Chương 60
Sau khi rời khỏi tầm mắt hai người kia, Kiều Vi rút tay về. Mãi đến lúc lên xe, Hoắc Hào Chi vẫn còn thấp thỏm lén nhìn cô.
Trong gara, anh ngồi im ở ghế điều khiển, không khởi động xe.
Kiều Vi hỏi anh: "Sao không lái xe?"
"Em không có gì muốn hỏi tôi sao?"
Thật ra không cần hỏi, chỉ nghĩ một chút Kiều Vi cũng đoán được quan hệ giữa người phụ nữ kia và Hoắc Hào Chi.
Có lẽ là đối tượng Hoắc Hào Chi đi xem mắt ở đế đô mà Từ Tây Bốc kể.
Kiều Vi trầm tư một lúc, nhẹ giọng: "Đưa tôi đến ban nhạc đi."
Ban nhạc gần trại nuôi ngựa hơn bệnh viện, tiện cho Hoắc Hào Chi mau quay lại. Mọi người cũng đều ở đó, sau hóa trị lần hai, đã lâu rồi Kiều Vi không tập luyện với ban nhạc.
Hoắc Hào Chi càng không nhúc nhích, lặp lại lần nữa: "Em không có gì muốn hỏi tôi à?"
Nửa sườn mặt anh ở trong tối không rõ tâm trạng, môi căng chặt thành một đường thẳng, tay nắm vô lăng.
Kiều Vi thở dài, bất lực hỏi theo ý anh: "Người vừa rồi là bạn của anh hả?"
"Không phải, lần trước về đế đô là lần đầu tiên tôi gặp cô ta." Hoắc Hào Chi hiển nhiên không vui vì sự có lệ của Kiều Vi. Sau một lúc lâu, anh lại bổ sung, "Tôi không thích cô ta."
Kiều Vi biết, cô cúi đầu, ngón tay đặt trên đai an toàn hơi giật giật.
Trong số những người cô quen, Hoắc Hào Chi xem như một người đặc biệt. Anh không bị khuôn khổ trói buộc, nhìn có vẻ cà lơ phất phơ, kiêu ngạo khó tính, nhưng thực tế anh là người vô cùng đơn thuần, yêu ghét rõ ràng.
Anh đáng có một người tốt hơn.
Mãi đến khi xe dừng ở bãi đỗ xe của quán bar, anh vẫn không nói chuyện.
Nhưng từ ánh mắt của anh Kiều Vi có thể phát hiện Hoắc Hào Chi không hề vì được giải thích mà tâm trạng tốt lên.
Kiều Vi mở cửa xe: "Anh về đi, tôi ở lại đây."
Hoắc Hào Chi không nghe lời cô, cũng xuống xe.
Cửa xe bị đóng lại một cách mạnh bạo, phát ra tiếng vang ở bãi độ xe vắng lặng.
"Không về." Anh khóa cửa xe, vội đuổi theo Kiều Vi.
"Đừng tùy hứng nữa, sao anh cứ như trẻ con thế!" Kiều Vi thở dài, "Không phải anh còn khách sao?"
"Tôi đã nói, tôi không thích cô ta."
"Thật ra việc này anh không cần giải thích với tôi."
Mắt anh nhìn cô chằm chằm, mong đợi từ đôi mắt ấy nhìn thấy thứ mình muốn, nhưng không, một chút cũng không có.
Đáy mắt kia như hồ nước sông, cảm xúc một khi bị cuốn vào sẽ không còn tăm tích.
Không nên như thế, sáng nay rõ ràng anh còn cảm thấy cô đã thả lỏng, nhưng hiện tại, Kiều Vi lại lấy về những thứ đã cho anh.
Cảm giác này khiến anh không thở được, bứt rứt và bất lực.
Mắt thấy Kiều Vi định vào thang máy, anh bực bội vò tóc, vội chạy tới giữ chặt cổ tay cô, kéo cô quay lại.
Chính tại nơi này, Kiều Vi đã cứu mạng anh. Hình ảnh cô cầm hộp đàn đánh tên giết người kia đến nay anh vẫn không quên được.
Cô không thể không quan tâm anh chút nào.
Nếu không với tính cách của Kiều Vi, cô chắc chắn sẽ gọi cảnh sát trước.
"Em thích tôi không?" Anh thở hổn hển.
Kiều Vi bất ngờ bị anh ấn vào vách tường, cách lớp áo mặt tường lạnh lẽo kề sát sông lưng, hai bên đều là gông cùm xiềng xích từ tay anh, ngẩng đầu, đôi mắt nóng rực ấy như muốn khiến người ta bỏng rát.
Không.
Lời đã tới đầu lưỡi nhưng không có cách nào nói ra.
Kiều Vi mở mắt, lắc đầu.
"Em nói dối." Hoắc Hào Chi cúi người hôn lên mắt cô.
Lạnh lạnh, lại như điện giật thiêu cháy.
"Em còn muốn tôi hôn em không?"
"Đừng." Giọng cô khàn khàn, duỗi tay muốn đẩy anh ra.
"Vậy nghĩa là em thích tôi." Hoắc Hào Chi mượn cơ hội này kéo tay cô đặt trên lồng ngực mình, ôm chặt cô.
Chóp mũi kề vào tóc Kiều Vi, anh tham lam ngửi mùi hương của cô, vuốt ve tóc cô, nắm chặt lớp áo sau lưng cô.
"Em là của tôi, tôi cũng là của em, không phải ai khác."
Như thể cố gắng lắm mới khống chế được cảm xúc của mình, giọng nói ấy rất trầm, từng câu từng chữ đi vào tai cô.
"Tôi cầu xin em, để ý tôi một chút, nhiều thêm một chút nữa được không?"
Giọng điệu tha thiết nghiêm túc, thậm chí như là cầu xin, khi một người tản mạn kiêu căng như Hoắc Hào Chi nói ra thì sức sát thương càng lớn.
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, đầu óc trống rỗng, tim đập loạn nhịp, bên tai chỉ còn giọng nói và hơi thở của anh.
Sinh vật có tính hướng nắng, mà tính hướng nắng của nhân loại chính là chạy theo ánh sáng.
Rõ ràng biết phải dứt khoát cắt đứt, nhưng Kiều Vi lại tham lam khoảnh khắc này, trái tim như chocolate dưới ánh mặt trời tan chảy vô hạn.
Những lời chưa nói mà cô chuẩn bị, câu nào cũng đều là sự tổn thương.
Kiều Vi sững sờ một lúc lâu, mới khó khăn trả lời: "Anh để tôi nghĩ lại đã."
...
Ban nhạc lại nhận lời mời biểu diễn mới, mấy ngày liên tiếp, Kiều Vi đều đến đúng giờ, cùng mọi người tập luyện ca khúc mới.
Có lẽ do lần đầu gặp đã kết thù, Hoắc Hào Chi và Lăng Lâm không thuận mắt nhau lắm.
Phần tử hiếu thắng như Hoắc Hào Chi thì không cần phải nói, bên này còn cười với Kiều Vi, quay đầu liền trừng mắt với tay chơi trống.
Là nhân vật nổi tiếng của đại học âm nhạc, Lăng Lâm tuy tốt tính như cũng không phải không biết giận.
Trong giới âm nhạc có câu tay trống không muốn trở thành ca sĩ chính thì cũng không thể chơi guitar giỏi. Tuy Lăng Lâm học nhạc cụ gõ nhưng trước đây anh cũng xuất thân từ nhạc cụ dây, cũng có giọng hát. Do vậy đối với kẻ cậy tài khinh người như Hoắc Hào Chi, anh rất không phục.
Có khi tập luyện giữa chừng, phân vân không biết có nên đẩy nhanh tiết tấu hay không, hai người họ có thể ném nhạc cụ, lao vào cãi vã.
Đầu Kiều Vi chịu không nổi, lần nào cũng chỉ biết cùng Quý Viên đi tới tách họ ra, thuyết phục.
Cuộc sống như vậy tuy ồn ào ầm ĩ nhưng tốt hơn bệnh viện gấp trăm ngàn lần. Ít nhất ngay lúc này, Kiều Vi thật sự vui vẻ.
Chơi đàn và chữa bệnh ở bệnh viện hoàn toàn khác nhau, thời gian luôn trôi qua quá nhanh, đến khi Kiều Vi sực tỉnh, phố lớn ngõ nhỏ, cửa hàng siêu thị đều đã bắt đầu giăng đèn kết hoa, chuẩn bị cho ngày tết.
Tới gần đêm ba mươi, hôm nay mang hộp đàn về nhà, Kiều Vi đột nhiên nhận một cú điện thoại từ bảo tàng văn hóa thành phố G.
Giáo sư Chu giới thiệu cô cho đối phương. Bọn họ muốn tổ chức triển lãm các tác phẩm của ba cô, tái hiện nghệ sĩ vĩ cầm thiên tài và nhà soạn nhạc tài ba một thời.
Mặc dù bảo tàng thành phố đã sưu tầm đa số bản thảo âm nhạc của Lê Trầm Dật, cũng từng hỏi thăm bạn bè và đồng nghiệp của ông ấy nhưng vẫn không đủ để triển khai, cần Kiều Vi cho mượn ảnh và đồ của ba cô.
Kiều Vi đoán có lẽ đối phương muốn mượn cây đàn của ba, đáng tiếc mẹ Kiều đang giữ nó, cô cũng hết cách.
Kiều Vi chỉ có thể xin lỗi, ai ngờ đối phương tuy cảm thấy tiếc nhưng không hề từ bỏ ý tưởng mở buổi triển lãm kỷ niệm.
Đêm đó, Kiều Vi lấy cái rương mang khỏi nhà họ Tịch ra khỏi két sắt, nghiêm túc sửa sang lại.
Ngoại trừ nhạc phổ viết tay, còn có vài bản thảo, thư từ, nhật ký. Ba đúng là đã để lại cho cô rất nhiều thứ.
Nhưng Kiều Vi không chắc ba có đồng ý cho cả thế giới biết những món đồ riêng tư này không.
Cô cầm nhạc phổ ngồi dưới đất rất lâu, mãi đến khi cẳng chân tê mỏi mới đỡ két sắt đứng dậy.
Nhớ lại cú điện thoại của người phụ trách, Kiều Vi cảm thấy hơi kỳ lạ.
Bọn họ nói chuyện cứ như ba cô đã qua đời, muốn mở triển lãm kỷ niệm vậy.
...
Suy nghĩ của Kiều Vi bị tiếng động dưới bếp gián đoạn.
Cô vội cất đồ vào két sắt.
Trời lạnh, ban đầu ban nhạc định ra ngoài ăn lẩu, nhưng vì sợ Kiều Vi bị cảm với đau bụng vì ăn ngoài, Hoắc Hào Chi, một thanh niên không bao giờ làm việc nhà, tay chưa từng đụng vào nước phải tự mua ra về nấu.
Anh thì có thể làm gì?
Rửa rau xong, cậu Hoắc không tin thần tin quỷ làm theo công thức nấu lẩu, tay bất cẩn bị phỏng.
Không cần phải nói, Từ Tây Bốc tài năng y hệt anh hai nhà mình. Quý Viên và Lăng Lâm học âm nhạc, để bảo vệ đôi tay, ở nhà bọn họ căn bản không phải làm gì.
Cả căn bếp trở nên lộn xộn, khi Kiều Vi đến, mọi người đều đang thở dài, xắn tay áo dọn xoong nồi rơi dưới đất.
"Vi Vi! Cậu cứ để đó, cẩn thận." Quý Viên không cho bệnh nhân như Kiều Vi can thiệp.
"Không sao."
Biết Quý Viên lo, nhưng Kiều Vi không yếu ớt đến vậy.
Hoắc Hào Chi tự biết mình sai, anh đưa cô một đôi găng, lặng lẽ đi theo bên cạnh giúp cô nhặt lên.
"Hay là chúng ta ra ngoài ăn đi?" Quý Viên đề nghị.
Tác dụng phụ của hóa trị giảm dần theo thời gian, sau khi quá trình điều trị kết thúc, Kiều Vi bây giờ đã bắt đầu thèm ăn trở lại.
"Muộn quá rồi..."
Bận rộn vô ích, mấy người họ đều xấu hổ, cuối cùng là Viên Luật Thư ở trong góc lên tiếng: "Để em thử xem."
"Viên Luật Thư, sao cậu không nói mình biết nấu lẩu sớm hơn hả?" Từ Tây Bốc tức giận đánh vai cậu một cái, "Định lười biếng đúng không?"
Oan quá, nhiệm vụ giao cho Viên Luật Thư là chọn món mà!
Viên Luật Thư lắc đầu: "Em chưa từng nấu lẩu, nhưng lúc ở dưới quê em là người nấu ăn trong nhà."
Vừa nói, cậu vừa nhóm lửa và đặt nồi lên bếp.
Cuối cùng cũng dọn dẹp xong, Hoắc Hào Chi thở phào, lặng lẽ lau mồ hôi.
Anh luôn tự nhận mình tài năng, có thể học bất cứ điều gì. Lúc tìm công thức nấu lẩu, anh nhìn qua liền cảm thấy quá bình thường, ai ngờ công việc dưới bếp phức tạp như vậy, hiện giờ anh chỉ tiếc khi không trực tiếp gọi đầu bếp tới đây.
Kiều Vi không đứng dậy cho đến khi sàn nhà được lau sạch, trước khi ra ngoài, cô liếc nhìn Hoắc Hào Chi, trầm giọng: "Đi với tôi."
Phương hướng là phòng ngủ của Kiều Vi, theo từng bước đi tim Hoắc Hào Chi đập càng nhanh, tâm trạng hết sức kích động.
Anh sắp được xem phòng ngủ của Kiều Vi đúng không?
Quả nhiên không phải Kiều Vi không quan tâm anh!
...
Phòng ngủ của Kiều Vi nhỏ hơn phòng luyện đàn một chút, tông màu sạch sẽ, trang trí đơn giản.
Cô khom người trước cái bàn cạnh giường, lục tìm gì đó. Trong phòng chỉ có một chiếc đèn ngủ. Dưới ánh đèn dịu nhẹ, bộ đồ mặc ở nhà tôn lên những đường cong của Kiều Vi, mái tóc đen dài được vén sang một bên và choàng qua vai khiến cần cổ trắng ngần của cô trông gầy hơn, vành tai mềm như đậu hũ.
Dù cửa khép hờ nhưng căn hộ nằm trong khuôn viên trường âm nhạc, cách âm rất tốt.
Hoắc Hào Chi nhẹ nhàng đưa tay ra sau đóng cửa.
Tiếng khóa lạch cạch vang lên khiến Kiều Vi nhìn lại, Hoắc Hào Chi theo phản xạ sờ mũi.
May mà Kiều Vi không để ý, lần nữa nhìn xuống.
"Vi Vi, tôi..."
"Kỳ lạ, tôi nhớ có thuốc trị phỏng mà..." Kiều Vi vén tóc ra sau tai, lẩm bẩm.
Hoắc Hào Chi nhìn chiếc giường mềm mại, lại nhìn mụn nước trên tay, nuốt nước bọt, đột nhiên không biết nói gì.
Trong gara, anh ngồi im ở ghế điều khiển, không khởi động xe.
Kiều Vi hỏi anh: "Sao không lái xe?"
"Em không có gì muốn hỏi tôi sao?"
Thật ra không cần hỏi, chỉ nghĩ một chút Kiều Vi cũng đoán được quan hệ giữa người phụ nữ kia và Hoắc Hào Chi.
Có lẽ là đối tượng Hoắc Hào Chi đi xem mắt ở đế đô mà Từ Tây Bốc kể.
Kiều Vi trầm tư một lúc, nhẹ giọng: "Đưa tôi đến ban nhạc đi."
Ban nhạc gần trại nuôi ngựa hơn bệnh viện, tiện cho Hoắc Hào Chi mau quay lại. Mọi người cũng đều ở đó, sau hóa trị lần hai, đã lâu rồi Kiều Vi không tập luyện với ban nhạc.
Hoắc Hào Chi càng không nhúc nhích, lặp lại lần nữa: "Em không có gì muốn hỏi tôi à?"
Nửa sườn mặt anh ở trong tối không rõ tâm trạng, môi căng chặt thành một đường thẳng, tay nắm vô lăng.
Kiều Vi thở dài, bất lực hỏi theo ý anh: "Người vừa rồi là bạn của anh hả?"
"Không phải, lần trước về đế đô là lần đầu tiên tôi gặp cô ta." Hoắc Hào Chi hiển nhiên không vui vì sự có lệ của Kiều Vi. Sau một lúc lâu, anh lại bổ sung, "Tôi không thích cô ta."
Kiều Vi biết, cô cúi đầu, ngón tay đặt trên đai an toàn hơi giật giật.
Trong số những người cô quen, Hoắc Hào Chi xem như một người đặc biệt. Anh không bị khuôn khổ trói buộc, nhìn có vẻ cà lơ phất phơ, kiêu ngạo khó tính, nhưng thực tế anh là người vô cùng đơn thuần, yêu ghét rõ ràng.
Anh đáng có một người tốt hơn.
Mãi đến khi xe dừng ở bãi đỗ xe của quán bar, anh vẫn không nói chuyện.
Nhưng từ ánh mắt của anh Kiều Vi có thể phát hiện Hoắc Hào Chi không hề vì được giải thích mà tâm trạng tốt lên.
Kiều Vi mở cửa xe: "Anh về đi, tôi ở lại đây."
Hoắc Hào Chi không nghe lời cô, cũng xuống xe.
Cửa xe bị đóng lại một cách mạnh bạo, phát ra tiếng vang ở bãi độ xe vắng lặng.
"Không về." Anh khóa cửa xe, vội đuổi theo Kiều Vi.
"Đừng tùy hứng nữa, sao anh cứ như trẻ con thế!" Kiều Vi thở dài, "Không phải anh còn khách sao?"
"Tôi đã nói, tôi không thích cô ta."
"Thật ra việc này anh không cần giải thích với tôi."
Mắt anh nhìn cô chằm chằm, mong đợi từ đôi mắt ấy nhìn thấy thứ mình muốn, nhưng không, một chút cũng không có.
Đáy mắt kia như hồ nước sông, cảm xúc một khi bị cuốn vào sẽ không còn tăm tích.
Không nên như thế, sáng nay rõ ràng anh còn cảm thấy cô đã thả lỏng, nhưng hiện tại, Kiều Vi lại lấy về những thứ đã cho anh.
Cảm giác này khiến anh không thở được, bứt rứt và bất lực.
Mắt thấy Kiều Vi định vào thang máy, anh bực bội vò tóc, vội chạy tới giữ chặt cổ tay cô, kéo cô quay lại.
Chính tại nơi này, Kiều Vi đã cứu mạng anh. Hình ảnh cô cầm hộp đàn đánh tên giết người kia đến nay anh vẫn không quên được.
Cô không thể không quan tâm anh chút nào.
Nếu không với tính cách của Kiều Vi, cô chắc chắn sẽ gọi cảnh sát trước.
"Em thích tôi không?" Anh thở hổn hển.
Kiều Vi bất ngờ bị anh ấn vào vách tường, cách lớp áo mặt tường lạnh lẽo kề sát sông lưng, hai bên đều là gông cùm xiềng xích từ tay anh, ngẩng đầu, đôi mắt nóng rực ấy như muốn khiến người ta bỏng rát.
Không.
Lời đã tới đầu lưỡi nhưng không có cách nào nói ra.
Kiều Vi mở mắt, lắc đầu.
"Em nói dối." Hoắc Hào Chi cúi người hôn lên mắt cô.
Lạnh lạnh, lại như điện giật thiêu cháy.
"Em còn muốn tôi hôn em không?"
"Đừng." Giọng cô khàn khàn, duỗi tay muốn đẩy anh ra.
"Vậy nghĩa là em thích tôi." Hoắc Hào Chi mượn cơ hội này kéo tay cô đặt trên lồng ngực mình, ôm chặt cô.
Chóp mũi kề vào tóc Kiều Vi, anh tham lam ngửi mùi hương của cô, vuốt ve tóc cô, nắm chặt lớp áo sau lưng cô.
"Em là của tôi, tôi cũng là của em, không phải ai khác."
Như thể cố gắng lắm mới khống chế được cảm xúc của mình, giọng nói ấy rất trầm, từng câu từng chữ đi vào tai cô.
"Tôi cầu xin em, để ý tôi một chút, nhiều thêm một chút nữa được không?"
Giọng điệu tha thiết nghiêm túc, thậm chí như là cầu xin, khi một người tản mạn kiêu căng như Hoắc Hào Chi nói ra thì sức sát thương càng lớn.
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, đầu óc trống rỗng, tim đập loạn nhịp, bên tai chỉ còn giọng nói và hơi thở của anh.
Sinh vật có tính hướng nắng, mà tính hướng nắng của nhân loại chính là chạy theo ánh sáng.
Rõ ràng biết phải dứt khoát cắt đứt, nhưng Kiều Vi lại tham lam khoảnh khắc này, trái tim như chocolate dưới ánh mặt trời tan chảy vô hạn.
Những lời chưa nói mà cô chuẩn bị, câu nào cũng đều là sự tổn thương.
Kiều Vi sững sờ một lúc lâu, mới khó khăn trả lời: "Anh để tôi nghĩ lại đã."
...
Ban nhạc lại nhận lời mời biểu diễn mới, mấy ngày liên tiếp, Kiều Vi đều đến đúng giờ, cùng mọi người tập luyện ca khúc mới.
Có lẽ do lần đầu gặp đã kết thù, Hoắc Hào Chi và Lăng Lâm không thuận mắt nhau lắm.
Phần tử hiếu thắng như Hoắc Hào Chi thì không cần phải nói, bên này còn cười với Kiều Vi, quay đầu liền trừng mắt với tay chơi trống.
Là nhân vật nổi tiếng của đại học âm nhạc, Lăng Lâm tuy tốt tính như cũng không phải không biết giận.
Trong giới âm nhạc có câu tay trống không muốn trở thành ca sĩ chính thì cũng không thể chơi guitar giỏi. Tuy Lăng Lâm học nhạc cụ gõ nhưng trước đây anh cũng xuất thân từ nhạc cụ dây, cũng có giọng hát. Do vậy đối với kẻ cậy tài khinh người như Hoắc Hào Chi, anh rất không phục.
Có khi tập luyện giữa chừng, phân vân không biết có nên đẩy nhanh tiết tấu hay không, hai người họ có thể ném nhạc cụ, lao vào cãi vã.
Đầu Kiều Vi chịu không nổi, lần nào cũng chỉ biết cùng Quý Viên đi tới tách họ ra, thuyết phục.
Cuộc sống như vậy tuy ồn ào ầm ĩ nhưng tốt hơn bệnh viện gấp trăm ngàn lần. Ít nhất ngay lúc này, Kiều Vi thật sự vui vẻ.
Chơi đàn và chữa bệnh ở bệnh viện hoàn toàn khác nhau, thời gian luôn trôi qua quá nhanh, đến khi Kiều Vi sực tỉnh, phố lớn ngõ nhỏ, cửa hàng siêu thị đều đã bắt đầu giăng đèn kết hoa, chuẩn bị cho ngày tết.
Tới gần đêm ba mươi, hôm nay mang hộp đàn về nhà, Kiều Vi đột nhiên nhận một cú điện thoại từ bảo tàng văn hóa thành phố G.
Giáo sư Chu giới thiệu cô cho đối phương. Bọn họ muốn tổ chức triển lãm các tác phẩm của ba cô, tái hiện nghệ sĩ vĩ cầm thiên tài và nhà soạn nhạc tài ba một thời.
Mặc dù bảo tàng thành phố đã sưu tầm đa số bản thảo âm nhạc của Lê Trầm Dật, cũng từng hỏi thăm bạn bè và đồng nghiệp của ông ấy nhưng vẫn không đủ để triển khai, cần Kiều Vi cho mượn ảnh và đồ của ba cô.
Kiều Vi đoán có lẽ đối phương muốn mượn cây đàn của ba, đáng tiếc mẹ Kiều đang giữ nó, cô cũng hết cách.
Kiều Vi chỉ có thể xin lỗi, ai ngờ đối phương tuy cảm thấy tiếc nhưng không hề từ bỏ ý tưởng mở buổi triển lãm kỷ niệm.
Đêm đó, Kiều Vi lấy cái rương mang khỏi nhà họ Tịch ra khỏi két sắt, nghiêm túc sửa sang lại.
Ngoại trừ nhạc phổ viết tay, còn có vài bản thảo, thư từ, nhật ký. Ba đúng là đã để lại cho cô rất nhiều thứ.
Nhưng Kiều Vi không chắc ba có đồng ý cho cả thế giới biết những món đồ riêng tư này không.
Cô cầm nhạc phổ ngồi dưới đất rất lâu, mãi đến khi cẳng chân tê mỏi mới đỡ két sắt đứng dậy.
Nhớ lại cú điện thoại của người phụ trách, Kiều Vi cảm thấy hơi kỳ lạ.
Bọn họ nói chuyện cứ như ba cô đã qua đời, muốn mở triển lãm kỷ niệm vậy.
...
Suy nghĩ của Kiều Vi bị tiếng động dưới bếp gián đoạn.
Cô vội cất đồ vào két sắt.
Trời lạnh, ban đầu ban nhạc định ra ngoài ăn lẩu, nhưng vì sợ Kiều Vi bị cảm với đau bụng vì ăn ngoài, Hoắc Hào Chi, một thanh niên không bao giờ làm việc nhà, tay chưa từng đụng vào nước phải tự mua ra về nấu.
Anh thì có thể làm gì?
Rửa rau xong, cậu Hoắc không tin thần tin quỷ làm theo công thức nấu lẩu, tay bất cẩn bị phỏng.
Không cần phải nói, Từ Tây Bốc tài năng y hệt anh hai nhà mình. Quý Viên và Lăng Lâm học âm nhạc, để bảo vệ đôi tay, ở nhà bọn họ căn bản không phải làm gì.
Cả căn bếp trở nên lộn xộn, khi Kiều Vi đến, mọi người đều đang thở dài, xắn tay áo dọn xoong nồi rơi dưới đất.
"Vi Vi! Cậu cứ để đó, cẩn thận." Quý Viên không cho bệnh nhân như Kiều Vi can thiệp.
"Không sao."
Biết Quý Viên lo, nhưng Kiều Vi không yếu ớt đến vậy.
Hoắc Hào Chi tự biết mình sai, anh đưa cô một đôi găng, lặng lẽ đi theo bên cạnh giúp cô nhặt lên.
"Hay là chúng ta ra ngoài ăn đi?" Quý Viên đề nghị.
Tác dụng phụ của hóa trị giảm dần theo thời gian, sau khi quá trình điều trị kết thúc, Kiều Vi bây giờ đã bắt đầu thèm ăn trở lại.
"Muộn quá rồi..."
Bận rộn vô ích, mấy người họ đều xấu hổ, cuối cùng là Viên Luật Thư ở trong góc lên tiếng: "Để em thử xem."
"Viên Luật Thư, sao cậu không nói mình biết nấu lẩu sớm hơn hả?" Từ Tây Bốc tức giận đánh vai cậu một cái, "Định lười biếng đúng không?"
Oan quá, nhiệm vụ giao cho Viên Luật Thư là chọn món mà!
Viên Luật Thư lắc đầu: "Em chưa từng nấu lẩu, nhưng lúc ở dưới quê em là người nấu ăn trong nhà."
Vừa nói, cậu vừa nhóm lửa và đặt nồi lên bếp.
Cuối cùng cũng dọn dẹp xong, Hoắc Hào Chi thở phào, lặng lẽ lau mồ hôi.
Anh luôn tự nhận mình tài năng, có thể học bất cứ điều gì. Lúc tìm công thức nấu lẩu, anh nhìn qua liền cảm thấy quá bình thường, ai ngờ công việc dưới bếp phức tạp như vậy, hiện giờ anh chỉ tiếc khi không trực tiếp gọi đầu bếp tới đây.
Kiều Vi không đứng dậy cho đến khi sàn nhà được lau sạch, trước khi ra ngoài, cô liếc nhìn Hoắc Hào Chi, trầm giọng: "Đi với tôi."
Phương hướng là phòng ngủ của Kiều Vi, theo từng bước đi tim Hoắc Hào Chi đập càng nhanh, tâm trạng hết sức kích động.
Anh sắp được xem phòng ngủ của Kiều Vi đúng không?
Quả nhiên không phải Kiều Vi không quan tâm anh!
...
Phòng ngủ của Kiều Vi nhỏ hơn phòng luyện đàn một chút, tông màu sạch sẽ, trang trí đơn giản.
Cô khom người trước cái bàn cạnh giường, lục tìm gì đó. Trong phòng chỉ có một chiếc đèn ngủ. Dưới ánh đèn dịu nhẹ, bộ đồ mặc ở nhà tôn lên những đường cong của Kiều Vi, mái tóc đen dài được vén sang một bên và choàng qua vai khiến cần cổ trắng ngần của cô trông gầy hơn, vành tai mềm như đậu hũ.
Dù cửa khép hờ nhưng căn hộ nằm trong khuôn viên trường âm nhạc, cách âm rất tốt.
Hoắc Hào Chi nhẹ nhàng đưa tay ra sau đóng cửa.
Tiếng khóa lạch cạch vang lên khiến Kiều Vi nhìn lại, Hoắc Hào Chi theo phản xạ sờ mũi.
May mà Kiều Vi không để ý, lần nữa nhìn xuống.
"Vi Vi, tôi..."
"Kỳ lạ, tôi nhớ có thuốc trị phỏng mà..." Kiều Vi vén tóc ra sau tai, lẩm bẩm.
Hoắc Hào Chi nhìn chiếc giường mềm mại, lại nhìn mụn nước trên tay, nuốt nước bọt, đột nhiên không biết nói gì.