Chương : 15
Edit: Châu || Beta: Bông
Lâm Nguyệt bình tĩnh nhìn tiếp lên dấu đỏ trên môi Giản Sóc.
Giản Sóc lạnh nhạt nói, “Không sao ạ, vô tình bị dính lên thôi.”
Lâm Nguyệt không tin, làm gì có chuyện vô tình bị dính vết son môi trên ngực áo được?
“Thôi thôi, không nhìn xem mấy giờ rồi à, con trai muốn nghỉ ngơi, bà đừng càm ràm nữa.” Giản Chính Quốc kéo Lâm Nguyệt, “Đi thôi, về phòng.”
“Ôi, ôi, ôi, ôi giời!” Lâm Nguyệt vừa đi vừa phản ứng với Giản Chính Quốc, “Tôi chỉ quan tâm đến con trai thôi mà.”
Giản Chính Quốc cười mỉa, “Giản Sóc nó không chê bà phiền phức là tốt lắm rồi.”
“Làm gì có...”
Lâm Nguyệt chỉ hơi chần chừ, đã bị Giản Chính Quốc làm chệch luồng suy nghĩ.
Giản Sóc chờ cha mẹ lên lầu xong, anh mới đi lên, mẹ anh thật đúng là... Giản Sóc cười lắc đầu, quá nhạy cảm.
Về phòng, trước tiên Giản Sóc báo bình an cho Sầm Tuế Tuế: 【Đã về nhà.】
Sầm Tuế Tuế không trả lời. Giản Sóc cũng có thể đoán được. Cô uống nhiều như vậy, lại nói nhiều như vậy, chắc ngủ lâu rồi. Giản Sóc đặt đồng hồ báo thức, thay quần áo ngủ.
Sáng hôm sau, Lâm Nguyệt dậy từ bảy giờ. Việc đầu tiên sau khi dậy là đi tìm Giản Sóc. Phòng Giản Sóc để cửa mở nhưng người đã đi từ sớm rồi.
Lâm Nguyệt buồn cười, “Thằng ôn này.”
Đúng là Giản Sóc đã đi từ sớm thật, nhưng không phải là vì tránh Lâm Nguyệt. Đêm qua anh chỉ ngủ không tới ba tiếng, tầm năm giờ sáng, Đường Tống đã gọi điện thoại đến, nói có một hạng mục ở nước ngoài xảy ra vấn đề, cần anh đích thân xử lý. Giản Sóc bèn rón rén ra khỏi nhà, Đường Tống đã lập tức chuẩn bị đồ dùng sẵn sàng cho anh xuất ngoại. Đến lúc Lâm Nguyệt gọi điện thoại cho Giản Sóc mới phát hiện ra con trai đã để lại lời nhắn cho bà, nói đã ra nước ngoài. Lâm Nguyệt gác lại chuyện vết son môi, đi tìm Giản Chính Quốc. Trong suy nghĩ của Lâm Nguyệt, nếu không phải chuyện vô cùng quan trọng, chắc chắn Giản Sóc không bao giờ chỉ để lại tin nhắn như vậy mà đi ngay không chào hỏi.
Lâm Nguyệt và Giản Chính Quốc thảo luận, quyết định trong lúc Giản Sóc ra nước ngoài, Giản Chính Quốc sẽ xử lý công việc của tập đoàn Ức Cảnh.
Hôm nay cảnh diễn của Sầm Tuế Tuế đều vào buổi chiều, đây là kết quả hôm qua Đường Tống “phím” với Lâm Xán. Là một người thông hiểu nhu cầu của ông chủ, hôm qua, sau khi nhận được tin nhắn bảo về nhà trước, Đường Tống đã nhắn tin ngay với Lâm Xán.
Lúc Sầm Tuế Tuế tỉnh dậy đã chín giờ, vừa nhìn đồng hồ đã sợ đến mức tỉnh ngủ trong trong nháy mắt. Đến khi nhìn thấy tin nhắn Giản Sóc để lại, cô mới thả lỏng, nằm trở lại. Sầm Tuế Tuế vò vò đầu, men say làm đầu óc cô hỗn loạn.
“Tinh” điện thoại di động lại vang lên, vẫn là tin của Giản Sóc:【Giản Sóc: tôi có việc đột xuất phải ra nước ngoài, khi về sẽ nói cho em một chuyện.】
“Chuyện gì nhỉ, bí mật thế.” Sầm Tuế Tuế lầm bầm, to gan định gọi ngay cho Giản Sóc, nhưng tổng đài nhắc nhở đối phương đã tắt máy. Sầm Tuế Tuế không gọi lại nữa, chỉ nhắn trả lời một từ:【Được 】
Vẫn còn sớm, lúc này mới chín giờ, cảnh buổi chiều tầm 2 giờ mới quay, từ đây đến trường quay mất tầm hai tiếng. Vì thế Sầm Tuế Tuế quyết định ngủ tiếp. Giấc ngủ này rất ngon, hơn một tiếng sau mới tỉnh lại. Sầm Tuế Tuế tắm rửa sạch sẽ, trang điểm trang nhã, đeo khẩu trang xong xuôi rồi mới chuẩn bị đi ngoài ăn cơm, sau đó về đoàn phim.
Vừa mới ra ngoài, di động của cô đã vang lên, Đoạn Doanh gọi.
“Chị Doanh.” Sầm Tuế Tuế nhận điện thoại, nhân tiện đóng cửa “cạch” một tiếng rất vang.
Đoạn Doanh đang bực, “Em đang ở đâu? Sao chị nghe như có tiếng đóng cửa?”
Sầm Tuế Tuế xuống lầu, “Em vừa ra khỏi nhà, chuẩn bị đi ăn cơm, sau đó về đoàn phim.”
Đoạn Doanh ngạc nhiên, “Em lại ra khỏi trường quay à? Làm sao mà ra?”
“Em cứ đi ra thôi.” Sầm Tuế Tuế không hiểu sự ngạc nhiên của Đoạn Doanh, “Sao hả chị Doanh?”
Đoạn Doanh giải thích, “Chẳng phải cho tới nay, Đạo diễn Lâm không cho diễn viên đang quay phim giữa chừng ra ngoài hay sao? Đã bao giờ dễ dãi như thế đâu?”
“Hự…” Sầm Tuế Tuế dừng một chút, “Em xin nghỉ.”
Đoạn Doanh còn chưa tin hẳn. Sầm Tuế Tuế vội vã nói sang chuyện khác, “Mà chị ơi, chị gọi có chuyện gì sao?”
Đoạn Doanh “À ừ”, “Thiếu chút nữa quên mất, Tuế Tuế, chị muốn chúc mừng em.”
“Chúc mừng em?” Sầm Tuế Tuế suy nghĩ, gần đây cô không có chuyện vui gì, ngoại trừ quan biết Giản Sóc, nhưng chị Doanh đâu có biết hai người là bạn bè đâu, “Chuyện gì thế ạ, chị nói thẳng ra đi.”
“Tuế Tuế, em biết Tinh Nguyệt chứ?”
“Em biết.” Sầm Tuế Tuế nói, “Là thương hiệu nội địa mới nổi gần hai năm nay, ban đầu là bàn online, nửa năm trước bắt đầu có cửa hàng.” Rất hay là gần một nửa quần áo của Sầm Tuế Tuế đều là mua online của Tinh Nguyệt.
“Đúng đúng đúng!” Đoạn Doanh kích động hét lên, “Chính là Tinh Nguyệt ấy, người bên đó liên hệ với chị, muốn em làm Đại sứ thương hiệu.”
Bước chân xuống cầu thang của Sầm Tuế Tuế chợt dừng, “Đại sứ thương hiệu của Tinh Nguyệt sao?”
“Đúng vậy!” Đoạn Doanh cực kỳ cao hứng, “Tuy rằng còn phải qua phỏng vấn, nhưng chị nghe ngóng được, điều kiện của mấy người cùng dự tuyển đều không bằng em! Thế chẳng phải tỏ rõ ý muốn dùng em sao. Chị đoán chỉ phải đi ngang qua sân khấu mà thôi.”
“Chị Doanh.” Sầm Tuế Tuế bất đắc dĩ cười, “Người ta không phải muốn dùng ngay, phải phỏng vấn.”
Đoạn Doanh không đồng tình, “Tuế Tuế, tuy chị Doanh hàng ngày phải lo cho mấy diễn viên, cũng không quan tâm nhiều được đến em, nhưng em là dạng ngươi gì, chẳng lẽ chị còn không biết hay sao?”
Sầm Tuế Tuế mím môi. Một hồi lâu, cô mới hạ giọng hỏi, “Thật sự cho em đi phỏng vấn à?”
“Đương nhiên!” giọng Đoạn Doanh rất to, dường như còn xuyên qua loa điện thoại vang vọng cả hành lang. Đoạn Doanh nói tiếp, “Tuế Tuế, chiều chị cũng sẽ đến đoàn phim, chị sẽ nói với đạo diễn Lâm việc ba ngày nữa em phải đi phỏng vấn.”
“Vội thế cơ à?”
“Đúng, chị tính rồi, chỉ còn một tuần nữa em sẽ theo đoàn phim 《Tìm Em》 vào quay trong núi, ước chừng phải quay mất hai tháng rưỡi, loanh quanh có khi mất ba tháng. Thừa dịp trước khi em đi, chúng ta kí hợp đồng cho xong.”
“Đại diện thương hiệu của Tinh Nguyệt hiện tại là Triệu Ôn Nhĩ, hợp đồng của cô ta đầu tháng tám hết hạn, vừa vặn lúc em quay về từ trong núi.”
Sầm Tuế Tuế còn chưa dám tin hẳn, cô…thật sự bắt đầu gặp may sao?
“Tuế Tuế? Tuế Tuế? Em vẫn nghe đấy chứ?” Đoạn Doanh không nghe thấy tiếng Sầm Tuế Tuế, liền “alo, alo” mấy câu.
Sầm Tuế Tuế hoàn hồn, “Chị Doanh, em vẫn nghe.”
“A, thế thì tốt, em nhanh đi ăn cơm đi, buổi chiều chúng ta gặp ở đoàn phim nhé.”
Sầm Tuế Tuế nói: “Vâng”, rồi cúp điện thoại. Mãi cho đến đi ra khỏi chung cư, cô vẫn chưa tỉnh táo lại.
Lúc mới vào giới, Sầm Tuế Tuế đã làm mất lòng người ta, mắc dù đối phương không có sẽ dìm cô, nhưng cũng tỏ rõ sẽ không cho cô nhận được mối tốt. Đoạn Doanh từng không chỉ một lần cảm khái, Sầm Tuế Tuế không gặp thời, cũng thường thường an ủi cô mọi chuyện rồi sẽ qua. Nhưng Sầm Tuế Tuế biết, chỉ cần người kia không hé răng, tuyệt đối cô sẽ không có cơ hội. Dù sao thì chẳng ai sẽ vì một nữ diễn viên chuyên đóng vai phụ thứ n mà đi làm mất lòng các ông lớn trong giới cả. Đây cũng là lý do tại sao cô lại nói với Giản Sóc, là có thể cả đời cũng không nổi tiếng được.
Sầm Tuế Tuế cầm di động, tìm thông tin của Tinh Nguyệt. Trang chủ của họ không có tin tức gì mới. Sầm Tuế Tuế không nhịn được, gửi tin cho Đoạn Doanh:【Chị Doanh, chính xác là ba hôm nữa đi Tinh Nguyệt phỏng vấn à?】
Đoạn Doanh trả lời rất nhanh:【 Tất nhiên, giờ chị bắt đầu xuất phát từ công ty, em ăn cơm đi, chiều rồi gặp! 】
Sầm Tuế Tuế: 【 Vâng. 】
Sau khi thoát khỏi đoạn đối thoại với Đoạn Doanh, Sầm Tuế Tuế lại mở đối thoại với Giản Sóc ra, nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định không gửi cho anh hai chữ 【Cảm ơn】. Đối với tâm trạng của cô lúc này, hai chữ kia quá nhẹ.
Sầm Tuế Tuế cất điện thoại di động đi, không nhịn được khẽ cười thành tiếng. Ra đến đường lớn, cô ngửa đầu nhìn trời, híp mắt rất thích chí, “Mặt trời hôm nay thật ấm áp ha ha”.
Lâm Nguyệt bình tĩnh nhìn tiếp lên dấu đỏ trên môi Giản Sóc.
Giản Sóc lạnh nhạt nói, “Không sao ạ, vô tình bị dính lên thôi.”
Lâm Nguyệt không tin, làm gì có chuyện vô tình bị dính vết son môi trên ngực áo được?
“Thôi thôi, không nhìn xem mấy giờ rồi à, con trai muốn nghỉ ngơi, bà đừng càm ràm nữa.” Giản Chính Quốc kéo Lâm Nguyệt, “Đi thôi, về phòng.”
“Ôi, ôi, ôi, ôi giời!” Lâm Nguyệt vừa đi vừa phản ứng với Giản Chính Quốc, “Tôi chỉ quan tâm đến con trai thôi mà.”
Giản Chính Quốc cười mỉa, “Giản Sóc nó không chê bà phiền phức là tốt lắm rồi.”
“Làm gì có...”
Lâm Nguyệt chỉ hơi chần chừ, đã bị Giản Chính Quốc làm chệch luồng suy nghĩ.
Giản Sóc chờ cha mẹ lên lầu xong, anh mới đi lên, mẹ anh thật đúng là... Giản Sóc cười lắc đầu, quá nhạy cảm.
Về phòng, trước tiên Giản Sóc báo bình an cho Sầm Tuế Tuế: 【Đã về nhà.】
Sầm Tuế Tuế không trả lời. Giản Sóc cũng có thể đoán được. Cô uống nhiều như vậy, lại nói nhiều như vậy, chắc ngủ lâu rồi. Giản Sóc đặt đồng hồ báo thức, thay quần áo ngủ.
Sáng hôm sau, Lâm Nguyệt dậy từ bảy giờ. Việc đầu tiên sau khi dậy là đi tìm Giản Sóc. Phòng Giản Sóc để cửa mở nhưng người đã đi từ sớm rồi.
Lâm Nguyệt buồn cười, “Thằng ôn này.”
Đúng là Giản Sóc đã đi từ sớm thật, nhưng không phải là vì tránh Lâm Nguyệt. Đêm qua anh chỉ ngủ không tới ba tiếng, tầm năm giờ sáng, Đường Tống đã gọi điện thoại đến, nói có một hạng mục ở nước ngoài xảy ra vấn đề, cần anh đích thân xử lý. Giản Sóc bèn rón rén ra khỏi nhà, Đường Tống đã lập tức chuẩn bị đồ dùng sẵn sàng cho anh xuất ngoại. Đến lúc Lâm Nguyệt gọi điện thoại cho Giản Sóc mới phát hiện ra con trai đã để lại lời nhắn cho bà, nói đã ra nước ngoài. Lâm Nguyệt gác lại chuyện vết son môi, đi tìm Giản Chính Quốc. Trong suy nghĩ của Lâm Nguyệt, nếu không phải chuyện vô cùng quan trọng, chắc chắn Giản Sóc không bao giờ chỉ để lại tin nhắn như vậy mà đi ngay không chào hỏi.
Lâm Nguyệt và Giản Chính Quốc thảo luận, quyết định trong lúc Giản Sóc ra nước ngoài, Giản Chính Quốc sẽ xử lý công việc của tập đoàn Ức Cảnh.
Hôm nay cảnh diễn của Sầm Tuế Tuế đều vào buổi chiều, đây là kết quả hôm qua Đường Tống “phím” với Lâm Xán. Là một người thông hiểu nhu cầu của ông chủ, hôm qua, sau khi nhận được tin nhắn bảo về nhà trước, Đường Tống đã nhắn tin ngay với Lâm Xán.
Lúc Sầm Tuế Tuế tỉnh dậy đã chín giờ, vừa nhìn đồng hồ đã sợ đến mức tỉnh ngủ trong trong nháy mắt. Đến khi nhìn thấy tin nhắn Giản Sóc để lại, cô mới thả lỏng, nằm trở lại. Sầm Tuế Tuế vò vò đầu, men say làm đầu óc cô hỗn loạn.
“Tinh” điện thoại di động lại vang lên, vẫn là tin của Giản Sóc:【Giản Sóc: tôi có việc đột xuất phải ra nước ngoài, khi về sẽ nói cho em một chuyện.】
“Chuyện gì nhỉ, bí mật thế.” Sầm Tuế Tuế lầm bầm, to gan định gọi ngay cho Giản Sóc, nhưng tổng đài nhắc nhở đối phương đã tắt máy. Sầm Tuế Tuế không gọi lại nữa, chỉ nhắn trả lời một từ:【Được 】
Vẫn còn sớm, lúc này mới chín giờ, cảnh buổi chiều tầm 2 giờ mới quay, từ đây đến trường quay mất tầm hai tiếng. Vì thế Sầm Tuế Tuế quyết định ngủ tiếp. Giấc ngủ này rất ngon, hơn một tiếng sau mới tỉnh lại. Sầm Tuế Tuế tắm rửa sạch sẽ, trang điểm trang nhã, đeo khẩu trang xong xuôi rồi mới chuẩn bị đi ngoài ăn cơm, sau đó về đoàn phim.
Vừa mới ra ngoài, di động của cô đã vang lên, Đoạn Doanh gọi.
“Chị Doanh.” Sầm Tuế Tuế nhận điện thoại, nhân tiện đóng cửa “cạch” một tiếng rất vang.
Đoạn Doanh đang bực, “Em đang ở đâu? Sao chị nghe như có tiếng đóng cửa?”
Sầm Tuế Tuế xuống lầu, “Em vừa ra khỏi nhà, chuẩn bị đi ăn cơm, sau đó về đoàn phim.”
Đoạn Doanh ngạc nhiên, “Em lại ra khỏi trường quay à? Làm sao mà ra?”
“Em cứ đi ra thôi.” Sầm Tuế Tuế không hiểu sự ngạc nhiên của Đoạn Doanh, “Sao hả chị Doanh?”
Đoạn Doanh giải thích, “Chẳng phải cho tới nay, Đạo diễn Lâm không cho diễn viên đang quay phim giữa chừng ra ngoài hay sao? Đã bao giờ dễ dãi như thế đâu?”
“Hự…” Sầm Tuế Tuế dừng một chút, “Em xin nghỉ.”
Đoạn Doanh còn chưa tin hẳn. Sầm Tuế Tuế vội vã nói sang chuyện khác, “Mà chị ơi, chị gọi có chuyện gì sao?”
Đoạn Doanh “À ừ”, “Thiếu chút nữa quên mất, Tuế Tuế, chị muốn chúc mừng em.”
“Chúc mừng em?” Sầm Tuế Tuế suy nghĩ, gần đây cô không có chuyện vui gì, ngoại trừ quan biết Giản Sóc, nhưng chị Doanh đâu có biết hai người là bạn bè đâu, “Chuyện gì thế ạ, chị nói thẳng ra đi.”
“Tuế Tuế, em biết Tinh Nguyệt chứ?”
“Em biết.” Sầm Tuế Tuế nói, “Là thương hiệu nội địa mới nổi gần hai năm nay, ban đầu là bàn online, nửa năm trước bắt đầu có cửa hàng.” Rất hay là gần một nửa quần áo của Sầm Tuế Tuế đều là mua online của Tinh Nguyệt.
“Đúng đúng đúng!” Đoạn Doanh kích động hét lên, “Chính là Tinh Nguyệt ấy, người bên đó liên hệ với chị, muốn em làm Đại sứ thương hiệu.”
Bước chân xuống cầu thang của Sầm Tuế Tuế chợt dừng, “Đại sứ thương hiệu của Tinh Nguyệt sao?”
“Đúng vậy!” Đoạn Doanh cực kỳ cao hứng, “Tuy rằng còn phải qua phỏng vấn, nhưng chị nghe ngóng được, điều kiện của mấy người cùng dự tuyển đều không bằng em! Thế chẳng phải tỏ rõ ý muốn dùng em sao. Chị đoán chỉ phải đi ngang qua sân khấu mà thôi.”
“Chị Doanh.” Sầm Tuế Tuế bất đắc dĩ cười, “Người ta không phải muốn dùng ngay, phải phỏng vấn.”
Đoạn Doanh không đồng tình, “Tuế Tuế, tuy chị Doanh hàng ngày phải lo cho mấy diễn viên, cũng không quan tâm nhiều được đến em, nhưng em là dạng ngươi gì, chẳng lẽ chị còn không biết hay sao?”
Sầm Tuế Tuế mím môi. Một hồi lâu, cô mới hạ giọng hỏi, “Thật sự cho em đi phỏng vấn à?”
“Đương nhiên!” giọng Đoạn Doanh rất to, dường như còn xuyên qua loa điện thoại vang vọng cả hành lang. Đoạn Doanh nói tiếp, “Tuế Tuế, chiều chị cũng sẽ đến đoàn phim, chị sẽ nói với đạo diễn Lâm việc ba ngày nữa em phải đi phỏng vấn.”
“Vội thế cơ à?”
“Đúng, chị tính rồi, chỉ còn một tuần nữa em sẽ theo đoàn phim 《Tìm Em》 vào quay trong núi, ước chừng phải quay mất hai tháng rưỡi, loanh quanh có khi mất ba tháng. Thừa dịp trước khi em đi, chúng ta kí hợp đồng cho xong.”
“Đại diện thương hiệu của Tinh Nguyệt hiện tại là Triệu Ôn Nhĩ, hợp đồng của cô ta đầu tháng tám hết hạn, vừa vặn lúc em quay về từ trong núi.”
Sầm Tuế Tuế còn chưa dám tin hẳn, cô…thật sự bắt đầu gặp may sao?
“Tuế Tuế? Tuế Tuế? Em vẫn nghe đấy chứ?” Đoạn Doanh không nghe thấy tiếng Sầm Tuế Tuế, liền “alo, alo” mấy câu.
Sầm Tuế Tuế hoàn hồn, “Chị Doanh, em vẫn nghe.”
“A, thế thì tốt, em nhanh đi ăn cơm đi, buổi chiều chúng ta gặp ở đoàn phim nhé.”
Sầm Tuế Tuế nói: “Vâng”, rồi cúp điện thoại. Mãi cho đến đi ra khỏi chung cư, cô vẫn chưa tỉnh táo lại.
Lúc mới vào giới, Sầm Tuế Tuế đã làm mất lòng người ta, mắc dù đối phương không có sẽ dìm cô, nhưng cũng tỏ rõ sẽ không cho cô nhận được mối tốt. Đoạn Doanh từng không chỉ một lần cảm khái, Sầm Tuế Tuế không gặp thời, cũng thường thường an ủi cô mọi chuyện rồi sẽ qua. Nhưng Sầm Tuế Tuế biết, chỉ cần người kia không hé răng, tuyệt đối cô sẽ không có cơ hội. Dù sao thì chẳng ai sẽ vì một nữ diễn viên chuyên đóng vai phụ thứ n mà đi làm mất lòng các ông lớn trong giới cả. Đây cũng là lý do tại sao cô lại nói với Giản Sóc, là có thể cả đời cũng không nổi tiếng được.
Sầm Tuế Tuế cầm di động, tìm thông tin của Tinh Nguyệt. Trang chủ của họ không có tin tức gì mới. Sầm Tuế Tuế không nhịn được, gửi tin cho Đoạn Doanh:【Chị Doanh, chính xác là ba hôm nữa đi Tinh Nguyệt phỏng vấn à?】
Đoạn Doanh trả lời rất nhanh:【 Tất nhiên, giờ chị bắt đầu xuất phát từ công ty, em ăn cơm đi, chiều rồi gặp! 】
Sầm Tuế Tuế: 【 Vâng. 】
Sau khi thoát khỏi đoạn đối thoại với Đoạn Doanh, Sầm Tuế Tuế lại mở đối thoại với Giản Sóc ra, nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định không gửi cho anh hai chữ 【Cảm ơn】. Đối với tâm trạng của cô lúc này, hai chữ kia quá nhẹ.
Sầm Tuế Tuế cất điện thoại di động đi, không nhịn được khẽ cười thành tiếng. Ra đến đường lớn, cô ngửa đầu nhìn trời, híp mắt rất thích chí, “Mặt trời hôm nay thật ấm áp ha ha”.