Chương 29
Tinh thần ông ngoại hôm nay rất tốt, sau khi nghe nhạc xong, xoay người thấy Kiều Vi, còn chủ động nói chuyện với cô.
"Đứng ngay đầu gió không lạnh à?"
Giống đang thăm hỏi người lạ.
Kiều Vi biết ông không nhớ mình, chỉ cười lắc đầu, đáp: "Không lạnh ạ."
"Đúng là đứa bé ngốc."
Có lẽ do bản thân thấy lạnh, ông đứng dậy, kéo áo khoác lại, ôm radio vào trong, dựa vào sô pha, mơ màng nhắm mắt.
"Ông ơi, cơm sắp chín rồi, bây giờ không phải lúc để ngủ." Người giúp việc đánh thức ông, "Mấy phút nữa là có cơm rồi."
"Không đi, không ăn cơm." Ông làm nũng như đứa trẻ.
"Tiểu thư có mang bánh quy mà ông thích tới đây này." Giúp việc cúi người, đưa hộp bánh quy giòn xốp vào tay ông.
Bánh quy ra lò hai tiếng trước, lúc này vẫn còn ấm. Ông tò mò mở ra, hỏi bà: "Tôi thích ăn cái này à?"
"Lúc trước một ngày có thể ăn hơn nửa hộp."
"Vậy sao..." Ông lão gật đầu, cầm cái bánh cắn thử một miếng, hình như rất thích, cắn hai miếng đã ăn xong một cái bánh, lại cầm một cái khác trong hộp lên, ngẩng đầu hỏi Kiều Vi, "Cháu mang tới à?"
Thấy Kiều Vi gật đầu, ông vẫy tay với cô, ý bảo cô có thể đến gần một chút: "Đứng đó lạnh lắm."
Kiều Vi lúc này mới đi tới gần ông.
Ánh nắng xuyên qua lớp kính mờ từ ô cửa sổ màu đỏ, dưới mái hiên bên ngoài có tiếng chim hót líu lo.
Ông lão cầm bánh quy, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô một hồi, đột nhiên nói: "... Gầy rồi."
Kiều Vi giật mình nhìn ông, ánh mắt của ông lão đã dần tỉnh táo lại. Cô vội bước tới, ngồi xổm xuống, nắm tay ông: "Ông ngoại."
Ông lão quả nhiên không tránh đi mà nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô, khàn giọng gọi: "Vi Vi, việc học vẫn tốt chứ?"
"Cũng ổn à." Kiều Vi gật đầu.
"Đã lâu rồi không nghe cháu kéo đàn."
"Lần sau cháu sẽ mang đàn tới kéo cho ông nghe."
Kiều Vi trả lời như vậy, nhưng cô biết lần sau tới, ông chắc chắn sẽ quên sạch chuyện hôm nay.
"Vi Vi đúng là nghe lời."
Ông gật đầu khen ngợi, nụ cười vẫn hiền hòa từ ái như khi Kiều Vi năm mười mấy tuổi vẽ ra bức tranh làm ông hài lòng.
Kiều Vi lặng lẽ gối đầu lên đầu gối ông.
Nhưng chỉ một lát, ông giống như lại hoàn toàn quên mọi chuyện vừa xảy ra. Ông lão giật mình một cái, giơ tay đẩy Kiều Vi sang một bên.
"Cô là ai?" Ông sợ hãi nhìn cô, thậm chí ném hộp bánh quy đi.
Đồ ăn rơi đầy đất.
"Sao bệnh lại tái phát rồi..." Dì Lương vội từ dưới bếp chạy tới, đỡ Kiều Vi đứng dậy, lo lắng hỏi, "Tiểu thư, cô không sao chứ?"
Kiều Vi lắc đầu, lùi một bước đến ngoài cửa, đứng yên.
Mấy con cá koi trong hồ nằm bất động như đã ngủ rồi.
Người phụ nữ liên tục trấn an, qua hồi lâu ông ngoài mới bình tĩnh lại, lần nữa hát nhạc kịch tiếng Quảng Đông.
Ông lão hát hai câu thì quên lời, lại cao giọng, không biết nói với ai: "Tôi đói bụng rồi, muốn ăn cơm."
Nghe đến đây, Kiều Vi mới xuống cầu thang, ra ngoài.
"Tiểu thư không ở lại dùng bữa sao?" Dì Lương đuổi theo.
"Không, hôm khác cháu sẽ quay lại."
Kiều Vi ra ngoài, càng đi càng nhanh, mãi đến khi chạy tới trạm xe buýt, cô mới dừng lại thở hổn hển.
Hai chân mềm nhũn, nhịp tim đập như trống nổi, bên tai chỉ có tiếng gió phù phù.
Trước mắt mơ hồ vì thiếu oxy, cô đỡ cây cột bên cạnh, trong đầu có một suy nghĩ càng lúc càng rõ ràng.
Cô phải sống.
Dù là vì bản thân hay vì người khác.
Ông ngoại ở đây cả đời, lớn tuổi như vậy, ông đã khó khăn thế nào mới có thể cố gắng tới ngày hôm nay?
Nếu phải chuyển tới nơi xa lạ, trạng thái của ông ngoại sợ rằng sẽ ngày càng kém. Nếu ngay cả cô cũng buông tay mặc kệ, có lẽ ông thật sự sẽ bị mẹ Kiều đưa tới viện dưỡng lão.
Đường Thượng Lâm không thể bị quy hoạch!
Lồng ngực như có ngọn lửa nhen nhóm, càng cháy càng mãnh liệt, mãi đến khi hơi nóng lan rộng khắp người.
Cô phải sống.
Ít nhất là bây giờ, cô phải sống.
...
Xe buýt tới trạm, Kiều Vi theo dòng người định lên xe.
Phía sau bỗng có người vỗ vai cô: "Cô gái, hình như là chuông di động của cô..."
Kiều Vi đang không tập trung, nghe vậy mới hoàn hồn, vội gật đầu cảm ơn người kia, mở túi tìm di động.
Xe buýt đóng cửa, lăn bánh rời đi, phía sau có một chiếc xe chạy tới dừng lại trước mặt cô.
Tuy là chiếc xe hoàn toàn xa lạ, nhưng Kiều Vi vẫn có thể lập tức đoán được chủ nhân của nó.
Trong số những người cô quen, cũng chỉ có Hoắc Hào Chi thích xuất hiện bằng cách như vậy.
Quả nhiên, anh hạ cửa sổ xuống, quơ quơ di động trong lòng bàn tay: "Thay vì ngồi xe buýt, em có thể gọi điện cho tôi."
"Sao anh biết tôi ở đây?" Cô đóng túi lại, ngẩng đầu.
"Tóm lại không phải tôi theo dõi em." Anh nắm tay lái, đắc ý nhìn cô, "Em đi thăm người mình muốn thăm xong rồi à?"
"Ừ."
"Vậy lên xe không?"
Cách giờ hẹn luyện tập còn sớm, Kiều Vi nhíu mày: "Đi đâu?"
Thấy cô đứng yên một chỗ, anh dứt khoát xuống xe, mở cửa bên ghế phụ: "Đưa em đi chơi."
"Tôi không rảnh." Cô lắc đầu từ chối.
"Nè." Hoắc Hào Chi nóng vội chạy tới cạnh cô, "Hiện giờ em cũng không bận gì."
"Nhưng tôi cũng không thời gian để đi chơi." Kiều Vi lùi hai bước, ngồi xuống băng ghế dài, tiếp tục chờ xe buýt.
Nhìn từ góc độ của anh, Kiều Vi vừa lạnh lùng vừa trầm lắng.
Anh hít sâu một hơi, trực tiếp ngồi xuống băng ghế.
"Sao anh còn chưa đi?"
"Đi chơi một mình chẳng có gì thú vị, tôi cũng muốn ở đây trải nghiệm cảm giác hứng gió lạnh chờ xe."
Lại có một chiếc xe buýt vào trạm, tài xế thấy có chiếc xe dừng trước mặt, không ngừng bóp còi, còn chui đầu ra cửa sổ: "Nè, sao vợ chồng cô cậu lại dừng xe dưới lòng đường để yêu đương hả? Không biết tìm chỗ đậu xe à?"
Hoắc Hào Chi ngồi yên không nhúc nhích.
Da mặt Kiều Vi thì không dày bằng anh, ngồi thêm hai giây liền đứng dậy đánh vào đầu anh một cái, khom lưng ngồi vào ghế phụ, thúc giục: "Ngây ra đó làm gì? Mau lái xe."
Tóc đã tạo kiểu cứ thế bị cô phá hỏng, trên trán còn vài sợi tóc rũ xuống.
Ngoại trừ bà nội, Kiều Vi là người phụ nữ đầu tiên dám đánh đầu anh.
Trước khi ngồi vào vị trí điều khiển, Hoắc Hào Chi đưa tay sờ chỗ vừa bị cô đánh.
Kỳ lạ, anh thế mà không hề tức giận, thậm chí còn vì sự thân mật kia mà mừng thầm không giải thích được.
Rốt cuộc là tại sao bị đánh còn vui như vậy? Chẳng lẽ anh có khuynh hướng thích bị ngược đãi sao?
Nghĩ tới khả năng này, anh vội lắc đầu không dám nghĩ tiếp nữa. Hoắc Hào Chi mở cửa xe, chui đầu vào.
Hình như Kiều Vi có ma thuật gì đó, Hoắc Hào Chi luôn cảm thấy mỗi lần gặp cô, chỉ số IQ của mình luôn bằng không, chẳng khác nào học sinh tiểu học.
Trại nuôi ngựa Tây Đình gần đường Thượng Lâm, chỉ qua năm sáu ngã tư là tới. Dừng xe, Hoắc Hào Chi nóng lòng gọi người đi dắt ngựa của mình tới.
Không ngờ Kiều Vi lại cảm thấy trời lạnh, không chịu cưỡi.
Mất đi cơ hội làm huấn luyện viên cưỡi ngựa, Hoắc Hào Chi cũng không tức giận, anh một hai đòi đưa Kiều Vi tới đây chơi đương nhiên có nguyên nhân.
Trước giờ trong mỗi cuộc thi đua ngựa, khán giả đa phần là thiếu nữ.
Hôm nay, Kiều Vi chắc chắn sẽ bị tư thế oai hùng của anh ở trên lưng ngựa làm cho khuynh đảo!
Gọi người tiếp đón Kiều Vi, anh về phòng thay bộ đồ cưỡi ngựa.
Áo choàng giày bó, lạnh một chút cũng không sao, vì đẹp trai, tất cả đều đáng.
Đang đứng trước gương cài nút áo, giám đốc của trại nuôi ngựa vội chạy tới.
"Cậu Hoắc."
Người đàn ông này vốn là cấp dưới của ông nội anh, đối với ông ta Hoắc Hào Chi vẫn giữ phép lịch sự.
"Sao vậy?"
"Cậu vừa đi, Hoắc Trọng Anh liền dẫn theo mấy người bạn tới đây."
"Hắn tới trại nuôi ngựa?" Tay Hoắc Hào Chi dừng lại, "Ở đâu?"
"Bây giờ còn đang ở phòng nghỉ."
...
Kiều Vi ngồi xuống, uống nửa ly nước, đột nhiên nghe thấy bên ngoài ồn ào, tiếng nói chuyện có hơi quen tai.
Cô đứng dậy, mở cánh cửa khép hờ, âm thanh đối diện càng rõ ràng.
Là Tịch Việt!
Kiều Vi sửng sốt. Từ hôm rời khỏi nhà họ Tịch, cô không trả lời điện thoại bên đó gọi tới, không ngờ lại gặp anh ở đây.
Cửa ở phòng đối diện cũng khép hờ, không biết anh đang nói chuyện với ai, hình như là đang bàn việc làm ăn.
Cô chỉ nghe mấy từ "Di dời... Bản vẽ..."
Lòng bàn tay đặt trên then cửa, cô không biết có nên nhân lúc này ra ngoài hay không.
Tính toán thời gian, Hoắc Hào Chi cũng nên đến đây rồi.
Kiều Vi còn đang do dự, cửa phòng nghỉ đột nhiên mở.
Nhân viên phục vụ không ngờ có người đứng ngay sau cửa, ly nước trong khay rơi xuống đất, hơn phân nửa hất vào đồ Kiều Vi. Kiều Vi muốn duỗi tay bắt lấy ly pha lê nhưng không kịp, cái ly rơi xuống sàn gỗ, phát ra tiếng vang, vỡ thành từng mảnh.
"Xin lỗi xin lỗi..." Nhân viên hoảng sợ, cuống quýt cởi tạp dề, muốn lau vết bẩn trên áo khoác của Kiều Vi.
Kiều Vi do cậu Hoắc dẫn tới, giám đốc bảo cô ta đem ly nước trái cây ấm tới, không ngờ bản thân lại làm ướt áo của khách quý.
Thấy cô ấy muốn khóc, Kiều Vi xua tay ý bảo không sao, định đóng cửa lại.
Chỉ tiếc đã không kịp.
Đối diện đã nghe tiếng vang, mở cửa.
"Vi Vi?" Kiều Vi còn chưa ngẩng đầu bỗng nghe Tịch Việt gọi, "Sao em lại ở đây?"
"Em.. Tới cùng bạn."
Trên áo khoác của Kiều Vi còn dính nước, Tịch Việt thấy thế không ổn, quay đầu định hỏi khăn lông, muốn lau cho cô. Kiều Vi xua tay, tự nhận lấy khăn.
"Để em tự làm."
"Em tới cùng Hào Chi à?" Tịch Việt im lặng hồi lâu mới hỏi.
"Vâng." Kiều Vi cúi đầu lau, trầm giọng đáp.
Người trước mặt dường như lại gầy hơn, đôi môi tái nhợt, cằm chôn trong áo khoác, hàng lông mi nhẹ nhàng rũ xuống thoạt nhìn vừa ngoan ngoãn vừa trầm tĩnh.
Thật ra Kiều Vi chỉ mới dọn ra khỏi nhà mấy ngày, nhưng anh lại cảm thấy đã lâu rồi không gặp cô.
Sau hôm cô bỏ nhà ra ngoài, từ chỗ Lâm Khả Du anh mới biết chuyện Kiều Vi đang học ở trường âm nhạc, sau khi điều tra thêm mới biết hơn một tháng trước cô đã thôi học ở trường đại học G.
Mọi chuyện liên quan tới Kiều Vi, anh hình như không biết gì cả.
Anh thậm chí không biết Kiều Vi quyết định từ khi nào, không biết cô đã giãy giụa ra sao, cũng không biết cô rốt cuộc phải có dũng khí lớn thế nào mới một mình tự quyết những việc này.
Cứ mơ mơ màng màng như thế, anh đã bị Kiều Vi đẩy sang phía đối lập.
Anh biết quan hệ giữa họ có khoảng cách, nhưng lại không tìm được cách để giải quyết.
"Tịch Việt, cô gái này là..."
Có giọng nói từ phía sau Tịch Việt truyền tới, Kiều Vi ngẩng đầu, mới phát hiện có người đứng sau anh.
"Em gái tôi, Kiều Vi." Tịch Việt giới thiệu."
Hắn lại hỏi: "Mấy ngày trước tới nhà cậu, sao lại không gặp?"
"Em gái tôi đang đi học." Tịch Việt dường như không muốn tiếp tục đề tài này, chỉ trả lời qua loa.
Người đàn ông kia có vẻ lớn tuổi hơn Tịch Việt, hắn đeo kính gọng vàng, dáng người cao gầy, mắt to môi mỏng.
Có hơi quen mặt.
Kiều Vi nhìn một lát rồi rời mắt đi, gật đầu, xem như chào hỏi.
Người đàn ông kia lại có vẻ hứng thú, hắn đánh giá cô hồi lâu, đưa tay qua.
"Chào em, Kiều Vi." Hắn khẽ cười, "Tôi là Hoắc Trọng Anh, bạn của anh trai em."
Nước dính trên áo khoác thấm vào trong khiến người ta rất khó chịu.
Kiều Vi nhíu mày, còn chưa kịp vươn tay, bỗng dưng có người xen vào, che chắn cô ở phía sau.
Không biết từ khi nào Hoắc Hào Chi đã tới, tay phải anh đặt trong quần, tay trái lười biếng bắt tay người đàn ông kia.
"Chào anh, tôi là bạn của Kiều Vi." Giọng điệu trào phúng có ý trêu chọc.
Kiều Vi nhìn anh, tay rút về.
Không biết vì lý do gì, cô bỗng muốn cười.
Hoắc Hào Chi xuất hiện, cô cuối cùng mới nhận ra người đàn ông đối diện có chỗ nào quen mặt.
Hai người họ có vẻ ngoài khá giống nhau.
Chẳng qua người đàn ông kia giống thương nhân hơn, ánh mắt lộ sự khôn khéo. Còn Hoắc Hào Chi có đôi mắt đào hoa, lúm đồng tiền bên môi lúc nào cũng tỏa ra hormone, khi cười rộ sẽ lộ vẻ bướng bỉnh mê phóng túng.
Nhưng nói thật, nếu đi so sánh, Kiều Vi thà tiếp xúc với Hoắc Hào Chi hơn.1
Trông tương tự nhau, lại đều họ Hoắc...
Kiều Vi theo bản năng nhớ tới một vài lời đồn.
"Đứng ngay đầu gió không lạnh à?"
Giống đang thăm hỏi người lạ.
Kiều Vi biết ông không nhớ mình, chỉ cười lắc đầu, đáp: "Không lạnh ạ."
"Đúng là đứa bé ngốc."
Có lẽ do bản thân thấy lạnh, ông đứng dậy, kéo áo khoác lại, ôm radio vào trong, dựa vào sô pha, mơ màng nhắm mắt.
"Ông ơi, cơm sắp chín rồi, bây giờ không phải lúc để ngủ." Người giúp việc đánh thức ông, "Mấy phút nữa là có cơm rồi."
"Không đi, không ăn cơm." Ông làm nũng như đứa trẻ.
"Tiểu thư có mang bánh quy mà ông thích tới đây này." Giúp việc cúi người, đưa hộp bánh quy giòn xốp vào tay ông.
Bánh quy ra lò hai tiếng trước, lúc này vẫn còn ấm. Ông tò mò mở ra, hỏi bà: "Tôi thích ăn cái này à?"
"Lúc trước một ngày có thể ăn hơn nửa hộp."
"Vậy sao..." Ông lão gật đầu, cầm cái bánh cắn thử một miếng, hình như rất thích, cắn hai miếng đã ăn xong một cái bánh, lại cầm một cái khác trong hộp lên, ngẩng đầu hỏi Kiều Vi, "Cháu mang tới à?"
Thấy Kiều Vi gật đầu, ông vẫy tay với cô, ý bảo cô có thể đến gần một chút: "Đứng đó lạnh lắm."
Kiều Vi lúc này mới đi tới gần ông.
Ánh nắng xuyên qua lớp kính mờ từ ô cửa sổ màu đỏ, dưới mái hiên bên ngoài có tiếng chim hót líu lo.
Ông lão cầm bánh quy, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô một hồi, đột nhiên nói: "... Gầy rồi."
Kiều Vi giật mình nhìn ông, ánh mắt của ông lão đã dần tỉnh táo lại. Cô vội bước tới, ngồi xổm xuống, nắm tay ông: "Ông ngoại."
Ông lão quả nhiên không tránh đi mà nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô, khàn giọng gọi: "Vi Vi, việc học vẫn tốt chứ?"
"Cũng ổn à." Kiều Vi gật đầu.
"Đã lâu rồi không nghe cháu kéo đàn."
"Lần sau cháu sẽ mang đàn tới kéo cho ông nghe."
Kiều Vi trả lời như vậy, nhưng cô biết lần sau tới, ông chắc chắn sẽ quên sạch chuyện hôm nay.
"Vi Vi đúng là nghe lời."
Ông gật đầu khen ngợi, nụ cười vẫn hiền hòa từ ái như khi Kiều Vi năm mười mấy tuổi vẽ ra bức tranh làm ông hài lòng.
Kiều Vi lặng lẽ gối đầu lên đầu gối ông.
Nhưng chỉ một lát, ông giống như lại hoàn toàn quên mọi chuyện vừa xảy ra. Ông lão giật mình một cái, giơ tay đẩy Kiều Vi sang một bên.
"Cô là ai?" Ông sợ hãi nhìn cô, thậm chí ném hộp bánh quy đi.
Đồ ăn rơi đầy đất.
"Sao bệnh lại tái phát rồi..." Dì Lương vội từ dưới bếp chạy tới, đỡ Kiều Vi đứng dậy, lo lắng hỏi, "Tiểu thư, cô không sao chứ?"
Kiều Vi lắc đầu, lùi một bước đến ngoài cửa, đứng yên.
Mấy con cá koi trong hồ nằm bất động như đã ngủ rồi.
Người phụ nữ liên tục trấn an, qua hồi lâu ông ngoài mới bình tĩnh lại, lần nữa hát nhạc kịch tiếng Quảng Đông.
Ông lão hát hai câu thì quên lời, lại cao giọng, không biết nói với ai: "Tôi đói bụng rồi, muốn ăn cơm."
Nghe đến đây, Kiều Vi mới xuống cầu thang, ra ngoài.
"Tiểu thư không ở lại dùng bữa sao?" Dì Lương đuổi theo.
"Không, hôm khác cháu sẽ quay lại."
Kiều Vi ra ngoài, càng đi càng nhanh, mãi đến khi chạy tới trạm xe buýt, cô mới dừng lại thở hổn hển.
Hai chân mềm nhũn, nhịp tim đập như trống nổi, bên tai chỉ có tiếng gió phù phù.
Trước mắt mơ hồ vì thiếu oxy, cô đỡ cây cột bên cạnh, trong đầu có một suy nghĩ càng lúc càng rõ ràng.
Cô phải sống.
Dù là vì bản thân hay vì người khác.
Ông ngoại ở đây cả đời, lớn tuổi như vậy, ông đã khó khăn thế nào mới có thể cố gắng tới ngày hôm nay?
Nếu phải chuyển tới nơi xa lạ, trạng thái của ông ngoại sợ rằng sẽ ngày càng kém. Nếu ngay cả cô cũng buông tay mặc kệ, có lẽ ông thật sự sẽ bị mẹ Kiều đưa tới viện dưỡng lão.
Đường Thượng Lâm không thể bị quy hoạch!
Lồng ngực như có ngọn lửa nhen nhóm, càng cháy càng mãnh liệt, mãi đến khi hơi nóng lan rộng khắp người.
Cô phải sống.
Ít nhất là bây giờ, cô phải sống.
...
Xe buýt tới trạm, Kiều Vi theo dòng người định lên xe.
Phía sau bỗng có người vỗ vai cô: "Cô gái, hình như là chuông di động của cô..."
Kiều Vi đang không tập trung, nghe vậy mới hoàn hồn, vội gật đầu cảm ơn người kia, mở túi tìm di động.
Xe buýt đóng cửa, lăn bánh rời đi, phía sau có một chiếc xe chạy tới dừng lại trước mặt cô.
Tuy là chiếc xe hoàn toàn xa lạ, nhưng Kiều Vi vẫn có thể lập tức đoán được chủ nhân của nó.
Trong số những người cô quen, cũng chỉ có Hoắc Hào Chi thích xuất hiện bằng cách như vậy.
Quả nhiên, anh hạ cửa sổ xuống, quơ quơ di động trong lòng bàn tay: "Thay vì ngồi xe buýt, em có thể gọi điện cho tôi."
"Sao anh biết tôi ở đây?" Cô đóng túi lại, ngẩng đầu.
"Tóm lại không phải tôi theo dõi em." Anh nắm tay lái, đắc ý nhìn cô, "Em đi thăm người mình muốn thăm xong rồi à?"
"Ừ."
"Vậy lên xe không?"
Cách giờ hẹn luyện tập còn sớm, Kiều Vi nhíu mày: "Đi đâu?"
Thấy cô đứng yên một chỗ, anh dứt khoát xuống xe, mở cửa bên ghế phụ: "Đưa em đi chơi."
"Tôi không rảnh." Cô lắc đầu từ chối.
"Nè." Hoắc Hào Chi nóng vội chạy tới cạnh cô, "Hiện giờ em cũng không bận gì."
"Nhưng tôi cũng không thời gian để đi chơi." Kiều Vi lùi hai bước, ngồi xuống băng ghế dài, tiếp tục chờ xe buýt.
Nhìn từ góc độ của anh, Kiều Vi vừa lạnh lùng vừa trầm lắng.
Anh hít sâu một hơi, trực tiếp ngồi xuống băng ghế.
"Sao anh còn chưa đi?"
"Đi chơi một mình chẳng có gì thú vị, tôi cũng muốn ở đây trải nghiệm cảm giác hứng gió lạnh chờ xe."
Lại có một chiếc xe buýt vào trạm, tài xế thấy có chiếc xe dừng trước mặt, không ngừng bóp còi, còn chui đầu ra cửa sổ: "Nè, sao vợ chồng cô cậu lại dừng xe dưới lòng đường để yêu đương hả? Không biết tìm chỗ đậu xe à?"
Hoắc Hào Chi ngồi yên không nhúc nhích.
Da mặt Kiều Vi thì không dày bằng anh, ngồi thêm hai giây liền đứng dậy đánh vào đầu anh một cái, khom lưng ngồi vào ghế phụ, thúc giục: "Ngây ra đó làm gì? Mau lái xe."
Tóc đã tạo kiểu cứ thế bị cô phá hỏng, trên trán còn vài sợi tóc rũ xuống.
Ngoại trừ bà nội, Kiều Vi là người phụ nữ đầu tiên dám đánh đầu anh.
Trước khi ngồi vào vị trí điều khiển, Hoắc Hào Chi đưa tay sờ chỗ vừa bị cô đánh.
Kỳ lạ, anh thế mà không hề tức giận, thậm chí còn vì sự thân mật kia mà mừng thầm không giải thích được.
Rốt cuộc là tại sao bị đánh còn vui như vậy? Chẳng lẽ anh có khuynh hướng thích bị ngược đãi sao?
Nghĩ tới khả năng này, anh vội lắc đầu không dám nghĩ tiếp nữa. Hoắc Hào Chi mở cửa xe, chui đầu vào.
Hình như Kiều Vi có ma thuật gì đó, Hoắc Hào Chi luôn cảm thấy mỗi lần gặp cô, chỉ số IQ của mình luôn bằng không, chẳng khác nào học sinh tiểu học.
Trại nuôi ngựa Tây Đình gần đường Thượng Lâm, chỉ qua năm sáu ngã tư là tới. Dừng xe, Hoắc Hào Chi nóng lòng gọi người đi dắt ngựa của mình tới.
Không ngờ Kiều Vi lại cảm thấy trời lạnh, không chịu cưỡi.
Mất đi cơ hội làm huấn luyện viên cưỡi ngựa, Hoắc Hào Chi cũng không tức giận, anh một hai đòi đưa Kiều Vi tới đây chơi đương nhiên có nguyên nhân.
Trước giờ trong mỗi cuộc thi đua ngựa, khán giả đa phần là thiếu nữ.
Hôm nay, Kiều Vi chắc chắn sẽ bị tư thế oai hùng của anh ở trên lưng ngựa làm cho khuynh đảo!
Gọi người tiếp đón Kiều Vi, anh về phòng thay bộ đồ cưỡi ngựa.
Áo choàng giày bó, lạnh một chút cũng không sao, vì đẹp trai, tất cả đều đáng.
Đang đứng trước gương cài nút áo, giám đốc của trại nuôi ngựa vội chạy tới.
"Cậu Hoắc."
Người đàn ông này vốn là cấp dưới của ông nội anh, đối với ông ta Hoắc Hào Chi vẫn giữ phép lịch sự.
"Sao vậy?"
"Cậu vừa đi, Hoắc Trọng Anh liền dẫn theo mấy người bạn tới đây."
"Hắn tới trại nuôi ngựa?" Tay Hoắc Hào Chi dừng lại, "Ở đâu?"
"Bây giờ còn đang ở phòng nghỉ."
...
Kiều Vi ngồi xuống, uống nửa ly nước, đột nhiên nghe thấy bên ngoài ồn ào, tiếng nói chuyện có hơi quen tai.
Cô đứng dậy, mở cánh cửa khép hờ, âm thanh đối diện càng rõ ràng.
Là Tịch Việt!
Kiều Vi sửng sốt. Từ hôm rời khỏi nhà họ Tịch, cô không trả lời điện thoại bên đó gọi tới, không ngờ lại gặp anh ở đây.
Cửa ở phòng đối diện cũng khép hờ, không biết anh đang nói chuyện với ai, hình như là đang bàn việc làm ăn.
Cô chỉ nghe mấy từ "Di dời... Bản vẽ..."
Lòng bàn tay đặt trên then cửa, cô không biết có nên nhân lúc này ra ngoài hay không.
Tính toán thời gian, Hoắc Hào Chi cũng nên đến đây rồi.
Kiều Vi còn đang do dự, cửa phòng nghỉ đột nhiên mở.
Nhân viên phục vụ không ngờ có người đứng ngay sau cửa, ly nước trong khay rơi xuống đất, hơn phân nửa hất vào đồ Kiều Vi. Kiều Vi muốn duỗi tay bắt lấy ly pha lê nhưng không kịp, cái ly rơi xuống sàn gỗ, phát ra tiếng vang, vỡ thành từng mảnh.
"Xin lỗi xin lỗi..." Nhân viên hoảng sợ, cuống quýt cởi tạp dề, muốn lau vết bẩn trên áo khoác của Kiều Vi.
Kiều Vi do cậu Hoắc dẫn tới, giám đốc bảo cô ta đem ly nước trái cây ấm tới, không ngờ bản thân lại làm ướt áo của khách quý.
Thấy cô ấy muốn khóc, Kiều Vi xua tay ý bảo không sao, định đóng cửa lại.
Chỉ tiếc đã không kịp.
Đối diện đã nghe tiếng vang, mở cửa.
"Vi Vi?" Kiều Vi còn chưa ngẩng đầu bỗng nghe Tịch Việt gọi, "Sao em lại ở đây?"
"Em.. Tới cùng bạn."
Trên áo khoác của Kiều Vi còn dính nước, Tịch Việt thấy thế không ổn, quay đầu định hỏi khăn lông, muốn lau cho cô. Kiều Vi xua tay, tự nhận lấy khăn.
"Để em tự làm."
"Em tới cùng Hào Chi à?" Tịch Việt im lặng hồi lâu mới hỏi.
"Vâng." Kiều Vi cúi đầu lau, trầm giọng đáp.
Người trước mặt dường như lại gầy hơn, đôi môi tái nhợt, cằm chôn trong áo khoác, hàng lông mi nhẹ nhàng rũ xuống thoạt nhìn vừa ngoan ngoãn vừa trầm tĩnh.
Thật ra Kiều Vi chỉ mới dọn ra khỏi nhà mấy ngày, nhưng anh lại cảm thấy đã lâu rồi không gặp cô.
Sau hôm cô bỏ nhà ra ngoài, từ chỗ Lâm Khả Du anh mới biết chuyện Kiều Vi đang học ở trường âm nhạc, sau khi điều tra thêm mới biết hơn một tháng trước cô đã thôi học ở trường đại học G.
Mọi chuyện liên quan tới Kiều Vi, anh hình như không biết gì cả.
Anh thậm chí không biết Kiều Vi quyết định từ khi nào, không biết cô đã giãy giụa ra sao, cũng không biết cô rốt cuộc phải có dũng khí lớn thế nào mới một mình tự quyết những việc này.
Cứ mơ mơ màng màng như thế, anh đã bị Kiều Vi đẩy sang phía đối lập.
Anh biết quan hệ giữa họ có khoảng cách, nhưng lại không tìm được cách để giải quyết.
"Tịch Việt, cô gái này là..."
Có giọng nói từ phía sau Tịch Việt truyền tới, Kiều Vi ngẩng đầu, mới phát hiện có người đứng sau anh.
"Em gái tôi, Kiều Vi." Tịch Việt giới thiệu."
Hắn lại hỏi: "Mấy ngày trước tới nhà cậu, sao lại không gặp?"
"Em gái tôi đang đi học." Tịch Việt dường như không muốn tiếp tục đề tài này, chỉ trả lời qua loa.
Người đàn ông kia có vẻ lớn tuổi hơn Tịch Việt, hắn đeo kính gọng vàng, dáng người cao gầy, mắt to môi mỏng.
Có hơi quen mặt.
Kiều Vi nhìn một lát rồi rời mắt đi, gật đầu, xem như chào hỏi.
Người đàn ông kia lại có vẻ hứng thú, hắn đánh giá cô hồi lâu, đưa tay qua.
"Chào em, Kiều Vi." Hắn khẽ cười, "Tôi là Hoắc Trọng Anh, bạn của anh trai em."
Nước dính trên áo khoác thấm vào trong khiến người ta rất khó chịu.
Kiều Vi nhíu mày, còn chưa kịp vươn tay, bỗng dưng có người xen vào, che chắn cô ở phía sau.
Không biết từ khi nào Hoắc Hào Chi đã tới, tay phải anh đặt trong quần, tay trái lười biếng bắt tay người đàn ông kia.
"Chào anh, tôi là bạn của Kiều Vi." Giọng điệu trào phúng có ý trêu chọc.
Kiều Vi nhìn anh, tay rút về.
Không biết vì lý do gì, cô bỗng muốn cười.
Hoắc Hào Chi xuất hiện, cô cuối cùng mới nhận ra người đàn ông đối diện có chỗ nào quen mặt.
Hai người họ có vẻ ngoài khá giống nhau.
Chẳng qua người đàn ông kia giống thương nhân hơn, ánh mắt lộ sự khôn khéo. Còn Hoắc Hào Chi có đôi mắt đào hoa, lúm đồng tiền bên môi lúc nào cũng tỏa ra hormone, khi cười rộ sẽ lộ vẻ bướng bỉnh mê phóng túng.
Nhưng nói thật, nếu đi so sánh, Kiều Vi thà tiếp xúc với Hoắc Hào Chi hơn.1
Trông tương tự nhau, lại đều họ Hoắc...
Kiều Vi theo bản năng nhớ tới một vài lời đồn.