Chương 57
Gần đêm khuya, bên cửa sổ khu nội trú vẫn có người nhà chờ, đèn sáng trưng, trên hàng ghế dài ở đại sảnh, sắc mặt mọi người đều nặng nề chết lặng.
Tịch Việt không phải người lạc quan mù quáng, người cần vào khoa ung bướu rõ ràng không phải Hoắc Hào Chi.
Tình hình trước mắt ăn khớp với dáng vẻ Kiều Vi khó chịu cau mày trong trí nhớ, nhìn đại sảnh một vòng, anh nắm chặt hai tay, mờ mịt không biết nên đi đâu, cảm giác sợ hãi bao trùm.
"... Thuốc này bảo hiểm không chi trả, dù gì cũng không có nhiều hiệu quả, chi bằng ngừng đi, không lẽ phải chờ tới táng gia bại sản anh mới chịu à."
"Cô im đi, người nằm trên giường đâu phải ba cô, cô đương nhiên không vội rồi..."
"Vội ăn cơm được không? Anh đếm xem con trai anh còn bao nhiêu chỗ cần dùng tiền hả..."
Không biết đứng bao lâu, Tịch Việt chỉ nghe được người phụ nữ dùng giọng địa phương thành phố G cãi cọ với chồng mình, dòng người ùn ùn kéo tới, anh mơ màng bị kéo vào thang máy.
Thang máy dừng từng tầng, không gian chen chúc nhưng lạnh băng, có y tá dắt tay một đứa bé vào.
Tịch Việt không bấm thang máy, y tá sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh lên lầu mấy?"
"Không phải lúc nãy chị y tá nói chị Vi Vi về nhà ăn tết sao? Sao chị ấy lại về rồi?" Cậu bé kéo khẩu trang xuống. Bị mẹ bắt ở trong phòng bệnh cả ngày, bây giờ được ra ngoài chơi, cậu bé không giấu được sự hưng phấn.
Không ai trả lời, Điền Điềm trực tiếp ấn tầng mười chín, sau đó khom người giúp cậu bé mang lại khẩu trang: "Chị Vi Vi bất cẩn chảy máu mũi, quay về truyền máu, sau này xuất viện Tiểu Sinh phải cẩn thận, chảy máu là phải quay lại ghim kim đấy."
Vừa nghe hai chữ Vi Vi, Tịch Việt liền ngẩng đầu.
Điền Điềm cảm thấy người này thật kỳ lạ, trông cao lớn anh tuấn nhưng sao cứ nhìn người ta chằm chằm thế.
Thang máy tới nơi, cô vội dẫn Tiểu Sinh ra ngoài nhưng người kia lập tức đuổi theo.
Qua mấy ngã rẽ, vẫn ở phía sau.
Tên này chắc không phải biến thái đấy chứ?
"Chị y tá ơi, em chạy theo chị không kịp."
Điền Điềm dứt khoát bế cậu bé, tiếp tục đi, ai ngờ Tiểu Sinh dựa vào vai cô nhìn phía sau, đột nhiên hỏi: "Chú, chú là ma cuồng theo dõi hả?"
Người đàn ông cuối cùng cũng dừng lại, khàn giọng hỏi: "Vi Vi, cô ấy ở đâu?"
...
Lúc bước vào, Kiều Vi đưa lưng về phía cửa ngồi trên giường cúi đầu chơi game, Hoắc Hào Chi ngồi cạnh chống tay nâng cằm nhìn cô, thỉnh thoảng dạy cô nên chơi thế nào.
Tiểu Sinh vừa được thả xuống đất liền vui vẻ chạy tới.
Kiều Vi cười quay đầu, nụ cười trên khóe môi liền cứng đờ.
Cô hoàn toàn không ngờ ngoại trừ Tiểu Sinh, Điền Điềm còn đưa Tịch Việt tới.
Anh có thể tìm tới đây nhanh như vậy chắc chắn là vì khi nãy lái xe đi theo.
"Vi Vi." Cổ họng Tịch Việt như đã lâu không nói chuyện, vừa trầm vừa khô rát.
Kiều Vi đoán có lẽ trên đường tới anh đã hỏi thăm bệnh tình của mình.
Hoắc Hào Chi cau mày, lửa giận vừa rồi còn chưa tan lúc này lại dâng lên, đứng dậy lạnh lùng hỏi: "Anh tới đây là gì?"
Đây là... Tình tay ba hả? Tra nam ngoại tình quay về tìm bạn gái cũ?
Điền Điềm lặng lẽ kéo Tiểu Sinh lùi hai bước, há hốc mồm.
Cô dẫn Tịch Việt tới đây vốn là có ý tốt, không ngờ lại gây ra chuyện xấu.
"Hai anh đừng đánh nhau nữa." Mắt thấy hai người kia lại muốn đánh nhau, Kiều Vi đặt ipad xuống, lên tiếng ngăn cản. Sức khỏe cô rất yếu, muốn nói lớn vô cùng khó khăn.
Sợ Kiều Vi lại tốn sức, Hoắc Hào Chi đành rút nắm đấm về, ánh mắt lại không hề nhượng bộ.
Kiều Vi đỡ giường ngồi thẳng, trên người cô đã thay đồ của bệnh viện, đệm chăn phủ lên thân hình đơn bạc, cánh môi tái nhợt.
Khoảnh khắc đó, Tịch Việt cuối cùng cũng hiểu tại sao Kiều Vi đột nhiên dọn ra khỏi nhà, chuyển từ đại học G mình sắp tốt nghiệp về lại trường âm nhạc, tất cả đều là những chuyện đối với mọi người đều gần như điên cuồng.
Cô bệnh nặng như vậy lại không chịu nói với ai trong gia đình, bởi vì ngay từ đầu cô chưa từng có ý định dựa dẫm vào họ.
Anh không thể chấp nhận đây là sự thật, nhưng nó lại như con dao đâm thẳng vào tim anh.
Ung thư dạ dày.
Tịch Việt chưa từng trách cứ bản thân như hiện tại, tại sao anh lại bất cẩn bỏ bê việc chăm sóc Kiều Vi thế. Anh không dám nghĩ Kiều Vi đã trải qua những gì trong lúc anh không biết gì hết.
"Phát hiện khi nào?" Anh cố gắng giữ cho giọng mình thật nhẹ, thân thể cứng nhắc từng bước tới gần giường, ngồi xổm xuống, cẩn thận nắm tay Kiều Vi.
"Lúc kiểm tra sức khỏe ở trường." Kiều Vi suy nghĩ một lúc, lại nói, "Tịch Việt, anh đừng nói với mẹ em."
"Được." Không biết phải dùng bao nhiêu sức lực anh mới kiềm lại nỗi chua xót sắp trào ra, "Anh hứa với em."
...
Thời điểm mới tới nhà họ Tịch, Kiều Vi chỉ cao tới ngực Tịch Việt, tóc đen, hai mắt to tròn như búp bê.
Bữa tối cùng ngày, nghe nói cô học nhạc, ba liền chọc cô nói rằng sau này muốn nghe cô kéo đàn.
Kiều Vi lập tức bật khóc, ném chén đũa xuống lên lầu.
Sau này Tịch Việt mới biết trước khi chuyển tới, mẹ Kiều đã đập nát cây đàn ba Kiều Vi để lại, hơn nữa không chịu cho cô tiếp tục theo đuổi âm nhạc.
Mẹ Kiều mắng cô không biết phép tắc, ở đâu cũng sửa cô, kiềm chế cô, cuối cùng Kiều Vi không còn làm những chuyện thất lễ như vậy nữa.
Nghiêng đầu, cắn môi... Cô dần kiềm chế tất cả mọi động tác nghịch ngợm nhỏ, càng ngày càng trầm tĩnh.
Cũng càng ngày càng giống anh.
Nhưng Tịch Việt lại vô cùng hoài niệm lúc mới tới, khoảnh khắc cô đứng dưới hiên trừng mắt nhìn anh.
Ít nhất khi đó cô thẳng thắn tuyên thệ điều mình thích hay chán ghét.
Anh thích những khi tan học Kiều Vi ở trên xe chờ anh, gọi anh là anh trai.
Thích Kiều Vi nhíu mày cắn bút dưới đèn bàn, quay đầu hỏi anh khi không giải được đề.
Tịch Việt không biết tại sao bản thân lại nhớ rõ tất cả ký ức liên quan đến Kiều Vi như vậy, nhìn lại, thanh xuân của anh hình như chỉ có Kiều Vi là màu sắc rực rỡ, kiều diễm thanh tú.
Kiều Vi tưởng anh ghét cô, nhưng cô chắc chắn không biết anh chú ý tới cô còn sớm hơn thời điểm cô chịu nói chuyện với anh.
Ngay tại mùa hè năm ấy, một đóa hoa tường vi mọc vượt qua rào chắn trong sân, người làm vườn định hái nó.
...
Cùng ngày năm cũ, chuyện phiếm của y tá lầu 19 có thêm một đề tài.
Người bị nghi là bạn trai cũ của Kiều Vi quay lại. Hai đại soái ca ở trong phòng bệnh không thèm nhìn nhau, vừa ra ngoài động một chút là va chạm tay chân, kỳ lạ là lúc về phòng lại êm thấm hòa hợp.
"Tôi thích bạn trai dịu dàng thâm tình kia hơn..."
"Thôi đi, nếu thật sự dịu dàng thâm tình thì có thể là bạn trai cũ hả?"
"Haizz..." Có người thở dài, "Nếu tôi có hai người đàn ông vừa đẹp trai vừa nhiều tiền tranh giành tình cảm vì tôi như vậy, tôi còn làm y tá làm gì?"
"Thế bảo cô bị ung thư cô muốn không?"
Y tá cầm ống lấy máu suy tư một hồi, cười xấu hổ: "Vậy thì thôi."
Bệnh nhân đau đớn thế nào, y tá khoa ung bướu như họ hiểu rõ hơn ai hết.
...
Đêm tất niên, nhà họ Tịch mở tiệc đãi khách.
Kiều Vi có thể tránh, Tịch Việt lại không đi không được.
Sau vụ bắt giữ người có trách nhiệm của Hoắc thị, hạng mục Hoàn Hải cứ gặp sự cố, giai đoạn nào cũng không thuận lợi. Thương nhân kiêng kị nhất là mắc lỗi liên tục, bây giờ là cuối năm, ba Tịch định mượn cơ hội này khơi thông các mối quan hệ.
Nhà họ Lâm cũng trong danh sách được mời.
Chỗ ngồi đã được sắp xếp từ trước, Tịch Việt từ bệnh viện vội vàng trở về, vừa cài lại cà vạt vào đại sảnh thì phát hiện người ngồi cạnh là Lâm Khả Du.
Cũng may cô giữ nét lạnh lùng, nhìn qua không định nói chuyện với anh.
Lúc này Tịch Việt mới kéo ghế ngồi xuống.
Trong bữa tiệc, người lớn trên bàn tiếp tục trêu ghẹo việc kết hôn của anh và Lâm Khả Du.
Tịch Việt nới lỏng cà vạt, ngẩng đầu cười nói: "Các chú các cô cứu đùa, cháu và Lâm Khả Du chỉ là bạn bình thường thôi."
Có nghĩa là bọn họ không có quan hệ gì?
Mọi người hai mặt nhìn nhau. Lâm Khả Du xinh đẹp, còn học đại học âm nhạc, anh trai duy nhất không nên thân chạy đi làm giảng viên đại học, nếu ai cưới cô, muốn có tài sản nhà họ Lâm là chuyện dễ như trở bàn tay. Ngoại trừ tính cách hơi tiểu thư, bọn họ thật sự không hiểu tại sao Tịch Việt không vừa lòng với đối tượng làm mai này. Con gái trong giới này không phải đều thế sao?
Không cho mọi người thời gian nghĩ nhiều, Tịch Việt đã nâng ly đứng lên: "Cháu kính cô chú..."
Còn chưa hết câu, Lâm Khả Du đứng bật dậy, miễn cưỡng cười nói: "Cháu đột nhiên thấy không khỏe, xin đi trước."
Mãi đến khi kết thúc bữa tiệc, Tịch Việt và ba mình tiễn khách xong, cổ tay đột nhiên bị người từ trong bóng tôi đi ra nắm chặt.
Người tới tát anh một cái.
"Tịch Việt, anh đùa tôi đúng không?"
Lâm Khả Du giận đùng đùng, nhục nhã khi nãy khiến cô ta đã nhịn tới cực hạn.
Quảng trường buổi tối đầy người, Tịch Việt đi rồi, cô ta đi bộ muốn gãy giày cao gót mới tới bên đường, đứng trong gió lạnh hơn một tiếng mới chờ được xe của gia đình tới đón.
Cô ta thề, đời cô ta chưa từng bị ai coi nhẹ như vậy.
Kiều Vi chẳng qua chỉ chảy máu mũi, đâu phải bệnh tình nguy kịch sắp chết, anh cứ thế mà bỏ mặc cô ta không coi cô ta ra gì.
"Xin lỗi."
Lâm Khả Du mới cảm thấy tâm trạng dần bình tĩnh lại, Tịch Việt quay đầu, rút cánh tay khỏi lòng bàn tay mình.
"Trì hoãn cô khoảng thời gian này, tôi sẽ nói rõ với chú Lâm cô Lâm."
Nói xong anh bỏ đi, lửa giận trong lòng Lâm Khả Du lại dâng lên, nắm chặt hai tay hét vào tấm lưng anh.
"Anh thích đứa em gái đê tiện kia của anh có đúng không!"
Tịch Việt không nhúc nhích, cả người cứng đờ một lúc lâu mới trả lời: "Đúng vậy."
"Anh chia tay bạn gái cũ cũng vì cô ấy đúng không?"
Cô ta bước nhanh tới trước mặt Tịch Việt, nhìn thẳng vào mắt anh.
Lần này Tịch Việt chần chờ rất lâu, mới nói: "Có lẽ vậy."
"Hay lắm, anh thích em gái anh, anh thích cô ấy, nhưng anh coi tôi là gì?"
"Tại tôi suy nghĩ không cẩn thận. Xin lỗi." Tịch Việt xin lỗi lần nữa, lướt qua cô ta đi về phía trước.
"Cô ấy là bạn gái của Hoắc Hào Chi, cô ấy không thích anh, hai người mãi mãi cũng không có kết quả!"
Lần này Tịch Việt không dừng lại, càng đi càng nhanh.
"Anh sẽ hối hận!" Lâm Khả Du kêu gào cả giọng.
Tình cảnh hiện giờ hoàn toàn khác xa suy nghĩ ban đầu, rõ ràng cô ta chỉ muốn tìm một người chồng giúp nhà họ Lâm tiếp tục kinh doanh.
Người đàn ông trông có vẻ ôn tồn lễ độ này thật ra lại lạnh lùng vô tình hơn bất kỳ ai, nhưng cố tình cô lại không nhịn được mà thích anh mất rồi.
...
Một người che giấu quá lâu, có khi thậm chí không hiểu nổi bản thân.
Lúc này, Tịch Việt như xua tan mây mù, cuối cùng cũng nhìn vào trái tim của mình. Anh cảm thấy mình rốt cuộc cũng đáp xuống đất, mọi việc không nghe kiểm soát ngày xưa cũng đều có lý do.
Anh thích Kiều Vi, thích sớm hơn bất cứ ai.
Tịch Việt định về phòng, đột nhiên nghe tiếng mẹ Kiều ở ngoài ban công truyền tới.
Hình như đang nói chuyện điện thoại, giọng điệu nghiêm khắc, không biết đang cãi nhau với ai.
Vừa đi chậm lại, anh liền nghe mấy chữ "đường Thượng Lâm... chị Lương..."
Tịch Việt lập tức ngộ ra.
Bà ấy đang gọi cho Kiều Vi.
Tịch Việt không phải người lạc quan mù quáng, người cần vào khoa ung bướu rõ ràng không phải Hoắc Hào Chi.
Tình hình trước mắt ăn khớp với dáng vẻ Kiều Vi khó chịu cau mày trong trí nhớ, nhìn đại sảnh một vòng, anh nắm chặt hai tay, mờ mịt không biết nên đi đâu, cảm giác sợ hãi bao trùm.
"... Thuốc này bảo hiểm không chi trả, dù gì cũng không có nhiều hiệu quả, chi bằng ngừng đi, không lẽ phải chờ tới táng gia bại sản anh mới chịu à."
"Cô im đi, người nằm trên giường đâu phải ba cô, cô đương nhiên không vội rồi..."
"Vội ăn cơm được không? Anh đếm xem con trai anh còn bao nhiêu chỗ cần dùng tiền hả..."
Không biết đứng bao lâu, Tịch Việt chỉ nghe được người phụ nữ dùng giọng địa phương thành phố G cãi cọ với chồng mình, dòng người ùn ùn kéo tới, anh mơ màng bị kéo vào thang máy.
Thang máy dừng từng tầng, không gian chen chúc nhưng lạnh băng, có y tá dắt tay một đứa bé vào.
Tịch Việt không bấm thang máy, y tá sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh lên lầu mấy?"
"Không phải lúc nãy chị y tá nói chị Vi Vi về nhà ăn tết sao? Sao chị ấy lại về rồi?" Cậu bé kéo khẩu trang xuống. Bị mẹ bắt ở trong phòng bệnh cả ngày, bây giờ được ra ngoài chơi, cậu bé không giấu được sự hưng phấn.
Không ai trả lời, Điền Điềm trực tiếp ấn tầng mười chín, sau đó khom người giúp cậu bé mang lại khẩu trang: "Chị Vi Vi bất cẩn chảy máu mũi, quay về truyền máu, sau này xuất viện Tiểu Sinh phải cẩn thận, chảy máu là phải quay lại ghim kim đấy."
Vừa nghe hai chữ Vi Vi, Tịch Việt liền ngẩng đầu.
Điền Điềm cảm thấy người này thật kỳ lạ, trông cao lớn anh tuấn nhưng sao cứ nhìn người ta chằm chằm thế.
Thang máy tới nơi, cô vội dẫn Tiểu Sinh ra ngoài nhưng người kia lập tức đuổi theo.
Qua mấy ngã rẽ, vẫn ở phía sau.
Tên này chắc không phải biến thái đấy chứ?
"Chị y tá ơi, em chạy theo chị không kịp."
Điền Điềm dứt khoát bế cậu bé, tiếp tục đi, ai ngờ Tiểu Sinh dựa vào vai cô nhìn phía sau, đột nhiên hỏi: "Chú, chú là ma cuồng theo dõi hả?"
Người đàn ông cuối cùng cũng dừng lại, khàn giọng hỏi: "Vi Vi, cô ấy ở đâu?"
...
Lúc bước vào, Kiều Vi đưa lưng về phía cửa ngồi trên giường cúi đầu chơi game, Hoắc Hào Chi ngồi cạnh chống tay nâng cằm nhìn cô, thỉnh thoảng dạy cô nên chơi thế nào.
Tiểu Sinh vừa được thả xuống đất liền vui vẻ chạy tới.
Kiều Vi cười quay đầu, nụ cười trên khóe môi liền cứng đờ.
Cô hoàn toàn không ngờ ngoại trừ Tiểu Sinh, Điền Điềm còn đưa Tịch Việt tới.
Anh có thể tìm tới đây nhanh như vậy chắc chắn là vì khi nãy lái xe đi theo.
"Vi Vi." Cổ họng Tịch Việt như đã lâu không nói chuyện, vừa trầm vừa khô rát.
Kiều Vi đoán có lẽ trên đường tới anh đã hỏi thăm bệnh tình của mình.
Hoắc Hào Chi cau mày, lửa giận vừa rồi còn chưa tan lúc này lại dâng lên, đứng dậy lạnh lùng hỏi: "Anh tới đây là gì?"
Đây là... Tình tay ba hả? Tra nam ngoại tình quay về tìm bạn gái cũ?
Điền Điềm lặng lẽ kéo Tiểu Sinh lùi hai bước, há hốc mồm.
Cô dẫn Tịch Việt tới đây vốn là có ý tốt, không ngờ lại gây ra chuyện xấu.
"Hai anh đừng đánh nhau nữa." Mắt thấy hai người kia lại muốn đánh nhau, Kiều Vi đặt ipad xuống, lên tiếng ngăn cản. Sức khỏe cô rất yếu, muốn nói lớn vô cùng khó khăn.
Sợ Kiều Vi lại tốn sức, Hoắc Hào Chi đành rút nắm đấm về, ánh mắt lại không hề nhượng bộ.
Kiều Vi đỡ giường ngồi thẳng, trên người cô đã thay đồ của bệnh viện, đệm chăn phủ lên thân hình đơn bạc, cánh môi tái nhợt.
Khoảnh khắc đó, Tịch Việt cuối cùng cũng hiểu tại sao Kiều Vi đột nhiên dọn ra khỏi nhà, chuyển từ đại học G mình sắp tốt nghiệp về lại trường âm nhạc, tất cả đều là những chuyện đối với mọi người đều gần như điên cuồng.
Cô bệnh nặng như vậy lại không chịu nói với ai trong gia đình, bởi vì ngay từ đầu cô chưa từng có ý định dựa dẫm vào họ.
Anh không thể chấp nhận đây là sự thật, nhưng nó lại như con dao đâm thẳng vào tim anh.
Ung thư dạ dày.
Tịch Việt chưa từng trách cứ bản thân như hiện tại, tại sao anh lại bất cẩn bỏ bê việc chăm sóc Kiều Vi thế. Anh không dám nghĩ Kiều Vi đã trải qua những gì trong lúc anh không biết gì hết.
"Phát hiện khi nào?" Anh cố gắng giữ cho giọng mình thật nhẹ, thân thể cứng nhắc từng bước tới gần giường, ngồi xổm xuống, cẩn thận nắm tay Kiều Vi.
"Lúc kiểm tra sức khỏe ở trường." Kiều Vi suy nghĩ một lúc, lại nói, "Tịch Việt, anh đừng nói với mẹ em."
"Được." Không biết phải dùng bao nhiêu sức lực anh mới kiềm lại nỗi chua xót sắp trào ra, "Anh hứa với em."
...
Thời điểm mới tới nhà họ Tịch, Kiều Vi chỉ cao tới ngực Tịch Việt, tóc đen, hai mắt to tròn như búp bê.
Bữa tối cùng ngày, nghe nói cô học nhạc, ba liền chọc cô nói rằng sau này muốn nghe cô kéo đàn.
Kiều Vi lập tức bật khóc, ném chén đũa xuống lên lầu.
Sau này Tịch Việt mới biết trước khi chuyển tới, mẹ Kiều đã đập nát cây đàn ba Kiều Vi để lại, hơn nữa không chịu cho cô tiếp tục theo đuổi âm nhạc.
Mẹ Kiều mắng cô không biết phép tắc, ở đâu cũng sửa cô, kiềm chế cô, cuối cùng Kiều Vi không còn làm những chuyện thất lễ như vậy nữa.
Nghiêng đầu, cắn môi... Cô dần kiềm chế tất cả mọi động tác nghịch ngợm nhỏ, càng ngày càng trầm tĩnh.
Cũng càng ngày càng giống anh.
Nhưng Tịch Việt lại vô cùng hoài niệm lúc mới tới, khoảnh khắc cô đứng dưới hiên trừng mắt nhìn anh.
Ít nhất khi đó cô thẳng thắn tuyên thệ điều mình thích hay chán ghét.
Anh thích những khi tan học Kiều Vi ở trên xe chờ anh, gọi anh là anh trai.
Thích Kiều Vi nhíu mày cắn bút dưới đèn bàn, quay đầu hỏi anh khi không giải được đề.
Tịch Việt không biết tại sao bản thân lại nhớ rõ tất cả ký ức liên quan đến Kiều Vi như vậy, nhìn lại, thanh xuân của anh hình như chỉ có Kiều Vi là màu sắc rực rỡ, kiều diễm thanh tú.
Kiều Vi tưởng anh ghét cô, nhưng cô chắc chắn không biết anh chú ý tới cô còn sớm hơn thời điểm cô chịu nói chuyện với anh.
Ngay tại mùa hè năm ấy, một đóa hoa tường vi mọc vượt qua rào chắn trong sân, người làm vườn định hái nó.
...
Cùng ngày năm cũ, chuyện phiếm của y tá lầu 19 có thêm một đề tài.
Người bị nghi là bạn trai cũ của Kiều Vi quay lại. Hai đại soái ca ở trong phòng bệnh không thèm nhìn nhau, vừa ra ngoài động một chút là va chạm tay chân, kỳ lạ là lúc về phòng lại êm thấm hòa hợp.
"Tôi thích bạn trai dịu dàng thâm tình kia hơn..."
"Thôi đi, nếu thật sự dịu dàng thâm tình thì có thể là bạn trai cũ hả?"
"Haizz..." Có người thở dài, "Nếu tôi có hai người đàn ông vừa đẹp trai vừa nhiều tiền tranh giành tình cảm vì tôi như vậy, tôi còn làm y tá làm gì?"
"Thế bảo cô bị ung thư cô muốn không?"
Y tá cầm ống lấy máu suy tư một hồi, cười xấu hổ: "Vậy thì thôi."
Bệnh nhân đau đớn thế nào, y tá khoa ung bướu như họ hiểu rõ hơn ai hết.
...
Đêm tất niên, nhà họ Tịch mở tiệc đãi khách.
Kiều Vi có thể tránh, Tịch Việt lại không đi không được.
Sau vụ bắt giữ người có trách nhiệm của Hoắc thị, hạng mục Hoàn Hải cứ gặp sự cố, giai đoạn nào cũng không thuận lợi. Thương nhân kiêng kị nhất là mắc lỗi liên tục, bây giờ là cuối năm, ba Tịch định mượn cơ hội này khơi thông các mối quan hệ.
Nhà họ Lâm cũng trong danh sách được mời.
Chỗ ngồi đã được sắp xếp từ trước, Tịch Việt từ bệnh viện vội vàng trở về, vừa cài lại cà vạt vào đại sảnh thì phát hiện người ngồi cạnh là Lâm Khả Du.
Cũng may cô giữ nét lạnh lùng, nhìn qua không định nói chuyện với anh.
Lúc này Tịch Việt mới kéo ghế ngồi xuống.
Trong bữa tiệc, người lớn trên bàn tiếp tục trêu ghẹo việc kết hôn của anh và Lâm Khả Du.
Tịch Việt nới lỏng cà vạt, ngẩng đầu cười nói: "Các chú các cô cứu đùa, cháu và Lâm Khả Du chỉ là bạn bình thường thôi."
Có nghĩa là bọn họ không có quan hệ gì?
Mọi người hai mặt nhìn nhau. Lâm Khả Du xinh đẹp, còn học đại học âm nhạc, anh trai duy nhất không nên thân chạy đi làm giảng viên đại học, nếu ai cưới cô, muốn có tài sản nhà họ Lâm là chuyện dễ như trở bàn tay. Ngoại trừ tính cách hơi tiểu thư, bọn họ thật sự không hiểu tại sao Tịch Việt không vừa lòng với đối tượng làm mai này. Con gái trong giới này không phải đều thế sao?
Không cho mọi người thời gian nghĩ nhiều, Tịch Việt đã nâng ly đứng lên: "Cháu kính cô chú..."
Còn chưa hết câu, Lâm Khả Du đứng bật dậy, miễn cưỡng cười nói: "Cháu đột nhiên thấy không khỏe, xin đi trước."
Mãi đến khi kết thúc bữa tiệc, Tịch Việt và ba mình tiễn khách xong, cổ tay đột nhiên bị người từ trong bóng tôi đi ra nắm chặt.
Người tới tát anh một cái.
"Tịch Việt, anh đùa tôi đúng không?"
Lâm Khả Du giận đùng đùng, nhục nhã khi nãy khiến cô ta đã nhịn tới cực hạn.
Quảng trường buổi tối đầy người, Tịch Việt đi rồi, cô ta đi bộ muốn gãy giày cao gót mới tới bên đường, đứng trong gió lạnh hơn một tiếng mới chờ được xe của gia đình tới đón.
Cô ta thề, đời cô ta chưa từng bị ai coi nhẹ như vậy.
Kiều Vi chẳng qua chỉ chảy máu mũi, đâu phải bệnh tình nguy kịch sắp chết, anh cứ thế mà bỏ mặc cô ta không coi cô ta ra gì.
"Xin lỗi."
Lâm Khả Du mới cảm thấy tâm trạng dần bình tĩnh lại, Tịch Việt quay đầu, rút cánh tay khỏi lòng bàn tay mình.
"Trì hoãn cô khoảng thời gian này, tôi sẽ nói rõ với chú Lâm cô Lâm."
Nói xong anh bỏ đi, lửa giận trong lòng Lâm Khả Du lại dâng lên, nắm chặt hai tay hét vào tấm lưng anh.
"Anh thích đứa em gái đê tiện kia của anh có đúng không!"
Tịch Việt không nhúc nhích, cả người cứng đờ một lúc lâu mới trả lời: "Đúng vậy."
"Anh chia tay bạn gái cũ cũng vì cô ấy đúng không?"
Cô ta bước nhanh tới trước mặt Tịch Việt, nhìn thẳng vào mắt anh.
Lần này Tịch Việt chần chờ rất lâu, mới nói: "Có lẽ vậy."
"Hay lắm, anh thích em gái anh, anh thích cô ấy, nhưng anh coi tôi là gì?"
"Tại tôi suy nghĩ không cẩn thận. Xin lỗi." Tịch Việt xin lỗi lần nữa, lướt qua cô ta đi về phía trước.
"Cô ấy là bạn gái của Hoắc Hào Chi, cô ấy không thích anh, hai người mãi mãi cũng không có kết quả!"
Lần này Tịch Việt không dừng lại, càng đi càng nhanh.
"Anh sẽ hối hận!" Lâm Khả Du kêu gào cả giọng.
Tình cảnh hiện giờ hoàn toàn khác xa suy nghĩ ban đầu, rõ ràng cô ta chỉ muốn tìm một người chồng giúp nhà họ Lâm tiếp tục kinh doanh.
Người đàn ông trông có vẻ ôn tồn lễ độ này thật ra lại lạnh lùng vô tình hơn bất kỳ ai, nhưng cố tình cô lại không nhịn được mà thích anh mất rồi.
...
Một người che giấu quá lâu, có khi thậm chí không hiểu nổi bản thân.
Lúc này, Tịch Việt như xua tan mây mù, cuối cùng cũng nhìn vào trái tim của mình. Anh cảm thấy mình rốt cuộc cũng đáp xuống đất, mọi việc không nghe kiểm soát ngày xưa cũng đều có lý do.
Anh thích Kiều Vi, thích sớm hơn bất cứ ai.
Tịch Việt định về phòng, đột nhiên nghe tiếng mẹ Kiều ở ngoài ban công truyền tới.
Hình như đang nói chuyện điện thoại, giọng điệu nghiêm khắc, không biết đang cãi nhau với ai.
Vừa đi chậm lại, anh liền nghe mấy chữ "đường Thượng Lâm... chị Lương..."
Tịch Việt lập tức ngộ ra.
Bà ấy đang gọi cho Kiều Vi.