Chương 21
Trên người ướt đẫm, xe hỏng rồi, máy sưởi cũng không mở được, mệt nhọc cả ngày, vừa lạnh vừa đói, hai vị công tử này nào từng chịu khổ như vậy! Cũng may Hạo Chi đi nhờ xe người khác rồi, tới đoạn đường có tín hiệu là có thể liên lạc với bên ngoài, ít nhất cũng cho họ ít hi vọng.
Hai người vào xe tránh mưa gió, cởi quần áo ướt.
Run rẩy một hồi, Nghiêm Khôn đột nhiên hỏi: "Anh nói xem... Hào Chi mà biết ba cậu ấy phá cái trại nuôi ngựa bảo bối của mình thì giận đến mức nào nhỉ?"
"Ông bà có câu có mẹ kế thì sẽ có cha kế, chuyện nhà người ta không nên xen vào chính là lý lẽ này." Người đàn ông bên cạnh tiếp lời, thở dài, "Một khi làm xong trình tự, đến lúc đó Hào Chi cho dù có chọc thủng bầu trời cũng hết cách. Có điều, nếu hạng mục của nhà họ Hoắc và Hoàn Hải thành công, lợi nhuận mang lại cũng phải bằng cả trăm cái trại nuôi ngựa đó, coi như cũng đáng."
"Anh không biết à, phá cái gì cũng được, nhưng trại nuôi ngựa kia là bà của Hào Chi để lại cho cậu ấy, vật người lớn để lại, ý nghĩa không hề tầm thường." Nghiêm Khôn cũng than, "Đến lúc đó liệu Hào Chi có tìm tôi tính sổ vì không báo cậu ấy biết không..."
"Việc này vốn dĩ không liên quan tới chúng ta, nếu nhiều lời, chuyện này không thành công..."
Đến lúc đó đắc tội có thể không chỉ là một mình Hào Chi đơn giản như vậy.
"Nhưng gạt Hào Chi lòng tôi thật sự không yên." Nghiêm Khôn cúi đầu.
Bọn họ là anh em.
Hiện tại, cậu ta chỉ có thể làm việc lật di động qua lật di động lại vô nghĩa.
Ở đây không có tín hiệu, mấy ngày trước không nói, bây giờ dù có khó chịu thế nào hối hận cũng đã muộn.
OoOoO
Khác với hai người bạn uể oải buồn rầu, khoảnh khắc Hoắc Hào Chi ngồi trong xe nhìn thấy Kiều Vi, hai mắt mở lớn. Ở đây hai ngày, anh cuối cùng cũng tìm về chút cảm giác tồn tại.
Hai chữ vui vẻ dường như không đủ hình dung tâm trạng anh lúc này.
Anh đỡ cửa xe, khẽ cười, cúi đầu thương lượng với nữ sinh ngồi cạnh Kiều Vi: "Tiểu thư, có thể đổi chỗ không?"
Nụ cười bất cần đời kia dường như là vũ khí độc nhất vô nhị của anh, vừa tự phụ duy trì khoảng cách, lại không khiến người ta cảm thấy mình bị khinh thường.
Nữ sinh sớm đã bị nhan sắc này làm cho mờ mắt, nào có đạo lý không đồng ý, cuống quít xuống xe nhường vị trí chính giữa cho anh.
Kiều Vi còn chưa kịp nói gì, Hoắc Hào Chi đã gấp dù, bước vào trong xe, được ngồi cạnh cô như ý nguyện.
"Kiều Vi." Anh nhích lại gần, dùng âm lượng chỉ có cô có thể nghe thấy gọi một tiếng, hai mắt phát sáng, nhìn qua hình như rất vui.
"Sao anh lại ở đây?" Kiều Vi hỏi anh.
"Đến thăm ông nội tôi. À, nằm ở Hào Sơn."
Mấy ngày trước, ba anh bảo ông nội báo mộng, nói muốn sữa chữa mộ phần tổ tiên. Bà nội biết chuyện, lập tức muốn tới. Nhưng bác sĩ đã dặn sức khỏe bà không hợp ngồi máy bay, Hoắc Hào Chi khuyên nhủ không được, cuối cùng chỉ đành đồng ý tự mình trở về chăm sóc, lúc này mới khuyên được bà nội ở lại thành phố G.
Nơi này vừa xa vừa lạ, anh nhẫn nhịn ở lại hai ngày giải quyết mọi chuyện, vất vả lắm cuối cùng cũng có thể về thành phố G, không ngờ xe bị trục trặc, thiếu chút phải ở trong núi qua đêm.
Đời người quả nhiên phúc họa đan xe, hiện tại có thể ở đây gặp được Kiều Vi, Hoắc Hào Chi lập tức cảm thấy viên mãn.
Kiều Vi theo tay anh chỉ nhìn ra ngoài, bên ngoài mưa bụi bay trong trời đêm, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy núi rừng.
Sao lại an táng ở nơi xa như vậy?
Vừa không phải đế đô, cũng không phải thành phố G, mà là ở nơi xa xôi này sao?
Kiều Vi đưa ngón tay đặt lên cửa sổ xe, giống như miêu tả hình dạng ngọn núi đó.
"Là ông tôi trước khi lâm chung quyết định, khi còn trẻ ông và bà từng đến đây, Hào Sơn là nơi họ kết hôn..." Hoắc Hào Chi giải thích..."
"Thì ra hai người quen nhau." Nữ sinh bên cạnh bất ngờ xen vào.
Khí chất những người này không hề tầm thường, vừa nhìn liền biết xuất thân gia đình phú quý. Cô nói rồi mà, ở nơi hẻo lánh như vậy, sao có thể trong một đêm gặp tới hai người, thì ra là quen nhau.
Hoắc Hào Chi nghe tiếng quay đầu, lúc này mới rảnh chia sự chú ý cho những người khác trong xe.
"Cô là..."
"À." Nữ sinh vội đáp, "Em là bạn cấp ba của Luật Tĩnh, hôm nay tới đưa tang cô ấy, bọn em mới tham gia lễ tang..."
Hoắc Hào Chi không quen biết người bạn tên Luật Tĩnh này, nhưng có thể khiến Kiều Vi bị bệnh còn chạy tới nơi xa xôi tham gia lễ tang, thật sự khiến anh tò mò.
Anh cảm thấy bản thân hôm nay nói hơi ít, nhưng nghĩ tới Kiều Vi ngồi cạnh, anh chỉ có thể tự nhắc nhở mình đứng đắn một chút, đừng tiếp tục để lại ấn tượng xấu trong mắt cô.
Anh tiếp tục hỏi chuyện nữ sinh kia, mơ hồ đoán được Luật Tĩnh là bạn đại học của Kiều Vi.
"... Đúng là đột ngột." Nói tới đây, nữ sinh lại muốn khóc, "Luật Tĩnh quá hiểu chuyện, cô ấy sợ mọi người lo lắng, không chịu nói gì cả, mãi tới khi bụng trướng nước gia đình mới phát hiện, muốn đưa cô ấy nhập viện, cô ấy lại không chịu, sợ mất cả người lẫn..."
Nghe tới bệnh Luật Tĩnh mắc, trái tim Hoắc Hào Chi đau xót.
Kiều Vi thì sao?
Kiều Vi biết mình bệnh gì, cô ấy tới tham dự tang lễ của người khác bằng tâm tình gì?
Anh nghiêng đầu nhìn, cô đã không còn nhìn ra bên ngoài.
Ánh sáng trong xe rất nhẹ, cằm nhỏ của Kiều Vi biến mất trong cổ áo khoác, mày nhíu lại, mí mắt cũng mệt mỏi gục xuống.
Nhìn qua cực kỳ mệt mỏi.
"Kiều Vi..." Anh thấp giọng gọi.
Kiều Vi không có phản ứng.
Anh lặng lẽ nhích sang cạnh cô một chút, lại gọi.
Kiều Vi rất đau đầu, chỉ muốn ngủ một lát, lại nghe Hoắc Hào Chi cứ gọi tên mình mãi.
Có phiền hay không chứ! Cô xoay người muốn đừng kêu nữa, nhưng lời đến bên miệng cô mới phát hiện yết họng nghẹn lại, hoàn toàn mất tiếng.
Xung quanh như có tấm pha lê ngăn cách cô với thế giới bên ngoài, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không sờ được, quay đầu nhìn, con đường vừa đi đã rất mơ hồ, ngay cả tiếng gọi của Hoắc Hào Chi cũng như cách một lớp sương mù, dần dần không thể nghe rõ.
Trước nay Kiều Vi chưa từng sợ như vậy, cô lảo đảo lùi vài bước, xoay người chạy như bay, liều mạng bắt lấy âm thanh vừa khiến cô thấy phiền lòng.
Nhưng con đường này càng chạy càng dài, càng chạy càng xa.
"Kiều Vi!"
Hoắc Hào Chi vừa chạm vào, cô gái kia liền mềm như bông ngã lên cửa sổ xe. Ngày thường cô cứ thích ra vẻ, dù ở đâu cũng ngồi thẳng lưng, cho tới bây giờ anh mới phát hiện cô có chỗ bất thường.
Tài xe do Tịch Việt gọi tới, nghe thấy tiếng la, vội muốn dừng xe, lại bị Hoắc Hào Chi cản lại.
"Mau, đi bệnh viện!"
"Chúng ta... Chúng ta không tới sân bay sao?" Người bên cạnh kinh ngạc.
Hoắc Hào Chi mở đèn trần, mất kiên nhẫn quay đầu liếc nhìn, lạnh lùng nói: "Vào thành phố sẽ có xe, tự mà đi."
Nữ sinh kia không dám nói nữa, nhìn sắc mặt Hoắc Hào Chi, theo bản năng trốn vào một góc.
Trên cửa sổ xe quá xóc nảy, Hoắc Hào Chi sợ cô bị đụng đầu, chỉ đành duỗi tay ôm lấy cô, để cô dựa vào vai mình.
Phút chốc lại cảm thấy bờ vai mình quá cứng, cô ngồi như vậy sẽ không thoải mái, anh lại cho cô nằm xuống, để đầu cô tựa lên đùi mình.
Hoắc Hào Chi xưa nay chưa từng chăm sóc bệnh nhân.
Trong xe rất tối, trông cô thật nhỏ bé, giống như mạnh tay một cái sẽ bị bẻ gãy, khiến tay chân anh nhất thời luống cuống.
Hai người vào xe tránh mưa gió, cởi quần áo ướt.
Run rẩy một hồi, Nghiêm Khôn đột nhiên hỏi: "Anh nói xem... Hào Chi mà biết ba cậu ấy phá cái trại nuôi ngựa bảo bối của mình thì giận đến mức nào nhỉ?"
"Ông bà có câu có mẹ kế thì sẽ có cha kế, chuyện nhà người ta không nên xen vào chính là lý lẽ này." Người đàn ông bên cạnh tiếp lời, thở dài, "Một khi làm xong trình tự, đến lúc đó Hào Chi cho dù có chọc thủng bầu trời cũng hết cách. Có điều, nếu hạng mục của nhà họ Hoắc và Hoàn Hải thành công, lợi nhuận mang lại cũng phải bằng cả trăm cái trại nuôi ngựa đó, coi như cũng đáng."
"Anh không biết à, phá cái gì cũng được, nhưng trại nuôi ngựa kia là bà của Hào Chi để lại cho cậu ấy, vật người lớn để lại, ý nghĩa không hề tầm thường." Nghiêm Khôn cũng than, "Đến lúc đó liệu Hào Chi có tìm tôi tính sổ vì không báo cậu ấy biết không..."
"Việc này vốn dĩ không liên quan tới chúng ta, nếu nhiều lời, chuyện này không thành công..."
Đến lúc đó đắc tội có thể không chỉ là một mình Hào Chi đơn giản như vậy.
"Nhưng gạt Hào Chi lòng tôi thật sự không yên." Nghiêm Khôn cúi đầu.
Bọn họ là anh em.
Hiện tại, cậu ta chỉ có thể làm việc lật di động qua lật di động lại vô nghĩa.
Ở đây không có tín hiệu, mấy ngày trước không nói, bây giờ dù có khó chịu thế nào hối hận cũng đã muộn.
OoOoO
Khác với hai người bạn uể oải buồn rầu, khoảnh khắc Hoắc Hào Chi ngồi trong xe nhìn thấy Kiều Vi, hai mắt mở lớn. Ở đây hai ngày, anh cuối cùng cũng tìm về chút cảm giác tồn tại.
Hai chữ vui vẻ dường như không đủ hình dung tâm trạng anh lúc này.
Anh đỡ cửa xe, khẽ cười, cúi đầu thương lượng với nữ sinh ngồi cạnh Kiều Vi: "Tiểu thư, có thể đổi chỗ không?"
Nụ cười bất cần đời kia dường như là vũ khí độc nhất vô nhị của anh, vừa tự phụ duy trì khoảng cách, lại không khiến người ta cảm thấy mình bị khinh thường.
Nữ sinh sớm đã bị nhan sắc này làm cho mờ mắt, nào có đạo lý không đồng ý, cuống quít xuống xe nhường vị trí chính giữa cho anh.
Kiều Vi còn chưa kịp nói gì, Hoắc Hào Chi đã gấp dù, bước vào trong xe, được ngồi cạnh cô như ý nguyện.
"Kiều Vi." Anh nhích lại gần, dùng âm lượng chỉ có cô có thể nghe thấy gọi một tiếng, hai mắt phát sáng, nhìn qua hình như rất vui.
"Sao anh lại ở đây?" Kiều Vi hỏi anh.
"Đến thăm ông nội tôi. À, nằm ở Hào Sơn."
Mấy ngày trước, ba anh bảo ông nội báo mộng, nói muốn sữa chữa mộ phần tổ tiên. Bà nội biết chuyện, lập tức muốn tới. Nhưng bác sĩ đã dặn sức khỏe bà không hợp ngồi máy bay, Hoắc Hào Chi khuyên nhủ không được, cuối cùng chỉ đành đồng ý tự mình trở về chăm sóc, lúc này mới khuyên được bà nội ở lại thành phố G.
Nơi này vừa xa vừa lạ, anh nhẫn nhịn ở lại hai ngày giải quyết mọi chuyện, vất vả lắm cuối cùng cũng có thể về thành phố G, không ngờ xe bị trục trặc, thiếu chút phải ở trong núi qua đêm.
Đời người quả nhiên phúc họa đan xe, hiện tại có thể ở đây gặp được Kiều Vi, Hoắc Hào Chi lập tức cảm thấy viên mãn.
Kiều Vi theo tay anh chỉ nhìn ra ngoài, bên ngoài mưa bụi bay trong trời đêm, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy núi rừng.
Sao lại an táng ở nơi xa như vậy?
Vừa không phải đế đô, cũng không phải thành phố G, mà là ở nơi xa xôi này sao?
Kiều Vi đưa ngón tay đặt lên cửa sổ xe, giống như miêu tả hình dạng ngọn núi đó.
"Là ông tôi trước khi lâm chung quyết định, khi còn trẻ ông và bà từng đến đây, Hào Sơn là nơi họ kết hôn..." Hoắc Hào Chi giải thích..."
"Thì ra hai người quen nhau." Nữ sinh bên cạnh bất ngờ xen vào.
Khí chất những người này không hề tầm thường, vừa nhìn liền biết xuất thân gia đình phú quý. Cô nói rồi mà, ở nơi hẻo lánh như vậy, sao có thể trong một đêm gặp tới hai người, thì ra là quen nhau.
Hoắc Hào Chi nghe tiếng quay đầu, lúc này mới rảnh chia sự chú ý cho những người khác trong xe.
"Cô là..."
"À." Nữ sinh vội đáp, "Em là bạn cấp ba của Luật Tĩnh, hôm nay tới đưa tang cô ấy, bọn em mới tham gia lễ tang..."
Hoắc Hào Chi không quen biết người bạn tên Luật Tĩnh này, nhưng có thể khiến Kiều Vi bị bệnh còn chạy tới nơi xa xôi tham gia lễ tang, thật sự khiến anh tò mò.
Anh cảm thấy bản thân hôm nay nói hơi ít, nhưng nghĩ tới Kiều Vi ngồi cạnh, anh chỉ có thể tự nhắc nhở mình đứng đắn một chút, đừng tiếp tục để lại ấn tượng xấu trong mắt cô.
Anh tiếp tục hỏi chuyện nữ sinh kia, mơ hồ đoán được Luật Tĩnh là bạn đại học của Kiều Vi.
"... Đúng là đột ngột." Nói tới đây, nữ sinh lại muốn khóc, "Luật Tĩnh quá hiểu chuyện, cô ấy sợ mọi người lo lắng, không chịu nói gì cả, mãi tới khi bụng trướng nước gia đình mới phát hiện, muốn đưa cô ấy nhập viện, cô ấy lại không chịu, sợ mất cả người lẫn..."
Nghe tới bệnh Luật Tĩnh mắc, trái tim Hoắc Hào Chi đau xót.
Kiều Vi thì sao?
Kiều Vi biết mình bệnh gì, cô ấy tới tham dự tang lễ của người khác bằng tâm tình gì?
Anh nghiêng đầu nhìn, cô đã không còn nhìn ra bên ngoài.
Ánh sáng trong xe rất nhẹ, cằm nhỏ của Kiều Vi biến mất trong cổ áo khoác, mày nhíu lại, mí mắt cũng mệt mỏi gục xuống.
Nhìn qua cực kỳ mệt mỏi.
"Kiều Vi..." Anh thấp giọng gọi.
Kiều Vi không có phản ứng.
Anh lặng lẽ nhích sang cạnh cô một chút, lại gọi.
Kiều Vi rất đau đầu, chỉ muốn ngủ một lát, lại nghe Hoắc Hào Chi cứ gọi tên mình mãi.
Có phiền hay không chứ! Cô xoay người muốn đừng kêu nữa, nhưng lời đến bên miệng cô mới phát hiện yết họng nghẹn lại, hoàn toàn mất tiếng.
Xung quanh như có tấm pha lê ngăn cách cô với thế giới bên ngoài, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không sờ được, quay đầu nhìn, con đường vừa đi đã rất mơ hồ, ngay cả tiếng gọi của Hoắc Hào Chi cũng như cách một lớp sương mù, dần dần không thể nghe rõ.
Trước nay Kiều Vi chưa từng sợ như vậy, cô lảo đảo lùi vài bước, xoay người chạy như bay, liều mạng bắt lấy âm thanh vừa khiến cô thấy phiền lòng.
Nhưng con đường này càng chạy càng dài, càng chạy càng xa.
"Kiều Vi!"
Hoắc Hào Chi vừa chạm vào, cô gái kia liền mềm như bông ngã lên cửa sổ xe. Ngày thường cô cứ thích ra vẻ, dù ở đâu cũng ngồi thẳng lưng, cho tới bây giờ anh mới phát hiện cô có chỗ bất thường.
Tài xe do Tịch Việt gọi tới, nghe thấy tiếng la, vội muốn dừng xe, lại bị Hoắc Hào Chi cản lại.
"Mau, đi bệnh viện!"
"Chúng ta... Chúng ta không tới sân bay sao?" Người bên cạnh kinh ngạc.
Hoắc Hào Chi mở đèn trần, mất kiên nhẫn quay đầu liếc nhìn, lạnh lùng nói: "Vào thành phố sẽ có xe, tự mà đi."
Nữ sinh kia không dám nói nữa, nhìn sắc mặt Hoắc Hào Chi, theo bản năng trốn vào một góc.
Trên cửa sổ xe quá xóc nảy, Hoắc Hào Chi sợ cô bị đụng đầu, chỉ đành duỗi tay ôm lấy cô, để cô dựa vào vai mình.
Phút chốc lại cảm thấy bờ vai mình quá cứng, cô ngồi như vậy sẽ không thoải mái, anh lại cho cô nằm xuống, để đầu cô tựa lên đùi mình.
Hoắc Hào Chi xưa nay chưa từng chăm sóc bệnh nhân.
Trong xe rất tối, trông cô thật nhỏ bé, giống như mạnh tay một cái sẽ bị bẻ gãy, khiến tay chân anh nhất thời luống cuống.