chờ em ra không?”
Giản Sóc khẽ cười, “Đương nhiên, tôi chờ tin tốt của em.”
Sầm Tuế Tuế vui vẻ “Cảm ơn anh Sóc.”
“Đi đi.” Giản Sóc nhìn vào mắt cô, “Tôi cho em cơ hội, còn được hay không thì phải dựa vào khả năng của chính em.”
“Vâng.” Sầm Tuế Tuế gật mạnh đầu, phất tay cười với Giản Sóc. Cuối cũng cô cũng có thể yên tâm, mình không đi cửa sau. Cô muốn tự mình giành lấy cơ hội!
Giản Sóc nhìn Sầm Tuế Tuế qua đường, nhìn cô chạy vào tòa nhà.
“Sếp.” Đường Tống quay đầu nhìn anh, “Chúng ta thật sự chờ ở đây à?”
Giản Sóc ừ, mở laptop đã gập lại lúc Sầm Tuế Tuế lên xe, bắt đầu xử lý tài liệu. Đường Tống lặng lẽ thở dài. Sếp vẫn là sếp của trước kia, chỉ có ở trước mặt cô Sầm, sếp mới phải không phải là sếp thôi.
Bỗng nhiên, Đường Tống nghĩ đến một việc.”Sếp, anh đừng bảo tôi lắm chuyện nhé.”
Mắt Giản Sóc vẫn dán vào laptop, “Nói đi.”
Đường Tống dè dặt hỏi, “Sếp, giả sử việc anh điều tra về cô Sầm mà ra kết quả không như ý, thì anh làm thế nào?”
Nghe vậy, Giản Sóc bỗng nhiên ngước mắt, nhìn về hướng Sầm Tuế Tuế vừa đi khuất.
Sầm Tuế Tuế đến vừa đúng lúc, vừa vặn dọc theo đường đi có bảng hướng dẫn, làm cô đỡ lúng túng phải đi hỏi đường, cô là người cuối cùng đi vào.
Sầm Tuế Tuế biết, cùng dự tuyển với cô còn mấy người nữa, lúc đứng ở cửa nhìn sang, cô càng không biết nghĩ sao với Đoạn Doanh. Nghệ sĩ nhà người ta đi phỏng vấn đều có người đại diện với trợ lý cùng đi, một người trong số đó dường như còn dẫn theo hai trợ lý.
Sầm Tuế Tuế tìm vị trí có dán tên mình, ngồi xuống, lấy điện thoại ra xem blog giết thời gian.
“Sao cô lại tới đây một mình?” Nữ thí sinh ngồi sát bên tay trái Sầm Tuế Tuế nghiêng đầu nở nụ cười hiền hòa, “Xin chào, tôi là Hoa Ánh.”
Sầm Tuế Tuế cũng cười chào hỏi lại, “Tôi là Sầm Tuế Tuế, diễn viên.”
“Diễn viên à?” Hoa Ánh nháy mắt mấy cái, “Cô là diễn viên à?”
“Thì sao?” Sầm Tuế Tuế bị thái độ của đối phương làm cho ngơ ngác: “Diễn viên thì không thể tới dự tuyển sao?”
Hoa Ánh lắc đầu, “Cũng không phải.”, cô ta hơi khom người, “Ngày hôm nay có tổng cộng năm người, duy nhất có cô là diễn viên.”
Sầm Tuế Tuế: …
Hoa Ánh nói tiếp, “Bốn người chúng tôi đều là người mẫu.”
Sầm Tuế Tuế: …
“Không ngờ người cuối cùng lại là diễn viên.” Hoa Ánh “Chà chà” một tiếng, “Tôi không có ý gì khác đâu, chẳng qua là tò mò thôi.”
Sầm Tuế Tuế gật đầu, “Tôi hiểu.”
Dường như cô là người tí hon đi lạc vào đất nước khổng lồ vậy. Nghe Hoa Ánh nói rồi, Sầm Tuế Tuế mới nhìn một lượt đánh giá.
Một cô gái đang duỗi đôi chân dài, tặc, chiều cao phỏng chừng cũng phải tầm 1 mét 75 ấy chứ nhỉ? Ánh mắt rơi tiếp đến cô nàng ở cách xa mình nhất “Ồ?”, “Trông rất quen mắt, mình đã gặp ở đâu thì phải?”
“Người cô nói là Triệu Chân.” Hoa Ánh tốt bụng giải thích cho Sầm Tuế Tuế.
Triệu Chân? Sầm Tuế Tuế nhẹ nhàng lắc đầu, chưa từng nghe tới.
Hoa Ánh cười, “Cô không biết người ta là việc rất bình thường, người ta là người mới, mới tham gia hai show, có điều chắc cô đã nghe tên chị gái người ta, chính là người phát ngôn trước đây của Tinh Nguyệt, Triệu Ôn.”
Sầm Tuế Tuế vỡ lẽ. Thảo nào! Thảo nào nhìn quen mắt như thế! Ánh mắt cùng làn môi cô nàng kia thật quá giống Triệu Ôn! Sầm Tuế Tuế đột nhiên thấy mất tự tin, đối thủ đều rất ưu tú, đáng lo quá. Theo bản năng, cô giơ tay ôm ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Hoa Ánh thấy thế cười, nói, “Không phải lo, tôi thấy cô mới là người có hy vọng nhất đấy.”
“Tại sao?” Sầm Tuế Tuế tò mò.
Hoa Ánh kín đáo liếc nhìn ba người khác, “Lần này tuyển đại diện thương hiệu, phong cách chủ đạo là Thiếu nữ. Cô nhìn chúng tôi mà xem, toàn chiều cao của người mẫu, nếu được chọn, trên poster quảng cáo chúng tôi mặc theo phong cách thiếu nữ hàng ngày, như vậy các thiếu nữ bình thường làm sao dám mua nữa?”
Sầm Tuế Tuế nghẹn lời. Nói cũng có lý. Cô còn nghĩ, nếu là mình, nhìn thấy người mẫu trong quảng cáo và bản thân mình hơn kém nhau quá nhiều, cô cũng sẽ không muốn mua đồ nữa. Ôi dào, dù sao chẳng có nữ sinh nào muốn cho người ta thấy là mình quá thấp cả.
Nghĩ tới đây, Sầm Tuế Tuế yên tâm hơn một chút. Có điều... Sầm Tuế Tuế quan sát Hoa Ánh qua khóe mắt. Sao cô nàng này lại bô bô mọi chuyện cho cô thế nhỉ? Hai người là đối thủ cạnh tranh, cô nàng này làm như thế, liệu có phải ý tốt hay không?
Thật ra không thể trách Sầm Tuế Tuế cả nghĩ, đến người đại diện đã ký hợp đồng, mà còn có thể trở mặt như trở bàn tay, nữa là Hoa Ánh chỉ là người mới gặp lần đầu, lại có quan hệ cạnh tranh với cô.
Sầm Tuế Tuế lấy gương trong túi ra, liếc nhìn trang điểm, dặm thêm chút son môi, đúng lúc có người đến gọi người thứ nhất, Triệu Chân.
Bầu không khí trong phòng bỗng khẩn trương lên, Sầm Tuế Tuế theo bản năng ngồi thẳng lên một chút. Mọi người trong phòng đều dồn ánh mắt vào Triệu Chân, chỉ thấy cô ta nhét túi xách đang cầm vào tay trợ lý, sau đó rất thong dong đứng lên. Lúc này Sầm Tuế Tuế mới phát hiện, chiều cao của Triệu Chân không phải chỉ 1m75!
“Cô biết không?” Hoa Ánh tiếp tục cập nhật thông tin cho cô, “Triệu Chân là do Triệu Ôn đề cử.”
Sầm Tuế Tuế mờ mịt nhìn Hoa Ánh, vậy thì sao?
Hoa Ánh cười trầm, “Sao cái gì cô cũng không biết thế. Người được Triệu Ôn đề cử thì sẽ có tám phần mười cơ hội sẽ được nhận.”
Sầm Tuế Tuế:??? Còn có kiểu làm việc này à???
…
Đường Đường: không sao, chị đây lo tất cho, quyền phát ngôn sẽ là của em!
Tổng giám đốc Giản liếc Đường Đường: bà nói gì?
Đường Đường: à, chị đây nói có anh Giản, mọi chuyện nhất định không thành vấn đề!