Chương 32
Mở hộp quà, cô mới biết Hoắc Hào Chi đưa cho mình đồng phục biểu diễn.
Chiếc váy được gấp chỉnh tề, màu đen mang đến cảm giác tinh tế, bên ngoài có kim tuyến lấp lánh, mỹ lệ nhưng không khoa trương.
Nhân viên làm tóc cho Kiều Vi thấy vậy liền cầm chiếc váy lên xem, thúc giục: "Đi thay trước đi."
Kiều Vi có vòng eo rất nhỏ, không hợp mặc những chiếc váy bình thường, hiện giờ đúng lúc có một bộ phù hợp.
Nhân viên giúp cô vén tóc qua một bên vai, vừa chỉnh thắt lưng vừa nói: "Đường may tinh tế, cậu Hoắc đúng là biết lựa đồ. Đúng rồi Vi Vi, cậu ấy có biết số đo của em à?"
Kiều Vi cũng mờ mịt, anh ta sao có thể nhìn chuẩn như vậy?
Có điều chỉ cần suy nghĩ một lát cô liền ngộ ra, cậu ấm thân kinh bách chiến như anh có được kỹ năng này cũng chẳng có gì lạ.
Kiều Vi thay váy rồi quay lại phòng trang điểm, bắt gặp thợ trang điểm đang đánh phấn nền cho Hoắc Hào Chi.
Anh ngồi trên ghế tựa, có vẻ mất kiên nhẫn: "Rốt cuộc phải đánh bao nhiêu lớp nữa hả?"
"Cậu Hoắc, ánh đèn sân khấu ăn phấn thế nào cậu cũng biết, ngày thường qua loa thì thôi, đêm nay cả buổi biểu diễn đều được quay lại, đến lúc đó để xem ai đẹp trai hơn cậu!"
Kiều Vi bật cười.
Từ gương thấy cô cười, Hoắc Hào Chi chỉ đành nhẫn nhịn, tiếp tục để thợ trang điểm dặm bông phấn lên mặt.
Nhưng chỉ một lát, anh lại lên án: "Làm gì đấy? Sao cứ chọc chọc cây bút vô mắt tôi thế hả!"
"Cậu Hoắc, đây là bút vẽ mắt, nó sẽ giúp đôi mắt của cậu sâu hơn thường ngày..."
"Mắt tôi chưa đủ sâu hả?" Hoắc Hào Chi đẩy người ta ra, "Không vẽ không vẽ nữa, xấu muốn chết."
Trời đất bao la, ông chủ lớn nhất.1
Tôi nhịn.
Thợ trang điểm bất lực thu dọn, vừa quay đầu, lại thấy thiếu gia kia đang có hứng thú cầm son môi chọn màu cho Kiều Vi.
Thẩm mỹ của đàn ông đương nhiên là màu đỏ rực nhất, Kiều Vi nhìn thợ trang điểm muốn nói lại thôi, vội duỗi tay giật lấy son môi trên bàn, đưa cho cô ấy, cười nói: "Mặc kệ anh ta, chị quyết định đi." Nói tới đây, cô quay đầu mắng anh một câu, "Anh đừng ầm ĩ nữa."
Mắng đi! Mắng nhiều hơn nữa đi!
Thợ trang điểm thầm phất cờ hò reo trong lòng, khi cúi đầu làm việc, cô ấy cố tình đánh cho cô lớp phần nền nhẹ nhàng, lại chọn cho cô thỏi son màu đỏ kem.
Đây là lần đầu tiên Kiều Vi thử cách trang điểm như vậy, đỉnh mày góc cạnh, đuôi mắt vẽ đậm, lông mi rõ ràng.
Nhờ bàn tay của thợ trang điểm, bản thân trong gương cũng trở nên xa lạ.
Xinh đẹp, lạnh lùng.
Kiều Vi không hề hoang mang, ngược lại còn kích động muốn thử.
Thấy sắp tới giờ biểu diễn, thợ trang điểm mới lưu luyến dừng lại. Nhìn đi nhìn lại gương mặt cô, chỗ nào cũng vừa lòng, cô ấy hận không thể chụp lại trăm bức ảnh làm kỷ niệm.
Hậu trường đã ồn ào, Kiều Vi mở hộp đàn ra, chỉnh âm lần cuối.
Máu đã lặng yên bắt đầu hưng phấn trở lại.
Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua cô lên sân khấu biểu diễn.
Trước khi lên sân khấu, Hoắc Hào Chi nhất định phải đi qua hành lang, anh không nhìn thấy Kiều Vi như mong muốn mà lại gặp Nghiêm Khôn đang chờ.
"Cậu Hoắc!" Cậu ta giơ ngón cái, "Hôm nay đẹp trai tới chảy máu mũi đấy!"
"Còn cần cậu khen à?" Hoắc Hào Chi đắc ý nhướng mày, "Sao rồi, chuyện nói với cậu đã giải quyết ổn thỏa chưa?"
"Ổn thỏa rồi." Nghiêm Khôn cười khổ, "Hào Chi, lần này vì báo thù cho cậu mà tôi mặc kệ mọi giá, cậu cũng nên hết giận đi."
"Phải xem thế nào đã." Hoắc Hào Chi vỗ vai cậu ta, "Được rồi, lo xem buổi biểu diễn đi."
"Còn một việc nữa, Hào Chi." Nghiêm Khôn đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội đi tới bên cạnh anh, hạ giọng, "Cậu quen em gái của Tịch Việt thế nào vậy? Cậu không nghe mọi người nói à? Vì cậu cướp em gái của người ta đi nên người ta mới trở mặt thành thù với cậu đấy!"1
"Chuyện này ai đồn?" Hoắc Hào Chi nhíu mày.
Anh theo bản năng nhớ tới cảnh Tịch Việt đút Kiều Vi ăn bánh kem, còn cả câu hỏi anh hỏi cô, cô không trả lời thì thôi, còn mắng anh ồn ào, tâm trạng liền khó chịu.
Cục tức không có chỗ trút đi, Hoắc Hào Chi nổi giận đùng đùng: "Cậu đi sửa lại lời đồn đi, là tôi trở mặt thành thù với anh ta."
"Hào Chi!" Nghiêm Khôn kinh ngạc, "Cậu... Cậu đừng nói với tôi là cậu thật sự thích Kiều Vi đấy nhé?"
Em gái của Tịch Việt đẹp thì có đẹp, nhưng ở nhà họ Tịch nhiều năm như vậy, ai dám bảo đảm cô ấy không có chút liên quan gì với Tịch Việt?
Hoắc Hào Chi quay đầu nhìn: "Ý gì đấy hả?"
"Ý tôi là..." Nghiêm Khôn khuyên nhủ, "Hào Chi, thích một người không giống thích một món đồ, cậu đừng qua loa như vậy được không? Tôi biết cậu thích chơi, nhưng chơi thì cứ chơi, không nhất thiết phải vì chuyện này mà đối đầu với Tịch Việt đúng không?"
Là anh em cùng trưởng thành, Nghiêm Khôn biết sở thích của Hoắc Hào Chi tới nhanh, đi cũng nhanh. Ngày xưa anh thích mô hình máy bay, thích bắn súng, thích cờ vây... Những hạng mục đó, những món đồ đó, sau khi đạt tới trình độ nhất định, anh sẽ không còn hứng thú nữa.
Thích một người tuy rằng khác với thích một món đồ, nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, có khi chỉ là cảm thấy mới mẻ nhất thời mà thôi.
Ai ngờ lần này Hoắc Hào Chi nghe xong, trực tiếp giơ tay đánh thật mạnh vào khuỷu tay cậu ta.
"Cậu đừng có suy bụng ta ra bụng người được không? Tôi chơi phụ nữ bao giờ? Cậu tưởng ai cũng giống cậu à? Tên khốn!"
Chỗ nào không giống chứ?
Nghiêm Khôn ôm bụng muốn phản kích, nhưng đúng lúc thấy có người đang đứng cuối hành lang.
"Tôi tới không đúng thời điểm nhỉ?" Kiều Vi nhướng mày.
Cô gái mặc chiếc váy đen trễ vai dài tới đất, vòng eo thon gọn. Da trắng môi đỏ, lớp trang điểm không quá dày, ánh mắt trong suốt, vừa có vẻ đẹp gợi cảm vừa có sự thanh thuần nhẹ nhàng.
Thoáng chấn động, Nghiêm Khôn bỗng dưng cảm thấy vừa rồi bản thân đúng là nói bậy.
Nếu cậu ta là Hào Chi, có lẽ cũng không thoát khỏi sự mê hoặc này.
Không, có lẽ sức chống cự của cậu ta còn không bằng Hào Chi.
Trời ạ! Cô ấy nghe được bao nhiêu rồi!
Thằng nhóc Hào Chi này cố ý không nhắc nhở mình!
Trong lúc cậu ta còn ngây người, Hoắc Hào Chi lại hạ giọng cảnh cáo: "Còn không đi!"
"À, à..." Nghiêm Khôn bị động đi về phía trước, càng đi càng nhanh, mãi đến khi rời khỏi hậu trường.
Kiều Vi cầm đàn đi tới hai bước rồi dừng lại, nhíu mày: "Anh nhìn tôi chằm chằm làm gì?"
Yết hầu Hoắc Hào Chi giật giật, muốn nói lại thôi.
Lần này Kiều Vi không để ý tới anh, trực tiếp lướt qua, đi tới bậc thang.
"Vi Vi!" Hoắc Hào Chi bỗng uất ức gọi.
Cô gái cầm đàn và váy quay đầu, phát hiện cậu ấm kia thế mà mặt rơi đầy lệ.
"Anh khóc cái gì?" Kiều Vi ngạc nhiên."
"Hai mắt tôi đau?" Nói rồi, anh giơ tay xoa, càng xoa hai mắt càng hồng, "Hình như có gì đó rơi vào mắt rồi."
"Anh đừng xoa nữa, qua đây." Kiều Vi gác hộp đàn xuống, đứng trên bậc thang cao hơn anh nửa cái đầu, kéo tay anh ra xem.
Lông mi của Hoắc Hào Chi rất dài, khó trách lại rơi vào trong mắt.
Anh khóc khiến lớp trang điểm ở mắt bị nhòe, sắp phải lên sân khấu rồi, khóe mắt còn đen như mực.
Kiều Vi thở dài, kéo mí mắt anh lên, nhẹ nhàng thổi giúp anh mấy cái rồi tìm khăn sạch lau vùng bị lem trên mặt anh.
Lòng bàn tay cô mềm mại, lạnh lạnh, hơi thở thổi ra cũng lạnh lạnh.
Hơi thở mang theo mùi son nhè nhẹ cùng hương thơm riêng của Kiều Vi.
Trước mắt dần được lau khô, gương mặt của Kiều Vi cũng dần rõ ràng trong tầm mắt.
Từng chi tiết trên gương mặt cô vừa xinh đẹp vừa hài hòa, đôi mắt cứ như một hồ nước.
"Thấy rõ chưa?" Kiều Vi nhẹ nhàng hỏi.
"Không thấy."
Kiều Vi lại thổi thổi, cẩn thận lau.
"Bây giờ thì sao?"
"Vẫn không thấy.".
Hai mắt anh đen nhánh sáng ngời nhìn cô chằm chằm không nhúc nhích.
Kiều Vi dừng lại, trực tiếp ném khăn lên mặt anh, đánh đầu anh một cái.
"Tự lau đi."
Hoắc Hào Chi bắt lấy khăn, Kiều Vi đã cầm đàn bước lên bậc thang.
...
Buổi biểu diễn chính thức bắt đầu, ánh đèn từ hai phía sân khấu chiếu rọi.
Toàn thể thành viên của ban nhạc Bell mặc đồ đen xuất hiện.
MC đứng trước micro mặc áo hoodie, trên trán có vài sợi tóc mái rơi xuống giữa mày, sống mũi cao thẳng gợi cảm mê người.
Quán bar như muốn bùng nổ.
Nhưng sau khi ánh đèn tắt, mọi người lại thấy một cô gái hoàn toàn xa lạ.
Cô ấy cao gầy, tóc được vén ra sau để lộ dáng người tuyệt đẹp, trên cần cổ trắng nõn có mang choker càng tôn lên xương quai xanh tinh tế. Tay cô cầm một chiếc đàn violin, đứng ngay cạnh MC.
"Đây là thành viên mới của Bell sao?"
"Trước đây chưa từng thấy cô ấy lên sân khấu..."
Quý Viên ngồi ở hàng ghế đầu tiên sớm đã kinh ngạc tới che miệng mở to hai mắt.
"Lăng Lâm Lăng Lâm, đó là Vi Vi sao? Em không nhìn lầm đấy chứ?"
"Là Vi Vi."
"Sao Vi Vi có thể ngầu như vậy! A, em sắp không kiềm chế được nữa rồi..." Hết câu, Quý Viên liền gia nhập đám fans la hét chói tai kia.
Tiếng hét hết đợt này tới đợt khác như muốn phá vỡ màng nhĩ.
Từ Tây Bốc cũng giật mình không thua kém ai, khoảng thời gian trước cậu ta bận thi cử ở trường, khó khăn lắm mới giành được thời gian chạy tới xem biểu diễn, ban nhạc thế mà có thêm thành viên sao?
Hơn nữa cô gái này còn rất quen, sau sự cố hôm đó Từ Tây Bốc vào cục cảnh sát ngồi tới nửa đêm, hiện giờ gặp lại cô gái này lòng vẫn còn sợ.
Anh hai khi đó không phải còn hờn dỗi sao? Sao giờ lại...
"Anh Nghiêm!" Từ Tây Bốc đẩy người bên cạnh, "Anh hai thân với cô ấy từ khi nào vậy? Em xin anh hai lâu như vậy anh ấy chỉ cho em làm thành viên dự bị, sao cô ấy mới tới đã được lên sân khấu biểu diễn rồi?"
"Không phải cậu còn đi học à?" Nghiêm Khôn vỗ vai an ủi cậu ta, "Anh nói cậu nghe, anh hai của cậu gần đây bị cô gái kia mê hoặc tới thần hồn điên đảo, cậu đừng có chọc vào cậu ta, gặp xui xẻo đấy!"
"Em không tin!" Thiếu niên nhíu mày, "Anh hai của em không giống mấy anh, anh ấy không thích chơi đùa với phụ nữ, sao có thể là người trọng sắc khinh bạn!"
"Đừng nói lung tung."
Cẩn thận kẻo bị đánh đấy!
Nửa câu sau Nghiêm Khôn không nói ra, chỉ từ ái vỗ đầu cậu bé. Ngay lúc này, tiếng đàn violin của Kiều Vi vang lên.
Vừa mở màn đã khiến người ta nghẹt thở, không ai ngờ tiếng violin lại rõ ràng, mạnh mẽ, dồn dập như vậy.
Ngay từ lúc bắt đầu Kiều Vi đã phô diễn kỹ thuật nhảy cung của mình.
Giai điệu trong trẻo hòa với nhịp trống dồn dập ẩn chứa sức mạnh bùng nổ và sự tươi mới xưa nay chưa từng có.
Phản ứng của người xem ánh vào đôi mắt của Kiều Vi.
Bọn họ ngừng thở, nhìn tay trái Kiều Vi bật nhảy trên dây đàn, tay phải cầm cung kéo đàn dứt khoát cũng gây ấn tượng về mặt thị giác.
Người ngoài xem cuộc vui, người trong nghề xem chuyên môn.
Đây cũng là lần đầu tiên Quý Viên xem Kiều Vi kéo violin theo phong cách Rock and roll, hận không thể hét lên bảo tất cả tạp âm dưới sân khấu dừng lại, để toàn bộ giai điệu Kiều Vi đàn ra bay vào tai.
Bản nhạc viết rất hay, cách biểu diễn của Kiều Vi cũng rất tuyệt vời, không hề sến súa, kỹ thuật hoa lệ thống nhất với âm nhạc hào hùng.
Khúc nhạc dạo violin đi qua, tiếng bass và guitar hòa nhịp.
Hoắc Hào Chi cất giọng hát. Giọng anh tràn ngập sức sống và đam mê mãnh liệt.
Trên sân khấu thật sự bùng cháy, sức hút của âm nhạc được phát huy tối đa.
Chiếc váy được gấp chỉnh tề, màu đen mang đến cảm giác tinh tế, bên ngoài có kim tuyến lấp lánh, mỹ lệ nhưng không khoa trương.
Nhân viên làm tóc cho Kiều Vi thấy vậy liền cầm chiếc váy lên xem, thúc giục: "Đi thay trước đi."
Kiều Vi có vòng eo rất nhỏ, không hợp mặc những chiếc váy bình thường, hiện giờ đúng lúc có một bộ phù hợp.
Nhân viên giúp cô vén tóc qua một bên vai, vừa chỉnh thắt lưng vừa nói: "Đường may tinh tế, cậu Hoắc đúng là biết lựa đồ. Đúng rồi Vi Vi, cậu ấy có biết số đo của em à?"
Kiều Vi cũng mờ mịt, anh ta sao có thể nhìn chuẩn như vậy?
Có điều chỉ cần suy nghĩ một lát cô liền ngộ ra, cậu ấm thân kinh bách chiến như anh có được kỹ năng này cũng chẳng có gì lạ.
Kiều Vi thay váy rồi quay lại phòng trang điểm, bắt gặp thợ trang điểm đang đánh phấn nền cho Hoắc Hào Chi.
Anh ngồi trên ghế tựa, có vẻ mất kiên nhẫn: "Rốt cuộc phải đánh bao nhiêu lớp nữa hả?"
"Cậu Hoắc, ánh đèn sân khấu ăn phấn thế nào cậu cũng biết, ngày thường qua loa thì thôi, đêm nay cả buổi biểu diễn đều được quay lại, đến lúc đó để xem ai đẹp trai hơn cậu!"
Kiều Vi bật cười.
Từ gương thấy cô cười, Hoắc Hào Chi chỉ đành nhẫn nhịn, tiếp tục để thợ trang điểm dặm bông phấn lên mặt.
Nhưng chỉ một lát, anh lại lên án: "Làm gì đấy? Sao cứ chọc chọc cây bút vô mắt tôi thế hả!"
"Cậu Hoắc, đây là bút vẽ mắt, nó sẽ giúp đôi mắt của cậu sâu hơn thường ngày..."
"Mắt tôi chưa đủ sâu hả?" Hoắc Hào Chi đẩy người ta ra, "Không vẽ không vẽ nữa, xấu muốn chết."
Trời đất bao la, ông chủ lớn nhất.1
Tôi nhịn.
Thợ trang điểm bất lực thu dọn, vừa quay đầu, lại thấy thiếu gia kia đang có hứng thú cầm son môi chọn màu cho Kiều Vi.
Thẩm mỹ của đàn ông đương nhiên là màu đỏ rực nhất, Kiều Vi nhìn thợ trang điểm muốn nói lại thôi, vội duỗi tay giật lấy son môi trên bàn, đưa cho cô ấy, cười nói: "Mặc kệ anh ta, chị quyết định đi." Nói tới đây, cô quay đầu mắng anh một câu, "Anh đừng ầm ĩ nữa."
Mắng đi! Mắng nhiều hơn nữa đi!
Thợ trang điểm thầm phất cờ hò reo trong lòng, khi cúi đầu làm việc, cô ấy cố tình đánh cho cô lớp phần nền nhẹ nhàng, lại chọn cho cô thỏi son màu đỏ kem.
Đây là lần đầu tiên Kiều Vi thử cách trang điểm như vậy, đỉnh mày góc cạnh, đuôi mắt vẽ đậm, lông mi rõ ràng.
Nhờ bàn tay của thợ trang điểm, bản thân trong gương cũng trở nên xa lạ.
Xinh đẹp, lạnh lùng.
Kiều Vi không hề hoang mang, ngược lại còn kích động muốn thử.
Thấy sắp tới giờ biểu diễn, thợ trang điểm mới lưu luyến dừng lại. Nhìn đi nhìn lại gương mặt cô, chỗ nào cũng vừa lòng, cô ấy hận không thể chụp lại trăm bức ảnh làm kỷ niệm.
Hậu trường đã ồn ào, Kiều Vi mở hộp đàn ra, chỉnh âm lần cuối.
Máu đã lặng yên bắt đầu hưng phấn trở lại.
Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua cô lên sân khấu biểu diễn.
Trước khi lên sân khấu, Hoắc Hào Chi nhất định phải đi qua hành lang, anh không nhìn thấy Kiều Vi như mong muốn mà lại gặp Nghiêm Khôn đang chờ.
"Cậu Hoắc!" Cậu ta giơ ngón cái, "Hôm nay đẹp trai tới chảy máu mũi đấy!"
"Còn cần cậu khen à?" Hoắc Hào Chi đắc ý nhướng mày, "Sao rồi, chuyện nói với cậu đã giải quyết ổn thỏa chưa?"
"Ổn thỏa rồi." Nghiêm Khôn cười khổ, "Hào Chi, lần này vì báo thù cho cậu mà tôi mặc kệ mọi giá, cậu cũng nên hết giận đi."
"Phải xem thế nào đã." Hoắc Hào Chi vỗ vai cậu ta, "Được rồi, lo xem buổi biểu diễn đi."
"Còn một việc nữa, Hào Chi." Nghiêm Khôn đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội đi tới bên cạnh anh, hạ giọng, "Cậu quen em gái của Tịch Việt thế nào vậy? Cậu không nghe mọi người nói à? Vì cậu cướp em gái của người ta đi nên người ta mới trở mặt thành thù với cậu đấy!"1
"Chuyện này ai đồn?" Hoắc Hào Chi nhíu mày.
Anh theo bản năng nhớ tới cảnh Tịch Việt đút Kiều Vi ăn bánh kem, còn cả câu hỏi anh hỏi cô, cô không trả lời thì thôi, còn mắng anh ồn ào, tâm trạng liền khó chịu.
Cục tức không có chỗ trút đi, Hoắc Hào Chi nổi giận đùng đùng: "Cậu đi sửa lại lời đồn đi, là tôi trở mặt thành thù với anh ta."
"Hào Chi!" Nghiêm Khôn kinh ngạc, "Cậu... Cậu đừng nói với tôi là cậu thật sự thích Kiều Vi đấy nhé?"
Em gái của Tịch Việt đẹp thì có đẹp, nhưng ở nhà họ Tịch nhiều năm như vậy, ai dám bảo đảm cô ấy không có chút liên quan gì với Tịch Việt?
Hoắc Hào Chi quay đầu nhìn: "Ý gì đấy hả?"
"Ý tôi là..." Nghiêm Khôn khuyên nhủ, "Hào Chi, thích một người không giống thích một món đồ, cậu đừng qua loa như vậy được không? Tôi biết cậu thích chơi, nhưng chơi thì cứ chơi, không nhất thiết phải vì chuyện này mà đối đầu với Tịch Việt đúng không?"
Là anh em cùng trưởng thành, Nghiêm Khôn biết sở thích của Hoắc Hào Chi tới nhanh, đi cũng nhanh. Ngày xưa anh thích mô hình máy bay, thích bắn súng, thích cờ vây... Những hạng mục đó, những món đồ đó, sau khi đạt tới trình độ nhất định, anh sẽ không còn hứng thú nữa.
Thích một người tuy rằng khác với thích một món đồ, nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, có khi chỉ là cảm thấy mới mẻ nhất thời mà thôi.
Ai ngờ lần này Hoắc Hào Chi nghe xong, trực tiếp giơ tay đánh thật mạnh vào khuỷu tay cậu ta.
"Cậu đừng có suy bụng ta ra bụng người được không? Tôi chơi phụ nữ bao giờ? Cậu tưởng ai cũng giống cậu à? Tên khốn!"
Chỗ nào không giống chứ?
Nghiêm Khôn ôm bụng muốn phản kích, nhưng đúng lúc thấy có người đang đứng cuối hành lang.
"Tôi tới không đúng thời điểm nhỉ?" Kiều Vi nhướng mày.
Cô gái mặc chiếc váy đen trễ vai dài tới đất, vòng eo thon gọn. Da trắng môi đỏ, lớp trang điểm không quá dày, ánh mắt trong suốt, vừa có vẻ đẹp gợi cảm vừa có sự thanh thuần nhẹ nhàng.
Thoáng chấn động, Nghiêm Khôn bỗng dưng cảm thấy vừa rồi bản thân đúng là nói bậy.
Nếu cậu ta là Hào Chi, có lẽ cũng không thoát khỏi sự mê hoặc này.
Không, có lẽ sức chống cự của cậu ta còn không bằng Hào Chi.
Trời ạ! Cô ấy nghe được bao nhiêu rồi!
Thằng nhóc Hào Chi này cố ý không nhắc nhở mình!
Trong lúc cậu ta còn ngây người, Hoắc Hào Chi lại hạ giọng cảnh cáo: "Còn không đi!"
"À, à..." Nghiêm Khôn bị động đi về phía trước, càng đi càng nhanh, mãi đến khi rời khỏi hậu trường.
Kiều Vi cầm đàn đi tới hai bước rồi dừng lại, nhíu mày: "Anh nhìn tôi chằm chằm làm gì?"
Yết hầu Hoắc Hào Chi giật giật, muốn nói lại thôi.
Lần này Kiều Vi không để ý tới anh, trực tiếp lướt qua, đi tới bậc thang.
"Vi Vi!" Hoắc Hào Chi bỗng uất ức gọi.
Cô gái cầm đàn và váy quay đầu, phát hiện cậu ấm kia thế mà mặt rơi đầy lệ.
"Anh khóc cái gì?" Kiều Vi ngạc nhiên."
"Hai mắt tôi đau?" Nói rồi, anh giơ tay xoa, càng xoa hai mắt càng hồng, "Hình như có gì đó rơi vào mắt rồi."
"Anh đừng xoa nữa, qua đây." Kiều Vi gác hộp đàn xuống, đứng trên bậc thang cao hơn anh nửa cái đầu, kéo tay anh ra xem.
Lông mi của Hoắc Hào Chi rất dài, khó trách lại rơi vào trong mắt.
Anh khóc khiến lớp trang điểm ở mắt bị nhòe, sắp phải lên sân khấu rồi, khóe mắt còn đen như mực.
Kiều Vi thở dài, kéo mí mắt anh lên, nhẹ nhàng thổi giúp anh mấy cái rồi tìm khăn sạch lau vùng bị lem trên mặt anh.
Lòng bàn tay cô mềm mại, lạnh lạnh, hơi thở thổi ra cũng lạnh lạnh.
Hơi thở mang theo mùi son nhè nhẹ cùng hương thơm riêng của Kiều Vi.
Trước mắt dần được lau khô, gương mặt của Kiều Vi cũng dần rõ ràng trong tầm mắt.
Từng chi tiết trên gương mặt cô vừa xinh đẹp vừa hài hòa, đôi mắt cứ như một hồ nước.
"Thấy rõ chưa?" Kiều Vi nhẹ nhàng hỏi.
"Không thấy."
Kiều Vi lại thổi thổi, cẩn thận lau.
"Bây giờ thì sao?"
"Vẫn không thấy.".
Hai mắt anh đen nhánh sáng ngời nhìn cô chằm chằm không nhúc nhích.
Kiều Vi dừng lại, trực tiếp ném khăn lên mặt anh, đánh đầu anh một cái.
"Tự lau đi."
Hoắc Hào Chi bắt lấy khăn, Kiều Vi đã cầm đàn bước lên bậc thang.
...
Buổi biểu diễn chính thức bắt đầu, ánh đèn từ hai phía sân khấu chiếu rọi.
Toàn thể thành viên của ban nhạc Bell mặc đồ đen xuất hiện.
MC đứng trước micro mặc áo hoodie, trên trán có vài sợi tóc mái rơi xuống giữa mày, sống mũi cao thẳng gợi cảm mê người.
Quán bar như muốn bùng nổ.
Nhưng sau khi ánh đèn tắt, mọi người lại thấy một cô gái hoàn toàn xa lạ.
Cô ấy cao gầy, tóc được vén ra sau để lộ dáng người tuyệt đẹp, trên cần cổ trắng nõn có mang choker càng tôn lên xương quai xanh tinh tế. Tay cô cầm một chiếc đàn violin, đứng ngay cạnh MC.
"Đây là thành viên mới của Bell sao?"
"Trước đây chưa từng thấy cô ấy lên sân khấu..."
Quý Viên ngồi ở hàng ghế đầu tiên sớm đã kinh ngạc tới che miệng mở to hai mắt.
"Lăng Lâm Lăng Lâm, đó là Vi Vi sao? Em không nhìn lầm đấy chứ?"
"Là Vi Vi."
"Sao Vi Vi có thể ngầu như vậy! A, em sắp không kiềm chế được nữa rồi..." Hết câu, Quý Viên liền gia nhập đám fans la hét chói tai kia.
Tiếng hét hết đợt này tới đợt khác như muốn phá vỡ màng nhĩ.
Từ Tây Bốc cũng giật mình không thua kém ai, khoảng thời gian trước cậu ta bận thi cử ở trường, khó khăn lắm mới giành được thời gian chạy tới xem biểu diễn, ban nhạc thế mà có thêm thành viên sao?
Hơn nữa cô gái này còn rất quen, sau sự cố hôm đó Từ Tây Bốc vào cục cảnh sát ngồi tới nửa đêm, hiện giờ gặp lại cô gái này lòng vẫn còn sợ.
Anh hai khi đó không phải còn hờn dỗi sao? Sao giờ lại...
"Anh Nghiêm!" Từ Tây Bốc đẩy người bên cạnh, "Anh hai thân với cô ấy từ khi nào vậy? Em xin anh hai lâu như vậy anh ấy chỉ cho em làm thành viên dự bị, sao cô ấy mới tới đã được lên sân khấu biểu diễn rồi?"
"Không phải cậu còn đi học à?" Nghiêm Khôn vỗ vai an ủi cậu ta, "Anh nói cậu nghe, anh hai của cậu gần đây bị cô gái kia mê hoặc tới thần hồn điên đảo, cậu đừng có chọc vào cậu ta, gặp xui xẻo đấy!"
"Em không tin!" Thiếu niên nhíu mày, "Anh hai của em không giống mấy anh, anh ấy không thích chơi đùa với phụ nữ, sao có thể là người trọng sắc khinh bạn!"
"Đừng nói lung tung."
Cẩn thận kẻo bị đánh đấy!
Nửa câu sau Nghiêm Khôn không nói ra, chỉ từ ái vỗ đầu cậu bé. Ngay lúc này, tiếng đàn violin của Kiều Vi vang lên.
Vừa mở màn đã khiến người ta nghẹt thở, không ai ngờ tiếng violin lại rõ ràng, mạnh mẽ, dồn dập như vậy.
Ngay từ lúc bắt đầu Kiều Vi đã phô diễn kỹ thuật nhảy cung của mình.
Giai điệu trong trẻo hòa với nhịp trống dồn dập ẩn chứa sức mạnh bùng nổ và sự tươi mới xưa nay chưa từng có.
Phản ứng của người xem ánh vào đôi mắt của Kiều Vi.
Bọn họ ngừng thở, nhìn tay trái Kiều Vi bật nhảy trên dây đàn, tay phải cầm cung kéo đàn dứt khoát cũng gây ấn tượng về mặt thị giác.
Người ngoài xem cuộc vui, người trong nghề xem chuyên môn.
Đây cũng là lần đầu tiên Quý Viên xem Kiều Vi kéo violin theo phong cách Rock and roll, hận không thể hét lên bảo tất cả tạp âm dưới sân khấu dừng lại, để toàn bộ giai điệu Kiều Vi đàn ra bay vào tai.
Bản nhạc viết rất hay, cách biểu diễn của Kiều Vi cũng rất tuyệt vời, không hề sến súa, kỹ thuật hoa lệ thống nhất với âm nhạc hào hùng.
Khúc nhạc dạo violin đi qua, tiếng bass và guitar hòa nhịp.
Hoắc Hào Chi cất giọng hát. Giọng anh tràn ngập sức sống và đam mê mãnh liệt.
Trên sân khấu thật sự bùng cháy, sức hút của âm nhạc được phát huy tối đa.