Chương 19
Ánh đèn nê ông đủ màu thắp sáng cả quán bar, những anh chàng phục vụ đẹp trai chạy tới chạy lui trong đám người, bartender đứng sau quầy pha chế chải chuốt gọn gàng.
Trên sàn nhảy, nam nữ điên cuồng lắc lư theo Rock"n Roll, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, mỗi một giai điệu, mỗi một nhịp đều khiến máu trong người nóng lên.
Lần đầu tiên Kiều Vi tới nơi này, cái nơi sau khi màn đêm buông xuống cô không có hứng thú nhưng đàn ông lại rất thích tới.
Người quá đông, cô không quen tiếp xúc cơ thể với người lạ, suýt chút lạc trong sàn nhảy không tìm được phương hướng. Là Hoắc Hào Chi lăn lộn quay lại, nắm chặt cổ tay cô.
"Đi với tôi."
Kiều Vi không nghe rõ anh nói gì, nhưng vẫn nhìn hiểu khẩu hình. Lần này cô không gạt tay anh ra, mặc anh kéo mình đi về phía trước.
Vượt qua đám người, sân khấu pha lê phía trước hiện ngay trong tầm mắt. Người đang chơi guitar điện ngồi sau micro vừa thấy Hoắc Hào Chi liền hưng phấn gác lại, cậu ta lùi một bước, nhường vị trí trung tâm, vẫy tay ý nói Hoắc Hào Chi lên sân khấu.
"Em ở đây chờ tôi, đừng đi đâu cả."
Hoắc Hào Chi cúi đầu dặn dò, nghĩ nghĩ lại cảm thấy không yên tâm, anh cố ý cởi áo khoác khoác lên người Kiều Vi, lúc này mới vừa lòng đi lên trước.
Tay chống cạnh sân khấu, anh lưu loát xoay người nhảy lên.
Bên dưới đột nhiên có tiếng hoan hô và thét chói tai.
Phía sau có người ném cây guitar điện lên, Hoắc Hào Chi nhận lấy. Lúc này giai điệu đang tiếp tục, anh dứt khoát đệm nhạc một chút, ngón tay trái thon dài gảy nhẹ lên sáu dây đàn.
Lần nữa bước ra giữa sân khấu, anh cúi đầu tới gần micro, tiếng hát không hề đột ngột mà hòa vào, rất nhanh đã trở thành tâm điểm của dàn nhạc.
Dưới ánh đèn sàn nhảy lập lòe, thật kỳ lạ, Hoắc Hào Chi vội vàng chạy tới, không hề làm tóc, cũng không thay đồ, chỉ mặc chiếc áo hoodie màu đen nhưng vẫn trở thành điểm sáng nhất trên sân khấu.
Anh tự do tự tại, mỗi một cử chỉ đều rung động lòng người.
Nhịp trống ngày càng mạnh mẽ, anh hát cũng càng nhanh.
Âm nhạc khiến máu trong người như nhảy ngược, tất cả tế bào đều bắt đầu la hét.
Đó là sự xao động cuồng nhiệt cực hạn, càng ồn áo, mới càng khiến con người ta phóng thích bản thân.
"Soái ca! Em yêu anh!"
Cô gái bên cạnh Kiều Vi có lẽ là fan cuồng của anh, cô đỏ mặt hét lớn, giống như để Hoắc Hào Chi nghe thấy mà dùng hết sức lực.
Lỗ tai Kiều Vi như muốn nổ tung, nhưng không hề rời đi.
Đây là vị trí gần sân khấu nhất.
Âm nhạc luôn là của chung, có lẽ cô và mọi người ở đây đều bị cảm nhiễm.
"Tiếp theo là bài Fighting, là món quà tôi muốn dành tặng cho một người bạn, chúc cô ấy đêm nay vui vẻ." Anh cúi đầu nói trước micro, đôi mắt đen nhánh nhìn cô chằm chằm.
Kiều Vi liếc nhìn xung quanh, mới dám xác định người bạn Hoắc Hào Chi nói là mình.
Toàn bộ vũ trường lại ồn ào náo động, giờ phút này, Kiều Vi đột nhiên cười rộ.
Cô theo mọi người, hòa mình vào khúc nhạc dạo.
Đàn guitar gảy nhẹ một cái, Hoắc Hào Chi bắt đầu hát.
Giọng hát qua micro trầm thấp nhưng nhẹ nhàng, tùy ý lại có sức hấp dẫn mê người, dễ gợi lên sự xúc động nguyên thủy nhân trong cơ thể.
"Said I"d moved on and I"d leave it alone, But before I walk out there is something."
Khoảnh khắc này Kiều Vi mới nhận ra rằng, Hoắc Hào Chi là cháu trai của giáo sư Tống, trong dòng máu của anh có một phần của âm nhạc, tiếng đàn guitar dễ dàng khiến người ta phấn chấn.
Kiều Vi bỗng cảm thấy mình bắt đầu thích thứ âm nhạc đinh tai nhức óc này.
Không giống âm nhạc cổ điển cô học, đó là sự tự do của tuổi trẻ.
Nhịp 3/3 cùng nhịp trống mạnh mẽ liên tục, xúc động mà điên cuồng, nhưng tình cảm bên trong nó thật sự tồn tại.
Dù sợ hãi hay phẫn nộ, dù vui sướng hay khát vọng, đều có thể tìm thấy sự đồng điệu ở nơi chỉ cần với tay tới.
"What am I fighting for?"
Điệp khúc lặp đi lặp lại, giọng ca của anh dễ dàng đưa cảm xúc mọi người lên cao trào, sức hấp dẫn này ngay cả CD thu âm cũng không thể sánh được.
Cả vũ trường cùng hát theo anh, Hoắc Hào Chi khoa tay múa chân mấy vòng, người bên dưới liền chạy lên vây quanh, bầu không khí đạt tới đỉnh điểm.
Đúng lúc này anh bỗng hạ giọng, nghiêng đầu nhìn Kiều Vi, hát: "You were all that i had."
Em từng là tất cả của anh.
Dưới ánh đèn, đôi mắt anh nhìn Kiều Vi như viên đá phát sáng, khóe mắt hơi cong lên, trên má để lộ hai lúm đồng tiền ngây thơ mà vô tội.
"You were delicate and hard to find."
Em tinh tế như thế, tìm được em thật khó.
Những cô gái bên cạnh hết đợt này tới đợt khác thét chói tai như muốn phá banh nóc nhà, không ngừng dõi theo đôi mắt ma lực mị hoặc kia.
Kiều Vi để mặc trái tim mình đập theo nhịp trống, mỉm cười.
"Got lost in the back of my mind. And I could never get back, no I never got back."
Trái tim anh đã lạc lối, vĩnh viễn không thể trở về nữa.
"... And I will never give up, no, I"ll never give up."
Nhưng anh sẽ không vứt bỏ, không, anh sẽ không buông tay.
Âm nhạc như liều adrenaline truyền sức sống vào từng mạch máu.
Như đổ mồ hôi sau vận động mạnh, mọi thứ vào giờ phút này đều được trút bỏ. Kiều Vi thậm chí nhìn thấy bên cạnh có người đã bật khóc.
OoOoO
Khi Hoắc Hài Chi gác guitra điện xuống, Kiều Vi vẫn đi rồi, giao lại áo khoác của anh cho phục vụ.
"Đi khi nào vậy?" Anh ném áo khoác lên sô pha, vẻ mặt mất hứng ai cũng thấy được.
Cố sức hát nửa ngày, khó lắm anh mới thể hiện như vậy, sao cô có thể bỏ đi chứ?
Cái cô gái không đáng tin này!
Phục vụ rót rượu cho anh, nhớ lại: "Hình như là lúc gần kết thúc."
"Không nói gì sao?" Hoắc Hào Chi vẫn không từ bỏ ý định.
"Không có."
Anh lập tức mất hết hứng thú, thất vọng đá hộp đàn dưới chân: "Cậu đi xuống đi."
Phục vụ vừa xoay người, giống như nhớ tới gì đó, liền quay đầu nói: "Đúng rồi, cô ấy hỏi..."
"Hỏi gì?" Anh căng thẳng ngồi dậy.
"Hỏi tên ban nhạc, tôi trả lời là Bell."
Ban nhạc Bell.
Trái tim tổn thương của Hoắc Hào Chi cuối cùng cũng được an ủi một chút, khóe môi vừa lòng nhếch lên, vẫy tay với phục vụ.1
Tóm lại, hỏi tên chính là thích âm nhạc của anh, thích âm nhạc của anh thì chính là thích anh.1
OoOoO
Kiều Vi về trường là vì chuyện thực tập.
"Em thật sự muốn từ bỏ sao?" Giáo sư Lâm kinh ngạc.
Kiều Vi gật đầu: "Xin lỗi giáo sư."
Ông ngồi sau bàn làm việc, đầu ngón tay vô ý thức gõ gõ mặt bàn vài cái, cân nhắc một hồi, lại hỏi: "Là nguyên nhân gì khiến em bỗng nhiên quyết định không đi? Bởi vì tìm được chỗ thực tập tốt hơn sao?"
Đối với sinh viên tài chính, đơn vị thực tập có tiếng trong nước có thể giúp sinh viên làm phong phú hồ sơ lý lịch không nhiều lắm.
Quả nhiên Kiều Vi lắc đầu.
"Vậy lý do là gì?"
Cô khẽ cười: "Giáo sư, thật ra em không thích ngành tài chính."
"Không thích mà vẫn học tốt như vậy?"
"Có lẽ là vì không thể học thứ mình thích, học những thứ khác đối với em mà nói đều như nhau."
Có lẽ để tìm chỗ dựa cho trái tim.
"Thôi được, tôi tôn trọng quyết định của em." Giáo sư Lâm gật đầu, gạch bỏ tên cô khỏi danh sách thực tập, "Chỉ là em đi rồi, số lượng sẽ không đủ, không thể chọn lại."
"Thầy còn nhớ Nhậm Thu Oánh không?"
"À, cô bé phát biểu trước em sao." Giáo sư Lâm gật đầu, "Cô bé đó cũng không tệ."
"Em cảm thấy thầy có thể chọn cô ấy." Kiều Vi đề cử.
OoOoO
Chú Đàm xách hành lý của cô ở ký túc xá lên xe, bạn cùng phòng vừa hết tiết liền vội đuổi theo tới cổng.
"Vi Vi, thầy nói cậu tạm nghỉ học, có chuyện gì vậy?" Lâm Lôi hỏi.
"Luật Tĩnh không đi học, sắp tốt nghiệp rồi, cậu cũng xin nghỉ, phòng của chúng ta cứ thế mất đi hai người..."
Dù thế nào mọi người cũng đã ở chung bốn năm.
Kiều Vi đợi bọn họ nói xong, mới nhẹ nhàng giải thích: "Tớ có một số việc muốn làm nhưng không làm được, bây giờ cơ hội tới rồi."
"Chuyện gì thế?" Lâm Lôi hỏi, "Không thể chờ thêm nán lại một chút sao, sắp tốt nghiệp rồi."
"Tớ muốn trở về kéo violin."
Kéo violin?
Bạn cùng phòng nhìn nhau, bốn năm đại học, bọn họ hoàn toàn không biết Kiều Vi thế mà biết chơi violin.
"Thật ra tớ từng học trường cao trung nghệ thuật, học đàn violin chuyên nghiệp." Cô mỉm cười, "Trước nay không nói mọi người biết, xin lỗi."
Kiều Vi đãi các nàng đều nói xong, mới nhẹ giọng mở miệng giải thích, "Ta có một số việc muốn đi làm, vẫn luôn chưa kịp, hiện tại rốt cuộc có cơ hội."
Cô đã nói thế, còn ai có thể trách cô chứ?
Nụ cười của Kiều Vi vừa nhẹ vừa ấm, rất khác sự rụt rè ngày thường. Làn da tái nhợt, môi cũng nhạt màu, chỉ có đôi mắt sáng ngời.
Thật khiến lòng người ta phải mềm theo.
Mọi người từng người ôm cô, đến phiên Nhậm Thu Oánh, cô ấy cuối cùng cũng không nhịn được mà bật khóc.
"Kiều Vi, xin lỗi. Khi nãy giáo sư Lâm gọi điện cho tớ, nói là cậu đề cử tớ vào danh sách thực tập." Cô ôm mặt, "Tớ là nhờ nhìn thấy đáp án của cậu nên mới đứng dậy phát biểu, cậu không trách tớ, còn giúp tớ như vậy..."
"Không sao." Kiều Vi lắc đầu, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy.
Lúc nói chuyện, Kiều Vi nhìn về phía cổng Bắc.
Khu giảng đường của đại học G bị ánh chiều tà chia cắt thành nhiều mảng màu, cành liễu bên dưới đong dưa trong gió. Dáng vẻ của mọi vật đều là dáng vẻ trong ánh sáng.
Ánh sáng kia không chói mắt, cũng không nóng bỏng, nhu hòa đáp nhẹ lên mu bàn tay cô.
Hôm nay giải quyết xong việc nghỉ học, đời này có lẽ cô sẽ không thể quay lại nơi này.
Nhưng hiện tại, trong lòng Kiều Vi lại vô cùng thản nhiên.
Ở đại học G gần bốn năm, những ký ức vui buồn, nụ cười hay nước mắt đó đều trở thành một phần của cô, không thể tách rời.
Sau khi rời khỏi đây, lại là một con đường mới.
OoOoO
Gần nửa tháng không đi qua đường Thượng Lâm, Kiều Vi vốn định đi thăm ông ngoại, nhưng bỗng nhận được điện thoại của Quý Viên.
"Vi Vi! Tớ kể cậu nghe một tin rất tốt!"
"Gì thế?"
Quý Viên hào hứng kể: "Cậu còn nhớ giáo sư Du của trường chúng ta không? Năm ngoái ông ấy đặt mua một cây đàn ở nước ngoài, kết quả sau ba năm chờ đợi lại gặp được một cây đàn Italy cổ, ông ấy sót ruột bỏ tiền ra mua luôn. Hiện giờ cả hai cây đàn đều ở nhà, mỗi ngày vợ ông ấy đều càm ràm, vất vả lắm ông ấy mới chịu bán một cây."
Đàn của Kiều Vi còn ở chỗ mẹ Kiều, trước mắt chỉ có thể mua cây khác. Đúng lúc Quý Viên nghe được tin tốt này từ chỗ giáo sư Chu.
Kiều Vi nghe vậy, vô cùng hớn hở.
Giáo sư Du và vợ mình nghe nói Kiều Vi nghe nói Kiều Vi tới xem đàn, vô cùng nhiệt tình, có lẽ vì sợ cô không chịu mua.
"Lão Du à, anh làm gì vậy, lấy cả hai cây đàn ra cho Vi Vi xem đi!"
Giáo sư không chịu, vợ ông thầm nhấc chân dẫm lên mũi chân ông ấy một chút.
Nhìn thôi Kiều Vi cũng thấy đau, cuối cùng giáo sư Du chỉ đành về phòng lấy cây đàn còn lại ra.
Kiều Vi cầm xem cây đàn trước mặt trước.
Thủ công hoàn hảo, quan trọng nhất là, cô thử nó, rất thuận tay.
Âm sắc mềm mại, kéo nhanh thì tươi sáng, kéo chậm thì trầm thấp khiến lòng người rung động.
Có lẽ do tâm lý thứ tự trước sau, cây đàn cổ giáo sư Du đem ra sau, Kiều Vi lại cảm thấy, ngoại trừ giá trị lịch sử, cô thích cây đàn trước hơn
Cùng kéo một khúc nhạc, cảm xúc lại hoàn toàn khác.
Cô thử đi thử lại, lưu luyến buông tay: "Giáo sư, bao nhiêu tiền, em mua."
Giáo sư Du thấy Kiều Vi lựa chọn như vậy, vui mừng khôn xiết, vội nói: "Ba năm trước tôi trả người ta 140.000 USD, em là học sinh của giáo sư Du, tôi không tính em giá cao, vẫn 140.000 USD đi."
Kiều Vi chuyển khoản ngay tại chỗ, giao dịch coi như thành.
Trước khi đi, giáo sư lại đuổi theo: "Em chờ một chút."
Kiều Vi vội đứng lại xoay người.
Ai ngờ giáo sư lại tặng cô một cây cần đàn: "Đây là cần tôi đặt làm riêng cho đàn, em thử xem dùng có quen không."
Cần đàn giáo sư Du tặng chắc chắn rất mắc, Kiều Vi hơi ngại, muốn trả tiền cho ông.
Giáo sư lại từ chối.
"Nếu đã tặng em, em cứ cầm đi." Giáo sư Du còn muốn nói gì đó, nhưng hình như cảm thấy không nên nói, qua một hồi do dự, ông vẫn hỏi, "Tôi nhớ ba em có một cây violin Amati, nó được tặng cho ai rồi sao? Sao mấy năm nay không hề có tin tức?"
Theo luật quốc tế, đàn cô giá trị xa xỉ thường do các tổ chức bảo quản, trao cho những nghệ nhân có tài năng sử dụng.
Kiều Vi cười chua xót, cúi đầu trả lời: "Mẹ em đang bảo quản."
Thật ra cô cũng sắp đã quên âm thanh từ cây đàn đó rồi.
OoOoO
Gạt mẹ nghỉ học ở đại học G, Kiều Vi nhờ mối quan hệ với giáo sư Chu, tạm thời dự thính ở đại học âm nhạc.
Giáo sư yêu quý những học trò có tài năng cùng chịu nỗ lực, vì thế mỗi ngày đều tự tay dạy dỗ Kiều Vi.
Cứ thế, Kiều Vi cũng quen thêm được học sinh giáo sư đang dẫn dắt - Lâm Khả Du.
Chính là cô gái tại buổi biểu diễn cuối kỳ song tấu với Quý Viên khúc Gavotte. Lâm Khả Du lớn hơn Kiều Vi một tuổi, khá xinh, được giáo sư rất thích. Khi còn nhỏ Kiều Vi không quen biết cô ấy, nghe nói sau khi cô nghỉ học ở trường âm nhạc, cô ấy từ nước ngoài về nước.
Cùng người dẫn dắt, hai học trò khó tránh sẽ bị so sánh. Không biết từ đâu trong trường có lời đồn nói Kiều Vi là "thiên tài violin", còn cướp mất giáo sư Chu, Lâm Khả Nhiên đương nhiên không thích cô.
Mấy lần đi cùng giáo sư, cô ấy theo sau đều im lặng, không thèm nói chuyện với Kiều Vi, nhìn tính cách kia, hẳn là tiểu thư nhà ai đó.
Kiều Vi cũng không phải người cần nhìn sắc mặt người khác, người khác đã không ảnh hưởng tới cô, cô chỉ cần chăm chỉ luyện tập.
OoOoO
Quay về với âm nhạc được mấy ngày, khi Kiều Vi mở máy tính lại, đột nhiên nhận được thông báo tin nhắn của em trai Luật Tĩnh.
Tay nắm con chuột lập tức sững lại.
Tin nhắn đã gửi đi hơn nửa tháng, bản thân Kiều Vi xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngay thời điểm cô không còn ôm bất cứ hi vọng sẽ nhận được bất cứ câu trả lời nào, tin nhắn lại tới.
Do dự mãi, cô mở khung thoại ra.
Ba tin nhắn, mỗi tin đều rất ngắn, đơn giản tự thuật lại nội dung khiến người ta không dám tin.
"Chị Kiều Vi, em là Luật Thư. Chị của em vừa mất."
"Ung thư buồng trứng, khi phát hiện đã là giai đoạn cuối."
"Chị ấy bảo các chị đừng buồn."
Thời gian là hai ngày trước.
Cậu ấy có lẽ sớm đã đọc được tin nhắn của Kiều Vi, nhưng sau khi ở bên Luật Tĩnh đến khoảnh khắc cuối cùng, mới nhắn tin trả lời cô.
Cô nhìn chằm chằm ba hàng chữ, mãi đến khi đầu ngón tay run rẩy tắt giao diện khung thoại đi.
Gió ngoài cửa sổ thổi vào, nhạc phổ trên bàn rơi đầy đất.
Cô không rõ vì buồn cho Luật Tĩnh, hay lo sợ cho bản thân mình.
Kiều Vi không ngừng thôi miên bản thân, muốn quên đi kết quả kiểm tra ở bệnh viện ngày đó, cố gắng vui vẻ từng giây từng phút.
Nhưng mãi đến lúc này, hoảng sợ cùng đau khổ như bóng đen hoàn toàn bao trùm lấy cô.
Tất cả đều lặng lẽ không một tiếng báo trước, bạn cùng phòng bốn năm đại học của cô vì ung thư mà qua đời.
Trước khi tin dữ tới, dường như vận mệnh đã an bài tất cả, luôn có dấu vết để lại.
Mấy tháng ngắn ngủi, giọng nói và nụ cười của bạn cô vẫn còn ở đây, nhưng cô ấy đã ra đi lúc nào?
Kiều Vi bỗng cảm thấy rét lạnh, cả người không khỏi run rẩy.
Cô cúi đầu nhìn mười ngón tay mình vì hằng ngày chơi đàn mà sưng đỏ.
Đầu ngón tay đã có vết chai sạn, thật ra không hề cảm thấy đau.
Nhưng cảm giác lạnh lẽo vẫn tràn ngập mỗi một góc của cơ thể, cho dù liều mạng mặc áo khoác dày nhất, tới bên lò sưởi, ấm áp nhận được vẫn giống như muối bỏ biển.
"Vi Vi!"
Quý Viên tan học liền chạy tới đây, muốn cùng Kiều Vi về nhà, vốn dĩ vui vẻ mở cửa ra, lại chỉ nhìn thấy nhạc phổ rơi đầy đất.
"Sao thế? Có phải luyện tập không tốt không?" Quý Viên cuống quít ngồi xổm xuống nhặt, "Cậu vừa mới quay lại, đừng gấp."
"Không phải." Kiều Vi chậm rãi ngồi xuống, nhặt cùng cô, "Gió thổi thôi, cậu đừng lo."
Trên sàn nhảy, nam nữ điên cuồng lắc lư theo Rock"n Roll, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, mỗi một giai điệu, mỗi một nhịp đều khiến máu trong người nóng lên.
Lần đầu tiên Kiều Vi tới nơi này, cái nơi sau khi màn đêm buông xuống cô không có hứng thú nhưng đàn ông lại rất thích tới.
Người quá đông, cô không quen tiếp xúc cơ thể với người lạ, suýt chút lạc trong sàn nhảy không tìm được phương hướng. Là Hoắc Hào Chi lăn lộn quay lại, nắm chặt cổ tay cô.
"Đi với tôi."
Kiều Vi không nghe rõ anh nói gì, nhưng vẫn nhìn hiểu khẩu hình. Lần này cô không gạt tay anh ra, mặc anh kéo mình đi về phía trước.
Vượt qua đám người, sân khấu pha lê phía trước hiện ngay trong tầm mắt. Người đang chơi guitar điện ngồi sau micro vừa thấy Hoắc Hào Chi liền hưng phấn gác lại, cậu ta lùi một bước, nhường vị trí trung tâm, vẫy tay ý nói Hoắc Hào Chi lên sân khấu.
"Em ở đây chờ tôi, đừng đi đâu cả."
Hoắc Hào Chi cúi đầu dặn dò, nghĩ nghĩ lại cảm thấy không yên tâm, anh cố ý cởi áo khoác khoác lên người Kiều Vi, lúc này mới vừa lòng đi lên trước.
Tay chống cạnh sân khấu, anh lưu loát xoay người nhảy lên.
Bên dưới đột nhiên có tiếng hoan hô và thét chói tai.
Phía sau có người ném cây guitar điện lên, Hoắc Hào Chi nhận lấy. Lúc này giai điệu đang tiếp tục, anh dứt khoát đệm nhạc một chút, ngón tay trái thon dài gảy nhẹ lên sáu dây đàn.
Lần nữa bước ra giữa sân khấu, anh cúi đầu tới gần micro, tiếng hát không hề đột ngột mà hòa vào, rất nhanh đã trở thành tâm điểm của dàn nhạc.
Dưới ánh đèn sàn nhảy lập lòe, thật kỳ lạ, Hoắc Hào Chi vội vàng chạy tới, không hề làm tóc, cũng không thay đồ, chỉ mặc chiếc áo hoodie màu đen nhưng vẫn trở thành điểm sáng nhất trên sân khấu.
Anh tự do tự tại, mỗi một cử chỉ đều rung động lòng người.
Nhịp trống ngày càng mạnh mẽ, anh hát cũng càng nhanh.
Âm nhạc khiến máu trong người như nhảy ngược, tất cả tế bào đều bắt đầu la hét.
Đó là sự xao động cuồng nhiệt cực hạn, càng ồn áo, mới càng khiến con người ta phóng thích bản thân.
"Soái ca! Em yêu anh!"
Cô gái bên cạnh Kiều Vi có lẽ là fan cuồng của anh, cô đỏ mặt hét lớn, giống như để Hoắc Hào Chi nghe thấy mà dùng hết sức lực.
Lỗ tai Kiều Vi như muốn nổ tung, nhưng không hề rời đi.
Đây là vị trí gần sân khấu nhất.
Âm nhạc luôn là của chung, có lẽ cô và mọi người ở đây đều bị cảm nhiễm.
"Tiếp theo là bài Fighting, là món quà tôi muốn dành tặng cho một người bạn, chúc cô ấy đêm nay vui vẻ." Anh cúi đầu nói trước micro, đôi mắt đen nhánh nhìn cô chằm chằm.
Kiều Vi liếc nhìn xung quanh, mới dám xác định người bạn Hoắc Hào Chi nói là mình.
Toàn bộ vũ trường lại ồn ào náo động, giờ phút này, Kiều Vi đột nhiên cười rộ.
Cô theo mọi người, hòa mình vào khúc nhạc dạo.
Đàn guitar gảy nhẹ một cái, Hoắc Hào Chi bắt đầu hát.
Giọng hát qua micro trầm thấp nhưng nhẹ nhàng, tùy ý lại có sức hấp dẫn mê người, dễ gợi lên sự xúc động nguyên thủy nhân trong cơ thể.
"Said I"d moved on and I"d leave it alone, But before I walk out there is something."
Khoảnh khắc này Kiều Vi mới nhận ra rằng, Hoắc Hào Chi là cháu trai của giáo sư Tống, trong dòng máu của anh có một phần của âm nhạc, tiếng đàn guitar dễ dàng khiến người ta phấn chấn.
Kiều Vi bỗng cảm thấy mình bắt đầu thích thứ âm nhạc đinh tai nhức óc này.
Không giống âm nhạc cổ điển cô học, đó là sự tự do của tuổi trẻ.
Nhịp 3/3 cùng nhịp trống mạnh mẽ liên tục, xúc động mà điên cuồng, nhưng tình cảm bên trong nó thật sự tồn tại.
Dù sợ hãi hay phẫn nộ, dù vui sướng hay khát vọng, đều có thể tìm thấy sự đồng điệu ở nơi chỉ cần với tay tới.
"What am I fighting for?"
Điệp khúc lặp đi lặp lại, giọng ca của anh dễ dàng đưa cảm xúc mọi người lên cao trào, sức hấp dẫn này ngay cả CD thu âm cũng không thể sánh được.
Cả vũ trường cùng hát theo anh, Hoắc Hào Chi khoa tay múa chân mấy vòng, người bên dưới liền chạy lên vây quanh, bầu không khí đạt tới đỉnh điểm.
Đúng lúc này anh bỗng hạ giọng, nghiêng đầu nhìn Kiều Vi, hát: "You were all that i had."
Em từng là tất cả của anh.
Dưới ánh đèn, đôi mắt anh nhìn Kiều Vi như viên đá phát sáng, khóe mắt hơi cong lên, trên má để lộ hai lúm đồng tiền ngây thơ mà vô tội.
"You were delicate and hard to find."
Em tinh tế như thế, tìm được em thật khó.
Những cô gái bên cạnh hết đợt này tới đợt khác thét chói tai như muốn phá banh nóc nhà, không ngừng dõi theo đôi mắt ma lực mị hoặc kia.
Kiều Vi để mặc trái tim mình đập theo nhịp trống, mỉm cười.
"Got lost in the back of my mind. And I could never get back, no I never got back."
Trái tim anh đã lạc lối, vĩnh viễn không thể trở về nữa.
"... And I will never give up, no, I"ll never give up."
Nhưng anh sẽ không vứt bỏ, không, anh sẽ không buông tay.
Âm nhạc như liều adrenaline truyền sức sống vào từng mạch máu.
Như đổ mồ hôi sau vận động mạnh, mọi thứ vào giờ phút này đều được trút bỏ. Kiều Vi thậm chí nhìn thấy bên cạnh có người đã bật khóc.
OoOoO
Khi Hoắc Hài Chi gác guitra điện xuống, Kiều Vi vẫn đi rồi, giao lại áo khoác của anh cho phục vụ.
"Đi khi nào vậy?" Anh ném áo khoác lên sô pha, vẻ mặt mất hứng ai cũng thấy được.
Cố sức hát nửa ngày, khó lắm anh mới thể hiện như vậy, sao cô có thể bỏ đi chứ?
Cái cô gái không đáng tin này!
Phục vụ rót rượu cho anh, nhớ lại: "Hình như là lúc gần kết thúc."
"Không nói gì sao?" Hoắc Hào Chi vẫn không từ bỏ ý định.
"Không có."
Anh lập tức mất hết hứng thú, thất vọng đá hộp đàn dưới chân: "Cậu đi xuống đi."
Phục vụ vừa xoay người, giống như nhớ tới gì đó, liền quay đầu nói: "Đúng rồi, cô ấy hỏi..."
"Hỏi gì?" Anh căng thẳng ngồi dậy.
"Hỏi tên ban nhạc, tôi trả lời là Bell."
Ban nhạc Bell.
Trái tim tổn thương của Hoắc Hào Chi cuối cùng cũng được an ủi một chút, khóe môi vừa lòng nhếch lên, vẫy tay với phục vụ.1
Tóm lại, hỏi tên chính là thích âm nhạc của anh, thích âm nhạc của anh thì chính là thích anh.1
OoOoO
Kiều Vi về trường là vì chuyện thực tập.
"Em thật sự muốn từ bỏ sao?" Giáo sư Lâm kinh ngạc.
Kiều Vi gật đầu: "Xin lỗi giáo sư."
Ông ngồi sau bàn làm việc, đầu ngón tay vô ý thức gõ gõ mặt bàn vài cái, cân nhắc một hồi, lại hỏi: "Là nguyên nhân gì khiến em bỗng nhiên quyết định không đi? Bởi vì tìm được chỗ thực tập tốt hơn sao?"
Đối với sinh viên tài chính, đơn vị thực tập có tiếng trong nước có thể giúp sinh viên làm phong phú hồ sơ lý lịch không nhiều lắm.
Quả nhiên Kiều Vi lắc đầu.
"Vậy lý do là gì?"
Cô khẽ cười: "Giáo sư, thật ra em không thích ngành tài chính."
"Không thích mà vẫn học tốt như vậy?"
"Có lẽ là vì không thể học thứ mình thích, học những thứ khác đối với em mà nói đều như nhau."
Có lẽ để tìm chỗ dựa cho trái tim.
"Thôi được, tôi tôn trọng quyết định của em." Giáo sư Lâm gật đầu, gạch bỏ tên cô khỏi danh sách thực tập, "Chỉ là em đi rồi, số lượng sẽ không đủ, không thể chọn lại."
"Thầy còn nhớ Nhậm Thu Oánh không?"
"À, cô bé phát biểu trước em sao." Giáo sư Lâm gật đầu, "Cô bé đó cũng không tệ."
"Em cảm thấy thầy có thể chọn cô ấy." Kiều Vi đề cử.
OoOoO
Chú Đàm xách hành lý của cô ở ký túc xá lên xe, bạn cùng phòng vừa hết tiết liền vội đuổi theo tới cổng.
"Vi Vi, thầy nói cậu tạm nghỉ học, có chuyện gì vậy?" Lâm Lôi hỏi.
"Luật Tĩnh không đi học, sắp tốt nghiệp rồi, cậu cũng xin nghỉ, phòng của chúng ta cứ thế mất đi hai người..."
Dù thế nào mọi người cũng đã ở chung bốn năm.
Kiều Vi đợi bọn họ nói xong, mới nhẹ nhàng giải thích: "Tớ có một số việc muốn làm nhưng không làm được, bây giờ cơ hội tới rồi."
"Chuyện gì thế?" Lâm Lôi hỏi, "Không thể chờ thêm nán lại một chút sao, sắp tốt nghiệp rồi."
"Tớ muốn trở về kéo violin."
Kéo violin?
Bạn cùng phòng nhìn nhau, bốn năm đại học, bọn họ hoàn toàn không biết Kiều Vi thế mà biết chơi violin.
"Thật ra tớ từng học trường cao trung nghệ thuật, học đàn violin chuyên nghiệp." Cô mỉm cười, "Trước nay không nói mọi người biết, xin lỗi."
Kiều Vi đãi các nàng đều nói xong, mới nhẹ giọng mở miệng giải thích, "Ta có một số việc muốn đi làm, vẫn luôn chưa kịp, hiện tại rốt cuộc có cơ hội."
Cô đã nói thế, còn ai có thể trách cô chứ?
Nụ cười của Kiều Vi vừa nhẹ vừa ấm, rất khác sự rụt rè ngày thường. Làn da tái nhợt, môi cũng nhạt màu, chỉ có đôi mắt sáng ngời.
Thật khiến lòng người ta phải mềm theo.
Mọi người từng người ôm cô, đến phiên Nhậm Thu Oánh, cô ấy cuối cùng cũng không nhịn được mà bật khóc.
"Kiều Vi, xin lỗi. Khi nãy giáo sư Lâm gọi điện cho tớ, nói là cậu đề cử tớ vào danh sách thực tập." Cô ôm mặt, "Tớ là nhờ nhìn thấy đáp án của cậu nên mới đứng dậy phát biểu, cậu không trách tớ, còn giúp tớ như vậy..."
"Không sao." Kiều Vi lắc đầu, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy.
Lúc nói chuyện, Kiều Vi nhìn về phía cổng Bắc.
Khu giảng đường của đại học G bị ánh chiều tà chia cắt thành nhiều mảng màu, cành liễu bên dưới đong dưa trong gió. Dáng vẻ của mọi vật đều là dáng vẻ trong ánh sáng.
Ánh sáng kia không chói mắt, cũng không nóng bỏng, nhu hòa đáp nhẹ lên mu bàn tay cô.
Hôm nay giải quyết xong việc nghỉ học, đời này có lẽ cô sẽ không thể quay lại nơi này.
Nhưng hiện tại, trong lòng Kiều Vi lại vô cùng thản nhiên.
Ở đại học G gần bốn năm, những ký ức vui buồn, nụ cười hay nước mắt đó đều trở thành một phần của cô, không thể tách rời.
Sau khi rời khỏi đây, lại là một con đường mới.
OoOoO
Gần nửa tháng không đi qua đường Thượng Lâm, Kiều Vi vốn định đi thăm ông ngoại, nhưng bỗng nhận được điện thoại của Quý Viên.
"Vi Vi! Tớ kể cậu nghe một tin rất tốt!"
"Gì thế?"
Quý Viên hào hứng kể: "Cậu còn nhớ giáo sư Du của trường chúng ta không? Năm ngoái ông ấy đặt mua một cây đàn ở nước ngoài, kết quả sau ba năm chờ đợi lại gặp được một cây đàn Italy cổ, ông ấy sót ruột bỏ tiền ra mua luôn. Hiện giờ cả hai cây đàn đều ở nhà, mỗi ngày vợ ông ấy đều càm ràm, vất vả lắm ông ấy mới chịu bán một cây."
Đàn của Kiều Vi còn ở chỗ mẹ Kiều, trước mắt chỉ có thể mua cây khác. Đúng lúc Quý Viên nghe được tin tốt này từ chỗ giáo sư Chu.
Kiều Vi nghe vậy, vô cùng hớn hở.
Giáo sư Du và vợ mình nghe nói Kiều Vi nghe nói Kiều Vi tới xem đàn, vô cùng nhiệt tình, có lẽ vì sợ cô không chịu mua.
"Lão Du à, anh làm gì vậy, lấy cả hai cây đàn ra cho Vi Vi xem đi!"
Giáo sư không chịu, vợ ông thầm nhấc chân dẫm lên mũi chân ông ấy một chút.
Nhìn thôi Kiều Vi cũng thấy đau, cuối cùng giáo sư Du chỉ đành về phòng lấy cây đàn còn lại ra.
Kiều Vi cầm xem cây đàn trước mặt trước.
Thủ công hoàn hảo, quan trọng nhất là, cô thử nó, rất thuận tay.
Âm sắc mềm mại, kéo nhanh thì tươi sáng, kéo chậm thì trầm thấp khiến lòng người rung động.
Có lẽ do tâm lý thứ tự trước sau, cây đàn cổ giáo sư Du đem ra sau, Kiều Vi lại cảm thấy, ngoại trừ giá trị lịch sử, cô thích cây đàn trước hơn
Cùng kéo một khúc nhạc, cảm xúc lại hoàn toàn khác.
Cô thử đi thử lại, lưu luyến buông tay: "Giáo sư, bao nhiêu tiền, em mua."
Giáo sư Du thấy Kiều Vi lựa chọn như vậy, vui mừng khôn xiết, vội nói: "Ba năm trước tôi trả người ta 140.000 USD, em là học sinh của giáo sư Du, tôi không tính em giá cao, vẫn 140.000 USD đi."
Kiều Vi chuyển khoản ngay tại chỗ, giao dịch coi như thành.
Trước khi đi, giáo sư lại đuổi theo: "Em chờ một chút."
Kiều Vi vội đứng lại xoay người.
Ai ngờ giáo sư lại tặng cô một cây cần đàn: "Đây là cần tôi đặt làm riêng cho đàn, em thử xem dùng có quen không."
Cần đàn giáo sư Du tặng chắc chắn rất mắc, Kiều Vi hơi ngại, muốn trả tiền cho ông.
Giáo sư lại từ chối.
"Nếu đã tặng em, em cứ cầm đi." Giáo sư Du còn muốn nói gì đó, nhưng hình như cảm thấy không nên nói, qua một hồi do dự, ông vẫn hỏi, "Tôi nhớ ba em có một cây violin Amati, nó được tặng cho ai rồi sao? Sao mấy năm nay không hề có tin tức?"
Theo luật quốc tế, đàn cô giá trị xa xỉ thường do các tổ chức bảo quản, trao cho những nghệ nhân có tài năng sử dụng.
Kiều Vi cười chua xót, cúi đầu trả lời: "Mẹ em đang bảo quản."
Thật ra cô cũng sắp đã quên âm thanh từ cây đàn đó rồi.
OoOoO
Gạt mẹ nghỉ học ở đại học G, Kiều Vi nhờ mối quan hệ với giáo sư Chu, tạm thời dự thính ở đại học âm nhạc.
Giáo sư yêu quý những học trò có tài năng cùng chịu nỗ lực, vì thế mỗi ngày đều tự tay dạy dỗ Kiều Vi.
Cứ thế, Kiều Vi cũng quen thêm được học sinh giáo sư đang dẫn dắt - Lâm Khả Du.
Chính là cô gái tại buổi biểu diễn cuối kỳ song tấu với Quý Viên khúc Gavotte. Lâm Khả Du lớn hơn Kiều Vi một tuổi, khá xinh, được giáo sư rất thích. Khi còn nhỏ Kiều Vi không quen biết cô ấy, nghe nói sau khi cô nghỉ học ở trường âm nhạc, cô ấy từ nước ngoài về nước.
Cùng người dẫn dắt, hai học trò khó tránh sẽ bị so sánh. Không biết từ đâu trong trường có lời đồn nói Kiều Vi là "thiên tài violin", còn cướp mất giáo sư Chu, Lâm Khả Nhiên đương nhiên không thích cô.
Mấy lần đi cùng giáo sư, cô ấy theo sau đều im lặng, không thèm nói chuyện với Kiều Vi, nhìn tính cách kia, hẳn là tiểu thư nhà ai đó.
Kiều Vi cũng không phải người cần nhìn sắc mặt người khác, người khác đã không ảnh hưởng tới cô, cô chỉ cần chăm chỉ luyện tập.
OoOoO
Quay về với âm nhạc được mấy ngày, khi Kiều Vi mở máy tính lại, đột nhiên nhận được thông báo tin nhắn của em trai Luật Tĩnh.
Tay nắm con chuột lập tức sững lại.
Tin nhắn đã gửi đi hơn nửa tháng, bản thân Kiều Vi xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngay thời điểm cô không còn ôm bất cứ hi vọng sẽ nhận được bất cứ câu trả lời nào, tin nhắn lại tới.
Do dự mãi, cô mở khung thoại ra.
Ba tin nhắn, mỗi tin đều rất ngắn, đơn giản tự thuật lại nội dung khiến người ta không dám tin.
"Chị Kiều Vi, em là Luật Thư. Chị của em vừa mất."
"Ung thư buồng trứng, khi phát hiện đã là giai đoạn cuối."
"Chị ấy bảo các chị đừng buồn."
Thời gian là hai ngày trước.
Cậu ấy có lẽ sớm đã đọc được tin nhắn của Kiều Vi, nhưng sau khi ở bên Luật Tĩnh đến khoảnh khắc cuối cùng, mới nhắn tin trả lời cô.
Cô nhìn chằm chằm ba hàng chữ, mãi đến khi đầu ngón tay run rẩy tắt giao diện khung thoại đi.
Gió ngoài cửa sổ thổi vào, nhạc phổ trên bàn rơi đầy đất.
Cô không rõ vì buồn cho Luật Tĩnh, hay lo sợ cho bản thân mình.
Kiều Vi không ngừng thôi miên bản thân, muốn quên đi kết quả kiểm tra ở bệnh viện ngày đó, cố gắng vui vẻ từng giây từng phút.
Nhưng mãi đến lúc này, hoảng sợ cùng đau khổ như bóng đen hoàn toàn bao trùm lấy cô.
Tất cả đều lặng lẽ không một tiếng báo trước, bạn cùng phòng bốn năm đại học của cô vì ung thư mà qua đời.
Trước khi tin dữ tới, dường như vận mệnh đã an bài tất cả, luôn có dấu vết để lại.
Mấy tháng ngắn ngủi, giọng nói và nụ cười của bạn cô vẫn còn ở đây, nhưng cô ấy đã ra đi lúc nào?
Kiều Vi bỗng cảm thấy rét lạnh, cả người không khỏi run rẩy.
Cô cúi đầu nhìn mười ngón tay mình vì hằng ngày chơi đàn mà sưng đỏ.
Đầu ngón tay đã có vết chai sạn, thật ra không hề cảm thấy đau.
Nhưng cảm giác lạnh lẽo vẫn tràn ngập mỗi một góc của cơ thể, cho dù liều mạng mặc áo khoác dày nhất, tới bên lò sưởi, ấm áp nhận được vẫn giống như muối bỏ biển.
"Vi Vi!"
Quý Viên tan học liền chạy tới đây, muốn cùng Kiều Vi về nhà, vốn dĩ vui vẻ mở cửa ra, lại chỉ nhìn thấy nhạc phổ rơi đầy đất.
"Sao thế? Có phải luyện tập không tốt không?" Quý Viên cuống quít ngồi xổm xuống nhặt, "Cậu vừa mới quay lại, đừng gấp."
"Không phải." Kiều Vi chậm rãi ngồi xuống, nhặt cùng cô, "Gió thổi thôi, cậu đừng lo."