Chương 25
Đồ đập, người cũng đánh, Hoắc Hào Chi rời khỏi công ty lại không hề thấy vui vẻ.
Trước khi lên xe, anh dựa vào cửa, châm lửa hút một điếu thuốc, im lặng hồi lâu, cuối cùng lấy điện thoại ra.
Mấy năm qua, anh hình như chưa từng chủ động gọi điện.
Chuông chỉ reo hai lần, đầu bên kia đã bắt máy, giọng của người phụ nữ rõ ràng là bất ngờ.
"Hào Chi?"
Hoắc Hào Chi không trả lời.
Người phụ nữ bên kia tiếp tục hỏi: "Có việc gì à? Sao đột nhiên lại gọi cho mẹ vậy?"
"Bên này có dự thảo quy hoạch mới, chuyện phải bỏ Tây Đình mẹ có nghe nói không?"
"Có, hai ngày trước mẹ có nghe nói."
"Nếu con nhớ không lầm thì người chịu trách nhiệm vụ quy hoạch lần này là người quen của mẹ đúng không?" Hoắc Hào Chi tắt tàn thuốc, đứng thẳng dậy, "Nếu là ông ta, cho dù bây giờ tìm một cái cớ yêu cầu viện thiết kế thành phố G thay đổi bản vẽ chắc không phải việc khó nhỉ?"
"Hào Chi, đừng gây chuyện. Hạng mục Hoàn Hải đã bắt đầu đẩy mạnh, con đường này làm gì đơn giản như con nói?"
"Chẳng phải chỉ tránh một trại nuôi ngựa thôi sao? Con biết mẹ có thể làm được."
Cả thành phố G, nhắc tới gia tộc có nhiều mối quan hệ nhất thì không ai khác là nhà họ Từ, hơn nửa tài nguyên nhà họ Từ lại nằm trong tay con gái lớn, ba ở đế đô xa ngoài tầm với, chỉ cần bà chịu nhọc lòng một chút, chuyện này căn bản không khó.
Đầu bên kia quả nhiên im lặng. Qua hồi lâu, bà hỏi lại: "Hào Chi, lần này mẹ giúp con, vậy sau này thì sao? Con cũng biết chỉ cần mẹ con họ còn ở nhà họ Hoắc, chuyện này sẽ không kết thúc như vậy. Mẹ biết con thông minh, đừng chơi đùa nữa, có rất nhiều thứ tương lai con phải tự mình tranh thủ lấy."
...
Mới xuống máy bay, chuông di động của Tịch Việt đã reo lên không ngừng.
Đợi anh cúp máy, Kiều Vi nghiêng đầu nhìn anh: "Anh có việc thì cứ bận trước đi, em xuống xe trước, tự em có thể đi."
Có lẽ thật sự có việc bận, Tịch Viện do dự một lúc lâu mới nói: "Chờ anh tới công ty, xe sẽ đưa em về trường."
Cho dù tài xế đưa cô tới thành phố G, Kiều Vi cũng phải bắt xe khác, tương đương với đi một vòng lớn. Có điều Tịch Việt không yên tâm, cô cũng không tiện từ chối, đành gật đầu.
Tòa nhà Hoàn Hải vừa cao vừa lớn, chiếm cả một bên tuyến đường. Sau khi Tịch Việt xuống xe, tài xế lái xe tới giao lộ mới quay đầu. Lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, Kiều Vi ngẩng đầu nhìn ra ngoài, sửng sốt.
Tịch Việt vẫn chưa vào trong, mà đứng ngoài cửa, có một cô gái trẻ tuổi kéo tay anh, dáng vẻ rất thân thiết, còn anh hơi nghiêng người lảng tránh, rất nhanh, hai người họ đã sóng vai vào Hoàn Hải.
Thành phố G gió lạnh, cô gái kia lả lướt yểu điệu, đôi chân mang tất trông càng thon gọn.
Kiều Vi quay đầu đi, hai tay vẫn đặt trước bụng.
Cô gái kia có hơi quen mắt, nhưng nhất thời cô lại không nhớ ra người đó là ai.
...
Giữa tháng mười hai, đa phần sinh viên trường âm nhạc đều đang chuẩn bị cho kỳ thi cuối cùng, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Mới tờ mờ sáng, phòng tập đàn vẫn sáng đèn.
"Đêm qua em tập bài gì thế?" Giáo sư Chu ở cạnh giúp cô lật bản nhạc.
"Em luyện "Bản hòa âm Tây Ban Nha"." Kiều Vi xấu hổ, "Vẫn kéo không tốt lắm."
"Vậy nghe thử trước đã, chỗ nào có vấn đề cô sẽ giúp em." Giáo sư đặt bản nhạc lên giá.
Người đầu tiên dạy Kiều Vi đàn violin là ba cô, ông ấy là nghệ sĩ tài năng, hai mươi mấy tuổi dường như đã biểu diễn hết các bản nhạc từ cổ điển đến hiện đại, tất cả bản được ghi lại đều trở thành kinh điển.
Khi nhỏ học đàn, Kiều Vi chỉ có thể dựa vào năng khiếu của mình, bởi vì thiên tài sẽ không tỉ mỉ dạy bạn làm thế nào điều chỉnh tốc độ, lực độ, góc độ, cứ như những điều đó bạn đương nhiên phải biết vậy.
Giáo sư chu thì hoàn toàn khác, có rất nhiều vấn đề, sau khi Kiều Vi vào đại học âm nhạc mới bắt đầu học có hệ thống, ví dụ như phương pháp luyện tập, kỹ thuật diễn tấu, rất nhiều thói quen của cô đều do giáo sư Chu bồi dưỡng mà thành, cũng là giáo sư Chu giúp cô sửa các thói quen xấu.
"Hòa âm Tây Ban Nha" thực chất là khúc dạo đầu của một bản hòa tấu, kỹ thuật với Kiều Vi mà nói không quá khó, nhưng cần khả năng cảm nhạc tốt và lực độ đủ mạnh.
Kiều Vi cố gắng chạm đến cái hay trong tiết tấu và giai điệu của Hòa âm Tây Ban Nha, tối qua cô luyện tập rất lâu mới tìm được chút cảm giác, sau khi trở về cũng cân nhắc cả đêm.
Bây giờ đối diện với ánh mắt khích lệ của giáo sư Chu, tay cô lại ngứa ngáy.
Cầm hộp đàn lên, Kiều Vi đứng thẳng người, cằm tựa vào phần hộp, nhìn bản nhạc một cái rồi nhắm mắt lại.
Ngay đoạn đầu bản nhạc, Kiều Vi đã rất nhập tâm.
Giáo sư Chu kinh ngạc. Kiều Vi trầm tính, bà vốn tưởng để cô kéo khúc nhạc trong trẻo phải cần chút thời gian. Nhưng khi nghe cô đàn, giai điệu rất tươi trẻ.
Từ khi sinh ra cô đã có cảm âm tốt, lại có đam mê với âm nhạc, tay phải điều khiển cung đàn đàn ra những giai điệu êm tai.
Từ mềm mại như nước đến vui tươi nhiệt tình, cô bình thản chuyển đổi giữa nhanh và chậm, cười vui cùng trầm ngâm hòa lẫn, buồn vui đan xen.
Đàn xong chương một đến chương năm, Kiều Vi buông thân đàn xuống, cô biết mình có vài chỗ kéo chưa rõ, bỏ sót vài âm, cho nên thấp thỏm xoay người nhìn giáo viên của mình.
Lại không ngờ giáo sư không nói tới những vấn đề đó. Bà đóng nhạc phổ lại, nhìn hồi lâu, nhẹ giọng gọi: "Kiều Vi."
"Giáo sư, sao vậy?"
"Thật muốn tìm cho em giáo viên tốt hơn." Giáo sư thở dài.
Kiều Vi kinh ngạc: "Giáo sư đã tốt lắm rồi."
"Không, em không hiểu, vẫn chưa đủ." Giáo sư Chu lắc đầu, "Em có suy nghĩ sang châu Âu học thêm không?"
Kiều Vi không trả lời.
"Nếu em muốn đi, cô sẽ tiến cử, cô sẽ cố gắng tìm cho em giảng viên thật tốt."
Thấy Kiều Vi mờ mịt, bà nắm tay cô.
Bàn tay này mềm mại mà khô ráo, ngón út nhỏ dài giúp cô nhẹ nhàng chơi được quãng tám, quãng mười. Mấy hôm nay, lòng bàn tay trái của cô đã có những vết chai, chỉ có đầu ngón tay vẫn hơi sưng một chút.
"Tài năng của em không chỉ dừng ở đây, hoang phí nhiều năm trong quá khứ như vậy thì thôi, tương lai không thể tiếp tục lãng phí nữa. Kiều Vi, em nên có suy nghĩ cho tương lai của mình. Cô không muốn em phí thời gian ở đây, lãng phí tài năng của mình. Thứ em cần bây giờ là một nền tảng cao hơn giúp em mau tiến bộ."
...
Suy nghĩ của Kiều Vi ngổn ngang cả buổi chiều. Không thể tập trung tập luyện, cô dứt khoát cất bản nhạc lại, xách hộp đàn rời đi.
Giáo sư bảo cô nên có kế hoạch cho tương lai của mình.
Nhưng cô có tương lai sao?1
Kể từ ngày đến bệnh viện kiểm tra, Kiều Vi luôn cố gắng tránh nghĩ tới những vấn đề đó. Cô hoang mang, lo sợ, bản thân chỉ vốn định có thể sống một ngày thì sống một ngày, chỉ cần tự do vui vẻ là được.
Đường phố đông đúc, ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ còn có người bán hàng rong rao hàng.
Tất cả là sự hối hả và nhộn nhịp của xã hội.
Kiều Vi đứng ở trạm xe buýt, xoay người nhìn trường âm nhạc.
Bên trong bức tường cao của khuôn viên, cây cối xanh um, loáng thoáng có vài đóa tường vi len lỏi ra ngoài tường trắng, cành mềm thon dài, tường tường lớp lớp, cánh hoa màu hồng trắng, còn có sự ngoan cường của chồi mới.
Ngay cả bầu không khí cũng thấm đẫm vị ngọt.
Xe buýt tới trạm, dòng người đi lướt qua cô.
Kiều Vi không di chuyển.
Lúc này, có thứ gì đó nhen nhóm trong lòng khiến cô bỗng có chút hi vọng.
Dù thế nào, cô cũng muốn tiếp tục được sống.
Trước đây cô bị giam cầm trong một thế giới nhỏ bé, cuộc sống nhạt nhẽo, vòng đi vòng lại. Mà hiện tại, cô cuối cùng cũng đã thoát ra, không còn thứ gì có thể trở thành gông cùm xiềng xích cô.
Cô còn có nơi cao hơn vẫn chưa trèo tới, có nhiều lĩnh vực vẫn chưa đặt chân tới, còn rất nhiều món ăn ngon chưa thưởng thức. Nếu chết đi, cô sẽ biến mất như những người bình thường không tên tuổi.
Qua một năm, hai năm? Còn ai nhớ tới cô sao?
Cô bỗng tham lam muốn sống.
Đúng lúc này, mẹ Kiều gọi điện tới.
Cuối tháng thường là ngày nhà họ Tịch tổ chức liên hoan. Tính ra đã gần nửa tháng Kiều Vi không trở về, thoát khỏi khống chế lâu như vậy, sự nhẫn nại của mẹ cô có lẽ đã tới cực hạn.
Xe tới đón cô đang ở trên đường, căn bản không đợi Kiều Vi từ chối, bên kia đã cúp máy trước.
Kiều Vi chỉ đành gác hộp đàn xuống, gọi điện cho chú Đàm nói địa chỉ của mình.
Việc cô thôi học ở đại học G, ngoại trừ chú Đàm có suy đoán, những người khác đến nay không hề biết chút phong phanh. Nếu chú ấy đã không hỏi, Kiều Vi cũng không nên che giấu, sắp muộn rồi, cô trực tiếp bỏ hộp đàn vào cốp xe.
...
Trước bữa tối, khi Kiều Vi vào nhà, mới phát hiện trong phòng khách có một cô gái ngồi cùng Tịch Việt đang nói chuyện nghiêm túc với ba anh.
Kiều Vi chào hỏi. Cô gái kia quay đầu, vừa thấy cô ấy, Kiều Vi thiếu chút lùi hai bước.
Lâm Khả Du.
Lúc này cô mới nhớ ra người hôm ấy ở dưới Hoàn Hải chính là cô ấy.
Cô ấy quen Tịch Việt từ khi nào?
"Vi Vi, qua đây." Mẹ Kiều tươi cười vẫy tay với cô, "Hai đứa tuổi gần bằng nhau, chắc sẽ dễ trò chuyện.
Bên kia không còn chỗ trống, nếu Kiều Vi đi qua, Tịch Việt phải đứng dậy.
Kiều Vi còn đang chần chờ, Tịch Việt đã đứng lên.
"Qua đây đi, Vi Vi." Tịch Việt cười gọi.
Lâm Khả Du thấy cô, bản thân cũng giật mình: "Đây..."
"Đây là con gái của bác." Mẹ Kiều từ ái xoa tóc cô.
"Thì ra là em gái của Tịch Việt." Lâm Khả Du lúng túng, "Không ngờ em gái của Tịch Việt thì ra là..."
"Tôi là Kiều Vi." Không đợi cô ta nói hết câu, Kiều Vi đã ngắt lời.
Khoảng thời gian này hai người không vui vẻ ở trường học, hiện giờ Kiều Vi bỗng trở thành em gái của Tịch Việt, hơn nữa có vẻ khá thân với anh, tuy hối hận nhưng Lâm Khả Du nhất thời không bỏ cái tôi xuống được, chào hỏi xong thì không nói gì nữa.
Kiều Vi thở phào, chỉ mong buổi tối này mau chóng kết thúc.
Nhà ăn đã dọn món xong, trong bữa tiệc, mẹ Kiều hỏi Lâm Khả Du học trường nào.
"Cháu học đại học âm nhạc." Cô buông chén đũa, trả lời.
"Đại học âm nhạc sao?" Mẹ Kiều cười khen, "Con gái học trường âm nhạc rất có khí chất."
Câu chuyện đến đây, bà lại nghiêng đầu hỏi Kiều Vi: "Vi Vi, năm sau tốt nghiệp, việc thực tập ở Hoàn Hải con chuẩn bị tới đâu rồi?"
Lâm Khả Du nhìn họ, kinh ngạc hỏi: "Cô ấy... Không phải Kiều Vi học âm nhạc sao?"
Trước khi lên xe, anh dựa vào cửa, châm lửa hút một điếu thuốc, im lặng hồi lâu, cuối cùng lấy điện thoại ra.
Mấy năm qua, anh hình như chưa từng chủ động gọi điện.
Chuông chỉ reo hai lần, đầu bên kia đã bắt máy, giọng của người phụ nữ rõ ràng là bất ngờ.
"Hào Chi?"
Hoắc Hào Chi không trả lời.
Người phụ nữ bên kia tiếp tục hỏi: "Có việc gì à? Sao đột nhiên lại gọi cho mẹ vậy?"
"Bên này có dự thảo quy hoạch mới, chuyện phải bỏ Tây Đình mẹ có nghe nói không?"
"Có, hai ngày trước mẹ có nghe nói."
"Nếu con nhớ không lầm thì người chịu trách nhiệm vụ quy hoạch lần này là người quen của mẹ đúng không?" Hoắc Hào Chi tắt tàn thuốc, đứng thẳng dậy, "Nếu là ông ta, cho dù bây giờ tìm một cái cớ yêu cầu viện thiết kế thành phố G thay đổi bản vẽ chắc không phải việc khó nhỉ?"
"Hào Chi, đừng gây chuyện. Hạng mục Hoàn Hải đã bắt đầu đẩy mạnh, con đường này làm gì đơn giản như con nói?"
"Chẳng phải chỉ tránh một trại nuôi ngựa thôi sao? Con biết mẹ có thể làm được."
Cả thành phố G, nhắc tới gia tộc có nhiều mối quan hệ nhất thì không ai khác là nhà họ Từ, hơn nửa tài nguyên nhà họ Từ lại nằm trong tay con gái lớn, ba ở đế đô xa ngoài tầm với, chỉ cần bà chịu nhọc lòng một chút, chuyện này căn bản không khó.
Đầu bên kia quả nhiên im lặng. Qua hồi lâu, bà hỏi lại: "Hào Chi, lần này mẹ giúp con, vậy sau này thì sao? Con cũng biết chỉ cần mẹ con họ còn ở nhà họ Hoắc, chuyện này sẽ không kết thúc như vậy. Mẹ biết con thông minh, đừng chơi đùa nữa, có rất nhiều thứ tương lai con phải tự mình tranh thủ lấy."
...
Mới xuống máy bay, chuông di động của Tịch Việt đã reo lên không ngừng.
Đợi anh cúp máy, Kiều Vi nghiêng đầu nhìn anh: "Anh có việc thì cứ bận trước đi, em xuống xe trước, tự em có thể đi."
Có lẽ thật sự có việc bận, Tịch Viện do dự một lúc lâu mới nói: "Chờ anh tới công ty, xe sẽ đưa em về trường."
Cho dù tài xế đưa cô tới thành phố G, Kiều Vi cũng phải bắt xe khác, tương đương với đi một vòng lớn. Có điều Tịch Việt không yên tâm, cô cũng không tiện từ chối, đành gật đầu.
Tòa nhà Hoàn Hải vừa cao vừa lớn, chiếm cả một bên tuyến đường. Sau khi Tịch Việt xuống xe, tài xế lái xe tới giao lộ mới quay đầu. Lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, Kiều Vi ngẩng đầu nhìn ra ngoài, sửng sốt.
Tịch Việt vẫn chưa vào trong, mà đứng ngoài cửa, có một cô gái trẻ tuổi kéo tay anh, dáng vẻ rất thân thiết, còn anh hơi nghiêng người lảng tránh, rất nhanh, hai người họ đã sóng vai vào Hoàn Hải.
Thành phố G gió lạnh, cô gái kia lả lướt yểu điệu, đôi chân mang tất trông càng thon gọn.
Kiều Vi quay đầu đi, hai tay vẫn đặt trước bụng.
Cô gái kia có hơi quen mắt, nhưng nhất thời cô lại không nhớ ra người đó là ai.
...
Giữa tháng mười hai, đa phần sinh viên trường âm nhạc đều đang chuẩn bị cho kỳ thi cuối cùng, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Mới tờ mờ sáng, phòng tập đàn vẫn sáng đèn.
"Đêm qua em tập bài gì thế?" Giáo sư Chu ở cạnh giúp cô lật bản nhạc.
"Em luyện "Bản hòa âm Tây Ban Nha"." Kiều Vi xấu hổ, "Vẫn kéo không tốt lắm."
"Vậy nghe thử trước đã, chỗ nào có vấn đề cô sẽ giúp em." Giáo sư đặt bản nhạc lên giá.
Người đầu tiên dạy Kiều Vi đàn violin là ba cô, ông ấy là nghệ sĩ tài năng, hai mươi mấy tuổi dường như đã biểu diễn hết các bản nhạc từ cổ điển đến hiện đại, tất cả bản được ghi lại đều trở thành kinh điển.
Khi nhỏ học đàn, Kiều Vi chỉ có thể dựa vào năng khiếu của mình, bởi vì thiên tài sẽ không tỉ mỉ dạy bạn làm thế nào điều chỉnh tốc độ, lực độ, góc độ, cứ như những điều đó bạn đương nhiên phải biết vậy.
Giáo sư chu thì hoàn toàn khác, có rất nhiều vấn đề, sau khi Kiều Vi vào đại học âm nhạc mới bắt đầu học có hệ thống, ví dụ như phương pháp luyện tập, kỹ thuật diễn tấu, rất nhiều thói quen của cô đều do giáo sư Chu bồi dưỡng mà thành, cũng là giáo sư Chu giúp cô sửa các thói quen xấu.
"Hòa âm Tây Ban Nha" thực chất là khúc dạo đầu của một bản hòa tấu, kỹ thuật với Kiều Vi mà nói không quá khó, nhưng cần khả năng cảm nhạc tốt và lực độ đủ mạnh.
Kiều Vi cố gắng chạm đến cái hay trong tiết tấu và giai điệu của Hòa âm Tây Ban Nha, tối qua cô luyện tập rất lâu mới tìm được chút cảm giác, sau khi trở về cũng cân nhắc cả đêm.
Bây giờ đối diện với ánh mắt khích lệ của giáo sư Chu, tay cô lại ngứa ngáy.
Cầm hộp đàn lên, Kiều Vi đứng thẳng người, cằm tựa vào phần hộp, nhìn bản nhạc một cái rồi nhắm mắt lại.
Ngay đoạn đầu bản nhạc, Kiều Vi đã rất nhập tâm.
Giáo sư Chu kinh ngạc. Kiều Vi trầm tính, bà vốn tưởng để cô kéo khúc nhạc trong trẻo phải cần chút thời gian. Nhưng khi nghe cô đàn, giai điệu rất tươi trẻ.
Từ khi sinh ra cô đã có cảm âm tốt, lại có đam mê với âm nhạc, tay phải điều khiển cung đàn đàn ra những giai điệu êm tai.
Từ mềm mại như nước đến vui tươi nhiệt tình, cô bình thản chuyển đổi giữa nhanh và chậm, cười vui cùng trầm ngâm hòa lẫn, buồn vui đan xen.
Đàn xong chương một đến chương năm, Kiều Vi buông thân đàn xuống, cô biết mình có vài chỗ kéo chưa rõ, bỏ sót vài âm, cho nên thấp thỏm xoay người nhìn giáo viên của mình.
Lại không ngờ giáo sư không nói tới những vấn đề đó. Bà đóng nhạc phổ lại, nhìn hồi lâu, nhẹ giọng gọi: "Kiều Vi."
"Giáo sư, sao vậy?"
"Thật muốn tìm cho em giáo viên tốt hơn." Giáo sư thở dài.
Kiều Vi kinh ngạc: "Giáo sư đã tốt lắm rồi."
"Không, em không hiểu, vẫn chưa đủ." Giáo sư Chu lắc đầu, "Em có suy nghĩ sang châu Âu học thêm không?"
Kiều Vi không trả lời.
"Nếu em muốn đi, cô sẽ tiến cử, cô sẽ cố gắng tìm cho em giảng viên thật tốt."
Thấy Kiều Vi mờ mịt, bà nắm tay cô.
Bàn tay này mềm mại mà khô ráo, ngón út nhỏ dài giúp cô nhẹ nhàng chơi được quãng tám, quãng mười. Mấy hôm nay, lòng bàn tay trái của cô đã có những vết chai, chỉ có đầu ngón tay vẫn hơi sưng một chút.
"Tài năng của em không chỉ dừng ở đây, hoang phí nhiều năm trong quá khứ như vậy thì thôi, tương lai không thể tiếp tục lãng phí nữa. Kiều Vi, em nên có suy nghĩ cho tương lai của mình. Cô không muốn em phí thời gian ở đây, lãng phí tài năng của mình. Thứ em cần bây giờ là một nền tảng cao hơn giúp em mau tiến bộ."
...
Suy nghĩ của Kiều Vi ngổn ngang cả buổi chiều. Không thể tập trung tập luyện, cô dứt khoát cất bản nhạc lại, xách hộp đàn rời đi.
Giáo sư bảo cô nên có kế hoạch cho tương lai của mình.
Nhưng cô có tương lai sao?1
Kể từ ngày đến bệnh viện kiểm tra, Kiều Vi luôn cố gắng tránh nghĩ tới những vấn đề đó. Cô hoang mang, lo sợ, bản thân chỉ vốn định có thể sống một ngày thì sống một ngày, chỉ cần tự do vui vẻ là được.
Đường phố đông đúc, ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ còn có người bán hàng rong rao hàng.
Tất cả là sự hối hả và nhộn nhịp của xã hội.
Kiều Vi đứng ở trạm xe buýt, xoay người nhìn trường âm nhạc.
Bên trong bức tường cao của khuôn viên, cây cối xanh um, loáng thoáng có vài đóa tường vi len lỏi ra ngoài tường trắng, cành mềm thon dài, tường tường lớp lớp, cánh hoa màu hồng trắng, còn có sự ngoan cường của chồi mới.
Ngay cả bầu không khí cũng thấm đẫm vị ngọt.
Xe buýt tới trạm, dòng người đi lướt qua cô.
Kiều Vi không di chuyển.
Lúc này, có thứ gì đó nhen nhóm trong lòng khiến cô bỗng có chút hi vọng.
Dù thế nào, cô cũng muốn tiếp tục được sống.
Trước đây cô bị giam cầm trong một thế giới nhỏ bé, cuộc sống nhạt nhẽo, vòng đi vòng lại. Mà hiện tại, cô cuối cùng cũng đã thoát ra, không còn thứ gì có thể trở thành gông cùm xiềng xích cô.
Cô còn có nơi cao hơn vẫn chưa trèo tới, có nhiều lĩnh vực vẫn chưa đặt chân tới, còn rất nhiều món ăn ngon chưa thưởng thức. Nếu chết đi, cô sẽ biến mất như những người bình thường không tên tuổi.
Qua một năm, hai năm? Còn ai nhớ tới cô sao?
Cô bỗng tham lam muốn sống.
Đúng lúc này, mẹ Kiều gọi điện tới.
Cuối tháng thường là ngày nhà họ Tịch tổ chức liên hoan. Tính ra đã gần nửa tháng Kiều Vi không trở về, thoát khỏi khống chế lâu như vậy, sự nhẫn nại của mẹ cô có lẽ đã tới cực hạn.
Xe tới đón cô đang ở trên đường, căn bản không đợi Kiều Vi từ chối, bên kia đã cúp máy trước.
Kiều Vi chỉ đành gác hộp đàn xuống, gọi điện cho chú Đàm nói địa chỉ của mình.
Việc cô thôi học ở đại học G, ngoại trừ chú Đàm có suy đoán, những người khác đến nay không hề biết chút phong phanh. Nếu chú ấy đã không hỏi, Kiều Vi cũng không nên che giấu, sắp muộn rồi, cô trực tiếp bỏ hộp đàn vào cốp xe.
...
Trước bữa tối, khi Kiều Vi vào nhà, mới phát hiện trong phòng khách có một cô gái ngồi cùng Tịch Việt đang nói chuyện nghiêm túc với ba anh.
Kiều Vi chào hỏi. Cô gái kia quay đầu, vừa thấy cô ấy, Kiều Vi thiếu chút lùi hai bước.
Lâm Khả Du.
Lúc này cô mới nhớ ra người hôm ấy ở dưới Hoàn Hải chính là cô ấy.
Cô ấy quen Tịch Việt từ khi nào?
"Vi Vi, qua đây." Mẹ Kiều tươi cười vẫy tay với cô, "Hai đứa tuổi gần bằng nhau, chắc sẽ dễ trò chuyện.
Bên kia không còn chỗ trống, nếu Kiều Vi đi qua, Tịch Việt phải đứng dậy.
Kiều Vi còn đang chần chờ, Tịch Việt đã đứng lên.
"Qua đây đi, Vi Vi." Tịch Việt cười gọi.
Lâm Khả Du thấy cô, bản thân cũng giật mình: "Đây..."
"Đây là con gái của bác." Mẹ Kiều từ ái xoa tóc cô.
"Thì ra là em gái của Tịch Việt." Lâm Khả Du lúng túng, "Không ngờ em gái của Tịch Việt thì ra là..."
"Tôi là Kiều Vi." Không đợi cô ta nói hết câu, Kiều Vi đã ngắt lời.
Khoảng thời gian này hai người không vui vẻ ở trường học, hiện giờ Kiều Vi bỗng trở thành em gái của Tịch Việt, hơn nữa có vẻ khá thân với anh, tuy hối hận nhưng Lâm Khả Du nhất thời không bỏ cái tôi xuống được, chào hỏi xong thì không nói gì nữa.
Kiều Vi thở phào, chỉ mong buổi tối này mau chóng kết thúc.
Nhà ăn đã dọn món xong, trong bữa tiệc, mẹ Kiều hỏi Lâm Khả Du học trường nào.
"Cháu học đại học âm nhạc." Cô buông chén đũa, trả lời.
"Đại học âm nhạc sao?" Mẹ Kiều cười khen, "Con gái học trường âm nhạc rất có khí chất."
Câu chuyện đến đây, bà lại nghiêng đầu hỏi Kiều Vi: "Vi Vi, năm sau tốt nghiệp, việc thực tập ở Hoàn Hải con chuẩn bị tới đâu rồi?"
Lâm Khả Du nhìn họ, kinh ngạc hỏi: "Cô ấy... Không phải Kiều Vi học âm nhạc sao?"